Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 91: Hội Ngộ Cố Nhân. (Phần 3)
Từ khi gặp gỡ và đem lòng yêu thương Nga, Andrew vô thức nhận ra rằng, việc giúp đỡ người khác cũng là cách mang đến niềm vui cho bản thân. Bởi từ trước đến giờ, anh không có thói quen giúp đỡ người khác. Đối với Andrew Việt Trần, giúp đỡ hay đối tốt với người khác là một việc làm ngu xuẩn nhất trên đời, thà rằng anh giúp một con chó ghẻ bên đường còn hơn. Có lẽ, khi anh nói ra điều này. Đám đông sẽ đồng loạt tức giận, lên án ý nghĩ và hành động vô nhân đạo của anh. Nhưng nếu anh nói ra lý do của mình, liệu họ có còn mạnh miệng được như vậy? Thật ra, bất cứ điều gì xảy ra trên đời này đều có lý do riêng của nó cả.
Dù Nga thừa biết, việc làm vừa rồi của Tiệp là theo chủ ý của Andrew. Tuy nhiên, cô cũng không giấu được nét mặt cảm kích của mình khi quay sang nhìn anh, miệng khẽ cong lên tạo thành hình vòng cung đẹp đẽ. Cô dịu giọng nói khẽ, áp nhẹ bàn tay hơi lành lạnh của mình lên bàn tay của ai kia đang được đặt trên đùi cô.
“Cám ơn anh nha Andrew! Anh thiệt là tốt bụng và chu đáo quá.”
Lời nói khách sáo có chủ ý của Nga làm Andrew mỉm cười, trong lòng ngập tràn hạnh phúc. Bàn tay đang được cô áp lên cũng khẽ xoay lại, nắm chặt lấy tay cô, đan xen vào những ngón tay mịn màng đó khít chặt đến độ không còn một kẽ hở nào.
Cảm giác lành lạnh trong bàn tay Nga bất giác khiến Andrew lo lắng, anh vội vàng cúi người lấy tấm chăn mỏng trong xe quấn quanh người cô kèm theo câu hỏi dịu dàng.
“Em có lạnh lắm không? Mai mốt đừng ra giữa đường dưới mưa như vậy nữa. Nguy hiểm lắm em biết không? Trời mưa, người ta chạy xe không nhìn thấy rõ, lỡ đụng trúng em thì anh biết làm sao?”
“Em đứng sát lề mà.”
Nga lấp liếm, rời khỏi tay Andrew. Cô lấy trong túi ni-lông xanh nhạt mấy trái hồng quân xoa xoa nhẹ trong lòng bàn tay ềm. Trước khi Andrew sai Tiệp mua lại thúng hồng quân của bà lão kia, cô đã mua giúp bà một bịch đầy.
Ngồi sát bên cạnh Nga, Andrew âu yếm đưa tay vén mái tóc hơi ẩm ướt của cô rồi nhẹ giọng nói.
“Anh thấy hết tất cả. Vì thế, em đừng có với anh.”
Cúi đầu nở nụ cười không cho Andrew nhìn thấy, Nga tẽn tò vì bị anh phát giác mình nói dối. Vì thật ra, trong lúc vội vàng nhặt lại mớ trái cây cho bà lão, cô có sơ ý tiến xa hơn ra giữa đường. Lời anh nói quá đúng, lỡ cô không tránh kịp xe thì làm sao. Vì thế, sau một lúc im lặng, cô lí nhí như con nít hối tội.
“Em biết rồi.”
Điệu bộ ngoan ngoãn biết nghe lời của Nga làm Andrew vui sướng trong tim. Anh kéo nhẹ cô vào lòng siết thật chặt như muốn truyền hơi ấm vào người cô. Anh không tin tưởng chiếc chăn bông vừa vặn màu trắng mà anh đã tự tay chọn lựa cho cô có thể làm điều đó.
Tựa đầu vào vai Andrew, Nga vẫn đều tay xoa xoa những trái hồng quân. Anh thấy lạ nên đưa tay giành lấy rồi hỏi.
“Trái gì đây?”
“Hồng quân đó anh. Anh không biết trái này hả?”
Nga rời khỏi vai Andrew, nhìn anh với ánh mắt bất ngờ. Sau đó, cô đưa trái hồng quân đã mềm ngọt trên tay đưa cho anh.
“Vì hôm nay, Andrew Việt Trần đã làm được một việc tốt nên được thưởng nè.”
