Đọc truyện Duy Nhất Là Em – Chương 276: Ngược cả Từ Trăn Trăn và Phó Đông Thanh
Editor: Nguyetmai
Ngày 19 tháng Mười, bảy giờ tối, xe của Thời Cẩn đỗ trước cửa khách sạn Tần Thị.Phó Đông Thanh mặc trên mình một chiếc váy màu xanh ngọc, tà váy dài quét đất, đi cùng với nó là dây chuyền đá quý cùng màu. Mái tóc được tết ở sau tai, cài vào một nửa vòng hoa trang sức màu xanh nhạt, rất hợp với hoa văn lụa thêu tinh xảo trên váy. Lớp trang điểm nhẹ nhàng, dung mạo như ẩn chứa cả mùa xuân, vừa phảng phất sự thanh nhã cổ điển vừa mang nét phong tình hiện đại.
Cô ta nhấc làn váy lên để bước xuống bậc thềm, nở nụ cười xinh đẹp.
Cửa sổ xe trượt xuống, Thời Cẩn ngồi phía sau, trang phục màu đen chỉn chu, thần sắc lạnh lùng: “Có thể đi được chưa?”
Phó Đông Thanh gật đầu: “Chúng ta đi thôi.”
Đợi một hồi vẫn không thấy lái xe mở cửa xe cho mình. Cô ta cũng không hề để bụng, với tay mở cửa sau xe.
Một giọng nói vừa lịch sự vừa lạnh lùng đã chặn đứng cô ta: “Chó của tôi ngồi đây rồi, cô ngồi phía trước đi.”
Lúc này, cái đầu chó với lớp lông mượt mà mới nhô lên khỏi cửa sổ xe bên trong.
“Oẳng!”
Chú chó phốc sóc màu trắng gác chân lên cửa kính xe, hướng về phía Phó Đông Thanh sủa ngậu lên. Thân hình nó mũm mĩm, tai dựng đứng nghiến răng gầm gừ, dáng vẻ hung dữ sủa oăng oẳng.
Con chó đó thực sự rất xinh đẹp, khí chất vô cùng cao quý, y như chủ nhân của nó vậy.
Phó Đông Thanh nhìn con chó một hồi rồi ngồi lên ghế trước bên cạnh tài xế. Cô ta thu gọn vạt váy dài thườn thượt của mình rồi mới đóng cửa xe, gật đầu chào lái xe rồi quay lại hỏi Thời Cẩn: “Anh thích chó à?”
Tài xế Tần Trung khởi động xe, chiếc Bentley màu đen từ từ di chuyển.
Một lúc sau, Thời Cẩn mới đáp lời: “Không thích.” Anh liếc mắt nhìn chú chó đang ngồi rất xa mình, thần sắc bỗng trở nên dịu dàng vài phần: “Nhưng bạn gái tôi thích.”
Nhìn thấy gương mặt dịu dàng của ba Thời Cẩn, Khương Bác Mỹ đắc ý, nhào về phía anh: “Oẳng.”
Thời Cẩn hơi chau mày: “Khương Bác Mỹ, ngồi xuống.”
Nghiêm khắc thế…
Móng vuốt nó co rúm lại, thu mình về, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, trở lại vị trí của mình, bộ dạng uất ức: “Oẳng…” Không có mẹ ở đây, nó không dám hỗn xược, sợ bố dùng bạo lực gia đình lắm.
Phó Đông Thanh hỏi: “Nó tên là Khương Bác Mỹ ư?”
Thời Cẩn hướng mắt ra ngoài, những đường nét của gương mặt tuấn tú phản chiếu lên cửa xe: “Ừ, đặt theo họ của bạn gái tôi.”
Lúc nào cũng bạn gái bạn gái.
Phó Đông Thanh liền hỏi một cách tự nhiên: “Sao anh lại mời em đi cùng anh? Khương Cửu Sênh đâu?” Cô ta ngẩng đầu, nhìn vào gương chiếu hậu quan sát nét mặt của Thời Cẩn.
Gương mặt này, dù cô ta đã nhìn bao nhiêu lần đi chăng nữa thì cũng vẫn cảm thấy choáng ngợp.
Giọng nói Thời Cẩn rất ấm áp, đáp lời vừa chu đáo vừa lịch sự: “Cô ấy đã tới rồi, Tần Hành cũng ở đó nữa.”
