Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 24


Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 24:

 
Cảm giác nằm viện cũng không phải tốt đẹp gì cho cam, chưa kể, cách chỗ cô không xa còn có người mà cô không muốn gặp.
 
Cho nên Thịnh Văn Ngôn chỉ ngồi đó một chốc rồi đứng dậy khỏi giường bệnh, kéo Thẩm Tại định về công ty.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tại cũng tùy theo ý cô.
 
Trở lại khu văn phòng ở IZ, Thịnh Văn Ngôn đi về phía bàn làm việc của mình.
 
“Cô vào đây.” Thẩm Tại nói với cô một câu rồi đi vào văn phòng.
 
Thịnh Văn Ngôn lại đành lật đật theo sau, “Thẩm tổng, có chuyện gì ạ.”
 
“Vào trong nằm đi.” Thẩm Tại ra hiệu về phía phòng nghỉ của mình.
 
Lúc nói vẻ mặt anh vẫn nhàn nhạt, dường như chỉ đang nói việc công chứ không phải quan tâm gì ai.
 
Thịnh Văn Ngôn ngẩn ra: “… Dạ?”
 
“Sao, không muốn nằm à? Vậy cô ra ngoài đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Nằm! Tôi nằm!” Thịnh Văn Ngôn kịp phản ứng lại, vui như mở cờ trong bụng, rồi nhanh chân đi về phía phòng nghỉ, “Lưng tôi đau quá, ngồi không rất khó chịu…”
 
Thịnh Văn Ngôn mở cửa đi vào phòng nghỉ, nơi này, trước giờ cô chỉ vào đúng một lần, để lấy đồ giúp Thẩm Tại.
 
Phòng nghỉ không lớn lắm nhưng những cái cần có đều có cả, có thể khiến người ta ngủ một giấc rất ngon.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn cái giường kia, lòng bỗng hồi hộp vô cớ. Cô thoáng do dự rồi đi về phía cửa, bám lên khung cửa hỏi: “Thẩm tổng, tôi có thể đắp chăn không?”
 
Thẩm Tại không nhìn cô, chỉ thuận miệng Ừ một tiếng.
 
“Cảm ơn Thẩm tổng.”
 
Thịnh Văn Ngôn đóng cửa phòng lại, nhưng một lát sau lại mở ra: “Tôi hơi khát, có được uống ly nước kia không?”
 
Thẩm Tại ngồi sau bàn nhấc mắt lên nhìn cô một cái: “Không được, tự ra mà rót.”
 
“Vầng.”
 
Thịnh Văn Ngôn cầm ly giấy dùng một lần ra lấy nước, trước khi vào trong lại hỏi: “Tôi có được ngủ đến hết giờ làm không?”
 
“Không phải cho cô nghỉ rồi sao.”
 
“Ừ nhỉ.” Cô vào phòng nghỉ, nhưng chẳng được mấy giây lại thò ra, “Vậy tôi dùng đồ vệ sinh cá nhân của anh được không, lớp trang điểm của tôi trôi rồi, tôi phải rửa mặt.”
 
“… Biết rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn giơ like, nói: “Cảm ơn Thẩm tổng.”

 
Nói xong lại định đi vào, Thẩm Tại day mi tâm: “Thịnh Văn Ngôn.”
 
“Ừm?”
 
“Thấy cô ra ra vào vào có vẻ có tinh thần lắm, không thì cô ra ngoài ngồi đi.”
 
Vẻ mặt Thịnh Văn Ngôn cứng đờ: “Tôi, tôi không có tinh thần, tôi mệt lắm, tôi ngủ đây.”
 
Thẩm Tại: “Vậy thì đừng nói nữa, cũng đừng có chạy ra.”
 
“Vâng!”
 
Đóng cửa lại rồi uống nước xong, Thịnh Văn Ngôn cuối cùng cũng ngoan ngoãn nằm lên giường, cô kéo chăn đắp lên người mình, nằm co mình vào chăn theo thói quen.
 
Mùi hương là lạ…
 
Thịnh Văn Ngôn chợt mở mắt, bình thường lúc ngủ cô đều quen dùng một loại nước hoa phòng ngủ, cho nên chăn gối của cô toàn mùi đó.
 
Nhưng hôm nay nằm trong này, có một mùi hương khác không thuộc về mình, mà là mùi của Thẩm Tại.
 
Thịnh Văn Ngôn hơi nóng bừng mặt, nhưng lại kìm được nhẹ ngửi một chút, có hương gỗ, nhàn nhạt, rất dễ chịu, cũng làm cho người ta cảm thấy an toàn.
 
