Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 12:
Chương 12
Chử Thận không ngờ tẩu tử lại nóng nảy tới mức không thể chờ đợi thêm như vậy, còn hẹn thôn trưởng từ sớm. Như thế này thì đâu phải là cùng mình thương lượng? Rõ ràng là đã hạ quyết tâm từ sớm, nhất định phải phân gia.
Thái độ của tẩu tử kiên quyết, hắn cũng không thể nói gì hơn. Phân gia cũng được, cũng chỉ là làm thêm một cái tường viện thôi, tự tại hơn chút. Đến lúc nhà Đại ca có chuyện gì, hắn cũng vẫn có thể trông nom một chút.
Nghĩ như vậy, Chử Thận tiếp nhận sổ sách, thật ra hắn cũng chẳng có chút ý định muốn lật ra xem. Nhưng khi mắt liếc qua con số tổng cộng liền dừng lại.
Dựa vào ghi chép của Diêu thị, trừ đi hàng hà sa số các loại chi tiêu hàng năm, số bạc còn lại trong nhà chưa đến một trăm lượng. Nếu như phân gia, hai nhà còn không đến năm mươi lượng.
Năm mươi lượng bạc này, đối với những nông hộ bình thường là một món tiền khổng lồ. Nhưng mà Chử Thận nhớ rõ ràng, mấy năm nay, mình sai người tiện đường mang về chừng chín trăm lượng.
Trong đó còn chưa kể đến chuyện hắn còn gửi về cả một rương đồ đặc sản cùng da thú. Nếu như đem bán đống lông thú kia, thì cũng hơn một ngàn hai trăm.
Cho dù Diêu thị sửa chữa phòng ốc, mua thêm ruộng đồng, tăng thêm chi phí sinh hoạt, thì còn lại cũng khoảng sáu bảy trăm lượng.
Cho dù đất cằn của Chử gia không thu được tiền, cũng không đến mức trong mấy năm hắn rời đi lại tiêu hết toàn bộ số bạc nhiều như vậy chứ?
Diêu thị nhìn thấy sắc mặt của Chử Thận không đúng, vội vàng nói: “Tiểu thúc không có ở nhà, không biết công việc quản gia, củi gạo dầu muối tốn bao nhiêu. Kiều Y nhà ngươi tuổi còn nhỏ, quần áo vừa may đã chật, con bé còn thích ăn thịt. Ngày nào cũng phải có dầu mỡ con bé mới ăn cơm. Mấy năm trước, con bé còn sinh bệnh phải bốc thuốc. Ta làm bá mẫu cũng đau lòng, cũng mời danh y hỏi bệnh, dùng thuốc quý…”
Chử Thận cắt ngang lời giải thích của Diêu thị, thản nhiên nói: “Những năm này tẩu tử đã phải hao tổn sức lực rồi, nhưng mà phân gia là chuyện lớn, ta muốn nói chuyện với huynh trưởng.”
Diêu thị cười nói: “Huynh trưởng của ngươi hiện giờ muốn tập trung đọc sách, mấy ngày nay đều đóng cửa khổ học. Chuyện phân gia hắn đã mặc kệ, ngươi thương lượng với ta là được rồi.”
Đúng lúc này, thôn trưởng cũng đến. Thôn trưởng họ Thịnh, hơn 50 tuổi là một ông lão đức cao vọng trọng trong thôn.
Bây giờ Chử gia không còn cao đường thúc công, đương nhiên phải mời ông tới làm chứng.
Diêu thị ân cần mời ông vào nhà, lại gọi Liễu Chi bưng trà bánh trái cây, sau đó liền mời thôn trưởng xem các mục khoản.
Thôn trưởng nhìn một chút, thẳng thắn khen ngợi tài sản của Chử gia phong phú, liền hỏi Diêu thị có phải là ngân lượng điền sản ruộng đất đều chia thành hai không?
Diêu thị vội vàng nói: “Ngân lượng có thể chia, nhưng mà Nhị thúc cũng sắp thành thân rồi. Hắn muốn ở phòng cũ chưa được tu sửa, số bạc dùng để tu sửa này, lão Đại nhà chúng ta sẽ ứng ra, xem như cho tiểu thúc làm hạ lễ… Về phần điền sản ruộng đất… Những ruộng đất công bà ta để lại đều cho nhà tiểu thúc đi.”
