Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 25:
Nhà Thẩm Tại trước giờ lúc nào cũng lạnh băng băng, Thịnh Văn Ngôn ngồi bên bàn ăn, vừa ăn mì vừa liếc nhìn Thẩm Tại.
Lúc này anh đang đứng bên cửa sổ sát đất, nói chuyện điện thoại với ai đó. Khoảng cách này khiến cô không thể nghe rõ họ nói gì, chỉ thấy Thẩm Tại cau mày, có vẻ không hài lòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Biết rồi, anh cũng chú ý đi.”
Loáng thoáng nghe thấy anh nói một câu như vậy, sau đó anh cúp máy nhìn về phía cô.
Thịnh Văn Ngôn vội vàng thu mắt lại, cúi đầu ăn mì.
“Ăn không đủ thì tự nấu thêm.” Thẩm Tại nói.
Thịnh Văn Ngôn húp một ngụm nước mì, “Đủ, tôi chỉ ăn bằng đấy thôi, dễ nuôi lắm.”
Thẩm Tại cười một tiếng: “Dễ nuôi à, ba cô đâu có nói thế.”
Thịnh Văn Ngôn sững ra, rầu rĩ nói: “Vừa rồi ông ấy gọi cho anh làm gì?”
“Hỏi tôi cô đang ở đâu, sao lại không về.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thế anh nói sao?”
“Tôi nói cô bỏ nhà đi rồi.”
Thịnh Văn Ngôn nghẹn họng, suýt nữa thì sặc, nhưng nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cũng không sai… Vậy, ông ấy phản ứng thế nào?”
Nhắc đến phản ứng, Thẩm Tại lại im bặt.
Sau khi Thịnh Thiên Hòa nghe nói con gái mình ở nhà anh, hình như ông ấy rất yên tâm, còn nhờ anh khuyên bảo giúp, quan tâm cô một chút. Nói là đợi hai người già trong nhà đi rồi, mọi người đều bình tĩnh lại đã rồi tính.
Thẩm Tại nhìn Thịnh Văn Ngôn, trong vài giây anh có hơi hoảng hốt, đây rốt cuộc là con ai cơ chứ…
Thịnh Thiên Hòa đúng là không hề xem anh như người ngoài.
“Cô muốn ông ấy có phản ứng gì?” Thẩm Tại hỏi.
Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng, ra vẻ không để bụng: “Ai thèm quan tâm ông ấy phản ứng thế nào… Dù sao thì nhà ấy cũng chẳng chứa chấp tôi.”
“Cô biết ba cô không cố ý mà, chuyện hôm nay ông ấy thấy rất áy náy, nói là không nên cãi nhau với cô.”
“…”
Thẩm Tại: “Tư tưởng cố chấp của người già không thay đổi được, cô không cần nghe cũng không cần để ý, cứ làm tốt chuyện của mình là được.”
“…”
Thẩm Tại thấy cô chẳng hé nửa lời thì duỗi tay gõ lên đầu cô: “Nói đi.”
Thịnh Văn Ngôn xuýt xoa một tiếng: “Nghe rồi…”
Thẩm Tại nhíu mày: “Nghe rồi thì nói nghe rồi, giờ cô xị mặt cho ai xem đấy?”
“Có đâu!”
Thịnh Văn Ngôn bị đau, xoa xoa trán rồi trừng mắt với anh.
Hôm nay cô để mặt mộc, vẻ non nớt của cô gái hơn 20 không còn bị lớp trang điểm che lấp, thiếu đi một chút vẻ diễm lệ ngày thường, trông có vẻ trẻ con hơn.
Thẩm Tại sững lại vài giây, dời tầm mắt khỏi gương mặt cô, nói: “Cô ăn trước đi, đợi lát nữa tôi đưa cô đi khách sạn.”
“… Ò.”
Thẩm Tại quay người đi về phía cầu thang, Thịnh Văn Ngôn nhìn theo bóng anh đến khi biến mất hẳn, cô lại giơ tay lên xoa xoa đầu, chỗ mà anh vừa gõ lên.
Một lát sau, cô bỗng mỉm cười.
Khách sạn à… Cô không muốn đi cho lắm.
——
Cả một dài ngày ở ngoài, Thẩm Tại lên tầng tắm rửa, thay một bộ quần áo đơn giản thoải mái.
Xong xuôi đâu đấy, anh nghĩ chắc Thịnh Văn Ngôn cũng ăn mì xong rồi, đưa cô đi được rồi. Nhưng lúc xuống tầng mới phát hiện ra, ai kia đúng là đã ăn xong rồi, mà không chỉ ăn xong, còn nằm đánh một giấc ở phòng khách.
