Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 14:
Chương 14
Đợi đến khi Chử Thận lấy ra, Hồ thị mới phát hiện đống giấy kia lại là năm, sáu tờ ngân phiếu.
Chỉ trừ một tờ là chín mươi lượng, những tờ còn lại đều có giá trị năm trăm lượng.
“…Lúc trước đi trên đường không dám để lộ tài sản, nên đổi ngân lượng thành ngân phiếu cất bên người. Sau đó ta gặp phải… đạo phỉ, bị thương mất hết lộ phí vụn vặt, lại không dám cầm ngân phiếu ra trước mặt người khác. Ta nghĩ đến chuyện dẫn Tùy Phong vào thành tìm đến chỗ quen biết Mạc gia xin giúp đỡ, nhờ ông ta đổi chút ngân lượng, cũng để dễ dàng nhờ vả một chút chuyện. Không ngờ tới lúc đó bị thương nặng mất nhiều máu, xém chút nữa cả người cất đầy tiền bạc mà hôn mê trong căn miếu đổ nát. Nếu không gặp được nương tử là nàng, chẳng phải ta đã đi đời nhà ma rồi, thật sự là không phục mà.”
Chử Thận cũng biết rằng bản thân mình lúc đó thiếu chút nữa đã trở thành con ma thổ hào chết oan, chết nghèo trong căn miếu đổ nát, mỉm cười nói cho Hồ thị.
Còn về phần lúc trước, khi gặp Hồ thị hắn chỉ đưa cho nàng bội đao đi cầm cố mà không lấy ngân phiếu ra, hiển nhiên là vì không biết nội tình của Hồ thị, không dám tùy tiện lộ ra ngân phiếu kếch xù.
Sau đó quen thuộc với Hồ thị, phụ tử hai người bọn họ lại ăn sạch đồ ăn do Hồ thị làm, không hề để lại miếng nào cho mẫu nữ hai người.
Hắn băn khoăn, cộng thêm vết thương trên người đã khá lên, đi lại thuận tiện, liền đi ra ngoài tìm cửa tiệm đổi một tờ một trăm lượng mệnh giá nhỏ nhất, chín mươi lượng cũng đổi lại thành ngân phiếu như cũ, còn lại đổi thành một khối vàng nhỏ cùng một ít bạc vụn cất vào trong túi tiền, nhìn qua cũng không gây sự chú ý, lại thuận tiện tiêu xài dọc đường.
Chính vì có vàng bạc trên người, một đường hồi hương của hai lớn hai nhỏ này mới có thể thong dong đến vậy.
Dự định ban đầu của Chử Thận vốn là không muốn động vào chút ngân phiếu này. Mặc dù phần này là do Mạc Bắc Vương ban thưởng cho hắn, nhưng Chử Tùy Phong là nam hài tử, chuyện học hành mua nhà đều phải cần tiền. Nếu một ngày muốn rửa sạch oan khuất cho Mạc Bắc Vương, bình định tai họa biến loạn Mạc Bắc, thì cần phải tiêu tiền như nước.
Chút tiền bạc này đối với một gia đình bình thường là một món tiền khổng lồ, thế nhưng khi làm đại sự, số này chẳng qua chỉ là một hạt cát trong sa mạc thôi.
Chử Thận không thể không phòng ngừa chu đáo, tính toán tiết kiệm.
Trước kia đổi mười lượng bạc để tiêu xài trên đường, hắn nghĩ mình trở về trong thôn, trong nhà cũng có tiền bạc mình gửi về, đã đủ dùng nên không có ý định dùng đến đống ngân phiếu này.
Số bạc mình gửi về mấy năm nay, đã đủ cho cả nhà tiêu xài hàng ngày, mình lại làm chút việc mua bán, cả nhà sẽ không phải lo chuyện ngồi ăn núi lở.
Nhưng không ngờ, Trưởng tẩu lại tính toán chi li, làm giả sổ sách cất giấu số tiền tham ô.
Chử Thận là người lỗi lạc, không làm được mấy chuyện so đo cùng với phụ nhân, nhưng hắn cũng chẳng phải là đồ đần. Đương nhiên sẽ không để cho tẩu tử tiếp tục tính kế tiền bạc của mình.
Chỉ là bây giờ số ngân phiếu này tạm thời không thể tiết kiệm hết cho Tùy Phong, lúc này phải dùng đến một ít để sắp xếp cho một nhà lớn nhỏ.
Hôm nay, hắn dẫn Tùy Phong vào thành, dùng năm mươi lượng được chia khi phân gia để đặt cọc, chốt giá cửa tiệm chọn được, vốn là muốn sắp xếp thỏa đáng xong mới dẫn theo Hồ thị đến trấn trên ở.
