Duy Nhất Là Em

Chương 274: 273:Phó Đông Thanh bị vùi dập, phiên bản thấp cấp của Sênh Sênh


Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 274: 273:Phó Đông Thanh bị vùi dập, phiên bản thấp cấp của Sênh Sênh

Translator: Nguyetmai

Editor: Nguyetmai

Khương Cửu Sênh nhìn nửa mặt Phó Đông Thanh đã sưng đỏ, ánh mắt trở nên trầm lặng.

Nếu đã như thế thì cô sẽ giúp cô ta được toại nguyện.

Ống kính của cảnh quay lần thứ năm được kéo ra xa.

Đạo diễn cao giọng hô Action, ánh mắt Khương Cửu Sênh đột ngột lạnh thấu xương, khí thế quanh người bộc lộ hoàn toàn. Lời thoại của Phó Đông Thanh vừa dừng lại, cô liền tiến lên một bước, giơ tay dùng toàn bộ sức lực đang có.

Lần này, Phó Đông Thanh bị đánh đến ngu người. Cô ta ngẩng đầu liền đập ngay phải ánh mắt của Khương Cửu Sênh rồi trở nên vô thức đờ đẫn.

“Cut!”

Không phải là sai lầm đơn giản nữa rồi, lần thứ năm là vì cách khống chế cảm xúc của Phó Đông Thanh.

Quách Hồng Phi chẳng thèm để ý đến những ánh mắt của người trong trường quay, tức giận mắng thẳng: “Phó Đông Thanh, ánh mắt của cô nghĩa là gì vậy? Cô là phi tử duy nhất của Viêm Hoằng đế, không phải cung nữ. Khí chất của cô để đâu rồi hả?”

Phó Đông Thanh chỉ im lặng không lên tiếng, nắm chặt hai bàn tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Lần thứ sáu bắt đầu lại, vẫn không hoàn hảo.

“Cut!”

“Cô làm cách nào để lấy được danh hiệu nữ hoàng truyền hình vậy? Bị Sênh Sênh tát một cái đến ngốc nghếch rồi sao? Khí thế đâu? Khí thế đi đâu rồi hả?”

Lần thứ bảy.

“Cut!”

“Hoa Khanh và Định Tây tướng quân đều là những nữ mưu sĩ nổi tiếng hàng đầu của Đại Sở, không phải dạng tiểu thư yếu ớt chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, mặt cô đờ đẫn cái gì? Tay run rẩy gì nữa? Không biết diễn thì đổi người khác đến thay, đừng có ở đây lãng phí thời gian và phim nhựa của tôi.”

Quách Hồng Phi đã nhảy dựng lên rồi, ông không thể ngờ rằng một diễn viên trẻ tuổi có tiếng có tăm lại mất nhiều công sức diễn cảnh đầu tiên đến thế, quay đến bảy lần vẫn không xong.

Không phải kỹ thuật diễn xuất không chắc thì lại là tố chất tâm lý không đạt.

Bầu không khí ngột ngạt bao trùm trường quay. Nhân viên hậu trường và tổ quay phim đều tập trung cao độ, không cả dám thở mạnh, chỉ sợ tai bay vạ gió vì ai ai cũng biết tính tình nóng nảy của Quách Hồng Phi.

“Đạo diễn,” Lý Huy An bước lên phía trước, dùng giọng điệu thương lượng, “Mặt của Đông Thanh đã sưng lên thế kia rồi, hôm nay cô ấy không được khỏe, trạng thái cũng không tốt, cảnh này để lần sau quay lại nhé.”

Ai cũng đều nhận ra, trạng thái của Phó Đông Thanh rất tệ, bị đánh đến mức nửa gương mặt đã bắt đầu tụ máu, thậm chí đứng còn không vững, cảm giác như lung lay sắp ngã vậy, nếu còn quay nữa thì cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.

Quách Hồng Phi nhìn đồng hồ, đã qua giờ cơm trưa từ lâu rồi, sắc mặt ông sa sầm xuống, nói: “Được rồi được rồi, hôm nay tới đây thôi. Ngày mai cô còn xuất hiện với bộ dạng này thì không cần phải đến nữa.”

Lý Huy An thay Phó Đông Thanh nói câu xin lỗi, rồi mới cầm áo khoác ngoài bước tới dìu Phó Đông Thanh ngồi xuống ghế nghỉ ngơi: “Đông Thanh, hôm nay cô làm sao vậy? Liên tục không vào trạng thái tí nào cả?”

