Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 118
Chương 118:
Là một cô gái lớn lên nơi phố thị, Ngô Tiếu Tiếu khó tưởng tượng nổi khi có ai đó nhớ nhung mùi phân heo, nhưng phụ thân đã chán ghét chốn quan trường, hồi hương là một lựa chọn rất tốt.
“Tuy rằng cha có ý định từ quan nhưng Vạn tuế có đồng ý hay không?” Ngược lại, Tiếu Nương lo sợ Hoàng thượng sẽ không chịu thả người.
Chử Thận vỗ vỗ lên ngực mình: “Cũng may là sức khỏe của ta không tốt lắm, mãi mà vẫn không thấy khỏe lên, Vạn tuế biết rõ điều này. Chờ sau khi con thành thân, ta sẽ dẫn mẫu thân con hồi hương, đến khi con muốn về nhà thăm nhà chỉ sợ cũng phải ở lại một thời gian, muốn ăn món gì, cha trồng trước cho con.”
Tiếu Nương cười cười, vừa kính trà cho Chử Thận vừa đáp: “Vậy thì cha phải nuôi vài con heo mập, Tùy Phong thích ăn lẩu thịt lợn hầm trong chảo nóng.”
Chử Thận cũng bật cười: “Còn chưa gả đi mà đã lo lắng cho tên tiểu tử kia rồi! Ngoại trừ nuôi heo, thật ra cha còn muốn nuôi thêm vài con dê, đến khi con về nhà sẽ có sữa cho con đắp mặt!”
Cả nhà đều biết rõ sở thích này của Tiếu Nương, thế nên Chử Thận đã xác định sẽ nuôi dê, để nữ nhi về thăm phụ mẫu có thể dưỡng da làm đẹp.
Trong chốc lát, hai cha con chỉ trò chuyện xoay quanh chủ đề cuộc sống sau khi hồi hương giống như Chử Thận đã thật sự từ quan về nhà, không còn chút vướng bận nào.
Tiếu Nương lại hỏi thăm Chử Kiều Y. Nàng ta sinh được nhi tử, lại có vốn liếng để diễu võ giương oai tại Đan gia, cuộc sống trôi qua quá thoải mái, nhìn bộ dạng kia như đã phạm phải bệnh cũ, ai không biết còn tưởng nàng ta sinh long tử nữa ấy chứ!
Chử Thận nhắc nhở mấy lần mà Kiều Y không nghe, hắn cũng không thèm quản nữa. Thế nhưng đường làm quan của Đan Văn Cử không mấy thuận lợi, mỗi lần Kiều Y đều trở về phủ quấn quýt lấy Chử Thận, nói ngon nói ngọt thay cho trượng phu nhà mình.
Làm ầm ĩ tới nỗi một người chính trực như Đan Văn Cử cảm thấy mất hết mặt mũi, hắn quỳ xuống cầu xin nhạc phụ đừng để ý tới nữa, hắn không muốn bị người ta đàm tiếu là dựa vào mối quan hệ bám váy mới có thể thăng chức.
Chử Thận biết Nhị hiền tế này là văn nhân ngay thẳng kiêu ngạo, tất nhiên không thể để hắn mất mặt. Thêm phần tuổi tác hắn cũng đã cao, đã nhìn thấu rất nhiều chuyện trên đời này, bây giờ hắn nhận được ân sủng của Vạn tuế trong nhà càng phải đơn giản, con cháu chỉ chuyên tâm nghiên cứu học thuật cũng chẳng phải là chuyện gì xấu.
Nhưng có lẽ cả đời Kiều Y sẽ không thể nào hiểu được đạo lý càng ở trên cao càng lạnh lẽo.
Hôn lễ lần này là kết hợp giữa tập tục Trung Nguyên và Mạc Bắc, Tiếu Nương biết trong hôn lễ còn có tập tục tân lang và tân nương cùng nhau cưỡi ngựa.
Ở hiện đại, lúc còn là học sinh thì nàng đã từng học cưỡi ngựa, tuy nhiên thời gian đã trôi qua quá lâu, khó tránh khỏi lúng túng, để không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong hôn lễ, vẫn nên tập luyện một chút mới được.
Hoắc Tùy Phong chọn cho nàng một con ngựa cái Mạc Bắc thuần chủng có bộ lông trắng như tuyết, tính tình nó cũng ôn hoà, từng bước đi trên đường đều đã trải qua huấn luyện, ra vẻ là một nàng ngựa ưu nhã xinh đẹp.
