Đọc truyện Dưỡng đế – Chương 115
Chương 115:
Thực ra dưới cái nhìn của Ngô Tiếu Tiếu, cô không hiểu thẩm mỹ của cổ nhân lắm. Vì sao bọn họ lại cho rằng năm mười bảy mười tám là tuổi mà nữ hài xinh đẹp nhất? Nhớ lại tình cảnh năm đó, khi cô mười bảy mười tám còn đang giấu mình dưới lớp đồng phục học sinh, phơi mình dưới cái nắng đủ làm dầu sôi xèo xèo trong sân trường. Trái lại, sau hai mươi tuổi thì ngũ quan con người mới dần dần nảy nở rồi hiện ra nét hấp dẫn đặc biệt.
Còn bây giờ, mặc dù trong mắt người khác nàng đã là gái lỡ thì, thậm chí mẫu thân cũng luôn lựa lúc không có nàng ở đó mà than ngắn thở dài. Thế nhưng ở tuổi này đã qua thời kỳ phải chịu tác động của nội tiết tố mà nổi mụn, cũng không phải giai đoạn trẻ nhỏ mập mạp dù có cách nào cũng không giảm được cân. Hết thảy đều là đúng vào thời điểm mùa hạ khi các loại hoa quý nở rộ.
Bản thân nàng cực kỳ yêu thích cách bản thân mình tỉ mỉ chăm sóc mình, không thức đêm cũng không uống rượu khiến cho làn da bị tổn hại, những loại bột nước son phấn gì đó cũng tự mình điều chế từ những công thức tin cậy, hơn nữa còn dùng thêm cả tinh dầu hoa hồng khi trang điểm. Những nguyên vật liệu sử dụng đều có thuần tự nhiên, có hiệu quả dưỡng da tốt nhất.
Nàng cũng chỉ cần dùng một lớp phấn mỏng khi trang điểm mà thôi, lại thêm bản thân vốn vô cùng thuần thục kỹ năng trang điểm thời hiện đại, kiểu gì cũng tốt hơn cái kiểu bôi bôi trét trét xanh xanh đỏ đỏ không nặng không nhẹ của thời đại này.
Hôm nay đúng là lúc mà thể diện của Hoắc Tùy Phong cần được nâng lên, nàng cũng thay đổi cách ăn mặc một chút, mấy ngày nay đều ăn mặc đơn giản, lúc này tỉ mỉ sửa soạn một phen, cũng khó trách khiến cho Tiêu Nguyệt Hà trợn tròn mắt, hơi có vẻ thất thố trước mặt người khác.
Tiếu Nương cũng nhận ra thế nhưng nàng cũng không tiện quá mức tránh né, cho nên chỉ có thể hơi cúi thấp đầu đứng bên cạnh Hoắc Tùy Phong.
Cuối cùng vẫn là Hoắc Tùy Phong đứng trước người Tiếu Nương, trực tiếp dùng thân thể cao lớn ngăn lại ánh mắt nhìn chăm chú của Tiêu Nguyệt Hà.
Mà lúc này Hoắc Nham Lôi bắt đầu âm dương quái khí mở miệng gây phiền phức cho Hoắc Tùy Phong, vừa hay lại vô tình giải vây cho Tiêu Nguyệt Hà.
“Bộ tịch của Sùng Chính Quận vương thật là lớn nha, ta còn tưởng ngươi mắc chút bệnh vặt nên mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc đuổi đến được nơi này.” Hoắc Nham Lôi ngồi ở vị trí chủ vị, trong tay đang mân mê chiếc ban chỉ bằng ngọc chuyên dùng để bắn cung, nhướng mày mở miệng.