“Tôi thấy không thoải mái, hơi đau đầu.” Phó Đông Thanh cúi đầu, nửa bên mặt bị tát đỏ au, nửa còn lại thì trắng bệch như tờ giấy, tóc tai rối loạn, bộ dạng thảm hại vô cùng.

Cảnh sau vốn không cần đến sự xuất hiện của Tô Vấn, nhưng vì tối qua ngủ không đủ giấc nên cậu ta vẫn nằm dài trên ghế ngủ bù. Lưu Xung cũng không đi mà ngồi lại xem cảnh quay, nhưng xem đi xem lại một hồi cũng không tài nào hiểu nổi.

Anh ta thắc mắc: “Không phải Phó Đông Thanh có biệt hiệu một lần là ăn chắc sao?” Quay đến bảy lần rồi mà vẫn còn thất bại, thật mất mặt. Chẳng trách đạo diễn Quách tức giận đến nhảy dựng lên.

Tô Vấn hơi nheo mắt, bộ dạng còn chưa tỉnh ngủ hẳn, vươn vai, dụi mắt, đau đầu, âm thanh của cái tát quá lớn khiến cậu ta không ngủ nổi: “Bốn lần trước là Phó Đông Thanh cố ý, ba lần sau thì là Khương Cửu Sênh cố ý.”

“Hả?”

Nói cái quái quỷ gì thế? Lưu Xung nghe xong chẳng hiểu ất giáp gì hết.

Đã qua mười hai giờ, Thời Cẩn vẫn đang đợi Khương Cửu Sênh.

Cô vừa gỡ bộ tóc giả trên đầu vừa bước đến phía anh: “Để anh đợi lâu quá.”

Thời Cẩm giúp cô tháo trâm xuống, rồi nắm lấy bàn tay phải của cô xoa bóp: “Đánh thế có đau tay không em?”

Lòng bàn tay cô vẫn còn ửng đỏ.

Quả cũng đau thật, cô gật đầu: “Hơi đau một chút ạ.”

Anh nâng bàn tay phải của cô lên, ghé môi vào khẽ thổi rồi dùng đầu ngón tay xoa bóp cho cô theo vòng tròn rất có kỹ xảo: “Em chướng mắt cô ta à?”

Lòng dạ hiểm độc, thích dùng thủ đoạn, sao có thể thuận mắt được cơ chứ.


“Vâng, nhìn cô ta là thấy chướng mắt.”

Bốn lần trước là cô vô ý, nhưng ba lần sau đích thực là cô cố tình. Lần hợp tác với Tô Vấn trong “Kế hoạch số ba”, cậu ta đã nói với cô, kỹ thuật diễn xuất vốn là thứ gặp kẻ mạnh hơn thì sẽ trở nên yếu thế. Quan trọng nhất là khí thế, phải làm chủ được vai diễn mới có thể khống chế được nó. Đầu óc Phó Đông Thanh chỉ toàn dồn vào việc khác, hoàn toàn không nhập hồn vào vai diễn.

Cô liền áp dụng thử, quả nhiên có hiệu quả.

“Anh giúp em nhé?” Thời Cẩn thử hỏi.

Khương Cửu Sênh suy nghĩ rồi nói: “Nếu em không đối phó lại cô ta thì anh hãy giúp em.” Tâm kế giữa những người phụ nữ, nếu cô có thể giải quyết được thì cô không muốn làm phiền lòng anh.

Thời Cẩn cũng chiều ý cô: “Ừ.” Anh dắt cô vào phòng thay đồ, hỏi: “Trưa nay em muốn ăn gì?”

Cô nghĩ một lúc: “Hải sản nhé anh.”

Trên đường ăn vặt của khu phố có một nhà bán hải sản cực kỳ ngon, được trang trí xa hoa một cách đẳng cấp. Chỉ có điều giá cả khá đắt đỏ, quan khách đến dùng bữa đa số đều là những người trong giới thượng lưu.

Tối qua, Tần Tiêu Chu đánh bài cả đêm, đang lúc ngủ bù thì bị thằng bạn chí cốt gọi điện tới phá đám. Hắn ta không thoải mái chút nào, sắc mặt khó chịu: “Bố mày còn đang bận, gọi bố mày ra ngoài làm quái gì?”