Nga nở nụ cười xinh xắn, buông lời trêu ghẹo Andrew làm anh khẽ mỉm cười, đưa tay xoa đầu cô.
“Em đã bóp mềm rồi đó. Anh ăn đi. Hồng quân mà không bóp ềm là không ăn được đâu. Mạ em nói, hồi nhỏ, em thích ăn trái này lắm.”
“Không! Anh không ăn đâu. Xin lỗi em nhưng anh không ăn những thứ không có nguồn gốc xuất xứ rõ ràng.”
“Mệt anh quá! Nè! Andrew, anh ăn thử đi…”
Câu nói của Andrew chẳng làm Nga khó chịu chút nào. Mặc khác, cô còn chìa thẳng trái hồng quên đỏ bầm chạm vào môi anh, thuyết phục đến khi anh chịu há miệng đón nhận mà thôi. Nhìn anh vừa nhai vừa căng thẳng hưởng thức mùi vị của nó mà cô không nhịn được cười.
Ngày trước, mỗi lần, Nga nghe Andrew nói những câu mang khuynh hướng kiêu ngạo như thế. Trong lòng cô cảm thấy bực mình và ghét anh lắm. Những câu nói của anh lúc nào cũng làm người đối diện cảm thấy khó chịu. Tuy nhiên, cô nghe mãi rồi trở nên quen. Và theo thời gian, bây giờ, mỗi khi anh nói câu đó. Đối với cô, nó là một câu nói đùa giỡn và châm chọc người đối diện mà thôi. Vì thực chất, anh luôn chịu hòa mình cùng cô trên khắp mọi nẻo đường, từ những quán ăn bình dân đến những gian hàng rong dân dã và cả trong những khu chợ nhếch nhác. Sự xuất hiện của anh ở những chỗ như thế luôn thu hút mọi ánh nhìn ngưỡng mộ của mọi người xung quanh. Tuy không nói ra, nhưng ai cũng hiểu, một người sang trọng lịch lãm như anh, vì cô nên mới chịu ngồi ở những quán ăn dành cho dân lao động nghèo như thế này.
Thật ra, Andrew giả vờ làm như vậy là để Nga tự tay đút trái hồng quân vào miệng anh thôi. Và mười lần như một, anh luôn cố tình cắn nhẹ tay cô một cái trong ánh mắt oán trách của cô.
Lần này, anh cắn ngón tay cô hơi mạnh nên làm cô bị đau. Nhéo một cái vào đùi của anh, cô giận dỗi xoay người không thèm nhìn mặt anh, tiếp tục vo tròn mấy trái hồng quân trong tay.
Andrew khẽ mỉm cười, choàng tay qua vòng eo của cô dỗ dành, khiến người đang cầm lái cũng phải nổi da gà.
“Anh xin lỗi! Được chưa?”
Nga không thèm trả lời, làm mặt giận, cúi đầu nhìn mấy trái hồng quân đang xoay tròn trong những ngón tay của mình.
Andrew chưa bao giờ nhìn thấy loại trái cây nào mà lại phiền phức như loại này, ăn mà cũng phải cực thân như vậy, phải bóp ềm thì mới ăn được, không thì đắng chát không nuốt trôi cổ họng.
Nhìn thấy cô làm công việc đó anh cũng thấy không vui lòng, nên nhanh tay giành lấy hết bịch hồng quân về phía mình rồi nói.
“Cái trái hồng quân này sao mà phức tạp thế không biết? Làm đau tay Thiên Nga của anh. Đưa đây, anh vo cho em ăn.”
“Em làm được mà.”
Mặc cho Nga cám ơn từ chối, Andrew vẫn giành lấy làm, tay đều đều vo nguyên cả bịt hồng quân cho Nga ăn. Cô ăn chán chê cả buổi thì không ăn nữa, nhìn lên thúng hồng quân ở ghế trên rồi quay sang hỏi Andrew.
“Anh mua nhiều hồng quân như vậy, ăn đến khi nào mới hết ta?”
“Anh có một chỗ vô cùng hiệu quả và nhanh chóng.”
“Chỗ nào?”
Nga tò mò hỏi, miệng nở nụ cười xinh đẹp trong ánh nhìn dịu dàng của anh.
Đưa tay kéo vai cô vào lòng, anh nhẹ hôn lên mái tóc ẩm ướt và hơi rối của cô rồi dịu dàng nói.
“Lâu rồi, hai đứa mình không đến thăm bọn trẻ con nhỉ?”
