Bạn đang đọc Em Còn Yêu Anh Không? – Chương 23: Ai sẽ dìu em qua nỗi đau này?
Chương 23: Ai sẽ dìu em qua nỗi đau này?
6 giờ chiều Campuchia.
Trời bắt đầu nhạt nắng. Bóng tối chập chờn ùa đến cũng rất nhanh. Trong thoáng chốc, bao trùm xung quanh Nga và người đàn ông trên chiếc xe gắn máy là một màu đen ảm đạm.
“Cô tên gì?” Người đàn ông hơi quay đầu ra sau hỏi.
“Nga…” Ánh mắt sợ sệt nhìn hai hàng cây vắng lặng không một bóng người.
“Người trong ảnh là bố cô à?”
“Vâng…”
Người đàn ông không hỏi gì thêm, im lặng lái xe. Thỉnh thoảng, lại hút sáo véo von. Qua làn kín hậu trước mặt, ông nhếch mép cười nhẹ khi nhìn thấy vẻ mặt bồn chồn của Nga.
Xe đã chạy được 30 phút nhưng không thấy dấu hiệu của điểm đến. Nga bắt đầu lo sợ..
“Sắp tới chưa chú?” Giọng Nga hơi run.
Người đàn ông ngập ngừng, cất giọng trấn an.
“Cũng sắp tới rồi…cô đừng lo…”
Trong lúc này, đầu óc Nga chỉ nghĩ đến nơi mình đang muốn đến. Ngoài ra, không còn thiết với bất cứ điều gì. Kể cả dấu chấm hỏi thoáng qua trong đầu rằng, vì sao có nhiều người ở Campuchia có thể nói tiếng Việt giỏi đến như vậy? Thế nhưng, cô chưa kịp cất lời hỏi thì người đàn ông đã hỏi ngược lại cô.
“Cô không lấy làm tò mò vì sao tôi có thể nói tiếng Việt sõi đến như vậy sao?” Người đàn ông hơi nghiêng đầu làm Nga e dè ngữa người ra phía đằng sau.
“Có…” Nga khẽ trả lời.
“Vì mẹ tôi là người Việt Nam. Bố tôi là người Campuchia…” Người đàn ông nhìn Nga qua kính chiếu hậu rồi nói. “Tôi thích lấy vợ Việt Nam.”
“Vậy à…” Nga không tập trung vào cuộc đối thoại này, mắt chỉ dõi theo con đường dài thăm thẳm trước mặt.
Người đàn ông thấy cô không hứng thú nói chuyện nên cũng im bặt. Lúc này, cảm giác tĩnh lặng đến đáng sợ bao trùm lấy tâm trí Nga…
Một nỗi sợ hãi ngấm ngầm dần hình thành trong đầu cô…
Sau một hồi quanh co uốn lượn, xe dừng lại ở một ngõ cụt nơi góc đường vắng vẻ. Nga ngơ ngác nhìn mọi vật xung quanh, ánh mắt bồn chồn thấy rõ. Cô chưa kịp hỏi người đàn ông vì sao lại dừng ở đây, thì hắn ta đã gạt chống xe bước xuống, khuôn mặt lãnh đạm nhìn cô thèm khát, hiện nguyên hình là tên biến thái máu lạnh.
“Đây là đâu?” Nga nhìn bóng tối xung quanh, tay ôm chặc túi đồ trước ngực, miệng lắp bắp ” Sao ông nói là đưa tôi đi sang casino Sunday?…Ông…” Vừa nói, cô vừa lùi ra phía sau cố thủ khi nhìn thấy gương mặt đầy vẻ gian tà của hắn ta đang nhìn cô chằm chằm.
Người đàn ông cười khanh khách, khuôn mặt tà ác bộc lộ rõ trước mắt Nga. Mới chiều đây thôi, Nga đã tin tưởng khi nhìn thấy khuôn mặt khá phúc hậu của ông. Thế là cô đã lầm to.
“Em gái, sao mà ngây thơ quá vậy. Ai rủ cũng đi như thế này sao?” Ông lấy tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch của Nga với ánh mắt thèm thuồng đầy dục vọng.
“Tránh xa tôi ra, đồ lừa đảo……” Nga đẩy mạnh tay hắn ra. Bước chân lùi ra phía sau nhanh hơn. Người khúm núm trong tư thế phòng thủ chỉ chực chờ cơ hội thoát thân.
