Em Còn Yêu Anh Không?

Chương 25: Vị ân nhân kỳ quặc!


Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 25: Vị ân nhân kỳ quặc!

Chương 26: Vị ân nhân kỳ quặc!

Một tấm hình trắng đen đập vào mắt Nga khi vừa mở chiếc ví ra….
Trong hình, một người đàn ông trung niên trông rất điển trai và phong độ đang bế trên tay một cậu bé kháu khỉnh độ khoảng 4 tuổi. Cả hai tươi cười trông rất rạng rỡ. Nụ cười của đứa trẻ trong bức ảnh kia rạng rỡ và đẹp đến độ đã khiến khoé môi khô ráp của Nga cũng khẽ cong lên. Cô vốn rất yêu thích trẻ con, nên nhìn những bức ảnh như thế này khiến tâm hồn cô bình tâm trở lại.
Trong ví đựng rất nhiều thẻ tín dụng đủ màu sắc và không hề có tiền mặt gì cả.
Ngoài ra, Nga chú ý đến một thẻ ID được cấp ở Hoa kỳ mang tên: Andrew Viet Tran
“Andrew Việt Trần” Nga khẽ đọc tên. Trong đầu cô lần đầu tiên ẩn hiện lên gương mặt người đàn ông trong bóng đêm. Chắc chắn đây là áo khoác của anh ta…
Có lẽ, anh ta đã rất lo lắng và đang cố công tìm kiếm chiếc ví này…
Nga đứng lên một cách nặng nề, lầm lũi bước đi dưới ánh mặt trời chói chang. Cô phải về lại chỗ đỗ xe để trao lại chiếc ví này cho vị chủ nhân đó. Cô cũng muốn gửi một lời cảm ơn đến họ. Vì nếu không gặp họ đêm qua, không biết giờ đây cô vẫn còn đang đi lạc quanh quẩn trong đoạn đường vắng vẻ, hiểm trở đó. Nghĩ lại, cô thấy mình thật vô tâm. Lúc sáng, khi gặp người tài xế đó, cô đã quá sốc khi biết mình đang ở Phnom Pênh, không biết vì tinh thần vẫn còn đang bấn loạn hay bị kéo ngã khỏi xe đột ngột mà cô đã không nói được lời cảm ơn nào.
Cho dù người ta có đối xử thế nào đi chi chăng nữa, người có ơn vẫn mãi là người có ơn…
Thế nhưng, khi quay lại chỗ đỗ xe, Nga dạo quanh cố tìm chiếc xe đen sang trọng đó mãi mà không gặp. Xung quanh cô hàng trăm chiếc xe ô tô sang trọng đắc tiền đậu san sát nhau. Cô không tài nào nhớ được chiếc xe của họ nên đành bất lực ngồi đợi ở một phòng bảo vệ chuyên quản lý xe. Sau hơn 2 giờ đồng hồ chờ đợi không có kết quả, cô quyết định vào trong khu vực casino.
Họ là đàn ông, đến đây thể nào cũng chơi bài. Cô mơ hồ suy đoán.
Thật ra, Nga cũng muốn vào thử casino để tìm bố cô. Biết đâu, may mắn cô gặp bố ở đây thì sao. Mặc dù vậy, tỷ lệ xảy ra điều này rất mong manh vì trông nơi này rất sang trọng, nhìn vào có thể nhận biết chỉ khách lắm tiền mới dám vào đây. Chứ không giống như những sòng bài nhỏ mà cô gặp ở Bavet. Bố Thiên cô làm gì có tiền mà dám vào đây, cô thầm nghĩ. Mặc dù vậy, cô vẫn muốn vào thử xem thế nào.
Hôm nay là thứ 7 nên sòng bạc rất đông khách. Từng lượt người ra vào tấp nập, xiêm áo lụa là trông thật chỉnh chu và đẹp đẽ. Nga hơi ngượng ngùng trước bề ngoài của mình lúc này. Đầu tóc rối mù bếch bát, khuôn mặt trắng bệch xanh xao, chiếc quần Jean cô đang mặc lấm lem bùn đỏ đến tận đầu gối, đôi giày bệch màu đem lấm lem sình lầy. Thứ sạch sẽ và đẹp đẽ duy nhất trên người cô là chiếc áo khoác đen này. Cô quấn chặt hai vạt áo vào người, hai tay giữa áo cao đến tận cổ. Cô sợ mọi người sẽ nhìn thấy những vệt máu tanh tưởi còn đọng trên chiếc áo sơ mi rách nát của cô mà sợ hãi.