Nhà thờ Thiện An dường như được phủ lên một màu áo mới sau một ngày mưa dầm không dứt. Từ nhiều năm nay, Andrew là nhà tài trợ chính trong việc chăm sóc hơn 100 trẻ em mồ côi bất hạnh đang được giáo dưỡng tại Thiện An. Cách đây ít tháng, anh cũng đã xin phép nhà thờ cho anh trùng tu lại toàn bộ thánh điện. Việc làm cao đẹp của anh khiến cho Cha và các ma sơ vô cùng quý mến và biết ơn. Tất nhiên, họ không thể biết được, anh làm điều này tất cả chỉ để lấy lòng Nga, chứ không phải vì anh là một con chiêng ngoan đạo như anh đã từng nói.
5 năm trước, khi Andrew bắt đầu chính thức đeo đuổi Nga sau giao ước Volkswagen, anh đã luôn sát cánh cùng cô trong những công việc thiện nguyện này.
Trước khi gặp Andrew, Nhà thờ Thiện An là nơi Nga và một người bạn hay lui tới để thăm nom và chăm sóc những đứa trẻ bất hạnh. Đây cũng là tổ chức từ thiện mà cô tham gia khi nhận công tác giảng dạy trên Ba Tu.
Gia đình Andrew theo đạo Thiên Chúa giáo nhưng anh không phải là một con chiêng ngoan đạo. Mỗi năm, dường như anh chỉ đến nhà thờ một hoặc hay lần vào những ngày lễ lớn. Nhưng từ khi quen Nga, một người vốn chỉ muốn ngủ gục khi nghe những lời giảng đạo từ Cha xứ, bỗng trở nên nhiệt tình trong công tác thiện nguyện được tổ chức tại nhà thờ. Hầu hết những chuyến viếng thăm của Nga đều có sự góp mặt của Andrew. Những lần như vậy, anh luôn mang theo hàng đống quà cáp cho bọn trẻ con. Vì thế, bọn trẻ ở đây cực kỳ yêu quý anh.
Vừa thấy bóng dáng của Nga và Andrew ở cửa, ma sơ thân thiết với cô đã nở nụ cười hiền hậu đón chào hai người. Tiệp ở phía sau cũng bắt đầu mang những thùng quà vào cho bọn trẻ con, còn Andrew thì đang cầm thúng hồng quân tươi rói dù hơi bị dập và ẩm ướt tiến vào trong.
Cúi đầu kính trọng chào ma sơ, Andrew nhẹ giọng nói, ý tứ có phần châm chọc nhưng vô cùng yêu chiều dành cho người con gái bên cạnh, khi anh nhìn thấy ánh mắt tò mò của ma sơ với thúng hồng quân trên tay anh.
“Chào sơ! Sơ có khỏe không? Đây là quà của Thiên Nga muốn dành tặng ọi người.”
Nga đứng nép phía sau lưng Andrew một chút, cô kéo vạt áo vest đen của anh nói nhỏ giọng nhắc nhở.
“Đây là quà của anh dành ọi người mà.”
Ma sơ nhìn thấy hành động thân mật của Andrew và Nga thì khẽ mỉm cười hiền từ, đôi mắt không giấu vẻ yên lòng dành cho người đối diện. Còn nhớ cách đây vài năm về trước, bà chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày cặp đôi khắc khẩu trước mặt có thể hạnh phúc mà đứng cạnh nhau như thế này. Vì mỗi lần đến đây vui đùa cùng bọn trẻ, nếu như bà không nghe thấy giọng trách cứ cố kiềm nén của Nga dành cho Andrew thì cũng thấy cô kéo anh vào một góc khuất mắng xối xả.
Nguyên nhân vì sao thì bà không biết. Cho đến tận bây giờ, bà cũng không hiểu được vì sao cô gái vốn rất hiền hậu và bao dung như Nga lại tối ngày ra sức la mắng người đàn ông mà bà cho là vô cùng điềm đạm và khí chất trước mặt.
Trong mắt bà, Andrew là một người đàn ông vô cùng ưu tú và hoàn hảo, là một người hoàn toàn xứng đáng để trở thành chỗ dực vững chắc trong cuộc đời Nga. Thái độ và hành động của anh luôn chừng mực và phải phép, khiến cho Cha xứ và ma sơ ở Thiện An vô cùng quý mến và kính trọng anh.
