Em đều có gương mặt anh thích

Chương 10


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 10

“Giang tổng, mời ngài đi bên này.” Chiếc xe hơi màu đen dừng bên đài phun nước. Một người phục vụ áo đen cúi người mở cửa xe ra, làm động tác tiêu chuẩn, “Tiệc đính hôn ở lầu ba, chỉ cần ngài đi lên cầu thang.”
Trong sân của khách sạn Phạn Thế, một tấm thảm đỏ lớn được trải dọc theo các bậc thềm. Thời tiết hôm nay rét lạnh tiêu điều, nhưng mấy người phụ nữ đứng trên bậc thềm trải thảm đỏ đều mặc đồ hở phần lớn sống lưng. Mặc dù bị lạnh đến run lập cập nhưng bọn họ cũng không muốn bước đi nhanh.
Giống như đang chờ người nào đó.
“Là người kia à?” Một người phụ nữ mặc váy đỏ hơi chỉ tay vào người đàn ông vừa xuống xe, “Thật là đẹp trai nha…”
“Nhưng mà ánh mắt thật lạnh…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người phục vụ mặc đồ đen đi trước hai ba bước dẫn đường. Một người đàn ông mặc đồ đen đi phía sau dường như mới vừa đi chụp hình xong. Dáng người anh cao lớn, ánh mắt quét nhẹ nhưng không hề dừng lại một chút nào.
 “Đi qua đi…” Có người kéo góc váy, rất là tiếc nuối.
Tổng giám đốc Thiên Thịnh quả nhiên cao ngạo lạnh lùng giống như trong lời đồn.
Giang Cận cứ luôn độc lai độc vãng, chưa bao giờ mang bạn nữ đi theo trong những dịp như này. Người không biết tính nết của anh còn tưởng rằng mình có cơ hội thừa nước đục thả câu, thả ra một đám ong bướm, muốn trèo lên cành cao.
Nhưng bởi vì khí chất của Giang tổng quá lạnh, đám người ong bướm chỉ đành cô nhìn xem tôi, tôi nhìn xem cô. Bọn họ đều lo lắng mình ăn mặc quá ít, sẽ bị đông lạnh nên nhất thời không dám tới gần.

