Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 24:Cuộc gặp gỡ định mệnh.
Chương 25: Cuộc gặp gỡ định mệnh.
“Anh và cô gặp nhau giữa một chân trời xa lạ. Gặp lần đầu đã không muốn có lần hai. Vì thế, cô luôn tin rằng, giữa anh và cô được gắn kết với nhau bởi một sợi dây vô hình có tên gọi mỹ miều là
“Định mệnh
“.”
“KÉT
”
Tiếng xe thắng gấp vang lên thất thanh giữa không gian vắng lặng. Ánh sáng phát ra từ hai bóng đèn pha phía trước mũi xe là thứ ánh sang duy nhất giữa nơi hoang vu này. Màn mưa dày đặc giữa đêm đen tĩnh mịt khiến cho tầm nhìn phía trước bị hạn hẹp.
“Có chuyện gì vậy?
” Trong bóng đêm, từ hàng ghế sau, một giọng nam ôn tồn hỏi với lên phía trên. Dù bị bất ngờ vì cú nhoài người không mong đợi nhưng giọng nói vẫn rất điềm nhiên.
“Dạ, tôi cũng không biết nữa thưa ông chủ.
” Người tài xế có khuôn mặt lạnh như tiền lên tiếng.
Vũng nước sình lầy đỏ choét như máu bị kích động bởi lực thắng gấp tạo thành một đợt sóng văng cao đến tận kiếng xe. Cánh quạt gạt nước dập qua lại liên hồi, mờ ảo ẩn hiện trước mũi xe là một bóng người đang ngã bẹp trên vũng nước đỏ ngầu…
Người tài xế chẳng lấy làm gì gọi là hấp tấp hay lo lắng. Anh thong thã tháo dây an toàn rồi cầm ô bước xuống xe kiểm tra. Thái độ trầm tĩnh của anh giống như tai nạn vừa rồi chẳng có gì nghiêm trọng.
“Để tôi ra ngoài xem sao…
”
Trước mắt người tài xế là hình ảnh một người con gái nhỏ nhắn ướt sủng đang cố gượng dậy sau cú va chạm vừa rồi. Có lẽ, do quá hoảng sợ nên cô ta đã té xuống đường trước khi chạm người vào xe. Người tài xế tiến đến gần Nga, nhíu mày nhìn cô rổi hỏi gọn lỏn.
“Không sao chứ …?
”
Nga im lặng không đáp, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào ánh sáng phát ra từ chiếc xe màu đen tuyền ẩn mình trong bóng đêm ngay trước mặt. Cô che mắt, cố gượng dậy nhưng không tài nào đứng lên được, sức lực của cô đã cạn kiệt mất rồi …
Người đàn ông dù có lạnh lùng đến đâu. Khi nhìn thấy cảnh này cũng khó mà không động lòng trắc ẩn.
“Có cần giúp đứng dậy không ?
” Người tài xế nhìn Nga, xuống giọng hỏi.
Sau khi không đủ kiên nhẫn đợi chờ câu trả lời, và không cần biết Nga có đồng ý hay không. Người tài xế tiến đến gần cô với ý định đỡ cô đứng dậy. Thế nhưng, khi bàn tay anh vừa chạm vào vai cô thì đã hất mạnh ra, kèm theo sau đó là tiếng hét kích động hơi run run xen lẫn sự sợ hãi. Cô lấy hai tay ôm chặt lồng ngực, giọng khàn đặc, xướng lên nhưng không thể thốt nên thành lời vì đã cạn kiệt cả hơi thở.
“Tránh.. xa… tôi ra…
”
Người tài xế hơi bất ngờ và tỏ vẻ khó chịu trước thái độ thiếu lịch sự của cô gái, nhưng anh cũng cố kiên nhẫn giữ bình tĩnh, gặn hỏi lại lần nữa khi nhận thấy sự bất thường nơi cô. Quần áo bị rách tả tơi, trên áo còn loang lỗ những vệt máu đỏ tanh tưởi, khuôn miệng tái xanh vẫn còn rỉ máu nơi khoé môi.
” Tôi không có ý định lợi dụng cô. Tôi cũng không có thời gian để chờ đợi cô tránh sang một bên cho xe chạy tiếp.
