Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 77: Diện Kiến Phụ Huynh.(Tập 3)
Andrew chưa bao giờ ra mắt gia đình bạn gái như thế này nên không có kinh nghiệm. Tuy nhiên, đối với một người thâm ý, rất biết mua chuộc tình cảm như anh thì đây cũng không phải là một chuyện quá khó khăn.
Từ khi quyết định sẽ chuyển viện cho bà Nguyệt đến đây. Anh đã ra lệnh cho cấp dưới của mình liên lạc với toàn bộ bà con thân thuộc của Nga ở Huế và hết lên máy bay. Nhanh chóng có mặt tại Sài Gòn vào sáng sớm hôm nay.
Thực sự, việc bỏ tiền ra để bao toàn bộ chi phí phương tiện đi lại và nơi ăn chốn ở cho nhóm người mà anh cho là này là một chuyện vô cùng dễ dàng. Nhưng phải ngồi đối mặt tiếp chuyện với họ thì anh thực sự không thể nào chịu đựng nổi. Có thể nói, đây là sự thử thách lớn nhất của anh từ trước đến nay.
Có lẽ, khi anh nói như vậy, những người nghe thấy sẽ cho là anh cao ngạo và trào phúng nói sai sự thật. Nhưng phải chịu đựng những câu hỏi như thế này. Anh thực tình đã muốn đập đầu vào tường cho đỡ phát điên.
“Con là bạn trai của bé Nga à? Cao ráo đẹp trai quá. Nghe nói, con là Việt kiều Mỹ. Cha cha! Việt kiều Mỹ nghe nói giàu lắm nha. Con làm lương tháng bao nhiêu vậy?”
Andrew giựt giựt khóe môi muốn chửi nhưng đành ghìm xuống nở nụ cười. Vì nghe nói, người cậu trước mặt là một trong những người Nga quý mến nhất.
“Dạ. Con làm chỉ đủ sống thôi ạ.”
Người chú mặt mày đen thui của Nga cười cười nhìn Andrew vẻ không tin tưởng cho lắm. Làm đủ sống mà bao thầu hết cả đại gia đình đông đúc này đến đây bằng máy bay, lại còn đưa rước bằng xe xịn, ở toàn khách sạn năm sao. Vậy, nếu Việt kiều mà tự xưng là làm dư giả thì chắc sống như vua chúa. Sau đó, ông ta nhìn xuống đôi giày da đen bóng dưới chân của Andrew rồi nói tiếp.
“Đôi giày này bao nhiêu tiền vậy? Chắc mắc lắm phải không?” Sau đó, ông ta nghiêng người về phía Andrew làm anh phải ngửa đầu ra sau một chút. ”Ê, khi nào chú đi đám cưới. Con cho chú mượn đi một buổi nha.”
“Chân của con rất to. Chú không mang vừa đâu ạ. Để con nói tài xế dẫn chú đi mua có được không ạ?”
Cứ tưởng ông chú trơ trẽn này sẽ gật đầu đồng ý ngay. Ai ngờ ông ta lại nhanh chóng xua tay nói.
“Thôi! Thôi! Chú muốn mượn vì nó là đồ Mỹ. Mang vào nhìn sang! Chứ hàng Việt Nam, chú cũng không ham lắm đâu.”
Andrew nghiến răng một cái. Hận không thể lột giày mà ném vào mặt ông ta cho hả cơn điên. Nhưng cuối cùng, vì xinh đẹp của anh mà anh dìm suốt hết. Cố gắng nở nụ cười hiền hậu giả tạo với ông chú mê hàng ngoại kia rồi nói tiếp.
“Nếu chú muốn như vậy thì con sẽ cho người đặt hàng từ Mỹ gửi về. Chú cứ cho anh ta biết số đo chân chú là được.”
Andrew hất mặt về phía Tiệp đáng đứng cạnh đó, cùng cảnh chịu đựng giống anh.
Thế là như mở cờ trong bụng, khoảng một chục người thân khác của Nga: nam, nữ, già, trẻ, lớn, bé đồng loạt hướng về anh rồi nhanh miệng nói.
“Cho chị chai dầu thơm với.”
“Cho chị nữa nha.”
“Cho O mấy bịch ấy đứa nhỏ ở nhà với!”
“Bác nghe nói điện thoại bên đó tốt lắm.”
…
Đúng là bọn hôi của chưa từng thấy. Andrew chép miệng lẩm bẩm một mình sau khi đã để Tiệp ghi chép cẩn thận những món đồ mà dòng họ đông đúc này mong ước. Anh tự hỏi, liệu thực sự Nga được sinh ra ở thích vơ vét này?
Những tưởng, anh đã được yên thân. Nào ngờ, người cô đã đối đãi rất tốt với anh trong đám tang Nhân lân la tiến đến hỏi một câu hết sức ngu, làm anh không thể chịu đựng được nữa. Phải nhắn tin báo Tiệp đám này về khách sạn gấp để bà Nguyệt được nghỉ ngơi.
“Cháu trai! Thế bên Mỹ người ta nói tiếng Anh hay là nói tiếng Tàu?”
!!!!
Andrew! Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Nở nụ cười sau khi mặt đã nổi hết gân xanh, Andrew hạ giọng giải thích.
“O à! Ở Mĩ phải nói tiếng Anh. Muốn nói tiếng Tàu thì sang Tàu sống ạ.”
…
Bà Nguyệt nằm ở một phòng đặc biệt ở lầu ba của bệnh viện. Nơi cánh cửa đang mở ra có treo lãng hoa cúc màu xanh lơ vô cùng đẹp mắt.
Mọi thứ được anh chuẩn bì rất chu đáo. Nga mơ màng nghĩ.
Vừa bước đến cửa, Nga đã nghe giọng nói điềm nhiên của Andrew bên trong. Bước vào, cô mới thấy anh đang ngồi ghế ngay cạnh bà Nguyệt. Phong thái vô cùng chừng mực và kính trọng người đối diện chưa từng thấy.
Em trai cô, bé Nam cũng đang có trong phòng. Vô tình nghe cu cậu nói một câu làm cô phải che miệng cười.
“Anh à! Anh thơm ghê. Hèn chi! Ai cũng nói, Việt kiều Mỹ thơm lắm.”
Nam gảy gảy đầu đứng cạnh Andrew nói, làm anh ngã đầu ra sau cười ngất rồi xoa đầu thằng cu.
Bà Nguyệt đang mệt cũng phải bật cười.
Còn Ngọc thì từ đầu giờ lo mãi ngắm trai đẹp cũng phải cất lời.
“Nam! Em nghe ai nói vậy.”
“Dạ! Em nghe chú Bảy nói ạ.”
Andrew choàng tay qua vai Nam rất thân mặt. Hành động chưa bao giờ xuất hiện trước đây của anh. Sau đó anh còn kiên nhẫn giải thích.
“Không phải ai từ Mỹ trở về cũng thơm. Nếu không tắm thì vẫn hôi như thường hahaha”
Bà Nguyệt quan sát Andrew từ khi anh đến bệnh viện đến giờ. Khỏi cần phải diễn tả cũng biết bà mừng như thế nào khi anh giới thiệu mình là bạn trai thân thiết của con gái bà.
