Bạn đang đọc Em Đã Là Thiên Thần – Chương 38 – Phần 2
100 ngày em (thực chất là 99 ngày) không khí buồn lại bao trùm lên gia đình em, len lỏi vào trong lòng những người yêu quý em. Đặt chân về nhà được một lúc thì nó lên nhà em luôn, lên sớm để phụ cô chú (lúc này vẫn chưa quen gọi bố mẹ) chuẩn bị, cũng như chính nó muốn chọn những bông hoa, những trái cây mà em thích để đặt lên bàn thờ em. Haha, bàn thờ em đấy, đáng lẽ ra hoa sẽ được nó tặng em chứ, giờ lại là bàn thờ, sao lại là bàn thờ kia chứ. Đứng nhìn di ảnh em một chút rồi đi chợ, lòng thật sự nặng nề.
Th cũng đến sớm, Nó, Th, cùng cô đi chợ. Ra chợ, chọn cho em những đóa hồng trắng như tâm hồn tinh khôi của em, là những quả xoài, ổi,… và chính tay Nó chọn cho em một chùm nho căng mọng, Nho là thứ quả mà em thích ăn nhất, với em, ăn nho ngày này qua ngày khác cũng được.
(Cho mình bỏ qua đoạn này nhé)
Ngày kết thúc, Nó một mình ra nơi em nằm, đặt lên nấm mộ em 20 bông hoa hồng trắng, đứng nhìn em một lúc rồi ra về, để lại nơi đây tâm hồn đã mất, để lại nơi đây trái tim lạnh cô đơn.
Tối hôm đó, nó với chú ngồi nói chuyện rất nhiều, nhưng ý chú vẫn xoay quanh việc muốn động viên nó, muốn nó biết chấp nhận để sống tốt hơn, mạnh mẽ hơn. Phân tích cho nó mục tiêu của một người đàn ông ở đời là như thế nào. Chú vẫn luôn tốt với nó.
Chủ nhật, Nó lên đường vào lại Đà Nẵng, nơi bao khó khăn đang chờ đón, nơi cánh cửa tương lai đang chờ nó mở. Riêng Th vẫn nán lại thêm một ngày nữa.
Xe xuất bến 5h sáng, vẫn là dáng vẻ gầy gò của người bố đưa nó xuống, nhưng lần này bố đã có xe máy đi, điều kiện gia đình cũng không quá khó khăn nữa, vì giờ đây ít ra anh chị nó cũng đã kiếm ra đồng tiền.
Tạm biệt quê hương, tạm biệt em nhé. 4h chiều nó đặt chân vào đất đà nẵng, vừa bước vào phòng thì Lan đang ngồi đó. Chả lẽ nó đến đón mình để đòi quà quê.
– Ơ, đến đây làm chi.
– Thích đến, sao nghỉ làm mà không nói gì cho tui thế.
– Nói làm gì? Hay tính đòi quà quê, mà sao biết phòng mà đến?
– Đó.. – Lan chỉ qua Dương, thằng này ngon.
– Haha, hiểu..mới mấy ngày mà hay à nha.
– Hay gì mà hay.. – Lan gắt nó.
– Nó qua tìm mày đó – thằng Dương trả lời xen vào.
– Hả, tìm làm chi?
– Đi đâu không nói, còn hỏi tìm làm chi à
– Về quê mà cũng phải báo à, mà báo với anh Bình rồi.
– Không biết.
– Không biết thì thôi.hè hè, Ăn cu đơ nè.
Nó vừa nói vừa đưa bịch cu đơ ra cho cả phòng ăn. Được cái món này ăn được lâu, nhai mỏi răng luôn.
Lan nhai được một miếng rồi không dám ăn thêm nữa.
– Trời ơi, cái gì mà cứng vậy, muốn nhổ răng à.
– Đặc sản đó cô, nhai đi – Cả phòng ngồi cười.
Lan thử cắn thêm miếng nữa. Nhai nhai rồi bỏ phần con lại ra, không dám ăn nữa.
– Hôm nay không đi làm à, sao sang đây.
– Có, đang làm, nóng ruột qua coi sao. Giờ biết rồi, về đây.