Vừa bước vào khu vực tiếp tân, Nga lướt đôi mắt trong veo u sầu nhìn kiến trúc lộng lẫy của toà nhà. Những chùm đèn pha lê khổ to được treo trên trần nhà có nhiều dài cả 1 m, chiếu ánh sáng vàng nhạt óng ánh xuống nền gạch bóng bẫy, không một vết bụi. Những nhân viên sòng bạc khoác lên người những bộ đồng phục xanh đen trông thật lịch sự và chuyên nghiệp. Họ, cùng những người khách đang có mặt tại đây. Ai ai cũng phải ngoáy nhìn Nga với đôi mắt hiếu kỳ, văng vẳng bên tai cô là những câu hỏi thắc mắc đại loại bằng cả tiếng Việt lẫn tiếng Anh. Duy chỉ có tiếng Miên là cô không nghe được. Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt khó chịu của họ, cô cũng đủ hiểu những lời dè bĩu vừa được phát ra từ những khuôn miệng đỏ son kia.
“Con nhỏ ăn xin này ở đâu mà lại vào đây?”
“Ai lại để cho nó vào đây, làm mất giá của khách sạn hết.”
“Đâu lại xuất hiện người bẩn thểu như thế này?”
“Có ai gọi bảo vệ đuổi cổ nó ra đi”
Nga lúi cúi bước đi. Mặc định cho chuyện gì đến thì đến. Nếu không may bị bảo vệ đuổi ra thì đành chịu. Nhưng trước mắt, cô phải vào thử sòng bài xem có bố Thiên ở trong đó không? Và còn ân nhân của cô nữa. Người tài xế đó, tấm hình của chàng trai trong chiếc thẻ ID đó. Anh ta có mái tóc đen nhuộm highlight đủ màu xanh, đỏ, trắng, vàng bồng bềnh hơi dài, phong cách rất lãng tử. Cô lẩm bẩm, ghi nhớ những đặc điểm nổi bật để kịp nhận dạng.
Đang ngơ ngác đảo mắt nhìn xung quanh, Nga bất ngờ trước một dáng nam nhân cao lớn đỉnh đạc trong bộ vest đen, kiểu dáng của chiếc áo vest rất giống cái mà cô đang mặc. Vì khoảng cách khá xa nên cô không kịp nhìn rõ anh ta. Nhưng có điều làm bước chân cô dừng lại. Anh ta đang tiến rất nhanh về phía cô ..
Khuôn mặt anh ta không được thiện cảm cho lắm…
Khoảng cách càng lúc càng ngắn lại…
Mái tóc ngắn gọn đen mun không giống trông bức ảnh, nhưng những đường nét tuấn tú trên gương mặt điển trai thì không lẫn vào đâu được…
Đặc biệt là đôi mắt phụng sâu thẳm uy quyền…
Đúng rồi, chính là anh ta…
Andrew Việt Trần!
Trong chút chốc, Andrew đã đứng trước mặt Nga. Không khó để anh nhận ra Nga vì bộ dạng của cô khá nổi bật. Sau khi không gặp cô ở bãi đỗ xe, anh trở về khách sạn và lập tức liên hệ với phòng an ninh. Khi hình ảnh cô gái có bộ dạng đúng như những gì anh đã miêu tả hiện lên trên màn hình Camera. Họ đã lập tức báo cho anh biết. Và trong nháy mắt, anh đã tóm gọn cô một cách dễ dàng.
Không giống như những gì Nga đã tưởng tượng về vị ân nhân của mình. Người đứng trước mặt cô có khuôn mặt lạnh lùng đến khó gần, uy nghi lẫn hầm hố đến đáng sợ.
Andrew đưa đôi mắt sắc lạnh nhìn cô, đồng thời nắm chặt lấy cổ tay cô khiến cô đau điếng run run hỏi.

“Anh…anh …làm gì vậy?”
Andrew không trả lời, thô bạo cởi chiếc áo khoác khỏi người cô ra. Nhanh như chớp, chiếc ví nằm gọn trên tay anh. Khoảnh khắc ngắn ngủi mà anh nhìn chiếc ví là khoảnh khắc hiếm hoi cô nhìn thấy ánh mắt bớt đi vẻ sắc lạnh. Có lẽ, anh ta rất mừng vì đã tìm thấy ví, dù gương mặt không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Nhưng dù gì đi chăng nữa, anh ta cũng không nên thô bạo cởi áo cô giữa đám đông như vậy…
Hai tay Nga ôm chặt lấy ngực sau khi đột ngột bị trấn lột. Cô lúng túng cố che giấu chiếc áo trắng rách tả tơi và bẩn thỉu, ái ngại nhìn những ánh mắt hiếu kỳ đang tụ tập theo dõi cô.