Trước giờ, bà cứ nghĩ, vì gia cảnh nghèo khó, mà Nga bị người đời khinh khi không muốn tiến đến mối quan hệ nam nữ yêu đương. Trong lòng luôn lo lắng cho cô con gái đến tuổi cặp kê mà không một lần dẫn bạn trai về giới thiệu. Vậy mà hôm nay, đứng trước mặt bà không những là một người thanh niên nghiêm túc mà còn là một người đàn ông vô cùng chừng mực, lễ phép và lịch sự.
Dù chỉ là lần gặp đầu tiên, vừa nhìn bà đã có thiện càm ngay. Ở anh toát lên vẻ cao sang vọng trọng, uy nghiêm thầm kín và khí chất hơn người, chính chắn và chững chạc. Nếu không muốn nói là từng trãi hơn người. Vừa nhìn vào đã thấy cao sang vọng trọng khác thường. Chỉ cần nhìn bộ trang phục màu tối thẳng nếp sang trọng mà anh đang khoác lên người cũng đủ biết sự giàu có ra sao. Đường kim mũi chỉ đều đặn không sai một li…
Không những thế, anh lại quá là đẹp trai và tuấn tú. Chỉ cần bà nhắm mắt tưởng tượng, cũng có thể hình dung con gái bà và anh đứng cạnh nhau sẽ tạo thành một cặp đôi hoàn hảo như thế nào.
Nhưng trên hết, ngoài vật chất và sự giúp đỡ vô cùng chu đáo mà anh đã dành cho bà và gia đình bà. Bà càng cảm kích và có thiện cảm hơn khi anh vô cùng quan tâm, lễ phép và kính trọng bà. Một điều, hai điều anh luôn vâng dạ. Vừa gặp mặt đã xin phép được gọi bà là rồi xưng con. Điều này ít nhiều làm xóa tan chút lo lắng trong lòng bà.
Người như thế này chắc hẳn có rất nhiều bóng hồng khao khát.
Liệu con gái bà có thể giữ trái tim anh được lâu?
“Con thương con gái mạ là thật lòng?” Bà Nguyệt thều thào hỏi.
“Dạ! Rất nhiều!”
“Con gái mạ! Thiên Nga là đứa con gái mà mạ thương yêu nhất nhà. Không những vì nó là đứa có hiếu nhất mà còn là đứa chịu đựng quá nhiều thiệt thòi. Xin con đừng bao giờ làm cho nó buồn lòng mà tội nghiệp nó.”
“Trong lòng con luôn chỉ có một mình con gái mạ. Con tuyệt đối sẽ không bao giờ làm cho cô ấy phải khổ sở vì con. Con hứa với mạ điều này. Xin mạ đừng lo lắng chuyện này. Hãy chuyên tâm giữ gìn sức khỏe để khỏi bệnh. Nga luôn nhắc đến mạ. Điều đó đủ biết cô ấy thương mạ biết bao nhiêu. Nếu mạ mau chóng khỏe lại. Cô ấy sẽ rất vui. Cô ấy vui thì con mới vui được ạ.”
Bà Nguyệt thở nhẹ một cái, lòng ngập tràn niềm vui sướng lan tỏa trong tim. Người đàn ông trước mặt này, không chỉ có bề ngoài ưu tú hơn người mà còn vô cùng lễ độ, học thức. Từng câu từng chữ thốt ra đều kiên định. Chắc chắn đã được giáo dục trong một môi trường rất đạo đức và kỷ luật.
Mạ ơi! Mạ mà nghe cái thói nói bậy, dung tục và bá đạo của anh. Đảm bảo mạ sẽ nhập viện một tháng mà không xuất viện nổi luôn ạ!!
Mặc dù bà biết, con gái bà là một đứa hiền hậu đoan trang và xinh đẹp. Nhưng trươc một người quá ưu tú trước mắt. Bà tự hỏi, liệu gia đình bên đó có chê bai đứa con gái hiền lương của bà không? Thởi đại ngày nay, ai cũng muốn có một cô con dâu môn đăng hộ đối, xuất thân gia giáo ngang hàng. Ai lại chọn một người nghèo khổ, cha mẹ già bệnh tật và em út nheo nhóc như thế này.
“Mạ rất mừng vì con đã dành tình cảm cho con gái mạ. Nhưng không biết nhà bên ấy thế nào, nó con gái của mạ không?”
“Dạ! Gia đình con luôn tán thành những quyết định của con. Hay nói đúng hơn, không ai có thể can thiệp vào quyết định hôn nhân của con. Vì thế, nếu con đã chọn Nga thì gia đình con cũng sẽ thích Nga. Mạ đừng lo lắng ạ.”
Bà Nguyệt gật gật đầu. Tảng đá nặng nề trong lòng nhẹ vơi đi. Mắt sáng hẳn khi bóng dáng Nga đột ngột bước vào trong. Hôm nay, cô còn xinh đẹp, kiều diễm và sang trong khác thường ngày. Không khỏi làm bà bất ngờ và âm thầm vui mừng không dứt. Cảm thấy bệnh tật như được vơi đi.
“Mạ ơi…Mạ…Mạ thấy trong người sao rồi mạ?”
Nhìn vẻ mặt thiếu sức sống của bà Nguyệt làm Nga cắn môi chảy nước mắt. Vội vàng chạy vào trong sà xuống bên giường.
Ngọc đang ngồi bên cạnh len lén nhìn Andrew. Khi thấy Nga rút rít khóc thì bực bội mắng.
“Mệt bà chị Ba ghê. Mạ mệt mà cứ khóc hoài làm mạ lo. Tối giờ chị ở đâu sao không đến đây. Giờ lại vào khóc lóc?”
Andrew đang ngồi ngay cạnh Nga. Dù rất tôn trọng các thành viên của gia đình cô. Nhưng khi nghe Ngọc hỗn hào với chị gái mình thì không nhịn được, liền quay đầu nhìn Ngọc một cái. Và chỉ nhìn thôi, Ngọc đã . Vội vàng cầm cuốn tiểu thuyết lên đọc tiếp, miệng thầm lẩm bẩm chửi rủa.
Thực sự, cô mê mẩn vẻ đẹp trai xuất chúng của Andrew. Nhưng kiểu cảnh cáo ngấm ngầm không khoan nhượng của ông anh rể tương lai này làm cô hoàn toàn mất hết thiện cảm với anh.
Đã là người nhà bao giờ mà bày đặc dạy dỗ người khác. Mai mốt thành người một nhà rồi thì không biết sẽ như thế nào.
Đưa đôi bàn tay chạm vào đôi vai gầy của Nga, Andrew trấn an.
“Thiên Nga! Mạ đang yếu. Em đừng làm mạ xúc động không tốt cho sức khỏe.”
Bà Nguyệt rưng rưng nước mắt, nắm lấy bàn tay Nga thương yêu hỏi, giọng không giấu được xúc động trào dâng.
“Con gái cưng của mạ! Sao có bạn trai mà không dắt về nhà ạ xem mắt. Đợi đến khi mạ ốm đau thế này mới cho đến đây…”
“Bạn trai…”
Mặt Nga ngẩn ra, quay sang nhìn Andrew. Người đang cẩn thận đắp chăn lại cho bà Nguyệt kỹ càng hơn. Vừa đắp mà mắt cứ len lén nhìn cô.
