Đọc truyện Em đều có gương mặt anh thích – Chương 9
Triệu Bội Bội còn muốn vội vàng đem tư liệu đưa cho phòng làm việc, để xác định xem nên tung thông tin nào ra, khi nào tung ra và ai sẽ đi tung những thứ này. Sau đó, nàng còn phải phối hợp đăng bài lên Weibo, cho nên tất nhiên không thể ở lâu. Mộc Tiêu đưa nàng xuống dưới lầu rồi lại quay về.
Sau đó cô tắm rửa xong, đang nằm trên giường thì lại nhận được điện thoại của Triệu Bội Bội. Nàng ấy vừa mở miệng liền tràn đầy vẻ vui mừng to lớn: “Mộc Tiêu, tớ yêu cậu!”
Mộc Tiêu: “Cẩn thận paparazzi nói cậu ngoại tình.”
Triệu Bội Bội ở đầu bên kia cười rộ lên khanh khách, Mộc Tiêu biết chắc không có chuyện gì nên cũng yên lòng.
Triệu Bội Bội nói: “Bên tớ đã chọn mấy cái thông tin khẩu vị nặng nhất, tìm mấy cái tài khoản marketing nhờ tung ra. Hiện tại hot search đã biến thành thiên hạ của một mình cô ta! Hahaha, qua một lát tớ lại đăng một bài lên Weibo, liền nói đó là thời gian nghỉ ngơi. Nếu không lại có người bôi đen nói tớ không chuyên nghiệp.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đêm đó Mộc Tiêu đi ngủ trước 10h, đến 9h30 sáng hôm sau mới tỉnh dậy. Người đẹp sau một giấc ngủ đầy nhưng vẫn còn ý lười. Thời điểm cô duỗi người thì ánh mắt cô chạm vào rèm cửa phòng ngủ. Cô liền bất chợt muốn kéo tấm rèm ra để nhìn thấy ánh dương ấm áp của mùa đông.
Cửa sổ trong phòng ngủ lớn hơn một chút so với các cửa sổ trong phòng khác. Vì vậy cô có thể ngắm cảnh đẹp quanh năm. Nhưng mà lúc này trời lại không có nắng. Ngoài trời âm u, mưa lất phất, nhiều hạt mưa tạt vào cửa kính để lại những vệt mưa có dài có ngắn.
Mộc Tiêu mở cửa sổ ra, hít vào một hơi thật sâu, đem tóc vén ra sau đầu.
Lười cũng lười đủ rồi, cô nên dọn dẹp một chút rồi chuẩn bị đi làm.
Lúc này, điện thoại lại vang lên một tiếng, mục thông báo trên Weibo của cô báo có tin mới.
Mộc Tiêu click mở ra xem.
“@Triệu Bội Bội V: Khóc lóc an ủi bản thân, fans của tôi làm như vậy đều là chân ái [ cười khóc ][ cười khóc ].
[ hình ảnh ][ hình ảnh ]”
Hai bức ảnh giống như là ảnh chụp màn hình. Mộc Tiêu click mở ra xem. Một tấm là lúc Triệu Bội Bội đang trợn mắt với dòng chữ “Nhưng mà Bội Bội sớm đã nhìn thấu hết thảy”. Tấm thứ hai là ảnh chụp màn hình có Triệu Bội Bội trong một bộ phim truyền hình nào đó. Cô không biết lời thoại gốc là gì, nhưng khi ghép với hai từ “kỹ nữ” không ngờ lại rất khớp với khẩu hình miệng.
Mộc Tiêu lật lại bức ảnh đầu tiên, nhìn “Triệu Bội Bội” bễ nghễ, xem thường hết thảy. Cô không thể không nói, khí chất của một con người không chỉ phát ra từ diện mạo, mà còn phát ra từ linh hồn.
Đều cùng là trợn trắng mắt, nếu yêu cầu Triệu Bội Bội làm, có lẽ sẽ không nhìn ra được bộ dạng thiếu đánh như vậy.
Mộc Tiêu càng xem càng có ý vị. Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô còn đi tải tấm hình đó về điện thoại.
Cô nhấn thích một cái, sau đó thuận tay lướt qua mấy bài đăng Weibo trước đó của Triệu Bội Bội. Rồi nhấn thích vào những bài đăng mà cô chưa nhấn trong hai ngày qua.
