Dưỡng đế

Chương 116


Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 116

Chương 116:
 
Tuy rằng không biết rõ điểm này nhưng tiền đồ mà Công Tôn Cầm bày bố cho Hoắc lang trái lại không chút nương tay, rất có phong phạm của đại nương tử đương gia.
 
Đời trước là Tiêu Nguyệt Hà và Hoắc Nham Lôi cấu kết với nhau đẩy Hoắc Tùy Phong vào thế bị động.

 
Còn kiếp này dưới bố trí của nàng ta đã biến thành Hoắc Nham Lôi muốn giết Tiêu Nguyệt Hà, mưu toan vu hãm Hoắc Tùy Phong.
 
Mặc dù nhất thời Hoắc Tùy Phong sẽ chịu chút ấm ức, nhưng nàng ta sẽ kịp thời đứng ra, minh oan cho Hoắc lang, vạch trần lòng lang dạ sói của Hoắc Nham Lôi.
 
Cứ như vậy đợi đến khi chân tướng lộ rõ, Hoắc Tùy Phong lập tức có thể danh chính ngôn thuận thống nhất Mạc Bắc.
 
Đúng lúc này Tiếu Nương đứng dậy dường như là muốn đi nhà xí, Công Tôn Cầm nắm chặt mũ áo choàng của mình, bước từ trên lầu xuống, vừa khéo không gần không xa đối diện với Tiếu Nương trong nháy mắt.
 
Tiếu Nương nhìn bóng dáng quen thuộc nhấp nhấp môi một cái, sau đó lập tức dời ánh mắt đi.
 
Vì thế buổi yến hội đầu tiên, dưới sự cố tình lạnh nhạt lãnh đạm của Hoắc Tùy Phong mà tan rã trong không vui.
 
Ngày chết của Đặc sứ đại nhân đã được lên lịch.
 

Đặc sứ không hề biết Hoắc Nham Lôi vậy mà đánh chủ ý lên đầu mình. Chuyến này, ngoại trừ gánh vác trọng trách triều đình, hắn còn có tính toán nhỏ của chính Tiêu gia hắn.
 
Lúc trước đội quân tử đệ của Tiêu gia hắn hầu hết bị gom về dưới danh nghĩa Hoắc Tùy Phong, thế nhưng những thuộc hạ cũ này theo Tiêu gia hắn nhiều năm đương nhiên có một phần tình nghĩa. Lần này hắn cũng muốn bí mật liên lạc với những người này, dùng tiền đồ như gấm làm lời hứa, đợi thêm chút thời gian nữa sẽ thu hồi binh quyền chuyển ra ngoài.
 

Cho nên trong Si Diễm trấn này, giữa trưa thì nóng như lửa, đến đêm nhiệt độ lại không ngừng hạ xuống, nhưng cơn sóng ngầm vẫn cuồn cuộn như cũ, thật sự náo nhiệt.
 
Tiêu Nguyệt Hà lén lẻn từ trong doanh địa ra, bí mật thám thính với nhóm thuộc hạ cũ một phen, cũng không vội vàng về ngủ. Dù sao hắn cũng đã sắp xếp thế thân thắp đèn đọc sách cả đêm trong doanh trướng kia, người khác đều cho rằng hắn ở bên trong, thế nên hắn có thể an tĩnh đi dạo dưới ánh trăng, không cần để ý đến người khác đánh giá về hai chân có tật của hắn, cứ thế chống quải trượng đi đến gần nơi cắm trại của Sùng Chính Quận vương.
 
Lúc này hắn cách chỗ hạ doanh này khá xa nhưng vẫn có thể cảm nhận được một hương thơm thanh nhã đặc thù của người ấy.
 
Cứ đứng lặng như thế ở bờ sông, tập trung thần hít sâu như vậy lại phát hiện mùi hương càng thêm đậm. Hắn vừa giương mắt lên nhìn, chẳng phải là người mình ngày đêm thương nhớ đang dẫn theo mấy người thị nữ đi ở phía trước sao?
 
Buổi tối Tiếu Nương cũng không ăn quá nhiều, chỉ là vẫn muốn tản bộ một chút mới đi ngủ. Lúc này đang ở Sí Diễm thành nên cũng không thích hợp đi quá xa, bèn đi dạo bên bờ sông cạnh chỗ hạ trại một chút, thế nhưng tâm tình của nàng không hề bình tĩnh như ánh trăng trên mặt sông kia.
 