Rõ ràng, chăn đã đắp cẩn thận và ngay ngắn lắm rồi. Cớ gì cứ sửa mãi từ sáng đến giờ. Rõ ràng là muốn lấy lòng con gái bà.
Bà Nguyệt mỉm cười kín đáo nghĩ ngợi. Thấy hài lòng về Andrew hết sức, mặc dù đây chỉ là lần đầu tiên gặp mặt anh. Đối với một người có mặt trong lúc hoàn cảnh nguy khốn thế này thật sự là một cảm kích không nhỏ.
Nga cong môi lườm Andrew, nói nhỏ giọng đủ để anh và cô nghe thấy.
“Tên bá đạo kia! Bạn trai gì ở đây hả? Anh đã nói gì với mạ của tôi?”
Anh mỉm cười nhìn Nga, không hề nao núng. Đã vậy còn đưa tay choàng qua vai cô vô cùng thân thiết, nhẹ giọng nói với bà Nguyệt.
“Mạ à! Con gái mạ rất là mắc cỡ. Chắc mạ biết điều này mà.”
Đưa khuỷu tay thục vào người Andrew một cái, Nga lườm anh kiểu.
Lại còn tự xưng mạ và con ngọt xớt nữa.
Rõ ràng tên này không chỉ giỏi đốn tim phụ nữ trẻ tuổi mà còn rất biết lấy lòng bà già trung niên mà.
Nga bực bội cảnh cáo anh không cho chạm vào người cô, nhưng anh vẫn cứ vô tư mà thể hiện tình cảm trước mặt bà Nguyệt, khiến cô lúng túng không biết phải làm sao.
“Mạ à! Anh ta hay nói đùa lắm. Mạ đừng tin anh ta nha mạ. Chúng con chỉ là bạn bè của nhau à.”
Bạn bè sao?
Thiên Nga à! Em đang giỡn mặt với anh hả?
Sáng nay, anh dù quyến luyến không muốn rời xa cô. Nhưng cũng phải lếch xác đến đây chịu đựng nhóm nhà quê này. Cô không những không cảm động mà còn cố tình phủ nhận anh.
Thiệt là em muốn anh chiêu trò với em. Em mới chịu sao?
“Ngỗng nhỏ à! Tối qua, em ngủ không ngon nên sinh ra cáu gắt phải không?”
Câu nói của Andrew vừa thốt ra như một sự cảnh cáo ngấm ngầm, nhẹ mà đanh thép làm Nga giật thót tim. Mẹ cô đang bị bệnh, tin chấn động như lúc cô vừa thức dậy sáng nay ở Trần Gia có thể khiến mẹ cô vào phòng cấp cứu ngay tức khắc.
Tất nhiên, mọi cử chỉ này đều lọt vào mắt của bà Nguyệt khiến bà nhìn cả hai với ánh mắt khó hiểu và hoài nghi.
Để bịt miệng Andrew, không cho anh nói tiếp những điều cấm kỵ kia. Nga vội vàng kéo tay anh ra ngoài ban công bệnh viện trong ánh nhìn khó hiểu của bà Nguyệt.
“Anh điên à? Anh đang làm gì vậy? Mạ tôi đang bệnh đấy. Anh muốn mạ tôi lên cơn đau tim anh mới chịu hả? Sao chuyển viện mà không nói với tôi một tiếng. Anh định làm tôi đứng tim hả?”
“Anh để lời nhắn trên bàn cùng điện thoại của em. Em không thấy sao?”
Nga thựng lại nhìn Andrew. Lúc đó, do vội vàng quá nên cô không để ý.
“Chỉ cần em chấp nhận anh. Anh tuyệt đối không để mạ lên cơn đau tim. Dù tim có ngừng đập, anh vẫn bắt tim mạ đập trở lại cho em.”
“Anh điên quá rồi. Andrew Việt Trần!”
Nga bực bội thở phì một cái, quay sang nắm chặt lấy bậu lang cang bằng inox. Trong đầu rối bời không biết tống cái tên bá đạo này đi xa như thế nào.
Cô biết ơn anh đã giúp đỡ cô. Nhưng cô không thể chấp nhận làm bạn gái anh. Cũng như giới thiệu với gia đình cô về anh. Cô không muốn bà Nguyệt thất vọng. Nếu bây giờ làm bạn trai cô, rồi sau đó không thể tiếp tục nữa. Như vậy bà sẽ rất đau lòng.
“Tối qua, em ngủ có ngon không hả? Sáng ra, anh lo ạ nên vội vàng chạy đến đây. Bỏ lại em một mình trên giường, em giận phải không? Thôi được rồi, tối nay anh đền bù gấp đôi nha.”
Andrew đứng sát phía sau lưng Nga, nghiêng đầu rót lời trêu chọc cô làm cô điên tiết cong môi quay sang trừng mắt nhìn anh, cùng lúc đẩy khuôn ngực của anh ra xa.
“Anh nói năng bậy bạ gì vậy hả? Anh điên rồi. Đi về nhà ngay cho tôi.”
“Thiên Nga! Em coi vậy mà không phải người đàn hoàng.”
“Cái tên khốn kiếp này! Lại chuyện gì nữa đây?”
“Nữa! Lại nữa! Anh biết ngay là em sẽ phủ nhận mà.”
“Phủ nhận gì hả? Anh định vu khống tôi chuyện gì nữa hả?”
“Em thiệt đúng là! Mỗi khi làm chuyện gì sai trái thì không bao giờ lãnh chịu hậu quả và trách nhiệm.”
“Tôi làm gì anh hả?”
“Em thiệt không nhớ?”
“…”
Nhìn bộ mặt ngây ra của Nga, Andrew không nhịn được cười, dửng dưng nói tiếp.
“Anh thấy em xảo trá lắm nha.”
“Cái tên khốn kiếp này. Anh làm gì mà cứ nói tôi xảo trá hoài vậy hả?”
“Chẳng phải sao? Mỗi khi em làm điều gì sai trái với anh là em lại giả vờ không biết và không nhớ. Đừng nói với anh là đêm qua hai đứa mình làm gì em không nhớ nha.”
Nga thở mạnh một cái, mặt xanh lè.
Chẳng lẽ, đêm qua, anh và cô đã…
Thực sự, cô không nhớ gì cả. Nặng óc suốt cả đoạn đường đến đây. Cô chỉ nhớ là đến đoạn mình ăn cháo hến. Rồi sau đó là gì thì cô không tài nào nhớ nỗi.
Thực sự, đêm qua đã xảy ra chuyện gì?
“Anh đừng có hồ đồ vu khống tôi.”
“Em đúng là xạo không chớp mắt…”
Bị Andrew vu khống, Nga tức đến phát khóc. Hận không đẩy anh xuống khỏi lang cang bệnh viện.
“Tôi xạo hồi nào hả đồ chết bầm kia.”
“Tối qua, hai đứng hừng hực như vậy. Lẽ nào, em không nghe thấy. Hay là vì mất mặt với anh nên giả vờ không biết. Vậy mà anh muốn bao nhiêu. Em cũng nhiệt tình hưởng ứng hết nha.”
“Tôi…tôi có hồi hả hả?”