Trong phòng ngồi đầy người cả nam lẫn nữ, người nào người nấy đều có vẻ mặt người dạ thú. Tiểu Khai – một người tương đối thân thiết với Tần Tiêu Chu đang ôm ấp người đẹp trong tay liền giễu cợt hắn ta: “Anh suốt ngày vô công rồi nghề thì bận cái gì hả? Dưỡng thận à anh?”

Từ sau khi Tần Tiêu Chu không quan hệ nam nữ linh tinh nữa, hắn thường xuyên bị đám cậu ấm lông bông chơi bời này trêu chọc. Hắn ta trợn mắt chửi bới: “Cút m* mày đi.”

Lũ công tử trác táng đó bật cười lớn, những người đẹp ve vởn vờn quanh, phong lưu vô cùng.

“Lại đây, tôi giới thiệu cho cậu một mỹ nhân này.” Cậu Hoa gõ lên mặt bàn phía bên trái:, “Còn không qua đây chào hỏi anh Tư đi.”

Lúc này Tần Tiêu Chu mới để ý đến người đang ngồi bên cạnh Đường Thiếu Hoa.

Cô gái có thân hình cao gầy đứng dậy nhẹ nhàng mỉm cười, đôi mắt hoa đào khẽ cong lên: “Chào anh Tư, em là Hàn Diễu.”

Tần Tiêu Chu chăm chú ngắm nghía gương mặt cô ta, nhất thời ngây người.

Cậu Hoa huýt sáo: “Thế nào, thấy có giống không?”

Giống.

Không chỉ là gương mặt, lời nói hành động cũng giống đến ba phần.

Tần Tiêu Chu bước đến chỗ cô ta. Nhìn dung mạo của cô gái ấy, sắc mặt hắn ta liền trầm xuống, có phần âm u. Hắn ta hỏi cô gái có tên Hàn Miểu kia: “Gương mặt này của cô làm ở bệnh viện nào vậy?”

Nhìn không ra, giống y như là thật vậy.

Hàn Miểu không hề tức giận, lúc cô ta không cười, trong mắt lại thêm vài phần lạnh lùng: “Nếu anh Tư không ngại thì có thể nắn bóp thử đi, xem bệnh viện nào có thể làm ra được gương mặt này.”

Tần Tiêu Chu lại giơ hai ngón tay ra nắn bóp gương mặt cô ta thật, sau đó còn chùi ngón tay lên người mình, biểu cảm đầy căm ghét: “Nếu thật sự là Khương Cửu Sênh, tôi nắn một cái thế này cũng đủ bị cô ấy ném qua vai rồi.” Hắn ta hừm một tiếng, xì mũi khinh bỉ: “Đã bắt chước thì bắt chước cho giống một chút, khỉ đội hoa, chẳng ra cái gì cả.”

Từ nãy đến giờ, ánh mắt Hàn Miểu không mấy vui vẻ, sắc mặt đã thay đổi đến mấy lần.

Cậu Hoa đầy kinh ngạc: “Cậu Tư nhà họ Tần biết dùng thành ngữ cơ đấy.” Hắn vô cùng ngạc nhiên, giọng nói cố làm ra vẻ phô trương: “Còn dùng đến tận hai câu nữa chứ.”

Không cần phải nghi ngờ gì hết, bằng cấp của Tần Tiêu Chu toàn là mua cả thôi. Trong bụng hắn ta chỉ toàn những lời nói xấu xa và dâm đãng, lấy đâu ra tri thức học hành cơ chứ.

Đám công tử ham ăn ham chơi hùa theo: “Chà chà chà, lợi hại quá, lưu manh không đáng sợ, chỉ sợ lưu manh có văn hóa thôi.”

Tần Tiêu Chu đạp ghế mạnh một cái, gây ra tiếng động rất lớn: “M* kiếp, có ăn cơm nữa không đây?” Cái lũ ngu xuẩn này, chỉ muốn tuyệt giao!

“Ăn ăn ăn chứ, thằng Tư muốn ăn gì thì cứ gọi, hôm nay anh đây mời khách.” Cậu Hoa làm ra vẻ giống như má mì trong kĩ viện vừa kéo dài vừa nhấn nhá nói: “Diêu Diêu à, rót rượu cho anh Tư đi chứ.”

Hàn Miểu cũng không tỏ ra ngượng nghịu, cầm bình rượu bước tới.

Biểu cảm của Tần Tiêu Chu lập tức thay đổi như gặp phải quân địch: “Cách xa ông đây một chút đi.” Nhìn thấy gương mặt ấy, hắn ta nuốt không trôi.