Bởi vì có mặt Tần Hành nên anh mới diễn kịch với cô ta sao?
Phó Đông Thanh cụp mí xuống, che đậy sự thất vọng dưới đáy mắt: “Tôi rất thích bộ lễ phục anh đưa tới. Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, là thư kí của tôi chọn.”
Anh trả lời thành thật, đôi mắt rủ xuống, lông mi dài và dày, mềm mại vô cùng. Thần sắc lạnh lùng của anh cũng dịu dàng đôi phần. Anh giơ tay chỉnh đốn lại chiếc nơ trên cổ Khương Bác Mỹ. Bác Mỹ rất nghe lời, nằm yên ngoan ngoãn, bộ lông trắng muốt, những ngón tay của anh cũng rất trắng, khớp xương mảnh khảnh, thon dài tuyệt đẹp.
Anh rất giống đóa hoa anh túc, đẹp đẽ, nhưng vô cùng nguy hiểm, một khi đã dính vào là thế nào cũng nghiện.
Suốt quãng đường còn lại, không gian rơi vào im lặng.
Khu biệt thự nhà Vũ Văn ở nằm quanh núi. Mỗi căn được xây dựng tách biệt có chủ nhân riêng cùng vườn hoa và những nhà nhỏ trước sau. Đây là khu vực chiếm diện tích lớn, giàu có và đông đúc nổi tiếng ở Giang Bắc.
Lúc này là thời điểm đèn đuốc vừa lên, trong biệt thự sáng rực ánh đèn phồn hoa. Nhà họ Vũ Văn thuê những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp tới, rượu vang, hoa tươi, tiếng nhạc giao hưởng hòa trộn, phong cách vô cùng xa xỉ.
Khương Cửu Sênh rạng rỡ cầm một ly rượu trong tay, tựa vào bàn thưởng thức những món điểm tâm được bày trí vô cùng đẹp đẽ cẩn thận.
“Sao bà không đi cùng Thời Cẩn?” Tạ Đãng bước tới, cậu ta mặc một bộ comlê màu xanh nhạt, cà vạt cũng không thắt hẳn hoi mà buộc lỏng lẻo trên cổ. Ngược lại, mái tóc lông cừu xoăn tự nhiên của cậu ta được thợ làm tóc tỉa tót thành mái hình trái tim, tuấn tú muôn phần.
Khương Cửu Sênh xiên qua một quả nho, đưa lên miệng rồi nói: “Anh ấy có chuyện phải làm.”
Tạ Đãng dùng tay bốc đồ ăn từ trong đĩa của cô: “Không đến à?”
“Anh ấy đến cùng Phó Đông Thanh.” Sắc mặt cô bình thản như chẳng có gì đặc biệt cả.
Quả cà chua bi trong tay Tạ Đãng rơi xuống, lăn trên mặt đất. Cậu liếc mắt nhìn Khương Cửu Sênh một cái, biểu cảm đúng kiểu “nhìn cái bộ dạng không có tương lai của bà kìa”: “Sênh Sênh, đầu bà bị cửa kẹp rồi hay sao thế?” Cậu ta nghiến răng, khó chịu, “Có phải bà không biết Phó Đông Thanh là con điếm giả tạo đâu?” Thời Cẩn có nhiều người theo như vậy mà không biết giữ, đến lúc bị cướp mất, xem bà có khóc hay không.
Khương Cửu Sênh mỉm cười: “Ai dạy cậu nói cái câu con điếm giả tạo đấy?”
Bình thường Tạ Đãng cũng hay nói tục, chỉ là cậu chưa từng nói câu “con điếm giả tạo” này, rất ư là “xã hội”!
Tạ Đãng như có chút buồn phiền: “Thì bị fan cuồng của bà tẩy não chứ sao?”
Khương Cửu Sênh hỏi: “Mặc Bảo à?”
Ừ, đúng là cách nói năng của Mặc Bảo, vừa thô tục vừa “xã hội”.
Tạ Đãng ừ một tiếng, nói đến đây thì trong lòng cậu ta lại trở nên bực dọc: “Cô ta trở thành phó hội trưởng hội fan hâm mộ ủng hộ tôi ở Giang Bắc đấy.” Cách nói năng của cô nàng đó rất dễ dàng khiến người ta vô thức bị tẩy não.
Khương Cửu Sênh cảm thấy kỳ lạ: “Cô ấy không phải là antifan của cậu sao?” Thế mà sao lại lên chức nhanh chóng vậy.