Và Andrew vẫn luôn giữ gìn hình ảnh của mình trong mắt mọi người. Tuy nhiên, đằng sau vẻ ngoài hoàn hảo đó. Những người ở đây hoàn toàn không bao giờ có thể tưởng tượng được con người thật sự của anh ra sao?
Thật ra, tâm ý của Andrew cũng không có gì gọi là ghê gớm lắm. Ngoài những phát ngôn mà Nga cho là có thể khiến ma sơ có tuổi ở đây đồng loạt lên huyết áp nếu vô tình nghe thấy.
“Thiên Nga! Mấy sơ ở đây ai cũng đẹp. Tự nhiên vô đây tu hết. Thiệt uổng ghê nha!”
“Ê! Thiên Nga! Thứ Sáu này, anh tổ chức sinh nhật ở bar. Em nghĩ anh có nên mời mấy cô đến dự không? Anh đang lo mấy thằng bạn anh sẽ làm đến các cô quá. Hơn nữa, anh cũng sợ mấy cô ham vui quá rồi không chịu về.”
“Nga! Thiệt sự, anh phải cưng chiều và thật lòng với em lắm nên mới đến đây đó. Chứ anh sợ cô nào ở đây mà đem lòng yêu anh thì anh thấy đắc tội với Thiên Chúa trên cao ghê.”
“Ngỗng nhỏ! Anh đang lo lắng ghê. Anh ấy thằng bạn xem hình của mấy cô ở Thiện An. Bây giờ, tụi nó tương tư mấy cô hết rồi. Giờ em thấy anh tính sao đây?”
Tất nhiên, những lời trên đều là những lời nói đùa của Andrew là để chọc ghẹo Nga. Mỗi lần như vậy, cô hoảng hồn bịt miệng anh lại kéo ra ngoài van xin anh giữ mồm giữ miệng giúp cô. Cô cứ sợ nếu người lớn nghe thấy thì mình không biết phải làm như thế nào. Vì thế, sau đó, mỗi lần đến chỗ thiêng liêng này, cô thường hay trốn đi một mình. Vậy mà, lúc nào cũng vậy, anh không xuất hiện ổ cổng trước cô thì cũng đứng phía sau lưng cô ít phút.
Gần hai tháng nay, Andrew rất bận rộn nên chỉ mình Nga thỉnh thoảng đến Thiện An vào những ngày cuối tuần. Mỗi lần, cô đến, mọi người đều nhắc và hỏi thăm đến anh. Vì thế, sự xuất hiện của anh ở đây vào một buổi chiều ủ dột này làm ọi người rất vui mừng. Dù khuôn mặt các cô luôn từ tốn và êm đềm như áng mây mùa hạ.
“Lâu rồi, cô mới thấy con ghé sang thăm bọn trẻ. Cô nghe Nga nói là con bận rộn với công việc lắm phải không?.”
“Dạ.”
“Cô biết các con rất bận, nhưng nhớ là phải giữ gìn sức khỏe. Có sức khỏe thì mới làm được nhiều việc.”
“Dạ. Con sẽ ghi nhớ lời sơ đã căn dặn ạ.”
Andrew lễ phép đối đáp những câu hỏi của người ma sơ hiền hậu ôn hòa suốt dọc đường đi đến khu vực sinh hoạt của bọn trẻ con. Đây là những đứa trẻ được nhận nuôi từ những hoàn cảnh khác nhau. Có đứa có cha hoặc không có mẹ, có đứa thì mất cả mẹ lẫn cha, có đứa thì cũng không biết mặt mũi cha mẹ mình là như thế nào, được nhặt lên từ trước cổng nhà thờ, bên vệ đường hay một chỗ nào đó.
Bọn trẻ đang chơi đùa dưới hiêng nhà còn đang rơi tí tách vài hạt mưa, vừa nhìn thấy Nga và Andrew đã vội vàng chạy ùa cả ra sân reo lên chào đón hai người. Đứa thì nắm lấy tay Nga, đứa thì ôm lấy hai chân của Andrew reo gọi tên cả hai.
“Chú En-du! Chú En-du! Bồng con đi…”
Cô nhóc tầm ba tuổi răng sún tơi tả cười toe giơ tay đòi Andrew bồng. Đây là cô nhóc con được Andrew cưng nhất. Anh đã từng nói với cô, anh thích con gái hơn con trai. Nhưng thực chất, anh không hề thích đứa con nít nào. Nhưng nếu là con của anh và cô, có lẽ đó sẽ là điều hoàn toàn ngược lại.
