Duy Nhất Là Em

Chương 275: Ba anh em nhà họ Tần bắt tay chơi xỏ ba ruột


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 275: Ba anh em nhà họ Tần bắt tay chơi xỏ ba ruột

Editor: Nguyetmai

Và thế là, kĩ thuật diễn xuất kém cỏi của Phó Đông Thanh bị đưa lên trang nhất, đã nổi tiếng bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta bị chất vấn về việc được khen ngợi cũng như khả năng diễn xuất từng được tán dương.

Văn phòng làm việc của Phó Đông Thanh đã loạn xì ngầu lên rồi, nhất thời không tìm ra được giải pháp xử lí. Lý Huy An tắt điện thoại, nhíu chặt mày nói: “Tôi đã liên hệ rồi, mục tìm kiếm mãi không hạ nhiệt, hẳn là có người cố tình động tay động chân.”

Nhà họ Phó không phải gia đình bình thường, nhưng lôi nhà họ Phó ra rồi cũng không ổn thì chỉ có hai khả năng. Hoặc là do truyền thông Thiên Vũ, hoặc là nhà họ Tần.

Gương mặt của Phó Đông Thanh vẫn còn sưng, cô ta nắm chặt túi chườm lạnh trong tay đến mức phát ra tiếng lộp cộp: “Là do tôi quá coi thường cô ta, cũng không trách người khác được.” Ánh mắt cô ta lóe lên một màu đen u tối, lạnh lùng tới mức khiến người ta sợ hãi: “Gọi Hình Tuệ đến đây cho tôi.”

Tám giờ tối, văn phòng quản lý của Phó Đông Thanh tuyên bố, Hình Tuệ – người trợ lý trong thời gian thử việc vì ham muốn cá nhân mà chưa được sự đồng ý của văn phòng quản lý và đoàn làm phim đã tự ý cắt ghép clip phát tán ra ngoài. Cô ta đã vi phạm hợp đồng lao động và thỏa thuận bảo mật, đã bị sa thải và sẽ bị truy cứu những trách nhiệm khác theo quy định của pháp luật.

Sau đó, Phó Đông Thanh cũng đăng tin xin lỗi lên Weibo của mình. 

Phó Đông Thanh V: Ngày hôm đó lúc quay phim, sức khỏe tôi không được tốt. Tôi vô cùng xin lỗi vì đã làm chậm trễ tiến trình của đoàn làm phim. Một lần nữa, tôi xin thay mặt trợ lý của mình trân trọng gửi lời xin lỗi tới fan hâm mộ và đoàn làm phim “Đế Hậu”. Tôi sẽ cố gắng hơn nữa trong những cảnh quay tiếp theo và cũng sẽ tăng cường luyện tập để đảm bảo trạng thái tốt nhất. @Weibo chính thức của Đế hậu – @Quách Hồng Phi V.

Nhưng cộng đồng mạng cũng chẳng tin mà chỉ nhận định rằng đó là đổ thừa trách nhiệm mà thôi.

Trước giờ Phó Đông Thanh luôn được khen ngợi về khả năng diễn xuất của mình, lần này cuối cùng lại tự đập vỡ hoàn toàn tấm bảng hiệu chữ vàng của mình.

Lễ mừng thọ của nhà họ Vũ Văn được tổ chức vào thứ ba tuần sau, những thông liên quan đến chuyện đính hôn với nhà họ Từ vẫn chưa hề được công bố ra ngoài. Ngày ngày Từ Trăn Trăn đều cặm cụi chạy đến bệnh viện nhưng vẫn phải hậm hực bỏ về, Vũ Văn Xung Phong không chịu gặp cô ta. 

Mấy ngày mưa liên tiếp, cả thành phố dường như trở nên ướt át. Sáng sớm hôm nay, cuối cùng mưa cũng tạnh nhưng mây đen vẫn dày đặc, che lấp đi ánh sáng mặt trời khiến bầu trời vẫn u ám vô cùng. 