” Người tài xế đứng lên, cất giọng đều đều dưới làn mưa ngày càng dày đặc.
Thấy Nga vẫn cúi đầu gục gật run rẩy dưới mưa, người tài xế thở dài nói tiếp. Ánh mắt anh nhìn cô chẳng biểu lộ một chút cảm xúc xót thương nào.
“Vì thế, một là cô tự đứng lên tránh ra chỗ khác, hai là tôi sẽ kéo cô đi…Nhanh lên, cô muốn thế nào?
”
Nga vẫn không trả lời, mắt nhắm hờ lại. Mái đầu ướt nhẹm của cô bắt đầu từ từ chạm vào vũng nước sình lầy đỏ ngầu.
Người tài xế thấy vậy liền tiến đến đỡ Nga lên. Thế nhưng, khi anh vừa chạm tay vào người cô lần nữa thì cô giật người run rẩy hét lên kinh hãi…
“Cút đi, lũ đàn ông dơ bẩn các người …
” Cô vẫn ngoan cố từ chối sự giúp đỡ của người tài xế dù thân người nhỏ bé như dần chết chìm trong vũng nước nhơ nhúa. Hai vai co lại vì lạnh, mái tóc dài rối mù ướt sũng trông thật thảm thương. Ánh mắt cô nhìn người đối diện đầy vẻ căm phẫn và kinh hãi. Đối với cô lúc này, mọi người đàn ông trên thế gian này đều đáng sợ như một loại vi-rút nguy hiểm nhất cần phải tránh xa.
Mãi thuyết phục không được, kéo đi cũng không xong vì Nga cứ ngồi lì trước mũi xe. Người tài xế đành quay trở lại thông báo với người chủ đang ngồi đợi, giọng anh đầy kính cẩn dù gương mặt lạnh giá như tiền.
“Dạ, thưa ông chủ, có một cô gái gặp nạn đang nằm dài trên đường…
”
“Rồi sao?
” Người ngồi trong xe giọng vẫn lãnh đạm như không hề quan tâm đến sự việc vừa nghe.
“Dạ, tôi đã cố giúp nhưng cô ta không chịu, cứ gào thét xua đuổi…
”
“Vậy à…
” Vẫn giọng điềm nhiên.
“Có một đứa con gái cũng không giải quyết được à?
”
“Nhưng …thưa ông chủ…
‘
‘ Người tài xế ngập ngừng.
“Mặc kệ cô ta…Chúng ta đi thôi …
” Người ngồi trong xe ngắt lời.
“Thưa, ông chủ….
” Người tài xế cố nài. Thật ra, anh không muốn quan tâm đến việc này. Thế nhưng, cơn mưa đêm nay lại khiến anh nhớ lại ký ức kinh hoàng của nhiều năm trước. Chẳng phải anh cũng đã từng nằm dài trước mũi xe của người khác như thế này sao?
“Nói…
” Người trong xe trả lời gọn lỏn. Giọng điềm nhiên, không nóng giận, không cáu gắt, cũng như không quan tâm lắm đến những gì sắp nghe.
“Tôi nghĩ cô ta đang rất hoảng loạn sau cú va chạm vào xe nên mới như vậy…
”
Người chủ nhíu mày lại. Anh hơi bất ngờ trước sự quan tâm đến nhân loại vừa
rồi của người tài xế nên cất tiếng hỏi. Giọng có vẻ bỡn cợt.
“Cậu trở nên tốt tính đột xuất khi nào vậy? Là một mỹ nhân đang ăn vạ phía trước xe à? Tôi cũng tò mò muốn biết dung nhan lắm đây. Có lẽ phải là một mỹ nhân sắc nước hương trời mới khiến cho người có trái tim băng giá như cậu mở lòng nhân ái đột xuất…
” Dưới ánh sáng ảm đạm phát ra từ tia chớp trên bầu trời xa, nét cười hiện trên khoé môi nam tính của người chủ đang ngồi trong xe.
Thấy người tài xế không nói gì, người chủ liền tiếp lời.
