Em chỉ thích gương mặt anh

Chương 22


Đọc truyện Em chỉ thích gương mặt anh – Chương 22:

Thịnh Văn Ngôn cuối cùng cũng về đến nhà, cũng may chỗ đó cách nhà cô không xa, đi bộ nửa tiếng đã đến cổng.
 
Lúc giận dỗi xuống xe, có bực bội tức tối, đương nhiên là cũng vì không xuống nước được, nhưng càng nhiều là do hơi men sai khiến.
 
Nếu như bình thường cô chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Thế là hôm sau tỉnh dậy, Thịnh Văn Ngôn vừa lửa giận nóng ruột, vừa thấy chột dạ.
 
Giận đương nhiên là vì Thẩm Tại không công nhận ý tốt của cô, cô lo lắng cho sức khỏe của anh vậy mà anh lại chẳng thèm cảm kích. Đã vậy hôm qua cô uống nhiều thế kia, vậy mà anh lại làm mặt lạnh để cô xuống xe, chẳng có ý gì là lo lắng!
 
Chột dạ là vì từ sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ kĩ càng lại lời mà Thẩm Tại nói… Cũng không hẳn là không có lý.
 
Trong lúc xã giao mà bị người ta dẫn dắt cảm xúc, còn dễ dàng bị người ta chọc giận, đúng là không nên.
 
Hơn nữa, anh là sếp, anh không cho cô ra mặt cô tuyệt đối phải nghe… Nhưng hôm qua cô lại nổi giận trên xe, làm gì có chuyện cấp dưới nổi giận với sếp chứ. 
 
Thịnh Văn Ngôn nghĩ vậy thì thấy hơi đau tim, mặc dù theo lý thuyết cô cảm thấy anh đối xử với cấp dưới không nghe lệnh như vậy thì không có gì sai, nhưng trong lòng cô vẫn cứ mong đợi, đối với anh cô có gì đó khác biệt.
 
Mấy ngày tiếp theo, Thịnh Văn Ngôn hầu hết thời gian đều ở công ty, còn nhưng công việc cần ra ngoài của Thẩm Tại đều không được sắp xếp cho cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thậm chí đến hôm thứ ba nọ, Thịnh Văn Ngôn phát hiện ra khu văn phòng chủ tịch có thêm một cô gái.
 
Khoảng 27, 28 tuổi, lề thói nghiêm chỉnh, chả khác gì người máy, đúng là y như đúc ra từ một khuôn với Trần Siêu!
 
Sau đó Trần Siêu giới thiệu sơ với cô, nói đó là trợ lý sinh hoạt anh ta mới tuyển cho Thẩm Tại.
 
Còn Thịnh Văn Ngôn cô đây… chính thức! Rút! Lui! Khỏi công tác sinh hoạt của của Thẩm Tại!
 
Không phải chứ, mặc dù tối hôm đó là cô sai, nhưng những công việc hàng ngày của trợ lý sinh hoạt cô vẫn làm rất tỉ mỉ mà! Mỗi vậy mà phải dừng??
 
Thịnh Văn Ngôn giận mà không dám nói gì, suốt cả ngày hôm đó, cứ thỉnh thoảng cô lại đi dòm cô trợ lý mới kia. Mỗi lần nhìn một cái, lại cảm thấy mình ức muốn chết đến nơi.
 
——
 
“Thẩm tổng.” Lúc sắp đến giờ tan ca, Thẩm Tại mở cửa văn phòng bước ra.
 
Thẩm Tại: “Cuộc hẹn tối nay là mấy giờ.”
 
Thẩm Tại vừa mới hỏi, Thịnh Văn Ngôn theo phản xạ có điều kiện định đứng lên trả lời, nhưng cô còn chưa kịp đứng lên, đã nghe thấy trợ lý mới phía đối diện đáp: “7 giờ rưỡi có hẹn với đội ngũ sáng tạo của bên Khoa học kỹ thuật Tâm Kỹ ở nhà hàng trung hoa trên đường Hoài Nam.”
pass chương 23 – hoainam
 
Thịnh Văn Ngôn: “…”
 
Thẩm Tại: “Được, gọi cho phó giám đốc Trần tổ 2, tối nay cô đi với Trần Siêu.”
 
“Vâng.”
 