Thẩm Tại đi tới bên sô pha, rũ mắt nhìn cô.
Xem ra cô ngủ rất cẩn thận, nằm sấp xuống, không dám đụng vào lưng.
Đương nhiên Thẩm Tại không nhìn thấy vết thương của cô thế nào, nhưng lúc ở bệnh viện nghe bác sĩ nói, xanh tím một mảng, rất nghiêm trọng. Vậy mà lúc chiều ở bệnh viện cô lại chẳng thốt nửa lời…
Chuyện này làm Thẩm Tại nhớ đến lần cô ngã vào bồn hoa ấy, lúc đó, cô cũng chẳng rên lấy một tiếng.
Đôi khi anh cảm thấy cô là đại tiểu thư được nuông chiều từ bé, nhưng đôi khi lại cảm thấy, cũng không phải.
“Thịnh Văn Ngôn.” Thẩm Tại gọi.
“Hm?” Cơn buồn ngủ như muốn nhấn chìm, Thịnh Văn Ngôn hơi nhấc mí mắt, “Anh xong rồi à… Tôi chờ lâu quá ngủ quên mất.”
Thẩm Tại: “Ngủ cả một buổi chiều rồi, còn ngủ được nữa?”
“Ưm… Đau.”
Thẩm Tại sững lại mấy giây, có lẽ, là vì đồng cảm và mềm lòng, lúc ngồi xổm xuống bên cạnh, giọng anh có vẻ dịu dàng hơn: “Còn đau lắm à?”
“Ừm.” Thịnh Văn Ngôn vô cùng đáng thương nói, “Cái đó… Hôm nay tôi không đi được không, tôi ngủ trên sô pha một đêm là được, tôi thề, tuyệt đối không quấy rầy anh.”
“Không đi?”
“Chủ yếu là là vì tôi đau quá không đi nổi…” Thịnh Văn Ngôn nức nở hai tiếng, “Anh nói xem tại sao tôi lại thảm vậy chứ, có nhà mà không được về, bị thương còn phải một mình ở khách sạn… Tôi không muốn thảm vậy đâu, tôi ở đây một đêm nhé, được không?”
Thẩm Tại im lặng.
Thịnh Văn Ngôn quyết không buông tha: “Được không Thẩm tổng? Thẩm tổng? Anh đẹp trai? Chú?”
Thẩm Tại hơi nhíu mày, cúi xuống gõ đầu cô một cái: “Đừng có nhận vơ.”
“Au…”
“Đứng lên.”
Thật đúng là tuyệt tình!
Thịnh Văn Ngôn bi thương nhìn anh, nhưng lại không dám lắm lời một câu, đành phải từ bỏ: “Được thôi… Vậy anh tìm giúp tôi một khách sạn rẻ rẻ tí, tôi chẳng có bao nhiêu tiền. Anh cho tôi mượn nhiều vậy cũng vô ích… Tôi còn chẳng dậy nổi. Ôi, tôi thảm quá ——”
“Tầng 2, phòng đầu tiên bên trái.”
“Tôi cảm thấy tôi là người…” Thịnh Văn Ngôn sửng sốt, nửa câu sau “thảm nhất thế giới” còn chưa ra khỏi miệng, cô chợt quay ngoắt lại nhìn anh.
Thẩm Tại vẫn đứng đó, nhàn nhạt nói: “Cô muốn làm người thảm nhất thế giới cũng được, ra ngoài với tôi.”
“Không cần! Không cần không cần!” Thịnh Văn Ngôn hiểu được ý anh là không cần phải đi ở khách sạn nữa, thế là chạy vèo ra cầu thang, “Phòng đầu tiên bên trái đúng không! Đã hiểu! Cảm ơn anh! Thẩm Tại, anh là tốt nhất!”
Nói rồi, cô chạy lên tầng nhanh như chớp.
“……”
Thẩm Tại chợt ngây ra, cái này gọi là đau lưng đấy nhỉ?
Thịnh Văn Ngôn hớn hở đi đến phòng cho khách, căn phòng này khá trống trải, rõ ràng là bình thường cũng không có ai ở.
Cô dạo một vòng quanh phòng, mở cửa ban công. Ngoài ban công là cảnh hồ về đêm, mênh mang êm đềm, làm lòng người phấn chấn.
Thịnh Văn Ngôn thở ra một hơi, bỗng cảm thấy, chẳng còn buồn bã gì nữa.
Cốc cốc ——
Là tiếng gõ cửa, cửa vẫn chưa đóng, Thịnh Văn Ngôn vừa quay đầu đã thấy Thẩm Tại cầm quần áo đứng trước cửa.