Đặt hai tay lên vai Nga, Andrew điềm nhiên nói tiếp, đuôi mắt không giấu được nét cười.
“Thôi! Thôi! Thiên Nga! Em không cần phải giải thích. Em như thế nào thì đêm qua anh thấu hiểu hết. Em không cần phải sợ mất mặt hay xấu hổ với anh. Anh đã chân thành thổ lộ hết với em đêm qua còn gì.”
“Đồ chết bầm! Tôi nói lần nữa. Đêm qua, tôi với anh không có gì cả. Tôi chỉ là ngủ mê man không biết gì thôi. Người không biết là người không có tội.”
“Em đúng là ghê gớm thật. Làm chuyện gì không bao giờ nhận trách nhiệm. Thế mà đêm qua liều lĩnh lắm nha. Lợi dụng rượu chè rồi giả vờ say khước. Sau đó, em lại ấn anh xuống giường mà làm với anh. Thiệt sự, lúc đầu, anh sợ lắm đó nha.”
“Anh…anh…”
Nga tức đến độ cắn nát môi mình mình, hung hăng nhìn Andrew. Hận không bóp cổ anh cho chết tươi.
“Em thấy anh vậy cứ nhạy cảm và yếu đuối lắm nha. Anh không thể chịu đựng những cú sốc lớn như vậy. Anh lại là trai tân, đàn hoàng liêm chính. Em làm như vậy thì sau này làm sao anh lấy vợ được hả?”
Nghe Andrew nói mình là trai tân mà Nga chỉ muốn ói hết mật trong ruột.
“Anh…tôi điên với anh mất. Trời ơi!”
Nga đưa hai tay bấu vào đầu muốn hét lên nhưng phải ghìm giọng lại. Trong đầu trống rỗng, cố gắng nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua nhưng không tài nào nhớ nỗi.
Thấy Nga căng thẳng và ngập tràn lo lắng trong ánh mắt. Andrew chỉ muốn bật cười thật to. Nhưng anh sẽ không bao giờ nói với cô những gì đã xảy ra đêm qua. Vì đây là cơ hội cuối cùng anh có thể bám vào để điều khiển cô, bắt cô phải chấp nhận anh.
Đưa tay xoa đầu cô như một đứa trẻ rồi bẹo gò má trắng hồng của cô một cái. Ánh mắt mơ màng của anh không giấu vẻ yêu thương ngập tràn dành cho người đàn bà trước mặt. Niềm hạnh phúc trào dâng trong đáy lòng khi liếc nhìn chiếc nhẫn vẫn nằm gọn trên ngón áp út, bên phía tay trái của cô.
Lẽ ra, anh đã muốn đeo chiếc nhẫn này cho cô lúc cả hai vẫn còn ở ngoài ban công tầng ba của biệt thự. Nhưng vì sự thay đổi đột ngột có phần hoảng loạn của cô mà anh đành đau đớn bỏ lại vào túi quần.
Sau khi hay tin cô bán đi chiêc nhẫn ở một cửa hàng kim hoàn ở Siêm Riệp. Anh vội vàng cho người đến tìm lại. Anh không sợ mất một chiếc nhẫn vô cùng giá trị. Nhưng anh sợ mất đi ý nghĩa và tình cảm anh đã gửi gắm vào đó. Vì đó là chiếc nhẫn duy nhất, là người duy nhất anh muốn đeo nó vào.
Rất may, ông chủ cửa hàng không phải là một người tham lam, vẫn giữ lấy mà không hề bán đi, cũng không có ý định chiếm đoạt tài sản của người khác. Thời nay, hiếm có một người như ông. Nên tất nhiên, Andrew đã chi một khoản hoàn toàn xứng đáng với một người thành thật như vậy.
Từ ngày gặp lại cô ở Sài gòn. Anh luôn muốn được đeo vào tay cô, muốn được nhìn thấy cô giữ lấy nó bên mình, muốn mỗi khi cô nhìn thấy nó như là đang nhìn thấy anh. Đêm qua lại là một đêm vô cùng ý nghĩ đối với anh. Mặc dù, nó không diễn ra như những gì anh đã dày công sắp đặc.
Chống tay lên đầu, nghiêng người sang vuốt ve khuôn mặt thanh tú của cô, anh dịu dàng cúi xuống nhẹ hôn lên làn môi vẫn còn ẩm ướt, lướt qua cả những nơi đẹp đẽ trên thân thể cô nhưng chưa một lần đi quá giới hạn.
Mâm mê bàn tay cô một lúc thật lâu rồi đưa lên khuôn miệng nam tính hôn một cái, anh nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón tay cô. Trong đầu anh thầm tưởng tượng ra khoảnh khắc cô sẽ nhìn thấy nó.
Liệu cô có vui không?
Nếu anh biết, cô đã rất vui khi nhìn thấy nó. Anh sẽ rất hạnh phúc. Bởi vì cô luôn áy náy và dày vò vì đã bán nó đi, bán đi tấm lòng của anh. Nên khi nhìn thấy nó, cô vừa ngỡ ngàng vừa khẽ mỉm cười.
Tuy nhiên, việc vẫn giữa lấy nó hay không? Cô vẫn con chưa thể nào quyết định.
Ban công bên ngoài phòng bà Nguyệt lộng gió, tàn lá cây sưa rung rinh qua lại, vài lá khô khẽ khàng bay lượn trong không trung rồi rơi xuống nền xi măng sần sùi nhưng sạch sẽ. Nơi vẫn còn đọng lại những ô nước nhỏ.
Đêm khuya hôm qua, trời mưa không dứt…
Cảm giác khi ngủ mỗi khi trời ủ dột thường rất thoải mái và bình yên. Vậy mà đêm qua, dường như Andrew đã thức trắng. Anh thức vì không muốn rời mắt khỏi khuôn mặt xinh đẹp của cô. Anh thức vì không thể ngăn được tiếng lòng đang cuộn trào tình yêu sâu sắc và nồng nàn anh đã trao trọn cho cô.
Dù đã quyết định không làm chuyện gì xâm phạm hay tổn hại đến cô, nhưng Andrew vẫn không ngăn được bản năng đàn ông của mình. Hơn nữa, anh lại là một người đàn ông dũng mãnh, sức khỏe dồi dào. Vì thế, khi nằm bên cạnh người đàn bà mà anh mê đắm. Anh đã phải đấu tranh tư tưởng rất nhiều.
Không những thế, bà Thu lại rất ác. Vì anh sợ Nga mặc đồ khi ngủ sẽ không thoải mái, nên đã gọi bà lên thay đồ cho cô. Vậy mà bà hình như biết được bản tánh háo sắc của anh nên chọn ngay một chiếc váy trắng bằng voan mỏng tanh đầy khơi gợi. Anh vừa nhìn đã muốn hồn bay phách lạc, chỉ một khắc là đã muốn dựng người đang ngủ say kia dậy ngay. Vậy mà anh cũng đã kiềm lòng lại, vội vàng lấy chăn phủ cao lên ngực cô. Không biết vì sợ cô lạnh hay vì sợ mình không kiềm lòng được mà làm hành động tốt bụng này.