Hắn ta bước những bước chân chầm chậm, không quá vội vàng. Hắn ta cũng chẳng tỏ vẻ gì gọi là nao núng. Bởi ở nơi hoang sơ, vắng lặng thế này, cô có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi tay hắn.
“Em tưởng em có thể chạy thoát khỏi bàn tay của anh sao cưng. Khôn hồn thì ngoan ngoãn nghe lời, chiều chuộng anh thì anh tha cho con đường về. Còn không thì …”
Nói đến đây, hắn cười nhạt, nét mặt lộ vẻ thèm thuồng thân xác trước mặt, giọng nói đầy sự dâm dục. “Tuỳ vào sự biết điều của em…Lại đây nào, hay là chờ anh dùng vũ lực thì em mới sợ …”
Nga bước thụt lùi theo từng lời nói kèm theo cái nghiến răng của hắn ta. Tim cô đập nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hai tay run rẫy bấu chặt túi đồ. Cô cố cất giọng van xin này nĩ.
“Xin ông, ông hãy tha cho tôi …Tôi cần tìm gặp bố mình …Mẹ tôi đang bệnh nặng, ngày đêm nhớ mong bố tôi …Tôi xin ông …” Môi Nga mấp máy, răng chạm vào nhau cành cạch.
Trong bóng tối, đôi mắt sáng quắc tà ác của người đàn ông làm Nga thấy lạnh ở sóng lưng.
Trời bắt đầu đổ mưa nhẹ hạt…
Người đàn ông không nói không rằng, tiến nhanh đến kéo lấy cánh tay Nga. Cô hốt hoảng quay đầu chạy nhưng được một đoạn ngắn đã bị hắn ta bắt lại một cách dễ dàng. Cô vùng vẫy, túi đồ rơi bệt xuống nền đất ẩm ướt, tiếng kêu gào thảm thiết như bay thấu tận trời xanh. Nhưng xót xa cho cô, ở nơi heo hút này làm gì có người nghe thấy được.
Trong phút chốc, Nga đã bị đè xuống nền đất lạnh đang bị những giọt nước mưa làm cho ẩm ướt. Cô cố vùng vẫy, đẩy người hắn ta ra nhưng vô hiệu. Miệng cô không ngừng la hét cầu cứu trong vô vọng.
“Cứu tôi với …Làm ơn bỏ tôi ra….Có ai không? …Làm ơn …” Giọng Nga khàn đi nhanh chóng, tiếng kêu gào ngày một nhỏ dần vì kiệt sức kháng cự.
“Ngoan nào cô em, chiều anh một chút có sao đâu nào …”
Hắn vừa nói vừa cười dâm đãng, đôi tay không ngừng lần mò cơ thể Nga, cùng lúc đưa khuôn miệng dơ bẩn chà sát vào môi Nga khiến cô không còn có thể kêu gào. Mùi thuốc lá, mùi hơi thở của hắn ta khiến cô buồn nôn tại chỗ. Nước mắt rơi giàn giụa, Cô thở thốc cố né tránh khuôn miệng dơ bẩn của hắn. Trước mắt cô giờ đây là
một màng đêm ảm đạm không lối thoát.
Hắn ta càng lúc càng tì sát người cô xuống nền đất lạnh nhầy nhụa cát đỏ ướt sũng.
Mưa bắt đầu nặng hạt hơn. Sấm chớp liên hồi rực sáng khuôn mặt trắng bệch đang cố giãy giụa, cố gắng thoát khỏi thân hình to lớn nặng trĩu và dơ bẩn phía trên. Hai tay cô bị hắn ghì chặt không thể nào cựa quậy, hai chân cô quẫy đạp nhưng vô hiệu trước thân thề nặng trịch của hắn ta …
“Will ơi, hãy cứu em …”
Làn môi đỏ bầm vì bị cưỡng hôn mấp máy. Đôi mắt vô hồn lặng lẽ rơi những dòng lệ tủi nhục mặn đắng đang chảy dài xuống nền đất lạnh cùng những giọt mưa.
Vô ích! Anh đã từ bỏ cô. Anh đã không quay lại. Anh đã bội ước lời thề năm xưa. Cô hận anh lắm nhưng không biết vì sao, trong giây phút đứng giữa mong manh giữa sự sống và cái chết như thế này, hình ảnh của anh là thứ duy nhất hiện hữu trong đầu cô.