Những lời nói này của Diêu thị đúng là lên được mặt bàn, thực sự có vẻ tự nhiên hào phóng. Nhưng vài mẫu đất mà công bà nàng để lại là đất cằn nơi sườn núi, đất đai cằn cỗi, chưa kể đến chuyện nhiều sỏi đá, miếng đất còn hẹp dài không đủ tiêu chuẩn chút nào.
Còn mấy phần ruộng đất nàng mua mấy năm nay, lại nằm ở chỗ thoáng đãng dưới chân núi, thổ địa màu mỡ, có thể trồng được nhiều lương thực.
Thấy Chử Thận không nói tiếng nào, thôn trưởng mở miệng hỏi: “Chử Đại nương tử, ngươi phân chia như thế chỉ sợ là không ổn. Phải biết là mấy năm gần đây, ngươi mua được không ít ruộng đất…”
Diêu thị nghe nói thế lập tức không vui, mở miệng nói: “Những ruộng đất đó là cữu cữu nhà mẹ đẻ của ta bán rẻ cho ta vì thấy ruộng đất nhà ta ít ỏi. Lúc trước khi bán ông ấy đã nói rõ, những ruộng đất này nửa bán nửa tặng cho ta, vì thương cảm Toàn Nhi cùng Mãn Nhi nhà ta ăn không đủ no. Nếu như phân gia cũng phân đi, cữu cữu nhà mẹ đẻ nhà ta biết được, lão nhân gia không phải là buồn lòng, lại náo loạn ra một trận tranh cãi hay sao?”
Thịnh thôn trưởng là ông lão quanh năm sống ở trong thôn, ân tình trong thôn hay phong thổ đều biết rõ ràng rành mạch. Vị cữu cữu nhà mẹ đẻ mà Diêu thị nói kia, ham mê cờ bạc thành tính. Mấy năm nay đã bán mấy mẫu ruộng đồng trong nhà, có mảnh nào mà không bán với giá cao đâu? Ồn ào đến mức trong thôn không có ai hỏi thăm. Ông ta hảo tâm vậy sao, bán cho Diêu thị thế nào mà thành nửa bán nửa cho rồi?
Nhưng mà nói cho cùng thì chuyện phân gia không phải là chuyện nhà mình. Nếu như hai huynh đệ không có dị nghị gì, vậy thì thôn trưởng là ông cũng vui vẻ nhàn nhã, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện.
“Cái khoản này không đúng? Chử Tướng (*)… cha ta mấy năm nay kiếm được bao nhiêu tiền đều bỏ vào trong rương gửi về quê. Vì sao sau mấy năm mà cha ta chỉ được chia có năm mươi lượng?”
(*) Ở đây Chử Tùy Phong gọi nhầm thành Chử Tướng quân nhưng mới nói đến chữ tướng đã sửa miệng.
Không biết từ lúc nào, Chử Tùy Phong đã âm thầm chui vào sảnh đường, đứng bên cạnh cửa nghe lén.
Diêu thị nhìn thấy tiểu tử này liền nhớ đến chuyện hắn cắn nhi tử của mình, trong lòng buồn bực, nhưng lại không thể lộ ra mặt, chỉ miễn cưỡng cười đáp: “Tiểu hài tử gia gia, chớ có tham gia vào chuyện của người lớn, đi ra ngoài viện chơi đi.”
Nhưng mà so với Diêu thị thì Tùy Phong đương nhiên còn mang thù nhiều hơn, ký ức ngày hôm qua về chuyện hai đứa lưu manh nhà bà ta cùng nhau đánh hắn vẫn còn mới nguyên. Hôm nay cái bà nương này lại náo loạn đòi phân gia với nghĩa phụ.
Trước khi thôn trưởng đến, nghĩa phụ đưa ra những lời dị nghị về tiền bạc, hắn đều nghe được.
Nghĩa phụ là người ngay thẳng, coi trọng nghĩa khí. Đối với huynh trưởng tẩu tẩu nhà mình sẽ không vì ngân lượng mà động miệng lưỡi.
Cái bà nương này bắt lấy điểm này mà chiếm tiện nghi của nghĩa phụ!
Hắn không hề có sự băn khoăn như nghĩa phụ. Nói toạc chuyện này ra, để xem cái bà nương này sẽ trả lời ra sao.
Thôn trưởng nghe được mấy lời này, vội vàng lật lật mấy trang trước của quyển sổ. Nếu như nhìn kỹ, tiền thu trên sổ sách cũng ước chừng khoảng một ngàn hai, còn bị bôi mực dày lên, cũng không biết là thu những khoản nào.