“Thế cậu muốn sao, khi cô ta không thèm nhận lấy sự giúp đỡ của cậu? Chờ cho đến khi cô ta bình tâm tắm mưa xong à? Xin lỗi, tôi không có… rảnh.
”
“Dạ…vậy thôi để tôi… mang cho cô ta cây dù rồi chúng ta đi tiếp…
” Người tài xế
đành quyết định như vậy.
“Nhanh lên!
” Giọng người chủ trong bóng tối vẫn điềm nhiên xen lẫn bỡn cợt. Khói thuốc bay len lõi qua khe kính khép hờ.
Khi người tài xế mang chiếc dù màu đen định đưa cho Nga thì anh bỗng nhíu mày, khi nhìn thấy cô bất động trên vũng nước mưa lạnh lẽo tự bao giờ. Lúc đó, anh lưỡng lự không biết phải làm thế nào? Cuối cùng, anh đành thở dài đỡ lấy người cô lên, đập đập tay vào mặt cô nhưng cô vẫn ngất lịm, thân hình lạnh
ngắt cứng đờ…
Nhìn thấy vẻ mảnh mai, yếu đuối của Nga, anh không đành lòng kéo lê sang bên đường, nên đành bế xốc lên cô tiến về phía xe.
Ô cửa sổ mở ra nửa cánh khi có tiếng gõ vào mặt kiếng.
“Lại có chuyện gì?
” Giọng người trong xe vẫn ôn tồn nhưng lúc này đã xen chút khó chịu.
“Thưa ông chủ, cô ta ngất rồi.
”
3 giây trôi qua, tiếng chắc lưỡi đi kèm cái chau mày.
“Cho vào xe đi…
”
—oOo—
Toàn thân Nga đầy sình lầy nhem nhuốt, máu hoà cùng những lớp đất đỏ loang lỗ bám đầy trên chiếc áo màu trắng chấm bi xanh bị rách tả tơi. Mái tóc dài đen bê bếch ướt sũng, cát đất dính đầy thân thể như người vừa đi lên từ lòng đất.
Trên khuôn mặt trắng bệch, chỉ in một màu đỏ rỉ máu từ khoé môi tím tái. Cô gục gật, ngã người bất động vào thành ghế da màu kem êm ái nhưng hơi lạnh lẽo. Hai tay vốn luôn ôm chặt lồng ngực để che đậy phần cơ thể đẹp nhất của người con gái. Giờ buông lõng vô thức, để lộ phần da thịt nhạy cảm trong bóng tối mờ ảo, đủ để người ngồi bên cạnh, chỉ cần đưa mắt liếc xéo cũng có thể vô tình nhìn thấy tất cả…
Đối với người đàn ông ngồi cạnh, những hình ảnh nhạy cảm như thế này có lẽ đã quá quen thuộc đối với anh, nên anh vẫn thản nhiên thu lại ánh nhìn sau khi vô tình trông thấy. Khuôn mặt không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào vẫn tiếp tục rít điếu xì gà trên tay, anh quay đầu đưa mắt nhìn những hạt mưa trong veo lạnh lẽo đang bậu vào ô cửa kính…
Trong đêm khuya ảm đạm, âm thanh của đất trời vẫn không ngừng gào thét như uất hận, xót xa ột kiếp người. Những tia chớp liên hồi làm sáng rực cả một vùng trời, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện sau những vệt sáng hối hả, nhưng kịp đủ để soi rõ một gương mặt đẹp tuyệt mĩ…
Lúc này, đồng hồ trên xe điểm đúng 9 giờ đêm…
Xuyên qua màn mưa lạnh lẽo, xuyên qua những cánh đồng hoang vu, xuyên qua những ngôi làng nghèo nàn. Sau hơn 2 tiếng lái xe, chiếc Cadilac màu đen huyền bí dừng lại trước một trong những toà nhà tráng lệ nhất thủ đô Phnom Penh.
First Casino Resort – Khu nghỉ dưỡng cao cấp, sòng bạc Đệ Nhất.
Mưa vẫn rỉ rã suốt đoạn đường dài đến tận Phnom Penh và không có dấu hiệu sẽ dừng lại. Mặc dù vậy, casino vẫn nườm nượp khác ra vào.