Mạc Băng vừa kéo vali hành lý bước vào phòng chờ sân bay vừa nói chuyện điện thoại với Khương Cửu Sênh.

“Chị đi Vân Thành thỏa thuận hợp đồng, chị phải ở đó ba ngày. Chị đã sắp xếp ổn thỏa chương trình của em rồi, có việc gì thì gọi điện thoại cho chị, hoặc tìm Hồ Minh Vũ là được.”

Nhiệt độ không khí đột nhiên thay đổi, hơi se lạnh, Mạc Băng kéo chặt chiếc khăn trên cổ: “Ừ, chị đang ở sân bay rồi.”

Khương Cửu Sênh thoải mái ngồi trên chiếc ghế treo trong nhà, giọng nói lười biếng, vô cùng thong dong tự tại.

Mạc Băng trêu ghẹo cô: “Mưa thế này, chương trình truyền hình thực tế quay không nổi rồi, chắc em lại quanh quẩn trong nhà cùng bác sĩ Thời tình tình tứ tứ chứ gì.” Chiều nay cô vốn có cảnh quay truyền hình thực tế nhưng trời mưa nên tạm hoãn.

Khương Cửu Sênh thoải mái thừa nhận. 

Mạc Băng phì cười: “Sớm muộn gì cũng làm ra một đứa mất thôi.”

Hai người đó không dùng biện pháp tránh thai, việc có con là chuyện sớm muộn mà thôi. Việc này mà không tiết chế lại, nói không chừng ngày mai ngày kia là xuất hiện Tiểu Sênh Sênh, Tiểu Thời Cẩn cho mà xem. Mạc Băng cảm thấy hơi đau đầu, nhưng mà…

Khương Cửu Sênh thì lại mong mà chẳng được.

Với cương vị là người quản lý, Mạc Băng vẫn phải nhắc nhở cô một câu: “Chị không phản đối hai đứa sinh con, nhưng ít nhất cũng phải lựa chọn thời điểm thiên thời địa lợi nhân hòa, “Đế Hậu” vẫn còn chưa quay xong đấy.”

Khương Cửu Sênh nói không có vấn đề gì, còn nói rằng “Đế Hậu” nhiều nhất chỉ cần ba tháng là quay xong rồi.

Mạc Băng bị cô chọc giận đến phì cười: “Chị không thèm nói với cái người bị chồng quản chặt nữa, chị phải lên máy bay đây.”

Cô tắt máy, đột nhiên có tiếng sấm nổ vang, cô vô thức nhìn về phía cửa, tia chớp vụt qua, một hình bóng lờ mờ lướt qua ngay trước mắt cô. 

Cô bỗng dừng lại, như một phản xạ có điều kiện, đến lúc phản ứng lại thì đã chạy ra bên ngoài rồi. Trên tay cô chỉ còn lại chiếc vé máy bay và không cầm thêm bất cứ một thứ nào hết. 

Những hạt mưa tí tách rơi xuống thân thể cô, lành lạnh, hàn khí từ dưới chân cô bắt đầu bốc lên. Cô đờ đẫn, sững sỡ, sau đó tự lẩm bẩm: “Tôi làm sao thế này? Chạy ra ngoài này làm gì cơ chứ?”


Sẽ theo thói quen mà tìm kiếm một bóng hình thân thuộc trong đám đông, như phản ứng bản năng không thể nào bỏ được.

Mạc Băng mỉm cười quay người, ánh mắt chầm chậm tìm kiếm không mục đích. Mưa mỗi lúc một lớn, bước chân cô cũng trở nên vội vã, đột nhiên gót giày cao mảnh bị kẹt vào nắp cống thoát nước. Cô cởi giày ra và cúi người cố gắng rút gót giày thoát ra khỏi chỗ đó. Mặt đất đều là nước mưa, đôi chân trần của cô lạnh đến thấu tim.

Mái tóc của cô bị mưa làm cho ướt hết, gương mặt cũng lấm tấm nước. Những giọt mưa chảy dọc hai bên má rơi xuống gáy thấm vào bên trong chiếc khăn. Sau đó, cô đi lại đôi giày cao gót và ngồi xuống. 

