Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 76: Diện Kiến Phụ Huynh.(Tập 2)
Ý nghĩ này khiến Nga kinh hãi vội vàng tốc chăn ra khỏi người mình. Chút nhẹ nhõm lan ra trong lòng khi chiếc váy ngủ màu trắng bằng voan mỏng cô vẫn còn mặc trên người. Thế nhưng, cô vẫn chưa tin tưởng thật sự, vội vàng kéo hết cả chăn ra để kiểm tra ga trải giường.
Trên chiếc ga màu vàng nhạt không hề có chút dấu vết lạ nào để lại khiến Nga thở phào nhẹ nhõm. Lúc này, cô mới nhìn về phía bên kia giường, người đáng lẽ phải nằm đây giờ đã đi đâu.
Vậy mà sự lạnh lẽo minh chứng sự tồn tại của anh trong suốt đêm qua vẫn để lại ngay trên đó. Trong không trung vẫn luôn phảng phất hương vị của của anh. Hương vị đó lại càng sâu đậm hơn trên người của cô.
Cô nhăn mặt ngửi vào áo mình. Vội vàng nhảy xuống giường đi tìm quần áo để thay.
Không biết công tắt đèn được gắn ở đâu, Nga đi về phía cửa sổ lớn bằng kiếng sát đất mở toan chiếc rèm cửa màu vàng hoàng gia cầu kỳ mang phong cách châu Âu.
Nắng bên ngoài trong nháy mắt ùa hết vào cả bên trong, soi rọi khung cảnh đẹp đẽ xa hoa mà Nga chỉ được nhìn thấy trên TV trước đây. Mọi thứ từ cách bày trí và nội thất trong căn phòng này đều đẹp và sang trọng hơn ở Sundance rất nhiều.
Nhưng Nga không quá bận tâm đến điều này, vì dưới chân cô, một dãy hoa hồng tươi xinh đang nhẹ nhàng chạm vào đôi chân hơi gầy nhưng trắng nõn nà của cô. Chúng tỏa hương dịu ngọt làm tâm trí của cô cũng bình tâm trở lại.
Là anh ta đã làm những điều này sao?
Chút động lòng tan tỏa trong trái tim đang được đập manh hơn bình thường.
Trong đầu cô lúc này tràn ngập những câu hỏi nghi vấn vì sao mình lại có thể ngủ thiếp đi như một khúc gỗ mục như vậy mà không hề tỉnh giấc. Nhưng cô đành phải gác lại mọi chuyện sang một bên để đến bệnh viện lo thủ tục cho bà Nguyệt. Giờ cô đã có tiền rồi, cô có thể chữa bệnh triệt để cho bà. Điều này khiến gánh nặng trên vai cô như hoàn toàn trút xuống hết.
Giơ hai bàn tay mình lên, cô quay đầu ngó dáo dát xung quanh phòng. Trong lòng có chút bất an khi nghĩ đến việc, liệu Andrew có trở mặt mà đòi lại tiền hay không? Cô không mất trí đến độ quên rằng, đêm qua, cô đã làm tan nát lòng anh như thế nào. Chút xốn xang trong đáy mắt, cô nhắm mắt cô quên đi hành động tội lỗi của mình. Ý nghĩ cô đã làm điều tốt nhất cho anh làm cô vơi đi mặc cảm tội lỗi vừa dâng ngập tràn trong lòng.
Mắt cô sau một hồi quét nhanh xung quanh phòng để tìm chiếc thẻ màu xanh mà đêm qua Andrew đã đưa cho cô. Cuối cùng cũng dừng lại bên trên mặt tủ gỗ hoa văn tinh xảo được đặc cạnh giường.
Cô mừng rỡ tiến nhanh đến rồi cầm lấy đi ra khỏi phòng. Trước khi đi, cô có vô tình nhìn thấy một bức tranh khá to được đặc ở một góc phòng. Nó thu hút sự chú ý của cô bởi vì sự kỳ quặc trong nội dung bức tranh đó.
Đã bao giờ bạn thấy hình ảnh một con vịt đang hôn một con thiên nga bên trên mặt hồ gợn sóng chưa?
Chỉ có cái đầu điên khùng không giống ai của Andrew Việt Trần mới thích cái thể loại cá biệt như thế này.