Nga không biết mình sẽ rời khỏi nơi này bằng cách nào. Cô đứng bất động, người co ro nhìn Andrew bằng ánh mắt oán trách.
Sau khi đã có được chiếc ví, Andrew ném chiếc áo về phía Nga, động tác bất nhã như đang bố thí ột tên ăn mày. Sau đó, anh lẳng lặng quay gót bước đi mà không thèm nhìn cô lấy lần thứ hai. Nhưng chưa được vài bước, anh đã thựng lại khi nghe giọng nói vọng lên từ phía sau, dù yếu ớt nhưng rất ngữ khí.
“Anh kia, anh đứng lại đã…'”
Andrew nghe tiếng Nga gọi thì dừng lại, nghiêng nửa người nhìn Nga, vẫn ánh mắt đó nhưng bớt đi vẻ hằn học.
“Của cho không bằng cách cho, cha mẹ anh không dạy anh như vậy sao?” Nga ghìm giọng, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm về phía anh. “Hơn nữa, tôi không có xin anh chiếc áo này. Hãy nhận lại đi” Nga liếc xuống chiếc áo đang nằm trên nền gạch sáng bóng.
Andrew quay hẳn người lại nhìn chằm chằm Nga. Bất chợt, anh cười nhạt. Có vẻ, anh hơi bất ngờ trước một con bé không biết trời cao đất rộng là gì này.
“Damn it! bitch!” Anh nghiến răng, khinh bỉ nhìn về phía cô.
Những người hiếu kỳ vẫn đứng lãng vãng xung quanh nghe ngóng màn kịch hiếm có đang xảy ra ở nơi này và càng lúc số lượng càng đông hơn…
“Jack ass!” Nga buộc miệng, thái độ khinh bỉ không kém.
Andrew nhíu mày. Sau đó, anh lại cười nhạt, hơi bất ngờ trước thái độ “ăn miếng trả miếng” của Nga. Biết dăm ba câu tiếng Anh mà dám lên mặt à. Anh cao giọng hỏi Nga bằng tiếng Anh.
“Cô có biết là cô đang nói chuyện với ai không?” Andrew hất hàm về phía Nga. Trong đầu anh đang nghĩ đến viễn cảnh cô sẽ ú ớ và không biết phải trả lời như thế nào. Cái thứ ăn mày này, dám trêu tức anh à. Định “múa rìu qua mắt thợ’ đây mà.
Thế nhưng, những ảo tưởng của Andrew bị dập tan khi Nga cũng nhanh chóng đáp trả anh lại bằng tiếng Anh một cách tự tin. Tuy không quá chuyên nghiệp lưu loát nhưng khá là trôi chảy. Đặc biệt âm giọng rất dịu dàng và dễ đi vào lòng người, dù cô đang tiếp chuyện với người vừa hạ nhục mình.
“Tôi không cần biết anh là ai? Nhưng chỉ cần nhìn thấy thái độ khiếm nhã của anh thì tôi cũng đủ hiểu anh là người như thế nào rồi.” Nga mỉa mai.
Thật thất vọng cho cô. Lẽ ra, cô không nên quá kỳ vọng vào lòng tốt bụng của vị ân nhân này để bây giờ không phải sốc như thế này.
Một lần nữa, cô bị lừa.
Andrew cười khẩy, hai tay bỏ vào túi quần. Đáp trả bằng giọng khinh khỉnh pha chút mỉa mai.
“Cô thì hơn gì tôi. Chỉ có loại đàn bà hư hỏng mới dám chặng đầu xe người ta giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy” Andrew nhếch mép cười vô cùng đắc chí. Anh đang hơi rảnh, có người chửi lộn nên cũng thấy khá hứng thú.
Nga và Andrew vẫn giao tiếp bằng tiếng Anh. Những người hiếu kỳ vẫn đứng hóng chuyện bằng ánh mắt tò mò. Người hiểu tiếng Anh mắt tròn mắt dẹp nhìn hai con người kỳ lạ đang trả treo với nhau. Còn những người khác mặc dù không am hiểu thứ tiếng này, vẫn đứng nán lại theo dõi dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Nhưng nhìn sắc mặt và hành động khác thường của hai người. Họ đoán mò màn kịch đang hồi gay cấn.
Nga tím mặt khi Andrew nhắc đến đêm kinh hoàng của ngày hôm trước. Cô mím môi, nuốt cơn giận vào trong lòng. Hơi lúng túng vì không biết đáp lại như thế nào.