Có điều sau khi Hoắc Tùy Phong dắt Tiếu Nương đến tìm chỗ ngồi, nhìn cũng không thèm nhìn thúc phụ của hắn một cái, chỉ trực tiếp nói chuyện với Tiêu Nguyệt Hà: “Tiêu đại nhân, Vạn tuế ra lệnh bảo ta đến đây, tất nhiên ta sẽ phụng mệnh. Nếu ngài có khẩu dụ nào cần phải thay mặt Vạn tuế truyền đạt, tất nhiên ta cũng sẽ tuân theo.”
Tiêu Nguyệt Hà cười cười, thiếu niên say mê săn thú đỡ ưng ngày xưa, sau khi liên tiếp trải qua biến cố, dường như cũng đã thu mình hơn rất nhiều, ngược lại hắn hiền hòa nói: “Ý tứ của Vạn tuế chính là Người không đành lòng nhìn bách tính của Mạc Bắc quanh năm chìm trong chiến loạn, bây giờ đứng ra làm người trung gian để hai vị biến chiến tranh thành tơ lụa (*).”
(*) 化干戈为玉帛 – biến chiến tranh thành tơ lụa: dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp (Theo Baidu).
Hoắc Nham Lôi nghe xong, hừ lạnh một tiếng nói: “Đã nghe thấy chưa, vẫn là Vạn tuế anh minh, thương xót bách tính khổ sở. Dù sao cũng không thể chỉ vì vài người mà khiến bách tính Mạc Bắc sống không yên ổn được. . .”
Không đợi ông ta nói hết, Hoắc Tùy Phong đã cắt ngang lời hắn, nói tiếp: “Vạn tuế ở nơi cao cũng không quá rõ tình hình bách tính Mạc Bắc. Bây giờ cả ngày Mạc Bắc Vương đều sa đà vào chuyện hưởng lạc, không hề để ý đến sống chết của nạn dân. Dưới thời phụ vương ta còn trị vì cuộc sống bách tính chính là an cư lạc nghiệp, còn bây giờ dân chúng lầm than, thật sự là khiến cho lòng người than thở tiếc nuối… Ta làm như vậy, cũng chỉ là muốn giải cứu bách tính khỏi tình trạng nước sôi lửa bỏng.”
Mấy lời này nói đến mức không chừa cho Hoắc Nham Lôi chút mặt mũi nào, khiến ông ta tức giận đến mức trợn tròn mắt. Thế nhưng nhớ đến biện pháp mà trước đó Công Tôn Cầm đã dặn dò, ông ta đành cố gắng nén giận dữ mới nói: “Nếu Sùng Chính Quận vương đã nói như vậy có nghĩa là đã đồng ý chuyện cuộc sống của bách tính bây giờ lầm than, chẳng phải là nên sớm ngày dừng lại chuyện binh đao để bách tính nhanh chóng an cư lập nghiệp hay sao?”
Mặc cho thúc phụ nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, chất tử của ông ta lại ngoảnh mặt làm ngơ quay qua hỏi vị hôn thê: “Vừa nãy không phải nàng bảo mình đói rồi sao…Bây giờ cũng đến nơi rồi, cuối cùng nàng có thể nghỉ ngơi một chút… Tu Trúc, cầm hộp thức ăn đến đây.”
Rốt cuộc Hoắc Nham Lôi cũng không nhịn được nữa, vỗ bàn một cái bốp, quát to: “Hoắc Tùy Phong, rốt cuộc thì ngươi có ý gì?”
Tu Trúc xách theo hộp thức ăn, đứng cạnh Hàn Yên đang sắp đĩa lớn đĩa nhỏ thức ăn ra ngoài, nghe Hoắc Nham Lôi vỗ bàn, mở miệng nói thay chủ tử: “Lúc trước Quận vương nhà nô tài có nói, Thánh ý của Vạn tuế không cách nào làm trái được, nhưng thù giết cha không đội trời chung, làm sao có đạo lý nói chuyện thương lượng với tặc tử được? Bây giờ có Đặc sứ trong triều ở đây, vừa vặn để ngài ấy làm chứng, Quận vương nhà nô tài bận tâm đến hai chữ trung hiếu, nên mới đến đây. Thế nhưng có nói chuyện với ngài hay không cũng không thấy Vạn tuế gia dặn dò.”
