Đọc truyện Dương Thần – Chương 25: Ngưu ma sơ hiển uy.
Cảm thụ được ý nghĩa câu “Đạo cao một thước, ma cao một trượng”, Hồng Dịch mới biết được cho dù Di đà kinh có là vô thượng kinh quyển đồ họa tu luyện thần hồn thì cũng chỉ có thể giữ an toàn cho thần hồn, nhưng phương pháp quan tưởng luyện công cũng không thể giúp người luyện trong chốc lát mà đạt thành tựu.
Muốn khắc chế những loại ý nghĩ xấu xa sản sinh trong quá trình quan tưởng, đem thần hồn tôi luyện bền gan vững chí không dao động thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là phải tự dựa vào định lực lớn lao của bản thân.
Có được đại trí tuệ, đại định lực thì mới có thể hàng phục được những ma đầu sinh ra trong ý niệm quan tưởng, đến cuối cùng đại thành, tu luyện mới có thể tiến thêm một bước nữa.
Không có bất cứ một đường tắt nào.
Di Đà kinh quan tuy rằng là vạn pháp chi tông(1), trong lúc quan tưởng có cả bạch cốt quan, Tu la quan, Ngọc nữ quan, phi thăng quan, các loại khảo nghiệm khác nhau, thế nhưng càng về sau, khi thần hồn càng lớn mạnh lên, ma đầu xuất hiện trong lúc quan tưởng càng mạnh lên, các loại ảo giác ùn ùn kéo tới, thậm chí có thể thực thể hóa hiện ra. Sở dĩ Di Đà Kinh càng tu luyện đến cùng càng trở nên gian nan khó khăn gấp mười lần, trăm lần, ngàn vạn lần so với thông thường.
“Nếu như quyển Di Đà kinh này không có tượng Di Đà phụ trợ, trừ khi là thánh nhân đại trí tuệ, đại định lực, bằng không cho dù người tu luyện cao minh đến đâu, đều có thể bị tẩu hỏa nhập ma, thần hồn không thể không thương tổn. Nhưng cho dù là có bức tôn tượng Di Đà phật, khi tu luyện vào, vẫn phải dựa vào định lực bản thân là chính.”
Hồng Dịch đây là lần đầu tiên tu luyện thất bại.
Tuy thất bại nhưng hắn không nản chí. Từ mùng một đầu năm cho đến ngày mười lăm, mỗi ngày, hắn ban ngày đều dưỡng thần luyện võ, đến tối thì quan tưởng thần hồn.
Sau khi Mộc ngưu giác tàm ti cung bị gãy, hắn lại đến Quán Sắt Hào mua một cây mộc ngưu cung tám mươi cân, cũng dùng khai cung luyện lực như trước.
Mộc ngưu cân cung tám mươi cân so với tàm ti cung thì khó kéo ra hơn nhiều.
Nhất vào mùa đông, ngưu cân cung do ảnh hưởng của khí hậu, cứng rắn khó kéo vô cùng, tuy nói là cung lực tám mươi cân, thật ra phải đến một trăm cân.
Nhưng càng khó như vậy càng tốt. Đối với việc luyện lực của Hồng Dịch mà nói, luyện lực như vậy mới càng đạt hiệu quả cao.
Mỗi một lần vận đủ lưc lượng khai cung, Hồng Dịch cảm thấy bản thân giống như sắt đặt trong lò rèn. Những khối đại nhục trên người, tiểu khối nhục, cơ bắp lớn, nhỏ, trong suốt quá trinh khai cùng đều vặn xoắn lại thành một khối, bện lại tựa như dây thừng.
Trong quá trinh luyện tập khai cung xạ nghĩa, Hồng Dịch cũng lĩnh ngộ ra, trên cơ thể của bản thân có rất nhiều loại cung vô hình, hai tay cũng là một cánh cung, lưng cũng là cung, eo cũng là lưng, chân cũng là cung….
Cơ bắp trên thân thể càng luyện càng trở nên tinh thuần. Càng luyện càng có lực lượng.
Tạp chất trong sắt trải qua ngàn vạn lần tinh luyện ra, dần dần chuyển thành tinh cương.
“Cha ta thời trẻ có thể khai được cửu thạc Lạc Tinh cung liên xạ. Thật sự là quá kinh khủng…”
Lúc kéo ngưu cân cung tám mươi cân, Hồng Dịch tựu sinh ra một cảm giác sợ hãi thực lực kinh khủng của phụ thân Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ.
