Bạn đang đọc Duyên Nợ – Tiểu Thiên Yết: Ta Thích Ngươi Mất Rồi!
Đông đi, nhường lại chỗ ùa xuân tươi mới đến.
Cũng sắp đến ngày lễ thành hôn của Vương Lạc Nhạn và Hàn Phong diễn ra, ấy vậy mà Lạc Nhạn vẫn chưa tìm được cách nào để hủy bỏ hôn sự này. Mọi cách nàng làm đều thất bại, không có nổi lấy một tia hy vọng. Phải làm sao đây? Phải làm sao bây giờ mới được? Nàng hằng đêm trằn trọc suy nghĩ cách phá bỏ hôn sự. Nhưng không có ý tưởng nào hay lóe lên trong đầu nàng.
Ngày ngày nàng đi đi lại trong phủ, hết vào thư phòng, lại ra hoa viên ngắm cảnh. Một vật gì đó đập vào đầu nàng. Nàng bất giác quay lại, thì ra đo là đại huynh của nàng.
– Nhạn nhi, sao muội cứ ủ rũ vậy? Sắp tới ngày muội xuất giá rồi, muội phải vui lên mới đúng chứ?
– Huynh à, huynh nghĩ giờ muội có tâm trạng để vui hay sao? Muội phải thành thân với một người mà muội không hề yêu thương. Thử hỏi nếu là huynh thì huynh sẽ làm thế nào?
– Ta… ta…
Đến đây, chợt có một ý tưởng lóe lên trong đầu Lạc Nhạn. Nàng quay sang đại huynh của mình, cười nụ cười bí hiểm.
– Này, muội đang có ý định gì mà nhìn ta như vậy? Ta nói trước là ta không giúp đâu nha.
Nói vừa dứt câu, Vương Du liền chạy vọt đi, để lại Lạc Nhạn không kịp phản ứng gì.
– Hứ! Huynh không giúp muội thì muội tự làm vậy.
Nói xong, nàng đứng dậy, rảo bước tiếng về phía khuê phòng của mình. Nàng khẽ đóng cửa lại.
– Không ai giúp ta thì ta sẽ tự nghĩ cách để bỏ trốn khỏi đây. Đêm nay ta sẽ lẻn ra khỏi phủ.
Nàng định sẽ chạy trốn khỏi hôn sự này. Ngay trong đêm nay. Chỉ vì chuyện hôn sự này mà nàng phải mang tiếng đào hôn. Như vậy có đáng hay không? Nàng cũng day dứt, nàng thương cha mẹ, nhưng nàng buộc phải đi vì nàng không chấp nhận hôn sự này.
Màn đêm dần buông xuống, bầu trời đêm nay u ám như muốn báo trước điều gì đó, điều gì đó sắp xảy đến với số phận nàng chăng? Nhưng rồi nàng vẫn khăn gói bỏ đi. Nàng rón rén đi ra bằng cửa sau. Trước khi đi nàng quay lại lần cuối để ngắm căn nhà yêu dấu của mình suốt mười tám năm qua. Không biết lần này ra đi nàng có cơ hội để trở lại hay không. Nhưng dẫu sao nàng vẫn phải ra đi.
Gà gáy trong chuồng, mặt trời ló rạng trên đỉnh đầu. Mọi hoạt động trong Vương phủ đã bắt đầu.
– Ngày thường giờ này đã thấy Nhạn nhi đi dạo rồi, sao hôm nay vẫn chưa thấy nhi?
Lạc Hy nói cung đại huynh Vương Du. Vương Du nghĩ ngợi một lát, rồi lên tiếng:
– Chắc là hôm qua dỗi ta không giúp muội ấy nên giờ nằm lì trong phòng đó.
– Muội ấy nhờ huynh việc gì thế?- Lạc Hy làm vẻ khó hiểu.
– Ta cũng không rõ nữa. Muội ấy chưa kịp nói thì ta đã bỏ chạy rồi.
– Ha ha!
Lạc Hy cất tiếng cười đắc chí khiến đại huynh Vương Du của mình thì có tiếng la thất thanh:
– Không xong rồi, không xong rồi, nhị tiểu thư biến mất rồi!
