Đường một chiều, ngược lối yêu nhau

Chương 3


Đọc truyện Đường một chiều, ngược lối yêu nhau – Chương 3:


Lạc Táp hoảng sợ, giật mình quay đầu lại, bởi vìcách quá gần, khủy tay cô còn cọ vào vùng bụng rắn chắc của anh, rồi theo phản xạ có điều kiện cô lại lui về phía sau vài bước. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, toàn sắc mặt đều là giận dữ.
 
Một tay Tưởng Mộ Tranhôm ngực, tay phải lắc nhẹ ly rượu vang đỏ, nhìn cô với vẻ hài hước, khóe môi cong lên: “Cảnh sát Lạc, tìm tôi có chuyện gì?”
 
Lạc Táp: “…”
 
Cô cảm thấy không thể hiểu được: “Tôi tìm anh làm gì?”
 
“Tìm tôi làm gì?” Tưởng Mộ Tranh gằn từng chữ lặp lại một lần, cười nói: “Cái này thì phải hỏi cô, tôi cũng tò mò, cô đi theo tôi đến đây, khẳng định có không ít lời muốn nói với tôi, đúng không?”
 
Lạc Táp hơi há mồm, nhưng lại cạn lời. 
 
Da mặt người này dày đến mức con dao 49m cũng chọc không lủng mất. 
 
Nhìn thẳng anh vài giây, đột nhiên cô cười lạnh một tiếng, “Anh này, có cần tôi đưa cho anh một cây bút viết tự xóa được không vậy?” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Tưởng Mộ Tranh: “??”
 
Nhấp một ngụm rượu vang đỏ, tầm mắt anh vẫn luôn dừng ở khuôn mặt cô.
 
Anh cười, đột nhiên mang theo giọng điệu không đứng đắn: “Sao vậy? Chẳng lẽ cảnh sát Lạc muốn trao tín vật đính ước cho tôi?”
 
Lạc Táp nắm chặt cái ly cà phê đã hết, nếu bên trong có cà phê, cô chẳng thể cam đoan là mình sẽ không mất đi lý trí mà trực tiếp hắt cà phê lên cái bản mặt gợi đòn kia.
 
Cô nỗ lực khống chế cảm xúc của mình: “Đưa anh cây bút viết tự xóa được là muốn để anh cẩn thận xóa xóa mặt mình đấy, đại khái là anh cũng không biết được gương mặt này của anh tràn đầy tự luyến nhỉ.”
 
Tưởng Mộ Tranh không giận mà còn cười: “Nếu tôi ở trong lòng cô tệ đến như thế, vậy sao cô và bạn cô còn không ngừng theo đuổi tôi thế hả? Cảnh sát Lạc, chiêu lạt mềm buộc chặt sử dụng lên người tôi… Không hiệu quả đâu.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Sắc mặt Lạc Táp khẽ thay đổi, chớp chớp mắt.
 
Cô và Chu Nghiên theo đuổi anh không ngừng hồi nào vậy?
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn đồng hồ, còn phải tranh thủ thời gian, anh không có rảnh rỗi để cùng cô vòng vo, đơn giản nói thẳng: “Bắt đầu là chụp lén, sau đó lại lấy cớ di chuyển xe để tiếp cận.”
 
Nếu cô muốn di chuyển xe, vậy anh thỏa mãn nguyện vọng của cô, để cô di chuyển, nhưng cô vẫn chưa ngừng lại.
 
Lạc Táp: “…”
 
Cố ý tiếp cận anh ta?!
 
Di chuyển xe là anh ta bố thí?
 
Đúng là gặp được tên vô lại! 
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn sắc mặt cô thay đổi một cách ngoạn mục, nhưng anh lại không hề có niềm vui sau khi vạch trần cô. 
 

 
 
Lạc Táp hít một hơi thật dài, lạnh lùng trào phúng: “Vậy tôi đây thật đúng là phải thể hiện lòng biết ơn anh một cách đàng hoàng mới được, cảm ơn anh cho tôi cái cơ hội di chuyển xe ngàn năm có một này, cảm động đến rơi nước mắt!”
 
Tưởng Mộ Tranh cười nhạt: “Không cần khách khí.”
 
Trong giây lát, anh lại nói: “Cô đi di chuyển xe, bạn cô cũng không nhàn rỗi, từ lầu chín đột nhiên đổi thành đến lầu tám theo dõi, sau khi tiến vào luôn che che giấu giấu, nhìn chằm chằm vào từng hành động cử chỉ của tôi.”
 
Cố ý dừng hai giây: “Cảnh sát Lạc, tôi chỉ là ngừng xe bất hợp pháp mà thôi, cô đây là chuẩn bị tóm được tôi không buông, muốn kết án tôi vô thời hạn?”
 