Vừa thấy dáng chiếc xe Cadilac sang trọng từ xa tiến đến, nhân viên bảo vệ đã nhanh chân chạy đến mở cửa xe. Người thanh niên lịch lãm với khuôn mặt điềm nhiên bước xuống xe, hai tay bỏ vào túi quần, phong thái ung dung tiến thẳng vào khách sạn. Người tài xế kéo cửa kính xe xuống rồi rời khỏi khu vực đại sảnh, không quên chìa ra những tờ tiền tip hậu hĩnh cho nhân viên bảo vệ đó.
Phía trong xe, Nga vẫn nhắm nghiền mắt say sưa ngủ, mặc cho những ánh đèn sáng rực chiếu rọi vào trong.
Sau khi đỗ xe xong, người tài xế tiến ra phía sau mở cốp, lấy ra một vali cỡ trung. Lần này, ông chủ của anh sẽ phải ở đây một thoảng thời gian vô định. Đóng cốp xe, anh liếc đôi mắt sắc lạnh vào trong ô cửa kính, đôi chân mày nhíu lại như đang suy nghĩ một điều gì đó.
Anh sẽ phải làm gì với cô ta đây?
Sau vài giây nhíu mày nhìn Nga từ ô cửa kính, anh tiến đến mở cửa xe, lấy tay đánh đánh nhẹ vào mặt cô rồi lay lay mạnh người cô dậy nhưng vẫn không làm cô tỉnh giấc. Anh bất lực nhìn cô trong vài giây rồi quyết định để mặc cô lại trong xe. Trước khi bỏ đi, anh đã kéo hờ cửa kính xuống. Đây là ân huệ cuối cùng mà anh dành cho cô. Có lẽ, sáng mai, khi thức giấc, cô sẽ tự biết mình phải làm gì.
Anh không thấy mình là người nhẫn tâm, vì từ trước đến giờ, anh vốn không thích quan tâm đến chuyện không liên can đến mình…
—oOo—
Những tia nắng óng ánh đang nhảy múa trên ô cửa kính màu nâu trầm như cố
tình đánh thức người bên trong xe sau một cơn ác mộng. Khí nắng nóng ấm khéo léo luồn qua ô cửa kính khép hờ, chiếu thẳng vào đôi mắt Nga như có chủ ý, khiến đôi mi đang sưng mọng nặng trịch lay lay động…
Nga mệt mỏi hé hờ đôi mi hơi cong nhẹ, chầm chậm lướt mắt nhìn mọi vật xung quanh mình. Một màu trắng sữa bao bọc những chiếc ghế da sang trọng. Cô thở một hơi dài nặng nhọc. Lúc này, cô có cảm giác như cơ thể mình đang chìm dần, chìm dần. Thân xác như bị đông cứng lại như một tảng băng vô hình, đôi chân đau buốt đến độ không thể dịch chuyển.
Dù tâm trí Nga có cố gắng gượng dậy nhưng cơ thể vẫn muốn được nằm yên tại đây, trên chiếc ghế êm ái này. Trong phút chốc, cô lại chìm dần vào cơn mộng mị, nơi không còn những đau thương dày vò thân xác, nơi chỉ có mấy trời lơ lửng trôi. Những tia nắng ấm áp ngoài kia cũng không thể nào níu kéo lòng cô. Mặc dù trong giấc ngủ chập chờn, cô vẫn luôn miệng khẽ gọi hai tiếng.
“Sunshine…
”
Tiếng động đột ngột làm Nga thức giấc, chưa kịp mở mắt ra. Cô đã nghe một làn gió mang hơi nóng ấm thổi vào. Trước mắt cô là bóng dáng lờ mờ của một người đàn ông với gương mặt sắc lạnh với vết xẹo thật dài phía bên trái khuôn trán màu nâu rám nắng.
Phải rồi, chính anh ta, người đã đứng trong làn mưa dày đặc đêm qua….
“Mau ra khỏi xe, ngủ như vậy là đủ rồi…
” Giọng anh ta có vẻ hục hặc cáu gắt.
