Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 13:
Chương 13
Hồ thị mỉm cười, lấy khăn tay ra thay Chử Thận lau mồ hôi trên trán nói: “Phòng ốc không thể để không mà không dùng đến, bằng không sẽ không có hơi người. Chẳng qua là lâu nay không có người ở, nên mới có vẻ cũ kỹ mà thôi, đâu cần phải tốn kém quá nhiều để sửa chữa làm gì? Chuyện trong nhà cứ giao phó cho ta, chàng chớ bận tâm, chỉ cần thu xếp những chuyện bên ngoài cho tốt là được.”
Chử Thận đã qua một cuộc hôn nhân. Nếu như lần này Nhạc Nga ở đây, chỉ sợ là trước hết nàng ta sẽ đấu võ mồm với Diêu thị một phen, sau đó sẽ quay về náo loạn với hắn, mắng hắn không biết cố gắng để người khác khi không chiếm hết tiện nghi.
Bây giờ gặp được Hồ thị, hắn mới giật mình nhận ra, hóa ra không phải tùy tiện cưới cô nương nào cũng giống như nhau.
Hắn lập tức ôm Hồ thị thật chặt, dán vào một bên má phấn của nàng, thấp giọng nói: “Ta đã nói với thôn trưởng nhờ ông ấy làm hôn thư, làm người chứng hôn cho ta với nàng. Nhà cũ phòng ốc không nhiều, tối nay nàng mặc áo cưới chờ ta, cùng ta ở cùng một chỗ được chứ?”
Hồ thị bị hỏi đến, khuôn mặt đỏ bừng, cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Ban đêm, cuối cùng Chử Thận và Hồ thị cùng nhau ở một gian phòng phía Bắc.
Tiếu Nương cùng Kiều Nương ở phòng phía Tây. Chử Tùy Phong ở căn phòng phía Đông thoáng gió nhất.
Vì ban ngày bận bịu, dọn dẹp một hồi, mấy đứa nhỏ đều mệt mỏi, ngủ say như chết.
Thậm chí Tiếu Nương còn có thể nghe được tiếng ngáy cực vang của tiểu tử Tùy Phong truyền đến từ gian phòng phía Đông.
Nhà cũ dĩ nhiên là hiệu quả cách âm rất tệ. Âm thanh truyền đến từ gian phòng phía Bắc đương nhiên là cực kỳ rõ ràng sống động. Cái cảm giác xấu hổ khi nghe lén người khác thân mật, nàng đã sống hai đời vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm, thật sự là hận không thể đập đầu vào gối ngất đi cho rồi.
Xem ra cuộc hôn nhân thứ hai của Chử Thận có chất lượng rất cao, Tiếu Nương nghe được âm thanh nổi vờn quanh đến hơn nửa đêm mới dừng lại.
Đến sáng sớm hôm sau, Chử Thận cũng không để Hồ thị dậy sớm mà để nàng toàn thân bủn rủn ngủ tiếp, hắn đứng dậy chẻ củi múc nước chuẩn bị điểm tâm cho cả nhà.
Chạng vạng tối hôm trước Hồ thị đã ngâm gạo sẵn trong nồi, chỉ cần nhóm lửa hầm một chút là đã có một nồi cháo sền sệt.
Nghĩ đến vòng eo của Hồ thị, đúng là quá nhỏ nhắn. Mấy đứa nhỏ cũng sắp dậy rồi, cho nên lúc nồi cháo đã nấu xong, Chử Thận đập năm quả trứng gà cho vào, năm quả trứng chần nước sôi từ từ thành hình bên trong nồi cháo nóng hổi bốc khói.
Nhưng đến khi cả nhà lớn nhỏ đều thức dậy, Chử Thận phát hiện, so với Hồ thị thì kế nữ Tiếu Nương nhìn qua còn mệt mỏi hơn. Trên khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn còn kèm theo hai vành mắt đen thui, thế là mở miệng nói: “Nhà cũ là như vậy, không cần tu sửa gì nữa. Chúng ta cũng không ở lại chỗ này quá lâu, Tiếu Nương, hôm nay con với nương của con nghỉ ngơi nhiều một chút. Nếu như có công việc gì giao cho Kiều Y cũng được.”
Chử Kiều Y đang cắn trứng chần nước sôi, nghe mấy lời này, lập tức không vui: “Nhà bá mẫu có nha hoàn, sao nhà chúng ta lại không có? Đã phân gia, cha, người cũng phải thuê một người về làm việc nặng mới được!”