Và do quá vội vàng, cô đã không kịp nhìn thấy chữ ký của chủ nhân đã vẽ nên tác phầm khá là kỳ quặc này…
Nga bước ra khỏi phòng với tâm trạng có chút phấn chấn. Bỏ lại sau cánh cửa màu trắng viềng sắc vàng sang trọng ở phía sau những gì người đàn ông đã ôm trọn cô trong vòng tay đêm qua nhắn gửi.
Nắng ùa qua lớp kiếng trong veo, nhảy lưng tưng trên chiếc bàn nhỏ thư giãn trước cửa sổ rộng thênh thang. Trên đó có một lãng hoa hồng nhung rất to còn đọng nước. Chứng tỏ chủ nhân của nó chỉ vừa chuẩn bị cách đó không lâu. Bên cạnh đó còn có một mẫu giấc nhỏ như muốn gửi lại lời nhắn cho cô.
Vẫn còn trong bộ áo choàng ngủ màu trắng bông mịn màn. Cô di nhanh xuống nhà dưới tìm Andrew thì đã thấy bà Thu đang mang hoa đi vào nhà. Đó là một bình hoa oải hương tươi rói.
“Cô Thiên Nga thức rồi à? Mời cô vào phòng ăn! Đầu bếp đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàn cho cô rồi.”
Nga ít khi được nhìn thấy hoa oải hương bán trong thành phố nên hiếu kỳ nhìn vào nó làm bà Thu đoan đả hỏi.
“Cô Nga thích hoa oải hương hả?”
Nga gật đầu dù đây không phải là loài hoa mà cô thích nhất.
“Dì Thu! Con muốn thay đồ. Đồ đêm qua của con vẫn còn ở trong phòng trang phục hả dì?”
Bà Thu như nhớ ra điều gì bèn đánh nhẹ vào đầu mình và lẩm bẩm tính lãng trí dạo gần đây.
“À! Tôi xin lỗi cô Thiên Nga nha. Từ sáng giờ bận bịu nên tôi vẫn chưa giặt đồ cho cô. Nhưng mà trong phòng còn rất nhiều đồ của cô. Cô muốn thay đồ ngay bây giờ hay là đợi ăn sáng xong thì thay? Mà đêm qua, cô mệt lắm phải không? Tôi thay đồ cho cô mà cô cũng không hề động đậy hay thỉnh giấc lấy một lần. Ông chủ thật là thương cô. Trước khi tôi vào phòng còn căn dặn phải nhẹ nhàng, không được cảm cô đau hay thức giấc.”
Nga ngớ người ra nhìn bà Thu mà không nói được lời nào.
Là anh đã gọi bà thay đồ cho cô sao?
Vậy người thay đồ cho cô không phải là anh?
Có chút cảm kích không hề nhỏ ngập tràn trong lòng cô.
Sự tốt bụng và đứng đắn đột xuất này rõ ràng không hề có trong danh bạ từ điển của Andrew Việt Trần mà cô từng biết.
Mặc đồ này mà ngồi ăn sáng thì kỳ cục chết. Nga chưa làm điều đó bao giờ. Chỉ có Andrew thì vẫn hay làm như vậy khi còn ở Sundance. Thời gian đó, anh vẫn hay cho người mang cử sáng lên tận phòng của hai người. Vừa theo sau bà Thu đến phòng trang phục, cô vừa mơ màng nhớ lại.
“Andrew đâu rồi hả dì?”
“Dạ! Ông chủ đi ra khỏi nhà từ rất sớm. Không biết có việc gì gấp mà bỏ luôn cử sáng rồi vội vàng đi ngay.”
Vừa nói câu này, nét mặt của bà Thu có chút nghi vấn. Ngày trước khi còn ở Sundance, Andrew hiếm khi mà bỏ Nga một mình trong phòng như vậy. Vì theo thói quen, nếu cô chưa rời khỏi giường thì anh cũng chằng bao giờ bỏ tay ra khỏi người cô.
Lần này không biết có chuyện gì quan trọng đến độ ông chủ của bà phải bỏ lại cô chủ nhỏ xinh đẹp trong phòng sau một đêm vô cùng lãng mạn ngọt ngào như vậy.
Mặc cho bà Thu có can ngăn và mời mọc Nga ăn cử sáng rồi hãy rời biệt thự như thế nào đi chăng nữa. Cô vẫn lắc đầu từ chối mà rời khỏi Trần Gia nhanh chóng sau đó.
