Em đều có gương mặt anh thích

Chương 11


Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 11

Đi đến nơi mà Hoa Khánh không nhìn thấy, Tần thiếu gia mới buông bàn tay đặt ở trên vai Tiểu Y xuống. Anh ta vẫn tiến về phía trước nhưng lại quay đầu về phía sau, dùng một giọng điệu rất nữ tính mà nói: “Ái chà, không nhìn được bộ mặt xanh mét của hắn ta, thật là đáng tiếc.”
Mộc Tiêu không quay đầu nhìn lại, trong bộ não cô ập vào hình ảnh Tần thiếu gia giơ tay kiểu hoa lan (1).
(1) giơ tay kiểu hoa lan là kiểu này nè:

Thời điểm cô mới vừa nhìn thấy Tần thiếu gia, còn âm thầm thắc mắc tại sao người này vừa có ngoại hình vừa có tài lực nổi bật như vậy mà Tiểu Y lại một lòng một dạ treo cổ trên cành cây tra nam kia. Sau khi ở chung vài phút, cô liền hiểu ra. Phụ nữ tầm thường ăn không tiêu được dáng vẻ quyến rũ của Tần thiếu gia.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quá cay mắt.
Hai người vòng qua chỗ trung tâm, rẽ sang phía bên kia của đại sảnh. Eo lưng Tần thiếu gia ban đầu vốn thẳng tắp, giống như một con rắn đông cứng. Khi đi tới chỗ không có ai, anh ta lập tức như mùa xuân trở về – uốn éo đến mức có thể vặn thành cái bánh quai chèo (2).
(2) bánh quai chèo:

Mộc Tiêu dựa theo tính cách của Tiểu Y, lộ ra một nụ cười tuyệt đối không OOC (3): “Cảm ơn anh Tần.”
(3) OOC: là từ viết tắt của “Out Of Character”, diễn tả việc không phù hợp với tính cách, khuôn mẫu, hành vi vốn có của ai đó.
Tần thiếu gia làm mặt quỷ nói: “Không cần cảm ơn, Tiểu Y Y. Chúng ta chính là bạn tốt, chút chuyện này bình thường thôi.”

Tiểu Y đã nói qua với cô, vị Tần thiếu gia này là bạn chơi từ nhỏ với nàng. Vì thế, sau khi Mộc Tiêu hoá trang thành Tiểu Y thì liền liên hệ trước với anh ta.
“Nhưng mà, thật không ngờ nha!” Tần thiếu gia làm một cái tư thế vô cùng khoa trương, rồi lại vặn eo, “Tiểu Y, em thật có tiền đồ! Cái loại thái độ cự tuyệt người ngàn dặm vừa rồi của em, thật quá ngầu, quá dũng mãnh! Một chút đều không giống em.”
Mộc Tiêu thầm nghĩ, đúng là bởi vì Tiểu Y lo lắng bản thân vừa thấy Hoa Khánh liền khóc, nhưng lại muốn đem mọi chuyện kết thúc, nên mới mời “Trình Bạch Chi” tới giúp nàng. Đương nhiên, ở trong mắt Tiểu Y, “Trình Bạch Chi” là một người tinh thông thuật thôi miên, có thể khiến nàng bất tri bất giác trở nên dũng cảm hơn.
Lúc này, Tiểu Y chân chính đang nằm ngủ ngon trong cửa hàng của Trình Bạch Chi dưới tác dụng của thuốc.
Mộc Tiêu ngừng suy nghĩ nội tâm, tiếp tục duy trì tính cách Tiểu Y: “Kỳ thật… trong lòng em rất khổ sở, vừa rồi chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.”
Tần thiếu gia cúi đầu nhìn cô, ánh mắt toát ra vẻ đồng tình: “Tiểu Y, em đúng là đứa trẻ đáng thương.”
Mộc Tiêu: “…”
Cô lập tức cho Tần thiếu gia nhìn thấy cả người cô đều đã nổi da gà.
Tiểu Y đã nói qua, vị Tần thiếu gia này ở trên thương trường oai phong một cõi. Vì thế, trước khi Mộc Tiêu nhìn thấy anh ta, trong đầu vẫn luôn cho rằng anh ta cùng loại với Giang Cận, là cái hình tượng tính tình quái dị, hành vi bất thường. Kết quả hiện tại hình tượng của Tần thiếu gia sụp đổ, làm Mộc Tiêu không thể không hoài nghi người làm kinh doanh đều có hai gương mặt, khả năng so với cô còn giỏi tinh phân hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đúng lúc này, Tần thiếu gia nhanh chóng biến sắc, duỗi tay ra: “Tiểu Y! Em xem bên kia kìa!”
Mộc Tiêu nhìn sang, là Hoa Khánh. Vẻ mặt hắn ta nôn nóng, ở trong đám người đi tới đi lui, tựa hồ đang tìm người nào đó.
Mộc Tiêu trong lòng cả kinh.