“Hội trưởng là thầy Tạ mà, ông còn nói hiện giờ Mặc Bảo là cánh tay trái cánh tay phải của ông nữa.” Cậu còn làm gì được nữa đây? Cậu cũng rất bất lực ấy chứ! Mỗi khi nghĩ đến điệu bộ Đàm Mặc Bảo nói hâm mộ Khương Cửu Sênh, cậu chỉ mong sao cô ta là antifan thôi.
Khương Cửu Sênh phì cười.
Đàm Mặc Bảo là người rất có sức hấp dẫn. Cô ấy chẳng cần làm mấy chuyện kinh thiên động địa nhưng luôn có thể lấp đầy mọi khoảng trống trong cuộc sống của mọi người để mỗi khi nhớ lại đều sẽ bật cười.
Tạ Đãng càng nghĩ càng trở nên bực dọc, cậu ta dứt dứt vài ngọn tóc, thế là cái mái hình tim loạn tung lên luôn.
“Sênh Sênh.”
“Sênh Sênh.”
Khương Cửu Sênh nhìn về phía tiếng gọi, thấy ông cụ Từ đang vẫy tay với cô: “Sênh Sênh, Đãng Đãng.” Ông cụ mặc một bộ quần áo thời Trung Sơn màu xanh đậm, tinh thần rạng rỡ: “Đến đây ngồi đi.”
Có mấy chiếc bàn được sắp xếp trên khoảng sân phía trước biệt thự, trên bàn bày hoa hồng, Champagne, còn có những chiếc khăn đã được gấp sẵn. Bởi vì liên quan đến Từ Trăn Trăn nên đa số người nhà họ Từ đều có mặt đông đủ, họ được sắp xếp cùng một bàn. Không giống với những quan khách khác liên tục bận rộn chuyện trò chúc tụng, người nhà họ Từ ngồi tại bàn uống rượu thưởng trà, vô cùng thoải mái, độc lập.
Khương Cửu Sênh bước tới chào: “Cháu chào ông Từ.”
Ông cụ Từ nhiệt tình mời Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng ngồi xuống. Ngoài Từ Trăn Trăn và Từ Bình Chinh ra thì người nhà họ Từ đều có mặt ở đó. Tô Khuynh với tư cách là “bạn trai của Từ Thanh Cửu” cũng ngồi cùng bàn.
Ông cụ Từ hỏi thăm Tạ Đãng về tình hình gần đây của thầy Tạ, sau đó quay ra hỏi Khương Cửu Sênh: “Ba của Bác Mỹ đâu rồi?”
Khương Cửu Sênh đáp lời: “Một lúc nữa anh ấy đến ạ.”
Ông cụ Từ chau mày: “Cậu ta lại để cháu một mình à, thật chẳng ra sao.” Gần đây tâm trạng ông cụ không được tốt, hơi tí là lo lắng, không vừa ý là trách móc: “Hừm, đàn ông bây giờ ấy à, đều là lũ móng lợn cả, tên cảnh sát kia cũng thế, cũng không phải cái thứ tốt đẹp gì.”
Ông nhìn Sênh Sênh rồi lại nhìn sang Sắt Sắt, hai đứa đều là những người con gái đáng yêu, đúng là bông hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Trên mạng nói không sai, đàn ông đều là lũ móng lợn cả.
Khương Cửu Sênh bật cười khanh khách, rót cho ông cụ Từ một tách trà rồi nói: “Đội trưởng Hoắc là một người rất được đấy ạ.” Chắc ông cụ biết cháu ngoại của mình có bạn trai nên trong lòng không thoải mái.
Ông cụ Từ lập tức thăm dò: “Sênh Sênh cháu cũng quen biết với tên cảnh sát đó sao?”
“Vâng ạ.”
Chỉ có ông là bị qua mắt thôi! Ông càng trở nên khó chịu hơn: “Anh ta thuộc đồn cảnh sát nào vậy?”
Bộ dạng vô cùng nóng nảy, hung hăng…
Khương Cửu Sênh suy nghĩ một hồi, có chút khó xử, cô không biết có nên nói ra hay không.
Từ Thanh Cửu giúp cô giải vây, cứ thế cung thẳng khai thật: “Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc ạ.”
