Dương Thần

Chương 23Tặng chỉ hoàn.


Đọc truyện Dương Thần – Chương 23: Tặng chỉ hoàn.

Khiến Hồng Dịch cảm thấy kì quái không phải là việc nữ nhân này giả nam mặc trang phục của trường thái học Quốc Tử Giám, cái khiến hắn kì quái là những lời Huyết Văn Cương từ miệng nàng phát ra.
Đây là loại sắt tinh thuần, bên trong chất sắt có những hoa văn huyết ti tựa như mạch máu trong cơ thể người.
Loại sắt này có linh tính, người tu hành hai nhà phật đạo dùng thứ này để luyện chế phi kiếm khu động sử dụng, so với loại cương tinh thiết thông thường thì linh hoạt hơn rất nhiều, uy lực cũng lớn hơn.
Nhưng Hồng Dịch mới chỉ đọc qua ghi chép về loại Huyết Văn Cương này, bản thân cũng chưa từng thấy qua, thậm chí hắn hoài nghi trên thế giới này rốt cục có loại cương thiết này không nữa.
Thần hồn hắn tu luyện cũng chưa đến cảnh giới khu vật, cũng không có biện pháp so sánh sự hơn kém giữa loại Huyết Văn cương này với loại cương thiết thông thường dùng âm thần để khu động.
Nhưng theo như lão bản của Quán Sắt hào này nói Thiên Thê văn cương, Băng Liệt văn cương, Cúc Hoa văn cương, Hồng Dịch cũng biết qua, cũng từng thấy qua, binh khí chế tạo từ ba loại cương thiết trên đều là thần binh lợi khí, giá trị lên tới mấy nghìn lượng bạc, thậm trị cả vạn lượng bạc, hơn nữa chưa chắc có thể mua được ở chợ.
Bởi vì đao kiếm được chế tạo từ ba loại cương thiết này đều chân chính là loại xuy mao đoạn phát(1), chém sắt như chém bùn.
Thiên Thê văn cương là đặc sản của Tây Vực Hỏa La quốc, do đao kiếm rèn ra đều có hoa văn hình cái thang nên được gọi là Thiên Thê văn.
Băng Liệt văn cương là của Đại Kiền vương triều.
Hoa Cúc văn cương là của Phong Thần quốc ở những đảo quốc phía nam.
Ba loại đao kiếm này đều gọi là tam đại thần binh.

Hồng Dịch đã từng tận mắt nhìn thấy con trai cả của chính phòng Triệu phu nhân trong tay cầm một bảo đao Băng Liệt văn, là được hoàng đế ban cho. Hồng Dịch cực kì hâm mộ.
“Ngọc kinh thành là thành lớn đệ nhất thiên hạ. Quán Sắt hào này là cửa hàng binh khí đệ nhất thiên ha. Không ngờ cũng không có cả Huyết Văn cương.” “Công tử” nữ giả nam lần thứ hai thở dài. Lông mày nhíu lại không che giấu sự thật vọng sâu sắc.
“Vị nhân huynh này, Huyết Văn cương là do các đạo sĩ luyện đan từ trong lò mà ra. Truyền thuyết kể lại rằng phải trải qua hơn nghìn lần lửa, còn có rất nhiều loại tài liệu trong đất. Cuối cùng dùng máu người thân mà thối hỏa(2) mới có thể luyện ra Huyết văn, trông giống như kinh lạc máu huyết trong cơ thể người. Tiền triều trước đây, đại gia của Phương Tiên đạo Vương Cửu Nguyệt đạo sĩ mất mười năm mới có thể luyện ra được khối Huyết Văn cương lớn bằng lòng bàn tay. Cuối cùng máu huyết toàn thân cạn khô mà chết. Nhân huynh muốn tại một của hàng thông thường mà mua loại tiên cương thế này thì làm sao mà có được?”
Hồng Dịch nhịn không được nói.
Ngay khi Hồng Dịch tiến lên một chút, hai người hộ vệ bên cạnh “Công tử” nữ giả nam này bỗn nhiên trừng mắt dán chặt vào hắn, ánh mắt lạnh nhiếp nhân, tựa như hồng hoang cự thú. Hơn nữa hai người này đưa tay về bên hồng, hình như bất cứ lúc nào cũng có thể móc hung khí ra.
Phản ứng như vậy khiến Hồng Dịch chấn động trong đầu. Thiếu chút nữa bị dọa bật lùi ra phía sau. Hắn tốt xấu gì cũng tu luyện thần hồn đã lâu. Có định lực. Chỉ lảo đảo vài bước là dừng lại.
“Các ngươi làm gì thế? Còn không mau lui ra?”
“Công tử” nữ giả nam nghe Hồng Dịch nói, lập tức vô cùng vui mừng, ngược lại thấy thái độ hộ vệ của mình, nhất thời tức giận, lông mi dựng ngược lên.
Hai người hộ vệ nghe “Công tử” răn dạy, không nói nửa lời, lập tức lùi lại bên cạnh.
“Vị công tử này, huynh biết ở đâu có thể mua được Huyết Văn cương sao?”