Hàn Miểu coi như không, bình thản, điềm tĩnh.

Cách đó một hành lang là phòng nhỏ dành cho hai người.

Khương Cửu Sênh đã múc đến thìa canh thứ ba trong cái nồi sứ trắng trước mặt rồi, Thời Cẩn giữ chặt cán lại: “Sênh Sênh, không được ăn nữa.”

Cô vẫn muốn ăn: “Nhưng cháo này rất ngon mà anh.”

Món đặc sản của nhà hàng hải sản này chính là món cháo thịt cua, nguyên liệu rất phong phú, thịt cua cũng được ninh mềm, khiến thực khách cảm thấy vô cùng ngon miệng.

“Cua nó tính lạnh, không tốt cho dạ dày, không nên ăn quá nhiều.” Thời Cẩn lấy lại thìa múc canh, cầm bát của cô lên rồi múc một ít canh suông vào: “Em uống bát canh này đi, tốt cho dạ dày đấy.”


Bệnh dạ dày của cô đã không tái phát nữa từ rất lâu rồi, nhưng Thời Cẩn vẫn quản lý rất nghiêm ngặt thói quen ăn uống của cô.

Khương Cửu Sênh chỉ có thể ngoan ngoãn uống chén canh này thôi.

Cô gái phục vụ bưng thức ăn tới còn rất trẻ, động tác rất cẩn thận. Sắp xếp gọn gàng những đĩa thức ăn xong, cô ta không nhịn được mà nhỏ giọng dò hỏi: “Cho… cho em xin chữ ký được không ạ?”

Thời Cẩn lên tiếng trước, giọng nói nhã nhặn lịch sự: “Cô ấy đang ăn, cô có thể đợi đến sau bữa ăn được không?”

Đại đa số khách hàng đến nhà hàng dùng bữa đều là những người nổi tiếng quyền quý, nhưng hiếm ai lịch sự tao nhã lại dịu dàng như anh, lời đồn quả không sai, cậu Sáu nhà họ Tần đích thực là một công tử cao quý.

“Vâng ạ.” Mang thức ăn lên xong, cô gái kia liền rời khỏi căn phòng.

Lễ nghĩa trên bàn ăn của Thời Cẩn rất tốt, Khương Cửu Sênh cũng không thích nói chuyện khi ăn. Cô yên lặng uống canh, thức ăn trong bát đĩa bên cạnh đều do Thời Cẩn gắp cho cô. Món nào không hại đến dạ dày thì anh sẽ gắp nhiều một chút, nếu không, anh sẽ chỉ để cô nếm thử mùi vị chứ không cho phép ăn nhiều.

Anh vừa đeo găng tay định bóc tôm cho cô thì điện thoại đổ chuông.

Anh vẫn tiếp tục công việc của mình: “Sênh Sênh, giúp anh nhấn loa ngoài đi.”

Thời Cẩn không lưu số, chỉ hiện lên một hàng số dài. Khương Cửu Sênh cũng không biết là ai, chỉ giúp anh nhận cuộc gọi, nhấn loa ngoài rồi đặt lại lên mặt bàn, sau đó cố tình nhẹ tay múc canh.

“Tôi là Thời Cẩn.”

Phía bên kia hỏi luôn: “Bao giờ thì mày về Trung Nam?”

Là giọng nói sang sảng mạnh mẽ của Tần Hành.

Từ trước đến nay quan hệ giữa Thời Cẩn và Tần Hành không mấy thân thiết, nói chuyện càng không cần đến sự dịu dàng, ngắn gọn súc tích, không biểu lộ cảm xúc gì: “Có chuyện gì?”

“Tin hai nhà Tần Phó liên hôn đã sớm bị truyền ra ngoài, dù gì cũng phải có câu trả lời chứ.”

Giọng Tần Hành như tiếng chuông, Khương Cửu Sênh nghe rõ mồn một, bất giác dừng lại động tác của mình.

Thời Cẩn không vì thế mà dừng lại, động tác bóc tôm vẫn thong thả như cũ, điềm tĩnh đáp lời Tần Hành: “Ai là người loan tin ra ngoài thì người đó đi mà giải quyết.” Anh đặt những con tôm đã được bóc vào bát của Khương Cửu Sênh rồi nói, “Tôi đang bận, nếu còn công việc gì thì trực tiếp liên hệ với Tần Trung đi.”

Khương Cửu Sênh vừa đưa thức ăn vào miệng, tôm hấp thanh đạm nên mùi vị không quá nồng, rất ngon miệng.