Có lẽ lúc này đã hoàn toàn trở nên bình tĩnh, cô nhớ lại tất cả mọi chuyện trong chiều nay, cái thai làm người ta hết hồn hết vía, người nhà chỉ trích chửi rủa, và cả lời an ủi, sự tin tưởng của anh…
 
Thịnh Văn Ngôn cong môi, nhìn cánh cửa phòng nghỉ đóng chặt
 
Có thể tưởng tượng ra, hình ảnh anh lúc này đang ngồi ngoài kia xử lý tài liệu, chắc là trông hệt như một người máy chỉ biết đến công việc, vừa nghiêm túc vừa lạnh lùng.
 
Ấy vậy nhưng… Cô lại cảm thấy mình đã thích con robot nghiêm túc này hơn mấy phần.
 
——
 
Một giấc này cô ngủ đến quá cả giờ tan ca.
 
Lúc tỉnh dậy nhìn đồng hồ mới biết đã hơn bảy giờ, qua giờ tan làm rồi. Cô mau chóng bò dậy khỏi giường, ra ngoài thì phát hiện cả văn phòng vắng hoe, không một bóng người.
 
Cô lại ra khỏi văn phòng, lúc đầu cứ tưởng Thẩm Tại quên mất chuyện cô còn ngủ trong văn phòng, nhưng ra ngoài mới phát hiện ra, Trần Siêu vẫn đang ngồi ở bàn làm việc.
 
Anh ta thấy cô thì chẳng lấy gì làm lạ, hiển nhiên là đang chờ cô.
 
Trần Siêu: “Dậy rồi à.”
 
“À, phải.”
 
“Vậy tôi đưa cô về.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Anh… Vẫn chưa tan làm à?”
 
“Sếp bảo tôi ở đây đợi cô.” Trần Siêu cạn lời nhìn cô mấy giây, “Ngủ đến tận bây giờ, giỏi thật.”

 
Trần Siêu không biết hồi chiều Thịnh Văn Ngôn đã gặp phải chuyện gì, nhưng chuyện Thẩm Tại cho phép cô vào phòng nghỉ của mình để nghỉ ngơi, anh ta khá bất ngờ. Lúc trước Trần Siêu đã biết cô nàng này không phải là trợ lý đúng nghĩa, sếp chắc chắn sẽ có chỗ ưu ái cô, nhưng bây giờ lại cảm thấy, sếp mình ưu ái có vẻ hơi quá mức.
 
Có có hơi dung túng quá.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn quanh ngó quất: “Sếp đâu rồi?”
 
“Có việc, đi từ một tiếng trước rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn ờ một tiếng, lời nói đầy mùi dấm chua: “Đi với trợ lý mới hả? Trợ lý Trần, có trợ lý mới rồi, đến cả anh cũng bị vứt bỏ thành tài xế cho tôi.”
 
Trần Siêu lườm cô: “Tôi là người có thể tùy tiện thay thế à, sếp đi có việc riêng nên mới không dẫn ai theo.”
 
“Ờ.”
 
“Mà trợ lý mới kia bị sa thải từ hôm qua rồi, cô nói gì đấy.”
 
“Ờ ờ… Hả?” Thịnh Văn Ngôn lập tức tỉnh táo hẳn, “Sa thải? Tại sao? Sao tôi không biết?!”
 
“Sếp đuổi việc ai còn phải thông báo với cô chắc.” Trần Siêu nói đến đây cũng hơi bất mãn, “Cô kia bị dị ứng với cồn, chuyện này mãi sau mới biết, đúng là, vậy mà lúc phỏng vấn không nói với tôi.”
 
“Dị ứng cồn… Đi mấy chỗ kia đâu cần uống rượu, dị ứng cũng có sao đâu.”
 
“Ai bảo cô là chúng ta không cần uống.”
 
“Thế lần trước tôi uống còn bị mắng ấy còn gì!”
 
Trần Siêu liếc xéo cô một cái: “Không cho cô uống là tốt cho cô, Thẩm tổng vì bảo vệ cô nên mới mắng cô! Đừng có mà có phúc không biết hưởng.”
 
“…”
 
——
 
Trần Siêu lái xe, đưa Thịnh Văn Ngôn về nhà.
 