“Công tử” này vội tiến tới gần Hồng Dịch, vôi vàng hỏi.
“Xin hỏi quý tính của nhân huynh?” Hồng Dịch mỉm cười nói.
“Công tử” tựa như biết mình hơi vội vàng có điểm thất lễ, vỗi vã lùi lại phía sau, chắp tay, mắt quan sát Hồng Dịch một phen, “Công tử là người đọc sách phải không, dáng người thanh sam tú tài, là người có công danh, không hiểu vì sao biết Huyết Văn Cương. Tại hạ họ Lạc, tên Vân.”
Trong lúc đối phương quan sát bản thân, Hồng Dịch đã đánh giá qua vị “Giả công tử” này một lượt.
Mặt đối phương trắng nõn, ngũ quanh thanh tú, hơi thơ thơm ngát như lan như xạ, ngón tay tinh tế nhỏ nhắn, ngón cái bên phải mang một ban chỉ, ban chỉ làm bằng ngọc, bên ngoài có bọc sắt, trên sắt hiện lên hoa văn, còn có cả móc nối, không phải dùng cho mục đích trang sức mà dùng để bắn tên.
Thấy trên ngón cái của đối phương có mang một cái ban chỉ, Hồng Dịch chợt nhớ ra, muốn khai cung luyện lực cần phải mua một cái ban chỉ nữa, nếu không sẽ rất dễ bị dây cung tạo nên vết cắt trên ngón tay.
Tuy đối phương là nữ nhân, nhưng cũng không tự nói ra, mà xưng nhân huynh như trước.
Nam hay nữ chẳng qua chỉ là một lớp da mà thôi, nói toạc ra sẽ không có ý tứ, hơn nữa rất dễ khiến cho người ta thấy phản cảm, thậm chí trở thành cừu gia.
“Tại hạ họ Hồng tên Dịch, chỉ là đã từng đọc qua đạo kinh ghi lại mà thôi, nghe Lạc huynh muốn mua Huyết Văn cương thì cảm thấy hiếu kỳ, trông Lạc huynh hắn là học sinh của Quốc Tử Giám, sao lại muốn mua loại tiên vật Huyết Văn cương.”
“Ách……” Lạc Vân dừng lại một chút, “Tại hạ chỉ tùy ý hỏi mà thôi.”