Tất nhiên, Andrew không đời nào để lộ bộ mặt thật của mình, anh cúi người nhấc bổng con bé lên trên tay dịu giọng hỏi.
“Bé Hạnh dạo này răng sún quá nha. Con nhớ ít ăn kẹo và đánh răng thường xuyên. Con có nhớ không?”
“Dạ nhớ.”
Bé Hạnh trìu mến nhìn Andrew, ôm lấy cổ anh vô cùng thân thiết làm Nga khẽ mỉm cười, ánh mắt âu yếm nhìn anh bằng tất cả sự cảm kích từ tận trong đáy lòng.
Trong lúc đang tíu tít hỏi Andrew mấy câu nói ngây ngô, bé Hạnh như sực nhớ ra điều gì trong đầu, cất giọng nói ngọng nghịu hỏi anh, mặt xụ xuống trông rất đáng yêu.
“Chú En-du! Hôm nay, sao anh Nhật không đến chơi với con?”
“Nhật phải đi chơi với mẹ Nhật nên không đến chơi với con được. Lần sau, nhất định Nhật sẽ đến chơi với con nha.”
Nhìn hành động trìu mến và lời nói dỗ dành trẻ con của Andrew mà Nga cứ ngỡ như đó là một người hoàn toàn khác xa với người đàn ông của 5 năm trước đây. Lúc đó, mỗi khi cả hai cùng nhau đi ra ngoài, anh mà thấy con nít khóc nhè mè nheo của ai đó ở bên cạnh là nhíu mày khó chịu. Khi thoảng lại lẩm bẩm phàn nàn con nít đúng là điều phiền phức nhất trên đời. Tuy nhiên, anh không dám nói lớn vì sợ Nga nghe thấy. Mặc dù, cô chỉ cần nhìn sắc mặt cau có của anh là biết ngay anh đang khó chịu như thế nào.
Có lẽ, vì lâu ngày thường xuyên chăm sóc và chơi đùa với Nhật, nên Andrew cũng hình thành nên tính kiên nhẫn và lòng yêu thương trẻ con tự khi nào mà chính bản thân mình cũng không hề hay biết. Ít nhất là dành cho Nhật và tất cả những đứa trẻ bất hạnh đang cư trú trong Thiện An này.
Lúc Nga đang âm thầm quan sát Andrew, anh đang chơi đùa cùng với cậu bé trạc tuổi Nhật. Có vẻ như anh thích chơi đùa với con trai hơn con gái. Vì mỗi lần có cô bé nào lại gần đòi anh chơi trò gì đó, anh lại dẫn đến chỗ Nga bàn giao lại cho cô. Vậy mà, có lần cô hỏi anh về điều này. Anh lại bảo anh thích có con gái hơn là con trai. Không những thế, anh còn đề nghị với cô hãy cùng nhau một đứa ngay lúc đó, khiến cô nổi điên bóp cổ anh lo ó muốn nhà.
Càng quen biết Andrew lâu hơn, Nga ngày càng dành nhiều thiện cảm cho anh hơn. Tấm lòng nhân hậu của anh dù không biểu lộ bằng lời nói nhưng lại vô cùng chu đáo bằng hành động. Suốt nhiều năm nay, anh âm thầm tài trợ cho nhà thờ trong việc chăm sóc và dạy dỗ bọn trẻ. Hành động cao đẹp này đã khiến cô nhẹ mở con tim mình càng lúc càng rộng hơn với anh theo thời gian.
Sau hai tiếng chơi đùa cùng bọn trẻ, Nga và Andrew bước lên xe chào tạm biệt mọi người. Bọn trẻ con quyến luyến, đứng vẫy tay chào cho đến khi xe chạy xa khuất.
Khẽ nghiêng đầu nhìn ánh mắt Andrew đang nhẹ lướt trong kính chiếu hậu, Nga mỉm cười kín đáo rồi quay đầu ra ngoài ô cửa kiếng. Bên ngoài, trời lại bắt đầu mưa lất phất một lần nữa. Cơn mưa vì ai mà day dẵng suốt cả một ngày dài. Những giọt mưa trong veo tinh khiết chạm vào ô cửa kiếng, đau đáu đưa mắt nhìn đôi tình nhân đang tựa đầu hạnh phúc bên nhau.
Nga đã từng nghĩ rằng, chỉ cần hạnh phúc và ấm áp bên cạnh Andrew như thế này là đủ lắm rồi. Chỉ cần như vầy, được anh nắm tay đi hết quãng đời còn lại, sống bên anh hạnh phúc suốt đời.