Tần Hành không hài lòng với sự qua loa của Thời Cẩn: “Mày bận cái gì?”

Thời Cẩn rút găng tay dùng một lần ra, nhấn nút kết thúc cuộc gọi, hỏi Khương Cửu Sênh: “Sênh Sênh, em còn muốn ăn nữa không?”

“Có ạ.”

Anh lại đeo găng tay mới vào và tiếp tục bóc tôm cho cô.

Trong bữa ăn, Khương Cửu Sênh đi vào nhà vệ sinh một chuyến.

Trên bồn rửa tay đá hoa có đặt một bao thuốc, một chiếc bật lửa bánh xe ma sát, một túi xách nữ xinh xắn. Sau đó, vòi nước bên cạnh Khương Cửu Sênh được mở ra, nước chảy xuống đôi bàn tay mềm mại xinh đẹp, không hề sơn móng tay, chỉ phiếm một màu hồng nhạt lóng lánh.

Khương Cửu Sênh nhìn về phía chủ nhân của đôi bàn tay ấy.

Cô ta đang cúi đầu, chăm chú rửa tay, mái tóc dài hơi xoăn được vén ra sau tai. Cô ta vặn vòi nước, ngẩng đầu nhìn vào trong gương, đột nhiên nói: “Chúng ta giống nhau thật.”

Hai gương mặt trong gương thực sự rất giống nhau.

Khương Cửu Sênh không muốn trò chuyện cùng người lạ, chỉ lặng lẽ gật đầu. Ánh mắt cô di chuyển, vô tình nhìn về phía bao thuốc trên bồn rửa tay.

Bao thuốc Moore màu xanh thon dài, là loại mà trước đây cô thường hay hút.

Cô gái ấy lau sạch nước trên tay, với lấy bao thuốc và bật lửa, tùy ý hỏi một câu: “Cô cũng hút loại thuốc này sao?”

Khương Cửu Sênh lắc đầu: “Tôi không hút thuốc.”

Cô nhìn vào gương, chỉnh lại tóc bên tai, rồi bước ra khỏi phòng vệ sinh trước.

Cô gái kia quay đầu, ngắm nghía một hồi lâu mới thu lại tầm mắt, rút điện thoại từ trong túi xách ra nhấn một hàng số: “Khương Cửu Sênh không hút thuốc nữa rồi, tôi cũng phải cai thuốc sao?”

Cô gái này, tên là Hàn Miểu.

Khương Cửu Sênh quay lại phòng, Thời Cẩn đã bóc một đĩa tôm đầy cho cô rồi.


Dường như cô không còn cảm thấy thèm ăn nữa, nói: “Thời Cẩn này.”

“Ừ.”

Trầm ngâm một lúc, cô đột nhiên hỏi: “Anh có thích gương mặt của em không?”

Thời Cẩn hơi ngạc nhiên, nhìn cô: “Sao thế em?”

Hiếm khi Khương Cửu Sênh bướng bỉnh cố chấp như vậy, cô cứ hỏi tiếp: “Anh có thích không?”

Anh gật đầu: “Ừ, anh có thích.”

Không những gương mặt, điểm nào ở cô anh cũng thích hết.

“Vậy nếu có một gương mặt giống y hệt em thì sao?” Cô hỏi tiếp, gương mặt mà cô vừa nhìn thấy, không đến mức giống cô y đúc. Nhưng nếu ở dưới ánh sáng lờ mờ, góc độ hơi nghiêng, lại cách xa nữa thì đích thực có thể nhìn lẫn hai người với nhau được.

Thời Cẩn rút một tờ giấy lau tay, nói: “Tốt nhất đừng để anh nhìn thấy, anh sợ mình không chịu nổi mà chém rách mặt cô ta mất.”

Mặc dù giọng điệu anh có chút tàn bạo, nhưng mà, bản tính tùy hứng của Khương Cửu Sênh rất thích câu trả lời đó.

Nói đến chủ đề này, cô liền cảm thấy thích thú, bèn tiếp tục đưa ra giả thiết: “Nếu không chỉ có gương mặt giống em, cách đi đứng, hút thuốc, thậm chí tính cách cũng y hệt thì sao hả anh?”

Thời Cẩn không nghĩ ngợi nhiều: “Thế thì không chỉ đơn giản là cào nát gương mặt cô ta rồi.”

