Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 36 – Phần 2
Nó cảm thấy nhẹ nhõm hơn, vẫn làm việc bình thường, chỉ có điều từ khi đó nó không nói câu nào với ai nữa. Nhóm Nhi ngồi khoảng hơn 1 tiếng thì ra về, lúc ra về mấy người khác ra trước, Nhi với anh kia lại chỗ nó. Nó cũng thấy lạ, quay mặt nhìn họ.
– 2 người nói chuyện đi nhé. – Nhi để nó với anh ta đứng đó.
Nó cười, anh ta cũng nhìn theo đưa Nhi ra rồi ngoảnh lại nói với nó.
– Sức khoẻ chú ổn rồi chứ, bỏ qua đi nhé.
– Bỏ qua gì nhỉ?
– (anh ta cười)..thế nhé
anh ta quay mặt đi, nó im lặng.
– Hẹn chú một hôm nào đó..ok?
Anh ta quay lại nói với nó, nó đưa ánh mắt nhìn như đồng ý. Uống tiếp chắc
nó cũng ra đi không lời từ biệt.
Buổi chiều êm ả, cơm trưa xong vắng khách. Thỉnh thoảng có đôi chút tĩnh lặng.
Ngày hôm đó trôi qua không có chuyện gì quá đặc biệt xảy ra nữa(nói đúng hơn là nhớ không chắc chắn nên thôi không kể).
10h nó được nghỉ, dắt xe đi về lòng thấy nhẹ nhõm.
Chuẩn bị đạp xe hành trình về phòng thì Lan dừng bên nó.
– Nè, đưa điện thoại đây.
– Hả? Làm gì?
– Thì cứ đưa đây.
Nó cũng nhẹ dạ cả tin đưa cho Lan. Lan hí hoáy 1 lúc rồi trả lại nó
– Thế thôi à, làm gì có chút thế.
– Tui lấy số ông.hì.
– Ui dời, tưởng gì. Thôi về.
Nó thong dong trên chiếc xe đạp. Hình như có một chút niềm vui đang dần hình thành trong nó, là niềm vui với sự bận rộn, với sự cố gắng, nhưng….vẫn trước mắt nó là nỗi lo trả nợ, nợ cũ và nợ mới, ôi cuộc đơi.
Về đến phòng vừa tắm xong thì có tin nhắn.
– Ngủ chưa ông..?
Máy hiện lên là Thu Lan, nó không nghĩ ra là ai,vì nó có khi nào lưu số ai là Thu Lan đâu nhỉ, lúc đó nó cũng không nghĩ là con bé Lan đâu?
– Ơ? Thu Lan nào đây nhỉ? Xl vì lưu số mà quên mất rồi
– Ông có lưu số tui đâu mà quên.hihi. Tui Lan nè, ở quán chị Ý đó.
– Ui dời, tưởng ai, lúc nãy Lan lưu luôn vào máy T đấy à?
– Hì, ừ. Tên tui đẹp không?
– À, cũng đẹp, mà đi ngủ đi.
– nói chuyện tí đã, ông đang làm gì đó?
– Đang chuẩn bị ngủ, thế nhé – tin nhắn này vừa bấm gửi thì có thông báo tài khoản không đủ, kết quả nó vẫn treo.
Nó cũng chẳng mượn máy nhắn tin lại nữa, đi ngủ khoẻ người.
2 ngày sau, sáng đến lớp, nó chờ mọi người đến đông đủ để kêu gọi chiều đi cổ vũ cho trận bán kết mà lớp nó góp mặt, năm đầu tiên để hụt ngay ở vòng này.
Đang nằm chờ ở ghế thì Ly tới, nó bật dậy ngồi nói chuyện với Ly. Ly chẳng nói câu gì, nhìn nó như lâu ngày mới gặp.
– Gì thế? – Nó nhìn khắp người mình coi có gì hớ hênh không, ngơ ngác hỏi.