Thẩm Tại nói xong thì đi luôn, Thịnh Văn Ngôn dán mắt lên bóng lưng anh, định nói gì đó, nhưng lại chẳng biết phải nói gì.

 
Trợ lý mới và Trần Siêu đều đi theo anh, Trần Siêu lúc đi ngang qua nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của cô, cuối cũng dừng bước. 
 
“Cô…”
 
Thịnh Văn Ngôn lập tức nói: “Tôi cũng phải đi ạ?”
 
Trần Siêu lắc đầu: “Không cần, hôm nay cô có thể tan làm sớm.”
 
“…”
 
“Từ giờ cô tập trung vào các hạng mục đi, mấy email bảo cô xem sáng nay nhớ phải xem hết đấy.”
 
Thịnh Văn Ngôn ỉu xìu, mail gửi đến xin đầu tư trong hòm thư thì chẳng có hạng mục nào hay ho, có gì mà xem. Không dẫn cô đi bàn mấy hạng mục chính thức kia, như vậy là đang gạt cô ra phải không.
 
Thẩm Tại chết tiệt…
 
Thế mà bảo sẽ dẫn dắt cô, đồng ý sẽ kèm cô học hỏi! Đồ lừa đảo!
 
——
 
Lòng Thịnh Văn Ngôn nghẹn một cục, mãi cho đến ngày giỗ mẹ cô hôm thứ bảy, cô mới tạm gác chuyện này sang một bên.
 
Ngày giỗ của Lý Tiểu Phán năm nào cô cũng đi, trước kia còn có Thịnh Thiên Hòa đi cùng cô.
 
“Ba con đâu, sao vẫn chưa xuống vậy ạ.” 10 giờ hơn, Thịnh Văn Ngôn ra khỏi phòng, cô ăn mặc nghiêm chỉnh xuống tầng lại chẳng thấy ai.
 
Dì Trần nói: “Hả? Sáng sớm nay Thịnh tổng đã ra ngoài với phu nhân rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhăn mày: “Ra ngoài? Đi đâu ạ?”
 
“Hôm nay phu nhân hôm nay muốn ăn mận chua Châu  u, hai người họ đi cả rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn sững người, cô giận tím mặt: “Hôm nay là ngày gì ông ấy không nhớ sao? Cái gì mà mận chua với chả Châu  u, dì Trần, dì gọi điện cho họ đi, bảo ba con về ngay!”
 
Đối với ba mình, những lúc khác ông ấy không có mặt cô đều có thể cho qua, nhưng ngày này là bắt buộc.
 
Trong lòng cô, mẹ cô vô cùng vô cùng yêu ba, nhưng ba lại nợ bà rất nhiều. Cho nên từ nhỏ đến lớn, Thịnh Văn Ngôn cho phép ông có người mới, nhưng tuyệt đối không cho phép ông quên mẹ mình.
 
Về điểm này, Thịnh Thiên Hòa vẫn luôn thuận theo, cho nên trước kia năm nào ông cũng đi với cô.
 
Mới đầu dì Trần cũng không biết hôm nay là ngày gì, thấy Thịnh Văn Ngôn tức giận như vậy, suy nghĩ một lúc, sau mới giật mình nhớ ra, hình như… Hôm nay là ngày giỗ của phu nhân trước.
 
Bà ấy cuống quýt cả lên: “Quay về ngay thì chắc là không được, bọn họ đi từ sáng sớm, đi tận Huyền Châu cơ…”
 
Huyền Châu… Từ đây đến đó khoảng 3 tiếng lái xe, nếu đi từ sáng sớm thì chắc giờ họ đã đến nơi rồi.
 
Thịnh Văn Ngôn tức đến bật cười: “Đúng là tâm lý quá, vì một người muốn ăn mận Châu  u mà sáng sớm đã chạy đến tận Huyền Châu.”
 
Dì Trần im bặt, vội vàng gọi điện cho Thịnh Thiên Hòa, một lát sau, bà ấy lén rén quay trở lại.

 
“Tiểu thư……”
 
“Bao giờ họ về?”
 