Hoắc Nham Lôi bị chọc tức đến độ bật cười. Trong mắt ông ta, Hoắc Tùy Phong vẫn luôn là tiểu tử nhỏ xíu lúc xưa, mặc dù hiện tại dũng mãnh thiện chiến, thế nhưng tính cách chung quy vẫn còn trẻ con. Đã tới Sí Diễm trấn nhưng không muốn nói chuyện với người làm thúc phụ là ông đây, vậy hòa đàm gì gì đó còn nói cái rắm gì nữa?
Tiêu Nguyệt Hà cũng cảm thấy Hoắc Tùy Phong có chút hờn dỗi tùy hứng, thế nhưng là mối thù giết cha thật sự là không tiện khuyên răn. Nhất là lúc này còn có cả Tiếu Nương ở đây, cho dù hắn có rất nhiều lời muốn trào phúng Hoắc Tùy Phong, cũng phải kiềm chế lại vài phần, để tránh trở thành một tên tiểu nhân có thù tất báo, vì yêu sinh hận trong mắt Tiếu Nương.
Dù sao chuyện của Hoắc gia cũng y như một vũng bùn nhão, chẳng ai muốn dính vào nên Vạn tuế mới ném cho một người rảnh rỗi như hắn.
Trước khi đi, tổ phụ của hắn đã có dặn dò, ít nói nhìn nhiều. Dù sao lần này Vạn tuế không muốn Mạc Bắc quá mức lớn mạnh, chia để trị là cách tốt nhất.
Đã như vậy, kẻ gặp khó khăn phải là Hoắc Tùy Phong mới đúng.
Nếu như Hoắc Tùy Phong nghe theo sự sắp xếp của Vạn tuế, toàn bộ cố gắng trước đó đều bị trôi theo dòng nước, còn phải gánh thêm mấy lời chỉ trách không thể báo thù cho cha. Còn nếu hắn không nghe theo phải nhận tội danh khi quân phạm thượng.
Đến đó nhất định sẽ phải về triều chịu tội, chuyện này đối với Tiêu gia là trăm lợi không hề có chút tổn hại nào.
Vì thế hôm nay Hoắc Tùy Phong nổi tính trẻ con, làm ra trò hề “Ta sẽ không nói chuyện với ngươi”, Tiêu Đặc sứ cũng chỉ cười ha hả, dùng một ánh mắt vô cùng khoan dung như người cha hiền mà nhìn vị Quận vương đang hành động theo cảm tính kia.
Thủ hạ của Hoắc Nham lôi đã đến Sí Diễm trấn trước một bước, sau đó căn phòng này được bố trí tỉ mỉ, rượu ngon cùng thức ăn ngon cũng đã không thể nào bắt bẻ được.
Đáng tiếc Hoắc Tùy Phong lại không hề cảm kích chút nào, lấy lý do dạo gần đây dạ dày của mình không tốt, không ăn quen với đồ ăn bên ngoài, chỉ ăn thức ăn trong hộp thức ăn tự mang theo, ngay cả dụng cụ ăn uống trên bàn cũng không đụng đến. Đây chính là bộ dạng đề phòng sợ Hoắc Nham Lôi hạ độc mình.
Hoắc Nham Lôi cũng nhận ra, tiểu tử này đến đây chẳng qua chỉ là cho Hoàng đế xa tận chân trời kia một chút mặt mũi mà thôi, căn bản hắn không có tí ý muốn hòa giải nào cả.
Nhưng Hoắc Nham Lôi cũng không mong chờ Đại chất tử của mình có thể là một đứa thuận theo ý mình.
Dựa theo những gì Công Tôn Cầm hiến kế, chỉ cần Hoắc Tùy Phong chịu xuất hiện, chính là đã rơi vào bẫy rập rồi.
