Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 78: Giao Ước Volkswagen. (Phần 1)


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 78: Giao Ước Volkswagen. (Phần 1)

Nga biết rõ hơn ai hết, lại càng không thể dối lòng rằng, sự yếu mềm của mình trước Andrew không hề đến từ tình yêu, mà chỉ xuất phát từ sự thương hại, cảm phục trước tấm chân tình của anh.
Những nụ hôn không gượng ép giữa anh và cô xuất hiện đúng lúc trong giây phút cô yếu lòng và cô đơn tột độ. Vì thế, đứng trước tình yêu nồng nàng mà anh dành cho cô. Cô vô tình biến mình thành một trong những người phụ nữ của anh trước đó, hoàn toàn không thể cưỡng lại sức hấp dẫn mê người từ anh. Lần đầu tiên trong đời, cô xấu hổ với chính mình vì bị vẻ ngoài vô cùng hấp dẫn của một người đàn ông làm ê hoặc đến độ đánh mất cả chính mình. Điều này lại khiến cô trăn trở, ngày đêm dày vò mỗi khi nhớ đến William.
Cô vẫn không thể quên được William.
Để quên được anh không phải là điều dễ dàng đối với cô. Là việc làm khó khăn nhất của cô từ trước đến giờ.
Làm sao cô có thể quên được bóng dáng anh? Khi mỗi đêm về, trong giấc mơ thầm kín của mình, hình ảnh của anh cứ chập chờn ẩn hiện trước mắt cô. Khoảng cách đó rất gần nhưng lại rất xa, khiến cô không tài nào có thể chạm tới được.
Cô thực sự không thể hiểu nỗi chính mình. Khi sự thật đã quá rõ ràng như vậy, mà sao cô vẫn ngoan cố với ý nghĩ đợi chờ anh. Vẫn cố gắng nghe ngóng tình hình trên Ba Tu thông qua những người quen biết. Để rồi sau đó, khi tất cả chỉ nhận được là con số không tròn trĩnh. Cô lại rơi vào cảm giác tuyệt vọng như bị ai đó nhấn chìm xuống địa ngục sâu thẳm đau thương.
Anh mang đến cho cô chỉ toàn nỗi đau như vậy. Mà sao cô vẫn cứ yêu tha thiết, yêu còn hơn cả mạng sống của mình. Trái tim cô lúc nào cũng dành hết cho anh tình yêu nguyên vẹn và sâu đậm, thứ mà không một ai trên đời này có thể thay thế được. Nếu có, họ cũng sẽ chỉ là một tấm bia chắn, một người thay thế vị trí trống trãi cô đơn trong lòng cô mà thôi. Cô biết, điều này sẽ là vô cùng nhẫn tâm đối với người bất hạnh đó. Càng dày vò áy náy và mặc cảm tội lỗi hơn khi người đó lại là Andrew. Vị ân nhân cô mang ơn nghĩa sâu nặng.
Mấy năm qua, cô cũng không có tiếp xúc với nhiều người khác giới. Nếu có, cũng chỉ là những người khách cô từng gặp qua ở chỗ làm việc. Họ để mắt đến cô vì vẻ ngoài xinh tươi, chứ cũng chưa bao giờ quan tâm hay nhìn thấu tâm tư của cô. Duy chỉ có Andrew thì quan tâm đến cô mọi thứ. Dù chỉ quen biết trong một khoảng thời gian không quá lâu, nhưng cô có cảm giác anh thuộc nằm lòng mọi thứ thuộc về cô, dù chỉ là điều nhỏ nhặt nhất.
Sau nụ hôn mụ mị diễn ra trong đêm khuya vắng đó, dù Nga chưa chính thức thừa nhận sẽ cho Andrew một cơ hội mà bước vào cuộc đời của cô. Nhưng cô cũng thay đổi rất nhiều trong cách đối xử với anh. Cô không còn xem anh là một người xa lạ, một người quen mà cô đã từng quen biết ở Phnom Pênh. Hay nói đúng hơn, sự chán ghét của cô dành cho anh thực sự không còn. Vì ơn nghĩa cô mang trên người đều thuộc về anh.
Cho dù Nga không biểu hiện tình cảm gì nhiều với Andrew nhưng sự thả lỏng của cô cũng đủ làm anh cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Anh có cảm giác, cô đang cho anh một cơ hội. Vì thế, anh đã sử dụng triệt để cơ hội lần này, ra sức tìm cách tiếp cận và lấy lòng gia đình cô. Nhất là bà Nguyệt.
