Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 119
Chương 119:
Nhưng Công Tôn Cầm cảm thấy quá đau đầu khi vị Hồ phu nhân trước mắt này cứ khóc không ngừng từ khi tỉnh lại đến giờ, thân thể run bần bật.
Ai có thể nói cho nàng ta biết phải làm sao để Hồ thị khóc cả một ngày này dừng lại, nói ra một câu có đầu có đuôi được không?
Hán tử do tín đồ của Công Tôn Cầm thuê tới rất thô lỗ, vừa định bước lên đánh Hồ thị đã bị Công Tôn Cầm ngăn cản.
Rốt cuộc thì nàng ta cũng không phải là phường cướp bóc, trong người vẫn còn ôm một chút thanh cao nên tất nhiên là không thể bày ra mấy trò khổ hình với nghĩa mẫu của Hoắc Tùy Phong được.
Thế nên chỉ có thể chờ cho Hồ thị khóc đủ rồi, không còn sức nữa, nàng ta mới ngồi xuống trước mặt Hồ thị, hỏi: “Hồ phu nhân, ta không muốn tổn thương ngươi, chỉ là có một chuyện cứ thắc mắc mãi, tại sao trước kia ngươi lại cứu Chử Thận về nhà?”
Hồ thị không biết Công Tôn Cầm, chỉ cảm thấy vì sao trên mặt một cô nương xinh đẹp như vậy lại có vết sẹo thế kia? Đúng là đáng tiếc, hơn nữa câu hỏi của nàng ta cũng lạ kỳ, là câu chuyện lúc mới quen của mình và phu quân?
Trước đó rõ ràng là nàng đến nhà xí, vì sao bỗng nhiên mắt tối sầm lại, sau đó đã ở trong căn nhà gỗ trông có vẻ đơn sơ này? Bên ngoài gió lạnh thét gào, mới nghe đã biết nơi đây chính là trên núi hoang không người ở.
Hiện giờ, Hồ thị đã nản lòng thoái chí, hoàn toàn không còn ý định muốn sống tiếp nữa. Mặc dù nàng không phải là tiểu thư khuê các nhưng đã gả cho người ta, danh tiết của bản thân cũng chính là mặt mũi của phu quân.
Đến cùng bản thân mình lại là một người không biết cố gắng luôn làm người khác thất vọng, vì đã là ngoại thất khiến cho phu quân bị quan Ngự sử vạch tội trong triều. Mỗi lần nhớ tới, nửa đêm có thể khóc ướt gối.
Bây giờ còn bị kẻ xấu bắt đi, cho dù có được cứu về thì danh tiết đã bị bôi đen chẳng còn gì, sao lại phải tăng thêm tiếng xấu cho trượng phu và người thân chi nữa?
Nghĩ như thế, Hồ thị cũng không để ý tới sự tra hỏi của Công Tôn Cầm nhìn vách tường, cúi đầu muốn nhào qua đập vào tường.
Nếu không phải do một đại hán đứng kế bên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, nói không chừng đã xảy ra án mạng.
Công Tôn Cầm không ngờ vị phu nhân như cái túi nước mắt này lại có một mặt tính cách dữ dội như vậy. Nàng ta không khỏi ngẩn người, cảm thấy không lẽ tất cả những đau khổ của mình trong kiếp này đều do phụ nhân quê mùa cố chấp này gây ra hay sao?
Nghĩ thế, Công Tôn Cầm càng buồn bực hơn, giọng điệu cũng không phải là quá tốt, chỉ hỏi: “Chẳng qua ta chỉ mời phu nhân đến hỏi một số chuyện, sao phu nhân cứ đòi chết đòi sống vậy? Đây là muốn bêu xấu ta ép buộc nghĩa mẫu của Quận vương hay sao?”
Hồ thị đã một lòng muốn chết nên không khóc nữa, chỉ khàn giọng nói: “Cách nói chuyện của tiểu thư đúng là điêu ngoa, ngươi mời người kiểu này có nữ nhân nào mà sống nổi? Hơn nữa, lúc trước ta cứu phu quân của mình vì sao phải nói nguyên nhân với ngươi?”
Hiện giờ, nội tâm Công Tôn Cầm đã như đọa ma, nhất định phải biết cho bằng được lý do tại sao càn khôn kiếp này thay đổi lớn đến thế, nàng ta cũng không thèm để ý tới phong phạm khuê tú gì nữa, chỉ bước sang nắm chặt ống tay áo Hồ thị: “Bởi vì lúc đó ngươi không nên xuất hiện tại ngôi miếu đổ nát kia!”