Vừa lo lắng sẽ bị Andrew rầy la về rội không chăm sóc cho Nga chu đáo như anh đã dặn dò trước khi đi, bà vừa nhìn chiếc bàn đầy ắp thức ăn đủ loại. Sau đó, bà thở dài tiết rẻ rồi gọi những người lau dọn phòng xuống ăn cùng. Vì theo thói quen của ông chủ phí phạm của nhà này, thì thức ăn được nấu không được để quá 2 tiếng đồng hồ. Thức ăn chưa nấu không được để quá một ngày.
Nga vừa bước ra khỏi cửa chính của Trần Gia, cô hơi choáng khi nhìn thấy nguyên một dàn siêu xe sang trọng đang được đậu ở phía trước nhà. Hầu hết là màu đen. Chỉ có một vài chiếc xe thể thao màu nổi xen vào. Cô không biết nhiều xe hạng sang nhưng cũng có thể đoán được những thứ này cực kỳ đắt giá. Và mặc dù có nhiều xe như vậy, nhưng Andrew lại hay sử dụng độc nhất chiếc Cadillac quen thuộc.
Đang băn khâng không biết có nên kiếm xe ôm để đến thẳng bệnh hay không thì đã thấy chiếc Audi màu đen dừng trước mặt. Tài xế hôm qua đưa cô đến đây vội vàng ra khỏi xe cúi đầu chào kính trọng, rồi mở cửa xe cho cô.
“Dạ! Chào cô chủ! Mời cô lên xe…”
Ở một khu sang rộng và biệt lập như thế này, taxi còn không có huống hồ chi đến xe ôm. Vì thế, Nga cũng không ngần ngại mà từ chối bước vào kèm theo lời cảm ơn nhỏ nhẹ làm người tài xế kia nhìn cô với ánh mắt hơi bất ngờ.
Làm tài xế cho Andrew suốt thời gian qua. Anh chưa bao giờ thấy cô tình nhân nào lại hiều hậu và biết điều như Nga nên đâm ra có thiện cảm ngay.
“Dạ! Cô chủ muốn đi đâu ạ?”
“Anh vui lòng chở tôi sang bệnh viện Chợ Rẫy gấp liền nha.”
Khu biệt thự Riverside buổi sáng còn tươi xanh, thơ mộng và sang trọng hơn cả đêm qua khi cô đi ngang qua đây. Ánh nắng theo mang hơi thở cùa nàng thu soi rọi trên những thảm cỏ xanh mượt trải dài vô tận.
Một ngày mới đã đến.
Chấm dứt mọi đau thương từ đây.
Ngày anh đến trong cuộc đời cô.
Dù trong lòng giận bản thân mình vì sao lại hư hỏng mà ngủ vô tư nhà của Andrew một cách say sưa mà không trở mình lấy một lần. Nhưng qua những gì đã trải qua đêm hôm trước, sự thiện cảm trong lòng Nga bắt đầu dành chút xíu cho anh. Hay nói đúng hơn là tạm thời tha thứ cho những gì anh đã gây ra cho cô.
Có phải cô quá dễ dãi?
Tha thứ cho những âm mưu của anh hết lần này đến lần khác?
Nhưng thực sự, nếu ai đứng ở vị trí của cô thì mới hiểu.
Hành động và cử chỉ đêm qua mà anh dành cho cô quá đỗi dịu dàng. Không những thế, anh còn cao thượng và bao dung với cô, trân trọng những vì thuộc về cô mà không muốn làm vọc bẩn.
Một người đàn ông như vậy. Cô nên tha thứ cho anh ta một lần có đúng không?
Những ngón tay thon dài khẽ chạm vào chiếc nhẫn mà cô đang đeo trên tay. Cô cúi đầu xuống nhìn nó, mâm mê trong giây lát, lòng tự hỏi Andrew đã đeo vào tay cô tự khi nào. Chắc chắn là tối đêm qua, khi cô đã ngủ say. Đến sáng hôm nay, khi vào phòng vệ sinh để rửa mặt, cô mới vô tình nhìn thấy viên đá long lanh lấp lánh trên tay mình.
Only you.
Đây đúng là chiếc nhẫn mà cô đã đem bán khi còn ở Campuchia. Không ngờ, Andrew đã tìm đến tận nơi để lấy về.
Ngập ngừng không biết có nên tiếp tục giữ lấy nó hay không? Cô tạm thời để nó yên vị, lấp lánh tỏa những tia sáng bóng dưới ánh mặt trời chiếu vào.