“Ừ, nhưng ba mươi lý bên ngoài Ngọc kinh thành là Ngọc kinh quan, là nơi Phương Tiên đạo trú ngụ, Lạc huynh nếu thực sự có đủ tài lực, có thể đến đó hỏi đạo sĩ xem sao, bọn họ chắc hẳn có giữ lại chút ít.”
“Ngọc kinh quan, Phương Tiên đạo?” Lạc Vân trầm tư, rồi ngẩng đầu lên: “Hồng huynh từng đọc thông thuộc đạo kinh, có thể xem thử xem, nếu như không có Huyết Văn cương thì có thể dùng loại gì có thể thay thế được không?”
“Huynh muốn luyện phi kiếm? Không có huyết văn cương, dùng gì để thay thế?” Hồng Dịch nghe điều này nói.
“Nữ nhân này đúng là tuổi trẻ mà? Sao cứ mở miệng lại nói về vấn đề này. Người đọc sách không nói chuyện quái lực loạn thần, tối thiểu cũng không nên nói trước mặt đám đông? Chẳng lẽ nữ nhân này cũng là một người tu luyện? Không biết đạt tới cảnh giới gì rồi? Nhưng nếu nói hào phóng như vậy, ta làm sao lần mò được nội tình của nàng đây? Rốt cuộc là người tu luyện hay là người có hứng thú với Đạo kinh đây? “
Trong lòng Hồng Dịch tuy nghĩ như vậy, thế nhưng mắt nhìn nhãn thần của nữ nhân này, trong đó toát lên một chút ngây thơ, Hồng Dịch nhớ lại trong Đạo kinh có một đoạn ghi chép như sau: “Trong sách xưa có ghi lại, Huyết Văn Cương này là từ luyện kim thuật mà biến đổi chất thép, luyện thành thì tựa giống như máu huyết, nếu luyện không thành thì chỉ có thể dùng mộc kiếm thay thế, bởi mộc kiếm cũng có kinh mạch. Nếu như dùng thứ khác không có kinh mạch thay thế, thần hồn khu kiếm sẽ gặp trắc trở gấp mười lần. Nhưng cụ thể phương pháp luyện kiếm chọn kiếm thế nào, tại hạ cũng không rõ, tại hạ chỉ là đọc một it trong sách mà biết được.”
“Thì ra đạo lý là vậy!” Lạc Vân bừng tỉnh, đôi mắt lấp lánh ánh sáng: “Hồng huynh, huynh cũng là người đọc sách như ta, lại có thể biết nhiều như vậy, thảo nào phụ vương….muốn tại hạ đến Ngọc kinh thành đọc sách, bắt phải đọc thư tịch, còn phải học hỏi người khác.”
Lúc Lạc Vân nói đên phụ vương, tựa hồ hiểu được lỡ lời, vội ngậm miệng, thanh âm trở nên nhỏ xíu không thể nghe thấy.
Hồng Dịch cũng giả vờ không nghe thấy, hắn đã sớm suy đoán Lạc Vân này là người hoàng thất từ ngoại quốc đến.
“Dùng mộc kiếm hình như uy lực nhỏ đi rất nhiều, tại hạ còn phải đi xem xem Ngọc kinh quan còn có Huyết Văn cương để mua không nữa.” Lạc Vân tự nhiên lẩm nhẩm, sau đó chấp tay nói: “Đa tạ Hồng huynh chỉ điểm, tại hại xin đi Ngọc kinh quan xem trước, đúng rồi, trong tay Hồng huynh cầm cung, nhưng không có một chiếc chỉ hoàn, rất dễ bị đứt tay, tại hạ tặng huynh một cái ban chỉ, coi như cảm tạ huynh chỉ điểm cho.”
Nói xong, Lạc Vân lấy ban chỉ trên tay đưa cho Hồng Dịch, “Tại hạ đọc sách ở Quốc Tử Giám, huynh đang ở đâu? Có thời gian tại hạ đến tìm huynh nói chuyện phiếm?”
“Tại hạ ở Võ Ôn Hầu phủ.” Hồng Dịch nói.
“Ừ, tại hạ nhớ rồi, tại hạ đi trước.”

Khi Lạc Vân đưa ban chỉ xong liền phóng vội ra ngoài, Hông Dịch thấy ngay cạnh cửa hàng có một chiếc xe ngựa sang trọng, chạy như bay ra ngoại thành.
“Đúng là một người không có chút gì tâm cơ xảo biện.” Hồng Dịch nhìn chiếc nhẫn trên tay, thở dài một hơi.
…………………………….
Trong xe ngựa.
“Công chúa, tú tài vừa này không phải là người bình thường!” Một người hộ vệ nói với Lạc Vân.
“Không bình thường chỗ nào?” Lạc vân hỏi.
“Những người đọc sách mà công chúa hỏi qua, sắc mặt đều chết lặng, ngoại trừ những điều quen thuộc bên ngoài, thì không nói chuyện quái lực loạn thần. Chỉ duy nhất người đọc sách này lại thông hiểu nhiều điều như vậy?” Người hộ vệ nói.
“Không phải phụ vương từng nói, vương triều Đại Kiền người đọc sách học vấn bao trùm bốn biển, có cái gì đáng ngạc nhiên đâu?” Lạc Vân ngạc nhiên nói.
“Công chúa, người quá ngây thơ rồi. Đại Vương muốn đưa người đến đây là muốn người học tập sự khôn khéo, thông minh của người Đại Kiền, nhưng người lại….”
Hai người hộ vệ đều thở dài


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.