Em Đã Là Thiên Thần

Chương 37 - Phần 2


Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 37 – Phần 2

Vào quán, việc đầu tiên của đám con trai là khui bia, còn tụi con gái chọn bài. Nó quên đi cái bụng nó đang yếu, cầm cốc bia nóng lên cụng với mọi người, vừa hô 3 tiếng đang định tu một hơi cho hết thì Ly giật cốc bia, nhìn nó như muốn ăn tươi nuốt sống nó.
– Không uống, chưa chừa à?
– Thì..1 cốc thôi mà..
Cả đám quay sang nhìn nó rồi cười, có 2 cặp mắt nhìn nhưng không hề vui chút nào.
– Không được.
– Thì thôi..
Nó giờ chịu sự giám sát rất kỹ lưỡng của Ly, ăn gì, uống gì cũng phải được phép của Ly, khổ thế đó. Không hiểu sao lời nói của Ly cũng làm nó sợ.
Trong buổi hát, nó không hát bài nào cả, ngồi thả hồn theo những giai điệu của từng bài hát. Còn Lan thì được Dương chăm sóc kỹ càng, tuy nhiên Lan vẫn dành cho Dương sự thờ ơ, hay đúng hơn là cả buổi trên khuôn mặt Lan là nét buồn vời vợi, chắc có lẽ chính cái cách Ly quan tâm nó và cách nó nghe lời Ly từng chút một như thế.
Riêng Nhi thì vẫn vô tư hát hò nhất, giống như là live show của Nhi vậy, hát từ đầu đến cuối buổi..Kể ra, cái tâm tư và suy nghĩ của Nhi làm nó khó đoán nhất..cái con bé này chả biết nó nghĩ cái gì, và nó sẽ làm cái gì tiếp theo cả.
Riêng Th có vẻ trầm hơn cả, không một chút sắc thái biểu hiện lên mặt, cứ ngồi nói chuyện bình thường với Bình, anh Linh với một số người khác nữa, thỉnh thoảng lại lấy điện thoại ra bấm bấm, có lẽ nhắn tin với ai đó. Chắc trong Th vẫn còn một chút tiếc nuối, và vương lại một chút nỗi buồn vì mất đi một người bạn rất thân, có lẽ rằng trong những người bạn cùng lớp với Hạnh thì Th là người đau thứ 2 sau Nó.
Đang giữa buổi tiệc thì thấy Lan đánh ánh mắt sang nhìn Nó, rồi đi ra ngoài. Lúc đó nó ngu ngơ đâu biết ý của Lan là muốn nó ra ngoài cùng. Nó kêu Dương qua chỗ nó, ghé vào tai thủ thỉ với nó.
– Mày ra với Lan kìa, cơ hội nói chuyện đó.
– Tự dưng ra vậy à, ngại chết, hình như Lan ra có chút chuyện thì phải.
– Ngại gì, cứ thoải mái đi, mày căng thẳng thế thì làm ăn được gì.
– Chờ tí nữa, nếu vẫn ở ngoài đó thì tao ra.
– Ờ ờ.
Dương vừa về chỗ nó thì Nhi rắc rối tới chỗ nó. Đúng lúc Nhi vừa tới thì điện thoại nó có tin nhắn. Mở máy ra chưa kịp đọc thị bị cái con thọc mạch Nhi cướp.
– Này, làm gì thế, trả đi – Nó vừa nói vừa đưa tay với hòng dành lại điện thoại.
– Không…nhắn tin cho ai mà phải dấu diếm,haha, để tui đọc cho nha.. – Nhi chống cự quyết liệt, một tay đẩy nó ra, một tay bấm đọc tin nhắn.
Tin nhắn mở ra, Nó cũng thấy được nội dung. Là tin nhắn của Lan..
– Ra ngoài nói chuyện chút với Lan..