Cô đã thay Tiểu Y tiêu sái mà kết thúc mọi chuyện, cũng không muốn lại dính dáng đến cái tên Hoa Khánh. Cô liền vội vàng tạm biệt Tần thiếu gia. Ngay cả khăn choàng của mình cũng quên lấy, cô đã vội vã mang đôi giày cao gót mà bỏ chạy.
Trước đây, Tiểu Y chưa bao giờ mang giày cao gót. Mộc Tiêu là vì tăng thêm vẻ nữ tính cho Tiểu Y, nhằm đánh sâu vào hình tượng trước sau ở trong lòng Hoa Khánh. Nên cô mới cố ý chọn một đôi giày cao gót có đính kim cương màu bạc. Thời điểm cô đứng ở trước mặt Hoa Khánh liền tự nhiên cao ngạo như thiên nga.
Kết quả giờ phút này cô lại tự làm khổ mình, cứ đi vội hai bước thì phải dừng lại một lần. Đã vậy còn không ngừng có người phục vụ bưng chén đĩa đi tới, hỏi cô có cần gì không.
Mộc Tiêu rốt cuộc ở trong kẽ hở mà tìm được một con đường sống. Cô đang muốn chạy về hướng đại sảnh, thì sau đó lại bi ai phát hiện bản thân bị lạc đường.
Hoa Khánh đã sắp chạy đến trước mắt cô, không quan tâm mà kêu to ra tiếng: “Tiểu Y!”
Mộc Tiêu không nghĩ tới hắn ở trước công chúng thế nhưng lại không cần mặt mũi như vậy. Cô theo bản năng mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, bước chân chậm lại, lùi lại mấy bước, cho đến khi nhận thấy một luồng hơi thở rét lạnh đến gần, gót giày nhọn mới dừng lại.
Cô quay đầu lại.
Giang Cận mặc bộ vest phẳng phiu, trong khuỷu tay khoác một cái áo khoác màu đen. Anh rũ mi, dùng ánh mắt thâm thúy mà nhìn cô.
Mộc Tiêu suýt nữa buột miệng thốt ra: “Giang…”
May mắn cô kịp thời dừng lại. Sau đó, cô nhìn thấy Giang Cận hình như đang cười. Khóe miệng anh khẽ cong lên, bàn tay đang đút ở trong túi quần lấy ra. Cổ tay anh trắng nõn, khớp xương rõ ràng. Tay anh chậm rãi chỉ một phương hướng.
Mộc Tiêu ngẩn ra, sau đó cúi đầu chạy qua bên người anh: “Cảm ơn.”

Đây là lần thứ hai anh giúp cô.
Mới vừa rồi Tần thiếu gia dẫn Mộc Tiêu lại đây, chính là đi qua cửa nối của khách sạn. Mà lối ra Giang Cận chỉ lại trực tiếp đi thông qua đình viện (4). Mộc Tiêu đi xuống mấy bậc cầu thang. Có làn gió tháng mười hai thổi qua, cô mới nhớ tới khăn choàng của mình còn ở trong tay người phục vụ. Cô còn đang do dự muốn quay lại, thì phía sau liền có một giọng nam gọi cô: “Vị tiểu thư này!”
(4) đình viện: sân nhỏ, sân trong.
Mộc Tiêu xoay người, một người phục vụ mặc vest đen đi lên: “Có vị tiên sinh nói cô quên mang theo khăn choàng.”
Giang Cận.
Trong nháy mắt, trong lòng Mộc Tiêu chỉ hiện lên cái tên này.
Cô tiếp nhận chiếc khăn choàng còn vương hơi ấm sót lại từ máy sưởi, thầm nghĩ Giang Cận người này có vẻ không lạnh lùng như vẻ bên ngoài, ngược lại còn rất thương hương tiếc ngọc.
Hoặc là nói, anh là xem náo nhiệt nên không chê việc lớn?