Hàng ngày, cho dù bận rộn với công việc như thế nào đi chăng nữa, Andrew đều đến bệnh viện để thăm bà. Mỗi lần như vậy, bà Nguyệt vui lắm. Miệng cười không ngớt, trò chuyện rôm rả với anh đủ điều. Mặt mày thần thái của bà cũng tươi tỉnh ra rất nhiều do được y tá bác sĩ chăm sóc và điều trị tận tình. Điều này khiến Nga vui mừng không sao tả xiết. Trong lòng cảm kích Andrew vô hạn.
Theo bác sĩ Micheal, bà Nguyệt sẽ phải tiếp tục thực hiện thêm khoảng ba ca phẫu thuật lớn nhỏ khác để đảm bảo sự hồi phục lâu dài về sau. Nhưng tình hình trước mắt, bà cần được nghỉ ngơi để hồi phục lại sức khỏe. Đáng ra, Micheal sẽ quay trở về Mỹ sau hai tuần ở Việt Nam theo dõi sát sau quá trình phục hồi của bà. Nhưng vì Andrew đã ra mặt nhờ giúp đỡ nên ông bằng lòng ở thêm một tuần nữa trước khi bàn giao công việc chăm sóc và theo dõi ột bác sĩ khoa tim kinh nghiệm, người đồng hương với mình đảm nhiệm. Tuy vậy, ông vẫn hứa rằng, tất cả những ca phẫu khác của bà Nguyệt trong tương lai sẽ đều do ông thực hiện. Điều này làm gia đình bà rất vui mừng, đặc biệt là Nga.
Có thể nói, mọi thứ đang diễn ra đối với gia đình bà Nguyệt y hệt như là một giấc mơ, khiến cả nhà bà vô cùng choáng ngộp khi đón nhận nó. Và càng nhận lấy lòng tốt của Andrew bao nhiêu, bà lại càng lo nghĩ đến chuyện kết hôn cho Nga và anh bấy nhiêu, để có thể báo đáp lại ơn nghĩa của anh. Thực sự, bà không nghĩ đến chuyện này sao được? Khi ngày nào đến đây, câu trước câu sau của anh luôn đề cập đến vấn đề này. Trong đáy mắt anh, bà nhận ra sự khẩn trương không giấu giếm.
Nhưng điều làm bà Nguyệt trăn trở không dứt, đó là biểu hiện của Nga với người đàn ông tuấn tú, khí chất hơn người này. Bà không thể hiểu được, có điểm nào ở Andrew mà cô lại không hài lòng, lúc nào cũng tìm cách lãng tránh và có biểu hiện thờ ơ mỗi khi bà đề cập đến chuyện hôn nhân. Chẳng lẽ, cô không có tình cảm dành cho người đàn ông hoàn hảo này sao?
“Nga à! Thằng Việt nó có nhiều lần xin phép mạ cho nó tiến hành kết hôn với con. Ý con nghĩ sao?”
Do bà Nguyệt không tài nào đọc được tên tiếng Anh của Andrew. Nên cuối cùng, bà đành phải gọi anh là Việt. Và có vẻ như bà rất thích cái tên này, còn anh thì thấy là lạ khi được gọi tên tiếng Việt. Vì xưa nay, ít ai gọi anh như thế. Mặc dù, ba mẹ anh đã từng thỉnh thoảng gọi anh như vậy trong quá khứ.
Nga ngồi đút cháo cho bà Nguyệt, khẽ mỉm cười hạnh phúc khi nhìn khuôn mặt tươi tỉnh của bà. Thần sắc trên mặt bà đã tốt hơn trước rất nhiều, da dẻ hồng hào trở lại, nét khắc khổ đã giảm bớt đi khi được tẩm bổ bằng những loại thức ăn tốt và đắc tiền mà Andrew mang đến mỗi ngày. Sự hồi phục của bà nhanh chóng đến độ khiến người khác cũng phải bất ngờ.
Mặt không giấu niềm hạnh phúc, bà Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện nhìn Nga dò hỏi. Trong lòng thấp thỏm mong cô sẽ gật đầu đồng ý để mọi chuyện có thể diễn ra như những gì Andrew đã thưa trước đó với bà.
Chiếc muỗng đang được khuấy đều tay trong tô cháo bào ngư của Nga thựng lại, ánh mắt hỗn tạp và bối rối của cô nhìn bà Nguyệt một khắc rồi lại cụp xuống. Cô nhẹ giọng trốn tránh.
“Mạ à! Con và Andrew quen nhau chưa được bao lâu. Chưa tìm hiểu kỹ thì làm sao mà nghĩ đến chuyện đó được?”