“Không có anh bên cạnh. Em phải biết tự chăm sóc mình, phải biết tự bảo vệ mình,
em hiều không?”
Trước khi về lại Mĩ, Will đã từng dịu dàng căn dặn cô như vậy. Lúc đó, cô không nghĩ suy gì nhiều. Cô đang ở Ba Tu bình yên. Cô sẽ được mọi người trong buôn yêu thương và bảo vệ. Cô không sợ gì cả. Chính vì thế, cô chỉ mỉm cười, e ấp ngã đầu vào lồng ngực anh và hứa chắc nịch.
“Em sẽ tự chăm sóc bản thân mà. Anh đừng lo…”
Nhưng giờ đây, cô đã không thể thực hiện được những gì mình đã hứa. Cô đã đánh mất chính mình vì sự cả tin ngu ngốc nhất trên đời này. Anh đã căn dặn cô những gì? phải làm gì trong những tình huống khó khăn? Cho dù có thế nào đi chăng nữa, nguy hiểm đến đâu, cô vẫn phải tìm kiếm một lối thoát sinh tồn. Dù chỉ là hy vọng mong
manh.
Anh đã từng vuốt tóc cô và nói rằng, cho dù cô đi bất cứ nơi nào, hiện diện ở bất kỳ nơi đâu. Anh sẽ luôn ở bênh cạnh cô, trong trái tim cô để truyền cho cô sức mạnh. Nhưng giờ đây, anh ở đâu? Tại sao anh lại bỏ mặc cô trên cõi đời này.
“William…” Cô khẽ mấp máy gọi tên, dòng lệ lạnh lẽo chảy dài hai bên khoé mắt đỏ ngầu.
Trong giây phút tưởng chừng như tuyệt vọng nhất. Bỗng vang vọng bên tai Nga những lời thúc giục từ một giọng nói quen thuộc.
“Nga, mạnh mẽ lên. Em sẽ làm được.” Giọng nói nhẹ thoảng qua bên tai cô, vượt lên tiếng kêu gào thảm thiết của sấm vang trời, men theo từng cơn gió lạnh buốt giá, vỡ
oà cùng những hạt mưa trên nền đất lạnh …
Chỉ một lời nói thúc giục của anh như thế thôi. Nhưng cũng đủ tiếp thêm cho cô một sức mạnh phi thường. Cô dồn hết sức mình giãy giụa. Thế nhưng, cô vẫn không tài nào dịch chuyển được kẻ dâm loạn biến thái đang mãi mê dầy vò thân xác cô. Đầu cô cố tránh né những cái liếm láp thèm khát mùi vị trinh nữ của hắn. Cô đau khổ cắn chặt môi đến rỉ máu, đầu lắc liên hồi cố thoát thân….
Trong giây phút tưởng chừng như không còn bất cứ hết hy vọng nào, mắt cô lướt qua một bật đang nằm lăn lóc trên nền đất nhem nhuốc…
Một hòn đá nhỏ nhưng góc cạnh chỉ cách người cô hơn một soãi tay…
Tên đồi bại dần cúi đầu thấp xuống phía dưới người cô, bắt đầu dày vò khuôn ngực
tuyệt đẹp trắng hồng của cô và đang buông một tay cô ra để lần mò ở những nơi tuyệt mật nhất của đời người con gái …
“Nga, em sẽ làm được …” Hình ảnh, giọng nói của người con trai cô yêu nhất đời lại ngập tràn trong tâm trí cô …
Chiếc áo sơ mi màu xanh dương của cô đã bị xét nát trong chớp mắt…
Chiếc quần Jean đã bị khô bạo mở khoá kéo…
Tên biến thái điên loạn chà sát khuôn miệng xấu xa lên thân thể tuyệt mĩ của cô. Cơn dục vọng hưng phấn tột độ bộc phát, khiến hắn không thể kiên nhẫn chờ đợi thêm bất kỳ giây phút nào…
Lợi dụng sự sơ hở của hắn, bàn tay Nga cố gắng rướng tới hòn đá bằng tất cả nỗ lực, dốc hết cả hy vong mong manh…
Tiếng sấm chớp chói tai vang dội khắp đất trời…
“BỤP..”