Những giọt mưa lạnh lẽo, vô tình cứ mạnh mẽ trút xuống, bỗng nhiên có một chiếc ô đen rất to tiến tới che đi bầu trời u ám. Khoảng không trước mặt cô xuất hiện một đôi giày thể thao màu trắng.

Mạc Băng ngẩng đầu.

Cậu thanh niên rất tuấn tú, mái tóc nhuộm màu xám càng làm nổi bật làn da trắng trẻo. Cậu ta mặc trên mình một bộ quần áo thể thao, mang theo khí chất tuổi trẻ đầy rạng rỡ và phóng khoáng.

“Chị khóc đấy à?” Một tay của Tần Minh Châu vẫn còn nhét trong túi quần, tay còn lại thì cầm ô nghiêng về phía cô. Một nửa bên vai của cậu đã bị mưa làm cho ướt hết, mái tóc lấm tấm nước, đôi mắt cũng trở nên ươn ướt.

Mạc Băng vẫn còn ngồi đó, ngẩng đầu: “Không có.” Cô lấy tay quệt nước mắt, nói: “Là nước mưa thôi.”

Trong mắt toàn là nước, còn rớt xuống cả mặt.

Rõ ràng là nước mắt.

Tần Minh Châu rất cao, cô thì lại đang ngồi, ánh mắt không thể chạm vào nhau, cậu liền cúi người: “Ô này đưa cho chị đấy.” Ngừng lại một lúc, cậu giải thích: “Xe của tôi ở gần đây rồi, không cần dùng ô nữa.” Không biết có phải tại trời mưa mà đáy mắt cậu trong sáng lóng lánh, không giống như dáng vẻ mệt mỏi thường ngày.

Mạc Băng không đón lấy, chân cô hơi tê nên cứ ngồi xổm như thế. 

Tần Minh Châu như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không mở lời, chỉ cúi người đặt ô xuống mặt đất, rồi đội mũ áo hoodie lên, quay người chạy vào màn mưa đang trút xuống dữ dội.

Cậu lại lạc đường, bởi vì cậu chạy sai hướng. Đại Phi Jungle trong đội đến đón cậu. Cậu ta nói xe đỗ ở ngay cửa sân bay, vừa bước ra là có thể nhìn thấy. 

Nhưng mà, cậu mất đến mười lăm phút mới tìm được nó, sau khi xác nhận biển số mới bước lên xe.

Đại Phi nhìn cậu ta ướt đẫm cả người, vội ném chiếc khăn mặt về phía cậu: “Sao lâu thế?”

Tần Minh Châu phủ chiếc khăn lên đầu, lau một cách qua loa: “Lạc đường.”

“Anh không mang theo ô à?”

“Ừ.”

Đột nhiên Đại Phi nhớ ra: “Hành lý của anh đâu?”

Tần Minh Châu đang lau đầu thì khựng lại một lúc: “Mất rồi.” Hình như ở cửa sân bay thì phải.

Không còn lời nào để diễn tả nữa.

Đại Phi á khẩu một hồi lâu, kìm nén sự kích động muốn lườm cậu một cái: “Từ sân bay đến cửa ra vào không đến hai trăm mét mà anh còn lạc được đường, lại còn làm mất hành lí nữa. Fan hâm mộ của anh có biết đến bộ dạng này của Minh Thần không?”

Tần Minh Châu không nói gì, ném khăn định xuống xe.

Đại Phi vội vã ngăn cậu lại: “Ấy ấy ấy, anh định đi đâu thế?”

Đôi môi mỏng của cậu hơi trắng, cậu nói: “Đi tìm hành lý.”

Cái đồ mù đường này, lại ra ngoài nữa chỉ sợ không tìm được đường về mất thôi.


Đại Phi cởi dây an toàn của mình: “Hừ, anh ở đây đợi đi, em đi tìm cho.” Cậu ta tìm một chiếc ô trên xe, vừa đẩy cửa vừa càm ràm: “Em chỉ sợ anh đi tìm xong mất luôn cả anh thôi.”