Đồn cảnh sát thành phố à, một ngày nào đó ông nhất định sẽ đi điều tra thằng ranh đó. Trong lòng ông cụ Từ đã sớm có tính toán rồi, sau đó ông trừng mắt nhìn về phía Từ Thanh Cửu: “Ôm ôm ấp ấp, con có thể để ý hình tượng đàn ông của mình chút không! Dù cho mọi người đều biết con “cong” nhưng dưới con mắt của bàn dân thiên hạ thì cũng đừng quá táo bạo như thế. ”
Từ Thanh Cửu không nói được lời nào.
Quả nhiên ông của cậu càng già càng gắt.
Ông càng khó chịu, lại oán hận thêm một câu: “Con đúng là đồ móng lợn to xác!” Sau đó, ông quay đầu, dáng vẻ dịu dàng hơn rất nhiều: “Tô Khuynh, con nói có đúng không?”
Tô Khuynh lập tức trả lời: “Đúng ạ!” Cô nghiêng đầu, gương mặt không cảm xúc nhìn Từ Thanh Cửu, gạt tay cậu ra khỏi eo cô: “Bỏ cái móng giò của anh ra đi.”
Từ Thanh Cửu á khẩu, gần đây vợ cậu càng ngày càng trở nên hòa thuận với ông nội, còn đối với bạn trai lại chẳng dịu dàng chút nào.
Đúng lúc ấy, Từ Trăn Trăn khoác tay Từ Bình Chinh bước tới. Cô ta nhìn thấy Khương Cửu Sênh cũng có mặt ở đó nên ngạc nhiên, buột miệng nói, giọng điệu cao hơn nhiều: “Sao cô lại ở đây?”
Khương Cửu Sênh không đáp lời, chỉ gật đầu chào hỏi Từ Bình Chinh. Từ Bình Chinh cũng thân thiết gọi cô một tiếng Sênh Sênh.
Sắc mặt Từ Trăn Trăn không được tốt lắm.
Ông cụ Từ liền nói: “Là ông gọi Sênh Sênh đến đây ngồi.”
Từ Trăn Trăn cắn môi, vội vàng giải thích: “Ông nội, con không có ý gì khác đâu ạ.”
Lẽ nào ông có ý gì khác sao? Ông cụ Từ cũng im lặng. Ông và người cháu gái này vốn chẳng hợp chuyện trò gì, nói được vài câu là hết. Ông cụ liền quay đầu kiếm chuyện phiếm với Khương Cửu Sênh bên cạnh: “Sênh Sênh này, kia là ba của Thời Cẩn đấy à?” Kẻ xưng vương ở Trung Nam đấy à?
Hôm nay, Tần Hành không mang theo bất cứ người phụ nữ nào đi cùng cả, bên cạnh ông ta chỉ có một người đàn ông. Ông ta đang phấn chấn chuyện trò cùng quan khách. Ông Tần của nhà họ Tần ở Trung Nam hiếm khi nhận lời mời đến Giang Bắc nên không ít người vây quanh, hy vọng được ké chút ân tình.
Khương Cửu Sênh đáp lời: “Đúng ạ.”
“Sênh Sênh này.” Nhìn ông cụ Từ như muốn nói điều gì đó.
“Dạ?”
Ông cụ ngập ngừng, liếc mắt nhìn Tần Hành mấy lần: “Cháu suy nghĩ cho kĩ một chút thì hơn.” Nhà họ Tần vừa nhìn đã biết là sào huyệt thổ phỉ, nhìn ba của Thời Cẩn cũng có thể đoán ra ông ta không phải tay vừa. Sát khí trên người ông ta rất nặng. Nói tóm lại, dù thế nào ông cụ Từ cũng không tin nhà họ Tần đã tẩy trắng hoàn toàn rồi. Một gia tộc hỗn độn đủ loại người, ông cảm thấy không hề phù hợp với Sênh Sênh. Ông cụ bất chợt hỏi: “Con cảm thấy Thanh Bách nhà ông thế nào?”
Ông thật sự rất yêu thích cô bé Sênh Sênh này, nếu con bé mà được gả vào nhà ông thì quá là viên mãn.
Sự việc đến quá bất ngờ, Từ Thanh Bách bị sặc rượu: “Khụ khụ khụ…”
Khương Cửu Sênh trả lời ông một cách khách quan: “Bác sĩ Từ rất tốt ạ.”