Hồ thị nghe vậy vội vàng nói: “Phòng viện không lớn, cần gì phải có nha hoàn? Con không cần làm gì cả, con cùng Tiếu Nương tỷ tỷ ngồi trong sân thêu hoa là được. Ta đã vẽ ra hình hoa lan, các con thêu tốt ta sẽ cắt ra làm mũi giày, làm giày mới cho con.”
Kiều Y nghe xong, lập tức vui vẻ, hỏi thẳng: “Không phải là cha sẽ mua cho ta hoa đầu (*) sao?”
(*) 头花 – Hoa đầu, một kiểu trâm được dùng làm đồ trang sức thời xưa (Theo Baidu).
Hồ thị gật đầu cười: “Giống nhau mà, làm thành giày, chỉ cần phối với hoa đầu thành một bộ, đến lúc đó ta búi cho con một búi tóc cao cao, chắc chắn sẽ đẹp mắt.”
Tiếu Nương nhìn dáng vẻ hưng phấn đến nhảy cẫng lên kia, thật sự cảm nhận sâu sắc được sức quyến rũ cá tính của nhân vật nữ chính thứ hai. Vị này thẳng tính, yêu hận tình thù không hề che giấu. Nếu như không chọc giận nàng thì nàng ấy vẫn là một hài tử rực rỡ đáng yêu.
Đáng tiếc là đến bây giờ nét quyến rũ của nam chính vẫn nát bươm, chỉ thấy hắn đã ăn xong một chén, đưa chén cho Tiếu Nương, ra hiệu múc thêm cho mình một chén nữa. Cái bộ dáng bĩu môi tự mãn kia thật sự là rất gợi đòn.
Tiếu Nương không hề lên tiếng, đứng dậy múc cơm cho tiểu chủ tử chân chính của Chử gia. Nhưng trong lòng vẫn âm thầm nhắc nhở mình, đợi đến khi nàng lớn hơn một chút, nhất định phải tìm được lý do cách xa cái vị nam chính ngựa đực này một chút mới tốt.
Cuộc sống ngắn ngủi khổ đau, nếu như không thể trở về hiện thực thì nàng muốn giống như Hồ thị, làm việc chăm chỉ, ngày ngày trải qua thư thái vui vẻ.
Lại nói đến chuyện Chử gia xây tường phân gia, chuyện này rất nhanh được truyền đi trong thôn.
Mấy ngôi làng thị trấn lân cận kiểu này, nhà ai gió thổi cỏ lay đều không thể nào giấu giếm được.
Nghe nói thôn trưởng Thịnh là một người ngay thẳng, sau khi trở về liền bảo bà nương đem trả bộ chăn Diêu thị mới đưa lại.
Lần này phân gia Chử gia lão Nhị bị thiệt thòi lớn, tiền mồ hôi nước mắt kiếm được trong nhiều năm như vậy đều bị trưởng tẩu tham ô.
Chử gia lão Đại đều ở trong phòng mới tường cao, trong khi lão Nhị dẫn cả nhà lớn nhỏ hồi hương lại phải trong nhà cũ mưa dột rách nát.
Thôn trưởng Thịnh là một người quý trọng thanh danh, sợ người ta lan truyền thành tham ô cái chăn mới Diêu thị tặng, cấu kết với nàng ta làm việc xấu hại Chử gia lão Nhị. Thế là ông gặp ai cũng một năm một người kể lại tường tận chuyện Chử gia phân gia. Chỉ khen Chử Thận trung hậu hào phóng, nói thẳng ông nhìn không lọt mắt, hối hận vì đã đứng ra làm người bảo lãnh phân gia.
Dần dần như thế, ai nấy trong thôn đều biết tường tận chuyện Chử gia. Thẳng thắn mà nói Chử gia lão Đại thân là người đọc sách lại làm ra những chuyện như vậy, thật sự là không biết chút lễ nghĩa liêm sỉ!
Đợi đến khi Hồ nương tử ôm chậu giặt cùng quần áo bẩn ra bờ sông giặt giũ, những phụ nhân trong thôn đều thi nhau chào hỏi nàng, vụng trộm đồng tình với vị tân nương tử gả cho Chử Thận, Hồ nương tử. Trong lời nói mang thêm nhiều hòa khí, đối với thân phận quả phụ của nàng cũng xem như là chuyện cũ bỏ qua.
Trước kia Hồ thị là con hát có địa vị thấp hèn, sau này tuổi còn nhỏ đã trở thành ngoại thất không thể đưa ra ngoài ánh sáng. Cho dù là có trạch viện đẹp đẽ nhưng đi ngoài phố vẫn bị người ta chỉ trỏ.
