Đường một chiều, ngược lối yêu nhau

Chương 4


Đọc truyện Đường một chiều, ngược lối yêu nhau – Chương 4:


Tưởng Mộ Tranh híp híp mắt, cơ hàm căng chặt, không quên nhìn biển số xe, trước khi chiếc xe hơi màu đỏ chạy vào đường chính anh vẫn kịp thấy rõ ràng biển số xe. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
A!
 
Bị anh vạch trần chút tư tâm cho nên cô tức tối muốn hộc máu? Người phụ nữ có đạo đức như vậy, lúc ấy đầu óc anh nhất định bị nước vào nên xuống xe nói chuyện với cô.
 
Quần áo sơmi ướt hơn phân nửa, trên mặt cũng là nước.
 
Anh sờ sờ túi quần, không có khăn giấy lau mặt, chỉ có thể dùng mu bàn tay lau đi nước bẩn trên mặt, có một mùi vẩn đục nói không nên lời. 
 
Chiếc xe hơi màu đỏ đã chạy lên đường chính, khi Lạc Táp kịp hoàn hồn thì có quay đầu lại xem, nhưng đã không còn thấy được người đàn ông đứng ở ven đường.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Vừa rồi cô nhìn thoáng qua một hình dáng mơ hồ, không rõ trông như thế nào, suy đoán không biết có phải là người đàn ông ăn cơm mềm kia không.
 
Còn chưa đợi cô hỏi, Chu Nghiên chủ động khai ra: “Là anh chàng cơm mềm.”
 
Lạc Táp: “… So đo làm gì với người không có tố chất như vậy.”
 
Chu Nghiên: “Chính là nhìn anh ta không vừa mắt, ỷ vào bản thân đẹp trai thì cho rằng có thể muốn làm gì thì làm,ba hoa chích choè?! Về sau cô nào theo anh ta, cũng là xui xẻo tám đời.”
 
Di động của Lạc Táp vang lên, là mẹ Du Ngọc gọi tới.
 
“Alô, mẹ ạ.”
 
“Lạc Lạc à, đêm nay có trực ban không?”
 
“Không có, con được nghỉ.”
 
“Vậy là tốt rồi, mẹ vừa xuống máy bay, có mang theo vài thứ cho con đấy. Mẹ chỉ ở Bắc Kinh một đêm thôi, buổi tối kí một cái hợp đồng, sáng mai lại phải bay sang Hồng Kông rồi. Hai tiếng rưỡi sau sẽ đến khách sạn Four Seasons mẹ hay đến, con qua đó một chuyến nhé, đã lâu rồi mẹ không gặp con.”
 
Lạc Táp đáp rất thấp: “Dạ, con biết rồi.”
 
“Vậy không nói nữa, mẹ có cuộc gọi đến.”
 
Chu Nghiên liếc nhìn cô một cái: “Dì đã trở lại?”
 
Lạc Táp cấtdi động đi: “Ừ.” Cảm xúc không tốt cho lắm.
 
“Sao thế?”
 
“Không có gì, lát nữa mẹ tớ sẽ đến phòng họp kinh doanh ở khách sạn Four Seasons để kí hợp đồng, bảo tớ qua đó, nói là lâu rồi không gặp được tớ, ngày maimẹ còn phải đi Hồng Kông.”
 
Chu Nghiên thở dài: “Haizz, dì cũng không dễ dàng gì, cậu đừng không vui.”
 
Lạc Táp: “Không phải không vui, chỉ là cảm thấy…”

 
Cô cũng không biết phải dùng từ ngữ nào thích hợp để hình dung cảm nhận lúc này trong lòng mình, rất bất đắc dĩ, lại rất bi ai.
 
Chu Nghiên: “Tớ biết không có ai lại như cậu, muốn gặp mẹ mình còn phải đêm khuya chạy tới phòng họp kinh doanh, rồi chưa được mười phút lại phải chia tay, cứ như bàn công việc.”
 
Rồi lại an ủi cô: “Nhưng dì cũng thật sự bận rộn, chỉ ở Bắc Kinh một đêm, còn phải về nhà dì nữa, cậu thông cảm cho dì ấy một chút.”
 
Lạc Táp nhìn đèn hai bên đường, từng chấm vàng nhạt chiếu sáng đường về nhà. 
 