Ban ngày khi nàng đi nhà xí, nữ tử đứng lầu cao cách đó không xa nàng vô tình liếc mắt thấy, mặc dù người nọ đội mũ trùm nhưng Tiếu Nương liếc mắt đã nhận ra, hẳn là Công Tôn cô nương, thị vệ phía sau nàng ta đều mặc quân phục Mạc Bắc đại doanh.
 
Sau khi có chút kinh ngạc, Tiếu Nương lập tức đã hiểu ra, hóa ra vị Công Tôn Cầm này đến nương tựa dưới trướng của Hoắc Nham Lôi.
 
Nếu như vậy ngược lại cũng có thể giải thích rõ ràng, tại sao quân Mạc Bắc giống như được tiêm máu gà, đột nhiên chiến lực bừng bừng.
 
Công Tôn Cầm đây là đang muốn làm gì? Chẳng lẽ là thay Hoắc Tùy Phong nằm vùng, bằng không sao nàng ta lại viết thư cho Hoắc Tùy Phong?
 
Tóm lại nội tâm Tiếu Nương bởi vì Công Tôn Cầm mà có chút hỗn loạn, vì thế dứt khoát đi dạo một chút để bình tâm lại.
 
Ai ngờ lại gặp phải Tiêu Nguyệt Hà lén lút chuồn ra ngoài cũng đang ở đây phiền muộn.
 
Thị vệ bảo vệ Tiếu Nương trông thấy phía trước có bóng người lập tức lên tiếng hỏi: “Người nào lén lút ở kia?”
 
Tiêu Nguyệt Hà đứng tại chỗ cao giọng: “Thế nào, bờ sông này cũng thành đất của Sùng Chính Quận vượng rồi sao, không cho người khác tùy ý đi lại?”
 

Tiếu Nương nghe giọng, biết người này là Tiêu Nguyệt Hà, đương nhiên xoay người muốn đi.
 
Nhưng Tiêu Nguyệt Hà lại nghĩ nhân cơ hội này giải thích hiểu lầm mới được: “Chử tiểu thư, liên quan đến những bí mật của ngươi… không phải do tại hạ truyền tin ra, mong rằng tiểu thư chớ có hiểu lầm tại hạ, tránh như tránh rắn rết.”
 
Tiếu Nương biết hắn đang nói đến chuyện thân thế của mình cùng mẫu thân bị lộ ra trong Kinh thành, trở thành đề tài công kích kế phụ Chử Thận của nàng.
 
Chẳng qua tuy Tiêu Nguyệt Hà nói một cách chân thành, thế nhưng theo nàng được biết, những lời này quả thật là được truyền ra từ chỗ nữ quyến Tiêu gia. Cho nên nàng chỉ lạnh nhạt nói: “Đây cũng không phải tin đồn nhảm, xuất thân của ta thấp hèn là sự thật không thể tranh cãi, Tiêu Thế tử cũng không cần cố ý đến giải thích.”
 
Nàng nói thoải mái, dường như cũng không quá để tâm thân thế bất kham của bản thân, Tiêu Nguyệt Hà cũng biết, vị cô nương này không hề e ngại mấy lời nghị luận của người đời như những tiểu thư khuê các khác.
 
Nàng chính là nữ tử vì cứu phụ thân mà dám xông vào chốn buôn hương bán phấn. Có lẽ trên thế gian này có nữ tử xinh đẹp hơn Tiếu Nương nhưng đáng tiếc là không có được phong thái thoải mái phóng khoáng như nàng.
 
Tiêu Nguyệt Hà nhớ mong nàng lâu ngày đến có chút mụ mị, hiện tại nghe mấy lời xa cách lạnh băng của nàng, chỉ hơi nắm chặt hai tay: “Tiểu thư cũng biết, tuy rằng bậc cha chú của hai ta ở trong triều ý kiến bất đồng, nhưng ta chưa từng nghĩ đến chuyện thương tổn danh dự của tiểu thư… Tất cả chỉ tại tạo hóa trêu người, nếu lúc trước ta đến cầu hôn, cưới ngươi làm chính thê, có lẽ tình cảnh của hai ta hiện giờ sẽ rất khác…”
 
“Lời này của Tiêu Thế tử nói thật có ý, giống như nếu ngươi cầu hôn thì Chử Tướng quân nhất định sẽ đồng ý.”
 
Đúng lúc này lại truyền đến giọng nói trầm thấp của Hoắc Tùy Phong.
 