– Ờ, không chơi nữa thì về đi. Mà về có thằng nó lại buồn đó. – Nó vừa nói vừa nhìn qua phí Dương.
– Buồn gì, mệt. Thôi tui về. Em về nhé cả phòng.
Chào xong Lan quay gót đi về, bỏ lại cái nhìn hụt hẫng của thằng Dương. Nó nằm ngủ một chút chứ đi đường mệt quá.
(Giai đoạn này không có nhiều sự kiện, mình cố chắt góp lại kể lên đây, nói chung là hơi tẻ nhạt, như cái cuộc đời mình lúc đó thôi)
Đi làm lại đến ngày thứ 4, Nó đến đi làm bình thường, đến thì đã thấy Lan đến, buổi chiều khách vẫn có, nhưng hầu như là khách quen. Đến tối, khoảng 8h thì có 1 thằng theo nó đoán là hơn nó 1 tuổi vào quán uống cafe, ở người khách này có 1 điều gì đó khác lạ, cứ suốt buổi nhìn Lan và nhìn Nó. Mỗi lần Lan với Nó đứng nói chuyện thì hắn ta nhìn, khi đánh mắt nhìn lại thì hắn nhìn đi hướng khác. Có lúc thấy lạ nó hỏi Lan.
– Này, Lan biết người khách kia không – nó vừa nói vừa đánh mắt sang hướng người đó.
– Không. mà sao?
– Thấy cứ nhìn tụi mình.
– Thế hả, chắc vô tình thôi.
– Ừ, có lẽ thế.
Khách đến nhiều, công việc làm nó thôi để ý đến thái độ người kia. Người đó ra về lúc nào nó cũng không hay. Hôm nay, con bé Nhi vẫn chưa về nhà, con thu ngân xin nghỉ nên Nhi ở lại phụ tính tiền. Để ý em nó hay nhìn trộm Nó. Có lúc đôi ánh mắt gặp nhau Nó lại cười đáp lễ. Mỗi lần như thế Nhi dơ nắm đấm ra với Nó. 10h quán đóng cửa, dọn dẹp xong dắt xe về, ra đến công thì Lan chạy xe tới.
– Đi ăn khuya nha.
– Muộn rồi mà, Lan về đi kẻo muộn.
– Đi mà, nhiều lần từ chối rồi.
– …
Nó đang chưa biết nói gì thì có chiếc xe máy chạy tới, dừng ngay trước xe nó với Lan. Trên xe có 2 thằng con trai.
– Thì ra là thế này à, vì nó mà em tránh mặt anh à Lan.
Nó ngước nhìn, thằng vừa nói là thằng ngồi trước, nó không biết, còn thằng ngồi sau chính là thằng ngồi trong quán.
– Anh nói cái gì thế?
– Gì nữa, em không hiểu hay giả vờ không hiểu thế, anh tưởng ai khá hơn, nhưng..cũng chỉ là vì hắn ta đẹp mã thôi à em.
– anh im đi. anh biết gì mà nói. – Lan cáu gắt.
– Rốt cục thì em cũng là người mê trai thôi.
Không để Lan nói tiếp, Nó xen vào.
– Xin lỗi, tôi có liên quan gì ở đây không nhỉ? Nếu không thì tôi xin phép nhé.
Nó nói rồi nhìn thẳng vào mặt thằng kia.
– Có đấy, cướp bạn gái của tôi giờ bảo không liên quan à.
– Tui đâu là bạn gái anh mà anh nói thế – Lan xen vào gắt như van xin.
– Đấy, Lan nói thế rồi chắc tôi không cần nói gì nữa nhỉ. Tôi xin phép đi được chưa.
– Chưa, đứng lại làm rõ mọi chuyện đã. – hắn ta cản nó lại
– Ok thôi, làm rõ gì làm đi.
– Thôi, T về trước đi, không sao đâu. – Lan nói.
– anh về đi, không lại gây chuyện đó – đằng sau có tiếng ai vọng lại, ngoảnh lại thấy là Nhi.
– Tôi với Lan chỉ là bạn, không hề có cái gọi là yêu nên anh đừng nói Lan mê trai, đừng nói tôi pha đám.