– Không có gì. – Ly mỉm cười nói rồi ngồi xuống.
– Không có gì..sao lạ thế?
– À, không có gì..có người sợ T rồi đó.
– Ai?
– Không ai cả.hì.
– Ờ ờ, hâm giống mình quá.
– Ai hâm hả?
– À….không ai cả.
– Đúng là hâm..
– Haha…- nó cười rồi đi lên phía bục giảng để thông cáo báo chí với lớp về vụ chiều nay. Được cái lớp nó đoàn kết nên ủng hộ nhiệt tình.
Lúc vừa xuống lại chỗ ngồi thì Ly nói nhỏ với nó.
– Hôm qua anh Cảnh gặp Ly.
– Ờ..sao nữa?
– à mà anh Cảnh là anh nào? – có cắt lời khi Ly định nói.
– Anh mà được T lạy sống đó.
– Biết rồi à? Mà ra là anh Cảnh à? Giờ mới biết.
– Ừ, ảnh nhờ Ly hẹn T một buổi ngồi nhậu với ảnh.
– À ừ..nhưng để sau đi, giờ để bụng lành đã, không lại thêm 3 lạy nữa thì nguy.haha.
– Không, ảnh lần này không thi thố gì nữa đâu.
– À thế à, cũng mừng.hề.. Ly cứ bảo anh ấy lúc nào cũng được.
– Ừ..thế đã,học đi.
Buổi sáng cũng trôi qua, chiều nó xin phép nghỉ làm để đi với lớp, cũng may giờ làm chân bưng bê nên nghỉ cũng đỡ áy náy.
2h hành trình sang sân quân khu 5, đội quân hùng hậu của lớp nó do nó dẫn đâù đã tập kết, như thường lệ nó với Ly chung một xe.
Bắt đầu vào trận thấy bên kia chiến tuyến là cái con Nhi. Ô,hóa ra đối thủ là lớp Nhi à.
Bọn con gái lớp nó tụ lại một chỗ phía cầu môn nhà, còn 8 thằng được phân ra 8 góc, Nó được giao đứng gần thủ môn để chỉ đạo thủ môn với 2 con hậu vệ (sở dĩ chỉ 2 hậu vệ vì đội hình 7 người, mình chỉ đạo đá 2 – 3 -1, muốn áp đảo ngay từ tuyến giữa và tấn công từ đầu, cũng muốn đánh chặn từ xa luôn).
Trận đấu hấp dẫn từ đầu, đứng hò hét hô hào được lúc thì con Nhi chạy tới phía cầu môn lớp nó.
– Lại đây làm gì? Đi đi đi..
– kệ người ta, ta qua đây cỗ vũ lớp ta.
– về địa phận bên kia nhá
– Tui muốn đứng đâu tui đứng nha ông tướng.
– À, ừ..thế cứ đứng đó.
Nó lại quay ra chỉ đạo, oách phết. Nếu nó bảo hậu về chạy ngược thì Nhi bắt chước bảo chạy xuôi, ức chế, con này tới phá đám đây mà. Một lần Nó dặn con hậu vệ (con này khá đô).
– Khi nào họ tới gần vòng cấm thì lao ra, đừng để họ tiến thêm,cứ áp sát, phạm lỗi cũng được,cho họ sợ nhé.
Nhi nghe được réo lên.
– Ui cha ôi, dễ sợ chưa, định lấy thịt đè người à,muốn con người ta bẹp dí à..Mai ơi nhớ tránh xa chị ú ú này ra..
Con hậu vệ lớp Nó nghe được, quay lại lườm Nhi 1 phát. Nhi im luôn, Nó cười khoái chí.
– Để rồi coi ai thắng, hừm..
– Ok thôi,giờ tránh ra.
– Không tránh,hứ..
– thì đứng đó..khà khà..
Bỗng lúc Nhi đang hằm hằm nhìn Nó thì lớp nó ghi bàn. Nó sung sướng hét lên. Rồi quay sang chọc Nhi.