“Đúng vậy, chỉ có điều hơi già.” Ông tự bào chữa rồi cũng tự khen luôn: “Nhưng mà, đàn ông phải già chút mới biết cách yêu thương người khác.”
Từ Thanh Bách cạn lời. Anh mới vừa qua ba mươi thôi mà. Độ tuổi như sói như hổ, như hoa như ngọc ấy chứ, sao lại gọi là già được.
Trong lòng ông cụ vẫn luôn khắc khoải chuyện hôn sự của cháu trai, mấy chuyện mai mối, ghép đôi gì đó, cứ quen là tốt rồi: “Sênh Sênh này, cháu rất thích bác sĩ thì phải.”
Khương Cửu Sênh cố cứng cỏi gật đầu.
Ông cụ Từ làm bộ kinh ngạc: “Khéo quá cơ, Thanh Bách cũng là bác sĩ.”
Ông ơi là ông, Từ Thanh Bách hơi váng đầu: “Ông ơi, ông muốn đào tường nhà người ta thì cũng đừng có quang minh chính đại thế chứ. Con và Thời Cẩn là đồng nghiệp cùng viện đấy ạ.”
Từ khi biết rằng Thời Cẩn là người nhà họ Tần, trong lòng ông cụ Từ liền bắt đầu gạch chéo tên anh. Người xưa nói rất hay, hổ phụ sinh hổ tử, con của chuột già rồi cũng sẽ đi đào đất thôi.
Hơn nữa, nhà họ Tần suốt ngày chém chém giết giết, không thích hợp với bản tính của Sênh Sênh. Ông không tài nào yên tâm nổi.
Ông cảm thấy cháu mình nói rất có lý. Ông không thể quang minh chính đại đi đào chân tường nhà người khác: “Sênh Sênh, ông và cháu kết bạn Wechat đi, có gì thì chúng ta nói chuyện riêng vậy.”
Khương Cửu Sênh và Từ Thanh Bách cạn lời luôn rồi.
Ai cũng biết ông chỉ ham vui chứ không có ác ý gì. Từ Thanh Bách cũng cười trừ cho qua, trêu đùa nói: “Ông ơi, ông làm thế này thì con làm gì có giá nữa.”
Ông cụ Từ rất không khách khí: “Ngậm miệng lại, cái đồ quá lứa lỡ thì này.”
Người đàn ông quá lứa lỡ thì Từ Thanh Bách liền á khẩu.
Bởi vì Thời Cẩn đã tới nên vấn đề tạm thời dừng lại.
Một tay anh ôm lấy chú chó Bác Mỹ màu trắng, ánh mắt cao ngạo, khí chất thanh nhã. Anh đi phía trước, Phó Đông Thanh cách vài bước chân đi theo sau. Phó Đông Thanh luôn giữ nụ cười nhẹ nơi khóe miệng, ánh mắt tự tin, phong thái phóng khoáng, từng hành động từng bước đi đều mang theo sự tao nhã.
Nhìn thì chẳng khác nào một cặp tài tử giai nhân.
Ông cụ Từ cảm thấy vô cùng chối mắt: “Sao ba Bác Mỹ lại đi cùng đứa con gái đó chứ?” Ông cụ cũng lướt Weibo, cũng biết cô nàng này cứ suốt ngày đối đầu với Khương Cửu Sênh, vốn không phải hạng người tốt đẹp gì.
Ông cụ có cảm giác như bên nhà vợ săm soi con rể vậy, càng nhìn ba Bác Mỹ càng cảm thấy bực bội.
Khương Cửu Sênh giải thích: “Có lý do cả đấy ạ.”
“Sênh Sênh, cháu đừng có bào chữa cho cậu ta nữa.” Ông đã xác định rồi: “Cậu ta là cái đồ móng lợn.” Câu nói ngôn ngữ mạng này là do ông học theo ba của Cảnh Sắt. Ông cảm thấy nó đúng vô cùng.
Phía bên kia, Tần Hành đã bước tới trước mặt Thời Cẩn. Ông ta chống gậy ba toong, ngửa đầu mới nhìn được mặt của Thời Cẩn. Tần Hành hơi nổi giận: “Bữa tiệc như thế này mà mày còn ôm chó đến đây, còn ra cái thể thống gì nữa chứ?!”
Khương Bác Mỹ nghiêng đầu, nhìn Tần Hành nghiến răng, sủa: “Oẳng!”