Nhìn sắc mặt thất thế của Nga, Andrew vô cùng đắc chí. Anh tiếp lời.
“Cái thứ ăn mày như cô. Đáng lẽ, từ đầu, tôi đã không cho bước vào xe. Chỉ tổ làm dơ bẩn xe tôi mà thôi.” Andrew hất hàm, bỡn cợt nói tiếp “Cô nghĩ tôi sẽ mặc lại cái áo dơ bẩn đó sao? Cầm lấy đi, người cô lồ lộ hết ra rồi kìa. Cô không lấy thì tôi cũng phải đem vứt sọt rác thôi”
Mặt Nga tối sầm, cất giọng run run. Trên đời này tại sao lại có loại đàn ông đáng khinh đến như thế này? Công bằng mà nói, mặt mày sáng sủa bảnh trai hơn người mà cư xử còn thua người vô học. Cô nhất định không nhịn anh ta được nữa rồi.
“Việc vứt sọt rác và việc anh mặc thì có khác gì nhau. Chính bản thân anh cũng đã là cái hầm cầu thối rồi còn gì.”
Nga nhếch mép cười, gương mặt giãn ra. Thích thú nhìn gương mặt biến sắc của Andrew. Lúc này, lòng cô quả thật là đã được hạ hoả ít nhiều….
Andrew cứng họng, mặt đỏ bừng bừng như ông mặt trời. Từ khi, cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa có ai dám hỗn láo với anh như vậy. Nhất là một đứa ăn mày như thế này.
“Cô dám…” Andrew cung tay, nếu như người đang đứng trước mặt anh ngay lúc này là một tên con trai. Có lẽ, anh đã giết chết hắn ta rồi…

Được dịp lấn tới, Nga hất cầm về phía trước, giọng thách thức…
“Tại sao không? Anh nghĩ anh là ai? Anh là ông hoàng à? Anh nghĩ anh có tiền thì muốn sỉ nhục ai cũng được sao? Tiền từ hầm cầu thì cũng chỉ là phân thôi…”
Nga bỉu môi. Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng cô bắt đầu cảm thấy xấu hổ về tài võ mồm của mình rồi. Nhưng cũng tại hắn ta, chính hắn là người đã sỉ nhục cô trước.
“Cô…” Andrew cứng họng. Sấn tới trước mặt Nga.
Nga ngẩng mặt lên nhìn Andrew. Vì anh ta quá cao, nên cô phải ngẩng đầu lên mới kình mặt được.
“Tôi sao?” Nga nhếch mép cười rồi quay đầu bước đi. Bỏ mặc chiếc áo trơ trọi nên nền gạch lạnh lẽo.
“Đừng bao giờ để tôi nhìn thấy cô một lần nữa…” Andrew ghìm cơn giận vào trong, gương mặt đanh lại, anh nghiến răng nhìn theo dáng Nga.
“Không cần anh nói, tôi cũng không bao giờ muốn nhìn thấy mặt anh lần nữa.”
Nga nghiêng nửa đầu đáp trả, trước khi đi còn lườm Andrew một cái rõ dài. Quay lưng đi rồi, cô mới nhăn mặt. Giờ đây, cô biết làm sao với bộ dạng này? Hai tay cô lại túm chặt lấy cổ áo.
Phía sau lưng cô, có người đang tức giận đá mạnh vào chiếc áo khoác dưới đất. Miệng lẩm bẩm chửi, lòng tức tiên, mặt vẫn còn đỏ tía. Anh hằn học quay qua phía đám đông đang chỉ trỏ xì xào quát toáng lên.
“Nhìn cái gì mà nhìn. Giải tán!…”
Đám đông nghe giọng hét thất thanh của Andrew thì mất hồn quay lưng len lén bước đi. Số ít vẫn còn lì lượm trụ lại nhiều chuyện khiến anh phải hét lên lần nữa.
“Bảo vệ đâu…Giải tán cái đám nhiều chuyện này cho tôi mau…”
Chỉ đến khi bảo vệ đến yêu cầu giải tán. Đám đông mới thực sự tản ra…
Nga vừa đi vừa nhoẻn miệng cười. Cô đoán chắc anh chàng đang rất tức tối đây. Đáng đời! Chính anh gây sự với tôi trước à nha. Chính anh sỉ nhục tôi trước à nha…
“Khốn kiếp, chỉ tại thứ qủi quái này mà ra…Đừng cho tôi thấy mặt cô lần nữa. Nếu không, cô sẽ chết với tôi…” Andrew làu bàu mắng phía sau lưng.