Vì thế Giang Cận có thể cự tuyệt người ngàn dặm, một đường hướng lên trên mà đi. Trên đường có mấy người chào hỏi, Giang Cận cũng đều đáp lời lại. Một người phục vụ bên cửa sảnh đón lấy áo khoác của anh, rồi dẫn anh đi vào chỗ ngồi.
Giang Cận khoát tay, ý bảo mình tự đi qua. Anh không đi đến chỗ trung tâm, mà lại tùy tiện chọn một góc sô pha ít người chú ý, vừa ngồi xuống liền bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần.
Khách sạn Phạn Thế được trang trí theo kiểu khoe khoang của chính bọn họ, mang hơi hướng của một chút phong cách tôn giáo khác lạ. Tuy rằng dùng ánh mắt chuyên nghiệp mà đánh giá thì nơi này đều không ra gì. Nhưng lại bởi vì ánh vàng chói lọi, vô cùng khí phái, lại có vẻ rất có văn hóa nên được những người nhà giàu mới nổi yêu thích.
Một gia đình nhà giàu mới nổi nhất trong thành phố đã tổ chức tiệc đính hôn của con trai cả ở đây. Một tháng trước, bọn họ đã sớm liên tục cử người gửi thiệp mời đám cưới tới Giang Cận.
Đây là dịp vô cùng quý giá đối với những người đang nóng lòng, mong muốn có được chỗ đứng vững trong ngành. Khi anh đến nói chuyện vui đùa với tôi, là có thể đặt ra một ranh giới ngầm cho sự hợp tác trong tương lai. Đám người bận rộn tụ lại rồi tách ra, chợt liếc mắt nhìn lại một cái, ai với ai cũng đều thân mật.
Giang Cận chỉ đi ngang qua sân khấu, tất nhiên là lười đi xã giao. Có người tinh mắt phát hiện Giang tổng rời xa đám đông, liền cầm ly rượu tiến lại lôi kéo làm quen. Giang Cận không nóng không lạnh mà cùng hắn nói chuyện một hai câu. Ánh mắt anh toát ra ý tứ “tiễn khách”, đối phương liền cũng lễ phép cáo từ.
Thật là nhàm chán, mỗi lần đều là quá trình như vậy.
Lúc này, điện thoại trong túi áo của Giang Cận rung lên một chút.
[Lão đại, có cái văn kiện yêu cầu anh ký tên, tới trong Cục sao? Hay là em đưa đến khách sạn cho anh?]
Máy điều hòa mở nhiệt độ quá cao, Giang Cận hơi hơi nới lỏng cà vạt: [Anh lại đấy].
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đúng lúc này, anh nghe thấy một giọng nam cực kỳ không kiên nhẫn vang lên: “Tiểu Y, cô có thấy mình nhàm chán không?”
Cách đám cây xanh, anh mơ hồ nhìn ra được bên kia có một đôi nam nữ đang đứng. Người nam thì Giang Cận tình cờ quen biết, chính là nam chính của bữa tiệc đính hôn đêm nay, là Hoa Khánh – con trai cả của nhà giàu mới nổi.
Mà đối diện hắn là người phụ nữ mặc một chiếc váy có viền trắng như ánh trăng, sườn mặt nhỏ nhắn mà tinh xảo.
Cô tinh tế nhíu mày: “Hoa Khánh, anh hiểu lầm rồi.”
Hoa Khánh cười lạnh một tiếng: “Hiểu lầm? Tôi hiểu lầm cái gì? Lúc trước chúng ta chia tay, thời điểm tôi nói muốn cùng cô ấy kết hôn, cô đã đáp ứng qua sẽ không đến tìm tôi. Kết quả hôm nay cô không mời mà đến là có ý tứ gì? Sợ là lại muốn dây dưa không thôi!”
Hoa Khánh thực sự thất vọng.
Hắn hôm nay là nam chính được nhiều người chú ý của bữa tiệc đính hôn. Hắn đáng lẽ nên ở bên cạnh vị hôn thê của mình, đón nhận sự chúc phúc của mọi người.
Mà sau khi hắn nhìn thấy Tiểu Y cũng chậm rãi đi vào hội trường, thì liền không giữ được bình tĩnh. Người phụ nữ này thật là âm hồn không tan. Ban đầu cô ta còn nhu nhược yếu đuối, lúc này đảo mắt liền đến tiệc đính hôn của hắn gây rối.
Lỡ như cô ta thật sự ở trước mặt mọi người mà khóc lóc sướt mướt. Vậy hôm nay hắn xem như không còn mặt mũi rồi.
Vì thế, Hoa Khánh lấy cớ có việc, lập tức đem Tiểu Y kéo vào nơi vắng người, muốn khuyên cô rời đi.

