Đọc truyện Đường một chiều, ngược lối yêu nhau – Chương 2:
Lạc Táp cầm chìa khóa trở về, ngồi trên xe chuẩn bị khởi động. Chu Nghiên tì hai tay lên cửa sổ xe, kìm nén không được lòng hiếu kỳ, hỏi cô rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nhớ tới màn ném chìa khóa không đứng đắn vừa rồi của người đàn ông kia, hiện tại trong lòng Lạc Táp bực tức không thôi, chẳng có tâm tư kể lể, đáp cho có lệ: “Không có gì.”
Chu Nghiên sao có thể buông tha cơ hội nhiều chuyện này, lấy ra dáng vẻ đập vỡ niêu cũng phải hỏi cho ra lẽ. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp bất đắc dĩ, liền kể hết đầu đuôi.
Chu Nghiên cười muốn khóc, khóe mắt còn ứa ra một giọt nước mắt, “Ôi mợ, cười chết tôi rồi.”
Sợ trôi lớp trang điểm, cô vội vàng dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt, rồi nghĩ nghĩ, lại bật cười lên tiếng.
Mặt Lạc Táp lúc đỏ lúc trắng, liếc xéo cô một cái.
Chu Nghiên nén cười, “Ai bảo cậu ngực bự, có đủ độ cong để đẩy căng hết quần áo lên.”
Sau đó không tự giác cúi đầu ngắm ngực mình: “Giống như tớ nè, sau khi cai sữa thì giờ như trái quýt vậy, áo sơmi dính sát ngực, kiểu gì chìa khóa cũng không trượt vào trong quần áo được nha.”
Lạc Táp: “…”
Đối với lý luận ‘quả quýt’ của Chu Nghiên, cô đã không còn sức lực để phỉ nhổ.
Ánh mắt ra hiệu cho Chu Nghiên tránh ra, cô khởi động xe.
Chu Nghiên lui về phía sau vài bước, chợt cảm giác không đúng chỗ nào đó: “Tớ nói nè Lạc Lạc, có phải người đàn ông kia có gì ý với cậu không đấy? Hiện tại cách tán gái của đàn ông đều màu mè như vậy sao? Xe đắt tiền như vậy, cũng không sợ cậu lái đi à?”
Lạc Táp nhìn kính chiếu hậu, bắt đầu dịch xe: “Loại xe này đều gắn định vị tự động, anh ta lại còn chụp thẻ cảnh sát của tớ, tớ còn chạy đi đâu?”
Xung quanh đã không còn một vị trí đậu xe nào, Lạc Táp chỉ có thể đưa xe đi đậu ở một nơi xa hơn một chút. Các cô muốn đi ăn buffet cơm Tây, đi chậm sẽ không còn chỗ nên Chu Nghiên đi lên lầu trước chiếm vị trí. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp thật vất vả tìm được chỗ đậu ở bãi xe dưới mặt đất, xong xuôi cô đi phòng trực ban tìm bảo vệ gửi chìa khóa.
Tới cửa phòng trực ban, cô lại đột nhiên nghĩ đến, đồ vật quý giá như vậy cứ trực tiếp thảy vào phòng trực ban có ổn không?
Lỡ như xảy ra chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm?
Cô hít một hơi, nhấn nhấn vào ấn đường, lần đầu tiên làm chuyện ngu xuẩn không có đầu óc như vậy.
Lúc này có một anh bảo vệ đi ra, khách khí hỏi: “Xin hỏi cô là cảnh sát Lạc phải không?”
Lạc Táp gật đầu, “Là tôi.”
Bảo vệ mỉm cười: “Chìa khóa xe của Tưởng tổng cứ giao cho tôi là được.”
Lạc Táp đưa chìa khóa rồi đi lên nhà hàng.
Tới tầng tám, tìm được Chu Nghiên. Chu Nghiên vẻ mặt buồn bực, lấy tay phải che mặt, tay trái không thuần thục cầm nĩa, lơ đãng ăn đồ ăn, cũng chưa phát hiện cô lại đây. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp ngồi xuống đối diện, hỏi: “Làm chuyện gì không dám gặp người hả?” Chu Nghiên giúp cô lấy salad, cô uống trước mấy ngụm cà phê, rồi bắt đầu ăn salad.