Tia sáng loé trong chớp mắt trên bầu trời, chỉ kịp thấy những giọt máu đỏ tuôn ra…
“AHHH….” Tên biến thái chỉ kịp kêu lên một tiếng thất thanh trước khi bị liên tiếp những cú đập mạnh vào đầu ngay sau đó.
Vì bị đánh bất ngờ nên hắn choáng váng đến độ không kịp chống trả. Sau đó, lại bị liên tiếp những cú va chạm như trời giáng vào đầu bằng một vật cứng nhắc và sắc bén, khiến hắn đau đến độ gục đầu hẳn lên lồng ngực cô. Toàn thân bất động …
Nga dùng hết sức lực còn lại trong người, đẩy mạnh thân hình nặng nề đầy máu me của hắn ra khỏi người mình rồi lê lếch chạy. Cô cắm đầu chạy, không biết mình đang chạy đi đâu nhưng cô vẫn cứ chạy. Hai tay cô ôm chặt lấy lồng ngực, che giấu phần
thân thể vừa bị làm hoen úa.
Cô té ngã trên đường, đôi tay vốn mỏng manh lại một lần rơm rướm máu. Cũng giống như 3 năm trước, cô cũng đã chạy như thế này để về gặp được anh. Cô chạy nhưng hy vọng rất mong manh anh vẫn còn ở đó. Và cô đã đúng, anh và cô đã kịp để gặp nhau. Chính anh đã truyền cho cô sức mạnh qua từng bước chân. Có anh, cô có thể vượt qua được bất cứ điều gì trên thế gian này…
Nhưng còn lần này, cô đang đi đâu? Cô đang chạy đến nơi chốn nào? Đâu là điểm đến của cô giữa nơi hoang vu vắng vẻ này? Và anh, chắc chắn rằng, anh sẽ không có ở nơi đó …Anh đang ở một nơi rất xa mà cô không thể nào tìm đến. Khoảng cách dài nhất giữa anh và cô ngay lúc này không còn là khoảng cách địa lý nghìn trùng, mà chính là khoảng cách xa xăm vô tận giữa hai trái tim không còn cùng chung nhịp đập, khi một trong hai tâm hồn đồng điệu đã không còn hướng về nhau.
Cô cứ chạy, chạy thật nhanh không ngơi nghĩ. Trái tim cô đập thình thịch liên hồi, đau đớn như bị ai rạch nát. Nỗi đau thân xác lẫn tâm hồn của cô ngay lúc này cũng không thể nào so sánh được với nỗi đau trong trái tim. Khi cô phải đối mặt với sự thật rằng, cô sẽ không bao giờ có thể nhìn thấy anh nữa. Cảm giác đau đớn này như đang giết lần mòn tâm hồn lẫn thân xác cô. Không có anh, đời cô trở nên thật vô nghĩa. Xung
quanh cô chỉ còn là nỗi đau. Cô đớn đau gào thét trong màng mưa dày đặc…
“William …em yêu anh!!!
“William… em hận anh!!!”
“William …sao anh không quay lại? Anh đã hứa với em rồi kia mà …”
“William, …em sẽ không hận anh, em thề sẽ không trách cứ anh…Chỉ cần anh quay lại
…”
“William ….William …”
Mưa vẫn không ngừng rơi mà càng lúc càng nặng hạt …
Sấm vẫn không ngừng gào thét, mà càng lúc càng thất thanh …
Những tia lửa chớp rợn người trên bầu trời tối đen vẫn không ngừng căm phẫn …
Nga vẫn chạy, chân đã mỏi nhừ, thần trí đã không còn minh mẫn. Trước mắt cô, con
đường duy nhất là nơi anh đang đứng đó…
Máu vẫn tuôn từ đôi bàn tay buốt lạnh, đổ thành dòng hoà cùng những giọt nước mưa lạnh lẽo như băng…
Nga ướt sũng, nước mưa xối xả bám vào người cô như cố dội rửa những vết nhơ bẩn trên thân thể…
Mọi vết ố hoen, kinh tởm nhất đang được ông Trời dội rửa thay…
Nhưng còn vết nhơ trong tầm hồn. Liệu ai có thể dội rửa được?
Có ai không? Có ai giữa nơi hoang vắng, tà khí này có thể cứu lấy đời cô?
Có ai giữa thế gian rộng lớn này, bao dung che chở cho cô?
Và có ai không ? Người sẽ dìu cô đi qua nỗi đau này …