Thức bên cạnh người con gái xinh đẹp như Nga thực sự cũng không phải là một điều dễ dàng đối với Andrew. Nếu không cố gắng, anh đã không thể vượt qua được sự cám dỗ của dục vọng. Khi mà anh đã sai bà Thu mang lên 5 ly rau răm xoay nhuyễn vắt lấy nước mà vẫn không có tác dụng gì. Nằm kế bên cô mà nhiệt độ trong cơ thể anh hừng hực. Bao nhiêu máu nóng di chuyển hoàn toàn đến một duy nhất khiến anh muốn chết đi sống lại thều thào trên điện thoại.
“Mang thêm 5 ly rau răm lên đây!”
Andrew chưa bao giờ nghĩ rằng, mình hiểu hai từ trừu tượng là gì. Nhưng trải qua một đêm ngọt ngào hoàn toàn trong sáng cùng với cô khiến anh mơ màng nhận ra.
Yêu chính là sự tôn trọng dành cho người đàn bà mà mình khao khát. Tình cảm si mê này mãnh liệt đến độ vượt lên trên cả dục vọng tầm thường của con người.
Yêu chính là sự quan tâm dành hết cho người bên cạnh. Chỉ với hơi thở đều đều hay cái chau mày trong lúc ngủ cũng làm anh lo lắng và động lòng.
Yêu chính là lúc nhìn ngắm người đàn bà trước mặt. Sau đó ngấm ngầm so sánh với hơn bao nhiêu người đàn bà gợi tình xinh đẹp hấp dẫn trước đó. Rồi tự kết luận người trước mặt vô cùng kém xa, nhưng lại mê muội đến quên cả chính mình.
Rốt cuộc, anh mới hiểu, yêu mà chẳng hiểu sao mình lại yêu. Đó mới chính là tình yêu bất diệt.
“Chắc em không hề biết rằng, anh vẫn luôn dõi theo em.
Sự sợ hãi này, nỗi ngập ngừng ấy.
Em đâu thể nhận ra.
Hồi tưởng đến rồi lại xoá đi.
Dù anh đã trốn chạy khỏi sự thật.
Nhưng ký ức đọng lại, tất cả chỉ về em.
Anh chằng thể nào che giấu được bí mật này.
Người mà anh đã trao trọn trái tim.
Dù anh đã cố chịu đựng, dù anh đã thử dừng lại.
Nhưng tất cả hình ảnh cùa em lại hiện về.
Dù anh không tin vào những điều giống như tình yêu.
Nhưng anh tin vào đôi mắt mình,
Đáy mắt đó in bóng hình em
Chỉ thế thôi là đã quá đủ đối với anh rồi.
Dù anh không nhìn thấy ngày mai
Nhưng chỉ cần nhìn thấy trái tim em
Ở cuối con đường, anh có thể bước cùng em đến bất cứ nơi nào.”
Nếu cô biết được những cảm xúc và lòng cao thượng anh dành cho cô đêm qua. Liệu cô có động lòng?
Anh đã thử dùng sự chân thành của mình cho cô nhưng điều này hình như không có kết quả.
Cô thích anh dùng kiểu xảo trá với mình thì cô mới thuần phục nghe theo.
Vì thế, anh lại quay trở về con đường gian tà. Hù dọa cho cô đến độ tái xanh cả mặt mày luôn.
Chốt lại một câu làm Nga cứ nghĩ mình sẽ phải là người nói với anh. Andrew nâng chiếc cằm thanh tú cúa cô hướng về gương mặt mình, trịnh trọng tuyên bố.
“Sau những về mặt tinh thần lẫn thể chất mà em đã gây ra cho anh. Anh đề nghị, em phải đối với anh.”
“Cái gì?”
Nga hất tay Andrew ra, trợn tròn mắt nhìn anh cao giọng nói.
“Làm đám cưới. Đó là giải pháp tốt nhất cho cả hai.”
“Còn khuya! Anh điên rồi.”
Andrew cong môi cười, điệu bộ vô vô cùng nhàn hạ bấm bấm gì đó trên chiếc điện thoại đen sáng bóng của mình rồi đưa trước mặt cho cô xem.
Lần này, mắt Nga còn trợn tròn hơn trước, khi những tấm ảnh hoàn toàn trần trụi hiện ra trước mắt cô.
Trong hình là nhân vật nữ chính không ai khác ngoài cô. Đương nhiên nam chính là người chụp ra bức ảnh này. Không những một mà còn rất nhiều, không chỉ ở trên điện thoại mà còn được anh lưu trữ ở nhiều dữ liệu khác để tránh tình trạng như việc, cô đang giật lấy điện thoại của anh mà hi hoáy tìm nút xóa.
“Biết xóa không? Anh chỉ cho nút xóa nè”
Sau đó, khi cô đã thở phào vì đã xóa hết những ảnh làm mặt mình đỏ lên như trái gấc kia. Andrew lại một phen làm cô đau tim khi lấy trong túi áo chiếc điện thoại khác màu bạc.
“Còn đây nữa. Em muốn xóa không?”
Nga mắt chữ O, mồm chữ A nhìn tấm ảnh trước mặt được anh ưu ái cài luôn làm hình nền.
Trong tấm ảnh đó, cô đang trong trạng thái nguyên thủy hững hờ trong tấm chăn ôm anh ngủ say sưa như chết.
Trời ơi! Andrew Việt Trần ơi là Andrew Việt Trần.
Người không mưu mô xảo quyệt và thâm sâu không phải là anh mà.
“Xóa ngay! Xóa ngay cho tôi. Anh có nghe không hả?”
Andrew cất điện thoại vào túi, gương mặt bỡn cợt nhanh chóng rút lại. Vẻ điềm nhiên thường thấy được thay thế ngay vào đó. Anh tiến gần cô hơn, đưa đôi bàn tay đặt lên hai bên má cô, cúi khuôn mặt hướng về phía môi cô, đôi mắt mê đắm nhìn cô khao khát được hôn trong sự giãy giụa của cô.
“Đồ điên! Anh làm gì vậy. Ở đây là bệnh viện mà anh cũng muốn làm mấy chuyện xấu hổ này hả?”
Nhẹ lướt lên môi cô một cái rồi buông ra. Andrew dịu giọng nói, nhưng lời lẽ thì cảnh cáo thẳng mặt.
“Em cứ làm theo những gì anh muốn thì không chuyện gì xảy ra cả. Còn không, anh sẽ đưa hình này ạ coi. Em thấy sao?”
Thấy Nga nhăn mặt đưa tay bấu lấy tóc mình. Andrew nói tiếp.
“Đừng lo! Nếu mạ có thấy. Anh nói, anh muốn lấy em làm vợ. Thế là xong!”
Nga mím môi nhìn Andrew, đánh mạnh vào lồng ngực anh một cái. Tức không nói được lời nào.
“Công nhận em khác người ghê. Mừng quá nên đánh anh đúng không? Sao không mừng được. Tưởng ế chỏng gọng mà có người rước mừng muốn chết còn nói gì nữa. Nhìn mặt em lúc này dễ thương thật đó. Chụp một tấm hình làm kỷ niệm nha.”
“Đồ chết bầm. Anh có im không hả?”
Vẫn làm công việc mình muốn, Andrew đưa điện thoại chụp hình cô một cái rồi choàng qua vai cô lôi vào phòng trong sự giãy giụa của cô. Nhưng câu nói vừa thốt ra làm cô dừng ngay hành động của mình hẳn.