– Kìa kìa, về nhặt bóng kìa..
– Ghéttttttt.
Xong Nhi bỏ về với lớp kia. Nó vui sướng vì lớp nó ghi bàn, đó cũng là bàn duy nhất, lớp nó thắng.
Để chúc mừng chị em, nó ký tấm sec trích công quỹ ra mở buổi liên hoan chè nhẹ động viên chị em..Lấy xe đi, nó ới sang phía Nha cũng đang buồn bã lấy xe về.
– Chị Nhi ới, đi liên hoan với lớp em không?
– A….. Cấm kêu người ta chị. Không thèm đi với mấy người..
– Haha, thế lớp em đi nhá chị..
Nhi lườm nó 1 cái, nó lơ đi, kéo lớp ra quán chè.. Đang ăn chè thì lại nhận được tin nhắn của Lan
– Hôm nay không đi làm à? Có chuyện gì không vậy?
Nó chịu, đâu còn tiền mà nhắn lại, hơn nữa cũng đang bận rộn thế này.
Đã lâu nó mới có ngày vui như vậy. Để cho cái niềm vui nhỏ đó tạm lắng xuống, tối nó đạp xe qua quán làm việc, phải tranh thủ thôi, vừa kiếm thêm tiền vừa tự tìm ình niềm vui.
Tới quán, Lan bĩu môi rồi nói nó.
– Hôm nay kiêu nha, sao giờ mới đến thế? – con này láo, nó đâu phải là quản lý đâu mà dám hỏi nó
– Bận
– Bận? Bận gì mà nhắn tin cũng không thèm trả lời.
– Đi chơi, điện thoại hết tiền.
– Sao không nói
– Haizz, nói bằng cách nào. Mệt quá, làm việc đi.
Suốt buổi làm việc Lan cứ nhìn nó hậm hực. Nó coi như không có gì, tập trung cao độ vào bưng bê,đón khách.
Một ngày nữa trôi qua, có đôi chút cung bậc cảm xúc đến với nó.
Đặt tấm thân mỏi mệt nằm ngủ, lòng không ngẫm nghĩ, không âu lo, mặc dù nó nhận thức được trước mắt nó là khó khăn, là chặng đường dài đang chờ đón.
Từ ngày đó đến cuối tháng không có quá nhiều sự kiện, là sự quan tâm nhẹ nhàng trong công việc của Lan, là cái tinh nghịch cố dấu diếm của Nhi, là sự âm thầm trong vô vọng của Ly, là những lời động viên, những bữa ăn đêm của Th. Anh Cảnh kia vẫn chưa thấy gọi nó.
Từ ngày nó đi làm nó ít có thời gian trò chuyện với anh em trong phòng, nhiều lúc nó áy náy, nhưng hoàn cảnh nó đành chịu..Nó tính sang tháng được nhận lương sẽ mời mọi người đến quán một bữa như một lời cảm ơn chân thành.
Ngày đầu tháng, sau buổi đi học là hành trình tới quán của Nó. Đến quán thì anh Bình kêu nó.
– T, vào nhận lương nhé.
– Vâng thưa anh, có lương rồi ạ, sướng.
Vào trong, ổng cầm đưa trực tiếp cho nó
– Đây, của chú, 800 tròn, đếm đi.
– Ôi anh, sao nhiều thế ạ, em nghỉ nhiều hơn cả đi làm mà anh.
– Chú cứ cầm đi. Hỏi nhiều làm gì. – anh Bình nói xong đi ra ngoài, nó cũng cất tiền vào túi rồi đi ra, lòng đầy biết ơn.
Nó ra ngoài, nhắn tin cho anh Linh, cho Th, cho Ly bảo mọi người tối nay qua quán nó khao tháng lương đầu tiên.
Lan cũng chạy tới đòi khao.
– Nè, nhận lương, khao đi nào.