Tần Minh Châu nhắm mắt lại ngủ bù.

Điện thoại đổ chuông, cậu ta chau mày nhận điện, giọng nói rất lạnh lùng: “Có chuyện gì?”

Là bà Chương – mẹ cậu, giọng điệu bà ta cũng không mấy thân thiết, từng chữ rõ ràng: “Bố con muốn con về Trung Nam một chuyến.”

Tần Minh Châu mím môi một cách vô thức: “Con bận thi đấu rồi.”

Phần lớn thời gian cậu đều có mặt ở câu lạc bộ, rất ít khi về nhà họ Tần. Từ trước đến nay, Tần Hành cũng không bao giờ hỏi đến việc của cậu ta. Con trai nhà họ Tần đông như thế, bớt một người như cậu cũng chẳng phải chuyện to tát gì. 

Giọng điệu bà Chương cứng lại: “Nếu sau này con còn muốn tham gia thi đấu thì ngoan ngoãn mà quay về. Bố con đã ra lệnh bắt buộc rồi.”

Tần Minh Châu tắt máy, đôi lông mày thanh tú chau lại đầy khó chịu. 

Không chỉ Tần Minh Châu, Tần Tiêu Chu cũng nhận được cuộc gọi liên hoàn từ bà Vân. Hắn ta đương nhiên không muốn quay về. Bà Vân phải dùng đến những mô hình thủ công hắn ta đã sưu tầm nhiều năm trong phòng để uy hiếp hắn. Về muộn một phút thì đập vỡ một mô hình. 

Quả nhiên, đàn bà là cái thứ hèn hạ nhất trên đời.

Mới được nửa trận mạt chược đã tan, tối hôm đó Tần Tiêu Chu rất muộn mới trở về nhà ở Trung Nam. Vừa về đến nhà hắn đã xông ngay vào phòng mình, nhìn thấy những mô hình thủ công vẫn còn nguyên vẹn, thì tim gan mới an bình trở lại: “Mẹ vội vã gọi con về làm cái gì chứ?” Tính tình hắn ta nóng nảy, giọng nói rất không hài lòng.

Mặc dù đã là đêm muộn nhưng lớp trang điểm trên gương mặt bà Vân vẫn vô cùng xứng đáng với cương vị quý phu nhân cao sang của bà ta: “Là mệnh lệnh của bố con.”

Quả là hiếm có đây, Tần Tiêu Chu nhếch mép: “Ông ta vẫn còn nhớ người con trai là con cơ đấy.”

Bà hai có Tần Tiêu Dật là đủ rồi, hắn ta phụ trách ăn chơi ngủ nghỉ mà, không thể người nào người nấy đều nghĩ đến việc bày mưu tính kế được. Nếu thế thì nhà họ Tần chằng lúc nào được yên ổn mất.

Bà Vân không chịu được cái bộ dạng bình mẻ không sợ sứt vòi của hắn ta, bèn lườm hắn một cái: “Đừng có mà luyên thuyên với mẹ, không chỉ con, thằng Chín cũng về kia kìa.”

Tần Tiêu Chu đặt từng mô hình thủ công yêu quý của hắn vào két sắt khóa lại, hỏi thêm một câu như không liên quan đến chuyện của mình: “Lão già lại định làm cái quỷ gì không biết?”

Bà Vân không muốn vòng vo với hắn ta: “Nhà họ Phó và nhà họ Tần hợp tác với nhau rồi.”

Hắn ta quay lại: “Thì sao ạ?”

“Vụ liên hôn mà mấy hôm trước vừa nói đó, không phải là chuyện đùa đâu.” Bà ta hiểu rõ con người của Tần Hành, khi chưa đạt được mục đích thì ông ta sẽ không dễ dàng gì từ bỏ, huống hồ nhà họ Phó lại có giá trị lợi dụng đến thế.

Tần Tiêu Chu làm ra vẻ chẳng liên quan gì đến mình: “Không phải chỉ là tìm vợ cho Thời Cẩn thôi sao?” Liên quan quái gì đến hắn ta cơ chứ!