Nhưng số tiền thu vào lớn như vậy, cũng không hiểu Diêu thị đã giảm đông xóa tây thế nào, cuối cùng chỉ còn lại có một chút xíu như vậy.
Nếu như nhìn kỹ, phần tu sửa phòng ốc tiêu tốn không ít. Về phần mấy khoản nho nhỏ thì nhiều như nấm sau mưa, cũng không giống như những khoản chi tiêu đúng đắn của gia đình khác.
Thôn trưởng xuất thân nhà nông, dùng tiền cẩn thận.
Nhìn thấy tiền tài của Chử gia lão Đại kiểm kê như thế, Thịnh thôn trưởng cũng có chút tức giận, cất giọng nói: “Lão hủ đã chủ trì phân gia trong thôn không dưới chục lần, tuy là tất cả đều là nông hộ nhà cửa nghèo nàn, cũng chẳng có bao nhiêu tiền bạc. Cho dù cãi nhau tan rã không vui, nhưng dưới sự chủ trì của lão hủ cũng không sai biệt lắm đều xử lý mọi chuyện công bằng. Nhưng cái cách phân chia của nhà các ngươi thì gọi là gì? Lão hủ không dám tùy tiện đưa ra kết luận, không biết nhà lão Nhị có ý tứ như thế nào?”
Trước đó Diêu thị còn đem tặng cho bà nương của thôn trưởng một bộ chăn mới, còn đi đến nhà thôn trưởng chào hỏi một lần, căn bản còn tưởng rằng lần này hắn sẽ bắt tay với mình, đứng về phía mình.
Nhưng không ngờ đầu óc của lão đầu tử này lại chậm chạp, thậm chí còn đứng về phía lão Nhị.
Hết lần này đến lần khác, bản thân nàng ta ỷ lại vào chuyện lão Nhị không để tâm đến những việc vặt, đã mưu lợi nhiều năm, vốn là không chịu nổi đối chiếu. Nếu như Chử Thận tra cứu kỹ càng, ngân lượng mình giấu đi bị ép lấy ra?
Dưới tình huống cấp bách, ngược lại Diêu thị nhất định cắn chặt không buông, liền nói ngân lượng đều đã tiêu xài không còn. Nàng ta không lấy ra được ngân lượng, lão Nhị còn muốn dẫn nàng ta lên quan?
Nghĩ như vậy, Diêu thị thật sự bình tĩnh lại, sống lưng ưỡn thẳng tắp, chờ Chử Thận làm khó dễ.
Vừa nãy lúc Chử Tùy Phong tiến vào gây ồn ào, Chử Thận cũng không mở miệng ngăn cản.
Thật ra thì nếu như trưởng tẩu nói thẳng, cho dù là phân cho Đại ca nhiều hơn một chút thì có làm sao? Hắn ở bên ngoài liều sống liều chết như vậy chính là muốn tranh giành thể diện cho Chử gia, để cho một nhà lớn nhỏ được sống một cuộc sống tốt đẹp.
Nhưng mà hắn vạn lần không ngờ được tác phong của tẩu tử lại như vậy, quá mức không lên được mặt bàn!
Trong lúc nhất thời, ký ức về những lời tiền thê Nhạc Nga lên án chuyện tẩu tử chiếm tiện nghi lại quay về.
Trước kia hắn còn trẻ, hắn không muốn nghĩ xấu cho người nhà. Bây giờ hắn đã sớm qua lứa tuổi xây dựng sự nghiệp, đạo lý đối nhân xử thế cũng trải qua không ít, nghĩ đến chuyện Diêu thị vội vã phân gia, đâu phải vì sợ quấy rầy đến tân hôn của hắn? Rõ ràng là ghét bỏ hắn không mang ngân lượng về, lại phải tiêu tốn cho nội tình nhà hắn.
Nghĩ thêm một chút, phân gia là chuyện lớn như vậy, Đại ca lại lấy cái cớ đọc sách mà rụt đầu không chịu lộ diện, thật sự là làm cho lòng người lạnh lẽo.
Nhưng mà bảo hắn làm hung làm dữ, đối chiếu sổ sách với Diêu thị, thật sự là trái ngược với tính cách của hắn. Chẳng bằng thừa dịp thôn trưởng cũng có mặt, nói hết những lời cần nói ra, không để Diêu thị chiếm tiện nghi còn bày ra dáng vẻ hào phóng, làm như hắn chiếm tiện nghi của huynh trưởng cùng tẩu tẩu.