Dưới sự nâng đỡ của Hàn Yên, Tiếu Nương cẩn thận đạp vào bàn đạp, ngồi trên lưng ngựa, nàng ngước mắt nhìn bãi cát vàng vào phủ bốn phía chuồng ngựa, trong lòng đột nhiên nảy sinh cảm giác phóng khoáng như câu thơ “Cần gì dây vàng buộc, vó lướt trời thu trong”(*).
(*) Hai câu cuối trong bài thơ Mã thi kỳ 05 của nhà thơ Lý Hạ. Ý muốn nói tới sự phóng khoáng, được thỏa chí vẫy vùng trong thiên hạ.
Hồ thị cũng tới chuồng ngựa giải sầu, thế nhưng trời sinh nàng vốn sợ mấy con ngựa cao lớn nên chỉ vừa cười vừa ngồi trong chòi nghỉ mát quan sát.
Mặc dù chuồng ngựa này dựng lên ở ngoại thành nhưng nữ quyến nhà quyền quý trong thành hay đến đây cưỡi ngựa nên chòi nghỉ mát ở đây có nhà xí tiện dụng hẳn hoi.
Hồ thị mới tới vùng Mạc Bắc, không chịu nổi thời tiết khô hanh nên uống rất nhiều nước, chỉ chốc lát sau đã kêu thị nữ đỡ mình đến nhà xí.
Thế nhưng một lúc lâu sau mà vẫn chưa thấy Hồ thị trở về, trong lòng Tiếu Nương không khỏi sinh nghi bèn sai nha hoàn bên cạnh đi tìm.
Chỉ trong chốc lát, tiểu nha hoàn kia đã vội vàng hấp tấp chạy trở về, nói: “Tiểu thư, nha…. nha hoàn bên cạnh phu nhân đều ngất xỉu trên mặt đất, không thấy phu nhân đâu!”
Bởi vì phu nhân đến nhà xí nên thị vệ không tiện đi theo, vừa nghe thấy lời này, Mạnh Khuê đã lập tức cầm đao dẫn đầu đám thị vệ đi về phía đó.
Mà Tiếu Nương cũng không cần ai đỡ, sau khi nhảy xuống từ trên ngựa cũng không để ý tới phong phạm Huyện chủ, túm váy chạy theo.
Đến nơi xem xét thấy quả nhiên đám nha hoàn đã nằm đầy đất nhưng mẫu thân Hồ thị lại không thấy tung tích.
Xem xét kỹ, bên dưới nhà xí kia lại có giấu mật đạo, Mạnh Khuê dẫn đầu chui vào, lần theo dấu vết phu nhân.
Một thị vệ khác xoay người lên ngựa chạy về Vương phủ, bẩm báo với Quận vương chuyện phát sinh ở đây.
Hoắc Tùy Phong và Chử Thận cưỡi ngựa tới cùng lúc, khi Chử Thận xuống ngựa cơ thể vốn không vững vàng hơi phát run, Hoắc Tùy Phong nhíu mày đi tới, cúi đầu nhìn mật đạo, nghiêm mặt hỏi những thị vệ kia: “Chẳng lẽ trước khi Huyện chủ và phu nhân tới đây, các ngươi không kiểm tra sân bãi trước sao?”
Một thị vệ quỳ xuống, đáp: “Vì biết phu nhân cùng Huyện chủ muốn tới cưỡi ngựa. Hôm qua, Mạnh thống lĩnh đã dẫn theo chúng tiểu nhân đến đây kiểm tra, lúc đó, bồn cầu trong nhà xí cũng đã bị dời đi để xem xét, vị trí vẫn giống nhau, thế mà hôm nay lại đột nhiên xuất hiện mật đạo….”
Hoắc Tùy Phong ngồi xuống, cẩn thận xem xét thì nhanh chóng nhìn ra manh mối. Mật đạo chỗ này đã bị đào lên từ lâu, chẳng qua là bên dưới che lên một tấm ván, bên trên phủ bằng một lớp đất cát dày cả thước, dù kiểm tra cũng không thể tìm ra.
Lúc Hồ thị đi nhà xí, có kẻ đẩy tấm ván ra trước tiên, canh giữ phía trong, sau khi thổi khói mê khiến đám nha hoàn ngất xỉu thì nghênh ngang ép buộc Hồ thị đi.
Chỉ trong chốc lát, Mạnh Khuê người đầy bụi đất chạy trở về, hắn lần theo mật đạo thì phát hiện lối ra nằm ngay tại đằng sau một gò đất nhỏ không xa, trên mặt đất có dấu chân ngựa lộn xộn nhưng đuổi theo một lát đã đến cạnh bờ sông, đoán rằng kẻ đó đã ngồi thuyền đi mất, hoàn toàn không thể tìm ra.