“Đừng quậy.” Thời Cẩn vỗ nhẹ vào đầu Bác Mỹ, giọng nói hơi trầm: “Ngoan ngoãn một chút.”
Khương Bác Mỹ lập tức cụp tai xuống, co tròn vào vòng tay của Thời Cẩn thành một cục bông mềm mại: “Oẳng…”
Quả nhiên người và chó đều rất ăn ý.
Nhưng Tần Hành không tài nào chịu đựng nổi, ông ta vốn không yêu thích động vật, hơn nữa còn ở chốn đông người, anh lại là người tiếp quản nhà họ Tần, làm thế này còn ra thể thống gì nữa. Ông ta tức giận nói: “Còn không đặt con súc vật này xuống!”
Khương Bác Mỹ hiểu súc vật nghĩa là gì, liền khua móng giễu võ dương oai trước mặt ông ta.
Nét mặt Thời Cẩn vẫn không cảm xúc như thường: “Tôi mà không trông nó, nó sẽ gây rắc rối.”
Tần Hành không thèm để ý: “Chỉ là một con súc vật, có thể làm được cái quái gì cơ chứ.”
Thời Cẩn liền không nói thêm câu gì nữa, đặt chú chó trong tay xuống.
Khương Bác Mỹ vừa chạm chân xuống đất liền quay đầu chạy đến cắn váy Phó Đông Thanh.
“Oẳng!”
Phó Đông Thanh sợ đến mức tái cả mặt, hét lên một tiếng rồi luống cuống vội vàng kéo váy lại.
Dường như Bác Mỹ rất thích chiếc váy đó, nó ngậm chặt chân váy sủa nhặng lên.
“Bác Mỹ,” Thời Cẩn lên tiếng.
Khương Bác Mỹ ngoái đầu lại.
Giọng nói anh hơi lạnh lùng: “Qua đây.”
Khương Bác Mỹ run cầm cập, ngoan ngoãn chạy về bên chân của Thời Cẩn nhưng ánh mắt vẫn chăm chú dõi theo chiếc váy màu xanh ngọc dài sát đất của Phó Đông Thanh.
Mùi hương này…
Nó nghếch mũi, ngửi một hồi, đúng là mùi hương này rồi.
Thời Cẩn quay người, ánh mắt kèm sự áy náy, anh nói: “Xin lỗi cô Phó, hình như chó của tôi không thích cô lắm. Để tránh nó làm tổn thương cô, có khả năng phải làm phiền cô đứng cách xa một chút.”
Sắc mặt Phó Đông Thanh hết xanh lại trắng, vô cùng đặc sắc.
Thời Cẩn cúi mình ôm lấy con chó rồi quay người rời đi.
Cô ta đang định bước theo thì người đang đi tới bất chợt lách người, ly rượu vang trong tay rơi xuống, đổ đầy lên chiếc váy của cô ta.
Đối phương lùi lại vài bước, cúi đầu nói: “Xin lỗi cô.”
Phó Đông Thanh nhíu mày, ngẩng đầu, bắt gặp một chàng thanh niên trẻ tuổi, mặc một bộ com lê, khí chất lạnh lùng, chỉ là mái tóc màu trắng xám làm giảm đi vài phần chín chắn nhưng lại mang đến cảm giác tuổi trẻ đầy bướng bỉnh.
Phó Đông Thanh kìm nén những bực dọc trong lòng: “Không sao cả, chỉ bị bẩn chút chân váy thôi mà.”
Phần váy quét trên mặt đất bị vấy màu, nhưng vì chân váy rất dài, rủ về phía sau, nếu không để ý thì cũng không phát hiện ra điều bất thường.
Người thanh niên như muốn nói điều gì đó thì đột nhiên Tần Hành ở phía sau gọi cậu ta: “Minh Châu.”
Cậu quay đầu.
Phó Đông Thanh hơi ngạc nhiên: “Cậu là Tần Minh Châu à?” Hiển nhiên cô ta đã nghe danh cậu Chín, người duy nhất trong nhà họ Tần có quan hệ tốt với Thời Cẩn. Chỉ có điều Tần Minh Châu là cao thủ trong giới e-Sport nên nhiều lần cô ta đến nhà họ Tần đều chưa từng chạm mặt.
Ba cô ta nói chỉ có ba người có khả năng liên hôn với cô ta: Thời Cẩn, Tần Minh Châu – con trai bà cả và Tần Tiêu Chu – con trai bà Hai.