“Thịnh tổng nói hôm nay cô đi trước đi… Bởi vì phu nhân đã ngồi xe ba tiếng rồi, lại về nữa thì lại phải ngồi rất lâu, bà ấy không khỏe, không ăn được. Nếu ông ấy về trước thì lại không yên tâm đứa nhỏ trong bụng phu nhân…”
 
Dì Trần vừa nói vừa nhìn vẻ mặt Thịnh Văn Ngôn, sợ cô giận quá sẽ quăng đồ, dù sao lúc trước hai cha con nhà này cãi nhau cũng thường xuyên làm như thế.
 
Vậy mà bất ngờ là, Thịnh Văn Ngôn lần này nghe vậy thì lặng im chẳng nói chẳng rằng, mặt lạnh tanh đi ra ngoài.
 
Sau khi ra khỏi nhà, Thịnh Văn Ngôn cảm thấy mình sắp tức chết luôn rồi.
 
Nhưng dù cô tức đến nỗi tay run bần bật, lại chẳng tìm được cái gì để mà trút ra.
 
Rồi cô nghĩ, cô phải kìm nén lại bản năng, bởi vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, cô không muốn phá phách làm loạn để mẹ trên trời nhìn thấy.
 
Sau khi nén được cơn giận, Thịnh Văn Ngôn ngồi trên xe.
 
Ngay sau đó cô nhận được tin nhắn của Thịnh Thiên Hòa. Thịnh Thiên Hòa xin lỗi cô, ông nói mình bất cẩn quên mất, lại nói, hai ngày nữa sẽ trở về, nhất định sẽ đi bù sau.
 
Nhìn đoạn tin nhắn ông gửi đến, Thịnh Văn Ngôn chợt cảm thấy buồn tủi cùng cực.
 
Tâm trí của ông đều dồn cả vào đứa trẻ chưa ra đời kia… Vì vậy mà đến ngày giỗ của mẹ cũng quên mất.
 
Trước giờ, cô luôn nghĩ ông ấy chẳng mảy may quan tâm con cái. 
 
Nhưng hóa ra, ông chỉ không quan tâm cô mà thôi.
 
——
 
Đến thứ ba tuần sau Thịnh Thiên Hòa mới cùng Điền Kiều trở về, lúc dì Trần gọi thì Thịnh Văn ngôn đang ở công ty, vừa hay đang trong giờ nghỉ trưa nên cô lái xe về thẳng nhà luôn.
 
Vốn dĩ cô còn mang theo một bụng lửa giận trở về, nhưng đến nhà lại thấy Điền Kiều đang ngồi trên sô pha, cúi đầu cười nhìn lên cái bụng, cô bỗng chẳng biết phát hỏa thế nào nữa. 
 
Thực ra cô cũng không trách Điền Kiều, Điền Kiều không nhớ, cũng không cần phải nhớ ngày giỗ của mẹ cô. Hơn nữa, phụ nữ có thai cần được che chở, cô có thể thông cảm.
 
Cô chỉ tức ba mình, chỉ là bực bội, chỉ là…… Ghen tị mà thôi.
 
Một lát sau, Điền Kiều phát hiện ra Thịnh Văn Ngôn đang ở huyền quan trước cửa, bà vội vàng bước đến, “Văn Ngôn, sao con đã về rồi, hôm nay không phải đi làm sao?”
 
Thịnh Văn Ngôn im lặng vài giây, tùy tiện kiếm cớ: “Con về lấy đồ.”
 
“Vậy à.” Điền Kiều trông có vẻ áy náy, bắt đầu giải thích chuyện ngày giỗ mẹ cô mấy hôm trước, còn liên tục xin lỗi.
 
Thịnh Văn Ngôn liếc nhìn ba mình ngồi trên sô pha, lạnh lùng nói: “Con biết rồi, không cần nói nữa.”
 

Điền Kiều: “Văn Ngôn, con đừng nóng giận.”
 
“Con không giận.”
 
Nói rồi, cô liền chạy lên tầng.
 
Thịnh Văn Ngôn thật sự không muốn nói chuyện đó, nhưng Điền Kiều lại tưởng rằng sự bĩnh tĩnh của cô là bình yên trước cơn bão.
 
Bà vội vàng quay lại cầm đĩa mận Châu  u mới mua hôm nay, đuổi theo dỗ dành: “Văn Ngôn, con nếm thử mận này đi, ngọt lắm……”
 
“Không cần.”
 