Nghĩ như vậy, Hoắc Nham Lôi thật sự dần dần kiềm chế lại được cơn giận trong lòng, giương mắt nhìn Tiêu Nguyệt Hà đang chậm rãi ung dung uống trà kia vài lần.
Tuy cảm thấy có chút có lỗi với vị Đặc sứ ngàn dặm xa xôi chạy đến này, nhưng bây giờ cũng chỉ có cách chơi chết hắn, giá họa cho Hoắc Tùy Phong mà thôi.
Dù sao thì hôm nay Tiểu Quận vương bị ép làm hòa với kẻ thù giết cha, trong lòng sinh ra oán hận với triều đình, giết Đặc sứ để xả hận cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Nếu đã như vậy, cứ để tên tiểu tử Hoắc Tùy Phong kia kiêu ngạo đi, đến lúc đó ông ta sẽ có được quả ngon để ăn.
Thế là ông ta cũng mặc kệ mấy trò hung hăng quậy phá của Hoắc Tùy Phong, chỉ vác vẻ mặt trưởng bối bất đắc dĩ ôm quyền với Tiêu Nguyệt Hà nói: “Đã khiến Đặc sứ cười nhạo rồi. Khi Đại ca của ta mất, Tùy Phong vẫn còn nhỏ lại bị kẻ gian xúi giục, nó vẫn luôn cho rằng ta chính là người đã hại chết Đại ca, sau cùng mới gây nên tai họa ở Mạc Bắc hôm nay. Nay nếu như Đặc sứ đã đến, xin hãy ra sức làm trung gian hòa giải, gỡ bỏ chuyện hiểu lầm giữa thúc cháu chúng ta mới được.”
Tiêu Nguyệt Hà liếc mắt nhìn về phía Hoắc Tùy Phong. Lúc này Tiểu Quận vương vẫn còn đang bận cắt thịt cho Tiếu Nương, một miếng đùi dê đã được ướp sẵn, sau đó quay chín trên lửa một chút rồi lập tức có thể bày lên bàn ăn bắt đầu cắt từng miếng lớn để ăn.
Hoắc Tùy Phong linh hoạt dùng đao cắt từng miếng thịt mỏng trên đùi dê xuống, thêm chút muối rồi cuộn lại bằng bánh tráng, cuối cùng mới đưa đến trước miệng nhỏ của Tiếu Nương.
Hành động thân mật như vậy, nếu như ở Trung Nguyên, cho dù là phu thê mới cưới cũng sẽ thân mật đến thế trước mặt người khác. Nhưng bọn họ đang ở Mạc Bắc, một nơi phong tục của dân chúng hết sức cởi mở. Nếu như nam nữ có tình ý với nhau nhưng không thể hiện ra chút thân mật trước mặt người khác, sẽ khiến mọi người cảm thấy hôn nhân hai người có gì đó cơm không lành canh không ngọt.
Mà thời gian này ở đây, Tiếu Nương đã bị phong tục Mạc Bắc tiêm nhiễm, thêm nữa Hoắc Tùy Phong cũng rất thích làm mấy hành động nho nhỏ chăm sóc nàng, cứ thế mà quen thuộc tự nhiên, miếng bánh cuốn thịt đưa đến, nàng vô cùng tự nhiên há miệng ăn.
Dù cho cử chỉ hành vi có chút khác người, nhưng cảnh mỹ nhân ăn uống vẫn hết sức đẹp đẽ, nhất là Tiếu Nương lại vô cùng cẩn thận trong chuyện ăn uống. Ngay cả mấy món ăn bình thường cũng được nàng nhấm nháp như mỹ vị chốn nhân gian. Chỉ im lặng nhìn nàng ăn như thế, trong lòng Tiêu Nguyệt Hà rung động không ngừng, trái tim chết lặng từ lâu dường như được hồi sinh.
Nhưng mà hiện tại, nàng không phải của hắn. . . Tiêu Nguyệt Hà bóp bóp cái chén trong tay, sau cùng uống vào một chén rượu mang theo cả sự khổ sở không thôi.