Mà bây giờ, mặc dù vốn liếng của trượng phu không nhiều, phòng ốc cũng cũ kỹ, nhưng rốt cuộc vẫn là nam nhân nhà mình, thu dọn phòng ốc ổn thỏa một chút là được, trong lòng nàng ngập tràn hy vọng.
Khi người khác gọi nàng là thê tử của Chử gia lão Nhị, Hồ thị vừa thẹn thùng trả lời, vừa cảm thấy nở mày nở mặt thoải mái không nói được thành lời.
Chử Thận thương nàng, những việc nặng trong nhà không để nàng làm. Nàng muốn đi ra đồng làm cỏ lại bị hắn giành lấy cây cuốc, nói thẳng nếu như nàng không chịu ngồi yên thì chỉ cần làm chút công việc may vá giặt giũ là được.
Phần ruộng đất hắn được phân kia cực kỳ cằn cỗi, cho dù cho thuê cũng không có ai chịu nhận, không bằng tiết kiệm sức lực đừng phơi mình dưới ánh nắng chói chang.
Sau khi phân gia, Chử Thận cùng Hồ thị bên nhau keo sơn được mấy ngày. Cuối cùng hắn dẫn theo Tùy Phong ra ngoài, cùng nhau đi lên trấn chọn mua cửa tiệm.
Hồ thị thấy trượng phu dẫn theo nhi tử rời nhà, Kiều Y cũng về bên nhà ngoại tổ mẫu, cơm tối cũng có thể làm trễ một chút, đợi trượng phu về cùng ăn.
Nhưng mặt trời còn chưa kịp xuống núi đã thấy Kiều Y được cữu cữu bên ngoại đưa về.
Nhưng mà Nhạc gia cữu gia kia cũng chẳng phải là một người đàng hoàng tử tế gì, mắt thấy Hồ thị bước đến đón, cố ý cao giọng nói với Kiều Y: “Hộp bánh ngọt nương ngươi mua cho ngươi nhớ cất kỹ. Nếu có ai giành thì nói với cữu cữu ta, xem ai dám khi dễ cháu ngoại nữ của ta…”
Hồ thị cùng Tiếu Nương đang cho gà con ăn trong viện, hai người nhìn nhau, rất xấu hổ, cuối cùng chỉ lúng ta lúng túng tiễn vị Nhạc gia cữu ca đi.
Kiều Y là một đứa bé vô tâm, mới quay người đã quên những lời cữu cữu ruột tận tâm chỉ bảo, khoe khoang với Tiếu Nương điểm tâm mẹ ruột mua cho nàng, còn cầm lên một khối đưa cho Tiếu Nương.
Nhưng mà Tiếu Nương từ chối, nói thẳng thân thể mình yếu đuối, không chịu đòn được, nên xin Kiều Y muội muội cứ ăn đi.
Chử Kiều Y thấy Tiếu Nương không ăn, liền không chút khách khí, vừa ăn vừa nói những lời thân nương ở Nhạc gia nói với nàng: “Mẹ ta kể, may mà bà ấy đã tái giá sớm, đã rời khỏi đại môn nhà Chử gia, không thì sẽ bị độc phụ Diêu thị kia làm cho tức chết! Cha ta chính là cái gối thêu hoa, nhìn thì khỏe mạnh, nhưng chả làm nên tích sự gì, lại còn bị Diêu thị bắt chẹt, làm cho nữ nhi chịu thiệt thòi…”
Nói đến đó, Kiều Y tức giận, run lên đến mức bột phấn của bánh ngọt rơi lên đầy người, dời cái thang bò lên bức tường, nhìn qua viện đối diện mắng: “Nếu không phải Chử gia cưới phải độc phụ lòng dạ hiểm ác thì huynh đệ làm sao xảy ra bất hòa, khiến cho nương ta phải hòa ly tái giá? Để cho ta trở thành một hài tử không có nương! Cũng chẳng sợ tương lai sinh ra cháu trai không có lỗ đít, để cho cả bụng đều là cứt!”
Những từ địa phương thô lỗ quê mùa kia đích thị là chân truyền từ Nhạc Nga.
Lúc nghe được, đầu tiên Hồ thị ngây người, đợi đến khi phản ứng lại được thì ôm Kiều Y từ trên cái thang xuống đất, bên kia tường đã có người đến để nghênh chiến, chính là hai viên tiểu tướng Chử Toàn cùng Chử Mãn Nhi.