Nếu Nga thính tai. Có lẽ, sẽ bất ngờ khi biết được người đang cay cú phía sau lưng mình cũng có thể nói tiếng Việt rất rành rọt…
Doãn Khắc Tiệp, tài xế của Andrew đứng sau bức tường quan sát Andrew và Nga từ đầu đến cuối. Khoé môi anh khẽ cong lên hiếm hoi trên gương mặt lạnh lùng khiến vết sẹo dài trên trán co giật có phần hơi đáng sợ.
Lâu rồi, Sếp Andrew mới có đối thủ!
Tiệp cứ tưởng màn kịch đã tới hồi kết thúc nên định tiến đến chỗ Andrew đang đứng. Thế nhưng, diễn biến của câu chuyện khiến anh dừng bước chân lại.
Andrew đứng trơ người bất lực, nghiến răng nhìn theo bóng dáng khắc khổ của Nga. Bất thình lình, một ý nghĩ chợt loé lên trong đầu khiến anh nhếch mép cười thích thú. Ăn mày thì vẫn chỉ là ăn mày. Coi cô còn tự kiêu đến đâu hay sẽ qùi dưới chân tôi mà van nài cầu xin ân huệ. Cái loại đàn bà như thế này anh cũng không lạ gì. Ngoài mặt tỏ vẻ bất cần, nhưng thực chất cũng chỉ từ một loại mà ra thôi.
“Phân à, rác à…để tôi coi cô sẽ hốt phân mà bỏ vào mồm ăn không nào? Đi theo tôi…” Vừa nói, Andrew vừa tiến nhanh đuổi theo Nga rồi đột ngột nắm chặt lấy cổ tay cô kéo đi. Mặc cho cô vùng vẫy la hét.
“Tên rác rưởi này, anh đang làm cái quái qủi gì thế này? Có thả tôi ra ngay không thì bảo?” Nga cố rút tay ra khỏi bàn tay đang nắm chặt ghì của Andrew nhưng không tài nào rút ra được. Bàn tay anh ta to bản và rắc rõi, truyền vào người cô một luồng khí lạnh tà độc.
Mọi người trong casino nhốn nháo, trố mắt nhìn một chàng trai bảnh bao đang kéo tay một đứa ăn mày nhếch nhát dạo quanh khắp trung tâm mua sắm của sòng bài. Nói là đi dạo quả thật hơi quá, vì cô gái bị chàng trai kéo lê một cách không thương tiếc.
“Bọn họ đang cãi nhau chuyện gì thế nhỉ? Có ai ở đây biết tiếng Anh không?”
“Người lịch sự, đẹp trai như vậy tại sao có thể giao du với loại con gái rác rưởi như thế nhỉ?”
“Cái con ăn mày kia cũng may mắn nhỉ, được một anh chàng đẹp trai như thế nắm tay…lôi đi.”

Trên suốt đường đi, không biết Nga đã la hét, chửi mắng, trù dập Andrew không biết bao nhiêu từ ngữ khó nghe. Nhưng anh vẫn bỏ ngoài tai mà kéo lê cô đi theo mình. Trong chút chốc, cô bị anh kéo vào một cửa hàng thời trang lớn nhất trong chuỗi những cửa hàng thời trang sang trọng thuộc khu vực khách sạn Đệ Nhất.
Vì Nga đang phải kìm lấy áo của mình nên cô không tài nào rút tay ra được. Những nhân viên trong cửa hàng này vô cũng bất ngờ khi nhìn thấy Andrew và Nga bước vào. Họ nhìn nhân dạng của Nga bằng ánh mắt e ngại xen lẫn khinh khi. Trước giờ, họ chưa bao giờ đón tiếp một vị khách nhếch nhác tả tơi như ăn mày thế này nên sinh ra hiếu kỳ. Có tiếng thì thầm to nhỏ trong tiệm nhưng Andrew chẳng màn bận tâm. Anh xua tay khi nhóm nhân viên đứng xếp hàng từ cửa ra vào và chào đón anh bằng nụ cười tươi nhất. Trong ánh mắt của họ không giấu được vẻ ngỡ ngàng trước một mỹ man như Andrew.
Việc một khách hàng đẹp trai đến tiệm quả thật là một vinh dự. Nga kịp đọc được điều này trong những ánh mắt lấp lánh ngưỡng mộ của những cô gái Khmer.
