Dương Thần

Chương 24Đạo cao một thước, ma cao một trượng.


Đọc truyện Dương Thần – Chương 24Đạo cao một thước, ma cao một trượng.

Năm đầu tiên của vương triều Đại Kiền trong vòng sáu mươi năm cũng đến.
Lễ hội đêm trong Ngọc kinh thành cũng bắt đầu, tiếng pháo nổ vang lên liên miên khắp nơi, mãi cho đến hừng đông cũng không ngừng lại.
Khắp nơi trên đường phố giăng đèn kết hoa, múa đèn rồng, ca hát, mua bán ăn chơi, từ những gia đình bình dân đến thương nhân, sĩ tử đều tràn ra đường, vừa là để tham gia náo nhiệt, vừa là để khánh chúc quốc gia vừa trọn một giáp đóng đô.
Trên ngũ phượng lâu trong hoàng cung, hoàng đế cùng hoàng hậu mang theo các phi tử và hoàng tử đến ngắm khung cảnh kinh thành tràn ngập ánh đèn.
Pháo hoa bay đầy trời, tựa như muốn chứng tỏ rằng hoàng triều Đại Kiền đang đạt đỉnh cao của sự hưng thịnh.
Ngọc kinh thành là thành lớn đệ nhất thiên hạ, lễ mừng năm mới ở đây khác hẳn so với những nơi khác, đặc biệt náo nhiệt. Từ đêm giao thừa đến ngày mười lăm, hàng đêm đều rước đèn rồng, pháo hoa, đủ khiến cho các đặc phái viên nước ngoài cảm thấy được Thiên triều thượng bang đang đạt thời kì vô cùng phồn hoa cường thịnh.
Trong đêm lễ hội này, người người chìm đắm trong hưng phấn. Bình dân có lễ mừng năm mới kiểu bình dân, náo nhiệt đi khắp đường phố, còn những gia đình nhà giàu có cách đón giao thừa khác, họ tập trung cùng một chỗ đón giao thừa, đốt thú thán thượng hạng, trên bàn đặt trà bánh để ăn.
Trong phủ Võ Ôn Hầu cũng rất náo nhiệt.
Nhưng hôm này Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ không có trong phủ đệ, mà được hoàng đế triệu gọi, cùng thưởng cảnh đêm trên Ngũ Phượng lầu. Đây là một loại vinh dự vô cùng lớn.
Gia chủ không có mặt, các đại phòng cũng không cùng nhau tụ tập một chỗ đón giao thừa mà tự tách nhau ra, đại phòng ở chính phủ là một nhóm, nhị phòng ở Vân Đình trai là nhóm thứ hai, tam phòng Lan Đình trai là một nhóm khác.
Nhưng những chuyện này đối với Hồng Dịch chả có gì liên quan cả, bên ngoài náo nhiệt phô thiên cái địa tương phản với vẻ cô đơn quạnh quẽ nơi sân nhỏ của hắn.
Không biết vì sao, bên ngoài càng náo nhiệt, trong lòng hắn càng trở nên yên tĩnh xa xăm.
Hắn khoanh chân ngồi trên giường, hai mắt khẽ nhắm chặt, toàn thân bất động, tựa hồ tiến nhập trạng thái yên tĩnh.
Thật ra hắn âm thầm vận dụng ý niệm trong đầu, mang tinh thần vận chuyển đến hai mắt, sau đó mở đôi mắt ra, nhìn thấy một con rận đang bò trên lưỡi dây câu đặt trên bàn cạnh cửa sổ.
Đây là một con rận sống, đang đung đưa trong không khí, hơn nữa thân hình nó còn nhỏ hơn so với hạt gạo, ngọn đèn hôn ám, kể cả là người có nhãn lực cao minh cũng không khó rõ được.