Từ tướng mạo, đến phong thái, thói quen, nếu tất cả đều giống nhau thì hiển nhiên xác suất tự nhiên hình thành là bằng không. Cũng có nghĩa là ắt hẳn có người đang cố tình giở trò, tâm địa hiểm độc.

Đương nhiên, cũng không giữ lại được.

“Tại sao đột nhiên em lại hỏi vậy?” Thời Cẩn nhìn cô.

Khương Cửu Sênh giải thích: “Em vừa nhìn thấy một người có dung mạo rất giống mình.” Càng trùng hợp hơn nữa, cô ta cũng hút Moore xanh. Mới chỉ có vậy, những cái khác cô không biết.

Thời Cẩn giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô: “Em có thể thấy giống, chỉ có điều,” ngón tay anh đặt trên gương mặt cô, vuốt nhẹ từng ly một: “Sênh Sênh, đối với anh, không ai có thể giống em được.”

Cho dù bề ngoài tương đồng thì bên trong cũng tuyệt đối khác nhau một trời một vực.

Trong mắt anh, Khương Cửu Sênh chỉ có một mà thôi.

Trên đường quay về, Khương Cửu Sênh nhận được điện thoại của Mạc Băng và một tin tức khiến người ta không mấy vui vẻ.

“Sênh Sênh, video em đánh Phó Đông Thanh đã bị tung lên mạng rồi, hơn nữa còn bị cắt bớt, không đầu không cuối, chỉ xuất hiện bảy cái tát.”

Clip bị cắt xén vốn là chiêu trò điển hình, cộng đồng mạng cơ bản đều bị dắt mũi.

Khương Cửu Sênh bình tĩnh: “Vâng.”

Ngược lại, Mạc Bặng lại cảm thấy kì lạ: “Hình như em không kinh ngạc chút nào à.”

Vốn nằm trong dự liệu nên cô thực sự không hề cảm thấy bất ngờ: “Phó Đông Thanh chịu bảy cái tát của em mà không cố thu về được chút lợi lộc nào thì mới càng kì lạ hơn.”

Phó Đông Thanh muốn bị đánh.

Thế thì cô sẽ tác thành ý nguyện của cô ta thôi.

Buổi sáng hôm ấy Mạc Băng có việc nên không có mặt tại phim trường, đầu đuôi sự việc thế nào cô ấy cũng không nắm được. Nhưng cô hiểu rõ bản tính của Khương Cửu Sênh, chỉ cần không động đến mình thì cô cũng không chủ động gây sự. Video trên mạng lại bị cắt bớt, chứng tỏ là phía Phó Đông Thanh đang giở trò.

Mạc Băng cũng không hỏi nhiều mà tìm hướng giải quyết vấn đề: “Chị sẽ liên hệ với đạo diễn Quách xem có lấy được đoạn video gốc không.”

Khương Cửu Sênh nói: “Không cần đâu, em có.”

Biết ngay Sênh Sênh nhà cô không phải là người dễ dàng bị ăn hiếp thế đâu mà.

Mua dây buộc mình rồi Phó Đông Thanh ơi.

Mạc Băng cũng không lo lắng nữa, phì cười hỏi cô: “Em cho người quay trộm hả?”

Cũng không hẳn là quay trộm, Khương Cửu Sênh thẳng thắn: “Mắt kính của Tần Tả có gắn thiết bị ghi hình mini.” Tần Tả là trợ lý mà trước kia Thời Cẩn đi Lê Thành đưa tới. Cô ta là vệ sĩ chuyên nghiệp, trên người toàn là những thiết bị cao cấp. Khương Cửu Sênh nhìn về phía Thời Cẩn ở bên cạnh, hai người nhìn nhau cười, cô nói: “Em chỉ là mang lòng dạ tiểu nhân để đối phó với tâm địa tiểu nhân thôi.”

Có những lúc, tiếp xúc với những người không quang minh chính đại, cũng không thể quá ngay thẳng được.

Đúng vậy, chỉ cần Phó Đông Thanh ở đó, thiết bị ghi hình mini của Tần Tả sẽ còn dõi theo cô ta. Phó Đông Thanh đã có dã tâm thì hiển nhiên cô phải biết tự bảo vệ bản thân mình, đề phòng trước khi tai họa xảy ra chứ.

Mạc Băng cảm thấy như thế này cũng tốt, sẽ bớt đi những chuyện thị phi: “Em gửi cho chị đoạn vieo đó đi.”