“7 giờ tối nay sẽ tiến hành ca phẫu thuật đầu tiên ạ. Em có điều gì muốn hỏi bác sĩ không?”
Thoáng thấy sự lo lắng trên gương mặt Nga khi nhìn bà Nguyệt thiu thiu ngủ, Andrew đưa tay xoa nhẹ bờ vai cô trấn an.
“Mạ sẽ không sao. Anh đã nói chuyện với bác sĩ rồi. Anh đã mời bác sĩ tốt nhất ở Mỹ sang đây để phẫu thuật ạ nên em đừng có lo. Phải lạc quan lên, mạnh mẽ lên để khích lệ mạ vào phòng mổ chứ.”
Trong lúc đang lo lắng phập phồng mà nghe được những lời khuyên nhủ và động viên như vậy. Nga cảm thấy niềm tin như bắt đầu được Andrew rót vào tay. Sự tức giận đối với anh cũng phải gạt sang một bên, ngây thơ nhìn anh hỏi.
“Thật vậy không?”
“Thật chứ sao không thật. Em thấy có bao giờ anh nói dối em đâu nào.”
“Nhiều quá nên tôi không đếm xuể”
“Mạ sẽ không sao. Micheal nói cuộc phẫu thuật này tuy nguy hiểm nhưng không phải là xác xuất thành công thấp. May mắn thay! Micheal đã nhiều lần thực hiện những trường hợp tương tự như thế này nên em đừng lo nghĩ nhiều.”
Nga đau đớn đưa mắt nhìn nà Nguyệt đang nằm thiêm thiếp trên giường bệnh trắng tinh, mũi đang được truyền khí cung cấp ô xi, tay chằng chịt ống truyền nước biển các loại.
Có tiếng bước chân bước vào phòng, Nga ngay quay lại thì thấy một vị bác sĩ người nước ngoài cao lớn mà cô nghe Andrew chào, gọi là Micheal.
Bác sĩ Micheal là bác sĩ riêng của gia đình Andrew khi anh còn định cư bên Mỹ. Ông là một bác sĩ chuyên khoa phẫu thuật tim rất giỏi với nhều kinh nghiệm trong nghề, đã thành công trong rất nhiều ca phẩu thuật về tim mạch. Có thể nói, Micheal là một trong những bác sĩ giỏi và uy tín nhất nước Mĩ hiện nay.
Vài ngày trước khi xảy ra chuyện Nga ngõ ý bán thân xác mình cho Andrew, anh đã đích thân gọi điện mời Micheal đến Việt Nam để thực hiện ca mổ này.
Sau khi kiểm tra sức khỏe của bà Nguyệt. Nga và Andrew có một buổi trao đổi với Micheal về tình trạng của bà.
Suốt cuộc nói chuyện với Micheal, bàn tay to bản của Andrew không rời tắm lưng nhỏ nhắn của Nga, anh liên tục xoa xoa nhẹ như trấn an, như cưng nựng. Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn khuôn mặt hơi ngây ra của cô.
Vốn tiếng Anh của Nga chỉ đủ để giao tiếp, trò chuyện thường ngày. Vì thế, khi nghe những từ chuyên ngành như thế này, cô thực sự không thể hiểu hết 100%. Có những đoạn dường như cô không nghe kịp.
Như nhìn thấu được trăn trở của cô qua cái nhíu mày cùng khuôn mặt thỉnh thoảng ngây ngốc ra, Andrew ra hiệu cho Micheal dừng lại rồi dịu dàng cất giọng hỏi Nga.
“Em có hiểu hết được không? Trông khuôn mặt em có vẻ căng thẳng.”
“Nhiều từ chuyên ngành tôi không hiểu hết. Với lại bác sĩ nói hơi nhanh. Mạ không sao hả anh?”
“Micheal nói, hiện tại sức khỏe của mạ đã bình ổn lại. Có thể tiến hành mổ ngay đêm nay. Mổ càng sớm, xác suất thành công sẽ cao hơn. Em đừng lo. Micheal là một bác sĩ rất giỏi. Chắc chắn, ông ta sẽ chữa khỏi bệnh ạ.”
Thấy cử chỉ của Andrew dành cho cô gái trước mặt. Micheal mỉm cười hỏi một câu ngoài chủ đề.
“Cô Nga đây là người quen của anh?”
“Cô ấy bạn gái của tôi đấy”
Andrew hãnh diện nói Micheal trong ánh nhìn đã dịu lại của Nga. Sau đó, anh trao đổi thêm vài vấn đề gì nữa với Micheal mà cô nghe không rõ lắm. Nhìn phong thái điềm tĩnh xen chút cao cao tại thượng của anh, cô vừa thấy ghét lại vừa cảm nhận chút ấm áp, khi đứng trong bờ vai vô hình trờ thành điểm tựa vững chắc này.
Andrew Việt Trần!
Anh đúng là tài giỏi thật.
Vừa làm tôi điên đến độ sống dở chết dở. Không cần một câu van xin của anh cũng phải tự nguôi ngoai là sao.
Thực sự, anh rất là tốt.
Một trong những người tốt nhất đối với cô…
Micheal trao đổi với Andrew xong rồi rời khỏi phòng. Lúc đó, anh mới quay sang dịch lại toàn bộ cho cô hiểu rõ hơn về chi tiết của ca phẫu thuật, khiến gánh nặng trên vai cô cũng bớt đi phần nào. Ánh mắt kín đáo âm thầm nhìn anh cảm kích khi anh chỉnh sửa lại tay bà Nguyệt cho ngay ngắn để đường truyền nước biển được vào cơ thể dễ dàng hơn. Sau đó, anh quay sang nhìn cô, bắt gặp cô đang nhìn lén mình thì nở nụ cười ôn nhu, không hề bỡn cợt hay khiêu khích, chiếc đồng điếu nhỏ xíu sâu hơn, trông anh điển trai không thể tả.
“Anh biết anh rất đẹp trai. Nhưng em cứ nhìn như vậy thì kích thích anh lắm.” Andrew tiến về phía Nga, nhỏ giọng nói khẽ.
Mắt Nga đang êm đềm như nước bỗng chốc nỗi sóng đùng ầm, cong môi muốn chửi anh vô bờ bến mà phải ghìm lại liếc anh một cái.
Trong phòng lúc này không có ai, bà Nguyệt thì đã ngủ say nên Andrew không ngần ngại thể hiện tình yêu với Nga. Đưa tay ôm lấy eo cô. Dịu dàng đặt lên trán nụ hôn nhẹ nhằm làm đối phương hạ nhiệt.
Nga nhéo vai Andrew một cái, mắt cứ hướng về phía bà Nguyệt vì sợ bà thức giấc. Cùng lúc ra sức đẩy người Andrew ra xa nhưng kẻ lì lượm này cứ liên tục áp đảo về phía cô.
“Mạ thức bây giờ. Anh nghiêm túc chút được không?”
“Mỗi khi nhìn thấy em. Anh khó lòng mà nghiêm túc. Nhưng đây là bệnh viện nên anh sẽ cố gắng đàn hoàng nhất có thể.”’