Nhưng vừa vào cửa, liền trông thấy nữ nhi Kiều Y bò lên cái thang cùng với hài tử đích tôn bên kia mắng chửi nhau.
Hỏi rõ thì biết là người nhà thân nương xúi giục, Chử Thận lập tức hạ quyết tâm — Ngày mai liền dọn đi, cách nhà Đại ca cùng Nhạc gia càng xa càng tốt.
Mặc dù Chử Thận giấu giếm sự thật là trên người mình mang theo món tiền khổng lồ, thế nhưng hành vi giấu kho tiền nhỏ làm của riêng, với tính cách mềm yếu của Hồ thị mà nói, nàng cũng thấy hợp lý, trong lòng cũng không cảm thấy tức giận.
Trượng phu có tiền bạc bên người, ăn uống của một nhà lớn nhỏ không cần sầu muộn. Trong lòng Hồ thị vui vẻ, lập tức trả lại đống ngân phiếu cho Chử Thận, chỉ ngâm nga mấy điệu hát dân gian học được trong gánh hát, sau đó đi múc nước giặt sạch áo bông.
Chử Thận lắc đầu, nhìn thấy Hồ thị đơn thuần thì có chút dở khóc dở cười, đi qua giành lấy cái áo bông cũ trong tay nàng, ném vào trong góc của viện tử. Phu thê mới tân hôn, đều là đêm xuân ngắn ngủi, chỉ trong tích tắc hắn đã ôm Hồ thị trở về phòng trong.
Nghĩ đến chuyện sau khi vào thành, phu thê hai người sẽ bắt đầu bận rộn vì sự vụ trong nhà ngoài ngõ. Tận dụng thời gian rảnh rỗi, sao không triền miên không dứt một phen mà đi giặt cái áo bông cũ kia làm gì?
Đêm đó, quầng thâm mắt của Tiếu Nương lại càng thêm sâu.
Ngày hôm sau, Chử Thận thuê một cỗ xe ngựa to, đóng gói hết tất cả đồ dùng gia dụng, rồi đến mấy cái chăn mền, rương quần áo, gọi Tùy Phong, Kiều Y, có cả Tiếu Nương vẫn luôn gà gật, chuẩn bị lên xe ngựa xuất phát.
Diêu thị đứng bên này tường viện nghe được động tĩnh, liền sai sử nha hoàn Liễu Chi đứng lên ghế nhìn tình hình bên kia viện.
Liễu Chi nhìn ngó một hồi lâu, mới xuống ghế nói cho Diêu thị, xem ra cả nhà Nhị gia muốn dọn đi.
Diêu thị chép miệng, cảm thấy Chử Thận dọn đi cũng tốt.
Mấy ngày nay, người trong thôn ai nấy đều chỉ trỏ nàng ta, nói nàng ta là tẩu tử cay nghiệt với tiểu thúc.
Diêu thị mặt không đỏ tim không đập chỉ xem như hoàn toàn không nghe được gì.
Dù sao thì lần này phân gia, nàng ta giữ lại được số tiền lớn mà mình gom góp được, số bạc này đủ để nhà nàng ta có thể diện cũng như duy trì kế sinh nhai. Hơn nữa ruộng đất trong nhà đều cho tá điền thuê, hàng năm đều có thể lấy được tiền thuê đất.
Nếu như ở cùng với cả nhà tiểu thúc, làm sao những ngày tháng của mình có thể trải qua một cách thoải mái được?
Nghĩ đến đây, Diêu thị cảm thấy những cái tranh cãi của đám thôn phụ không liên quan kia cũng chẳng là gì.
Đúng lúc này, Chử Cẩn cũng đi ra ngoài viện.
Lúc phân gia, hắn giả vờ hồ đồ. Nghe nói đối với chuyện phân gia, đệ đệ cũng không dị nghị gì, trong lòng hắn bất giác cảm thấy nhẹ nhàng, cảm thấy huynh đệ hai người có thể tương thân tương ái, không tổn thương hòa khí, tự mình trải qua những ngày tháng mình mong muốn.
Không ngờ, chỉ trong vòng mấy ngày, trong thôn lại truyền đến lời đồn nhà hắn cay nghiệt với Nhị đệ. Hôm qua vẫn giống như bình thường, hắn đi đến nhà tiên sinh mở lớp dạy chữ, hẹn đánh cờ cùng ông.
Bị tiên sinh kia nói gần nói xa khen tặng một câu “Nương tử khôn khéo”.
Chử Cẩn nghe ra lời nói kia không phải là thật sự khen ngợi, khuôn mặt hắn cứng đờ, về nhà không thể nhịn được mà hỏi Diêu thị.