– Ơ, khao gì nhỉ? – Nó giả bộ làm lơ.
– Mặc kệ, khao đi.
– Hờ hờ, cứ làm việc đi đã, đang giờ làm thì khao gì chứ.
7h vừa ăn cơm xong thì mọi người ùn ùn kéo đến, hình như mọi người hẹn nhau hay sao ấy, thấy đến cùng một lúc. Anh Bình thấy mọi người đến cũng hồ hởi chào hỏi.
– Ô chà, hôm nay quán anh có phúc quá ..
– Chào anh..chào anh..chào anh.. – mỗi đứa thay chào chào anh Bình 1 câu. Nó chạy tới xếp mấy cái bàn gần nhau để ngồi cho đông vui. Lan cũng lại làm bồi ấy cái bàn này.
– Mấy đứa cứ ăn uống thoải mái đi, mấy khi được người có lương khao. – thằng Dương hớt lẻo.
Cả nhóm cười đùa làm náo loạn cả quán. Mỗi người gọi một thứ, nó và Lan làm chân phục vụ cũng khá là vất vả với mấy người.
Anh Linh từ từ bước lại chỗ anh Bình, mời anh ấy qua ngồi cùng luôn. Nhờ cái thằng ngu như nó nằm viện mà giờ mọi người đều quen nhau hết. Lúc này, anh bắt đầu quay sang chọc Dương với Lan (hình như là có sự sắp đặt trước).
– Dương, mày suốt ngày muốn xin số Lan thì xin đi kìa.
Lan bối rối, còn Dương quay ra giả vờ trách móc né tránh.
– Cái anh này, sao lại bô bô cái miệng thế chứ.
– Mày cứ giả vờ, suốt ngày ở nhà bảo nhớ Lan còn gì. Lan, cho nó số khỏi mất công nó hành bọn anh.
Lan chỉ im lặng thờ ơ như không biết gì. Kiểu này chắc cu Dương tạch rồi. Kết quả là Lan vẫn không hé dù chỉ một số cho Dương, khổ thân thằng bé.
Cả nhóm tiếp tục bàn về kế hoạch hôm nào tổ chức đi chơi. Định làm một bữa du ngoạn bà nà hill. Chủ đề đang xôm thì cái con Nhi rắc rối lại tới.
– A..mọi người đông vui quá, sao không gọi em.. – Vừa nói vừa quay sang trách móc nó.
– Cô thì cần gì gọi, chỗ nào đông vui cô chả ngửi được – anh Bình cũng chọc Nhi.
– anh toàn nói xấu em, định cho em ế à..
– hôm nay nhận lương, mời mọi người thôi mà, em thì ngày nào cả vui mà phải gọi nhỉ? – Nó nói với Nhi
– Nhớ cái mặt đó – Nhi dơ nắm đấm ra dọa nó rồi kéo cái ghế lại ngồi cùng luôn,
– Ơ, ai cho ngồi đây mà ngồi.
– Kệ tui, tui cứ ngồi đó.
Buổi tối khá là vui, 9h mọi người rủ nhau đi hát, đây là lần đầu tiên nó đi hát kara kể từ khi cha sinh mẹ đẻ nó ra. Nó đang nhờ con thu ngân tính tiến thì anh Bình xua.
– Bữa nay để đó tính cho anh, mấy khi mọi người tới quán.
– Đâu được anh, em khao mọi người mà.
– Thì chú khao, còn anh trả tiền, có ai cướp tiếng của chú đâu.
Sao nhiều người tốt với nó thế nhỉ. Lúc lấy xe đi, Nó như thói quen cầm xe Ly, Lan và Nhi có vẻ không thích, nhưng cuối cùng cũng không làm gì được, Dương lại thành ra chở Nhi, Bình chở Lan. Chợt suy nghĩ hay nhờ mấy đứa kia bắn bớt vệ tinh đi nhở, hay đó.