Andrew mỉm cưởi nhìn Nga nói, từ bỏ luôn hành động bá đạo, chỉ đứng nhìn Nga rồi nắm bàn tay của cô. Ngón tay cái miếng nhẹ lên hạt kim cương sáng bóng.
“Đừng bao giờ tháo nó ra. Có được không?”
Nga nhìn xuống bàn tay màu bánh mật của Andrew không nói lời nào.
Tiếp tục tháo ra hay tiếp tục giữ lại trên ngón tay áp út của mình. Cô thực sự không biết phải quyết định như thế nào nên đành chọn sự im lặng trong ánh nhìn chờ đợi của anh.
Bà Nguyệt đã tỉnh giấc từ lâu, khép hờ đôi mắt mệt mỏi trên gương mặt xanh xao ra nhìn Andrew và Nga mà không tài nào giấu được giọt nước mắt hạnh phúc.
Mặc dù đang yếu dần và càng lúc càng đờ đẫn không nhìn thấy mọi thứ trước mắt. Nhưng bà cũng có thể nhận ra, người đàn ông trước mặt rất quan tâm và yêu thương con gái của bà. Điều này làm bà vui mừng không sao tả xiết. Có cảm giác bệnh tật đang bay vụt ra khỏi cơ thể bà.
7 giờ đêm,
Ca phẫu thuật tim cho bà Nguyệt đã được chuẩn bị kỹ càng. Trước khi vào phòng mổ, gia đình tụ tập trong phòng để động viên tinh thần của bà. Nga ngồi bên giường bệnh nắm chặt tay bà, dịu giọng nói trấn an tinh thần.
“Mạ à! Mạ phải kiên cường lên nha mạ. Phẫu thuật xong mạ sẽ hết bệnh, sẽ khỏe lại rồi chúng ta cùng về nhà sống vui vẻ như trước đây.”
Bà Nguyệt cố gật gật đầu cho Nga và mọi người an lòng. Bà ngước lên nhìn tất cả các thành viên đang tụ tập đông đủ trong phòng mà lòng vô cùng mãn nguyện. Được nhìn thấy chồng con họ hàng quen biết như thế này trước khi vào phòng mổ như tiếp thêm sức mạnh cho bà. Tuy vậy, mặt bà hơi chau lại khi không nhìn thấy cu Nhật.
Như hiểu ra được ý của bà, Nga vội vàng trấn an.
“Mạ à! Mạ muốn gặp cu Nhật phải không mạ? Nhật nó còn bé lắm nên bác sĩ nói không nên cho nó đến đây. Nó lại đang ngủ ở nhà nên con sợ làm nó thức giấc. Nhưng mạ đừng lo. Mạ khỏe rồi thì sẽ về nhà trông cháu đó nhau. Cu Nhật càng lớn càng hiếu động. Lúc đó, mạ đừng than mệt vì trông nó cực khổ đó nha.”
Bà Nguyệt khẽ mỉm cười gật gật đầu. Mắt nhìn về phía Andrew với vẻ biết ơn chân thành. Nếu không có anh, chắc có lẽ cơ hội gặp được hết tất cả người thân như thế này cũng không thể thực hiện được. Chỉ tiếc là bà không thể gặp được thằng cháu đức tôn đáng yêu.
Từ ngày biết chuyện Chi và Nhân, bà cũng không được gặp nó nhiều. Chỉ thỉnh thoảng Nga mới cho nó vào bệnh viện một lúc rồi đi ngay. Lần này, bà hơi buồn vì không gặp được nó. Bà sợ rằng, nếu bà ra đi ngay trong lúc ngủ. Thì sẽ không bao giờ có thể gặp được người cháu thương yêu nữa.
Thật ra, cu Nhật cũng đã được Andrew chuyển viện đến Mỹ-Việt để điều trị. Thằng bé được nằm ngay sát phòng bên cạnh để tiện việc trông nom. Nhưng vì thân thể nhỏ xíu vẫn còn bị băng bó vải trắng tinh, nên Nga không muốn bà Nguyệt nhìn thấy cảnh đó mà thêm đau lòng, nên cô quyết định không cho bà gặp mặt.
Trước giờ vào phòng mổ, chồng và con cái bà Nguyệt tiến đến từng người một ôm lấy bà, luôn miệng mong chờ bà sẽ phẫu thuật thành công. Thảo và gia đình cô, Tiệp cũng có mặt trong lúc này cùng họ hàng thân thiết khác.
Giây phút cuối cùng trước khi được kéo vào phòng phẫu thuật, bà Nguyệt đưa bàn tay hướng về phía Nga và Andrew đang đứng như muốn nói điều gì đó. Thấy vậy, Andrew và Nga vội vàng nghiêng người đến gần bà hơn.
Bà run run nắm lấy bàn tay trắng trẻo của Nga đặt vào bàn tay to lớn vững chắc của Andrew rồi rớt một dòng nước mắt đục ngầu. Trong mặt nạ dưỡng khí, bà bức bí muốn nói rất nhiều điều nhưng không thể nói được. Mặc dù vậy, ai ai có mặt cũng đều hiểu được ý tứ của bà.
Andrew nắm chặt bàn tay Nga, mười ngón tay to khỏe đan xen vào những ngón tay thon thả của cô không hở một khe nào, bàn tay còn lại nắm lấy tay bà rồi cất nhẹ giọng nói. Ánh mắt anh lúc này rất chân thành và nghiêm túc. Sự uy nghiêm lạnh lùng thường ngày hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự quan tâm ân cần như một người con dành tình cảm kính yêu cho người mẹ của mình.
“Mạ à! Cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa. Con hứa với mạ sẽ yêu thương và chăm sóc cho Thiên Nga suốt đời. Cả gia đình mình cũng vậy. Con sẽ chăm sóc ọi người. Nhưng mạ phải hứa là, mạ sẽ khỏe trở lại để mà còn nhìn con gái mạ làm cô dâu xinh đẹp nha.”
Nga đang rối bời, quay phắt qua nhìn Andrew khi nghe anh nói câu đó.
Đúng là người cơ hội hết chỗ nói. Lúc nguy khốn như thế này mà anh cũng tận dụng triệt để nữa là sao?
Tuy vậy, trong lúc cấp bách như thế này. Cô cũng không muốn phản đối hay đính chính làm gì. Việc quan trọng nhất lúc này là muốn mẹ cô mau khỏe lại.
Bà Nguyệt nghe Andrew nói thế thì ánh mắt không giấu được niềm hạnh phúc. Sau đó, bà khẽ nhắm mắt lại gật đầu một cái mãn nguyện, rồi được đưa vào phòng trong.
Suốt 4 tiếng đồng hồ sau đó, không giây phút nào Andrew rời bàn tay mình ra khỏi tay Nga. Thấy cô cứ cắn tay lo lắng, anh nhẹ giọng quay người cô sang động viên.
“Mạ sẽ không sao đâu. Em đừng lo lắng quá.”
Vừa nói anh vừa dìu người cô ngồi xuống ghế, kéo mái đầu cô áp vào lồng ngực mình rất dịu dàng.
Yếu đuối đón nhận lấy cái ôm của anh, cô nâng mắt nhìn bàn tay đang giữ lấy bàn tay mình. Thực sự, bàn tay này rất lạnh lẽo, nhưng khi được hòa từ hơi ấm của cô thì tạo nên cảm giác rất đặc biệt, truyền đến nơi sâu thẳm trong lòng cô cảm giác dễ chịu và an toàn.