“Thưa ngài, tôi có thể giúp gì được cho ngài.” Một nhân viên nữ trong bộ đồng phục màu vàng cốm bước tới, hết vuốt tóc rồi đến vuốt áo tươi cười nhìn Andrew hỏi, sau đó quét mắt sang phía Nga với thái độ e dè.
Andrew không trả lời, không buồn nhìn người nhân viên đó. Anh kéo tay Nga lướt qua cô ta thật nhanh. Vừa đi anh vừa lướt mắt vào những bộ âu phục lộng lẫy, đắc tiền xung quanh mình rồi nhanh tay cầm lấy chúng ném vào người Nga. Nga hoảng loạn trước thái độ thô bạo và bất nhã của Andrew nhưng cô lại không thể hốt lên được lời nào. Chỉ để mặc anh ta kéo lê lếch khắp cửa hàng rộng lớn.
“Sao, phân này…rác rưởi này…Tôi xem cô có đủ kiêu ngạo trước đống rác rưởi này không? Hay sau đó sẽ lại khúm núp nhặt nó lên mà ướm vào người…”
Anh thở mạnh, hơi thở nam tính phà vào người Nga. Sau đó, anh lại giũ mạnh tay Nga khiến cô ngã xuống nền nhà bằng gạch màu ngà sáng bóng, bóng đến độ có thể soi rõ gương mặt biến sắc của cô. Từ trắng bệch chuyển sang đỏ tía đến tận tai.
Thế nhưng, bấy nhiêu sỉ nhục như thế này dường như vẫn chưa làm Andrew hả dạ, anh ta liên tiếp cầm đống quần áo đủ màu sắc ném mạnh chúng xuống nền nhà. Vài bộ quần áo rơi trúng cả vào người, vào đầu Nga.
Đám nhân viên và khách hàng trố mắt nhìn hai người bằng một vẻ mặt bàng hoàng. Những nhân viên ở đây hầu hết đều thông thạo tiếng Anh nên vô cùng sửng sốt trước những câu từ thô thiển mà Andrew dành cho Nga. Tuyệt nhiên, mặt cô vẫn lạnh tanh, miệng mím chặt không đáp một lời nào.
“Sao không trả lời? Hay cô đã bắt đầu thấy hội hận vì đã chống đối lại tôi? Hay là vì quá hoa mắt trước những thứ đắc tiền này? Nhìn vẻ mặt của cô, tôi đoán chắc cả đời chưa bao giờ nhìn thấy những thứ này chứ đừng nói đến việc chạm tay vào. Đó, những thứ mà cô gọi là phân đấy, mang đi hết đi….”
Andrew dừng chửi, chóng tai lên hông nhìn Nga ngồi bệch trên nền nhà. Nhìn bộ dạng thảm hại của cô, anh thiệt thấy hả dạ hết sức! Thấy Nga không trả lời, anh được nước tiếp tục lăng mạ.
“…Tôi vốn là người khá độ lượng. đống phân này lại chẳng là gì đối với tôi. Bố thí cho cô cũng chẳng mất mát gì. Chỉ có điều, cô phải đứng dậy khoan khai mà xin lỗi tôi. Có khi tôi còn độ lượng mà bỏ qua ột con ăn mày không biết trời cao đất rộng là gì như cô. Còn không, đừng để tôi nhìn thấy mặt cô lần nữa…”
Andrew lãnh đạm nhìn Nga, ánh mắt khinh khỉnh thoái chí nhìn gương mặt đỏ bừng của cô. Còn thứ anh nhận được chỉ là ánh nhìn đầy câm phẫn từ cô.
Sau một hồi chịu trận, Nga cũng lọ mọ đứng dậy. Từ hôm qua tới giờ, cô không ăn gì nên sức lực ngày lúc càng cạn kiệt, hai chân run run như đứng không vững. Khuôn mặt đỏ bừng từ từ chùng xuống, thay vào đó là vẻ mặt thản nhiên, không biểu lộ chút cảm xúc nào ngoài đôi mắt trong veo vẫn ẩn chứa nỗi buồn sâu thẳm.
Andrew đứng bỏ tay vào quần, chờ đợi phản ứng của Nga. Nhìn cô thế này, chắc đã tâm phục khẩu phục lắm rồi, giờ đây chắc đang chuẩn bị “trả bài” hối lỗi với anh đây. Anh nhếch môi cười đắc chí chờ đợi.