Nhưng cô không có nhà.
 
Cô chỉ có một căn biệt thự rất lớn, và mình cô ở đó. 
 
Khái niệm nhà chỉ dừng lại vào lúc cô bảy tuổi. Sau đó cha mẹ ly hôn, ba ba một lòng nhào vào điều tra tội phạm, có khi một hai tháng đều không trở về nhà một lần, mà mẹ thì lại gầy dựng gia đình mới.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Nhiều năm như vậy, trừ bỏ những ngày nghỉ lễ đến nhà cậu, còn những thời gian khác cơ bản là cô chỉ có một mình.
 
Khi còn nhỏ trong nhà còn có tài xế, bảo mẫu. Sau này đi làm, cô rất hiếm khi ăn cơm ở nhà, bảo mẫu cũng chỉ ban ngày đến dọn dẹp phòng ốc, không hề ở lại.
 
“Lạc Lạc?” Chu Nghiên thấy cô ngây ra, gọi cô một tiếng.
 
Lạc Táp quay đầu: “Hả?”
 
“Chẳng ai có cuộc sống hoàn hảo cả, bớt nghĩ đến những gì mình không có mà hãy nghĩ về những gì hiện tại mình đang có.” Chu Nghiên muốn chuyển hướng tâm trạng đang tệ đi của cô. 
 
“Cậunhìn xem có bao nhiêu người tỉnh ngoài đang dốc sức làm việc ở Bắc Kinh, quanh năm suốt tháng cũng không về nhà được vài lần, liều mạng công tác cũng chưa chắc mua nổi nhà cửa, mua nhà rồi cũng cả đời làm nô lệ cho căn nhà ấy, muốn mua vài bộ quần áo đẹp cũng phải đặt trong giỏ hàng chờ đợi.”
 
Đúng lúc là đèn đỏ, Chu Nghiên dừng xe, xoay mặt qua nói với cô: “Hiện tại cậu có bất động sản, là bao nhiêu người nằm mơ cũng không dám nghĩ đến.”
 
Lạc Táp cười cười, không tiếp lời.
 
Có thể là bởi vì tuổi đã lớn một chút nên cô cảm thấy mọi chuyện cũng chẳng sao cả. Có khả năng là đã hiểu ra, hoặc có lẽ là nơi nào đó ở đáy lòng đã chết lặng. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Nếu trở lại hai mươi năm trước, cô tình nguyện lấy một nửa bất động sản đi đổi lấy cha không bận như vậy, có thể nhớ tới quan tâm cô một chút.
 
Sau đó lại lấy một nửa bất động sản đi đổi lấy mẹ chỉ là mẹ của mình cô, không cần chia sẻ phần tình thương của mẹ với một đứa trẻ không cùng huyết thống khác. 
 
Chu Nghiên vỗ vỗ bả vaicô: “Chị đây lập tức đưa hôn nhân đại sự của cưng vào kế hoạch hàng ngày, tìm một người đàn ông tốt thương yêu cưng.”
 
Lạc Táp thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Tớ không tin được ánh mắt của cậu.”
 
Chu Nghiên: “…”
 
Không phục: “Ánh mắt tớ kém chỗ nào! Hả?!”
 

Lạc Táp: “Dùng lời nói của cậu, sau này già rồi nhất định hàng ngày đều phải đến khoa mắt.”
 
Chu Nghiên nghẹn họng, tức trợn trắng mắt.
 
Lạc Táp ra hiệu cho cô đèn xanh sáng, Chu Nghiên hừ một tiếng, mới khởi động xe, lại nghĩ tới: “Cậu không vội đi khách sạn hả?”
 
Lạc Táp lắc đầu: “Mẹ tớ còn chưa rời sân bay.”
 
Chu Nghiên: “Vậy là tốt rồi, thả tớ về nhà rồi cậu lái xe đi cũng tiện.”
 
Lạc Táp: “Không cần đâu, tớ bắt xe.  Tớ lái đi thì sáng mai cậu đi làm kiểu gì?”
 
Chu Nghiên: “Chồng tớ đưa đi, không được nữa thì tớ gọi xe. Một cô gái xinh đẹp như cậu, đêm khuya một mình bắt xe không an toàn. Được rồi, cậu không cần nói nữa, quyết định như vậy đi.”
 