“Nó nói hai đứa quen nhau cũng gần một năm rồi. Nó nói, nó thương con rất nhiều. Hai đứa cũng tâm đầu ý hợp. Vì thế, nó muốn tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt.”
Tên này thật là! Mới có 8 tháng mà đã bảo một năm.
Mỗi lần gặp nhau, gây gỗ đến sập nhà mà bảo tâm đâu ý hợp.
Nga nhẹ nhàng đưa muỗng cháo về phía bà Nguyệt nói.
“Để từ từ con nghĩ đã mạ. Con muốn trước mắt được chăm sóc ba mạ, lo cho cháu và các em. Con thực sự chưa nghĩ đến chuyện kết hôn đâu mạ à.”

“Chuyện của gia đình mình thì con đừng có lo. Khi nào khỏe lại, mạ về làm hàng mã như trước. Chứ đâu thể ngồi không mà bắt con làm việc cực nhọc mãi như thế được. Vả lại, thằng Việt nó đã nói rằng, con không phải lo kinh tế cho gia đình mình. Nó sẽ…”
Bà Nguyệt chưa thuật lại hết những lời hứa chắc nịch của Andrew đã nói với bà trước đó, về việc anh sẽ chu toàn lo cho gia đình bà sau khi kết hôn thì Nga đã cắt lời bà.
“Mạ à! Gia đình mình nhận của anh ấy quá nhiều. Giúp như thế này là đã không trả hết nợ rồi. Con không muốn làm phiền hay lợi dụng anh ấy thêm nữa đâu. Con sẽ cố gắng đi làm để trả nợ cho anh ấy. Còn chuyện kết hôn thì lúc này con không nghĩ đến đâu mạ.”
Bà Nguyệt hơi bất mãn khi thấy thái độ từ chối của Nga. Bà không biết phải dùng lời lẽ như thế nào để nói lại với Andrew. Khi đêm qua, chinh anh đã nắm tay bà tha thiết cầu xin, nhờ bà nói với Nga một tiếng về chuyện này.
Vậy mà bây giờ, con gái bà lại dửng dưng như vậy. Thậm chí, còn không cho luôn cả một mốc thời gian nhất định, để bà dễ ăn nói với người ta.
“Con gái có lứa, có thì. Con cũng 23 tuổi còn gì. Lúc mạ bằng tuổi này là đã sinh anh Hai của con rồi. Bây giờ, con không muốn lấy chồng thì đợi đến bao giờ hả?”
“Mạ! Để từ từ con nghĩ đã nha mạ. Tạm thời, mạ đừng nhắc đến chuyện này nữa.”
Đưa thuốc và ly nước cho bà Nguyệt uống, Nga dọn dẹp lại mọi thứ trong phòng, nơi đang đầy ắp quà cáp mà Andrew mang đến thăm mỗi ngày. Với đống quà cao ngất này, có lẽ, cô có thể mở một cửa hàng đế bán lại. Nhìn những thứ đắt đỏ mà anh mua, toàn cao lương mĩ vị bồi bổ sức khỏe cho người bệnh mà mắt cô hiện lên tia cảm kích thầm kín. Và biểu hiện này làm sao qua được đôi mắt từng trãi của bà Nguyệt.
“Ngày nào, nó cũng vào đây bóp chân ạ rồi sai người làm khiêng bao nhiêu là quà cáp lên đây. Sáng nay, con Ngọc và con Ngân đã kêu xe ba gát chở về một số rồi. Ba con định ra bưu điện gửi về cho bà con ngoài Huế một ít. Chứ làm sao mà nhà mình ăn cho hết. Mạ đã bảo nó đừng mang đến nữa mà nó cũng không nghe.”
Bà Nguyệt mỉm cười, nhẹ giọng kể cho Nga nghe về chàng rể tương lai mà bà vô cùng ưng ý.
“Để con nói với ảnh. Ảnh là vậy đó. Chẳng biết nghe lời ai đâu.”
“Chẳng biết nghe lời ai. Nhưng mạ thấy nó nghe lời con gái của mạ. Con nhìn nó một cái là nó đã im phăng phắt ngay.”
“Mạ này! Mạ lại trào phúng quá rồi. Con thì làm sao điều khiển được cái tên bá đạo đó chứ. Mạ chưa thấy hắn ăn hiếp con đâu.”
“Con cứ đặt điều mà nói quá về nó. Nó cưng chiều con gái mạ. Mà nhìn mà mạ không biết sao?”
Nắng lên cao, nhô ra khỏi những toà nhà cao tầng ngoài khung cửa sổ. Những mảng nắng sáng vàng ươm làm con người ta vừa nhìn vào đã có cảm giác ngột ngạt.