Nga cố dịch chuyển đôi chân tê cứng ra khỏi xe, nhưng không tài nào nhấc chân lên được. Mi mắt nặng trịch vẫn níu kéo lấy cô, khem khép hờ như cố tình
khiêu khích sự kiên nhẫn của anh ta.
—oOo—
Chưa thể làm được gì thì Nga đã bị một lực kéo từ cái nắm tay đau điếng lôi ra khỏi xe. Cô hơi bất ngờ, người loạng choạng ngã nhào xuống nền xi măng sần sùi.
Sau cú ngã đột ngột, thần trí Nga cũng trở nên minh mẫn hơn. Cô giơ tay chạm vào đầu lay lay mạnh như cố thoát khỏi cơn buồn ngủ vẫn còn quanh quẩn trong đầu. Đúng lúc đó, cô mới kịp nhận ra, đôi tay trắng xanh của cô đang rơm
rớm máu sau sự cọ sát mạnh với nền xi măng.
Như sực nhớ ra điều gì, cô nhìn lên người đàn ông vẫn còn đang đứng tần ngần ngay trước mặt. Dù lờ mờ nhưng vẫn kịp nhận thấy sự bối rối của anh ta đang ẩn chứa sau vẻ mặt không cảm xúc. Chắc có lẽ, anh ta hơi ân hận sau khi làm cô té ngã. Tuy nhiên, anh cũng không hề có ý định tiến đến giúp cô đứng
dậy, cũng không có vẻ gì gọi là cảm thông.
“Cho tôi hỏi, đây là ở đâu?
” Nga cất giọng thều thào, mọi sức lực của cô đều đã cạn kiệt sau cái đêm kinh khủng ngày hôm qua. Cô lúng túng, lúi cúi kéo hai vạt áo khoác lại để che lấp phần cơ thể đang bị phơi bày sau làn áo sơ mi bị rách tả tơi bằng thái độ lúng túng. Hai má trắng xanh của cô đỏ lên vì xấu hổ trước bộ dạng hớ hênh của mình.
“Phnom Penh.
”
Anh trả lời gọn lỏn rồi nhanh chóng bước lên xe. Vẻ mặt có chút giãn ra như vừa thoát được một gánh nặng. Trước khi đi, anh cũng kịp ngoái đầu nhìn lại chiếc áo khoát quen thuộc mà Nga đang khoát trên người. Nó làm anh cảm thấy hơi ngạc nhiên khi nghĩ đến ông chủ bá đạo và vô tâm của mình rồi tự hỏi.
Một người chưa hề biết quan tâm đến ai bao giờ như ông chủ của anh mà cũng biết nhường áo cho người khác sao?
Chuyện lạ có thật chỉ xảy ra ở Phnom Pênh đó nha!
Thế nhưng, nhanh chóng sau đó, anh cũng chẳng buồn qua tâm đến điều này. Ông chủ của anh đang chờ ở đại sảnh. Ông ta rất ghét phải chờ đợi ai.
Trong phút chốc, chiếc Cadilac đen tuyền bóng lộn nhanh chóng chạy vụt đi, để lại phía sau làn khói đen ngòm cùng người con gái mảnh mai, yếu đuối vẫn còn
đang ngã quỵ trên nền đất lạnh…
“Phnom Penh ư? Tại sao cô lại đang ở đây? Nơi cô muốn đến là casino Sunday
kia mà…
”
Đôi môi khô cứng của Nga run lên. Không biết có phải vì quá kiệt sức, quá đói, quá lạnh hay là vì quá bất ngờ khi biết mình đang bơ vơ cô độc giữa thủ đô của xứ chùa Tháp này.