Mà lúc này bên phía Tưởng Mộ Tranh, tài xế đón anh đã tới rồi, ngồi trên xe, anh còn đang buồn bực.
 
Tài xế hỏi: “Tưởng tổng, đi đâu ạ?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Trước tiên hãy đến trung tâm mua sắm gần nhất, sau đó đến khách sạn Four Seasons.”
 
“Vâng.”
 
Di động trong túi rung lên, lấy ra xem, ấn đường anh nhíu lại, nhận cuộc gọi: “Alô, mẹ à, sao dậy sớm vậy?”
 
Anh và mẹ đôi khi không tốt. 
 
Đào Doãn Phàm: “Là để nhắc nhở con đừng quên liên hệ với dì Du đấy.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Không quên đâu, đi ngay đây.”
 
Đào Doãn Phàm lại dặn dò: “Đồ mà mẹ nhờ dì Du cầm, trong đó cái hộp lớn là cho anh Tư của con, đều là thực phẩm tươi, hạn sử dụng chỉ có năm ngày, con nhận được liền đưa ngay qua cho anh Tư đi nhé.”
 
Tưởng Mộ Tranh cảm giác không tốt lắm: “Cái hộp lớn đưa anh Tư?”
 
Đào Doãn Phàm: “Đúng vậy, anh Tư con nói điểm tâm bên chỗ mẹ ăn ngon, chị dâu con thích ăn nên mẹ gửi nhiều một chút. Biết con không ham ăn đồ ngọt nên đưa con hai miếng.”
 
???
 
Đưa cho anh Tư cả hộp hớn, mà cho anhhai miếng?
 
Tưởng Mộ Tranh như bị nghẹn bông trong ngực: “… Con dời buổi xã giaoquan trọng buổi tối, là để đưa đồ ăn cho anh Tư hả?”
 

Giọng điệu Đào Doãn Phàm nhẹ nhàng: “Ừm, chứ không vậy thì sao?”
 
“Vậy sao mẹ không bảo anh Tư tự đi lấy?”
 
“Anh Tư con còn phải đón vợ tan ca đêm, con liền làm chân chạy việc thay anh đi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “…”
 
Hạ cửa sổ xe xuống, hít thở không khí một chút. 
 
Thật là đau lòng. 
 
 
“Mẹ, sao ngay lúc con mới vừa sinhra mẹ không bóp chết con luôn đi? Để lòng con khỏichịu khổ.”
 
“Nếu bóp chết con, hiện tại ai giúp anh Tư con lấy đồ?”
 
“…”
 
Đào Doãn Phàm cười: “Chờ khi con tìm được cô nàng con thích rồi yêu đương, những việc cần chạy chân này đều sẽ giao cho anh Tư và chị dâu con hết.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “…”
 
Anh biết mẹ lại muốn vòng đến chuyện hôn nhân đại sự của mình, nhanh chóng ngắt lời: “Nhưng chỉ là lấy cái hộp đồ mà thôi, anh Tư không có thời gian, có thể bảo tài xế hoặc là bảo mẫu nhà anh ấy đi mà, sao cứ phải bảo con đi?” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Đào Doãn Phàm: “Tuy rằng mẹ và dì Du của con rất nhiều năm rồi không liên hệ, nhưng hồi đại học tình cảm giữa bọn mẹ rất tốt. Dì ấy là người lớn mang đồ về giúp đám nhỏ các con, các con không biết xấu hổ mà bào tài xế, bảo mẫu đi nhận à? Đó là không tôn trọng người khác, hiểu không?”
 
Ô tô đã chạy đến bãi đỗ xe của trung tâm thương mại, tài xế ngừng xe.
 
Tưởng Mộ Tranh đẩy cửa xe đi xuống, nói với mẹ: “Biết rồi, cúp máy trước đã, con có điện thoại.”
 
Sau khi kết thúc trò chuyện, anh đi thẳng vào trung tâm thương mại.
 
Trên áo vệt nước loang lổ, đi gặp người khác thì quá thất lễ, về nhàthay thì sợ không kịp, chỉ có thể đi mua áo mới để thay.
 
Đồ nam ở tầng 5, Tưởng Mộ Tranh không vào thang máy, đi thang bộ lên.
 