Bên trong phòng bệnh của bà Nguyệt vẫn giữ nhiệt độ lành lạnh, khiến bà vô cùng dễ chịu trong chiếc chăn mỏng. Ăn sáng và uống thuốc xong, bà nằm xuống xem phim Việt Nam đang chiếu trên TV.
Thấy bà Nguyệt chăm chú dán vào màn hình, Nga cũng tò mò dừng dọn dẹp rồi ngồi xuống bên cạnh giường xem cùng. Trên TV đang chiếu phim Việt Nam dài tập, cô chẳng biết tựa đề là gì. Nhưng có vẻ như mẹ cô rất thích xem nên ngày nào cũng thấy đón coi.
Nhìn vẻ mặt chăm chú của mẹ dán vào màn hình, Nga thấy vui trong lòng, đưa tay xoa bóp tay chân ẹ. Cô nghe nói, từ ngày ba đập chiếc TV trắng đen nhỏ ở nhà, mẹ không còn được xem TV nữa. Thỉnh thoảng, mẹ mới qua nhà hàng xóm hoặc đứng ngoài cửa sổ nhà người ta để xem. Trong lòng, cô cũng định khi nào dành dụm được tiền, thì sẽ mua một cái ẹ xem cho sướng mắt.
Ông Thiên xách bình thuỷ và vài bộ quần áo vào thăm bà Nguyệt với Ngọc và Ngân. Nam thì thay Ngân trong chừng bé Nhật ở phòng bên cạnh. Đến tận bây giờ, bà Nguyệt vẫn chưa thay biết chuyện của Nhật. Cả nhà vẫn thay phiên nhau chăm Nhật. Mấy hôm trước, Nhật đã được cấy ghép da và đang chờ ngày bình phục. Andrew vẫn hay ghé thăm Nhật và cưng nựng nó. Anh nói, anh không thích con nít. Nhưng vì Nhật là con nuôi của Nga nên anh sẽ là ba nuôi của nó. Nga trề môi phản bác, vì sợ anh làm nó hư người giống anh.
Dạo này, bà Nguyệt cũng đã chịu nói chuyện với ông Thiên chứ không còn giận ông như trước. Một phần cũng là vì trước khi phẫu thuật, bà sợ không thể gặp ông nếu có chuyện bất trắc xảy ra. Vì thế, bà mới chịu mở lời dặn dò ông hãy tu tỉnh mà lo cho con cái.
Ngoài ra một phần của sự hàn gắn này cũng là nhờ vào Andrew. Anh đã chỉ vài chiêu cho ông làm lành lại với bà Nguyệt. Hôm trước, Nga có hỏi vì sao mà ông có thể làm được điều đó. Ông Thiên mốm mém cười và trả lời rằng, ông đã “cưỡng hôn” bà lúc phòng không có ai.
Khi nghe câu nói nó, Nga đang uống nước mà chút nữa đã chết vì sặc. Vừa ôm bụng cười, cô vừa hỏi ông Thiên.
“Trời ơi! Ba ơi! Ai chỉ cho ba cái chiêu độc quá vậy?”
“Thằng rể tương lai của ba đó chứ ai.”
Nga thực sự không thể tưởng tượng được cái tên bá đạo đó lại có thể nghĩ ra cái trò này để mà áp dụng lên cặp vợ chồng U50 như ba mẹ cô.

Thiệt là hết nói nổi!
Nga định bụng gặp mặt Andrew để mắng cho anh một trận về tội hồ đồ. Nhưng sau khi nghĩ lại, cô thấy anh cũng là vì có ý tốt muốn giúp đỡ. Và kết quả sau đó mĩ mãn thấy rõ cho ông Thiên nên cô cũng không truy cứu làm gì nữa. Chỉ mỉm cười nhỏ giọng hỏi anh.
“Có chuyện gì bá đạo nào trên đời này, mà cái đầu anh không nghĩ ra được không?”
“Anh vốn không có cái tài đó. Nhưng từ ngày gặp em, năng khiếu bẩm sinh đó vô tình được phát triển vượt bậc đến độ, khiến cả anh cũng phải chóng mặt.”
“Hết nói nổi anh rồi. Mạ tôi đang bệnh mà anh xúi giụt ba tôi hôn kiểu đó. Lỡ mạ tôi hụt hơi lên cơn đau tim thì sao hả?”
Andrew ôm eo Nga, xoa xoa nhẹ tấm lưng cô, dửng dưng nói.