Nga lại lúi cúi kéo hai vạt áo khoác lại. Cô nhăn nhó khuôn mặt khi nhìn bộ dạng thảm hại của mình. Lúc này, cô mới thầm cảm ơn người đã cho cô mượn chiếc áo này. Nếu không có nó, cô không biết sẽ phải làm thế nào? Cô cũng không nhớ mặt người đã cho cô mượn nó. Cô chỉ nhớ rằng, mình đã ngất xỉu và đã được đưa lên xe. Trong giấc ngủ vùi mộng mị, cô nghe một giọng nói khe khẽ, ôn tồn. Cô nghe thoang thoảng một hương thơm nam tính hoà quyện cùng mùi xì gà đặc quánh. Cô nghe tiếng nhạc nhè nhẹ lẫn những tiếng sấm thất thanh, chói tai. Và sau những tia chớp lan toả trên bầu trời trong nháy mắt, cô mơ hồ nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông đang âm trầm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đó là một gương mặt đẹp tuyệt mĩ như chỉ có trong những bức tranh. Nó khiến cô mơ hồ nghĩ rằng, mình đang lưu lạc ở một xứ sở thần tiên nào đó, sau khi vừa trãi qua chốn địa ngục của trần gian…
Thế nhưng, người đàn ông mà Nga thầm biết ơn vì đã cho cô mượn áo thì lại không cao cả như những gì cô đang nghĩ…
—o—
Trong chiếc xe Cadilac mới cóng đang chạy êm êm trên đường phố Phnom Pênh…
“Mẹ kiếp, nó đâu rồi?
” Người thanh niên đang ngồi phía ghế sau xe nói như hét lên. Hai tay quờ quạng, lùng sục trong túi áo vest và túi quần.
“Có chuyện gì vậy, ông chủ?
” Người tay xế đang lái xe nghiêng đầu ra sau hỏi.
Thế nhưng, anh không hề nghe thấy câu trả lời, chỉ nghe mỗi tiếng chửi đổng khó chịu của ông chủ trẻ khó tính. Anh cũng không biết ông ta đang tìm cái gì để mà giúp đỡ.
“Khốn kiếp, tôi không thể để mất nó được …
” Người thanh niên lẩm bẩm, vò đầu, bứt tóc, cắn môi cố nhớ lại mình đã để vật đó ở đâu. Đột nhiên, anh nhướng người, hỏi vọng lên phía trước.
“Cô gái đó đâu rồi?
” Anh khẩn trương cao giọng hỏi.
“Dạ, ý ông chủ hỏi cô gái đã ở trên xe của chúng ta đêm qua?
” Anh tài xế như muốn chắc chắn người con gái mà ông chủ mình đang hỏi tới. Bởi xung quanh ông chủ của anh có hàng tá cô gái trẻ đẹp. Nhiều đến nỗi, anh không thể nhớ
hết tên và khuôn mặt của họ.
“Phải, hiện giờ, cô ta đang ở đâu?
” Người chủ trẻ hỏi dồn, giọng nói rất thiếu kiên nhẫn.
“Dạ, tôi cũng không biết nữa…
”
“Không biết? Không biết là sao?
” Người chủ gằn giọng khó chịu. Giống như việc quản lý cô gái đó là nhiệm vụ của người tài xế không bằng.
“Sáng nay, tôi yêu cầu cô ta xuống xe. Rồi sau đó, cô ta đi đâu, tôi cũng không biết. Cô ta cũng chẳng có liên quan gì đến chúng ta nên tôi cũng không muốn quan tâm làm gì…
” Người tài xế cố giải thích. Nếu không thì bị ăn chửi té tát như chơi.
” Mà sao ông chủ lại hỏi cô ta? Bộ ông chủ có hứng thú với cô ta sao? Nếu vậy thì để tôi…
”
Người tài xế chưa kịp nói hết câu về việc truy tìm cô gái trẻ nhằm mục đích phục vụ ông chủ trẻ thì đã bị mắng té tát. Sau đó, anh mới sực nhớ ra rằng, người như cô ta làm sao có cửa lọt vào mắt xanh của ông chủ khó tính này.
Anh quả thật đúng là hồ đồ. Ăn chửi cũng là đúng!
“Hứng thú cái đầu của anh…
” Ngươi chủ trẻ ôm đầu nhăn mặt, anh cắn môi gầm gừ như muốn ăn tươi nuốt sống người tài xế rồi hét lên như hùm như báo.