Nghĩ đến chuyện này, Chử Thận trầm giọng nói: “Tám năm trước ta ra quan ngoại dốc sức làm việc, căn bản là muốn mang vinh quang về cho tổ tiên, gia đình. Bản thân không mài giũa sao có thể nên thân, chẳng qua chỉ là hơn ngàn lượng bạc mà thôi, đều giao cả cho tẩu tẩu. Nữ nhi của ta vẫn luôn phó thác cho Trưởng tẩu giáo dưỡng, đại ân này không thể nào báo đáp. Những khoản mục này nhiều ít gì đều là do chính Trưởng tẩu tự mình ghi chép. Phòng ốc phân cho ta cũng không làm phiền tẩu tử bỏ tiền ra tu sửa. Từ nay về sau, Chử gia phân thành hai, gia nghiệp cũng phân ra, không ai thiếu nợ ai!”
Lời nói này xem như hiền hòa, là ý tứ nhất đao lưỡng đoạn!
Diêu thị nghe xong, gãi đúng chỗ ngứa, liên tục không ngừng nói: “Nếu như tiểu thúc đã có tính toán như vậy thì cứ làm theo những gì ngươi nói đi. Sau này nếu như cần giúp đỡ gì, chỉ cần nhà ta có đủ năng lực dĩ nhiên vẫn phải giúp đỡ tiểu thúc.”
Thôn trưởng căn bản cho rằng tiền tài của nhà này nhiều như vậy, bị tính kế đến độ không cánh mà bay, nhất định phải huyên náo gà bay chó chạy. Hắn đã căng da đầu lên làm công tác chuẩn bị đi can ngăn.
Nhưng không ngờ Chử Thận ngay cả đề cập cũng không thèm đề cập đến, cứ nhận như vậy. Sau khi thôn trưởng ấm ức thay cho Chử gia lão Nhị, cuối cùng thấy rằng lão Nhị ra ngoài xông xáo, làm người trượng nghĩa còn có lòng dạ rộng lớn, không uổng là một nam nhi đầu đội trời chân đạp đất.
Lập tức Thịnh thôn trưởng cũng gật đầu theo, lấy ra bút mực, trải rộng giấy ra, thay hai nhà viết lên văn thư phân gia, phân loại ruộng đất ngân lượng đồ đạc phân chia ra, hai nhà đọc qua không có gì thắc mắc liền tự mình lăn tay.
Sau khi thôn trưởng đi rồi, Chử Thận móc ngân lượng ra đưa cho thợ thủ công đã đến, mời bọn họ dùng bùn đất đắp thành tường viện phân chia giữa nhà mới cùng phòng ốc cũ xong, lại mời bọn họ về.
Cùng ngày, Chử Thận để mẫu nữ Hồ thị, còn có Tùy Phong cùng nữ nhi Kiều Y, chuyển đến phòng ốc cũ nát ở.
Tiếu Nương thật sự cảm thấy không sao cả, nàng đã sớm nhìn ra vị bá mẫu kia không phải là đèn cạn dầu, tách ra cũng bớt lo.
Nhưng mà Kiều Y bỗng nhiên bị chuyển từ một phòng viện mới sang một phòng ốc cũ nát, trong lòng không hề nguyện ý, bĩu môi, khóe mắt liền đong đầy nước mắt.
Tâm tư Hồ thị đơn thuần, chỉ nghe nói Chử Thận phân gia với Đại ca của hắn, cũng không nói nhiều lời.
Nàng cũng không hỏi Chử Thận được phân chia cái gì, mà dẫn nữ nhi múc nước lau chùi, còn làm hồ, lấy giấy dán mấy ngày trước mua được ở trấn trên dán lại cửa sổ bị rách.
Chử Thận nhìn thấy khuôn mặt trắng muốt không màng danh lợi của Hồ thị được bọc trong cái khăn màu xanh, đang được tắm dưới ánh mặt trời, tâm tình hậm hực sau khi phân gia cũng vì đó mà dần dần nguôi ngoai.
Hắn đổi xong mấy phiến ngói bể, leo từ trên thang xuống, thừa dịp mấy đứa nhỏ đang ăn mấy quả mận ướp nước giếng lạnh, ngồi xuống ngay bên cạnh cái bàn gỗ đã lau chùi sạch sẽ cặn dầu, mở miệng nói: “Lần này phân gia cũng không được chia quá nhiều tiền, vì sau này còn muốn mua cửa hàng nên việc tu sửa phòng ốc cũ này chỉ sợ phải kéo dài một chút…”
HẾT CHƯƠNG 12.