Trên hành lang chẳng có ai, chỉ có mình tiếng bước chân anh vang lên, anh bước một bước vượt hai bậc thang, rất nhanh đã tới tầng 5, còn chưa kịp đẩy cửa lối thoát hiểm, cửa đã bị đẩy ra từ bên trong.
 
Hai người đều ngẩn ra.
 
Bắc Kinh lớn như thế lại gặp nhau ở nơi nhỏ như này.
 
Tưởng Mộ Tranh vươn tay, khách khí hàn huyên: “Đã nhiều năm không gặp.”
 
Phó Duyên Bác duỗi tay nhẹ nhàng bắt tay với anh: “Đúng là đã nhiều năm rồi.”
 
Hai người từ nhỏ cùng lớn lên trong một khu, nhưng gần như là không có giao tình gì đang nói, sau khi lớn lên hai người lại cùng nhau vào trường quân đội rồi ở lại quân đội. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Sau này Tưởng Mộ Tranh đi Thủy quân lục chiến, mà Phó Duyên Bác chuyển vào Cục điều tra hình sự.

 
Từ đó, hai người chưa từng gặp lại.
 
Tưởng Mộ Tranh đưa cho anh một điếu thuốc, Phó Duyên Bác cũng không khách khí, nhận điếu thuốc, hai người ăn ý đi sang khu hút thuốc. 
 
Không ai ngồi, đều đứng sát cửa sổ. 
 
Phó Duyên Bác hỏi trước: “Còn ở quân đội?”
 
Tưởng Mộ Tranh bật lửa châm thuốc, hút một hơi rồi mới đáp: “Kinh doanh dầu mỏ.”
 
Liền không nói thêm gì nữa.
 
Phó Duyên Bác sửng sốt, nhưng nghĩ lại thì lúc Tưởng Mộ Tranh còn ở đội Thủy quân lục chiến làm hỗ trợ tình báo, mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đặc thù đều là cửu tử nhất sinh, chắc đại khái sau đó người nhà phản đối nên anh ta lựa chọn xuất ngũ.
 
Anh ta không nói nhiều, anh cũng không tiện hỏi.
 
Tưởng Mộ Tranh đưa mắt nhìn anh: “Anh thì sao? Còn ở Cục điều tra hình sự không?”
 
 
Phó Duyên Bác nhả khói: “Tôi đã được chuyển đến Cục quản lý giao thông vào tuần trước.”
 
Nói rồi, chính mình cũng cười, cực kì bất đắc dĩ.
 
Trong nhà tạo đủ loại áp lực, bức cho anh chỉ có thể từ bỏ điều tra hình sự, đi qua mảng an ổn hơn một chút.
 
Đáy mắt Tưởng Mộ Tranh hiện lên một tia kinh ngạc, dùng sức rít hai hơi, “Đi Cục quản lý giao thông? Còn không phải tài lớn làm việc nhỏ rồi sao?”
 
 
Phó Duyên Bác: “À, cũng còn tạm, có thể giải quyết các vụ án tai nạn giao thông.”
 
Tưởng Mộ Tranh nghiêng mắt: “Cậu làm Cục trưởng đi đi giải quyết vụ án?”
 
Phó Duyên Bác chậm rãi nhả khói: “Cục Phó.”
 
Tưởng Mộ Tranh trêu ghẹo: “Đều giống nhau, mặc kệ làm trưởng hay phó, về sau người khác đều gọi cậu là Phó cục (tại ảnh họ Phó^^).”
 
Phó Duyên Bác cũng cười.
 
Lúc sau lại là trầm mặc.
 
Vốn là hai người đàn ông không có đề tài gì, nhiều năm không gặp, nói xong công việc rồi thì thật đúng là không biết phải nói cái gì cho thích hợp. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Không ai nói thêm gì.
 
Hai người hút thuốc, nhìn về phía đèn neon ngoài cửa sổ.
 
Không biết vì sao, nhắc tới Cục quản lý giao thông, phản ứng đầu tiên của Tưởng Mộ Tranh chính là cái cô nàng họ Lạc không có tố chất kia cũng ở Cục quản lý giao thông, loại phụ nữ này, về sau ai cưới được thì người đó xui xẻo.
 
Có điều đại khái là cũng không có người đàn ông nào có thể coi trọng cô ta, trừ phi mắt mù đầu óc hỏng. 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.