“Quay về Sòng bạc Đệ Nhất ngay cho tôi …
”
…
Nga ngồi trong một góc khuất thuộc khu vực quản lý của khách sạn, sòng bài Đệ Nhất. Trước mắt cô, con sông Mê kông lặng lẽ và cô độc đang xuôi dòng chảy về một nơi vô định nào đó. Cô lặng nhìn mặt nước óng ánh bằng đôi mắt bi thương rồi tự ví đời mình cũng như dòng chảy lặng trôi ngay trước mặt. Nó lặng lẽ buông tay, xuôi dòng theo định mệnh của số phận. Và cũng giống như những đoá hoa lục bình trắng tím bập bềnh nhẹ trôi theo dòng chảy, chẳng biết điểm dừng ở nơi đâu.
Nga thực sự cảm thấy mất phương hướng. Cô sẽ phải làm sao đây khi một mình cô độc giữa Phnom Pênh rộng lớn như thế này? Bao nhiêu giấy tờ tuỳ thân quan trọng và chút tiền ít ỏi đều nằm trong chiếc túi. Làm sao cô có thể quay trở lại cái nơi khủng khiếp đó để tìm nó đây? Nghĩ đến nơi đó, hình ảnh tên biến thái, đê hạ, đê tiện lại hiện lên trong tâm trí cô bằng những hình ảnh hãi hùng nhất. Nỗi đau và sự sợ hãi vẫn còn đọng lại trong đôi mắt buồn xa xăm.
Nghĩ đến hắn ta, cô lại cảm thấy sự bẩn thỉu, nhơ nhuốt vẫn quanh quẩn đâu đây, mùi máu tanh tưởi vẫn ám ảnh cô trong từng hơi thở nặng nề. Đôi mắt trong veo bỗng ánh lên một tia lửa sắc lạnh, sắc lạnh đến nỗi có thể cứa nát mặt hắn ta nếu để cô nhìn thấy hắn một lần nữa trong đời. Nhất định, cô sẽ giết chết hắn ta, để hắn không còn cơ hội lừa gạt những cô gái nhẹ dạ, cả tin như cô nữa. Sau đó, cô lại nhíu mày. Có lẽ, cô cũng sẽ không có cơ hội để làm điều đó vì có thể hắn ta đã chết sau những cú đập mạnh liên tục vào đầu bằng một hòn đá sắc cạnh. Máu tanh tưởi và dơ bẩn đã tuôn ra như thác, vẫn còn đọng lại trên chiếc áo sơ mi trắng của cô. Thật là kinh tởm, một vết nhơ, một bài học về sự cả tin ngu muội mà suốt cuộc đời này, cô cũng không thể nào có thể quên được.
Vượt lên trên tất cả của nỗi sợ hãi, quả thật, cô cũng không tài nào nhớ nỗi con đường dẫn đến cái nơi khủng khiếp đó để tìm lại giấy tờ…
Sau đó, cô bỗng cười nhạt. Cô không thể tin rằng, sau điều kinh khủng đã xảy ra đêm qua. Cô vẫn còn ngu muội tin rằng, bố cô vẫn còn đang ở sòng bạc Sunday. Nếu hắn ta đã cố lừa cô với chủ ý, thì tất nhiên việc lừa dối đã nhìn thấy bố cô ở Sunday hoàn toàn là bịa đặc. Vậy mà cô cũng đã ngu mội tin theo. Vẫn quáng quàng tìm cách trở về Bavet sau khi biết mình đang phiêu bạc tận thủ đô Phnom Pênh này.
Cô bỗng cười chua chát. Dường như, khi không còn có thể chịu đựng được một nỗi đau quá lớn, con người ta cũng sẽ không còn biết khóc than, mà thay vào đó là những tiếng cười chua chát, như muốn thoã lấp những nỗi đau đớn trong lòng. Cuộc đời này, sao lại quá nhẫn tâm đối với cô. Có phải cô là một người quá ngu muội, nên mới bị người đời, lừa dối hết lần này đến lần khác.
Anh cũng đã lừa cô bằng sự dịu dàng mà bất cứ người đàn ông nào trên đời này đều không thể có được…
“Anh nói, anh sẽ quay lại. Nhưng cuối cùng, anh đã không đến. Anh cũng là một trong những người dối gạt em.
” Cô lẩm bẩm, hai dòng nước mắt lặng lẽ rơi khỏi khoé mi buồn xa xăm.