Khương Cửu Sênh ngắt cuộc gọi, bảo Tần Tả gửi clip gốc cho Mạc Băng.

Phía bên kia, Mạc Băng đã xem xong lập tức gọi điện lại cho cô, ngữ khí có phần nóng vội: “Chị thấy video này còn có thể làm thành một đoạn clip cắt ghép khác được đấy.”

Trong giới showbiz, chiêu trò xã hội của Mạc Băng gần như không có đối thủ, Khương Cửu Sênh không có ý kiến gì: “Thế thì cứ theo ý chị đi.”

“Chị đẩy lùi các chương trình buổi chiều của em rồi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Việc trên mạng không cần phải lo.” Mạc Băng đã có chủ ý: “Đợi fan hâm mộ của Phó Đông Thanh làm loạn vụ này lên thì chúng ta sẽ đổ thêm ít dầu.”

“Được ạ.”


“Cứ như thế đã nhé.” Mạc Băng cúp máy rồi liên lạc với bộ phận xử lý truyền thông của công ty.

Buổi chiều, Khương Cửu Sênh được nghỉ ngơi.

Chiều nay Thời Cẩn vốn định đến khách sạn dự hội nghị nghiệp vụ, nhưng vì Khương Cửu Sênh được nghỉ nên hội nghị nghiệp vụ trở thành hội nghị trực tuyến. Địa điểm làm việc: tại nhà.

Lúc này, vì clip Phó Đông Thanh bị tát nên trên mạng xuất hiện đầy những lời lẽ độc ác. Mỗi người một ý, đặc biệt là fan hâm hộ của Phó Đông Thanh căm phẫn sôi sục dâng trào.

Clip được công khai trên một Weibo chính thức, các bình luận đã lên tới hàng trăm hàng vạn.

Sẽ Có Thiên Thần Thay Anh Ngủ Cùng Em: “Lão tổ tông xưa nay đều không lừa gạt tôi: độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.”

Thiếu Nữ Phái Cấm Dục Của Nhà Đông Thanh: “Khương Cửu Sênh muốn mượn công trả thù riêng đây mà, đáng thương biết bao chị Đông Thanh nhà tôi.”

Lý Cương Là Bố Tôi, Tôi Là Lý Ngạnh: “Xuống tay tàn nhẫn, bước vào con đường tối tăm từ bao giờ thế.”

Nếu Anh Chủ Động Thì Chúng Ta Không Chỉ Có Quan Hệ Mà Còn Có Cả Con: “Mỗi lần liên quan đến Khương Cửu Sênh đều không phải việc tốt đẹp gì, đúng là có độc.”

Sênh Gia Là Nhất Không Chấp Nhận Phản Kháng Không Phục Thì Im Đi: “Họ chỉ đang quay phim OK? Không biết thế nào gọi là NG sao? Một bộ phận fan hâm mộ hiểu biết kém cỏi thì đã đành, các người coi toàn quân Sênh gia chúng tôi chết hết rồi hay sao? Bớt ném c*t lung tung đi.”

Tiểu Nữ Bất Lực Không Thể Làm Công Tử Cứng Lên: “Phụ nữ hà cớ gì mà làm khổ phụ nữ cơ chứ, thâm thù đại hận thế nào thì dứt tóc ấy, tát vào mặt là quá đáng rồi đó.”

Không Gầy Năm Cân, Đánh Chết Cũng Không Đổi Biệt Danh: “Biệt hiệu của Đông Thanh nhà các người không phải một phát ăn ngay sao, lần này lại NG đến bảy lần, vấn đề nằm ở ai còn không biết à?”

Này Này Này Sờ Vào Đâu Đấy: “Biệt hiệu của Sênh gia nhà chúng tôi là vua tin nóng đấy, ai đấy còn ké đến ba lần, vấn đề nằm ở ai còn không biết à?”

Hoa Sơn Luận Tiện: “Ban đầu, họ Phó nhà các người trả thù không thành nên còn ghi hận trong lòng.”

Bốn giờ chiều, những tranh cãi trên mạng còn đang gay gắt thì lại xuất hiện thêm tài khoản Weibo chính thức đăng tải một đoạn clip cắt ghép khác. Nhân viên làm việc tại văn phòng của Khương Cửu Sênh chia sẻ, Weibo chính thức của Thiên Vũ cũng chia sẻ rồi, sau đó nhanh chóng trở thành tin tức nóng hổi.