“Anh chưa từng nghe nói người nào chết vì bị hôn hết. Thực ra, lúc chỉ cho ba em chiêu đó, anh cứ sợ mạ em lại như em thì mệt.”
“Cái gì?”
Ông Thiên vừa đặt bình thuỷ xuống bàn, chưa chào vợ hay nói với con cái câu nào, đã tiến nhanh về phía đống quà cáp mà Nga đã dọn gọn gàng lại ở một góc phòng. Ông hết nhấc cái này lên lại đặt cái kia xuống, mắt dán vào nó dò xét, miệng không ngớt khen ngợi người đã mang đến đây.
“Trời! Thằng Việt Kiều này đúng là sang thật. Có ai đi thăm bệnh mà tặng nhiều quà thế này. Ngày nào cũng sai những ba người khiêng lên tận phòng. Bao nhiêu đây yến và bào ngư ăn cả năm cũng không hết! khà khà”
Nhìn chiếc đồng hồ màu vàng lấp lánh trên tay ông Thiên khi ông đến khuấy sữa cho bà Nguyệt, bà nghi hoặc nhíu mày hỏi.
“Đồng hồ ở đâu mà đẹp vậy? Tiền đâu ông mua?”
Ông Thiên nghe hỏi thì như sực nhớ ra, vội vàng hồ hỡi kể cho bà Nguyệt và Nga nghe trước đôi mắt có phần không vui của cô.
“Thằng rể tương lai của tôi mua cho tôi đó. Nó nói không có thời gian đi mua cho tôi, nên nó kêu tài xế đến chở tôi đi mua.”
Ông Thiên vừa cười tít mắt vừa kể, rồi khoe tiếp.
“Nó nói muốn mua bao nhiêu cũng được, nên tôi mua cho bà và mấy đứa nhỏ một cái. Còn con Nga thì tôi không mua vì tôi nghĩ để nó lựa cho con Nga. Bà thấy tôi suy nghĩ thấu đáo không hả? khà khà”
Hai đứa em gái Nga nghe nhắc đến đồng hồ thì vui cười tít mắt. Cả hai cùng lúc đưa tay lên cho Nga xem. Ngọc thì được ông Thiên chọn một cái màu hồng rất nhí nhảnh, còn Ngân thì một cái màu trắng có hình gấu trúc dễ thương.
“Cái đồng hồ của Nam có màu đen hiệu Casino đó chị. Nam nó thích lắm. Ba vừa đưa cho nó là nó đeo vô liền và nói sẽ đem lên lớp khoe với bạn nó.” Ngân hồ hỡi kể.
“Còn cái của mạ có màu vàng giống ba. Cái mặt có đính đá bên trong đẹp lắm mạ.” Ngọc vừa gọt táo vừa nói.
Nga thấy gia đình mình vui thì cũng cố gắng nở nụ cười, chứ thực sự trong lòng cô không vui cho lắm. Càng nhận từ Andrew nhiều bao nhiêu, gánh nặng và áp lực trên vai cô càng nặng nề bấy nhiêu. Mặc khác, cô lại lo lắng. Không biết nếu gia đình cô biết được mối quan hệ thực sự của cô và anh thì mọi người sẽ nghĩ như thế nào.
Chắc là hụt hẫng lắm! Đặc biệt là mẹ cô.
Bà Nguyệt thấy chồng và con cái vui thì cũng vui vẻ ra mặt. Dù lúc đầu, bà cũng lên tiếng khuyên ông không nên nhận nhiều quà cáp như vậy. Dù sao Andrew cũng chỉ mới là bạn trai của Nga. Mà cho dù có là người một nhà đi chăng nữa, cũng không nên nhận vật chất từ anh quá nhiều. Bà sợ bị hiểu lầm là lợi dụng.
Cả nhà đang ăn trái cây vui vẻ thì một cô gái trẻ vô cùng xinh đẹp gõ cửa bước vào phòng chào hỏi mọi người. Cô ta tự xưng mình Thuý An, nhân viên được Andrew cử đến.
“Xin lỗi! Có cô Trần Thiên Nga ở đây không ạ?”

“Chào chị! Chị đến tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Nga tiến đến cửa chào hỏi An. Cùng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của cô reo lên.

Nga lấp lén nhận điện thoại, cứ sợ An nhìn thấy dòng chữ trên màn hình mà cô đã cài cho Andrew thì kỳ chết.