Khắc Tiệp đứng quan sát bên ngoài, trên tay đang cầm chiếc áo khoác Andrew đã ném ngoài đại sảnh. Tiệp vốn không quan tâm hay can thiệp đến việc của người khác, anh cũng là người không cần biết cảm xúc của người khác là gì. Nhưng vì bộ dạng đáng thương của Nga lúc này, anh không khỏi ái ngại. Lẽ ra, cô ta nên tránh xa ông chủ trẻ hung hãn của anh từ ban đầu thì có lẽ đã không rơi vào hoàn cảnh ô nhục như thế này. Nhưng anh cũng lấy làm lạ. Lúc nãy, ngoài kia, cô cũng luyến thắng đáp trả Andrew một cách không thương tiếc đó sao? Đụng đến ông chủ trẻ bá đạo của anh. Cô gái này thật là dại quá đi!
Đúng như những gì Andrew mong đợi. Nga có vẻ chùng xuống, cô đột ngột cất tiếng hỏi anh, giọng nói dịu dàng và hết sức bình tĩnh.
“Anh nói sẽ trả tiền hết đống quần áo này sao?”
Nga cười, vẻ mặt cố giả tạo ngây ngô có chủ ý. Nụ cười hiếm hoi bất giác ẩn hiện lên khuôn miệng khô ráp của cô. Dù nhân dạng đang tả tơi và nhếch nhát nhưng nụ cười chớp nhoáng đó của cô vẫn bừng sáng như ánh nắng mặt trời cuối đông.
Đôi mắt đen tinh anh, thách thức lắng đọng trong vài giây nhưng nhanh chóng quay trở lại trạng thái cân bằng rất nhanh..Anh cười khẩy, đàn bà như cô đang xếp hàng dài chờ anh ngoài kia. Định giở trò “mỹ nhân kế” với anh à? Mà cô ta có thể là mỹ nhân sao? Cô ta là “cái bang kế” thì có.
“Phải…” Andrew trả lời gọn lỏn.
“Cả cái đống mà anh đã ném ngoài kia?” Nga hất hàm nhìn về phía đống quần áo tứ tung trên nền nhà. Khuôn mặt thản nhiên nhưng lại khiến người khác dè chừng.
“Phải…” Anhdrew lại nhếch môi cười.
Đã bắt đầu lòi đuôi chồn ra rồi. Vậy thì từ lúc đầu giả bộ thanh cao làm gì? Anh chúa ghét những con người hai mặt.
“Tôi muốn lấy thêm cái này có được không?” Nga giơ tay lấy một chiếc áo khoát màu hồng nhạt giơ lên trước mặt Andrew. Cô cố tình vẫy chiếc áo chạm vào mặt anh.
Andrew khó chịu gạt chiếc áo về phía Nga, ánh nhìn khinh khỉnh, giọng điệu mỉa mai.
“Độ tham lam và trơ trẽn của cô bắt đầu làm tôi cảm thấy khâm phục rồi đó.”
“Được không?” Nga cao giọng hỏi.
Andrew lấy thêm vài chiếc váy lấp lánh ngay bên cạnh mình ném về phía Nga.
“Đã lỡ mang nhục rồi thì lấy thêm đống này đi.”
Nga nhếch môi cười, khuôn mặt bình thản.
“Tất nhiên, anh đã cho thì tôi phải nhận chứ. Nếu không lại phụ tấm lòng…cao cả của anh.” Vừa nói, Nga vừa từ từ khoát chiếc áo hồng vào người.
Andrew liếc nhìn Nga cao giọng.
“Phân để lên người trông khác hẳn. Dẫu sao, đống phân của tôi vẫn hơn hẳn cái nùi giẻ mà cô đang mặc trên người.”

“Vậy sao, tôi cảm thấy nó bắt đầu bốc mùi rồi đó.” Nga cười mỉa mai, sẵn giọng. “Tính tiền đi!”
“Cô tưởng tôi không có tiền trả sao?”
Andrew móc ví đưa chiếc thẻ tín dụng màu xanh đậm chìa ra hướng nhân viên thu ngân, hách dịch đến độ không nhìn về phía họ. Anh chỉ đưa mắt nhìn về phía Nga, theo dõi nhất cử, nhất động của cô.
Cô nhân viên thu nhân khép nép tiến đến, giơ hai tay cầm lấy thẻ. Mất 30 phút, đống quần áo đủ màu sắc mới được thanh lý xong, một hoá đơn tính tiền dài cả mét được mang đến cho Andrew ký.
Nga liếc nhìn đống quần áo giờ đây đã được xếp gọn gàng, được đựng trong những chiếc túi sách sang trọng trên bàn lẫn dưới nền nhà. Cô mỉm cười một cách bí mật.