Nhưng lại bị Diêu thị trừng mắt, nói hắn chăm lo đọc sách khảo học, nghe chi mấy lời đàm tiếu, nói nhảm không ngớt của người khác?
Chử Cẩn tự an ủi xem như bản thân là mình không hề biết chuyện, nan đắc hồ đồ (*).
(*) 难得糊涂 – Nan đắc hồ đồ, dùng để chỉ những người vào những thời điểm cần giả vờ hồ đồ lại khó có thể hồ đồ (Theo Baidu).
Sáng sớm hôm nay, nghe được tiếng vang từ bên viện của Nhị đệ, hắn mới biết Nhị đệ muốn dọn đi, nhưng cũng không biết là dọn đi nơi nào.
Phụ mẫu không còn, huynh trưởng chính là lớn nhất. Chử Thận muốn rời đi, đương nhiên cũng phải đến viện nhà hắn, thông báo cáo biệt cùng huynh trưởng.
Hắn đứng trong sân, lại bưng ấm trà nhỏ làm bằng đất sét, ngồi ngay ngắn trong thính đường chờ Chử Thận đến gõ cửa cáo biệt.
Nhưng không ngờ, chờ gần nửa ngày trời lại không thấy Chử Thận gõ cửa, ngược lại chỉ nghe thấy giọng nói của Chử Thận đang cáo biệt mấy người láng giềng thân cận.
Chử Cẩn ngồi không yên, vội vàng đẩy cửa ra xem, đúng lúc nhìn thấy Chử Thận đang đỡ Hồ thị lên ngựa, dáng vẻ chuẩn bị xuất phát.
Hắn vội vàng mở miệng: “Nhị đệ, đây là ngươi muốn đi đâu, vì sao không nói với ta một tiếng?”
Chử Thận bước một bước dài leo lên xe ngựa, sau khi ngồi vững chắp tay về phía huynh trưởng: “Nghe tẩu tử nói mấy ngày nay huynh trưởng bận rộn nghiên cứu học vấn, không dám đến cửa quấy rầy huynh trưởng. Cả nhà chúng ta phải đi vào thành để kiếm sống, làm một ít công việc làm ăn buôn bán. Huynh trưởng cũng đừng quá lo lắng. Ta còn phải nhanh chóng lên đường, không thể cùng huynh trưởng nói nhiều lời.”
Nói xong, hắn kéo dây cương thúc ngựa đi.
Chử Cẩn lại muốn nói thêm mấy lời, nhưng lời hắn bị mấy vòng bánh xe quấy nhiễu đến rối tinh rối mù, tan biến hết trong gió.
Nhìn thấy Nhị đệ lãnh đạm vội vàng rời đi, hắn cũng biết trong lòng Chử Thận tức giận vì chuyện phân gia, nóng nảy đến mức giậm chân một cái, chỉ một ngón tay qua Diêu thị đang đứng bên cạnh: “Đều là chuyện tốt của nàng, chọc huynh đệ oán ta!”
Đối với cái tính đụng chuyện lại đùn đẩy của Chử Cẩn, Diêu thị cũng đã quen rồi. Dù sao thì lần này phân gia, nhà mình cũng chiếm được món hời lớn. Với một nông hộ bình thường cả gia đình làm cả một đời cho đến lúc chết cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy, nàng ta chỉ cần nuôi dưỡng con cái của mình tốt là được.
Về phần Chử Thận kia, chờ đến khi hắn đi huyện thành buôn bán, hắn cứ thua lỗ liên miên, rồi cũng có ngày hối hận!
Đừng thấy bây giờ hắn vênh váo tự đắc rời đi, đợi đến khi quay về, nói không chừng còn phải gõ cửa nhà mình vay tiền sống qua ngày!
Nghĩ như vậy, Diêu thị càng thêm nắm chắc, trừng mắt nhìn về phía Chử Cẩn quát mắng lại hắn, nhìn hắn xám xịt đi vào thư phòng trốn tránh. Nàng ta bình tĩnh nhìn về phía nha hoàn Liễu Chi nói: “Múc nước giếng dội hết xúi quẩy trước cửa đi! Sau này nhà chúng ta không có người ngoài, xem như có thể trải qua những ngày thanh tịnh!”
Lại nói đến Tiếu Nương, trên đường đi đều dựa trên xe ngựa, gối lên vai Hồ thị ngáy o o.
Nàng vẫn là con nít, mỗi ngày cơ thể đều phát triển! Một đêm không ngủ ngon, trực tiếp ảnh hưởng đến tinh thần sức lực ban ngày. Trên đường đi, mặc dù nghe Kiều Y dường như đang đùa giỡn với Tùy Phong, ồn ào náo nhiệt nhưng nàng vẫn mở mắt không lên.