Trên đường đi, Thịnh Văn Ngôn cứ luôn miệng ríu rít hỏi chuyện hôm đó sau khi cô xuống xe, lúc đầu Trần Siêu còn kể Thẩm Tại bảo mình xuống xe thế nào, rồi mình còn đi theo cô suốt cả đoạn đường thế nào.
 
Nhưng Thịnh Văn Ngôn cứ như não cá, cứ một chốc lại hỏi một lần, dường như cô không thể tin vào những gì mình đã nghe thấy, cuối cùng chính Trần Siêu cũng phiền, cưỡng chế tắt cái loa phường của cô.
 
Đưa Thịnh Văn Ngôn đến cổng nhà họ Thịnh, Trần Siêu đợi cô xuống xe xong thì quay xe đi luôn, hiển nhiên là vì thấy phiền quá chịu không nổi.
 
Thịnh Văn Ngôn lòng vui phơi phới, nhưng khi quay đầu lại trông thấy cánh cổng nhà mình, niềm vui cũng dần dần nguội lạnh.
 
Cô đứng trước cổng một lúc, sau đó cố gồng lấy dũng khí, đi vào sân trong.
 
Trong thâm tâm cô vẫn áy náy với Điền Kiều, cho nên vẫn muốn nói với bà một tiếng xin lỗi.
 

Nhưng vừa đi tới cửa, bước chân cô khựng lại. Dù chưa thấy người nhưng cô vẫn nghe thấy tiếng nói chuyện xôn xao náo nhiệt, là giọng của ông bà nội…
 
Chắc là đã thần hồn nát thần tính một phen, muộn thế này rồi mà vẫn còn ở đây.
 
Thịnh Văn Ngôn hít sâu một hơi, nhớ tới những lời nói khi ở bệnh viện, cũng nhớ mình đã nói, mình không thèm ở đây.
 
“… Kiều Kiều, sau này con phải chú ý nhé, mấy tháng này là dễ có chuyện lắm. Hay là thế này, đêm nay mẹ ở lại đây, mẹ ở với con mấy ngày…”
 
“Mẹ, không cần đâu, con không sao…”
 
“Vậy sao được, mẹ không yên tâm.”
 
Một phút sau, dì Trần từ trong nhà bước ra, đi đến cổng ngó trái ngó phải, thấy hơi là lạ…
 
Mới nãy còn nghe tiếng, sao giờ chẳng thấy ai.
 
Dì Trần lắc đầu nghĩ bụng chắc do mình nghe nhầm, bà đóng cổng lại rồi quay vào nhà.
 
——
 
Tối nay Thẩm Tại hội họp với mấy người bạn, 10 giờ mới về đến nhà.
 
Chiếc xe chạy vào khu nhà, đi về phía tòa nhà mà anh ở. Bỗng, một bóng người lướt qua bên cạnh.
 
Lúc vào trong thì xe chạy chậm lại, lại có ánh đèn đường nên Thẩm Tại thấy rõ ràng.
 
“Lùi xe lại đi.” Anh đột nhiên nói.
 
Lái xe nghe vậy thì nhìn gương chiếu hậu, đáp: “Vâng, tiên sinh.”
 
Chiếc xe chầm chậm lùi lại, càng ngày càng gần, bóng lưng kia cũng khiến Thẩm Tại nhìn rõ là ai.
 
Anh hạ cửa sổ xe xuống, gọi cô lại: “Thịnh Văn Ngôn.”
 
Thịnh Văn Ngôn cúi nhìn mặt đường, trong đầu trăm mối tơ vò, hoàn toàn không nhận ra chiếc xe vừa lướt qua là của Thẩm Tại, lúc này nhìn theo tiếng gọi mới nhận ra, người mà cô mong nhớ suốt tối nay đang yên vị trong xe.
 
“…”
 
Thẩm Tại khẽ nhăn mày: “Cô ở đây làm gì?”
 
Nói thật thì cô cũng chẳng biết mình ở đây làm gì.
 
Chỉ là là từ sau khi ra khỏi nhà, cô cũng chẳng biết phải đâu, nghĩ tới nghĩ lui, người cô muốn gặp cũng chỉ có anh, thế là cô đến đây.
 
Nhưng đến nơi mới phát hiện ra anh không có nhà, vậy là cô ngồi trước cửa một lúc lâu, mãi mà chẳng thấy anh về, thế là định rời đi.
 
Không ngờ là lại gặp được ở đây.
 
Thật ra cô cảm thấy trạng thái tâm lý của mình bây giờ có hơi cực đoan, cũng không biết sao mình lại muốn đến gặp anh… Cảm giác mong muốn mãnh liệt này, khiến chính bản thân cô cũng hơi hoang mang.
 