Anh bước vào thả bộ quần áo xuống đuôi giường: “Mới đấy, mặc tạm một đêm đi. Cô có thể dùng phòng tắm ngoài kia, trong đó có bàn chải và khăn lau.”
“Ồ, được, cảm ơn nhé.”
Thẩm Tại: “Vậy cô làm gì thì làm đi, có việc thì nói qua WeChat.”
“Lúc nào cũng được ạ?”
“Không được.”
“…”
“Sau giờ ngủ thì đừng làm phiền tôi.”
Thịnh Văn Ngôn bẩm lẩm: “Làm sao tôi biết khi nào anh ngủ.”
“Xem ra cô có nhiều chuyện lắm?”
Thịnh Văn Ngôn nhoẻn miệng cười, vội vàng nói: “Không có không có, sếp đi ngủ đi, tôi không làm phiền anh đâu.”
Thẩm Tại ừ một tiếng, lúc này mới nói: “Đi ngủ sớm đi.”
“Vâng!”
Thẩm Tại rời đi, Thịnh Văn Ngôn cầm quần vào phòng tắm.
Tắm rửa thay quần áo xong, cô mới phát hiện ra cả quần và áo đều rộng không phải chỉ một chút, cái quần đùi này, dài qua cả đầu gối cô.
Thịnh Văn Ngôn cúi xuống xắn lên ba gấu, xong lại thắt chặt dây rút, lúc này mới coi như xong cái quần.
Mặc xong, cô nhìn mình trong gương, mặc quần áo thế này… Trông hơi giống như mặc đồ của bạn trai.
Thịnh Văn Ngôn nhịn cười, kéo cổ áo ngửi ngửi một chút.
Ahhh… Quả nhiên là đồ mới, chẳng có một tí mùi nào giống mùi hương trên giường trong phòng nghỉ của Thẩm Tại.
Trong giây phút nào đó, cô bỗng có hơi thất vọng.
——
Sau nửa đêm, cũng không biết do chiều nay ngủ nhiều quá hay do lạ giường, Thịnh Văn Ngôn mãi mà không ngủ được.
Cuối cùng thì thật sự không nhịn được nữa, cô quyết định bò dậy, nửa đêm nửa hôm quấy rầy Lâu Ngưng.
“Alo, đang làm gì đấy?”
Thịnh Văn Ngôn còn tưởng mình sẽ làm Lâu Ngưng tỉnh mộng đẹp, nhưng nghe thấy tiếng ồn bên chỗ cô ấy, cảm giác áy náy lập tức tan thành mây khói.
Thịnh Văn Ngôn: “Đang quẩy ở đâu đấy?”
“Ở JC, muốn tới làm vài chén không? Có zai đẹp đấy.”
Thịnh Văn Ngôn cười nhạt: “Zai đẹp cái mông gì.”
“Phải phải phải, không đẹp trai như chú Thẩm nhà cậu.” Chắc Lâu Ngưng đã đến một góc yên tĩnh nào đó, giọng cô ấy nghe cũng rõ hơn hẳn, “Dào ôi, mặc dù không có đẹp bằng chú Thẩm, nhưng mà vừa tầm tay với.”
“Nói kiểu gì đấy, Thẩm Tại thì không với tới à?”
“Thì làm sao, nói như cậu dụ nổi Thẩm Tại vậy.”
“Sao lại không được.” Thịnh Văn Ngôn khẽ hừ một tiếng, “Giờ mình còn đang ở nhà anh ấy đây.”
“Phụt… Cái gì?! Thật á? Sao cậu làm được hay vậy?”
Những chuyện ồn ào trong nhà mình Thịnh Văn Ngôn không muốn nói ra cho lắm, chỉ kể: “Bởi vì mình cãi nhau với người nhà, bảo muốn bỏ nhà đi, anh ấy chẳng còn cách nào khác thế là đành chứa chấp mình một đêm.”
“Ôi vãi, trâu bò đấy.” Lâu Ngưng nói, “Đừng có nói với mình là mấy hôm nữa hai người sẽ yêu nhau đấy nhé.”
Nói đến đây, sức mạnh trâu bò của Thịnh Văn Ngôn hơi héo: “Cái này thì vẫn hơi khó.”
“Sao thế, cậu cũng cảm thấy anh ta sẽ không thích mình à?”
Thịnh Văn Ngôn còn lâu mới chịu nhận, cứng đầu nói: “Nhưng mình cảm thấy anh ấy đối xử với mình vô cùng tốt, là kiểu tốt mà khác với những người khác ấy, anh ấy luôn kiên nhẫn khuyên mình thế này thế kia… Ê này, cậu nói xem thế này có lạ không, có chuyện ba mình nói với mình những 800 lần mình chẳng thấm, thế mà anh ấy mới nói một câu mình đã nghe.”