Trong thính đường Lâm Thủy các, tất cả mọi người đều có tâm sự riêng của bản thân.
Công Tôn Cầm đã đứng ở trên lầu cao gần đó nhìn xa xa sang bên này.
Trong phòng bốn phía không có gì che chắn, khi tấm màn khi theo gió cuốn lên, nàng ta có thể thấy được bóng dáng Hoắc Tùy Phong như ẩn như hiện.
Hắn chính tay gắp thức ăn cho nữ nhân ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng còn mỉm cười với nàng, dù cho cách xa đi chăng nữa, vẫn có thể cảm nhận như được đắm chìm trong tình cảnh tốt đẹp.
Một Hoắc lang như thế này là người mà cả hai đời nàng ta chưa từng thấy qua.
Ở kiếp trước Công Tôn Cầm tự thấy bản thân đang tranh giành với một người chết. Khi đó, nàng ta vẫn tưởng rằng đó là lúc bản thân xót xa bất lực nhất. Không ngờ đến đời này, thật sự gặp phải một đối thủ là người còn sống, cũng chính là ả độc phụ rắn rết mà mình khinh thường nhất…
Nỗi uất hận trong nàng ta thậm chí còn sâu hơn kiếp trước. Lần này nàng ta hiến kế mưu hại Hoắc Tùy Phong, thực ra cũng chỉ giúp thành toàn cho nghiệp lớn trong tương lai của hắn mà thôi. Nếu như hắn khôi phục trí nhớ kiếp trước, nhất định sẽ biết được bản thân mình không ngủ đông dưới bầu trời Đại Tần quá lâu, sớm muộn gì cũng sẽ đến ngày muốn trở thành bá chủ thiên hạ, thống nhất Mạc Bắc. Đây chính là cơ sở giúp hắn có thể giành được Trung Nguyên trong tương lai.
Chuyện Hoắc Nham Lôi mưu hại kia, dưới sự sắp xếp của nàng ta nhất định sẽ lộ ra sơ hở thiếu sót.
Đến lúc đó, nàng ta sẽ trước trận thì phản chiến, tiết lộ dã tâm muốn giết hại Đặc sứ của Hoắc Nham Lôi, việc này sẽ khiến Hoắc Tùy Phong không còn bất kỳ kiêng kỵ gì nữa mà thống nhất lại Mạc Bắc. . .
Nghĩ vậy, trong lòng Công Tôn Cầm thoáng chút dễ chịu hơn, thế nhưng khi đảo mắt nhìn thấy Tiếu Nương cực kỳ duyên dáng quyến rũ kia, nàng ta không nhịn được mà cười lạnh vài tiếng.
Có lẽ đời này của Tiếu Nương gặp được vài thay đổi, không lộ ra bộ mặt đen tối ác độc kiếp trước, hơn nữa dáng vẻ bên ngoài còn đẹp hơn rất nhiều, không phải là thứ tàn hoa bại liễu nữa. Trong lúc nhất thời, Hoắc lang bị cái túi da của nàng mê hoặc cũng là chuyện có thể xảy ra.
Có điều lấy sắc mê hoặc người khác cũng không phải là kế sách lâu dài, chỉ sợ bây giờ Hoắc Tùy Phong chỉ là nể mặt nghĩa phụ mình nên mới đối xử rộng lượng với nàng như vậy.
Mặc dù tự an ủi mình như vậy trong lòng, thế nhưng đến khi nhìn thấy một đôi nam thanh nữ tú bên đài đối diện, vẫn cảm thấy trong lòng khổ sở chua xót không thôi, khóe mắt nóng hổi, nghi vấn luôn quanh quẩn dưới đáy lòng vẫn không có cách nào gạt đi được —— Rốt cuộc thì đã sai ở chỗ nào chứ?
HẾT CHƯƠNG 115.