Hai người đều là ‘chân truyền’ của Diêu thị, trên miệng những từ thô tục hương dã cũng không hề kém cạnh, cao giọng mắng to cái đồ bạch nhãn lang dưỡng không thân (*), cơm nhà Chử gia đều đem cho chó ăn vân vân mây mây.
(*) 养不熟 – Dưỡng không thân, dùng để chỉ những người mình thật tình đối tốt nhưng đến lúc cần thì lại hãm hại, chửi bới, phản phúc… (Theo Zhidao).
Lúc Chử Thận ra ngoài về đến nhà, nhìn thấy Hồ thị gấp đến mức nước mắt rơi đầy mặt, kéo cũng không kéo được kế nữ đang cả người điên cuồng cao giọng quát mắng.
Hắn nhíu mày, đi đến bên cạnh cái thang, sau khi ôm nữ nhi cao giọng trách cứ vài câu, thì ném nàng về phòng phía Tây cho tỉnh lại.
Sau đó hắn cao giọng nói với chất nhi cùng chất nữ bên kia tường vẫn còn đang lớn tiếng la hét: “Hai đứa nhỏ các ngươi cũng im miệng lại đi, toàn những lời khó nghe! Đừng quấy rầy phụ thân các ngươi học tập!”
Chỉ trong chốc lát, bên kia tường viện cũng ngừng chiến, truyền đến giọng nói của Diêu thị làm bộ làm tịch quát mắng nhi nữ.
Chử Thận cũng không thèm quan tâm. Lúc này mới quay người hỏi Hồ thị chuyện vừa rồi.
Hồ thị cũng không muốn cáo trạng, nhất thời cũng khó mở miệng. Tiếu Nương đang ngồi một bên thêu thùa may vá, ngược lại nhỏ giọng nhỏ nhẹ nói: “Sau khi muội muội trở về từ Nhạc gia, cảm thấy không vui, nhất thời không nhịn được nên đấu khẩu với Chử gia đường huynh đường tỷ…”
Chử Thận nghe xong lời này liền hiểu ngay, nhất định là ở Nhạc gia nghe mấy lời xúi giục của thân nương, nữ nhi trở về gây chuyện với Trưởng tẩu.
Hắn nhíu mày, càng cảm thấy may mắn vì mấy ngày nay mình đã quyết định xong.
Lúc ăn cơm chiều, Chử Thận nói chuyện với cả nhà, hôm nay ở trấn trên hắn đã chọn mua một cửa tiệm, cũng đã giao tiền cọc. Cửa tiệm kia đằng sau còn có trạch viện, vừa vặn có thể để người một nhà dọn lên đó ở.
Nông thôn mặc dù yên tĩnh nhưng cũng quê mùa. Trong nhà có nhiều hài tử, nếu như học được toàn hơi thở của nông thôn thì thực sự không ổn. Tùy Phong đã đến tuổi cầu học, đến trấn trên cũng dễ dàng tìm được tiên sinh hơn.
Hồ thị nghe vậy bị hù cho nhảy dựng.
Nàng vốn cho là chẳng qua Chử Thận chỉ tính toán thuê một cửa tiệm thôi, chứ không hề nghĩ đến chuyện hắn mua một cái cửa tiệm kèm theo trạch viện, cái kia phải tốn bao nhiêu bạc?
Thế nhưng từ trước đến nay nàng luôn theo đạo lý gả gà theo gà, gả chó theo chó, Chử Thận đã quyết định thì nàng cũng không hỏi nhiều.
Nhưng mà ban đêm lúc chuẩn bị rương hành lý, trong lúc vô tình nàng tìm ra được một cái áo bẩn thỉu, chính là cái áo bông Chử Thận mặc lúc té xỉu trong căn miếu đổ nát.
Lúc trước nàng muốn thay Chử Thận giặt giũ hắn liền khéo léo từ chối.
Lúc sau khi rời khỏi trạch viện Mạc gia, hắn đổi một thân quần áo mới, vốn cho là cái món đồ này đã bị vứt đi rồi. Không ngờ, nó vẫn còn ở đây!
Trong lúc Hồ thị chuẩn bị múc nước giếng, giặt cái áo bông này một chút, sau đó phơi khô trong đêm nay, lại bị Chử Thận đang cúi đầu viết thư dưới ánh nến cướp mất.
Nhìn Hồ thị không hiểu gì cả, bộ dáng có chút sợ hãi, Chử Thận cười cười, thẳng tay lấy cái kéo bên trong khay kim khâu, cắt bỏ mấy đường chỉ bên trong, sau đó bên trong lộ ra một chồng giấy.
HẾT CHƯƠNG 13.