– Điều nữa, Lan với anh là gì? là gì? Yêu chưa? Hay anh đang đơn phương, anh nghĩ đi, nghĩ kỹ rồi tự biết anh nên nói những gì, tôi không dám dạy khôn anh, nhưng đừng mù quáng quá.
Nó nhìn thẳng vào hắn ta nói dứt khoát, nó đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc ẩu đả. Nghe xong hắn ta im lặng, chạy xe đi, Nó cũng lẳng lặng đạp xe về..Lan gọi theo.
– Lan xin lỗi..
– Về đi, cẩn thận – nó không quay đầu lại
Nó không nghĩ được lúc đó nó bình tĩnh được thế, nó giờ như thằng không biết sợ, muốn chém muốn giết nó cũng chơi. Dường như cứ mỗi lần dính vào gái là Nó lại gặp rắc rối với những vệ tinh của người con gái đó. Bước chân về phòng, Nó quay qua nói Dương.
– Này, mày có tình địch đấy?
– Địch gì?
– Lan đó.
– Hả, có ai tán Lan nữa à?
– ừ, mày nghĩ như Lan không có người tán mới lạ đó.
– sao mày biết?
– à, lúc nãy vừa giáp mặt, định tẩn tao thì phải.
– Rồi sao. Tẩn không?
– Không.
– Tưởng có thì hôm nào cho nó trận.
– Ờ ờ, lúc đó nó mà làm gì thì cũng đánh cho sướng, chết thì thôi.
– Mẹ, ngu chi mà đánh một mình.
Nói chuyện thêm tí nữa rồi nó đi ngủ. Ngày hôm sau, sang quán đi làm không thấy Lan, nó hơi lo, sợ tối qua có chuyện gì. Nó gọi hỏi.
– alo.
– Không đi làm à?
– Lan đang học – nghe đến đây nhẹ nhõm.
– Ừ, thế học đi.
Cúp máy chúi đầu làm việc (mang tiếng là chúi đầu chứ giờ này rảnh không). Đứng dựa cột thả hồn vào tiếng nhạc thì có tin nhắn.
– em đã từng chỉ xem anh như một trò đùa, nhưng dần em thấy mình yêu anh, khi đó e cảm thấy anh có chút gì đó với chị Lan nên em không dám, nhưng hình như ông trời cho em cơ hội. Dù không lưu số nhưng nó đoán được là ai nhắn tin cho nó. Nó lẳng lặng cất điện thoại vào túi, coi như không thấy gì, nó cũng không dám ngoảnh lại, vì nó biết Nhi đang nhìn nó.
– Sao anh im lặng thế? Em xin lỗi.
Lại là tin nhắn của Nhi. Lần này nó đứng im nhắn tin lại.
– Đừng yêu anh, vì con tim anh đã chết, anh nói thế thôi, mong em hiểu.
Cả ngày đó giữa Nó và Nhi là sự ngại ngùng khi nhìn mặt nhau, thật trớ trêu thay cho Nó, không biết đến lúc cả Lan đi làm nữa thì sẽ thế nào đây. Hết giờ làm, vừa đạp xe được khoảng 100m thì nghe tiếng xe máy rú từ phía sau, nó nghĩ chắc thằng nào chơi đêm chạy qua thôi, bỗng đâu một tiếng ‘bốp’ hông nó đau và nó ngã ngay xuống đường, ngoảnh mặt lên nhìn theo thì chiếc xe máy đã chạy khá xa. Nó đau không sao đứng lên được, tí sau thì Nhi chạy tới, sau đó anh Bình ra dìu nó vào lại trong quán, người mua bông băng, người mua thuốc để xức cho nó, vết bầm ứ máu.
Anh Bình muốn đưa nó vào viện coi sao, nhưng nó ko chịu, vết thương cũng nhẹ, vào viện lại thêm khoản nợ nữa thì nó lấy đâu tiền trả.
Đêm đó, nó được anh em trong quán hộ tống về phòng, anh Linh cùng mấy đứa tỏ ra bức xúc, muốn trả thù 2 thằng đi xe máy kia..nhưng thực sự thì biết ai mà trả thù…dù rằng trong mỗi người đều biết đó là ai. Thôi đành tạm chấp nhận, đặt cái thân đau nhức đi ngủ, cả đêm nằm thao thức vì đau.