Clip sau đó được lan truyền nhanh chóng với tốc độ gấp ba lần, tới mức làm người ta cảm tưởng có thể bay lên trời, cùng thượng thần hòa tấu phối nhạc tạo ra thứ âm thanh kì bí mê hoặc lòng người.

“Đông Thanh, cô ra khỏi ống kính rồi.”

“Thật ngại quá, là sơ xuất của tôi.”

“Động tác của cô quá khoa trương.”

“Xin lỗi đạo diễn, làm phiền quay thêm một lần nữa.”

“Ngày đầu tiên cô quay phim hả? Ống kính cũng không biết đường tìm?”

“Xin lỗi xin lỗi, tôi đứng chưa vững, có thể quay lại lần nữa được không?”

“Phó Đông Thanh, ánh mắt của cô nghĩa là gì vậy? Cô là phi tử duy nhất của Viêm Hoằng đế, không phải cung nữ. Khí chất của cô để đâu rồi hả?”

“Cô làm cách nào để lấy được danh hiệu nữ hoàng truyền hình vậy? Bị Sênh Sênh tát một cái đến ngốc nghếch rồi sao? Khí thế đâu? Khí thế đi đâu rồi hả?”

“Hoa Khanh và Định Tây tướng quân đều là những nữ mưu sĩ nổi tiếng hàng đầu của Đại Sở, không phải dạng tiểu thư yếu ớt chưa bao giờ nhìn thấy thế giới, mặt cô đờ đẫn cái gì? Tay run rẩy gì nữa? Không biết diễn thì đổi người khác đến thay, đừng có ở đây lãng phí thời gian và phim nhựa của tôi.”

“Phó Đông Thanh!”

“Xin lỗi đạo diễn.”

“Phó Đông Thanh!”

“Xin lỗi đạo diễn.”

“…”

Tốc độ phim đẩy nhanh gấp mấy lần, biên tập lặp đi lặp lại, sau đó phối thêm âm thanh. Có thể nói là màn cắt ghép ma quỷ.

Fan hâm mộ của Phó Đông Thanh hoàn toàn á khẩu, không còn nói được gì nữa.

Hướng gió nói chuyển là chuyển, mũi nhọn nói đổi là đổi. Một tiếng trước, fan hâm mộ của Phó Đông Thanh còn gào khóc thảm thiết, bây giờ thì người nào người nấy im lặng như gà, dùng thực lực để giải thích cho cái gì gọi là không làm thì không chết.

Fan hâm mộ của Khương Cửu Sênh trở nên nóng nảy.

Bán Buôn Sạc Dự Phòng, Giá Cả Thỏa Thuận: “Bốp bốp bốp, bị tát vào mặt như vậy, còn đau không?”

Nhìn, Ảnh, Đại, Diện, Của, Tôi, Đi: “Đề nghị diễn viên nào đó đổi tên một lần ăn chắc thành bảy lần hỏng.”

Người Vợ Yêu Ôm Bóng Chạy Mất Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo: “Thật ngại quá, Sênh gia nhà tôi tuyệt đối không dễ dàng bị bắt nạt đâu.”

Đàn Ông Của Vương Tiểu Ngũ: “Không thổi thì không đen, nữ hoàng màn ảnh nhỏ Phó Đông Thanh không chen chân vào thật đấy chứ?”

Trên Dưới Nghìn Năm Lịch Sử Cho Chó Ăn: “Cuối cùng thì tôi đã biết tại sao Phó Đông Thanh lại cắt ghép clip của Sênh gia nhà chúng tôi rồi, đạo diễn Quách quả là có mắt lửa con ngươi vàng.”

Hahahahahaha Đồ Ngốc: “Vế trên: ác giả ác báo, vế dưới: Ông trời khắc trừng trị kẻ ác già mồm, hoành phi: chuyện nhỏ!”

Vân vân và mây mây.

Lúc trước, những người đứng về phía Phó Đông Thanh trên mạng nhiều đến mức trước nay chưa từng có, vậy mà, khi clip này xuất hiện, fan hâm mộ của Phó Đông Thanh lại không dám lên tiếng bao biện. Bởi vì, đạo diễn Quách Hồng Phi cũng đã chia sẻ rồi!

Và thế là, kĩ thuật diễn xuất kém cỏi của Phó Đông Thanh bị đưa lên trang nhất, đã nổi tiếng bao nhiêu năm nay, đây là lần đầu tiên cô ta bị chất vấn về việc được khen ngợi cũng như khả năng diễn xuất từng được tán dương.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.