Nhưng khi Hồng Dịch nhìn thấy, hắn thấy dường như con rận to bằng nắm tay, thấy cả rõ cả vỏ giáp trên người nó, thậm chí còn thấy cả sáu chân của nó nhún nhún, mang thân thể của nó bắn mạnh lên.
Lúc thấy rõ con rận, Hồng Dịch từ trên giường bật mạnh dậy, nắm cây cung bên cạnh, vươn lấy mũi tên gỗ, kéo Mộc Ngưu cung Tàm ti cung thành hình mãn nguyệt, băng một tiếng, bắn thẳng ra ngoài.
Răng rắc!
Mũi tên cắm thẳng lên con rận, găm thẳng con rận lên trên miếng gỗ vuông.
Hồng Dịch đứng dậy, bước đến gần cửa sổ, rút tên ra, phát hiện ra con rận bị cắm sâu vào miếng gỗ vuông, bị bắn chết từ lâu.
“Tuy chỉ là trong vòng mười bước nhưng điều này chứng tỏ ta cũng đạt thành tựu. Mấy ngày nay luyện tập cũng không phải bõ công.”
Sau khi bắn ra một tên, Hồng Dịch mang cung đặt trên hai đầu gối, thầm vận chuyển tinh thần, đợi tinh thần khí lực sung mãn, lại nhấc cung đi ra cửa, ngẩng đầu nhìn sao trên trời, không lắp tên, chỉ là khai cung bắn vào hư không.
“Tả hữu khai cung!”
Những ngôi sao giữa hư không, ba lần khai cung liên tiếp, âm thanh dây cung vang lên, Hồng Dịch xoay một vòng lớn, đem cung chuyển sang tay phải, lấy tay trái kéo dây cung, bắn tên lên hư không.
Trong lúc bắn lên hư không, Hồng Dịch lại xoay một vòng lớn nữa, cung chuyển sang tay trái, tay phải kéo dây cung, bắn vào hư không bên phải.
Liên tiếp bắn, dây cung bạo hưởng, không khí vang lên những tiếng xé gió tựa như có thể cắt đứt được kim loại. Toàn thân Hồng Dịch toàn thân ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại, gân xanh nổi lên khắp tay, những đại khối nhục cũng lộ ra dồn nén liên tục.
Thế nhưng Hồng Dịch vẫn vận động liên tục không ngừng, vặn mạnh eo lưng, lưỡi uốn mạnh một cái, hét to một tiếng, trên dưới, trái phải, bốn phương tám hướng mở mạnh cung , hai tay mở ra thật lớn dùng hết sức mang thân cung gỗ kéo ra kêu răng rắc, tựa hồ chất gỗ như bị sấy khô đến nứt ra.
Phanh! Răng rắc!
Liên tiếp khai cung hư xạ, chuôi cung ngày cuối cùng cũng không chịu nổi sức kéo của Hồng Dịch, thoáng chốc dây cung bị đứt, thân cung cũng bị gãy.

Rất nhanh trong lúc khai cung, chuôi Mộc Ngưu giác đính tàm ti cung này bị kéo đến nứt gãy ra.
Hộc hộc! Hộc hộc!
Hồng Dịch thở hổn hển, nhìn cây cung trên tay đã bị hỏng, trong lòng không chút tiếc vì đã bỏ bảy lượng bạc ra mua cây cung này, ngược lại trong lòng có một chút mừng rỡ.
Kéo cây tàm ti cung sáu mươi cân trên dưới , trái phải, bắn bốn phương tám hướng xung quanh, đây là tiêu chuẩn khảo thí cấp bậc võ sinh trong quân đội ở Giảng Võ Đường.
Hồng Dịch biết trực tiếp kéo gãy cung, đã ổn định đạt tới cảnh giới võ sinh, vững vàng tiếp tục tiến nhập luyện cân ở cảnh giới võ đồ.
“Mấy ngày nay đóng cửa khổ luyện xạ nghệ cũng không phí công vô ích.”
Từ lúc từ Quán Sắt Hào trở về đến giờ, Hồng Dịch liền đóng cửa khổ luyện, mỗi ngày ngoại trừ tĩnh toạ định thân, quan tưởng tìm hiều Di đà kinh, đều dùng Ngưu Ma Đại Lực quyền khai cung luyện lực.
Ngưu Ma Đại Lực quyền là võ học luyện nhục, luyện cân, luyện màng tinh diệu đệ nhất thiên hạ, trong đó có một bộ tư thế khai cung rất đặc thù, có thể trong lúc khai cung, khiến cơ bắp toàn thân quyện vào nhau, dồn hết lên hai tay, sau đó theo dây cung mà chấn động phóng ra ngoài.
Mỗi một lần khai cung, đều là một lần cơ bắp toàn thân vặn xoắn, vắt, quyện, chấn động mạnh.
Hơn nữa Ngưu Ma Đại Lực quyền khai cung đều có pha trộn quan tưởng pháp thần hồn.
Hồng Dịch trước mỗi lân khai cung, đều phải tĩnh toạ, định trụ thần hồn, vận chuyển đến hai mắt, sau đó mở hai mắt ra, quan sát vật ngoài trăm bộ, tập trung tinh thần lên trên vật, ngày thì nhìn điểu tước trên cây, đêm thì chăm chú nhìn sao trên trời, cuối cùng tĩnh toạ quan tuởng tập trung tinh thần lên mũi tên, phá được thành luỹ vững chắc, giết chết được cường địch. Cuối cùng mới đứng dậy khai cung.
Đây là một bộ công phu dùng để luyện sự chính xác và thần khí định lực.
Đương!