Trừ bỏ mấy bài “Triệu Bội Bội quá ngay thẳng đi”, “Hahaha người quét rác của giới giải trí mau đứng lại, cho ta vào với”; thì trên Weibo hiện tại đang tràn ngập tư liệu bôi đen của Diệp Đan, cuộc đại chiến giữa fandom cô ta với antifan cũng đang diễn ra. Mộc Tiêu nhìn qua loa, không có hứng thú gì liền rời khỏi.
Lúc này, cô chú ý thấy một tài khoản đăng lại một tin tức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“@An Thành ăn nhậu chơi bời: Hahahahahahaha hút ma túy đến mê muội, về sau tỉnh lại chắc sẽ rất hối hận đây. @Thì thầm: Tên này từ trong viện chạy ra à? [ video ]”
Mộc Tiêu click mở video, thì thấy một người đàn ông cường tráng đang ôm chặt song sắt của đồn cảnh sát: “Bọn mày có bệnh à? Không đi bắt yêu quái mà bắt tao làm gì?”
Tuy rằng người làm video đã tốt bụng che khuôn mặt của hắn lại, nhưng mà hình xăm trên cánh tay đã làm bại lộ thân phận của hắn.
Đó là anh Bưu.
Mộc Tiêu kêu “sách” một tiếng, xem ra hắn bị dọa đến không nhẹ.
Ở cuối video đã giải thích sự việc này. Cảnh sát cho là hắn ăn nói tào lao do sử dụng ma túy gây ra ảo giác, nên cũng không để ý tới. Cuối cùng, người làm cái video này còn tuyên truyền mọi người không nên mê tín dị đoan, càng không được đụng đến ma túy.
Mộc Tiêu âm thầm thông cảm cho anh Bưu một giây. Dù sao, ở một mức độ nào đó, hắn ta đã bị mọi người oan uổng hiểu sai.
Đúng lúc này, WeChat xuất hiện một cái biểu ngữ.
Triệu Bội Bội hiện ra và phát cho cô một cái thẻ người tốt: [Mộc Tiêu, cậu giỏi quá! Cậu đúng là người tốt! Tớ vô cùng cảm kích!]
Mộc Tiêu biết lời này của Triệu Bội Bội là ý gì. Rốt cuộc thì những cái tư liệu bôi đen đó mới là quân chủ lực để vặn ngã Diệp Đan. Cô trả lời lại: [Không cần cảm ơn ^_^, cứ coi như là dịch vụ sau bán hàng.]
Rốt cuộc đúng thật là cô đã trợn mắt xem thường.
Triệu Bội Bội có lẽ còn chưa để ý, vài giây sau liền trả lời: [Bây giờ cậu đang dùng khuôn mặt nào?]
Mộc Tiêu: [? ]
Triệu Bội Bội: [ Nếu cậu hiện tại đang mang khuôn mặt của Trình Bạch Chi thì tớ sẽ gửi cái icon biểu cảm này ^_^. Tớ sẽ ngốc mất, hình ảnh đẹp quá sức tưởng tượng]
Mộc Tiêu: […]
Không cho phép người ta tinh phân sao?
Một lát sau, Triệu Bội Bội lại nói: [Nói chuyện chính sự với cậu một chút, hehe. Hiện tại trên Weibo đều gọi tớ là đại sư giám định kỹ nữ. Tớ cho rằng bọn họ kỳ thật hẳn là nên nói cậu mới đúng.]
[Cậu có muốn cùng tớ tham gia vào làng giải trí không? Người có kỹ thuật diễn xuất vượt qua cả thử thách của cô gái vàng như cậu thì chắc chắn sẽ nổi tiếng]
Kỹ thuật diễn xuất cứng thì Mộc Tiêu nhận, nhưng cô gái vàng lại là cái danh từ mới gì đây?
Triệu Bội Bội lập tức truyền đến giọng nói: “Cậu xem nha, cậu mỗi ngày đóng vai thành cái này, rồi cái kia. Kỹ thuật diễn khẳng định là không còn lời gì để chê? Thêm nữa, trên người cậu còn có một cái lợi thế vô cùng đặc biệt quý giá —— là vận khí đặc biệt tốt nha!”
Mộc Tiêu sống hơn một ngàn năm, nhưng đây là lần đầu tiên cô biết mình có vận khí tốt.
[Sao lại nói vậy?]