“Hay là con mang đến công ty đi, ăn ngon lắm.” Thấy Thịnh Văn Ngôn không đáp, Điền Kiều lại hơi thấp thỏm, “Văn Ngôn, chuyện này là mẹ sai, xin lỗi con, mẹ…”
 
Thịnh Văn Ngôn đã sẵn cơn bực dọc, giờ lại bị đuổi theo xin lỗi, trong lòng lại càng bực hơn, “Con đã nói không cần xin lỗi rồi! Mà thứ này mẹ thích ăn chứ con có thích đâu, đưa cho con làm gì!”
 
Điền Kiều giật nảy mình, tay cầm đĩa run lên, mấy quả mận lăn xuống cầu thang kêu lộc cộc lộc cộc.
 
Ban đầu Thịnh Thiên Hòa cũng vô cùng áy náy, nhưng lúc này thấy thái độ của Thịnh Văn Ngôn với người lớn như vậy, ông tức khắc nổi giận: “Mày nói chuyện với mẹ hai mày kiểu gì thế! Đã xin lỗi lâu vậy rồi mà còn làm mình làm mẩy, lớn từng này rồi, còn muốn người ta phải dỗ dành bao lâu?”
 
Hàng mày Thịnh Văn Ngôn hơi giật lên: “Dỗ? Ba cảm thấy việc con làm là sai? Còn ba xin lỗi là để dỗ con?”
 
Thịnh Thiên Hòa: “Ba đã nói hai ngày nữa đi thăm mẹ mày, chuyện hôm đó cũng có lý do, không phải ba cố tình quên! Sao mày lại không hiểu chuyện như thế, cứ phải cáu kỉnh ——”
 
“Lại là con không hiểu chuyện! Rõ ràng là ba! Rõ ràng ba biết ngày này quan trọng với con thế nào, con chỉ cần ba mỗi năm một ngày này mà thôi, vậy mà ba cũng không làm được! Ba chỉ quan tâm đứa con mới của ba, trong mắt ba căn bản là không có con, ba chẳng bao giờ quan tâm con!”
 
“Sao ba lại không quan tâm mày, cái ăn cái mặc từ đầu đến chân mày, chỗ mày đang ở! Có thứ gì không phải là ba cho mày, vậy mà mày còn không biết ơn, suốt ngày cáu kỉnh với ba!”
 
“Con không muốn ba như thế với con! Ba có làm được không!”
 
“Mày nói thì dễ lắm!”
 
Hai người gào thét liền ầm ỹ, Điền Kiều cũng quen nhìn hai người cãi nhau rồi, thế là vội vàng khuyên can.
 
“Ôi dào, hai người đừng cãi nhau nữa.” Điền Kiều trướng cả đầu, kéo cánh tay Thịnh Văn Ngôn, “Văn Ngôn, ba con có quan tâm con. Đều do mẹ, con muốn giận thì giận mẹ ——”
 
Thịnh Văn Ngôn giận đến nỗi đầu ong ong cả kên, cô vung mạnh tay Điền Kiều ra: “Mẹ im đi!”
 
Vừa dứt lời, chợt nghe Điền Kiều “A” lên một tiếng ngắn ngủi, bà bước hụt chân, sắp ngã ngửa ra sau!
 
Thịnh Văn Ngôn thoáng liếc thấy Điền Kiều sắp ngã xuống cầu thang, tim cô chợt co rút, lập tức đưa tay ra đỡ lấy lưng bà!
 
Ba người đang đứng giữa cầu thang, cô bất chợt cúi xuống kéo người lại như thế chắc chắn không thể kéo lại đà rơi xuống.
 
Trong chớp mắt ấy, đầu óc Thịnh Văn Ngôn rỗng tuếch, chẳng kịp nghĩ ngợi gì đã vội vàng kéo bà lật lên người mình ——
 
Rầm rầm rầm!
 
Cô ngã trên cầu thang, trên người còn ôm một người khác, cứ vậy trượt xuống bậc cuối cùng!
 
“Kiều Kiều!”
 
“…”
 
Đau quá.
 
Thịnh Văn Ngôn che chở thật kỹ người trên người mình, chỉ thấy sau lưng như bị người ta đánh mấy gậy, nóng rát, như muốn rã thành từng mảnh.
 