Có vẻ như cô ngày càng khẳng định những nhận định và cảm nhận của mình đủ đúng đắn và đủ lý do thuyết phục để đi đến quyết định quan trọng nhất đời người.
Đối với cô, cho dù có bất cứ điều gì xảy ra trong cuộc đời này đi chăng nữa. Lựa chọn anh làm chồng là điều cô không bao giờ hối hận.
Và cô luôn chắc chắn về điều này…
Trong căn phòng trắng tinh khôi, bên cạnh khuôn cửa sổ của tầng ba ngôi nhà sang trọng, bóng dáng một nam nhân đang ôm chặt người con gái xinh đẹp vào lòng, khuôn mặt khẽ cúi xuống gần cô hơn, làn môi lành lạnh bao phủ lấy môi cô, trao cho cô một nụ hôn day dẳng, dài như cả một thế kỷ trôi qua bằng tất cả sự nồng nàn.
Cô gái e ấp đón nhận nụ hôn say đắm đó với chút ngượng ngùng và sợ sệt. Tuy nhiên, sự dịu dàng của người đàn ông cuối cùng cũng khiến cô phối hợp với đôi môi anh một cách nhịp nhàng.
Màu đèn vàng trong căn phòng không những mang đến cảm giác ấm áp mà còn vô tình khiến cho tình yêu thăng hoa.
Trong căn phòng được đóng kín cửa vô cùng yên ắng, phút chốc khẽ vang lên hơi thở gấp gáp không giấu sự đam mê của Andrew, anh không thể kiềm lòng trước nguôn mặt xinh đẹp dịu dàng trước mặt mà đột ngột di dời người Nga đến bên giường, ôm thân thể cô thật chặt trong vòng tay rồi cùng nhau ngã xuống giường.
Làn môi anh luyến tiếc rời khuôn miệng xinh tươi của cô, bắt đầu in dấu trên những nơi đẹp đẽ khác. Mùi hương chè xanh thơm ngát và tinh khiết từ thân thể mỹ miều của cô khiến anh ngất ngây, nụ hôn càng lúc càng sâu sắc và mê say.
Bàn tay đang xoa nhẹ chiếc eo thon gọn bỗng chốc vì sự hưng phấn đến độ mất kiểm soát, bắt đầu phiêu lưu đến phần thân thể đẹp đẽ và tối mật của người con gái, khiến Nga đang cố gắng khoát khỏi nụ hôn dụ hoặc của Andrew trở nên cứng rắn hơn. Cô đánh và bóp mạnh lấy bờ vai của người đang nằm phía trên, đưa tay đẩy khuôn miệng cực kỳ gợi cảm của anh ra khỏi đôi môi đã đỏ ửng lên của mình.
“Andrew! Anh…Anh lại không giữ lời. Anh đã hứa với em gì hả?”
Nhìn đôi mắt trách cứ của Nga, Andrew dù không đành lòng cũng phải rời khỏi người cô. Bỏ hai chân xuống giường, anh lấy tay vò vò đầu thở dài một cách bất mãn. Sau đó, anh còn không cam lòng, quay sang nhìn cô giờ đã ngồi dậy tựa vào thành giường, tay đang ôm con gấu bông đáng ghét chứ không chịu ôm anh.
Bực bội nhìn con gấu bông mềm mượt màu trắng có chiếc nơ hồng nhạt trên cổ mà anh đã tặng cho cô, anh vùng vằng giựt lấy nó rồi ném sang một bên. Không đợi cô mở miệng phản đối hay phản kháng bất cứ điều gì, anh đã đặt đầu mình lên chân cô, mặt vùi vào chiếc bụng nhỏ xíu của cô, cánh tay cũng bá đạo ôm lấy người cô.
“Andrew! Anh làm gì vậy? Mau thả em ra…”
Lấy chiếc gối trắng bên cạnh đánh phình phịch vào đầu Andrew mà cũng không có kết quả. Nga nhìn đồng hồ rồi lay người anh.
“Andrew! 10 giờ đêm rồi, anh mau về nhà nghỉ ngơi đi. Mai còn đi làm. Mau lên!”
“Tối nay, anh ngủ lại nhà em.”
“Thôi đi! Phòng bên cạnh đã để ấy cô của em ngủ rồi. Anh mau ngồi dậy về đi.”
Andrew không những không nghe lời Nga nói, anh còn muốn day dưa, kéo đầu cô xuống gần khuôn mặt mình, làm cô phải khoát tay anh ra, la chí chóe.