Giờ phút này, Hồ thị cũng không còn sợ hãi gì nữa, chỉ giật tay áo về: “Tại sao ta không nên xuất hiện? Cũng may mắn là thằng bé Tuỳ Phong kia cướp bánh bao của nữ nhi ta, nếu không chẳng phải phu quân ta đã chết ngay trong ngôi miếu đó rồi hay sao? Như vậy là thỏa mãn ý đồ xấu xa của các ngươi rồi?”
Công Tôn Cầm nghe thấy Hoắc Tùy Phong cướp bánh bao của Tiếu Nương, dẫn bọn họ đi vào ngôi miếu kia thì không khỏi trợn to mắt, dường như có một tín ngưỡng nào đó trong lòng đã tiêu tan như bong bóng.
“Không thể nào, tại sao lại là Hoắc Tùy Phong chủ động dẫn các ngươi đến? Chẳng lẽ…. hắn thật sự yêu Mạc Tiếu Nương độc ác kia? Không đúng…. Nhất định là vì hắn không muốn nghĩa phụ của hắn chết sớm nên sống lại kiếp này, hắn không tiếc tất cả, cái gì cũng có thể thử trong lúc tuyệt vọng nên mới cầu xin hai kẻ ti tiện như mẫu nữ các ngươi cứu Chử Thận….Còn ngươi và Tiếu Nương trời sinh quyến rũ, khiến cho Chử Thận không phân biệt tốt xấu cưới ngươi về, làm chỗ dựa cho Tiếu Nương không biết xấu hổ dùng ân tình áp chế, bắt Hoắc lang cưới….”
Dù có chết thì Công Tôn Cầm cũng không muốn thừa nhận Hoắc Tùy Phong thật sự yêu Tiếu Nương, lý do hắn cướp bánh bao của Tiếu Nương lúc trước nhất định là vì muốn cứu nghĩa phụ đang bị thương nặng.
Cũng chỉ có như thế mới hợp tình hợp lý, cũng có thể giải thích được tại sao Hoắc Tùy Phong cưới Tiếu Nương — Đoán chừng là bị nghĩa phụ ép phải lấy nữ nhi có xuất thân hèn kém, không gả đi được của Chử gia…
Về phần vì sao hắn lại không nhận nàng ta, nghĩ kỹ một chút cũng có thể hiểu được. Nhất định là vì Hoắc Tùy Phong áy náy khi kiếp trước không thể cho nàng ta một danh phận, kiếp này lại bị ép cưới Tiếu Nương làm chính thê, hắn không muốn lại tiếp tục phụ lòng nàng ta nữa, thế là hắn để phụ thân đón nàng ta về, có thể danh chính ngôn thuận gả cho người khác, để nàng ta có thể sống một cuộc sống an khang…
Nghĩ như thế lại cảm thấy sự bội bạc của Hoắc lang trước đây đều chỉ là bất đắc dĩ, đáy lòng Công Tôn Cầm dâng lên cảm giác đau lòng đầy ngọt ngào.
Có một vài người phụ nữ tuy thông minh nhưng trong chuyện tình cảm lại cứ như biến thành kẻ ngốc, dù có bị người ta phụ bạc cũng có thể tự mình bào chữa tìm ra trăm ngàn lý do cho đối phương.
Công Tôn Cầm cũng y như thế, vừa nghe nói Hoắc Tùy Phong chủ động tìm Chử Tiếu Nương đã vô thức tìm lý do giải vây cho hắn.
Thế nhưng mấy lời lẩm bẩm của nàng ta khiến Hồ thị chẳng hiểu ra sao, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Mà mấy lời kia cũng quá chói tai, giống như mẫu nữ hai người nàng biết trước sau này Chử Thận sẽ được vinh hoa phú quý nên mới chủ động thấy người sang bắt quàng làm họ.
Đụng chạm tới nàng thì cũng thôi đi, tại sao lại dính tới Tiếu Nương nữa? Nghe ý tứ trong mấy câu nói nọ thì rõ ràng là đối với thằng bé Tùy Phong kia, vị tiểu thư này yêu mà không được, thế nên mới nói đổ mọi lỗi lầm cho Tiếu Nương!
Bản thân bị kẻ xấu bắt đi, không thể để cho trượng phu và nhi nữ gánh chịu tiếng xấu nên chỉ có thể chọn cái chết, nhưng mà trước khi chết, nàng cũng phải lấy lại danh dự cho nữ nhi của mình.