Đột nhiên Bà Vân nói: “Nó không muốn.”

Thế nên là?

Tần Tiêu Chu ngây người một lúc, sau đó xuất hiện một suy đoán rất “á đù”: “Không phải là sẽ cố tình gán cho con đấy chứ?”

Bà Vân không tỏ rõ ý kiến gì, chỉ chớp chớp đôi mắt tuyệt đẹp: “Nhà họ Phó không phải gia tộc bình thường, nếu thật sự muốn liên hôn với nhà họ thì trong đám con trai chưa vợ nhà họ Tần, ngoài Thời Cẩn ra, cũng chỉ còn con và thằng Chín là xứng đáng với vị trí đó thôi.”

Một vạn cái á đù bật ra trong lòng hắn ta. 


Tần Tiêu Chu chửi thề: “M* kiếp!” Quả tim của hắn vừa bị một vạn câu á đù đạp cho nát tanh bành ra rồi. Hắn ta vô cùng giận dữ: “Cô ả Phó Đông Thanh đó không phản đối sao?” Rõ ràng cô ta đã nhắm trúng Thời Cẩn rồi cơ mà.

“Quyền quyết định của việc này không nằm trong tay nhà họ Phó. E rằng nhà họ Phó vẫn chưa biết ý định của ba con.” Bà Vân thở dài một tiếng: “Hơn nữa, con còn lạ gì bản tính của ba con chứ? Khác nào làm vua một cõi đâu!”

Năm đó, danh tiếng bà Vân đang nổi như cồn trong giới giải trí, cũng chính Tần Hành cưỡng ép cưới bà về nhà đó thôi. 

Tâm trạng Tần Tiêu Chu lúc này như kiểu bị chó cắn: “Người khác con không quan tâm, đừng có động vào con.”

Bà Vân phản đối: “Mẹ cảm thấy Phó Đông Thanh cũng được, ít nhất thì lý lịch sạch sẽ, có trí tuệ, có nhan sắc. So với mấy đứa con gái không tài cán gì ở bên ngoài của con thì mẹ thấy tốt hơn nhiều.” 

Ánh mắt Tần Tiêu Chu lạnh đi: “Ha ha.” Hắn ta đóng sầm cánh cửa két sắt lại, dáng vẻ thích thì đến đây chết chùm cả lũ đi: “Mẹ mà bắt con cưới Phó Đông Thanh thì con sẽ tự thiến, đoạn tử tuyệt tôn cho mẹ xem.”

Đúng là tạo nghiệp mà!

Bà Vân đánh vào đầu hắn ta một phát: “Những lời này để ba con nghe thấy thì đảm bảo một phát súng rơi đầu con luôn đấy.”

Tần Tiêu Chu rền rĩ: “Có rơi đầu thì ông ta cũng đừng hòng nhét phụ nữ cho con.”

Bà Vân vô cùng ngạc nhiên, bà thật không thể ngờ rằng, tên tiểu tử này lại kiên quyết giữ gìn trinh tiết đến vậy. Hắn ta đã lên giường với không biết bao nhiêu phụ nữ rồi mà vẫn còn ra vẻ liệt nữ trinh tiết, quả là kỳ quái.

“Này thằng Tư,” Bà Vân chăm chú nhìn hắn ta: “Con đã có người thương rồi đấy à?”

Giọng nói hắn ta khăng khăng chắc nịch: “Không có!” Biểu cảm vô cùng giận dữ: “Cái gì mà người thương chứ, mẹ có bị làm sao không đấy.”

Bà Vân khinh thường ra mặt: “Không có là tốt nhất, người như con thì mấy đứa con gái tử tế sẽ không thèm ngó ngàng đâu. Con đừng nghĩ đến chuyện dắt mấy đứa linh tinh về nhà.”

Tần Tiêu Chu nhếch mép phun ra một câu: “Ô hay, con là do mẹ nhặt về đấy à.”