Hoắc Tùy Phong nghe Mạnh Khuê báo cáo lại thì lập tức lệnh cho thuộc hạ tìm kiếm dọc theo con sông, trao thưởng hậu hĩnh cho những ai có tin tức về những chiếc thuyền cập bến trong hôm nay.
Mặc dù Chử Thận lo lắng cho thê tử nhưng hắn hiểu lúc này không nên hấp tấp, cũng tự ép buộc mình không được nghĩ tới cảnh sau khi Hồ thị phát hiện bản thân bị kẻ xấu bắt cóc sẽ ngoan cố như thế nào, hắn không nói câu nào. Hắn nghĩ mãi không ra, lần này kẻ xấu hao tâm tổn sức lớn đến như thế, rốt cuộc là vì muốn bắt cóc nữ quyến nhà quan đòi tiền chuộc hay là cố tình chĩa mũi dùi về phía phu nhân của hắn?
Lúc này, trong lòng Tiếu Nương cũng có suy nghĩ giống như cha mình.
Rốt cuộc là ai dám cả gan làm loạn như thế? Bỏ công sắp đặt đủ thứ chỉ để bắt cóc một phụ nhân vừa mới tới đây?
Lúc nội tâm nàng đang rối như tơ vò bỗng trông thấy Hoắc Tùy Phong cúi đầu cẩn thận dò xét ranh giới của mật đạo kia.
Tiếu Nương suy nghĩ vừa chuyển, cũng cúi đầu xem xét, lần này đã phát hiện ra manh mối — chỗ này phần lớn là đất cát, nếu đào đường hầm theo cách thức bình thường sẽ rất khó thành công.
Thế nhưng mặt ngoài mật đạo này có bôi một loại chất keo màu trắng để đất cát dính lại, sẽ không bị sụp.
Tiếu Nương thoáng cảm thấy cách làm này dường như mình đã gặp qua, nghĩ kĩ lại, đây chẳng phải là điểm nhấn bất ngờ của trận tập kích Mạc Bắc trong kịch bản hay sao.
Lúc bấy giờ Hoắc Tuỳ Phong đã trở lại Mạc Bắc, nữ quân sư Công Tôn Cầm bên cạnh hắn hiến kế, dùng bong bóng của một loài cá to lớn đặc thù vùng Bắc Hải trộn lẫn với nước cơm sẽ có thể tạo thành chất keo làm cho đất cát kết dính lại, sau đó dùng cách này đào địa đạo, bất ngờ tập kích phủ đệ của quan viên thủ thành Mạc Bắc.
Khi Ngô Tiếu Tiếu đọc tới đoạn này đã nghĩ tác giả cho hắn một cái bàn tay vàng quá lớn đi, sao không cho hắn thuận tay đào ra vài mỏ dầu trong sa mạc luôn thể? Nhưng mà bây giờ, khi đã tận mắt chứng kiến được kỹ thuật đào đất quỷ dị này rồi thì sau lưng Tiếu Nương lại đổ mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên nhớ lại lúc trước Hoắc Sơn phu nhân đã từng nói với nàng, mặc dù Công Tôn Cầm kia đã bị tế cho hà bá nhưng lại không thấy thi thể nổi lên…. Không lẽ là Công Tôn Cầm chưa chết mà đang núp trong bóng tối tác oai tác quái?
Là bắt cóc nhầm người? Hay…. nàng ta vẫn luôn nhằm về phía Hồ thị?
Trong phút chốc, Tiếu Nương đứng yên ngoài cửa hang tối đen, lâm vào trầm tư. Chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút lập tức đã hiểu: Nếu Công Tôn Cầm trọng sinh, lần trọng sinh này của nàng ta có thể xem như không mấy thành công, truy cứu nguyên nhân thì tất cả sự thay đổi đều bắt nguồn từ lúc Hồ thị cứu Chử Thận.
Có lẽ Công Tôn Cầm nghĩ rằng Hồ thị cũng là người trọng sinh. Nàng ta muốn lập lại trật tự, sửa đổi vận mệnh đang rối loạn của mình thì tất nhiên phải bắt Hồ thị lại, sau khi cẩn thận tra hỏi mới quyết định tiếp.