“Anh không nghe em nói gì sao hả? Đợi em dùng vũ lực anh mới biết sợ phải không?”
“Trời ơi! Thiên Nga! Anh còn không được. Em không còn nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh đã nói là thích cái tính bạo lực trên giường của em muốn chết mà.”
Lấy tay hất đầu Andrew ra, Nga đưa chân đạp vào người anh một cái, khiến anh suýt chút nữa văng xuống giường.
Nhìn anh đang nhe răng cười nham nhở và từ từ nhoài người đến bên cô lần nữa, cô nghiến răng nghiến lợi lấy gối đánh anh tới tấp.
“Anh tới giờ trị bệnh mãn tính của anh rồi phải không? Cái miệng này một ngày không nói bậy là sống không nổi mà. Anh đi chết đi….”
Andrew bị đánh thì cười khanh khách, đưa tay chống đối những phú đánh phạch phạch từ phía Nga, miệng không vì thế mà im lặng được.
“Thiên Nga! Em ác với anh vừa vừa thôi. Anh muốn cưới cũng không cho anh cưới. Anh muốn một chút cũng không cho anh . Nói cho em biết, em cứ đối xử với anh thế này có ngày em hối hận.”
“Hối hận gì hả? Ý anh là anh đi tìm cô khác có đúng không? Người như anh trên mặt lúc nào cũng hiện hai chữ phản bội mà.”
“Em nói vậy mà nghe được hả? Em biết anh ao ước có được em biết bao nhiêu không? Vì em mà bây giờ, mỗi lần, anh có ý định chạm vào người đàn bà khác cũng không thể làm được. Em mà ác với anh kiểu này, em mà cứ cho anh kiểu này. Có ngày anh , anh chết cho em vừa lòng.”
Nga nghe Andrew nói mà không nhịn được cười. Tay cũng ngừng lại hành động bạo hành anh. Cô đứng lên rời khỏi giường, lấy chiếc áo vest đen chìa trước mặt anh rồi nói.
“Thôi! Đùa như vậy đủ rồi. Anh về nhà nghỉ ngơi đi. Em còn phải đi ngủ sớm.”
Nga vừa nói vừa giả vờ há miệng ngáp ngắn ngáp dài để Andrew chịu rời khỏi phòng cô. Trước khi đi ra khỏi cửa, anh còn chần chừ dây dưa tiến lại gần cô, dang cánh tay rộng bao la ra .
“Cho anh hôn một cái. Cho anh ôm một cái nữa rồi anh về.”
Chân Nga dời ra phía sau hai bước, cúi người xuống cầm nhanh con gấu bông đang nằm chỏng chơ dưới đất giơ lên đe dọa.
“Về mau! Anh mà còn tiến đến là em đánh anh liền. Em không nhân nhượng nữa đâu.”
Andrew tỏ thái độ mất mát và bất mãn rồi cũng quay lưng rời khỏi phòng. Vậy mà ngay khi cánh cửa vừa khép chặt, lại đột ngột mở ra, khiến Nga đang không phòng thủ, vội vàng giơ con gấu bông lên tiếp, trợn mắt nhìn anh hỏi.
“Gì nữa đây?”
“Về đến nhà, anh sẽ gọi điện cho em.”
Từ trên lầu ba nhìn xuống con đường mòn nhỏ giữa hai hàng chè xanh, chiếc ô đen đang lặng lẽ đi dưới cơn mưa lạnh giá bất giác khiến cô chùng xuống, cảm giác tội lỗi và thương cảm cho người bên dưới ngày càng dâng cao trong lòng cô…
Khi anh nói, vì cô mà không còn thiết quan tâm đến những người phụ nữ khác. Cô thực sự tin điều này. Suốt bao nhiêu năm theo đuổi cô, anh càng lúc càng chứng minh cho cô thấy, anh yêu thương cô nhiều đến bao nhiêu.
Ngoài hình bóng cô ra, trong mắt anh không hề chứa đựng người nào khác. Dù không hề quan tâm, nhưng cô thừa hiểu được, có biết bao nhiêu cô gái xinh đẹp và ưu tú khác trong TLS ngày đêm nuôi mộng được sở hữu anh, được anh yêu thương như tình yêu mà anh dành cho cô.