Bà Vân cười phá lên, nếu là bà ta nhặt về thật thì bà ta đã sớm bóp chết hắn từ lâu rồi.

Người hầu gõ cửa và bước vào, nói: “Bà Hai, cậu Sáu về rồi ạ. Ông chủ mời cậu Tư qua bên đó một chuyến.”

Mí mắt Tần Tiêu Chu giật liên tục, chắc chắn chẳng phải chuyện tốt lành gì…

Nửa tiếng sau, ba người bước ra từ phòng sách của Tần Hành. Trong nửa tiếng đó Tần Hành đã đập vỡ một tách trà.

Tần Tiêu Chu vẩy vẩy những giọt nước trà đọng lại trên chân mình, nhìn về phía Thời Cẩn: “Nói đi nói lại cả nửa ngày trời thì ra lão già muốn tìm cho cậu vài đứa con gái.”

Tần Hành nói, chỉ cần Thời Cẩn chịu tiếp nhận người thì việc liên hôn coi như xong chuyện.

Nếu không…

Theo ý của Tần Hành thì Minh Châu sẽ là người thích hợp.

Tần Minh Châu từ nhỏ đã đi theo Thời Cẩn nên hai người họ cùng một phe. Tần Tiêu Chu đứng đối diện, tỏ thái độ không cùng hội cùng thuyền: “Đừng có nhìn tôi, việc này chẳng liên quan gì đến tôi cả. Rõ ràng ông già muốn lấy Minh Châu ra để uy hiếp cậu mà.” Hắn ta chỉ là đến cho đủ đội hình thôi.

Trong cả nhà họ Tần, Thời Cẩn cũng chỉ quan tâm đến Tần Minh Châu thôi. Rốt cuộc thì Tần Hành vẫn hi vọng Thời Cẩn “ban ơn mưa móc” nên mới cố tình lôi Tần Minh Châu ra.

“Minh Châu không đồng ý.” Ánh mắt Thời Cẩn nhìn về phía Tần Tiêu Chu, giọng điệu bình thản: “Thế thì chỉ còn lại mình anh thôi.”

Lời nói lạnh lùng này ẩn chứa đầy hàm ý.

Tần Hành thích chơi thủ đoạn, Thời Cẩn cũng chẳng kém gì, thủ đoạn hại người nhiều không kể xiết.

Tần Tiêu Chu lập tức trở nên cảnh giác: “Không phải cậu muốn dìm tôi xuống nước đấy chứ?”

Ví dụ như bỏ thuốc, cưỡng bức, vu oan, giá họa gì gì đấy…

Mẹ kiếp, hắn ta thấy hoảng rồi đây này.

Tần Minh Châu vẫn bộ dạng ngái ngủ, đứng ngược sáng, mái tóc nhuộm bạc càng thêm chói mắt. Cậu thong dong nói: “Nhà họ Tần còn ai nữa không?”


Thời Cẩn không muốn liên hôn, còn đứng ra bảo vệ Tần Minh Châu, thế thì chỉ còn lại…

Tần Tiêu Chu buột miệng nói: “Thế thì để ông già tự đi mà liên hôn.” Đừng có coi thường ông già, ở tuổi ấy, lão ta còn mạnh như hổ ấy chứ!

Ánh mắt Tần Minh Châu liền tỉnh táo hẳn, phấn chấn lên vài phần: “Anh Sáu, em thấy cách này được đấy.” Cậu ta quay đầu nhìn Tần Tiêu Chu: ” Nếu đã là chủ ý của anh, thì anh Tư làm chủ mưu đi.” 

Chủ mưu Tần Tiêu Chu á khẩu.

Mẹ kiếp! Hắn ta bị lừa vào bẫy sao?

Thời Cẩn chỉ nói: “Được.”

Được cái gì mà được? Tần Tiêu Chu lắc đầu quầy quậy, kịch bản đã lệch đi hướng nào không biết nữa.

Thời Cẩn không ngủ lại nhà họ Tần mà quay về Giang Bắc ngay đêm hôm đó.