Vứt hai đoạn cung gãy vứt lên mặt đất, Hồng Dịch chỉnh lại tư thế, tung quyền ra, sử dụng chiêu thức Ngưu Ma Đại Lực quyền, tung quyền ra bốn phương tám hướng.
Hắn hoàn toàn chỉ dùng thủ pháp khai cung vừa rồi để tung quyền, mỗi một quyền tung ra, toàn thân chấn trụ, tựa như đang kéo một thanh cung vô hình, sau đó quyền đầu xuất kích,chẳng khác gì tên bắn ra.
Lúc này, không có cung trong tay, quyền không bị ràng buộc, tạo ra một cảm giác vô cùng sắc bén.
Ngưu Ma Đại Lực quyền ẩn chứa trong thủ pháp khai cung chuyển hoá thành quyền pháp tấn công, Ngưu Ma Loạn Tiến Thức.
Đánh khắp bốn phương tám hướng, Hồng Dịch cuối cùng cũng dùng hết sức lực trong cơ thể, liền đứng dậy về phòng, để tránh gió lạnh. Nghỉ ngơi một lúc rồi đi đun nước tắm.
Trên bếp lò đặt trong chậu than có đặt một con nồi gà hấp cách thuỷ, cũng toả ra hương thơm ngào ngạt, hấp cách thủy cũng chín rồi,
Sau khi tắm, Hồng Dịch uống một chén canh, cảm thấy cả người thoải mái không nói lên lời.
“Mấy ngày này đều gấp rút luyện võ, cũng không thử luyện thần hồn xuất xác. Hơn nữa mấy mấy ngày này khai cung luyện lực cũng đồng thời điều dưỡng thần, sau đó luyện thêm quan tưởng pháp Di đà kinh nữa.”
Hồng Dịch tựu cảm thấy thần khí của mình khôi phục toàn vẹn, thân thể cũng trở nên cường tráng, thần hồn cũng trở lên lớn mạnh. Vì toạ định bất động, bắt đầu tu luyện quan tương pháp môn Di đà kinh.
Nhắm mắt, định thần, tưởng tượng sao trời tại ý niệm trong đầu: những tia sáng từ vô cùng vô tận chiếu lến, từ từ tiến nhập vào não.
Quả nhiên khi vừa tiến vào não, các loại ảo giác khác nhau hiện lên.
Đầu tiên là toàn thân chìm trong gió mát, từng lỗ chân lông mở rộng, thanh khí thoát ra, nhẹ nhàng phiêu phiêu.
Hồng Dịch cũng chuẩn bị kĩ tinh thần đối phó, nhưng không ngờ, cỗ cảm giác này bởi vì hắn chuẩn bị kĩ càng mà càng trở nên mạnh liệt hơn.
Với định lực hiện tại của Hồng Dịch, rõ ràng không chịu nổi chiêu này, mắt thấy mê man sắp đắm chìm trong cảm giác này.
Cảm giác thanh phong vờn quanh cơ thể hôm này so với lần đầu thì cường liệt hơn gấp mười lần.
Ầm! Ầm!

Hồng Dịch rốt cuộc cũng không chịu nổi, cả người rên rỉ một cách thoải mái, người ngã xuống giường, một hồi lâu sau mới tỉnh lại, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thần trí hỗn loạn,
“Tại sao ngay cả cửa thứ nhất cũng không chịu nổi, thần hồn lại bị thương.”
Hồng Dịch từng có kinh nghiệm, biết rằng thần trí hỗn loạn là biểu hiện thần hồn bị tổn thương.
Tu luyện quan la cách dùng để rèn luyện thần hồn, nhưng nếu không chống đỡ được, cũng sẽ khiến cho thần hồn bị tổn thương nặng.
Hiện là lúc tu luyện, Hồng Dịch cũng không tự bảo vệ, thần hồn bị thương.
Nhưng may mà có tướng mạo Di đà hỗ trợ, có thể chữa trị thần hồn.
Xem lại tướng mạo Di đà phật một lần, Hồng Dịch nặng nề thiếp đi, ngày thứ hai tỉnh dậy, thần khí trở nên thanh sảng.
Nhưng hắn lại lâm vào trầm tư.
“Lần đầu trải qua khá thuận lợi, sao lần thứ hai lại trở nên mãnh liệt gấp mười lần thế này? Thần hồn ta thật sự là lớn mạnh hơn, sao không thể vượt qua được? Chuyện gì xảy ra vây?.. Lẽ nào….Thần càng mạnh, ma càng mạnh? Đúng rồi.”
Thần hồn càng mạnh, quan tưởng các loại ma đầu càng mạnh. Bởi ma đầu là ý niệm bản thân trong đầu biến thành.
“Thần hồn ta mới có khả năng dạ du tròn một đêm, mà quan tưởng đã cường liệt như vậy, nếu như luyện đến cảnh giới khu vật, không phải là khi quan tưởng đên Tu la địa ngục thì ma đầu âm thần chẳng lẽ dựa vào cách này mà xuất hiện sao?”
Tu luyện đến tột cùng, quan tưởng ma đầu hội tụ ngưng thành thực thể mà xuất hiện, ăn thịt ngươi, uống máu ngươi.
Hồng Dịch cuối cùng cũng minh bạch, mỗi khi tiến lên một cảnh giới mới, luyện Di đà kinh càng khó khăn hơn thập bội.
Thần càng mạnh, ma càng cường!
Đạo cao một thước, ma cao một trượng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.