– Cái gì? Nhà ngươi nói lại ta nghe xem nào?
– Nhị…nhị tiểu thư biến mất rồi. Đây là bức thư mà nô tì tìm thấy trong phòng nhị tiểu thư.
Vương Du và Lạc Hy sau khi nghe xong liền chạy đi tìm Vương lão gia và Vương phu nhân vừa hét lên:
– Ôi trời ơi!
.
.
.
– Thật là tức chết đi mà! Không ngờ Nhạn nhi lại dám làm ra những chuyện như thế này. Du nhi!
– Dạ thưa cha!
– Con mau phái gia nô đi tìm nó ngay, mau lên. Hy nhi con thử qua Hàn gia coi xét tình hình, thử xem có ai thấy Nhạn Nhi không.
– Vâng thưa cha!
Vậy là mỗi người một ngả tìm tung tích nhị tiểu thư nhà họ Vương.
Cùng lúc ấy, cách đó không xa, có một cô gái đang chậm rãi đi trên một vùng núi phong cảnh tuyệt đẹp. Nàng ăn mặc dân giã, nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp cao quý của một vị tiểu thư đài các. Đó chính là vị tiểu thư bỏ trốn của Vương phủ- Vương Lạc Nhạn. Nàng vừa đi vừa nhẩm hát vừa ngắm cảnh đẹp nơi đây.
Cũng thời gian ấy, cũng tại nơi ấy, có một vị thiếu gia khôi ngô, tuấn tú đang đi thưởng ngoạn cùng gia nô. Chàng vừa đi vừa phe phẩy chiếc quạt cầm trên tay vừa ngắm cảnh sơn thủy hữu tình, bất chợt chàng nổi hứng làm một bài thơ. Lời thơ và tiếng hát cùng hòa quện vào nhau, tạo nên một giai điệu cuốn hút lòng người, khiến những ai nghe thấy đều si mê nó. Bất chợt Lạc Nhạn và vị thiếu gia đó gặp nhau. Nàng giật mình định quay đầu bỏ chạy nhưng đã bị phát hiện. Đó chính là Hàn Phong, kẻ thù truyền kiếp của nàng.
– Cô định đi đâu mà lại cầm tay nải kia?
– Ta đi đâu kệ ta, không mắc mớ gì tới nhà ngươi hết.
– Ô hô! Không phải là vị hôn thê của ta định đào hôn đó chứ?
Giọng nói của Hàn Phong chứa đầy sự châm chọc, mỉa mai, nhưng nó cũng đã đâm trúng tim đen của nàng. Nó khiến nàng đỏ mặt và trở lên ấp úng:
– Ta…ta… ai bảo nhà ngươi như thế? T…a t…a chỉ là đi du ngoạn thôi mà.
– Ô hô, chỉ có vậy thôi thì sao mặt cô lại đỏ như vậy? Hơn nữa cô còn nói lắp nữa chứ? Nói thật đi, có phải ta đã đoán trúng tim đen của cô rồi không?
– Hứ! Nhà ngươi nghĩ nhà ngươi là ai mà phán như vậy? Dẫu sao đó cũng là chuyện của ta, không liên quan tới người.
Dứt lời, Lạc Nhạn toan định bỏ đi thì bỗng từ đâu xuất hiện những tên vẻ mặt hung tợn, kẻ tay cầm kiếm, kẻ tay cầm đao. Những gia nô của Hàn Phong liền xúm lại bảo vệ Hàn Phong cùng Lạc Nhạn. Thì ra đó chính là bọn sơn tặc cai quản vùng núi này. Nàng hoảng hốt đứng nép vào Hàn Phong. Bọn sơn tặc lớn tiếng quát tháo:
– Tụi bay có bao nhiêu tiền bạc, đồ đạc quý giá hãy giao nộp ra đây mau.
– Ngươi đừng có giở thói côn đồ ra đây, ngươi có biết ta là ai không hả?- Hàn Phong cũng hét lên.