Chu Nghiên ra hiệu cho cô nhìn bên phải, Lạc Táp nhìn qua. Tưởng Mộ Tranh cùng một người phụ nữ xinh đẹp cũng ăn cơm Tây ở đây. Anh đang tập trung nói chuyện điện thoại, người phụ nữ thì đút anh ăn sushi, ăn có vẻ ngon miệng.
Giống như có cảm giác, Tưởng Mộ Tranh bỗng nhiên nhìn sang bên này.
Ánh mắt hai người đột nhiên không kịp phòng ngừa mà chạm vào nhau.
Nhìn thấy cô, Tưởng Mộ Tranh không có chút kinh ngạc nào, sau đó khóe miệng hơi hơi cong lên, ý trào phúng quá mức rõ ràng.
Lạc Táp: “…”
Sẽ không cho rằng cô đi theo anh ta đến đây đấy chứ? Có điều anh ta nghĩ như thế nào không quan trọng.
Cô thu hồi tầm mắt, mặc kệ anh.
Nhớ tới trước đó bị trêu cợt, trong lòng Lạc Táp liền nghẹn muốn chết, xỉa rau đút vào trong miệng nhai thật mạnh. Đột nhiên cô hít hà một hơi, đầu lưỡi bị tự mình cắn rách.
Nhưng cô vẫn như người không có việc gì, chút tia máu tươi kia cũng bị nuốt xuống theo rau trong miệng.
Hôm nay thật là xui xẻo mà, khó trách sau khi tan làm mí mắt phải cứ giật mãi.
Chu Nghiên ở đối diện thì như ống trúc đảo đậu (liến thoắng), nói không ngừng: “Người phụ nữ kia chính là vợ của bạn học chồng tớ. À, chính là cô ta mang mascara về cho tớ đó.”
“Mỗi lần đám bạn học của chồng tớ tụ tập, người nhà đều đi theo. Tớ đã gặp cô ta một lần, ấn tượng rất sâu. Vừa xinh đẹp lại thời thượng, thật không nghĩ tới cô ta là cái loại phụ nữ này. Chồng cô ta đối với cô ta rất tốt nha, cậu nói xem sao cô ta có thể…”
“Tớ xóa sạch ảnh chụp người đàn ông kia rồi, vừa rồi tra xét chiếc xe kia một chút, chủ xe là Tưởng Tiểu Mễ – chính là cô vợ của bạn học chồng tớ đó đó. Không ngờ tới người đàn ông kia lại là dạng ăn cơm mềm [1] nha.”
[1] ăn cơm mềm: cách nói châm biếm của giới trẻ Trung Quốc, chỉ người đàn ông dựa vào phụ nữ để sống, hay nghĩa là ăn bám.
Lạc Táp: “…”
Thì ra Tưởng tổng trong miệng anh bảo vệ là Tưởng Tiểu Mễ, vậy người đàn ông này là tài xế của cô ta? Hay là trợ lý?
Mặc kệ là cái gì, cũng chẳng có nửa xu nào liên quan đến cô.
Chu Nghiên còn đang lải nhải, Lạc Táp xoa xoa lỗ tai, trong lời nói xen lẫn chút không kiên nhẫn: “Cậu có mệt không hả? Ăn cái gì đi.”
Cô không muốn nghe thêm câu nào có liên quan đến người đàn ông này, quá phiền.
“Rồi rồi rồi, không nói về người đàn ông đáng thất vọng như vậy nữa.”
Chu Nghiên đang sầu vì không biết nên làm cái gì bây giờ, nếu không cứ coi như bị mù, làm bộ như không thấy Tưởng Tiểu Mễ ăn cơm cùng người đàn ông khác.
Ngoài miệng đáp lời Lạc Táp không nói, nhưng vẫn là quản không được đôi mắt, cô thoáng nghiêng đầu, giữa các ngón tay hé ra một cái khe. Khi nhìn qua bên kia, dưới đáy lòng cô lại không nhịn được mắng một câu: Thật đúng là không biết xấu hổ. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Cách đó không xa trên chỗ ngồi, Tưởng Tiểu Mễ đã gắp 3 miếng sushi đút cho Tưởng Mộ Tranh. Anh vẫn đang nói chuyện điện thoại, chẳng hề có chút phòng bị gì với cô.