Cảm giác an toàn này, đây là lần đầu tiên cô có được.
Ngay cả khi ở bên cạnh của William, cô cũng chưa bao giờ cảm nhận được điều này.
Andrew Việt Trần!
Anh có biết nơi nào vừa nguy hiểm vừa an toàn nhất trên thế gian này đối với tôi không?
Đó chính là…khi tay anh nắm lấy bàn tay tôi như thế này.
Mọi sợ hãi và khổ đau không còn nữa.
Cũng giống như khi anh nắm tay tôi chạy ra khỏi ngôi nhà hoang đó.
Có lẽ, tôi chưa bao giờ nói với anh điều này. Nhưng thực sự lúc đó, tôi không hể sợ hãi. Bởi vì tôi biết, cho dù có thế nào đi chăng nữa. Anh cũng sẽ bảo vệ cho tôi.
Hình ảnh ngọt ngào và lãng mạn của Andrew và Nga khiến Thảo đang đứng gần đó muốn té xỉu. Sau đó, cô lại ước ao sao người đang đứng bên cạnh mình cũng sẽ làm được như vậy nên nghĩ ra kế sách giả vờ chóng mặt choáng váng, rồi nghiêng nghiêng người tựa vào vai kẻ đang đứng bênh cạnh. Tuy nhiên, kế hoạch của Thảo hoàn toàn phá sán khi Tiệp quay sang phán một câu.
“Cô có cần tôi gọi y tá mang giường di động đến kéo cô vào trong không?”
“Anh này! Tôi mệt thiệt mà anh nỡ lòng nào nói như vậy. Người gì vô tâm gì đâu.”
“Nếu ai bệnh cũng được như cô thì tôi mừng cho họ.”
“Ý anh là sao?”
“Hồi chiều thấy cô ngồi ăn ba tô canh bún cùng một lúc mà.”
“Anh….”
Hộp trắng chữ đỏ trước phòng phẫu thuật sau một thế kỷ dài đăng đẳng sáng đèn. Giờ đột ngột tắt đi trong sự khẩn trương và phập phồng hồi hộp của mọi người. Nhanh chóng sau đó, cả nhà Nga đang đứng đợi bên ngoài trong tư thế ủ rũ đồng loạt vội vàng chạy nhanh đến chiếc cửa đang đóng kín chưa kịp mở ra.
Bác sĩ Micheal bước ra với gương mặt tự tin và vui vẻ làm mọi người ai cũng giảm bớt chút lo âu đang dồn nén trong lòng.
“Cuộc phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp. Hiện tại, bệnh nhân sẽ được chuyển đến phòng chăm sóc và theo dõi đặc biệt. Có tin gì mới, chúng tôi sẽ thông bao đến gia đình sau. Mọi người không cần phải quá lo lắng. Vì bệnh nhân hiện tại đã qua cơn nguy hiểm.”
Sau khi nghe Tiệp dịch lại, mọi người mừng đến phát khóc ôm nhau chúc mừng. Mấy đứa em của Nga ôm nhau cười tít mắt nhảy cửng lên sung sướng làm cô thấy vui không thể tả.
Đứng bên ngoài cửa kiếng nhìn bà Nguyệt vẫn còn đang mê man, Nga thở phào một cách nhẹ nhõm. Đây là lần đầu tiên kể từ ngày trờ về Sài gòn, cô mới có cảm giác thoải mái như thế này. Bây giờ cô không mong gì cả, chi cần mẹ và cu Nhật khỏe mạnh là được rồi.
Sau nhiều ngày túc trực trong bệnh viện, Nga để ông Thiên và các em về nhà nghỉ ngơi. Cô đã nhờ Thảo tìm một phòng trọ bình dân cho cả nhà ở tạm thời. Đương nhiên, giờ đây, cô không còn lo bị cấm cửa như trước nữa. Vì cô chắc chắn, Andrew đã gở lệnh phong tỏa hết rồi. Còn lại một mình cô thì ở lại chăm sóc cu Nhật đêm nay.
Vài ngày tới, Nhật sẽ được cấy ghép da. Mấy ngày nay, thằng nhỏ bức bí vì vải băng kín người nên quấy khóc, làm cô thương đến đau đớn ruột gan.
Từ sáng sớm hôm nay, Andrew túc trực ở bệnh viện mà chưa về nhà lần nào. Anh đang ngồi bên cạnh Nga nhìn ngắm cu Nhật ngủ say sưa.
“Trễ rồi! Anh mau về nhà nghỉ ngơi đi. Cả ngày ở đây chắc mệt lắm.”
“Là em đang quan tâm đến anh?”
Nga cười cười nhìn Andrew, đáy mắt khác hẳn với ý tứ trong lời nói. Cảm kích người đàn ông bên cạnh đến lạ.
“Đồ cơ hội!”
“Ở bên cạnh em, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt.”
Đôi mắt với chút mệt mỏi nhưng tràn ngập niềm vui của Nga khẽ dừng lại trên gương mặt anh. Sau đó, cô dịu giọng gọi tên anh, khiến anh vui ngập tràn trong ánh mắt.
“Andrew!”
Anh vuốt đầu cô, cưng chiều hỏi.
“Gì hả cục cưng?”
Nga nhìn Andrew mỉm cười, dịu giọng nói.
“Cám ơn anh rất nhiều. Vì.. mọi thứ.”
“Em luôn khách sáo với anh. Đây là biểu hiện luôn xem anh là người xa lạ. Anh không thích điều này.”
“Thực sự, nếu không có sự giúp đỡ của anh. Tôi không biết sẽ phải làm thế nào. Ơn nghĩa của anh, tôi suốt đời ghi nhớ. Hy vọng có thể báo đáp cho anh bằng tất cả những gì mình có thể.”
“Em không cần nghĩ ngợi gì. Anh tình nguyện làm điều này là vì em. Anh sẽ chờ cho đến khi em suy nghĩ lại, sẽ chờ em cho đến khi em mở lòng với anh.”
“Tôi…”
“Em không cần phải ái ngại. Vì khi anh làm điều này, anh đã không trông mong sự báo đáp. Như anh đã nói, anh chỉ muốn nhận lòng của em. Hãy cho anh cơ hội. Một cơ hội thôi có được không Thiên Nga?”
Andrew nhẹ xoay người Nga lại. Đặt đôi bàn tay màu bánh mật khỏe mạnh lên vai cô siết nhẹ. Đôi mắt phượng cuốn hút lòng người nhìn vào mắt cô, không cho cô cơ hội trốn chạy.
Ánh mắt chân thành của Andrew làm Nga cảm động không thốt nên lời. Nhất thời thêm một lần mụ mị vì vẻ đẹp và sự chân thành của người trước mặt, hòa làn môi mình vào đôi môi lạnh lẽo đó làm một.
Quấn lấy không rời!
Dây dưa qua lại, dài đăng đẳng như cả một thế kỷ trôi đi…
Bên ngoài trời lại đổ mưa, những hạt nước trong sạch của trời đang dần dội rửa hết bụi bẩn dưới trần gian. Dội rửa hết mọi khổ đau của chúng sinh trên hành tinh bao la này…
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.