Cung nặng Cửu thạch, tương đương với mười thanh ngưu cân cung trong tay Hồng Dịch, thoáng chốc kéo lên rồi luân phiên xạ kích.
Tưởng tượng trong tay mình cầm hơn mười cây cung, mang cả nắm kéo lên, Hồng Dịch thấy không rét mà run, đừng nói là liên xạ phóng tên mà ngay cả kéo ra cũng chưa chắc làm được.
Ngày đóng cửa luyện võ đọc sách, đến tối quan tưởng suốt đêm.
Hồng Dịch hoàn toàn say mê trong những ngày tháng như vậy, cảm giác được từ trước đến nay chưa từng vui sướng như vậy. Thực lực hắn tăng lên từng ngày, tâm tư cũng tăng lên qua mỗi đêm thanh minh.
Mãi đến rằm tháng giêng, hắn lại phải thoát khỏi những ngày tu luyện thư sướng này.
Việc này là do tông học học đường của gia tộc sắp khai giảng.
Tháng giêng qua đi, Ngọc kinh thành cũng khôi phục lại vẻ an bình, tường hòa.
“Thật là một tháng an tĩnh, yên bình, không có một ai đến quấy rầy ta, chắc chắn là do phụ thân gặp ta một lần đã giúp cho có cớ an tâm chuẩn bị khoa khảo sắp tới. Nhưng một tháng tu luyện, vẫn không có đột phá, thần hồn cũng không tu luyện được đến cảnh giới nhật du, về võ công, tu luyện cân và nhục cũng khá tốt nhưng khó có thể chuyển lên luyện bì mô, đừng nói là tu luyện Hổ Ma Luyện Cốt quyền.”
Hồng Dịch tổng kết lại thu hoạch của một tháng này.
Người đọc sách một ngày tự kiểm điểm bản thân ba lần, minh bạch được mất, sai lâm, cũng giống như vận dụng luyện hồn trong tập võ.
Trong suốt tháng giêng, hắn tuy rằng không thể đột phá nhưng lại củng cố thêm căn bản, tinh luyện thêm, dần dần tiến tới biên giới đột phá.
“Thời gian ba tháng ngắn ngủi, đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất….” Hồng Dịch nghĩ, ba tháng trước, hắn vẫn là thư sinh trói gà không chặt, vậy mà hiện giờ người mang Di đà kinh, Ngưu Ma Đại Lực quyền, Hổ Ma Luyện Cốt quyền, lại có thể khai được ngưu cân cung tám mươi cân, có thể như dị nhân xuất hồn dạ du, tuy rằng lực lượng không có cải biến nhưng cũng có hi vọng từng bước mạnh mẽ lên.
Ba tháng trước, Hồng Dịch chỉ có một chút hy vọng mong manh nhỏ bé, có chút chán nản, buông xuôi, thì bây giờ hắn có một sự tự tin mạnh mẽ lớn lao.
Sáng sớm.
Hồng Dịch dậy thu thập giấy và nghiên bút, dùng một cái bao nhỏ gói quần áo lại, đi về hướng tông học của gia tộc.
Trong lúc Hồng Dịch thu thập mọi thứ chuẩn bị xuất môn, trong toàn bộ Hầu phủ các công tử huynh đệ đều lục tục xuất môn. Ngoại trừ Hồng Dịch còn có hơn mười một huynh đệ tỷ muội bên ngoài, có có những thân thích người nhà cùng với đám nha hoàn nô bộc, tiểu tư(2), thư đồng….
Từ sáng sớm, người từ trong Hầu phủ đi cưỡi ngựa đi xe ra ngoài dự khai giảng đông như nước, giống như tụ họp với nhau tạo thành một cảnh quan hoành tráng.
Tông học gia tộc được Hầu phủ xây dựng cực tốt, nằm ngay sát trường thái học Quốc Tử Giám, cũng mời về rất nhiều sĩ phu tiếng tăm lừng lẫy về giảng dạy, tất cả đều là những học giả danh vọng hay là những hàn lâm tiến sĩ từng kinh lịch trên văn đàn, có kinh nghiệm khao khảo phong phú.
Cũng là do Võ Ôn Hầu Hồng Huyền Cơ là lão thám hoa, tại triều chính giữ nhiều công việc quan trọng, nhân mạch cực lớn, cũng có một đám văn nhân làm vây cánh, dẫn đến tông học gia tộc trở thành một đại thư viện rất có danh tiếng ở Ngọc kinh thành.