“Cô hiểu chuyện một chút được không? Tôi… Tôi kỳ thật cũng rất thích cô, còn muốn cùng cô ở bên nhau. Nhưng mà tôi cần thiết phải cưới cô ấy. Như này đi, chờ bữa tiệc qua đi, chúng ta liên lạc lại được không?”
Hoa Khánh nói ra lời này, vốn chỉ là tính toán cho có lệ. Nhưng nói thật thì hắn cũng có động tình. Đúng vậy, hắn vẫn là thực thích Tiểu Y. Dù sao cô ta cũng ngoan ngoãn nghe lời, tính tình mềm mại. Về sau cho cô ta làm tình nhân ngầm biết nóng biết lạnh, rất là thích hợp.
Nhưng một giọng nói kế tiếp lại đánh vỡ ảo tưởng của Hoa Khánh: “Xin lỗi, Hoa tiên sinh, tôi nghĩ anh thật sự hiểu lầm rồi.”
Giọng nói này là của một người đàn ông. Hoa Khánh cau mày nhìn về nơi phát ra âm thanh. Hắn nhận ra đó là vị thiếu gia nào đó bên công ty đối thủ của cha mình, nếu nhớ không lầm thì hình như anh ta họ Tần.
Tần thiếu gia cầm một ly rượu, không nhanh không chậm mà đi tới, dáng đi tinh tế, thong thả.
Anh ta dừng ở bên cạnh Tiểu Y, dịu dàng nói: “Tiểu Y, sao không ở bên kia chờ anh?”
Thời điểm Tiểu Y đối mặt với Hoa Khánh, vẻ mặt cô vẫn luôn lạnh nhạt. Cho đến khi nhìn thấy Tần thiếu gia, trong mắt cô mới hiện lên tia sáng: “Em nhìn thấy một người bạn nên lại đây chào hỏi, anh tìm em lâu rồi sao?”
Hoa Khánh nghe vậy, càng nhăn mày chặt hơn. Hắn hoàn toàn quên mất là lúc trước chính hắn đã vứt bỏ Tiểu Y. Toàn bộ lực chú ý của hắn đều đặt trên hai chữ “người bạn” kia.
Hay lắm, hắn chỉ là người bạn.
Hoa Khánh nắm chặt bàn tay.
Tần thiếu gia rũ mắt dịu dàng nhìn cô: “Không có việc gì, tìm được em là được rồi.”
Giang Cận xưa nay đối với chuyện riêng tư của người khác đều không có hứng thú. Anh đang muốn rời đi thì ánh mắt quét qua người phụ nữ kia. Anh bỗng nhiên dừng lại, rồi sau đó yên lặng nhìn cô ấy.
Người phụ nữ không chút nào phát hiện. Tần thiếu gia buông xuống ly rượu, duỗi tay đặt ở trên đầu vai cô, ý tứ bênh vực người mình bộc lộ ra ngoài: “Hoa thiếu, tôi không quan tâm giữa anh và Tiểu Y đã xảy ra chuyện gì. Nhưng Tiểu Y hôm nay chính là bạn nữ tôi dẫn đến. Hy vọng anh tôn trọng một chút.”

Hoa Khánh đã không nói nên lời. Hắn nhìn Tiểu Y, có một cái cảm xúc phẫn hận bùng lên từ trong lồng ngực hắn, như là muốn đem cả người hắn thiêu đốt.
Đêm nay Tiểu Y thực sự rất xinh đẹp, bộ lễ phục màu trắng như ánh trăng tôn lên dáng người lả lướt của cô. Trên mặt cô trang điểm nhẹ nhàng thanh tú, một đôi mắt mơ màng khẽ mở, đuôi mắt xếch lên, khác hẳn với vẻ dịu dàng thường ngày, gần như mang chút hương vị dụ hoặc. Diện mạo thuần khiết cùng ánh mắt yêu mị hòa quyện vào nhau, đúng chuẩn khẩu vị của hắn.
Đúng vậy, đêm nay Tiểu Y có chỗ nào đó thay đổi.
Trước kia Tiểu Y luôn ăn nói nhẹ nhàng, thiếu một chút tình cảm nồng nhiệt làm đàn ông mê muội. Nhưng đêm nay cô lại không giống vậy, cô đối với hắn lãnh đạm như thế. Nhưng ánh mắt của cô khi nhìn người đàn ông khác lại là nồng cháy.
Hoa Khánh xem đến rõ ràng.
“Như anh đã thấy.” Tiểu Y lễ phép mà cười với Hoa Khánh, cười đến hợp lễ nghi lại lãnh đạm, “Chúng ta sớm đã kết thúc, không cần Hoa tiên sinh nhắc nhở.”
Sau đó Tiểu Y xoay người, dư quang khóe mắt một chút cũng chưa cho hắn. Hoa Khánh nhìn bóng lưng của Tiểu Y. Hắn thấy cô ngẩng mặt nói chuyện với Tần thiếu gia, không biết là nói đến cái gì mà mặt mày cô đều là ý cười.
Nụ cười kia mị hoặc, động lòng người biết chừng nào, vốn nên thuộc về Hoa Khánh hắn.
Hoa Khánh siết chặt ly rượu trong tay, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
Cách đó vài mét, Giang Cận tiếp nhận áo khoác từ người phục vụ. Anh lẳng lặng nhìn bóng lưng của hai người vừa rời đi, sắc mặt dần dần trầm xuống.
Người khác nhìn không ra, nhưng anh lại biết rõ. Dưới lớp hoạ bì “Tiểu Y” kia rõ ràng là linh hồn giảo hoạt của vị Mộc tiểu thư nào đó.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Cận: Cảm giác bản thân có chút xanh.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.