Giọng Andrew điềm nhiên trên điện thoại. Anh hỏi han Nga mọi chuyện ở bệnh viện, rồi báo có người của anh đến bàn việc tìm chỗ ở mới cho gia đình cô. Và không cho cô từ chối hay nói lời nào. Anh bảo mình có cuộc họp rồi tắt máy. Trước đó còn không quên nói ba từ làm Nga hơi đỏ mặt. Có cần sến và làm quá đáng như vậy không? Đêm qua, khi anh và cô đứng ở ban công của phòng bệnh, anh đã cưỡng ôm cô một lần kéo dài 30 phút rồi còn gì. Vậy mà bây giờ vẫn không thấy ngượng khi thốt ra ba chữ làm người khác phải động lòng.
“Anh nhớ em!”
Hai đứa em Ngân thấy cô nhân viên xinh đẹp trong bộ đồ công sở váy ngắn cũn cùng áo vest trắng sành điệu thì thích lắm, cứ đưa mắt nhìn mãi không thôi. Sau đó, Ngọc còn tò mò kéo đầu Ngân nói nhỏ.
“Nhân viên của ông Andrew đẹp quá vậy. Kiểu này, chị thấy lo cho bà Nga nhà mình ghê.”
Ngân nhìn An đang ngồi tiếp chuyện với ba mẹ không chớp mắt, quay sang nhìn bà chị quê mùa nhà mình đang mặc bộ đồ giản dị gồm quần jean cũ và áo thun xanh đơn giản với ánh mắt lo âu. Tóc tai cũng không làm cầu kỳ uốn xoăn như cô kia mà chỉ cột đuôi ngựa cao gọn ghẽ. Nhưng dù sao, Ngân cũng thây chị mình đẹp hơn. Có lẽ vì là chị em với nhau nên thiên vị hơn chăng?
“Không! Chị Ba nhà mình vẫn đẹp hơn. Cô kia đẹp nhưng nhìn hơi dữ.” Ngân quay sang nói nhỏ với Ngọc.
An ngồi cạnh giường bà Nguyệt, phong cách rất chuyên nghiệp và thân thiện, hơi khác với vẻ ngoài có phần sắc sảo của cô. Mặc dù vậy, An vẫn thỉnh thoảng kín đáo quét mắt qua phía Nga đang ngồi cạnh ông Thiên. Vì đây là lần đầu tiên, cô nhìn thấy dung nhanh của cô gái mà ông chủ của mình đang đeo đuổi.
Thực sự hoàn toàn khác xa với những gì cô đã nghĩ trước khi bước vào căn phòng này.
Quá đỗi bình thường!
Bà Nguyệt có thể đọc được ánh mắt mang theo câu nói kia qua đôi ngươi màu nâu đen to tròn trước mặt. Trong lòng bỗng dâng lên cảm giác bất an. Mặc dù, lần đầu tiên gặp Andrew, bà cũng đã từng nghĩ đến vấn đề này. Nhưng khi nhìn cô gái xinh đẹp và gợi cảm trước mặt. Sự lo lắng cho con gái bà lại càng tăng lên gấp bội.
Người đàn ông dù đàn hoàng cách mấy mà cả ngày quanh quẩn với những cô gái đẹp xinh như mộng thế nào. Không sa ngã hay lọt bẫy “mỹ nhân kế” mới là chuyện lạ.
An đặt hai tay trên đùi, lịch sự đưa ra những câu hỏi có nội dung liên quan đến nhà cửa. Cô cũng không quên giới thiệu trước rằng, Andrew đã sai cô đến đây để hỏi ý kiến gia đình Nga về việc lựa chọn nơi ăn chốn ở cho gia đình bà Nguyệt sau khi bà xuất viện. Sự chu đáo này của Andrew vô tình như một cái phao cứu vớt sự lo lắng trong lòng bà.
Người đàn ông này quả là chu đáo và tinh tế hơn người. Mới hôm trước, bà chỉ hỏi ý kiến Andrew về việc xuất viện của bà vì bà không muốn anh kém lo tiền viện phí vì bà đã thấy trong người khoẻ rồi. Nhưng anh lại khuyên bà nằm thêm vài ngày nữa để chắc chắn khỏe hẳn rồi hãy về. Không ngờ hôm nay, anh lại sai người đến hỏi bà về việc tìm nhà. Trong lòng bà thấy thương anh vô cùng.
Ngoài ơn nghĩa ra, con sẽ mãi là chàng rể mà ta ưng ý và thương yêu nhất.
Quay sang nhìn cô con gái đang ngẩn mặt ngây ngô của mình, bà mỉm cười nơi khoé môi vẻ hài lòng. Có lẽ, vì Trời thương con gái bà đã chịu nhiều thiệt thòi và cơ cực nên mới mang đến cho cô một người đàn ông hết lòng yêu thương cô như vậy.