Cô ta vốn không thèm để ý những người còn lại, chỉ chấp nhận mình Thời Cẩn.
Tần Minh Châu chỉ “Ừ” một tiếng rồi không nói thêm điều gì nữa, bước về phía Tần Hành.
“Các xí nghiệp lớn ở Giang Bắc đều có mặt ở đây, mày đi cùng để tao giới thiệu nhận mặt.” Ngữ khí của Tần Hành không cho phép phản đối.
Tần Minh Châu không lấy làm hứng thú, thần sắc đầy bất mãn, đôi mắt hiện lên sự mệt mỏi: “Không đi đâu, đội con gọi lên chiến rồi.”
Tần Hành điên tiết.
Phía bên kia, Thời Cẩn ôm Khương Bác Mỹ bước tới bàn ăn, lấy một miếng thịt bò bít tết bỏ vào trong đĩa rồi đặt xuống đất cho Khương Bác Mỹ ăn. Sau đó, anh đứng dậy, đôi bàn tay lướt qua bàn rượu một cách tự nhiên rồi đặt xuống một ống thuốc tiêm nhỏ nhắn, bên trong chứa chất lỏng trong suốt.
Thần sắc anh bình thản như thường, nói: “Thuốc chỉ hiệu quả trong nửa giờ đồng hồ, nắm chắc thời gian đấy.”
Tần Tiêu Chu đứng dựa vào bàn, ánh mắt tỉnh bơ quan sát bốn phía, cũng không nhìn Thời Cẩn chỉ chăm chú phía trước mặt: “Trắng trợn thế này, xong việc Tần Hành sẽ tha cho tôi chắc?”
Một khi Tần Hành phát giác thì tên “chủ mưu” là hắn ta nhất định sẽ bị xử đầu tiên.
Giọng điệu Thời Cẩn từ tốn, điềm tĩnh: “Cùng lắm thì cũng chỉ bẻ gãy chân anh thôi.”
Thật là cạn lời.
Hai mươi mấy tuổi đầu rồi, sao Thời Cẩn vẫn coi trời bằng vung hệt như hồi nhỏ vậy chứ.
Tần Tiêu Châu nghiến răng: “Tôi không làm đâu.” Ai thích gánh tội thì đi mà làm!
Thời Cẩn như đã đoán trước, thần sắc bình tĩnh, từ tốn nói: “Thế thì anh với nhà họ Phó liên hôn cũng được, để tránh phải thương nhớ người không nên thương nhớ.”
Tần Tiêu Chu quay phắt đầu sang nhìn Thời Cẩn.
Nó đã biết rồi à…
Nếu hắn ta không khiến Phó Đông Thanh lên giường với Tần Hành thì e rằng Thời Cẩn sẽ để Phó Đông Thanh lên giường với hắn mất. Từ trước đến nay, con người Thời Cẩn rất thâm độc, hơn nữa nó rất thông minh, nhất định sẽ chơi hiểm.
Tần Tiêu Chu nghiến răng, giơ tay vơ lấy ống thuốc trên bàn nhét vào túi áo bộ com lê, căm giận nói: ” Khương Cửu Sênh có biết cậu hèn hạ, vô liêm sỉ thế này không?”
Thời Cẩn giương mắt, ánh nhìn lạnh như băng: “Tôi có hèn hạ vô liêm sỉ thì cô ấy cũng chỉ thích mình tôi.”
Lại còn dương dương đắc ý khoe khoang!
Tần Tiêu Chu tức rồ người.
Không còn lời nào để diễn tả nữa, hắn ta không biết Thời Cẩn còn ấu trĩ đến như vậy đấy! Bực mình quá, hắn ta liền quay đầu bỏ đi.
Tần Tiêu Chu vừa bước đi thì Tần Minh Châu tiến đến.
“Một ly rượu có đủ không anh?” Cậu nhỏ giọng hỏi, vì thức đêm không ngủ đủ giấc nên giọng nói của cậu còn mang âm mũi: “Khả năng bay hơi của rượu vang không mạnh lắm.”
“Đủ rồi.” Thời Cẩn rút mấy tờ giấy, ngồi xuống lau khóe miệng còn dính thức ăn của Khương Bác Mỹ. Anh chau mày, có chút căm ghét, thuận miệng giải thích với Tần Minh Châu: “Thuốc trên váy cô ta có nồng độ cao.”