“Tôi, tôi làm gì đâu, chỉ là… đi dạo vậy thôi.”
 
“Đi dạo? Đi dạo đến tận Đồng Nguyệt Loan?” Thẩm Tại nhìn cô, “Lưng hết đau rồi?”
 
“Đau.”
 
“Đau mà còn đi.”

 
“Hết cách rồi… Tôi cứ đi cứ đi, rồi quyết định bỏ nhà ra đi luôn.”
 
Thẩm Tại hơi sững ra, dù sao thì cái cụm từ “bỏ nhà ra đi” rất trẻ trâu này có chút khoảng cách với tuổi tác của anh, “Cô nói gì?”
 
“Tôi nói, tôi bỏ nhà ra đi.” Thịnh Văn Ngôn nghĩ rồi nghĩ, cuối cùng nghĩ ra một cái cớ, “Thật ra, tự nhiên tôi chẳng biết đi đâu, thế là tìm tới anh… Tìm anh vay tiền!”
 
“…”
 
Thẩm Tại đứng hình mất 5 giây, rồi mới mở miệng nói: “Vay tiền?”
 
“Đúng thế.” Biểu cảm của Thịnh Văn Ngôn như đang nói “Cuộc sống thật gian nan”, “Tiền lương của tôi không đủ dùng, đến mức mà ngủ khách sạn một đêm cũng không đủ ấy. Bạn của tôi toàn bọn giả tạo, biết tôi bỏ nhà đi thì trở mặt rồi, được thôi, không phải họ Thịnh thì tôi chẳng là cái đinh gì.”
 
Thịnh Văn Ngôn nói xong thì âm thầm xin lỗi bọn Lâu Ngưng, để diễn cho tròn vai, đành phải đắc tội các đồng chí vậy.
 
Thẩm Tại nheo nheo mắt: “Ý cô là, tiền lương của IZ rất thấp.”
 
Ơ kìa… Trọng điểm có phải cái này đâu sếp.
 
Thịnh Văn Ngôn cười gượng gạo: “Nào có, là tôi, là năng lực tôi có hạn, kinh nghiệm không đủ, chỉ được cầm lương thực tập~ “
 
“Dựa theo tiêu chuẩn trong ngành, lương thực tập của IZ so với các công ty cùng ngành cũng là khá cao rồi.”
 
“Ồ… Phải đó! Vậy nên vẫn là do vấn đề của cá nhân tôi, tôi dùng tiền vung tay quá trán.”
 
“Biết thì tốt.”
 
“…”
 
Quả nhiên là cuồng công việc, lúc này mà lại bắt trọng điểm vào tiền lương.
 
Thẩm Tại: “Về nhà lại cãi nhau với ba cô à?”
 
Thịnh Văn Ngôn lí nhí nói: “Không cãi nhau, nhưng vừa về tôi đã thấy ông bà nội tôi ở đó, thế là chẳng muốn vào nữa!”
 
Thẩm Tại nhìn cô tức đến thở phì phì, lại nhớ đến cảnh tượng mình thấy ở bệnh viện. Dù người mới quen cô không bao lâu như anh mà vẫn đoán được tính tình của cô, biết cô cái gì sẽ làm, cái gì không.
 
Nhưng người nhà họ Thịnh lại hiểu lầm như thế, xem ra bằng ấy năm trôi qua, bọn họ quả thật chẳng để tâm đến cô nhóc này được bao nhiêu.
 
Ngoài xe gió lạnh đìu hiu, Thịnh Văn Ngôn hơi rét, đành luống cuống nói cho hết lời: “Không cần nhiều đâu sếp, cho tôi mượn 2 nghìn tệ là được. Còn nếu anh thấy tôi vừa đói vừa lạnh trông đáng thương quá thì có thể thưởng thêm cho tôi một chút cũng được.”
 
Cô nói nghe có vẻ nhẹ nhàng, nhưng rõ ràng là chỉ đang ra vẻ dửng dưng vậy thôi.
 
Thẩm Tại nhìn người cô run lên, nói: “Chưa ăn tối?”
 
“Chưa ạ… Ầy, anh để ý vào cách dùng từ của tôi ấy, vừa đói vừa lạnh! Thảm quá trời.”
 
“Lên xe đi.”
 
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Dạ?”
 
Thẩm Tại: “Bảo cô lên xe.”
 
“Làm gì ạ?”
 
“Về nhà tôi.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.