Mỗi khi được anh nắm tay đi trên những con đường tấp nập người qua lại, có biết bao ánh mắt trộm nhìn anh bằng tất cả sự thèm khát và ngưỡng mộ. Không những thế, mỗi lần tham dự những bữa tiệc kinh doanh hay cá nhân, anh đều mong muốn được cô đi cùng. Tại những nơi ấy, cô thấy mình như một nàng lọ lem giữa những cô chân dài xinh đẹp. Tuy nhiên, cô chưa bao giờ phải tự ti vì điều này. Vì anh luôn làm cho cô thấy sự quan trọng của cô đối với anh nhiều đến bao nhiêu. Sự tin tưởng của cô dành cho anh là tuyệt đối, khi cô nhìn thấy được tình yêu và sự hãnh diện trong ánh mắt kiêu hãnh của anh, mỗi khi anh giới thiệu cô với tư cách là bạn gái của mình với tất cả mọi người.
Cô đã để cho anh đợi chờ quá lâu rồi.
Cả cô và anh không còn trẻ nữa.
Mạ nói đúng!
Không ai có tư cách trở thành con rể mạ ngoài anh.
Nếu cô lấy anh làm chồng.
Tất cả mọi người đều sẽ hạnh phúc.
Còn cô? Cô có hạnh phúc không?
Hạnh phúc theo cái ý nghĩ thiêng liêng của nó, rằng người phụ nữ được lấy người đàn ông mà mình yêu thương nhất đời làm chồng.
Cô không biết. Cô không thể trả lời được câu hỏi này.
Chỉ có điều, cô chắc chắn rằng, cuộc sống của mình sẽ rất bình yên.
Vô cùng bình yên…
Trải qua bao sóng gió trong cuộc đời nên đối với cô, chỉ cần bình yên là đủ…
Và anh là người duy nhất có thể mang đến cho cô cảm giác bình yên dịu dàng đó…
Đây là đêm đầu tiên, Nga không còn muốn nhìn ngắm hàng chè xanh trước sân nhà trước khi ngủ. Cô chỉ khẽ khàng lướt mắt qua nó bằng ánh mắt phẳng lặng rồi buông chiếc rèm trắng tinh khôi.
Bên ngoài, trời đổ mưa không dứt và càng lúc càng nặng hạt. Ánh đèn đường vàng vọt phủ sáng làn mưa bắt đầu dày đặc thêm. Đường phố vắng tanh và cô quạnh. Nhà nhà bắt đầu tối đèn…
Khu vực Quận 1 vì thời tiết ủ dột mà dần vắng bóng người. Mặt đường lên láng nước mưa lạnh lẽo, quá xá lẻ tẻ khách ra vào.
Trong một quán bar bình dân, bên quầy rượu thưa thớt khách, dáng người đang nặng trĩu đôi vai bên chai rượu Vodka càng trông lặng lẽ và cô đơn hơn.
Will bước vào đây từ lúc sớm. Anh ngồi đó, lặng lẽ uống hết ly rượu này đến ly rượu khác, không bận tâm đến bất cứ điều gì đang diễn ra xung quanh mình. Kể cả việc một cô gái xinh đẹp với thân hình gợi cảm, đang ngồi bên cạnh chăm chú nhìn anh từ rất lâu rồi.
Sau một lúc chẳng nghe anh nói câu nào, cô ta đốt thuốc và bắt chuyện với anh bằng giọng tiếng Anh bập bẹ nhưng cố tỏ ra rất am hiểu.
“Xin chào! Tôi ngồi ở đây được không?”
Anh im lặng không buồn nhìn người ngồi bên cạnh mình. Tay vẫn đều đều rót rượu.
“Anh từ đâu đến? Sao lại ngồi một mình?”
Trước những câu hỏi ngớ ngẩng và day dẳng, anh có vẻ khó chịu, mặt đanh lại quay sang nhìn cô gái rồi trả lời bằng giọng tiếng Việt khá rành rọt.
“Nếu cô còn muốn ngồi đây thì hãy yên lặng.”
Cô gái có vẻ hơi bất ngờ khi một anh chàng Tây có thể nói tiếng Việt giỏi như vậy. Cô nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên, quên cả khuôn mặt đầy khó chịu vừa dành ình trước đó ít giây.
“Anh nói tiếng Việt giỏi quá. Anh học tiếng Việt lâu chưa?”
Uống cạn ly rượu rồi gọi người phục vụ tính tiền. Anh đứng dậy bước đi loạng choạng ra khỏi quán bar, để mặc cô gái tiu nghỉu nhìn theo sau câu trả lời gọn lỏn.
“8 năm”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.