Thế nhưng, sự vị tha của Nga dành cho Andrew cũng không kéo dài quá lâu. Vì sau đó, anh lại tiếp tục làm cho cô thêm một phen hú vía.
Andrew Việt Trần ơi là Andrew Việt Trần!
Sao anh toàn thích làm chuyện gây sốc không vậy?
Nhờ người tài xế có mái tóc hớt kiểu “đầu đinh” đeo kính đen khá ngầu chẳng thua gì Tiệp dừng trước cổng bệnh viện Chợ Rẫy. Nga lịch sự mỉm cười cúi đầu cám ơn rồi bước xuống xe.
“Tôi sẽ chờ cô chủ ở đằng kia. Chỗ này đông đúc bệnh viện không cho đậu xe. Khi nào cô chủ ra, chỉ cần đứng đây tôi sẽ cho xe chạy đến đón. Cô đừng đi xa ra đó hứng nắng kẻo bệnh ạ.”
“Ồ! Anh thật là tử tế quá. Tôi cám ơn anh nha. Nhưng anh đưa tôi đến đây như thế này là được rồi. Lúc nào cần đi thì tôi sẽ tự có phương tiện để về.”
“Dạ. Không được đâu ạ!”
“Sao?”
“Dạ. Ông chủ đã bảo phải đưa đón cô chủ cẩn thận. Nếu ông chủ biết tôi không làm tròn nhiệm vụ sẽ rầy la tôi chết. Cô chủ cứ lo công việc của mình đi. Tôi sẽ chờ cô.”
Nga không biết mình vào trong và sẽ ở lại trong bao lâu. Không nỡ để anh ngồi chờ trong xe nên xua tay nói tiếp.
“Cám ơn anh! Nhưng thực sự không cần đâu ạ. Vì tôi không biết mình sẽ ở đây trong bao lâu. Khi nào tôi cần về, tôi gọi taxi cũng được (LTG: có tiền rồi, chảnh nha!”)
Thấy mặt người tài xế băn khoăn, cô nói tiếp để trấn an.
“Tôi sẽ nói với ông chủ của anh. Đảm bảo anh không bị quở trách gì hết. Anh đừng lo. Thôi! tôi đi đây.”
Người tài xế chưa kịp phản ứng gì Nga đã mỉm cười gật đầu chào lần nữa rồi vội vàng đi nhanh về phía cổng bệnh viện. Tối qua đến giờ, cô không nghe tin tức gì về bà Nguyệt nên lo lắng lắm. Lần cuối cùng cô gặp bà, bà vẫn còn nằm trong phòng cấp cứu để theo dõi.
“Sao? Mạ của tôi đã xuất viện rồi à? Vì sao lại như vậy? Mạ tôi đang rất yếu cơ mà. Tôi nói sẽ đem tiền vào đóng viện phí. Tại sao bệnh viện lại để mạ tôi về nhà trong tình trạng nguy hiểm như vậy?”
Nga đứng tại phòng quản lý bệnh nhân của bệnh viện. Mặt mày ngập tràn sự lo lắng xen lẫn tức giận khi hay tin bà Nguyệt đã xuất viện từ tối hôm qua. Sau khi vào khu vực phòng cấp cứu mà bà đã nằm hôm trước đó để tìm bà, cô hốt hoảng khi không thấy bà đâu hết. Tìm kiếm xung quanh khu vực đó cũng không thấy ông Thiên đâu nên vội vàng đến phòng quản lý thông tin để hòi. Cô biết chắc ông Thiên sẽ không đời nào đưa bà Nguyệt về nhà mà không nói với cô. Vì lần cuối cùng gặp ông, cô đã chắc nịch nói rằng, mình sẽ đem tiền vào trả tiền viện phí và chi phí phẫu thuật cho bà Nguyệt sau đêm qua. Vậy mà chỉ vì ngủ quên ở nhà Andrew mà xảy ra cớ sự này. Cô cảm thấy giận mình hết mức.
Cô y tá cầm bộ hồ sơ của bà Nguyệt đã để sẵn trên bàn rồi nói.
“Thật ra, người nhà của cô đã vào đây làm giấy tờ ẹ của cô chuyển sang bệnh viện khác.”
“Sao? Cô nói sao?” Nga nhíu mày khó hiểu. “Người nhà tôi đã làm giấy chuyển viện sao?”