Tưởng Tiểu Mễ dùng khóe mắt liếc anh một cái, lén lút quẹt thật dày sốt mù tạt lên một miếng sushi trên đĩa, cảm giác còn chưa đủ vị, lại quét thêm vài tầng dầu mù tạt.
Cô kẹp sushi lên, úp mặt có sốt mù tạt ở dưới, đưa tới bên miệng Tưởng Mộ Tranh, nhỏ giọng gọi: “Chú Năm.”
Tưởng Mộ Tranh không nghĩ ngợi gì há mồm cắn sushi, mới vừa nhai hai miếng, đột nhiên vị cay nồng xộc thẳng lên đến xoang mũi, trước mắt tối đen, đại não tê dại.
Xung quanh còn có người phục vụ đang đứng đó, anh lại không thể nhổ ra, chỉ có thể cố nén nuốt xuống.
Sau khi nuốt xuống, nước mắt không khống chế nổi mà chảy ra.
Anh nói một câu với người trong điện thoại, ngay sau đó cúp máy, cầm lấy khăn ướt trong tầm tay che ở trên mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Tưởng Tiểu Mễ, cháu muốn chết đúng không!”
Tưởng Tiểu Mễ quăng một ánh mắt xem thường, hừ một tiếng, “Ai bảo chú không đồng ý đi quay chương trình cho cháu.”
Cô làm ở đài truyền hình, bên đó muốn cô mời mấy chú bác trong nhà đi quay chương trình, cô vừa mới mở miệng, đã bị Tưởng Mộ Tranh cự tuyệt không thương tiếc. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Tranh lau lau nước mắt, hiện tại khoang miệng tràn ngập vị mù tạt. Tưởng Tiểu Mễ thì vẫn không thuận theo, không chịu từ bỏ, cứ nhất định muốn anh đi.
“Không thể đều theo như cháu muốn được, thân phận chú không thích hợp!”
Ngoại trừ hiện tại đang kinh doanh dầu mỏ, trước đó anh còn có một thân phận khác, anh không muốn làm chuyện gây chú ý để tránh phiền toái không cần thiết.
Tưởng Tiểu Mễ không hiểu: “Có gì mà không thích hợp?! Chú là một thương nhân, tăng mức độ nổi tiếng lên không tốt sao?”
Tưởng Mộ Tranh tranh thủ tách đề tài: “Cháu đừng bám riết lấy chú nữa được không? Có bản lĩnh cháu đi dụ chú Tư của cháu đi.”
Tưởng Tiểu Mễ buồn bực: “…”
Hồi chiều cô vừa bị chú Tư đuổi ra khỏi văn phòng, bảo cô đi tìm chú Năm.
Tưởng Mộ Tranh biết đây là công việc của Tưởng Tiểu Mễ, cô phải về báo cáo kết quả công tác với cấp trên, nhưng anh có khó khăn của bản thân, cũng chỉ có thể bồi thường về mặt vật chất cho cô một chút, “Cháu chọn một cái túi hay trang sức cháu thích đi, chú Năm tặng cho cháu.”
Tưởng Tiểu Mễ không dao động, nhếch đuôi lông mày: “Cháu là cái loại phụ nữ thấy tiền sáng mắt à? Chú Năm, không phải là chú không biết cháu, trong lòng cháu, núi vàng núi bạc đều không thể lay động tình thân giữa chúng ta.”
“…” Tưởng Mộ Tranh lười tranh cãi với cô, gọn gàng dứt khoát: “Lại cho cháu dùng cái xe mới mua của chú”… trong hai tháng.
Tưởng Tiểu Mễ kích động ôm cánh tay anh lung lay vài cái, cắt ngang lời anh: “Cái xe mới lại tặng cho cháu đúng không? Ha ha ha, ok ok ok. Chú không cần tới quay chương trình đâu, cháu biết chú có khó xử của chú. Công việc gì đó đều là mây bay, tình cảm chú cháu mình mới quan trọng nhất. Về sau nếu ông bà nội lại ép hôn chú, cháu sẽ đấu tranh anh dũng vì chú.”