“Chẳng hay hai bác và cô Nga thích không gian sống của mình như thế nào ạ?”
Nga không biết trả lời thế nào. Trong lòng ngỗn ngang và khó xử trước tình huống này. Cô không biết mình có nên đón nhận hay là từ chối. Thực lòng, cô rất muốn cho ba mẹ của mình có một nơi ăn chốn ở sạch sẽ và thoải mái. Mẹ cô lại trong giai đoạn hồi phục sức khoẻ nên nếu được ở trong một ngôi nhà rộng rãi khang trang như trong cuốn catalogue mà An đang cầm trên tay. Nhưng mặt khác, cô lại không muốn nhận lấy món quà quá lớn và sự sắp đặt chu đáo này của Andrew. Cô vẫn chưa là gì của anh cả. Anh cũng biết rõ ràng rằng, cô vẫn chưa thể quyết định trở thành bạn gái của anh hay không. Vì thế, cô rất phân vân. Cô rất sợ nếu cảm xúc của mình đột ngột bộc phát và thiếu kiềm chế khi nghĩ đến Will, điều đó sẽ làm tổn thương đến Andrew. Nếu như cô vì gia đình và chấp nhận những thứ này, nhưng trong lòng lại tơ tưởng đến người khác thì cô còn cảm thấy tội lỗi với Andrew hơn.
Tuy nhiên, cô vẫn không thể quyết định được chuyện này. Cô cần phải hỏi ý kiến của ba mẹ cô trước khi trả lời với An. Quay qua nhìn bà Nguyệt, Nga nhẹ giọng hỏi.
“Con không biết nữa. Còn ba mạ thì sao?”
“Mạ cũng không rành chuyện nhà cửa lắm. Con hỏi ý ba con xem.”
Thấy vẻ tần ngần của gia đình Nga, An mỉm cười rồi đưa ọi người những cuốn catalogue đủ kiểu mẫu nhà cửa để lựa chọn.. Ngân và Ngọc cũng chạy đến xem cùng rồi xuýt xoa.
“Mọi người không cần phải lo lắng chuyện này đâu ạ. Đây là các kiểu mẫu nhà mà cháu đã chọn trước khi đến đây. Bao gồm biệt thự sân vườn, nhà ống, căn hộ cao cấp và cả khách sạn ạ”
Ông Thiên run run bàn tay đón lấy quyển Catalogue từ tay An, mắt trợn tròn nhìn những hình ảnh mà cô ta gọi là nhà kia.
“Toàn là biệt thự cỡ bự không à bà ơi.”
Ông cầm cuốn tạp chí đưa sang nói với bà Nguyệt, người cũng đang dán mắt vào những căn hộ cao cấp và sang trọng như trong phim Hàn Quốc.

Mọi thứ tuyệt đẹp trước mặt cứ như là một giấc mơ trong đầu ông Thiên. Sau đó, như để chắc chắn rằng, mình sẽ được sống ở một trong những ngôi nhà sang trọng và đẹp đẽ này, ông quay sang An ngập ngừng hỏi.
“Có thật là chúng tôi được dọn đến đây sống?”
An tươi cười nói, giải thích cặn kẽ hơn. Mắt lướt qua chiếc nhẫn Nga đang đeo trên tay bằng ánh mắt thèm thuồng. Tự nhiên, cô cảm thấy tủi thân với chiếc nhẫn bé xíu mà cô vừa được bạn trai cũng thuộc hàng đại gia của mình tặng.
“Dạ! Đúng là như vậy ạ. Ông chủ của cháu chắc vẫn chưa nói gì với gia đình phải không? Ông chủ đã căn dặn cháu kỹ càng là phải giúp đỡ gia đình tận tình trong việc tìm nhà. Nên hai bác và cô Nga cứ chọn những kiểu mình thích nhất rồi cháu sẽ đưa mọi người cùng đi xem nhà. Nếu chọn được chỗ nào ưng ý nhất thì gia đình có thể dọn đến bất cứ lúc nào. Còn nếu gia đình vẫn chưa thích những kiểu cháu vừa đưa. Cháu sẽ mang đến nhiều kiểu nữa ạ. Gia đình không cần phải ái ngại chuyện gì cả.”
“Cái này…con rể tương lai của tôi sẽ trả tiền hết phải không?”
Ông Thiên nhẹ giọng hỏi nhỏ An, ánh mắt long lanh làm Nga động lòng, thấy thương ba mình vô hạn. Chắc là trong lòng ba mừng lắm. Ba vốn mê ở nhà đẹp như thế nào mà.