Hóa ra sau khi Hoắc Tùy Phong nghị sự trong doanh trướng, nghe nói Tiếu Nương tản bộ dọc bờ sông nên đặc biệt đến tìm, vừa lúc nghe được lời cảm thán của Tiếu Nguyệt Hà.
 
Tiêu Nguyệt Hà cảm thấy Hoắc Tùy Phong chẳng khác nào một tên thiếu niên, đi kè kè theo Chử gia tỷ tỷ như con ốc sên không thể nào tách ra được, chỉ trong chốc lát đã tìm tới.
 
Nghĩ đến đây thử hận miên miên vô tuyệt kỳ (*), cười lạnh: “Nếu lúc ấy ta đến cầu hôn, ít nhất không đến lượt Quận vương ngài nhặt được mối hời.”
 

(*) 此恨绵绵无绝期 – Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ, một câu thơ trích trong bài thơ của Bạch Cư Dị, có nghĩa là mối thù này cho dù là sinh tử vẫn không thể nào chấm dứt được (Theo Zhidao).
 
Hoắc Tùy Phong lại cười nhạt, cố ý cởi áo choàng của mình khoác lên bao chặt lấy Tiếu Nương, lại thay nàng vén tóc mai: “Cho nên Tiêu đại nhân thực sự không cần cảm khái, nhân duyên này là do trời định, Tiếu Nương được trời định là tức phụ Hoắc gia ta, cho dù kẻ khác đỏ mắt cũng không làm được gì.”
 
Tiêu Nguyệt Hà lười xem dáng vẻ tiểu nhân đắc chí của hắn, đang muốn xoay người rời đi, nhưng vừa giương mắt nhìn lại, hướng hắn đặt trại lửa đang cháy ngút trời.
 
Nơi xa truyền đến tiếng chém giết.
 
Tiêu Nguyệt Hà nhíu mày một cái, đang muốn trở về, Hoắc Tùy Phong lại nói: “Tiêu đại nhân, khoan đã. Bây giờ ngươi đi một mình sợ là không ổn, để thị vệ của ta hộ tống ngươi. Hơn nữa dường như chỗ đặt trại của sứ thần trong triều bị tập kích, đại nhân không thể để bản thân mạo hiểm.”
 
Vừa nói hắn vừa vung tay lên, phân phối thị vệ đi theo qua.
 
Nhưng Tiêu Nguyệt Hà lại liếc mắt nhìn hắn một cái: “Đám lửa này thật là kỳ lạ, chỉ sợ là kẻ dám bạo gan đốt doanh trại của Đặc sứ Đại Tần cũng chẳng có mấy người nhỉ?”
 
Hoắc Tùy Phong nói: “Thật sự là không có mấy người. Thế nhưng Tiêu đại nhân cũng biết, kẻ to gan lớn mật, giết cha giết huynh mưu toan lợi riêng tuyệt đối không phải là ta. Ngươi có thể thay quần áo của thị vệ, đi cùng ta, như vậy không sợ bị người phát hiện.”
 
Tiêu Nguyệt Hà nhíu nhíu mày, nếu giả dạng thành thị vệ, một khi Hoắc Tùy Phong nổi ý xấu thì hắn ta chẳng khác nào dê vào miệng cọp. Thế nhưng hắn ta trực tiếp quay về cũng có nguy hiểm, sau khi hội họp với thị vệ của hắn ta sẽ an toàn hơn.
 
Trong lòng Tiếu Nương vẫn luôn lo lắng chuyện Hoắc Tùy Phong bị người ta hãm hại, lúc này trông thấy ánh lửa ngút trời ở phía xa, trong lòng cũng hơi hiểu ra cái gì đó, thấy Tiêu Nguyệt Hà do dự, bèn nói: “Thế tử yên tâm, ngài và Quận vương đều làm việc cho Bệ hạ, đều là đại thần phò tá. Ngài nên tin tưởng con người của Quận vương.”
 
Tiêu Nguyệt Hà trầm tư một lát mới nói: “Ta đương nhiên tin Chử tiểu thư.” Dứt lời liền thay quần áo của thị vệ.
 
Hoắc Tùy Phong không hề so đo ý tứ chỉ tin Tiếu Nương trong lời Tiêu Nguyệt Hà. Sau khi dặn dò Tiếu Nương trở về doanh trướng chờ, hắn dẫn theo thị vệ đi về phía doanh địa đang bốc cháy.
 
Lúc này lửa trên doanh trướng đã bị dập tắt, một thi thể bị thiêu đến da mặt hơi biến thành màu đen được nâng từ trong ra.
 