Nhi đọc xong, im hẳn, quẳng lại điện thoại cho Nó rồi ngồi im. Nó cũng ái ngại, ngồi im không nói gì cả. Nhi ngồi chút nữa rồi quay sang bên kia hát hò, con này chắc chẳng buồn quá được 5 phút. Chờ Nhi qua bên kia, Nó nhắn tin lại cho Lan.
– Vào đi, trong này đông vui, ra đó làm gì?
– Không thích, cứ ra chút đi.
Nó để mọi người đó, đi ra coi Lan có chuyện gì
Ra thấy Lan đang ngồi ở ghế gần ngoài cửa, nhìn ra ngoài đường, chẳng biết ngắm cái gì.
– Sao ngồi đây, lên với mọi người đi.
– Hơi ồn, nên không thích.
– À thế à, vui mà.
– Ừ, vui..nhưng hôm nay Lan không thấy vui.
– Sao tự nhiên lại không thấy vui nhỉ?
– Không biết, chắc tại…thời tiết thôi.
– Ờ ờ, thế thì nên lên trên, ở đây bụi hơn trên kia đó.
– .. – Lan cười mỉm. Nó cũng im lặng.
– Thế lên nhỉ?
– Ừ..
Bước chân lên nhưng hình như trong Lan vẫn có điều gì đó muốn nói nhưng chưa nói được. Có lẽ là cái cách nói chuyện của nó làm cho Lan không nói được điều muốn nói.
Lúc cả 2 bước vào phòng, cả Nhi và Ly đều nhìn nó. Với Ly, khi bắt gặp ánh mắt nó nhìn lại thì Ly đánh mắt đi hướng khác, còn cô bé Nhi thì cứ hướng cặp mắt theo nó làm nó bối rối. Nhưng nó cũng không giải thích làm gì, vì trong tất cả nó chẳng có cái gọi là tình cảm với ai cả.
Vừa ngồi xuống thằng Dương chạy qua ghé vào tai hỏi nó.
– Có chuyện gì không thế? Thấy Lan có vẻ không vui.
– Không có gì. Chắc có tâm sự,nhưng chẳng thấy Lan nói gì.
– Ờ..thấy nó buồn buồn.

– Lúc nãy mày ra thì hay rồi
– Hay gì..lại làm nó chán thì nguy
– Ờ ờ, thôi hát tiếp đi, tranh thủ.
Tối đó, sau khi đi hát về, thằng Dương mon men năn nỉ nó xin số điện thoại của Lan.
– T, đưa tao số của Lan đi.
– Đó, Thu Lan. May tự tìm đi, nhưng như thế thì không hay lắm đâu.
– Sao không hay?
– Thì mày làm sao xin mà nó cho thì mới có cơ hội.
– Xin mà nó cho thì đã chẳng cần xin mày. Nó cứ để ý đến mày thế thì xin cái nỗi gì.
– À, ừ..thì kệ mày đó, mà nó không có gì với tao đâu, mày cứ nhiệt tình đi.
– Ờ ờ, thử cái coi sao.
Nó biết Lan luôn để ý, quan tâm nó, nhưng nó giới hạn để mọi thứ không đi quá xa. Để không có một Ly thứ 2 nữa.
Lên nằm được một lúc thì nhận được tin nhắn của Lan.
– Có lẽ thời gian là chưa đủ để 1 ai đó tồn tại trong một ai đó phải không T? Lan cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra nữa, cứ thao thức, cứ bồn chồn, cứ nhớ nhung, rồi lại buồn vu vơ. Chắc có lẽ T đã đánh cắp mất cái gì đó của Lan rồi..ngủ ngon T nhé. (tin nhắn dài hơn, chi tiết hơn nhưng lâu quá không nhớ rõ được).
Đọc tin nhắn của Lan mà nó không biết phải trả lời sao cả. Nó cũng chẳng muốn suy nghĩ về vấn đề đó nữa.
– Đừng yêu T lan nhé, điều đó là không thể đâu Lan à. Lan biết Ly chứ, đó..bạn gái T đó, T biết Lan tốt với T, lan cũng là người con gái tốt, lại giỏi giang, nhưng T không muốn phá vỡ mọi thứ..T quý Lan..nhưng chỉ như là em gái thôi Lan à..Đừng trách T nhé.
Không thấy Lan nhắn tin lại, Nó cũng đi ngủ, chờ ngày mai tới, ngày kia tới…và ngày 100 kia tới..Cuối tuần này là 100 ngày em rồi..100 ngày rồi ư? Nhanh hay chậm nhỉ? Có lẽ là nhanh, nhanh vậy sao?
Sáng hôm sau, lúc đang học thì nhận được tin nhắn của Th.
– Định hôm nào về? – Nhắc đến chuyện về 100 ngày em mà nó buồn hẳn, tâm trạng chùng xuống.