Cô y tá khẽ quét qua chiếc váy xanh lơ thanh lịch mà Nga đang mặc rồi nói.
“Phải! Có một người đàn ông đã vào đây hỏi thông tin về mẹ của cô, rồi sau đó cùng với ba cô đến gặp chúng tôi để chuyển bệnh viện. Họ không nói cho biết sao?”
Người đàn ông ư? Không lẽ là Andrew sao? Nhưng tối hôm qua, anh đã ở bên cạnh cô cơ mà?
Nếu không phải Andrew thì là ai?
“Cô vui lòng cho tôi hỏi. Người đàn ông đó trông như thế nào? Cô có nhớ không?”
“A! Anh ta mặt mày rất lạnh, trên trán có vết sẹo dài.”
“Là Tiệp sao?” Nga lẩm bẩm nói.
“Tôi nhớ rất rõ ca bệnh này. Vì đêm qua lúc khoảng 7 giờ tối. Có một nhóm người toàn mặt đồ đen vào đây để giúp mẹ cô chuyển viện. Họ là người nhà của cô à? Xin lỗi nha! Nhưng đêm qua, khi chúng tôi vừa nhìn thấy nhóm người đó, chúng tôi thực sự hoảng hồn. Cứ tưởng có băng nhóm xã hội đen nào vào bệnh viện thanh toán ai chứ.”
Cô y tá khá là xinh xắn và dễ thương nói, mắt không rời gương mặt đang nghĩ ngợi của Nga và cả chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp mà cô đang đeo với ánh mắt ngưỡng mộ. Tất nhiên, Nga không thể nào nhận ra được điều này. Vì trong lòng đang rối bời lo lắng không biết bây giờ bà Nguyệt đang ở bệnh viện nào.
Cái tên Andrew bá đạo này!
Sao anh chuyển viện mà không nói với tôi một lời thế này.
Định bụng sẽ mắng anh ta xối xả nếu như vừa nhìn thấy mặt.
“Cô y tá ơi! Cô có biết họ chuyển mạ tôi đến bệnh viện nào không?”
“Cái này tôi không biết. Họ không có nói với chúng tôi. Phía trên bác sĩ cũng không thông báo gì cả. Chỉ cho phép làm giấy chuyển viện thôi. Sao cô không gọi điện hỏi ba của cô xem sao?”
“Ba tôi không có điện thoại…”
Nhìn dáng dấp sang trọng đài cát thế này mà không mua nổi cho cha mình cái điện thoại di động sao? Cô y tá đang nghĩ ngợi, thầm chí trích Nga trong đầu thì càng bất ngờ hơn khi Nga e dè hỏi mượn điện thoại của bệnh viện để gọi cho Andrew.
0909 000 000
Cô y tá trợn tròn mắt nhìn Nga khi Nga đọc số cho cô ta bấm. Số điện thoại đẹp như thế này thì chắc phải đại gia mới mua nổi.
Nhìn vẻ mặt đang nghĩ ngợi của cô y tá. Nga thấy mừng vì đã không đọc con số 35 kia của Andrew. Nếu không, cô ta lại nghĩ cô đang giao du với thì chết!
Nga đang gấp rút muốn biết bà Nguyệt ở đâu nên vô cùng khẩn trương. Vậy mà đầu dây bên kia reo một hồi chuông là bị tắt máy ngay. Rõ ràng hắn ta đã nói với cô là rất thích nghe số lạ gọi đến cơ mà.
Bất lực trả ống nghe điện thoại lại cho cô y tá. Cô định quay về biệt thự để tìm Andrew vì cô không nhớ số điện thoại của Tiệp.
Khi đang vội vàng rời phòng y tá thì Nga bất ngờ nhìn thấy ông Thiên đang lững thững cầm giỏ đồ và cái bình thủy màu đỏ cũ kĩ đi về phía mình. Không biết vì đang suy nghĩ gì trong đầu, hay là vì vẻ ngoài sang trọng của cô mà ông đi lướt qua cô như không nhìn thấy con gái mình. Đến khi cô cất tiếng gọi ông. Ông mới ngớ người quay lại.
“Ba…ba…”
“Ủa! Con gái lớn. Tối qua đến giờ con ở đâu vậy? Sao giờ này con mới vào đây. Mạ con chuyển bệnh khác rồi. Bệnh viện đẹp hơn nhiều. Sang lắm con!”