Lạc Táp hết sức kinh ngạc, mãi sau một lúc lâu mới bình tĩnh lại.
 
Cô có lòng tốt nhắc nhở anh ta đừng chiếm dụng lối thoát hiểm, bây giờ ngược lại bị anh ta trả đũa, cảm thấy là cô tiếp cận, luôn quấn lấy anh ta?
 
Người đàn ông này không chỉ có tự luyến, bản lĩnh lật ngược phải trái cũng không ai sánh được!
 
 
Cô tức đến độ ngực phập phồng, cũng không cãi cọ với anh nữa, một người điên qua đường mà thôi.
 
Không cần thiết phải để bản thân dây dưa không dứt.
 
Lạc Táp nắm chặt ly cà phê, nâng bước chuẩn bị rời đi.
 
Tưởng Mộ Tranh lại lên tiếng: “Những người phụ nữ như cô tôi thường xuyên gặp được, vốn dĩ tôi cũng lười phản ứng lại, nhưng lần sau có tiếp cận ai cũng đừng đưa thẻ cảnh sát ra làm đạo cụ. Chúng ta cần phải tôn trọng nó chứ, cô nói xem?” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Nói xong, anh hơi hơi ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, hầu kết dao động, rượu vang đi xuống.
 
Đối diện vài giây với cô, sau đó đặt ly rượu lên trên bàn, anh xoay người rời đi.
 
Lạc Táp: “…”
 
Tuy rằng nhẫn nại đã sớm thành thói quen nghề nghiệp của cô, nhưng giờ khắc này, thật đúng là có chút tiêu hóa không nổi cơn tức này.
 
Tức đến độ tay cũng run run.
 
“Làm sao vậy?” Chu Nghiên đã đi tới, vừa rồi cô ở khu thực phẩm bên kia thấy người đàn ông đó đến đây, cho rằng anh ta lại muốn tiếp cận Lạc Táp, rất ghê tởm, cô liền phinhanh qua đây.
 
Không ngờ anh ta đi nhanh như vậy, hẳn là chạm vào một cái mũi pháo mới xám xịt rời đi như thế.
 
Lạc Táp cũng chẳng có tâm tình đi rót thêm cà phê, kéo ghế ra ngồi xuống, vỗ vỗ ngực, hỏi Chu Nghiên: “Khi nãy sao cậu lại đi lên lầu chín?”
 
Chu Nghiên ngẩn ra, nghĩ tới, lúc cô ở thang máy thật sự có ấn phím lầu chín, nhưng ấn xong cô lại nghĩ ranhà hàng buffet ở lầu tám mới đúng.
 
“Không phải là do từ khi tớ mang thai đến bây giờ còn chưa quay lại đây à, nhất thời nhớ ko rõ. Mang thai ngốc ba năm, ngay cả thời gian trực của mình tớ còn có thể nhầm được, cũng không phải cậu không biết tình trạng trí nhớ hiện tại của tớ.”
 
Sau đó hỏi cô: “À, sao cậu biết tớ tính đi lên lầu chín vậy?”
 
Lạc Táp: “Anh chàng ăn cơm mềm nói.”
 
Chu Nghiên: “…”

 
Ngay sau đó là vẻ mặt khinh thường: “Tám phần là anh ta coi trọng cậu, cho nên ngay cả bạn của cậu anh ta cũng luôn chú ý đến, thật không biết xấu hổ.”
 
 
Lạc Táp thở dài: “Anh ta cho rằng cậu đến lầu tám làđang giúp tớ theo dõi anh ta.”
 
Chu Nghiên trừng to mắt đến thiếu chút nữa rớt ra ngoài, hơi há mồm nhưng không phát ra tiếng nào.
 
Sau một lúc lâu, “Sao anh ta có thể trơ trẽn đến vậy hả trời! Tớ theo dõi anh ta?!” dáng vẻ dở khóc dở cười.
 
Lạc Táp: “Còn có chuyện xuất sắc hơn nữa, muốn nghe không?”
 
Chu Nghiên cũng ngừng ăn, tức no rồi.
 
Cô vén ống tay áo sơmi lên, rất có tư thế ‘nếu anh ta dám nói nói hươu nói vượn tớ liền giết chết anh ta’.
 
Lạc Táp kể lại cơ bản cuộc đối thoại vừa rồi giữa cô và Tưởng Mộ Tranh, không hề thêm mắm dặm muối, tự thuật một cách cực kì khách quan.
 
Chu Nghiên nghe xong đều tức muốn nổ tung, lập tức uống một ngụm nước trái cây to để đè cơn giận xuống.
 