– À, thằng này, mày cũng dám lớn tiếng quát tháo à? Kể cả cha của hoàng đế ông nội mày đây cũng cướp. Người đâu đâu xông lên!- Tên thủ lĩnh sơn tặc gào lên, hai mắt hắn nổi lên những vân máu đỏ rực. Trông thật đáng sợ.
Đám sơn tặc lâu la chỉ chờ có câu nói đó, tất cả cùng lao tới chỗ Hàn Phong và Lạc Nhạn, đao kiếm chém loạn xạ. Những gia nô đi theo hộ tống Hàn Phong chỉ còn lại vài ba người, chàng và nàng đành phải tự bảo vệ bản thân. Hàn Phong không những giỏi văn thơ mà võ nghệ cũng không tệ. Còn Lạc Nhạn, xuất thân trong một gia đình có truyền thống võ học, cho nên võ nghệ của nàng cũng không tồi. Đây là lần đầu tiên hai người sát cánh bên nhau kể từ khi quen biết. Dù võ nghệ của họ rất giỏi nhưng vì lũ sơn tặc này đông như kiến lửa, đối phó với chúng cũng rất khổ sở. Bỗng Lạc Nhạn nghe tiếng la thất thanh của Hàn Phong:
– Lạc Nhạn cẩn thận…..
Nàng quay lại phía tiếng thét của Hàn Phong, thấy hắn đã đỡ cho nàng một nhát đao ở ngay bụng. Mọi chuyện xảy ra chớp nhoáng, nàng vội chạy lại, nhưng Hàn Phong đã trúng nhát đao đó và ngã vào lòng nàng. Cũng lúc này, đoàn gia nô của nhà họ Vương cũng đến kịp lúc, bọn sơn tặc thấy vậy liền rút lui.
.
.
.
Hàn Phong được đưa lên xe ngựa, cấp tốc đi tới chỗ đại phu gần nhất. Lạc Nhạn cũng đi theo xe ngựa chở Hàn Phong. Trong xe ngựa, Lạc Nhạn sắc mặt tái nhợt, hai hàng lệ cứ tuôn rơi, Hàn Phong bấy giờ lúc tỉnh lúc mê.
– Sao nàng lại khóc rồi? Như vậy là xấu lắm biết không?
– Tất cả là tại ta, tại ta mà thiếu gia…..
Hàn Phong đưa bàn tay đẫm mãu của mình lên lau những giọt lệ trên má Lạc Nhạn.
– Cái này không phải là do lỗi của nàng. Đó là do ta nguyện mà… nàng đừng tự trách mình nữa.
Đến đây, Hàn Phong ngửa mặt nhìn lên phía trên nóc xe rồi nói:
– Nàng vẫn như xưa, không hề thay đổi…
Lạc Nhạn khẽ chau mày tỏ vẻ khó hiểu, bấy giờ nàng mới để ý, trong cơn mê man Hàn Phong đã gọi nàng rất tình tứ, thân mật. Còn nữa, khi cảnh báo cho nàng, Hàn Phong đã gọi thằng tên của nàng. Nghĩ lại những điều này mà nàng cảm thấy cơ thể nóng ran, hai má đỏ ửng. Trông nàng lúc này đáng yêu vô cùng.
– Hồi đó nàng trông rất đáng yêu, luôn chạy theo ta đi chơi, ta nhớ rất rõ. Lúc đó nàng còn rất hay khóc nhè, khiến ta luôn phải dỗ dành nàng hết…nàng có biết lúc đó nàng rất đáng yêu không?
Lạc Nhạn ngớ người ra, tại sao nàng lại quên mất người bạn thời thơ ấu này chứ. Giờ nàng mới nhớ ra, Hàn Phong chính là người bạn thơ ấu thân thiết của nàng.
– Nàng có biết … ta đã thích nàng từ khi đó không hả? Ta…ta…đã… rất thích nàng đó!
Mặt của Lạc Nhạn đờ ra khi nghe câu nói đó của Hàn Phong. Nàng thấy lồng ngực mình nóng ran, toàn thân như muốn bốc lửa. Như vậy là sao chứ? Sao nàng lại cảm thấy khó chịu đến như vậy?