Hoắc Nham Lôi nghe tin mà tới đang đứng dậm chân, thấy Hoắc Tùy Phong đến, chỉ vào mấy kẻ mặc binh phục ba quận (*) nghe nói là thi thể của thích khách: “Hoắc Tùy Phong, ngươi thật to gan, cho dù bất mãn Vạn tuế gia lệnh ngươi nghị hòa thì cũng không nên làm việc thế này. Vậy mà phái người ám sát Đặc sứ, đây là ngươi muốn tạo phản hả? Người đâu, bắt lấy tên tiểu tử này lại cho ta!”
 
(*) Binh phục của binh lính Hoắc Tùy Phong.
 

Thị vệ mà lần này Hoắc Tùy Phong mang theo đều là ngàn dặm chọn một, mỗi người đều là thân mang tuyệt kỹ, nếu không sao có thể là thị vệ thiếp thân bên cạnh Quận vương? Một đám cũng rút đao ra ngay tắp lự.
 
Mà lúc này, Hoắc Nham Lôi lập tức không để lỡ thời cơ, nói với Lý Tướng quân hộ tống Đặc sứ trong triều đến: “Lý Tướng quân, tình hình hiện tại ngài cũng thấy rồi, có bổn vương ở đây tuyệt đối sẽ không để Tướng quân ngài bị hãm hại, ngài lập tức trở về triều báo lại tình hình ở đây với Vạn tuế gia, còn về nơi này đều để ta đối phó là được.”
 
Nói thật, thúc phụ Hoắc Nham Lôi quả thực có chút nóng nảy. Từ kỹ thuật diễn có thể nói thật sự quá giả dối.
 
Nếu như rảnh rỗi thì Hoắc Tùy Phong cũng rất muốn đợi ông ta diễn xong màn này, cũng coi như không phụ một phen vất vả dựng bối cảnh vận chuyển thi thể.
 
Nhưng hiện tại trời cũng khuya, vẫn nên dọn dẹp trò khôi hài này thì mọi người mới có thể yên ổn qua đêm.
 
Cho nên hai người Lý Tướng quân và thúc phụ của Hoắc Tùy Phong vô cùng đau đớn, trong lúc mỗi người mắng một tiếng “tặc tử” đầy thê lương, Hoắc Tùy Phong nghiêng người chắp tay: “Tiêu đại nhân, nếu ngài còn không bước ra ngoài, hẳn là sẽ lập tức có người dựng lều tang lễ, đưa ngài vào trong quan tài chuyển trả về triều đình…”
 
Nói xong, Tiêu Thế tử từ khập khiễng bước ra từ trong đám người phía sau lưng hắn, chẳng qua là sắc mặt âm trầm không khác gì Diêm Vương muốn mạng người.
 
Lần này vốn là Mạc Bắc Vương nắm chắc thắng lợi trong tay.
 
Trước khi ông ta phái thích khách đi đã điều tra rõ ràng Tiêu Nguyệt Hà đang ở trong doanh trướng của mình, trước khi thích khách tiến vào bên trong hành thích còn trông thấy bóng người có mang mũ quan của Thế tử lay động đang chuẩn bị tắt đèn đi nghỉ.
 
Đợi đến khi người trong doanh trướng ngủ, bọn họ mới đi vào đâm chết người trên giường, lại đốt một ngọn lửa lớn, xây dựng không khí thích khách vô pháp vô thiên.
 
Nhưng ai mà ngờ được, Tiêu Nguyệt Hà giống như làm ảo thuật, đi ra từ phía sau Hoắc Tùy Phong. Ngay cả kẻ đầu têu là Mạc Bắc Vương cũng có chút há hốc miệng, có phần không không tiếp nhận được.
 
Hoắc Nham Lôi có nằm mơ cũng không ngờ được, bởi vì  tối nay Tiêu Nguyệt Hà có mấy hành động lén lút, bí mật liên lạc với thuộc hạ cũ, hắn ta chuồn êm ra ngoài. Sau đó lại vì bệnh tương tư đi tản bộ bên bờ sông, Tiêu Nguyệt Hà hoàn mỹ tránh khỏi kiếp nạn này.
 
Lúc này sắc mặt Tiêu Nguyệt Hà âm trầm giống như phủ mưa rền gió dữ. Hắn lại không phải tên ngốc sao có thể không nhìn ra tính toán vụng về của Hoắc Nham Lôi?
 
HẾT CHƯƠNG 116.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.