– Thứ 6 nhé Th.
– Ừ, vậy học tiếp đi.
Mấy ngày đó tâm trạng nó bồn chồn, không muốn nói chuyện với ai hết, Nó đang dần khá hơn, chỉ sợ rằng kỷ niệm ùa về sẽ làm nó yếu đuối.
Chiều đến quán, đi đường nghĩ đến cái tin nhắn lúc tối của Lan làm nó suy nghĩ, không biết phải đối mặt với Lan sao đây.
Bước vào quán thấy Lan đang ngồi xem phim,giờ này cũng ít khách, Nó nhẹ nhàng vào trong mặc đồng phục, vừa ra Lan gọi nó lại, nó giật mình.
– Nè, sao cho người khác số tui mà không xin phép.
– Ai, mà số ai?
– Còn giả vờ hả?
– À thì..Dương lấy điện thoại rồi tự lưu số.
– Không tin.
– Thiệt…
– Ghét.
– Ừ. Làm việc thôi. Mà Dương cũng hay mà
– Hay gì..linh tinh.
– Ừ..thì linh tinh.
Khoảng 3h chiều thì nhận được cuộc gọi từ số lạ.
– Alo.
– Phải T không?
– Dạ, đúng rồi ạ.
– Mình là Cảnh, bạn Ly, chắc cậu nhớ.
– À, dạ, chào anh.
– Sức khỏe cậu ổn rồi chứ?
– Cũng ổn rồi anh.
– Cuối tuần rảnh chứ?

– Có việc gì không anh?
– Nếu rảnh thì gặp nhau làm bữa nhậu..
– Chắc để tuần sau đi anh, tuần này em về quê rồi.
– Ừ, thế lúc nào rảnh thì alo ình nhé.
– Vâng, chào anh..
Hôm nay, khi không hơi men, không ức chế tâm lý, thấy anh ta cũng là một người rất lịch sự, đó là cảm nhận ban đầu, còn thực tế thế nào thì cũng không biết, mà Nó cũng không cần biết làm gì cả.
Vừa cúp máy thì Lan chạy lại hỏi.
– Ai thế, nghe dạ dạ ngoan thế.
– Anh bạn.
– À, tưởng cô nào gọi.
– Haha, cô nào gọi thì sao, mà nếu là cô nào thì dạ thế cũng là tuổi đàn chị rồi đó.
Đang nói chuyện với Lan thì ở đâu ra cái mặt con Nhi. Lăng xăng chạy tới chỗ Nó với Lan
– Ê, có chuyện gì mà 2 người vui thế?
– À, chuẩn bị hôn nhau. – Nó đùa.
– Thiệt hả, hôn tui coi.
– Ờ, thế em hôn chị nhé chị yêu quý.
– Này…bảo không kêu người ta chị rồi mà.
– Thế tui hôn cô được không?
– Xí, mơ đi cưng.
– Chả thèm, không đến phần đâu.
Nó lại xí xớn chạy ra chỗ quầy ba bỏ lại Nó với Lan đó với những chuyện tào lao không nên kể.
Cái thái độ của nó hời hợt, chắc có lẽ vì thế nên vẫn chưa có ai dám gần hơn mức bình thường với nó. Ít nhất lúc này nó không cảm thấy mệt mỏi gì.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.