Mặc dù Tùy Phong không chào đón Tiếu Nương, nhưng hắn là một ông cụ non, dù Kiều Y tuổi tác xấp xỉ, nhưng hắn cũng khó có thể chơi cùng được.
So với việc nhìn thấy Kiều Y hô to gọi nhỏ trước mặt mình, chi bằng ngồi nhìn Tiếu Nương thêu hoa an tĩnh dưỡng thần còn hơn.
Đáng tiếc là Tiếu Nương kia một đường ngủ như chết, giống như còn ngại ngủ không đủ, thẳng một đường nằm trên đùi Chử Tùy Phong. Ngay cả nước bọt cũng chảy xuống quần dài của hắn, chọc Kiều Y cười ha ha.
Tùy Phong nhếch môi, nhìn Tiếu Nương lông mi cong cong, chịu đựng không hề đẩy ra mà để nàng tiếp tục ngủ.
Chờ đến khi lên trấn trên, Tiếu Nương hình như đã gom góp lại được chút tâm tình của thiếu nữ tuổi cài kim thoa (*).
(*) 金钗之年 – Tuổi cài kim thoa, chỉ những thiếu nữ lứa tuổi 12 (Theo Baidu).
Sau khi nàng biểu đạt lời xin lỗi chân thành đến Tùy Phong tiểu gia vì tướng ngủ bất nhã, nàng lấy khăn lụa chùi miệng, nhìn ra ngoài xe ngựa.
Bên ngoài là thành trấn rộn ràng nhốn nháo, cực kỳ náo nhiệt.
Ban đầu nghe kế phụ mua cửa tiệm, nàng nghĩ chẳng qua chỉ là một cửa tiệm có diện tích bình thường mà thôi.
Nhưng khi xe ngựa đi thẳng đến chỗ lớn nhất của trấn Hiếu Cảm, lại bước đi một hồi trên con đường lát đá xanh, đi đến trước mặt một cửa tiệm rộng lớn thoáng đãng, đằng sau viện còn có ngói xanh lầu cao mới dừng lại.
Nằm trên con đường này, thêm vào nóc nhà đỉnh nhọn của cửa hàng này, nhìn qua thật sự rất có thể diện.
Hóa ra là quản sự của cửa tiệm này đang chờ Chử Thận để làm xong thủ tục tiền bạc.
Chử Thận vịn tay đỡ Hồ thị xuống, chỉ cười nhìn mấy đứa nhỏ nói: “Đây chính là cửa hàng cha mua, đi, ra đằng sau xem. Sau này chúng ta sẽ ở phòng ốc ở ngay đằng sau.”
Chử Kiều Y nhìn thấy cửa tiệm rộng lớn liền hớn hở ra mặt, nghe cha nói vậy, lập tức nâng váy chạy vội một mạch xuyên qua cửa tiệm ra đằng sau.
Hồ thị dẫn Tiếu Nương cùng Tùy Phong đi sát theo sau, xuyên qua cửa hàng, đi vào tòa nhà có một cái hoa viên nhỏ.
Mặc dù vườn hoa không lớn nhưng lại tốt ở chỗ lịch sự tao nhã, có một cái hồ cá nho nhỏ, còn được tạo dáng thành hòn non bộ.
Hồ thị nhìn thấy cảnh quan của phòng viện, cột trụ nơi hành lang đều là kiểu dáng đương thời. So với trạch viện bên ngoài của Mạc gia nàng đã sinh sống còn tươm tất lịch sự tao nhã hơn nhiều.
Chử Thận mỉm cười khi nhìn thấy đôi môi Hồ thị hơi hé mở, hơn nữa bộ dáng của nữ nhi mình vừa nhìn vừa hô to vui sướng, trong lòng cực kỳ thoải mái.
Hắn cười nói: “Nơi này phòng ốc đủ nhiều, hài tử các con có thể có mỗi người một gian. Tiếu Nương lớn nhất sau này cũng thuận tiện làm khuê phòng, gian phòng ở vườn sau dựa vào bụi trúc cho con. Tùy Phong sau này còn phải đi theo tiên sinh học tập công khóa, con sẽ vào ở gian phòng tiếp giáp với thư phòng.”
Kiều Y trông mong nhìn phụ thân phân chia gian phòng. Thế mà mấy gian phòng tốt đều đã được phân cho người ta, còn gian phòng của mình lại chẳng có gì nổi bật để thắng người khác.
Vì thế liền bĩu môi, ngược lại Tiếu Nương chủ động lên tiếng, nàng không cần chỗ lịch sự tao nhã như vậy, muốn đổi với Kiều Y, lúc này mới làm cho Kiều Y nín khóc mỉm cười.
HẾT CHƯƠNG 14.