Mùa hè ở Phnom Pênh nóng như đổ lửa, nhưng sao thân xác rã rời của cô vẫn luôn cảm thấy lạnh lẽo. Không biết có phải vì đã trầm mình suốt đêm dưới cơn mưa lớn đêm qua mà cô bị cảm mạo hay không? Cô co người giấu đôi tay lạnh lẽo vào chiếc áo khoát đen. Một lần nữa, cô lại thầm cảm ơn người đã cho cô mượn chiếc áo khoác này…
….
Cùng lúc đó, tại bãi đậu xe của sòng bạc Đệ Nhất.
Người tài xế bước vội ra khỏi xe, ngó quanh quẩn khu vực này để tìm Nga nhưng không hề thấy bóng dáng cô đâu.
Còn ông chủ của anh thì mặt mày cau có, trông có vẻ ông ta đang rất lo lắng.
Không biết đó là vật gì mà quan trọng đối với ông như vậy? Bởi trước giờ, có thứ gì trên đời này là quan trọng đối với ông đâu….
—
Nga tò mò lấy từ trong túi áo khoác ra một vật, sau khi cô vô tình chạm phải một thứ gì đó trong túi áo.
Một chiếc ví da màu đen có in dòng chữ Herme bên góc phải..
Herme, Nga không biết tên nhãn hiệu này. Nhưng cô thầm nghĩ trong đầu. Có lẽ, người sở hữu chiếc ví này phải là một người rất có khiếu thẫm mỹ. Từng đường chỉ may trên ví nhuyễn như những sợi tơ, đều đặn và tinh xảo đến từng centimet. Chất liệu da mềm mại và mát rượi.
Chằng phải anh Nhân của cô luôn thích có một chiếc ví da đẹp như thế này sao?
Ngay cả chiếc áo khoác đen cùng tông màu này cũng rất đẹp, chất liệu vải vô cùng mềm mượt. Kiểu cách cũng rất thời thượng. Cô mơ màng với ý nghĩ thoáng qua trong đầu. Trước giờ, cô chưa bao giờ chạm vào những thứ đẹp như thế này. Nó lại khiến cô nhớ đến người bố mà cô vô cùng kính yêu.
Chẳng phải bố cô luôn mơ ước có được một bộ vest đỉnh đạc để đi đám cưới đó sao?
Những đồ vật của người lạ mặt này lại một lần nữa khiến cô nhớ đến người thân của mình da diết…
“Bố ơi, giờ bố đang ở nơi nào? Bố có biết mẹ đang rất nhớ thương bố đến phát bệnh? Còn chúng con thì rất cần bố…
” Khoé mi buồn hiu hắc lại lại đong
đầy ánh nước.
Nga vuốt nhẹ chiếc ví trên tay. Óc tò mò khiến cô muốn mở chiếc ví xem bên trong có gì. Mặc dù, cô biết làm như vậy là rất mất lịch sự. Cô nên về lại bãi đỗ xe và trả lại cho người tài xế đó.
Thế nhưng, cuối cùng, cô cũng không thắng nỗi sự tò mò của mình…
….
Trong phòng khách sạn hạng Tổng thống…
Anh tài xế đứng khép nép phía sau lưng người chủ trẻ, người đang nhìn ra con sông Mê Kông trước mặt bằng đôi mắt trầm buồn.
Làm sao anh có thể sơ ý để mất kỷ vật đó được cơ chứ? Người chủ trẻ khẽ thở dài buồn bã…
Như đọc được suy nghĩ của ông chủ mình, anh tài xế cất tiếng trấn an.
“Ông chủ đừng lo, bằng mọi giá, tôi sẽ tìm cô ta về đây…
”
Ông chủ của anh vẫn im lặng, khuôn mặt điềm nhiên nhưng vẫn không giấu được vẻ thất vọng. Điều này, thực sự khiến anh lo lắng hơn cả việc ông ta quát mắng anh hàng giờ.
“Nhưng thật ra, cô ấy đang giữ vật gì của ông chủ? Anh tài xế tò mò…
“Chắc hẳn đó phải là một thứ rất đặc biệt…
”
Nhưng quả thật, trước giờ, anh chưa bao giờ thấy vật gì đặc biệt đối với ông chủ anh đến như vậy…
—-