Thế là Hồ thị tức giận cãi lại: “Tiếu Nương nhà ta chính là một cô nương đứng đắn. Vì nữ lớn nam nhỏ, Tùy Phong lại là nghĩa đệ nên không muốn gả cho Tùy Phong. Là Tùy Phong có ý với Tiếu Nương, nhiều lần cầu khẩn nghĩa phụ định thân mà không thành, cuối cùng mới tới trước mặt Vạn tuế gia. Vạn tuế hạ chỉ, Tiếu Nương mới không thể không gả, sao vào miệng ngươi lại trở thành nữ nhi nhà ta ép cưới chứ?”
Công Tôn Cầm giận dữ, không nhịn được hét lớn: “Ngươi nói láo! Đều là do mẫu nữ hồ ly tinh các ngươi tìm trăm phương ngàn kế mê hoặc Chử Thận, lại quyến rũ Tùy Phong, hôm nay ta sẽ không để các ngươi đạt được âm mưu của mình…”
Công Tôn Cầm chưa dứt lời thì bỗng nhiên “rầm” một tiếng, cửa gỗ vỡ tan, mấy người vọt vào trong, dẫn đầu là một bóng dáng cao gầy, chính là Chử Thận vẫn còn nguyên sự oai hùng khi xưa, bên cạnh hắn là Hoắc Tùy Phong.
Công Tôn Cầm không ngờ Hoắc Tùy Phong lại có thể tìm tới nhanh như thế, nàng ta im bặt, không để ý tới người khác mà chỉ dùng sắc mặt tái nhợt nhìn Hoắc Tùy Phong chằm chằm.
Tên đại hán đứng bên cạnh đầu tiên là giật mình, quay người muốn tóm lấy Hồ thị để phòng thân thì Chử Thận bất ngờ vọt lên một bước, tung một chưởng vào ngực tên kia. Chử Thận vốn rất tức giận nên một chưởng nay đã dùng hết sức, đánh cho tên khốn kia bay thẳng vào tường rồi dội ngược ra nằm trên mặt đất, nhìn qua là đã biết khó mà sống sót.
Hồ thị thấy trượng phu và nghĩa tử tới thì trong lòng rất vui mừng, vừa định lên tiếng nhưng nhớ lại danh tiết của mình đã không còn, nàng không khỏi do dự. Vốn đã quyết tâm đi tìm cái chết, giờ nhìn thấy vẻ mặt mừng rỡ ngạc nhiên của phu quân nàng lại thấy không nỡ, đáy lòng như tro tàn đau đớn khó nhịn.
Đôi mắt vốn đã khô giờ lại đong đầy nước mắt.
Phu thê gặp lại nhau sau kiếp nạn sẽ là hình ảnh cảm động biết bao nhiêu?
Thế nhưng thân là hiền tế tương lai của Chử gia, Hoắc Tùy Phong lại đen mặt nhìn nghĩa mẫu của mình, mãi vẫn chịu không bước lên — Vừa rồi đứng bên ngoài, chính tai hắn đã nghe thấy từng câu từng chữ của Hồ thị, cái gọi là sự thật rõ ràng.
Nghĩa mẫu nói Tiếu Nương cũng không nguyện ý gả cho hắn mà chỉ là bất đắc dĩ thôi.
Là người trong cuộc, tất nhiên hắn biết những gì nghĩa mẫu nói đều là lời nói thật. Thế nhưng cứ thế mà đâm thủng sự thật về cuộc hôn nhân này bằng những lời không nể mặt mũi như vậy cũng quá tổn hại đến thể diện nam nhân rồi.
Nhưng cũng không thể trách Hồ thị được, nàng cứ nghĩ là mình sắp chết nên nói ra mấy lời thật lòng, không ngờ phu quân và nghĩa tử lại tìm đến hang ổ của bọn bắt cóc sớm như thế.
Lại nói tiếp, lần này có thể tìm thấy Hồ thị nhanh như vậy là phải kể tới công lao của Tiếu Nương.
Lúc trước, nàng phát cháo thuốc ngoài thành đã kết không ít thiện duyên. Nếu như Công Tôn Cầm kia có nhiều tín đồ thì Huệ Mẫn Huyện chủ nàng cũng có không ít người hâm mộ!
Trong khi Chử Thận lãnh binh hỏi thăm tin tức dọc theo bờ sông, rất nhiều bách tính làm nghề lái đò ở đó đều ngậm miệng không nói.