Tông học Hồng gia, thậm chí có thể so sanh một ít với tông học của Vương gia, Quốc Công gia, đều có danh tiếng lớn, rất nhiều người xếp hàng đến đây đọc sách.
Sáng sớm từ trong Hầu phủ đi ra có rất nhiều công tử huynh đệ, đều là ngồi xe ngựa, ít nhất cũng có ba thư đồng sai vặt làm bạn đồng hành. Chỉ có Hồng Dịch một thân một mình, không có thư đồng bồi bạn cũng chả có thằng nhỏ nào để sai vặt.
Nhưng với tập quán như vậy, Hồng Dịch cũng được đôi chút thanh tịnh.
Đi chừng được nửa nén hương thời gian, Hồng Dịch thấy được phòng ốc cai to của đại học Quốc Tử Giám thấp thoáng phía xa xa.
“Hả? Lạc Vân công chúa kia không phải là đọc sách ở Quốc Tử Giám sao?”
Hồng Dịch nhìn qua thiết ban chỉ đang đeo ở ngón tay cái, bỗng nhiên nhớ tới ngày đó gặp vị công chúa kia ở Quán Sắt Hào.
“Tránh ra, tránh ra….”
Một trận tiếng vó ngựa gấp gáp cùng tiếng người quát trên đường từ phía sau truyền lại, người đi trên đường vội vàng tránh ra, ngay cả người đang học điều khiên xe ngựa chạy chậm rì rì nghe âm thanh này cũng vội tránh sang bên đường.
Hồng Dịch cũng nghe thấy thanh âm này, vội vã hồi phục tinh thần, nhíu mày quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc này, hai con ngựa từ phía sau vọt tới, trên ngựa là một công tử ca mang mạo, mặc áo khoác tơ lụa, bên hông đeo ngọc bội, trang phục hoa quý. Còn có một kẻ tay sai đằng sau cũng mặc áo lưới tơ lụa.
Hai người này kỵ thuật rất tinh xảo, một đường phóng ngựa tung hoành cũng không để chạm vào bất cứ người hay vật nào.
Hồng Dịch liếc mắt liền nhận ra, hai người kia chính là hai kẻ đã thương lượng giáo huấn cho hắn một trận, một là con trai của tam phòng Vinh phu nhân Hồng Quế, người còn lại là họ hàng của hắn Vinh Bàn.
Hình như nhìn thấy Hồng Dịch, hai kẻ cưỡi ngựa âm thầm cười, liếc mắt nhìn nhau, quất mạnh dây cương, tốc độ ngựa nhanh hơn, chỉ chồm vài cái đã đến phía sau Hồng Dịch.
“Tránh ra.”
Vinh Bàn tựa hồ muốn dọa cho Hồng Dịch sợ hãi, cười ha ha, lúc xẹt qua, giơ roi ngựa lên, hung hăng quất mạnh xuống.
Hắn tất nhiên sẽ không đánh thật, chỉ là muốn hù dọa Hồng Dịch một phen.
Một người một ngựa hùng hổ xông tới, chỉ riêng khí thế cũng khiên người ta sợ ngã lăn quay ra rồi.
“Hả?”
Hồng Dịch ánh mắt phát lạnh, thân hình nghiêng đi một chút, đưa tay vung mạnh ra bắt được ngọn roi Vinh Bàn đang hung hăng quất xuống, sau đó nghiêng người tránh ngựa đang phi tới. Đồng thời, hắn liều mạng dốc toàn bộ lực lượng, khai triển một thức Ngưu Ma Đính Giác, song quyền đánh mạnh vào bụng ngựa.
Hồng Dịch song quyền đánh ra dồn lực lượng toàn thần, bên tai còn nghe được tiếng quyền phong phá không rít gào!
Ầm ầm!
Ngựa mang theo người bay sang một bên, văng ra đến hơn mười bộ, ầm ầm ngã xuống, lăn lộn suốt mấy vòng.
Đồng thời, người trên ngựa là Vinh Bàn bị nảy theo quán tính văng long lóc ra ngoài, đập người xuống mặt đất, sứt đầu mẻ trán.
Biến hóa xảy ra rất nhanh, rất nhiều người chỉ trông thấy Vinh Bàn cưỡi ngựa xông lên, sau đó vung roi xuống người Hồng Dịch, Hồng Dịch chỉ thoáng chốc khống chế được ngựa, rồi sau đó ngựa lẫn người bị đánh văng ra ngoài.