Nghĩ đến điều này, Tiếu Nương mặc kệ việc sẽ có thể bị lộ thân phận, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Hoắc Tùy Phong đang bên cửa hàng, nói: “Ta đã từng nghe Công Tôn Cầm nhắc tới cách thức đào đất này, kiểu người tài giỏi như thế này ở Mạc Bắc cũng chẳng được mấy ai, Công Tôn Cầm lại không rõ sống chết nên chắc là việc này có liên hệ không nhỏ tới nàng ta…”
Thật ra, nếu theo mạch truyện ở kiếp trước, cách làm kỳ diệu này chính là do Công Tôn Cầm và Hoắc Tùy Phong sau khi đến vùng Bắc Hải bắt được loại cá lớn đó mới nghĩ ra, người đương thời chưa từng nghe qua.
Cho nên sau khi Tiếu Nương thuận miệng nói nghe Công Tôn Cầm nhắc tới, vốn cho là Hoắc Tùy Phong sẽ tra hỏi ngọn nguồn, hỏi nàng nghe Công Tôn Cầm nói từ bao giờ. Thế nhưng không ngờ Hoắc Tùy Phong tiếp nhận một cách không hề do dự, lập tức phái thuộc hạ đến Hoắc Sơn hỏi thăm tình hình ngày Công Tôn Cầm bị tế, chuẩn bị truy tìm tung tích nàng ta.
Chử Thận lại không để ý sức khỏe vẫn còn yếu, cứ khăng khăng muốn đi theo binh lính tuần tra dọc bờ sông tìm kiếm Hồ thị.
Thật ra phỏng đoán của Tiếu Nương không khác mấy so với thực tế, kẻ chủ mưu đứng sau vụ bắt cóc Hồ thị đích thực là Công Tôn Cầm trở về từ cõi chết.
Lúc trước Thôi thị ghen ghét, thổi gió bên gối với Hoắc Sơn, nói nàng ta chính là yêu tinh mê hoặc thế nhân, nếu Hoắc Tùy Phong đã không cần nàng ta nữa thì chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa nào đó.
Đối với phu nhân của mình, Hoắc Sơn chính là nói gì nghe nấy, thật sự đưa Công Tôn Cầm đi tế sông. Người đàn bà quê mùa ghen tuông Thôi thị kia còn đứng trước mặt Công Tôn Cầm, để thị nữ thiếp thân của mình dùng kéo rạch lên mặt nàng ta….
May là Công Tôn Cầm có không ít người ủng hộ trong dân gian, trong đó rất nhiều người là công tử nhà giàu vô cùng cuồng si.
Mấy tên công tử mê đắm Công Tôn thần nữ đã lén mua chuộc người lái đò giỏi bơi lội, mang theo túi da đựng không khí lặn xuống nước cứu nàng ta, sau đó lại đổ thêm tiền bạc và nô bộc, sắp xếp cho nàng ta thỏa đáng.
Mặc dù dung mạo không còn như xưa nhưng thần uy vẫn hề suy suyển, nàng ta truyền bá chút thông tin đã đủ để bọn người kia cúi đầu nghe theo, bán mạng vì nàng ta.
Thậm chí còn có công tử nhà giàu mời thần y tới, tìm thuốc cao chữa trị vết sẹo cho Công Tôn Cầm, mặc dù không thể khôi phục dung mạo lại như ban đầu nhưng tốt xấu gì thì nhìn sơ qua chỉ như mấy vết sưng đỏ chứ không còn dữ tợn như lúc ban đầu.
Thế nhưng mỗi lần lấy gương ra soi, không còn nhìn thấy dung nhan xinh đẹp, Công Tôn Cầm lại cảm thấy khó mà kiềm nén được sự phẫn hận.
Đời này, đôi phu thê con thứ không bằng heo chó như Hoắc Sơn vậy mà lại cắm lông gà giả thành Phượng Hoàng, hại nàng ta đến nông nỗi này, đúng là khiến một người trọng sinh như nàng ta không thể nào tiếp nhận nổi!
Nghĩ tới nghĩ lui, tất cả những thay đổi đều bắt nguồn từ Hồ thị, cũng không biết nàng đã dùng yêu thuật quyến rũ cỡ nào mà đã làm cho phụ tử Chử gia luôn nói gì nghe nấy đối với mẫu nữ nàng, còn Hoắc Tùy Phong thì ngay cả nhận cũng không nhận ra nàng ta….
Công Tôn Cầm nghĩ mãi không ra, chỉ muốn bắt Hồ thị nói cho rõ.
Giam giữ nhạc mẫu của Hoắc lang, nàng ta thật sự cũng muốn xem thử đôi tân nhân kia còn có tâm tư cử hành hôn lễ đúng hạn được không?
HẾT CHƯƠNG 118.