Mười hai giờ đêm, Vũ Văn Xung Phong nhận được điện thoại của Thời Cẩn. Vũ Văn Xung Phong cảm thấy rất hiếm có, nhíu mày nói: “Alô.”

Giọng điệu Thời Cẩn lịch sự như thường lệ: “Tôi là Thời Cẩn.” 

Vũ Văn Xung Phong đương nhiên biết là anh ta. Thời Cẩn cho rằng mọi người đều không lưu số điện thoại giống anh ta hay sao?

“Có chuyện gì vậy?”

Thời Cẩn nói: “Anh gửi cho Tần Hành một tấm thiệp mời đến lễ mừng thọ của nhà Vũ Văn đi.” Tần Hành đã ngấp nghé thị trường Giang Bắc rất lâu rồi, chắc chắn ông ta sẽ đi.

Tần Hành xưng bá ba tỉnh Trung Nam, nhưng lại rất ít qua lại vùng Giang Bắc. Nhà họ Tần và nhà họ Vũ Văn càng chẳng quan hệ qua lại gì. Thời Cẩn lại đang tính toán chuyện gì đây.

Vũ Văn Xung Phong thuận miệng hỏi một câu: “Sao thế, anh lại muốn bày trò gì?”

Thời Cẩn lời ít ý nhiều, không giải thích kỹ càng: “Yên tâm đi, tôi chỉ muốn mượn gió đông nhà họ Vũ Văn thôi, sẽ không ảnh hướng đến chuyện chính của anh đâu.”

Gió đông nhà họ Vũ Văn ư?

Xem ra mục đích của anh ta và Thời Cẩn rất giống nhau, đều muốn bóc trần những bộ mặt xấu xí trước con mắt của bàn dân thiên hạ.

Lễ mừng thọ của cụ ông Vũ Văn diễn ra vào ngày 19 tháng Mười.

Ngày 18 tháng Mười, Phó Đông Thanh nhận được một bộ lễ phục, là Thời Cẩn cho người mang tới và mời cô ta đi cùng anh đến tham dự bữa tiệc nhà họ Vũ Văn.

Suy nghĩ đầu tiên trong đầu Lý Huy An đó chính là Hồng Môn Yến: “Thời Cẩn làm cái quái quỷ gì vậy?”

Tự nhiên lại ân cần, không phải gian manh thì ắt phường đạo tặc.

Phó Đông Thanh lại không nghĩ như vậy. Cô ta mở hộp quà, vuốt ve đuôi váy: “Có thể là ông già họ Tần đã gây áp lực với anh ấy cũng nên.” Cô ta thừa biết Tần Hành muốn cô và Thời Cẩn liên hôn.

Lý Huy An vẫn không yên tâm: “Cô nên cẩn thận thì hơn. Tôi vẫn luôn cảm thấy Thời Cẩn là quả bom không hẹn giờ, vô cùng nguy hiểm.”

Phó Đông Thanh ướm thử chiếc váy lên người, hỏi cô ta: “Chiếc váy này hợp với đồ trang sức nào nhỉ, vòng đá ngọc bích có hoa lệ quá không?”

Biết ngay cô ta chẳng nghe lọt tai được câu nào, trong đầu toàn là Thời Cẩn.

Phụ nữ ấy mà, một khi đã động lòng thì thảm hại như lọt hố mười dặm vậy. 

Chuyện tình cảm chỉ có người trong cuộc mới rõ, Lý Huy An cũng chẳng biết nói gì hơn. Cô ta nhìn vào chiếc váy lộng lẫy, nhăn mũi, nói: “Sao trên váy lại cứ vương mùi dung dịch khử trùng vậy?”

Phó Đông Thanh suy nghĩ một hồi, đáp: “Thời Cẩn là bác sĩ, có lẽ bị lây mùi từ anh ấy cũng nên.” Cô ta càng yêu thích chiếc váy này hơn.

Lý Huy An đứng ngồi không yên, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm. 

Ngày 19 tháng Mười, bảy giờ tối, xe của Thời Cẩn đỗ trước cửa khách sạn Tần Thị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.