Vẫn là cảm giác thất khiếu [1] bốc khói.
 
[1] thất khiếu: là bảy cái lỗ trên mặt: hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi, và miệng
 
Đời này cũng chưa từng uất ức như vậy.
 
Uống hết ly nước trái cây, Chu Nghiên đứng dậy đi rót nước đá lại đây.
 
Sau khi đi một vòng, tức giận trong lòng chỉ tăng mà không giảm.
 
Cô nghiến răng nghiến lợi: “Rõ ràng chính anh ta là tên ăn cơm mềm, còn có thể hết sức tự tin như vậy mà dạy dỗ tụi mình?!”
 
Trong cơn giận dữ, cô lại uống mấy ngụm nước đá: “Trời ạ, hiện tại thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy hả! Bản thân không biết xấu hổ còn tưởng rằng toàn thế giới đều giống như mình! Không được, tớ nhất định phải bắt được anh ta, dạy cho anh ta chữ người nên viết như thế nào!” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Lạc Táp ấn ấn lên ấn đường, “Thôi, xả giận ra là được rồi, không đáng để cùng người như anh ta so đo. Hơn nữa đúng là tụi mìnhchụp lén anh ta trước mà.”
 
Chu Nghiên: “…”
 
Lập tức nghẹn họng.
 
Lặng im một lát, cô càng nghĩ càng tức giận không thôi, nhịn không được chửi thề: “Mẹ nó, ai đui mắt lại coi trọng một tên nhân tình ăn cơm mềm chứ hả!”
 
Lạc Táp: “…”
 
 
Chu Nghiên còn muốn nói cái gì, chưa kịp nói ra, di động đột nhiên vang lên, là chồng cô gọi tới.

 
“Alô, chồng à.”
 
Dừng vài giây, cô nói: “Ừ, em lập tức về ngay, anh pha trước một chút sữa bột cho nó uống đi, nha.”
 
Cô cất di động đi, hỏi Lạc Táp: “Cậu còn ăn không?”
 
Lạc Táp lắc đầu: “Có phải nhóc con của cậu lại quấy ở nhà không?”
 
“Ừ, tối hôm qua còn ổn, dỗ dỗ chút liền ngủ, hôm nay lại không được. Từ buổi chiều nó đã bắt đầu khóc rồi, vẫn luôn quấy cho đến bây giờ, khóc khàn cả giọng luôn, tớ phải trở về dỗ nó đây.”
 
Chu Nghiên chỉ chỉ đồ ăn trên bàn: “Tiếc quá.”
 
Lạc Táp đứng lên: “Đi thôi, lần sau nghỉ ngơi chúng ta lại qua đây ăn, mang cả con trai cậu đi nữa, cho cậu ăn đến quán đóng cửa mới thôi.”
 
Chu Nghiên trừng mắt liếc cô một cái, cầm túi rời đi trong luyến tiếc.
 
Hai người sóng vai đi ra ngoài, Lạc Táp nói với cô ấy: “Cậu đi trước đi, để tớ bắt xe về.”
 
Tối hôm qua trực ban, chiếc xe cô lái đi đơn vị bị giới hạn lưu thông [2] vào hôm nay nên liền đi ké xe Chu Nghiên về. 
 
[2] giới hạn lưu thông: Nhằm hạn chế tình trạng kẹt xe trong giờ cao điểm và hạn chế khí thải gây ô nhiễm MT, ban chính phủ ra thông báo bắt buộc các cơ quan nhà nước, chính phủ, các doanh nghiệp quốc hữu, dựa theo số đuôi của số xe mà bắt buộc hạn chế sử dụng xe công vào 1 ngày làm việc trong tuần, từ 0-24h (nguyên văn thông báo của thành phố Bắc Kinh)
 
Chu Nghiên: “Tiện đường mà, cậu bắt xe làm gì!”
 
“Tiện đường hồi nào, cậu còn phải quẹo thêm mộtgiao lộ.”
 
“Vài phút mà thôi.”
 
Nhưng Lạc Táp vẫn kiên trì muốn tự mình bắt xe, một cái giao lộ tuy rằng không xa, nhưng lỡ như gặp kẹt xe, hơn mười, hai mươi phút cũng không đủ.
 
Nhóc con còn đang quấy khóc ở nhà, cô không đành lòng.
 
 
Chu Nghiên đành thương lượng: “Như vậy đi, tớ đưa cậu tới giao lộ gần nhà cậu nhất rồi cậu xuống xe đi bộ về nhé, cũng không đến mười phút là tới nhà.”
 
Lạc Táp gật đầu: “Cũng được, đúng lúc tớ muốn mỗi tối đều phải tản bộ.”
 
