Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Oan Gia Ngõ Hẹp
Vài ngày sau đó, khi đã lấy lại vẻ mặt tươi tắn, hồng hào trở lại, Lạc Nhạn cùng đại tỷ đi dạo phố. Lâu rồi nàng không đi lại trên con phố này. Con phố này rất đông vui, nhộn nhịp, từ trước tới giờ vẫn vậy. Chỉ có con người là thay đổi thôi.
– Vương nhị tiểu thư, lâu lắm không thấy cô đi dạo phố.
Lạc Nhạn quay lại, đó là Dịch lão bá- một người bán trang sức tại chợ. Nàng mỉm cười đáp lễ:
– Dịch lão bá, lão bá dạo này khỏe chứ?
– Đa tạ tiểu thư quan tâm, lão già này vẫn con khỏe mạnh lắm. Có hàng mới về, hai cô có muốn xem thử không?
Lạc Nhạn định nói không để rồi đi tiếp, nhưng Lạc Hy đã nhanh hơn cô một bước:
– Có, lão bá cho chúng tôi xem đi.
Hễ nhắc tới mấy đồ làm đẹp là Lạc Hy lại rất hồ hởi. Ánh mắt nàng sang rực lên như bắt được vàng. Dịch lão bá lấy ra một chiếc trâm cài đầu đẹp rực rỡ. Nó được điêu khắc thật tinh xảo, thật hoàn mĩ. Lạc Nhạn cũng không thể rời mắt khỏi nó được. Thật là một món đồ đẹp quá đi mà!
– Ô! Ai đây ta? Tại hạ xin chào nhị vị tiểu thư.
Giọng nói nghe quen quen, hơn nữa nó còn làm cho Lạc Nhạn bỗng dưng thấy ớn lạnh. Hai nàng cùng quay lại, hóa ra đó chính là Hàn Phong- vị hôn phu của Lạc Nhạn. “Đúng là oan gia ngõ hẹp mà”- Lạc Nhạn thầm nghĩ. Nhưng rồi nàng cũng đành cúi chào đáp lễ lại “tên đáng ghét đó”- chính là Hàn Phong. Cả con phố rộng lớn như thế này thì cớ sao nàng lại gặp phải hắn chứ? Tại sao? Ngoài mặt thì Lạc Nhạn vẫn gắng kìm nén cảm xúc nhưng bên trong thì nàng đã bốc hỏa từ khi nhìn thấy hắn. Chuyện ngày hôm đó nàng vẫn chưa thể quên được, đó là nụ hôn đầu của nàng cơ mà, sao hắn lại dám làm như vậy. Thật càng nghĩ càng thấy tức mà. Nàng quay mặt đi tiếp, bỏ mặc lại hai khuôn mặt đang ngẩn ngơ kia. Lạc
Hy vội đuổi theo tiểu muội, Hàn Phong cũng rảo bước đi theo.
– Sao vậy? Thấy ta nên nàng không kìm nén được cảm xúc nữa à? Không sao, nếu như nàng đã thích ta rồi thì cứ nói đi, dù sao ta và nàng sinh ra là để giành cho nhau mà.
Nói xong Hàn Phong cười đắc chí như vừa bắt được vàng vậy. Đoạn Lạc Nhạn quay lại, mặt đằng đằng sát khí:
– Hàn thiếu gia, có lẽ ngài đã hiểu lầm điều gì đó ở đây. Ta mà thích người như ngài á? Ngài đừng có mơ tưởng viển vông nữa đi. Dù chết ta cũng không có thích ngài đâu.
Trước khi bỏ đi, Lạc Nhạn quay lại và nói lời cuối cùng:
– Ngươi hãy nhớ lấy điều này, ta dù chết cũng không lấy ngươi.
Nàng quay lưng bước đi, lúc này phía sau nàng có một chàng trai tuấn tú đang mỉm cười. Nụ cười vui vẻ, xuất phát từ niềm hạnh phúc nào đó.
Rồi kể từ cái ngày định mệnh đó, đi đâu nàng cũng chạm mặt Hàn Phong. Dù là đi dạo phố hay lên chùa cầu bình an, hay nàng đi chơi thuyền ở hồ cũng đều gặp hắn. Tại sao đi đâu nàng cũng gặp mặt hắn chứ? Hay là hắn đã cài nội gián trong phủ của nàng? Lần nào cũng vậy! Hễ đụng mặt là họ lại cãi nhau, dù ít hay nhiều nhưng người bực bội vẫn là Vương Lạc Nhạn. Còn người luôn mỉm cười hạnh phúc phía sau nàng lại là Hàn Phong.
Mùa thu đã tới rồi. Những chiếc lá vàng đã khẽ rơi xuống. Lúc này trong long cô tiểu thư bé nhỏ đáng yêu đang ươm mầm ột thứ tình cảm được gọi là tình yêu. Cái mầm này đang chờ mùa xuân tới để đâm chôi nảy lộc. Nhưng cô tiểu thư bé bỏng của chúng ta lại không hay biết gì về thứ tình cảm đang dần nảy nở và ngày một lớn dần trong tim mình.