Đám nhân viên vẫn tò mò quan sát màn kịch hấp dẫn giữa hai con người kỳ lạ này. Có tiếng nói khẽ khẽ đủ để Nga nghe thấy. Họ nói bằng cả hai ngôn ngữ tiếng Anh lẫn tiếng Miên. Tất nhiên, tiếng Miên thì Nga không biết.
“Chịu nhục chút mà được đống đồ đó kể cũng đáng …”
“Hoá đơn bao nhiêu tiền thế?”
“20.000 USD”
“Con nhỏ này giống ăn mày thật. Hèn gì anh chàng kia gọi là cái bang cũng đúng…”
“Bày đặc thanh cao. Sau đó, lại trơ trẽn nhận đồ…Thiệt là xấu mặt thay cho chị em phụ nữ chúng mình quá đi.”
Nhóm bà tám trong cửa hàng chỉ im bật lại sau khi nghe thấy Nga nói tiếp.
“Tôi thấy tội nghiệp cho anh. Mặt mày sáng láng bảnh bao thế kia lại có tính tình thô bạo, cọc cần, khiếm nhã…tội nghiệp hơn nữa lại mang trong người thêm bệnh đần độn lâu năm không được chữa trị” Giọng Nga đều đều, mắt nhìn về phía Andrew đầy vẻ thách thức và mỉa mai.
Đám nhân viên che miệng cười khúc khích. Công nhận cái con ăn mày này mồm mép đáng sợ thật!
Khắc Tiệp trố mắt, há hốc mồm nhìn Nga. Kịch hay mà cả Broadway cũng không diễn được!
Khỏi phải diễn tả khuôn mặt của Andrew lúc này. Anh trừng mắt nhìn Nga như muốn ăn tươi nuốt sống cô. Hai tay anh cung lại cố giữa bình tĩnh. Anh không đánh phụ nữ bao giờ. Nhưng lúc này chỉ muốn sấn tới bẻ hết hàm răng trắng ngà kia. Anh chưa kịp phản ứng trước những lời chế giễu của cô thì…
Nga đã quay đầu nhìn về hướng đám nhân viên đang to nhỏ nói xấu mình, cất giọng lịch sự.
“Có thể cho tôi mượn một cái kéo có được không?”
Andrew trố mắt nhìn Nga. Cô ta đang bày trò gì đây? Đừng nói là cô ta muốn cắt nát đống quần áo này! Anh chưa kịp tưởng tượng xong những gì sắp xảy ra thì cô đã tiếp lời. Ánh mắt chằm chằm nhìn anh không chớp, đôi mắt trong veo không một gợn sóng ẩn hiện một nỗi buồn man mác.
“Andrew Việt Trần…”
Andrew quay đầu nơi khác cười khan. Cái con ăn mày này. Lại dám gọi họ tên anh. À, thì ra là đã lục lọi ví của anh. Chắc là định kiếm vài đồng bạc lẽ đây mà. Nhưng có lẽ, cô ta không được toại nguyện rồi, trước giờ, anh có khi nào bỏ tiền mặt trong ví bao giờ. Có lẽ, cay vú vì chuyện này nên mới ăn vạ đây mà.
“Sao, cô muốn gì đây đồ ăn mày?” Andrew hất hàm, cử chỉ đầy khiêu khích.
Đang lanh quanh với những tưởng tượng trong đầu. Andrew càng bất ngờ hơn khi Nga cầm lấy từng bộ quần áo cắt nát trước mặt anh. Từng động tác cắt vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ. Khuôn mặt cô vẫn nhìn anh sắc lạnh, đôi mắt đen láy dò xét phản ứng của anh bằng thái độ thản nhiên.
Khắc Tiệp và đám nhân viên há hốc mồm.
Shock toàn tập!
Tất cả đều trơ mắt nhìn những mảnh vải đủ màu rơi lả chả xuống nền gạch sáng bóng.
Có tiếng rú lên khe khẽ.
“Trời ơi, 20.000 USD”
Andrew dù có bất ngờ trước hàng động điên rồ của Nga nhưng vẫn cố giữ khuôn mặt điềm nhiên nhìn cô.
“Chắc chắn trong lòng đang rất tiếc?” Anh hỏi.
Nga nhếch môi cười nhạt đáp.
“Tôi vừa giúp đống rác rưởi này về với tro bụi. Chắc chúng cũng đang biết ơn tôi vì đã giúp chúng thoát khỏi sự phụ thuộc từ đống phân thối kia.” Vừa nói, Nga vừa cởi chiếc áo màu hồng đang mặc rồi ném vào mặt Andrew.
“Phải chịu đựng đống phân này trên người thật là khó chịu…”
—o—


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.