Chu Nghiên quét mắt liếc cái bụng cô một cái, lại cúi đầu nhìn bụng mỡ của mình, thở ngắn than dài: “Cái phao bơi cá nhân này khi nào mới có thể tiêu đi đây!” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Lạc Táp: “Ăn ít, vận động nhiều.”
 
 
Chu Nghiên: “Không còn đồ ăn ngon, tớ sẽ không biết ý nghĩa tồn tại của tớ ở đâu.”
 
Lạc Táp đả kích cô : “Béo có chỗ tốt của béo, thời tiết Bắc Kinh càng ngày càng khắc nhiệt, cậu lại phải thường xuyên ra đường trực, lỡ như ngày nào đó có gió to, cậu cũng không cần sợ sẽ bị thổi bay đâu.”
 
Chu Nghiên: “… Mụ Lạc sắt kia, tin tớ đập chết cậu không hả!”
 
Lạc Táp cắn môi, nén cười.
 
Tới dưới lầu, gió thu quét qua từng đợt, có chút lạnh lẽo.
 
Chu Nghiên cài lại nút trên của cổ áo sơmi, “Ngày hôm qua còn chưa thấy lạnh, hôm nay qua một trận mưa, cảm giác liền khác hẳn.”
 
Lạc Táp: “Không phải người ta thường nói sao, một đợt mưa thu một đợt hàn.”
 
Cô lập tức đi về phía ô tô, quay đầu hỏi Chu Nghiên: “Cậu lái xe?”

 
Buổi chiều khi tan làm, Chu Nghiên muốn trang điểm nên bảo cô lái. 
 
Nói rồi cô mở túi xách ra tìm chìa khóa.
 
Chu Nghiên: “Cậu lái đi, cơn tức trong lòng tớ còn chưa tiêu tan đâu, cảm xúc đang kích động.”
 
Cô lơ đãng quay đầu, liền nhìn thấy một người đàn ông cao ráo đứng ở ven đường. 
 
Anh ta đút một tay vào túi quần, đang cúi đầu nhìn di động.
 
Ánh đèn đường vàng lờ mờ xuyên qua tàng cây chiếu vào sườn mặt anh ta, lúc sáng lúc tối.
 
Ven đường còn có những vũng nước mưa đọng lại, phản chiếu lấp lánh.
 
Chu Nghiên cẩn thận nhìn thật kĩ, không sai, chính là người đàn ông ăn cơm mềm kia. 
 
Anh ta đứng trên vỉa hè, thỉnh thoảng lại liếc mắt một cái nhìn ngã tư.
 
Nhìn dáng vẻ, có lẽ đang đợi người.
 
“Lạc Lạc, đưa chìa khóa cho tớ, để tớ lái đi.” Chu Nghiên bước vài bước đuổi theo Lạc Táp.
 
Lạc Táp cũng không nghĩ nhiều, đưa chìa khóa cho cô ấy: “Cảm xúc bình phục rồi hả?”
 
Chu Nghiên cười: “Tớ sẽ không đem theo nó đâu, yên tâm.”
 
Lạc Táp: “…”
 
Ngồi trên xe, Lạc Táp cúi đầu thắt đai an toàn. Chu Nghiên đã khởi động xe, phí nhều công sức mới đưa xe ra khỏi chỗ đậu xe được. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Khi chạy đến trên đường, cô ấy thở phào: “Lần sau không bao giờ lái xe tới đây ăn cơm nữa.”
 
Lạc Táp: “Lời này hai năm trước cậu từng nói rồi.”
 
Chu Nghiên trợn trắng mắt.
 
Khi xe cách Tưởng Mộ Tranh tầm hơn mười mét, Lạc Táp không hề chú ý đến người bên ngoài, lại nghe Chu Nghiên nói: “Lạc Lạc, cậu ngồi ổn định, tớ sắp tăng tốc.”
 
Cô bật đèn pha xa, bắt đầu bấm còi.
 
Lạc Táp hơi ngây ngốc: “Nghiên Nghiên, cậu làm cái gì đấy!”
 
Chu Nghiên: “Chị đây báo thù cho cưng.”
 
Lạc Táp chớp chớp mắt, không hiểu.
 
Tưởng Mộ Tranh đang đọc tin tức, bỗng nhiên có tiếng còi xe chói tai vang lên,anh xoay mặt nhìn lại theo bản năng. Má ơi đèn pha rọi thiếu chút nữa chiếu mù mắt anh.  Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Ô tô gào rú lướt nhanh qua trước mặt. ‘ Xoạt ’ một tiếng, bánh xe lăn nhanh cán qua vũng nước mưa trước mặt anh.
 
Nước bắn lên đầy người.
 
Cả trên mặt cũng dính. 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.