Nhưng lúc này cô chẳng thể để tâm mình có đau hay không, chỉ nhìn theo Điền Kiều sắc mặt tái nhợt được Thịnh Thiên Hòa ôm lên.
 
“Mẹ, mẹ không sao chứ.” Cô nghe thấy giọng mình run lên.
 
Điền Kiều đã hoàn toàn không thể trả lời nữa, hiển nhiên là chính bà cũng sợ đến mất mật, ôm lấy cái bụng còn chưa nhô lên của mình: “Con, con ơi……”
 
Thịnh Thiên Hòa hoảng hốt, bế người lên đi thẳng ra ngoài: “Đừng hoảng đừng hoảng! Kiều Kiều! Có đau ở đâu không?! Dì Trần! Dì Trần!”
 
Dì Trần ở bên ngoài nghe tiếng thì mau mải chạy vào, vừa nhìn thấy khung cảnh như vậy thì giật mình kêu lên: “Tiểu thư! Cô sao rồi, sao lại nằm trên đất vậy?!”
 
Thịnh Văn Ngôn hoang mang rối loạn: “Dì mau xem mẹ hai, mau xem bà ấy đi!”
 
Thịnh Thiên Hòa: “Dì Trần, đem chìa khóa xe lại đây, mau đi bệnh viện với tôi.”
 
Trần dì: “Hả? Ờ ờ, vâng!”
 
……
 
Cả nhà rùm beng hết lên, vài phút sau, Thịnh Văn Ngôn nghe thấy tiếng khởi động xe, chiếc xe đi xa dần.
 
Cô mơ màng nằm trên mặt đất, qua hồi lâu sau mới chậm chạp bò dậy.
 
Khắp mình ê ẩm, lưng cũng ướt đẫm. Nhưng tầng mồ hôi lạnh kia không phải vì đau, mà là vì vừa rồi bị dọa sợ.
 
Cô… Cô không cố ý đẩy bà ấy, cô không muốn bà ấy bị ngã.
 
Sẽ không sao chứ?
 
Trái tim Thịnh Văn Ngôn xoắn lại, sau khi cố gắng bình tĩnh lại mới định đứng lên. Nhưng lưng đau quá, cô vừa đứng thẳng dậy nước mắt đã trào ra, hoàn toàn là phản ứng sinh lý.
 
Cô cắn răng đứng thẳng dậy, vừa khóc vừa đi về phía gara.
 
Ding ding ——
 
Điện thoại vang lên.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn cuộc gọi đến, ngơ ngẩn nhấn nghe máy.
 
“Còn không đi làm, Thịnh Văn Ngôn, muốn nghỉ việc phải không?” Giọng nói lạnh lùng nghiêm túc của Thẩm Tại truyền đến từ đầu bên kia.
 
Thịnh Văn Ngôn chớp chớp đôi mắt, màn hình dính phải vệt nước mắt trên má cô, cô nấc lên nghẹn ngào, rồi lại cố kiềm lại: “Không phải, tôi, chiều nay tôi muốn xin nghỉ……”
 
Lúc này là 2 giờ rưỡi chiều, đã vào giờ làm việc.
 
Lúc Thẩm Tại quay lại công ty, không thấy Thịnh Văn Ngôn có mặt nên anh đã nghĩ: Chắc cô không chịu được dạo này ở công ty bị phớt lờ nên định đánh bài chuồn đây.
 
Nhưng không ngờ, cuộc gọi cốt để lên lớp người ta này còn chưa kịp mở giáo án, anh lại bỗng nghe thấy tiếng cố nín khóc của người bên kia.
 
Điều này làm anh như bị người ta đánh úp bất ngờ, mất hai giây mới phản ứng kịp: “Xin nghỉ thì xin nghỉ, đâu phải không phê duyệt cho cô, cô khóc cái gì.”
 
Thịnh Văn Ngôn lau lau nước mắt: “… Không có khóc.”
 
Thẩm Tại im lặng một lúc lâu, đã định cúp máy nhưng cuối cùng anh vẫn không yên tâm, hỏi một câu: “Xin nghỉ làm gì?”
 
Thịnh Văn Ngôn đi đến chỗ xe mình, nghẹn ngào nói: “Tôi phải đi bệnh viện gấp…”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.