Thuốc do anh tự điều chế, lại qua quá trình chưng cất, dù cho rượu vang có nồng độ không cao cũng đủ kết hợp để phát huy tác dụng.
Tần Minh Châu hơi yên tâm, liếc mắt nhìn Tần Tiêu Chu đang ôm eo một cô nàng yêu kiều, hiếm khi lườm hắn một cái đầy sinh động như vậy: “Có tin được Tần Tiêu Chu không đây?”
Thời Cẩn chỉ nói: “Anh ta không ngu ngốc như vẻ bề ngoài đâu.”
Cũng đúng, con trai nhà họ Tần, nếu ngốc thật thì không sống nổi đến cái tuổi này đâu. Hơn nữa, trong đám người nhà họ Tần, Tần Tiêu Chu lại là người sống tự nhiên, thong dong nhất. Hắn ta ăn chơi vui vẻ mười mấy năm nay dưới con mắt của của Tần Minh Lập mà vẫn bình an vô sự, có thể thấy rằng, điều gì cần học, hắn ta cũng đã học và thấm nhuần rồi.
Tần Minh Châu nhíu mày, hơi buồn ngủ, nói: “Anh đến chỗ chị Sáu đi, em sẽ theo dõi cô họ Phó kia cho.”
“Ừ.”
Thời Cẩn lau móng cho Khương Bác Mỹ mấy lần, còn phun lên người nó dung dịch khử trùng anh thường mang theo rồi mới bế nó đi tới chỗ Khương Cửu Sênh.
Khương Bác Mỹ vừa nhìn thấy mẹ nó liền vui mừng sủa nhặng lên: “Oẳng!”
Khương Cửu Sênh vuốt ve đầu Bác Mỹ, hỏi Thời Cẩn: “Mọi việc xử lý xong rồi hả anh?” Cô biết hết những việc anh làm, Thời Cẩn cũng không hề giấu diếm cô.
“Ừ.”
Thời Cẩn nhấc một cái ghế đặt giữa Khương Cửu Sênh và Tạ Đãng, bình thản ngồi xuống bên cạnh cô, đồng thời gật đầu chào hỏi người nhà họ Từ.
Khương Bác Mỹ được gửi lại nhà họ Từ rất nhiều lần, người nhà họ Từ cũng rất quen thuộc với Thời Cẩn, thân thiết đáp lễ, còn chơi đùa cùng Khương Bác Mỹ ở trên bàn. Khương Bác Mỹ rất được yêu thích, bầu không khí vô cùng hòa thuận.
Chỉ có điều, ông Từ hừ một tiếng, bất chợt hỏi: “Tôi nghe nói ba cậu có đến mấy bà vợ cơ à.”
Thời Cẩn lễ phép đáp lời: “Công khai là ba người ạ.”
Công khai ư, tức là không công khai còn có mấy người nữa à.
Thế kỉ 21 rồi mà vẫn còn tồn tại gia đình như nhà họ Tần, ông Từ nghe xong mà cảm thấy phẫn nộ: “Loại người như thế phải bị phạt nặng vì đã vi phạm luật hôn nhân và phải bị nhốt lại mới đúng.”
Ông cụ Từ xuất thân là quân nhân, cũng làm chính trị vài năm, luôn đi theo con đường chính thống. Nhà họ Tần thì hoàn toàn ngược lại, nổi lên từ thế giới ngầm, mấy năm nay còn đỡ hơn chút chứ mấy năm trước thì việc gì cũng dám làm. Thế lực của Tần Hành rất lớn, không ai làm gì được ông ta.
Hiển nhiên, ông cụ Từ chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì với nhà họ Tần. Ông cũng là người có kinh nghiệm, hiểu rõ loại người cầm đao dính máu vô cùng hiểm độc, coi mạng người như loài giun dế.
Ông cụ rất thích Sênh Sênh nên mới lo lắng thay cô mà.
Thời Cẩn giải thích: “Đều không kết hôn, không vi phạm luật hôn nhân đâu ạ.”
Đồ móng lợn siêu cấp!
Ông cụ Từ vừa lắc đầu vừa chặc lưỡi: “Ba Bác Mỹ à, cậu đừng có mà học theo đấy.”
“Không đâu ạ.” Thời Cẩn nói: “Bác Mỹ chỉ có một người mẹ thôi ạ.”