Không cho Nga nói lời nào. Ông Thiên vồn vã kéo tay cô rồi kể đủ thứ chuyện đã xảy ra đêm hôm qua. Mặt mày ông có vẻ tươi tỉnh và phấn chấn lắm khi biết vợ mình giờ đã được cứu chữa ở một nơi tốt hơn. Ngoài ra, ông cũng vô cùng háo hức khi biết con gái mình đang hẹn hò với một người vô cùng giàu sang, chức cao vọng trọng. Vậy mà trước giờ vẫn chối đây đẩy khi ông hỏi đến.
“Con gái của ba kín miệng quá nha. Con quen với thằng Việt Kiều đó hồi nào mà ba không hay vậy? Có phải lúc còn ở Campuchia không? Ba biết mà. Lần đó, thấy nó lại đòi con xem bói là ba đã nghi ngờ rồi. Nó sang lắm nha. Cho xe đến đón mạ của con. Xe đó nghe tài xế nói là vài tỷ đó con. Ba biết con gái ba xinh đẹp. Thế nào cũng phải quen đại gia cỡ đó trở lên. khà khà”
Ông Thiên lúc này đang vui lắm khi chạm mặt Andrew. Biết con rể tương lai của mình là người giàu có nên ông vô cùng phấn chấn, quên cả việc đã từng bị Andrew mắng xối xả một lần trước đây.
Khi đó, ông vừa bước vào con hẻm dẫn vào nhà trọ, thì thấy một chiếc xe hạng sang có gắn bảng số ngoại đang đậu chiễm chệ trước con hẻm nhỏ xíu như lỗ mũi. Vốn là người rất mê xe hơi nên ông mom men đến đưa tay sờ vào đuôi xe tấm tắt khen một mình. Sau đó, ông còn đường đột đến gần ô cửa sổ sờ lên cả mặt kiếng xe láng bóng rồi xuýt xoa không ngớt.
Lúc đó, Andrew đang ngồi trong xe đợi Nga. Thấy có người lạ đứng chắng đường thì bực mình hạ kiếng xe xuống quát.
“Đi đi Định làm trầy xe người ta à? Có tiền đền không?”
Ông Thiên bị chửi đuổi thì vội vàng quay lưng tẽn tò bỏ đi. Tuy nhiên, sau đó lại quay mặt nhìn kỹ người đàn ông vừa mắng mình vừa rồi như suy nghĩ gì đó. Ông thấy mặt Andrew rất quen nhưng không biết gặp khi nào. Còn Andrew thì có bao giờ mà thèm nhớ đến người thấp kém làm gì nên lạnh lung kéo cửa kiếng xe lên lại.
Vậy mà sáng sớm nay khi gặp mặt lại Andrew, ông lại quên nhanh đi chuyện cũ mà xí xóa cho qua ngay. Dẫu sao, lúc đó, Andrew không nhận ra ông mà. Tất nhiên, làm sao ông có thể trách cứ người không biết chứ? Kẻ không biết gì là kẻ vô tội. Đây là lần đầu tiên, ông vị tha ột người nhanh đến như vậy. nhưng mà làm sao ông không tha thứ được cho Andrew sau tất cả những gì anh đã giúp đỡ gia đình ông như vậy.
Sau khi biết địa chỉ nơi bà Nguyệt đang nằm viện, Nga và ông Thiên vội vàng đến đó.
Andrew rất chu đáo. Anh ra lệnh cho tài xế riêng đưa đón ông Thiên cẩn thận chẳng khác gì cô.
Người tài xế đầu đinh vẫn chờ cô ở cổng bệnh viện. Vừa thấy dáng cô đã vội vàng chạy đến ngay.
Tài xế đưa ông Thiên đến đây cũng đang chờ ông ở trước cổng bệnh viện. Thấy ông đến thì vội vàng ra mở cửa xe mời chào.
Thực sự, đối với một người nghèo khổ như ông Thiên. Khi được đối xử như vậy thì vô cùng hứng khởi. Lần đầu tiên ông hình thành ý nghĩ. Có con gái đẹp đúng là được hưởng phước ngập đầu. Tài xế của Andrew lại rất lễ phép với ông. Cứ vâng dạ gật đầu khiến ông mơ màng nghĩ ngợi. Quả thật làm người giàu có là sướng nhất trên đời.