Sau khi nhận làm hai cái nhiệm vụ liên tiếp, tháng 12 đã trôi qua gần một nửa, con số trong thẻ ngân hàng của Mộc Tiêu cuối cùng cũng đẹp hơn một chút.
Một người quen sống phiêu bạc khắp nơi như cô, với số dư thẻ ngân hàng lên tới năm con số thì cũng được coi là “gia cảnh giàu có” rồi.
Mấy ngày trước, Tiểu Y lại đây tìm “Trình Bạch Chi” nói lời cảm ơn. Nàng ấy nói sau khi tiệc đính hôn qua đi thì Hoa Khánh giống nhau nổi điên mà liên hệ tới, nói muốn quay lại với nàng.
Lúc ấy, Mộc Tiêu một bên khảy điếu thuốc trong tay, một bên lười biếng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Tiểu Y nói: “Hắn chỉ nghĩ đến có được người đẹp thôi.”
Mộc Tiêu cúi người tiến lên, chậm rãi nói với nàng: “Than vãn biến đâu rồi, mấy ngày trước người khóc sướt mướt tới tìm tôi không phải là cô sao?”

“Cô cũng đừng cười nhạo tôi. Tần nói ngày đó tôi nhưng lại đẹp kiểu lạnh lùng, lại ngầu, tuy rằng bản thân tôi không có ấn tượng gì.” Tiểu Y nhún vai, “Nhưng tôi cũng muốn thử sống lạnh lùng hơn mà không dựa vào thuật thôi miên. Con người luôn phải nhìn về phía trước, đúng không?”
“Bang” một tiếng, Mộc Tiêu không kẹp lấy điếu thuốc trong tay. Điếu thuốc bắn ra ngoài, xẹt qua tạo thành một đường cong dứt khoát trong không khí.
 “Trình tiểu thư, làm sao vậy?” Tiểu Y tò mò hỏi.
“Không có việc gì.” Mộc Tiêu bình tĩnh nhặt điếu thuốc lên rồi châm lửa, “Cảm thấy cô trưởng thành rồi.”
Tiểu Y: “…”
Trình tiểu thư nhiều tuổi hơn cô sao?
Khói thuốc lượn lờ bay lên ở trước mắt, đánh gãy suy nghĩ của Mộc Tiêu. Cô thản nhiên đặt điếu thuốc xuống bên cạnh bàn nấu ăn.
Tiểu Y nói, con người phải nhìn hướng về phía trước. Mộc Tiêu nghĩ nghĩ, hình như mình dừng chân ở chỗ này cũng lâu lắm rồi.
Hơn một năm qua, cuộc sống làm bà chủ nhỏ hoặc một tên du côn tuy rằng không thể nói là quá tốt, nhưng cũng đủ thực tế. Cô gần như nghĩ rằng mình thực sự là Trình Bạch Chi.
Nhưng “Trình Bạch Chi” vĩnh viễn chỉ là một cái thân phận giả được bịa đặt ra, chú định phù dung sớm nở tối tàn. Mà Mộc Tiêu – tội phạm bị Cục Điều Tra truy nã, mới thực sự là cô.
Đã đến lúc… phải thay đổi thân phận đi?
Chuông gió mới được lắp ở cửa phát ra tiếng “leng keng”. Mộc Tiêu chân trước còn đang tính đóng cửa cửa hàng, chân sau liền vô cùng chuyên nghiệp mà nở nụ cười tiêu chuẩn: “Hoan nghênh ghé thăm.”
Người đến là một người phụ nữ có dáng người yểu điệu. Ngày mùa đông ảm đạm như này mà cô ấy lại đeo một cặp kính râm màu đen. Cô ấy tô màu son đậm, chỉ cần nhìn độ cong của cằm, liền biết ngay cô ấy là một người đẹp rồi.
Người đẹp chậm rãi đi đến bàn nấu ăn, từ từ đẩy cặp kính râm lên: “Trình tiểu thư, phải không?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.