“Đương nhiên rồi ạ. Không những thế, giấy tờ nhà cũng được đứng tên gia đình, nên cả nhà không cần phải sợ tranh chấp về sau ạ.”
Thông tin An vừa nói không những làm bà Nguyệt cảm động mà ngay cả Nga cũng phải động lòng. Tay vô tình chạm vào nút điện thoại vẫn còn mở nắp, tấm ảnh Andrew đang hôn lên gò má của cô sáng lên, khiến ánh mắt cô nhanh chóng long lanh như ngọc ngâm trong nước.
“Sang trọng và đẹp quá. Chúng tôi thực tình không dám nghĩ đến sẽ nhận những thứ này.”
“Ấy chết! Xin bác đừng nói như vậy ạ. Hai bác mà không chọn hay không nhận ngôi nhà nào là phụ tấm lòng của ông chủ cháu ạ. Còn cháu thì sẽ bị ông chủ rầy la đó.”
An lộ ánh mắt lo lắng. Một phần vì sợ Andrew khiển trách, một phần vì sợ mất tiền hoa hồng nặng kí mà cô sẽ được nhận nếu như gia đình Nga gật đầu đồng ý bất kỳ ngôi nhà nào.
“Cái nào cũng đẹp hết. Nên tôi không biết chọn cái nào luôn. Con gái! Con có thích cái nào không?”
Ông Thiên quay sang hỏi ý Nga và hai đứa em của cô. Hai đứa vẫn đang say mê chỉ trỏ những căn nhà đẹp mắt.
“Dạ, đây là những khách sạn tốt nhất trong thành phố. Nếu như gia đình vẫn còn phân vân và cần thời gian để chọn lựa, thì có thể đến đây ở trong một thời gian trước khi tìm được nhà ạ.” An chuyền tay ọi người thêm vài cuốn catalogue khác nữa.
Cả ông Thiên và bà Nguyệt đều bất ngờ trước sự chịu chi của Andrew. Bao nguyên cả gia đình ở khách sạn năm sao long lanh như thế này đến khi tìm được nhà không phải là một quãng thời gian ngắn. Chưa gì hết ông đã thấy xót tiền thay cho anh nên nói.
“Trời ơi! Ở khách sạn tốn kém lắm. Nếu như tìm nhà không kịp lúc ra viện thì bà nhà tôi ở nhà trọ cũng được rồi à. Chứ như thế này thì tốn kém cho thằng rể tương lai của tôi lắm.”
Bà Nguyệt và Nga cũng gật đầu đồng ý. Hai đứa em Nga thì vừa thấy hình khách sạn 5 sao The Orchid đã muốn ở ngay nên nhéo tay ông Thiên phản đối.
“Dạ, ông chủ của cháu thật may mắn khi có được ba mẹ vợ tương lai biết nghĩ như hai bác. Nhưng gia đình không cần phải lo đâu ạ. Tất cả những khách sạn này đều có cổ phần đầu tư của ông chủ cháu trong đó, nên sẽ hoàn toàn miễn phí ạ.”
Gia đình Nga ngơ ngác nhìn nhau. Ngay cả cô cũng vậy. Thực sự, cô biết Andrew rất giàu có, nhưng cô không nghĩ là giàu đến như vậy. Trong cuốn catalogue này có những 20 khách sạn và khu nghỉ dưỡng từ Nam ra Bắc.
Thấy vẻ mặt ngơ ngác của gia đình Nga, An tò mò hỏi.
“Cô Nga thật tình không biết chuyện này sao?”
Chắc là giả vờ. An nghi hoặc nhìn Nga, nụ cười không tắt trên gương mặt như không tìm ra được khuyết điểm nào.
Nga lắc đầu, hơi ngại ngùng với ánh nhìn đó, ngón tay xoa nhẹ chiếc nhẫn Only You trên ngón áp út.
“Thật ra, ông nội của ông chủ tôi là chủ tịch chuỗi khách sạn nghỉ dưỡng và sòng bạc The Orchid. Riêng The Orchid Việt Nam thì không có phục vụ giải trí bài bạc vì Việt Nam không cho phép chủ đầu tư xây dựng sòng bài ạ.”
À! Thì ra hôm Nga đi Spa là do Andrew sắp đặc. Vậy mà Thảo lại giấu cô chuyện này.
Mắt lướt qua khách sạn Đệ Nhất Việt Nam mà cô từng đến với Danh, Nga tự nhiên tò mò cất giọng nhẹ nhàng hỏi An.
“Thế còn khách sạn Đệ Nhất. Andrew! anh ấy có là cổ đông ở đó không?”
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.