Chỉ sau một đêm thôi. Mọi thứ hoàn toàn đảo lộn và thay đổi hoàn toàn số phận không chỉ của riêng Nga mà với tất cả gia đình cô.
Điều này khiến cô rất khó xử. Cô vốn không phải là người ham mê danh vọng giàu sang. Nhưng thực sự, khi nhìn thấy ba mình ngồi cười tít mắt khó trước ngó sau trong xe hơi mà cô thấy khóe mắt mình cay cay. Trong lòng thầm cảm kích Andrew vì anh đã dành sự ưu ái này cho người thân trong gia đình cô. Cô biết, anh làm như vầy tất cả là vì cô.
Chỉ cần cô gật đầu đồng ý trở thành người đàn bà của anh. Gia đình cô sẽ có một cuộc sống sung túc hơn người.
Cuối cùng thì ông Thiên và Nga cũng bước vào trong chiếc Audi kiểu SUV màu đen sang trọng. Vì lúc ông đến đây đã được đi bằng xe Mercesde rồi, nên ông muốn thử cảm giác ngồi Audi sẽ như thế nào. Ông cũng muốn so sánh hay xe này loại nào tốt hơn.
Suốt cả đường đi, Nga im lặng nhìn ra ngoài xửa sổ, để mặc cho ông Thiên luyên huyên đủ thức trên đời…
Bệnh viện quốc tế Mỹ-Việt.
Nhìn tấm bảng tên bệnh viện trang trọng, Nga chép miệng nghĩ đến Andrew. Rõ ràng là lần trước chê bai bệnh viện của người ta không còn gì để nói. Cuối cùng thì cũng chọn nơi này để đưa bà Nguyệt đến chữa trị. Thực sự, cô hết nói nổi tính cách cao ngạo của anh lắm rồi.
Khi bước chân vào tòa nhà sạch sẽ sang trọng này trước đây, Nga đã từng mơ ước được đưa bà Nguyệt đến đây để chữa bệnh. Không ngờ, bây giờ mong ước này đã thành sự thật. Rồi đây, mẹ của cô sẽ sớm khỏi bệnh và sống vui khỏe như ngày xưa bên gia đình. Cô cảm thấy mừng đến rơi nước mắt.
Mặt dù bác sĩ ở bệnh viện Chợ Rẫy đã nói, bà Nguyệt đang trong tình trạng rất nguy kịch. Tuy nhiên, Nga cảm thấy an tâm phần nào thì bà được đưa đến đây kịp thời như vậy. Ở đây, có rất nhiều bác sĩ giỏi người nước ngoài, trang thiết bị hiện đại và tối tân. Cô chắn chắn mẹ mình sẽ sớm qua khỏi nếu như được chữa trị triệt để.
Trên suốt đoạn đường đi đến nơi bà Nguyệt đang nằm, cô đã nghĩ đến Andrew. Trong lòng cô lúc đó thực sự rất cảm kích trước tất cả những gì mà anh đã làm. Lẽ ra, anh phải nói với cô sớm hơn chứ.
Tên Andrew Việt Trần đáng ghét này.
Anh không chỉ giỏi làm người ta bị mê hoặc.
Anh không chỉ giỏi làm người ta nổi điên.
Mà anh còn thực sự biết cách lấy không ít nước mắt của người khác.
Bà Thu nói với Nga. Sáng sớm ra, Andrew đã khoác áo đi ra ngoài vội vàng đến không ăn cử sáng. Cô cứ nghĩ có công việc gì đó rất quan trọng mới khiến anh rời khỏi nhà sáng sớm như thế. Đến khi, ông Thiên nói anh đang ở Mỹ -Việt thì cô rất ngạc nhiên. Trong lòng dâng lên cảm giác xúc động không hề nhỏ. Tuy nhiên, trong đầu cô cũng hơi cảm thấy bất an.
Không biết tên bá đạo đó có nói bậy bạ điều gì khi gặp mẹ cô không nữa. Mẹ cô đang bị bệnh tim. Thực sự, không thể chịu nói thói nói chuyện trên trời dưới đất, ngang nhiên bá đạo của anh nổi đâu.
Thế! Andrew Việt Trần diện kiến phụ huynh thì như thế nào nhỉ?
heart emoticon Các bạn đang xem tiểu thuyết “Em Còn Yêu Anh Không?” – Tác giả: Hanny Ho.