Tưởng Mộ Tranh:“Không phải Tiểu Mễ, cháu.” hiểu lầm.
“Ai da, cháu biết chú Năm thương cháu nhất.” Tưởng Tiểu Mễ làm nũng, duỗi tay lấy túi của anh qua, tìm được chìa khóa xe.
“Chú Năm, chiếc xe kia của cháu liền tặng cho chú, xem cháu tốt với chú chưa.”
Tưởng Mộ Tranh đen mặt, “Ừ, cháu tốt với chú đến độ cảm động trời đất.”
Tưởng Tiểu Mễ cười, khoe khoang: “Đó là tất nhiên, chú cháu mình cả. Nói ra chiếc xe kia của cháu cũng thật là có duyên phận với chú. Chú vừa mới đi xuống dịch nó ra khỏi lối thoát hiểm, hiện tại nó liền về thuộc về chú rồi.”
Lúc cô lại đây không tìm được nơi đậu xe, liền ngừng xe ở lối thoát hiểm, bị Tưởng Mộ Tranh giáo huấn một tăng, còn bắt cô xuống lầu dịch xe. Cô cảm thấy không cần thiết, bởi vì lập tức liền đi về mà. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Kết quả Tưởng Mộ Tranh tự mình cầm chìa khóa xe đi xuống lầu.
Nghĩ đến chiếc xe thể thao kia, Tưởng Tiểu Mễ hưng phấn đến mức không còn tâm tư ăn cơm, bắn vài nụ hôn gió cho anh, xách túi lên rồi lao đi như gió.
Tưởng Mộ Tranh:“…”
Mỗi một hành động của bọn họ đều dừng ở trong mắt Chu Nghiên, Chu Nghiên lắc đầu. Vốn trong lòng cô còn ôm một tia may mắn, có lẽ Tưởng Tiểu Mễ chỉ là cùng bạn thân hoặc người trong nhà ăn cơm với nhau.
Nhưng vừa rồi nào là ôm cánh tay, nào là làm nũng, còn hôn gió nữa.
Mặc cho ai nhìn thấy cũng chẳng cách nào lừa mình dối người nói bọn họ không phải quan hệ yêu đương. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp nhẹ nhàng gõ xuống mặt bàn, ý bảo: “Ăn nhanh lên, ăn xong rồi chúng ta về nhà sớm một chút.”
Chu Nghiên thu hồi ánh mắt, “Tớ đi lấy thêm chút mì Ý, cậu còn muốn ăn gì không?” Cô đứng dậy.
Lạc Táp xua xua tay: “Tớ no rồi.”
Đôi mắt Chu Nghiên trừng to, “Cậu chỉ ăn chút salad thôi đã no rồi?”
Lạc Táp mỉm cười: “Gần đây đang giảm béo.”
“Cậu nói cái gì?!Cậu muốn giảm béo!” Chu Nghiên đã chịu một vạn điểm đả kích cùng thương tổn, “Cậu còn muốn giảm béo, vậy đám phụ nữ bụng còn to hơn ngực như tụi tớ sống kiểu gì đây?!”
Do dự một lúc, rốt cuộc là ăn hay là không ăn đây? Bởi vì cho con bú, hiện tại eo cô đã 2 thước 3 [2] rồi.
[2] thước: 1 thước = 33,33cm => 2 thước 3 = 69,66cm
Nhưng nghĩ lại nghĩ, con người lấy ăn làm trời.
Vì thế cô lại yên tâm, thoải mái đi về khu ẩm thực Ý.
Lạc Táp cúi đầu, ăn hết đồ còn trên đĩa, cà phê cũng đã cạn, cô đứng dậy đi ra quầy cà phê, theo bản năng quét mắt về phía Tưởng Mộ Tranh.
Vị trí trống không, người đã rời đi lâu rồi.
Cô thu hồi tầm mắt.
Bỗng nhiên trên đỉnh đầu truyền đến giọng nam từ tính: “Tìm tôi?”