Vì lo lắng cho mẫu thân, Tiếu Nương cũng đi theo phụ thân và Hoắc Tùy Phong tìm kiếm dấu vết để lại.
Lúc đang tìm vô cùng sốt ruột, bỗng nhiên có một hài tử với khuôn mặt bẩn thỉu vòng qua người thị vệ, túm tay áo nàng.
Tiếu Nương lại nhận ra đứa nhỏ này, nó chính là đứa được nàng cho miếng kẹo gừng lúc trước.
Thế là nàng bảo thị vệ đang bắt đứa bé kia dừng tay, ngồi xổm xuống hỏi nó có chuyện gì.
Đứa nhỏ nước mũi tèm lem, vừa hít lấy hít để mùi hương trên người Tiếu Nương, vừa nhỏ giọng nói: “Hồi trưa em ngủ trong thuyền, lúc đứng ở mũi thuyền đi xi xi có trông thấy một chiếc thuyền với mùi hương nhu chạy ngang qua.”
Đám con nít này trước đây vây quanh Tiếu Nương ríu ra ríu rít, thật sự phân biệt được hầu hết mấy vị thuốc Đông y.
Mùi hương của cây hương nhu rất đặc biệt nên đứa nhỏ này nhớ rõ.
Tiếu Nương nghe xong thì ánh mắt trầm xuống, vùng Mạc Bắc này rất hiếm vật tư, nếu như có một số lớn dược liệu sẽ dễ dàng lần theo dấu vết.
Trước đây, vì để tránh xảy ra bệnh dịch tả nên nàng đã nhờ Hồng Bình chuẩn bị dược liệu với số lượng lớn, chỉ là khi vận chuyển thì đội tàu Hồng gia xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên nhờ tiêu cục vận chuyển thay.
Mạc Bắc không nhiều sông ngòi nên cũng không có nhiều đội thuyền di chuyển trong vùng sông nước nơi đây, nếu thật sự Hồ thị bị nhốt trong một chiếc thuyền chở thảo dược thì sẽ dễ tìm kiếm hơn nhiều!
Thế là Hoắc Tùy Phong theo lời của đứa nhỏ, nhanh chóng tìm ra chiếc thuyền kia, khi lục soát trong buồng nhỏ trên thuyền đã thấy một chiếc hoa tai của Hồ thị.
Về phần thẩm vấn người chèo thuyền, truy nã chủ thuyền cũng được làm một cách chớp nhoáng.
Cứ thế, chưa đến một ngày đã tìm được chỗ ẩn nấp của Công Tôn Cầm.
Mặc dù Hoắc Tùy Phong đen mặt, thế nhưng chuyện kế tiếp quá mức đẫm máu, không thể để nghĩa mẫu vẫn còn sợ hãi chứng kiến, hắn kêu Hồng Bình đỡ Hồ thị ra khỏi căn nhà gỗ này.
Hồ thị đi tới xe ngựa bên ngoài nhà gỗ mới phát hiện cả Tiếu Nương cũng có mặt ở đây.
Trong phút chốc, nàng cuống cuồng lên: “Ta bị…. bị bắt cóc là chuyện gièm pha cỡ nào rồi, cha con đã hồ đồ cùng Tùy Phong, tại sao con cũng theo tới đây nữa?”
Theo ý của Tiếu Nương, lúc đầu nàng muốn xuống xe ngựa nhưng mà Chử Thận không cho, đanh thép nói rằng nếu nàng dám lộ mặt ra khỏi xe là hắn sẽ đánh gãy chân nàng, lúc bấy giờ nàng mới chờ trong xe.
Lúc này thấy mẫu thân đã không sao, Tiếu Nương cũng yên tâm, chỉ kéo tay Hồ thị, nói: “Mẫu thân cứ yên tâm, phụ thân và Tùy Phong làm việc rất cẩn thận, người cứ xem như một ngày kinh hãi hôm nay chỉ là ác mộng, tỉnh dậy là sẽ không sao, người không nói ra, không ai tiết lộ nửa chữ…. Nhưng mà bọn bắt cóc kia có làm mẫu thân bị thương hay không?”
Hồ thị nghe Tiếu Nương an ủi nhưng vẫn không vui lên nổi, chỉ nhỏ giọng nói: “Cầm đầu bọn bắt cóc là một cô nương, cứ không ngừng hỏi ta quen biết phụ thân con thế nào chứ không làm hại gì ta.”
HẾT CHƯƠNG 119.