“Vậy tớ cho cậu một cái ví dụ. Có người hao tổn tâm cơ để mua hot search khi giới giải trí đang gió yên biển lặng. Kết quả là ngày đó lại có nhiều tin tức hấp dẫn hơn, trực tiếp đem hot search của hắn ném bay ra xa. Còn có người nha, thời điểm lơ đãng ngoái đầu nhìn lại trong lúc đang ghi hình chương trình, hoặc là ra cửa mua đồ ăn đều có thể leo lên hot search ngồi. Tất nhiên là có quan hệ với marketing, nhưng trong đó cũng không thiếu yếu tố vận khí nha. Loại người ở vế sau, chúng ta liền gọi là ‘thể chất hot search ’.”
Mộc Tiêu hiểu ý tứ của Triệu Bội Bội: [Cậu nói tớ chính là có thể chất hot search? ]
Nếu không thì là cái gì? Triệu Bội Bội nghĩ. Mộc Tiêu tại thời điểm nghỉ ngơi trợn trắng mắt lên. Vậy mà còn có thể chiến đấu, đảo ngược tình huống khó khăn một cách tuyệt vời.
Còn có thời điểm Mộc Tiêu đóng vai “Trình Bạch Chi” kinh doanh cửa hàng bánh ngọt. Rõ ràng cô chỉ đăng một vài từ ít ỏi lên Weibo, nhưng lại có thể thu hút được một lượng lớn bình luận hô hào. Nhìn qua, cô thật giống như là một người nổi tiếng. Tỷ lệ tương tác của cô còn cao hơn nhiều so với các tài khoản triệu fan.
Sau đó, Triệu Bội Bội không tiện nói nên chuyển sang đánh máy: [À, đạo diễn Trương sẽ quay một bộ phim mới vào đầu năm sau. Còn một vai nữ 4 vẫn chưa được quyết định. Cậu có muốn thử một lần không?]
Mộc Tiêu dừng ngón tay, xóa đi những chữ vừa gõ rồi sửa lại, cuối cùng biến thành một câu như này: [Bội Bội, cậu hiểu tớ mà.]
Cô sớm đã tạo thành thói quen trốn đông trốn tây, sinh sống an tĩnh lại kín tiếng.
Cô không phải chưa ảo tưởng qua một cuộc sống mới đầy hấp dẫn. Nhưng đó chỉ là lòng hiếu kỳ đối với một loại cách sống khác, không chờ cô kịp thực hiện thì ảo tưởng này đã bị xóa bỏ rồi.
Triệu Bội Bội tuy rằng cứ luôn đem câu “sợ hãi Cục Điều Tra bắt ta” treo ở trên miệng. Nhưng Mộc Tiêu biết nàng tính tình tùy tiện, đại khái nàng sẽ không lo nghĩ đến chuyện này mỗi ngày.
Nhưng Mộc Tiêu lại thật sự sợ hãi.
Sợ đến mức gặp ác mộng.
Trong mộng, cô sẽ trở về cái đêm mưa của hơn 20 năm trước. Người đàn ông áo đen của Cục Điều Tra đứng trước mặt Mộc Tiêu, tay hắn cầm một chiếc dù lớn. Mưa rơi tầm tã, chảy dọc theo chiếc dù đen làm hình dáng hắn trở nên mơ hồ.
Hắn nói: “Mộc Tiêu, cô tốt nhất vĩnh viễn đừng xuất hiện ở trước mặt ta. Con rệp cống ngầm nếu cả đời không bò lên trên mặt đất, thì sẽ không bị bánh xe nghiền chết.”
……
Cô lúc ấy đã phản ứng ra sao?
Hình như là nhắm mắt lại, trong lòng oán hận mà nghĩ: “Phi, tại sao lại là lão tử?”
Cô liền phải phủ thêm lớp da người mà đi trốn khắp nơi, liền phải dùng đến mức tối đa để theo đuổi cuộc sống mình muốn.
Hiện giờ cô đã đi qua mấy cái thành thị, thân phận cứ thay đổi liên tục. Cô lạc quan mà nghĩ, có lẽ người nọ về sau rốt cuộc tìm không ra cô.
Nhưng điều này không có nghĩa là cô không sợ hãi.
Triệu Bội Bội trả lời lại: [Vậy được rồi. Nhưng mà cậu xem Weibo tớ chưa? Fans của tớ thực sự đem bộ phim cổ trang có lịch sử đen tối thời trẻ của tớ làm thành ảnh gif, thật xấu quá, tức giận quá đi QAQ]
Mộc Tiêu: “…”
Cậu tức giận vì bị bôi đen, được tẩy trắng rồi thì lại tức giận. Cậu là đang thổi phồng lên sao?