Lâu Ngưng líu lưỡi: “Cậu thế này… U mê quá rồi.”
Thịnh Văn Ngôn: “Nhưng cũng vì anh ấy nói có lý mà, mà hôm nay mình thật sự rất biết ơn anh ấy.”
“Ừ ừ, mình nghĩ cậu nên bỏ nhà đi lâu một tí, ở lại nhà anh ta lâu một tí.”
“Cậu tưởng cái này dễ lắm à?”
“Thì cậu hóa thân thành Nàng tiên ốc* đi, bán thảm rồi tỏ ra đáng thương này kia, không phải cậu giỏi nhất vụ này sao.”
(*) Nàng tiên ốc: Xuất phát từ câu chuyện Nàng tiên ốc, nàng tiên ốc là cô gái đảm đang chăm chỉ, biết chăm lo việc nhà, biết nấu cơm ngon canh ngọt.
“Cút.”
……
Hôm sau, Thẩm Tại ra khỏi phòng ngủ, nhìn căn phòng đối diện, cửa mở toang, chắc ai kia đã ngủ dậy rồi.
Anh đi thẳng xuống tầng. Lúc đến gần phòng bếp thì nghe tiếng loang choang loảng xoảng vang lên.
Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Thẩm Tại chính là: Lại đang bày trò gì đây.
Anh lập tức đi đến, vòng qua tấm ngăn bằng kính, nhìn thấy người trong bếp.
Vừa nhìn thấy đầu tiên là sửng sốt, bởi vì cô đang mặc quần áo ngủ anh đưa cho hôm qua. Anh biết quần áo mình đưa cô sẽ rộng, nhưng không ngờ lại rộng đến mức này. Thùng thà thùng thình, trông như trẻ con trộm mặc đồ người lớn.
Mỗi tội là… Hai cái cẳng chân thon thả trắng bóc dưới ống quần thì hoàn toàn không liên quan gì đến trẻ con cả.
Thẩm Tại hơi sững người, ánh mắt rất nhanh đã rời khỏi cặp chân kia: “Thịnh Văn Ngôn.”
Thịnh Văn Ngôn đang mần bữa sáng, nghe thấy tiếng anh thì lập tức quay đầu lại: “Anh dậy rồi à, tôi đang làm bữa sáng, xong ngay đây.”
Thẩm Tại nhớ lại bữa sáng đầu tiên cô làm mà mình từng ăn, anh nhíu mày: “Lằng nhằng thế làm gì, không phải đã bảo cô mua là được sao.”
“Vậy đâu có được… Để cảm ơn anh, tôi phải đích thân làm.”
“Tôi cũng cảm ơn cô, khỏi phải khách sáo.”
Thịnh Văn Ngôn gắp miếng thịt bò trong chảo lên: “Yên tâm đi, lần này chắc chắn là ngon, tôi thề.”
Nói rồi, Thịnh Văn Ngôn tắt bếp rồi bước đến mời Thẩm Tại qua ngồi vào bàn ăn trước, đã thế còn vô cùng ân cần kéo ghế ra cho anh: “Thẩm tổng thân mến, vô cùng biết ơn anh đã cho tôi ở nhờ đêm qua, bữa sáng cỏn con nhưng của ít lòng nhiều.”
Thẩm Tại ngồi trên ghế, dường như chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu cô: “Cô muốn gì thì nói thẳng ra, đừng có lắm trò.”
Thịnh Văn Ngôn chống tay lên bàn, nghiêng người, rũ mắt nhìn anh: “Thẩm tổng, tôi nghe nói, trợ lý mới kia không đạt, bị anh sa thải rồi.”
Thẩm Tại bình thản ngồi đó, chờ cô nói tiếp.
Thịnh Văn Ngôn: “Vậy nếu bên cạnh anh lại không có ai, thì cứ để tôi đảm nhiệm tiếp đi. Nếu không, một mình trợ lý Trần lại lo không xuể.”
Thẩm Tại ồ một tiếng: “Tâm huyết với chuyện sinh hoạt của tôi thế cơ à.”
“Phải ạ phải ạ. Cho nên là, nể tình tôi cần mẫn nhiệt tình như thế…” Thịnh Văn Ngôn khịt mũi một cái, mắt long lanh ánh nước, “Anh có thể cho tôi ở lại thêm mấy ngày không, để tôi chăm sóc cho anh thật tốt, nhé.”