Đọc truyện Đuôi Nhỏ Thật Ngọt – Chương 67: Chăm bệnh
Editor: envi
Nhìn tên danh bạ hiện trên màn hình cuộc gọi, Đường Ôn sợ hú vía(*), sốt ruột muốn lấy lại điện thoại trong tay anh, vừa vội vừa tức: “Hứa Hành Niên, trả máy cho em mau!!”
(*) Gốc: 心惊胆战 (kinh hồn bạt vía)
Một bàn tay anh giữ chặt móng vuốt đang vung loạn của cô, tay cầm di động thì giơ lên cao, không rảnh rang gì nhưng vẫn ung dung: “Em gọi anh là gì cơ?”
Tay Đường Ôn bị giữ chắc mà chẳng cách nào giãy ra được, cô tức anh ách trừng mắt với anh, muốn nhe răng cắn tay anh một phát nhưng lại không nỡ.
Đổ bệnh mà vẫn khỏe như vậy, người này ăn gì lớn lên không biết!?
Thấy máy sắp thông, cô điều chỉnh lại nhịp tim rối loạn, vành mắt ửng hồng trừng to, tỏ vẻ tủi thân lắc tay anh, chịu thua: “Anh(*), anh trả máy cho em đi ——”
(*) 哥哥 (ca ca)
Âm cuối giương lên, giọng vừa mềm mại vừa mang theo ý trêu chọc, đúng kiểu làm nũng tiêu chuẩn.
Hứa Hành Niên nghe mà nóng cả tai, cằm bạnh ra, đầu ngón tay đang nắm di động chẳng hiểu sao lại mềm đi nửa phần.
Tiếng “tút” từ điện thoại bị cắt đứt, ngay sau đó một giọng nữ ôn hòa vang lên: “A lô? ——”
Đường Ôn vừa nghe đã nhanh nhảu rút móng vuốt khỏi xích trói của anh, vừa rướn người kéo tay anh xuống vừa nói vào ống nghe: “Em chào cô, em là Đường Ôn ạ.”
“Là Ôn Ôn hả, sao thế em?”
Cô dừng một chút, nhăn mày, gãi gãi chóp mũi ra chiều khó xử, cuộc gọi đến bất ngờ quá nên cô vẫn chưa chuẩn bị một lí do xin nghỉ hợp lí.
Hứa Hành Niên đưa điện thoại cho cô, dựa người lên tường, vuốt ve mái tóc dài của cô gái.
Suy nghĩ giây lát, cô vẫn chọn thành thật: “Cô… Cô ạ, nhà em có người bị bệnh nên em muốn xin nghỉ ở nhà chăm ạ.”
“Ai bệnh vậy em? Có nặng lắm không.”
Ai bệnh ư?
Mặt Đường Ôn đỏ lên trong chớp mắt, ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Hành Niên, anh đang dựa vào tường cười lười biếng, còn nắm tay ho nhẹ một tiếng.
Cô giật nảy mình, vội vàng nhào tới che miệng anh lại.
“Là… Là…”
Nhiệt độ trên người Hứa Hành Niên khá cao, chạm vào anh làm cơ thể cô dường như cũng nóng lên, cô nàng thở gấp cả nửa ngày mà vẫn không nói được nửa chữ.
Đầu dây bên kia vẫn cực kì kiên nhẫn: “Là gì em?”
Trong sự hoảng loạn, cô bắn cho Hứa Hành Niên một ánh mắt cầu cứu, còn anh thì khoanh tay trước ngực, dùng khẩu hình dẫn dắt cô nói từng chữ, từng chữ một: “Người —— giám —— hộ.”
?????
Anh lại bẫy cô!? Lần thứ hai rồi đó!
Buổi phỏng vấn của Hội Học Sinh lần trước anh cũng bẫy cô như vậy!
Nhưng lần này thần may mắn không mỉm cười với cô nữa, vì giọng cô đã thẳng tưng truyền vào lỗ tai cô giáo mất rồi, đối phương khựng lại, hơi khó hiểu——
“Người giám hộ???”
Xưng hô này bình thường cũng không hay dùng mấy…
Đường Ôn nheo mắt lườm người nọ, lén chọc mấy cái lên cánh tay anh, thấp giọng trả lời: “Dạ… Đúng thế ạ.”
Bên kia dừng một chút rồi ôn hòa cười bảo: “À được, mai nhớ đi học đầy đủ, có chuyện gì thì phải gọi cho cô ngay nhé.”
Thấy cô giáo không hỏi đến cùng, Đường Ôn rốt cuộc cũng có thể thở dài nhẹ nhõm một hơi, cao giọng: “Dạ, em cảm ơn cô.”
Cúp máy, cô hừ một tiếng, y chang con cá nóc nhỏ phồng mang trợn má với anh.
Anh dùng ánh mắt chỉ chiếc điện thoại trong tay cô, cà lơ phất phơ: “Tiếp tục đi.”
Đường Ôn nhét bừa điện thoại vào ngực anh, chu môi lên bảo: “Còn lâu còn lâu nhé, anh tự gọi đi.”
Nói xong còn hất tóc một cái cho nó kiêu kì, nhịp dép lê xuống đất mấy bận như đang trút giận, bỏ đi không quay đầu.
Cô cũng biết nóng nảy đó, được không?
Hứa Hành Niên buồn cười nhìn bóng dáng cô dần khuất, khẽ lắc đầu rồi gọi cho chủ nhiệm lớp mình.
Anh là học sinh gương mẫu hiếm có khó tìm, bất kể là thành tích học tập hay các mặt khác đều hết sức xuất sắc, trong mắt thầy cô giáo chính là niềm kiêu hãnh của trường học, rường cột tương lai của tổ quốc.
Thế nên là, cho dù là giáo viên nghiêm khắc đi chăng nữa, nghe anh nói xin nghỉ bệnh cũng gật gù đồng ý ngay: “Nghỉ cho khỏe, nghỉ cho khỏe nhé.”
Hứa Hành Niên: “……”
Vừa kết thúc cuộc trò chuyện thì điện thoại Đường Ôn bỗng rung lên, anh nhìn thử, là Tống Tử San gửi tin WeChat cho cô.
【 Sao cậu không đi học thế? 】
Hứa Hành Niên ngẩng đầu liếc xuống phòng khách dưới tầng, Đường Ôn không biết đã chạy đi đâu mất, phòng khách trống huơ, bèn rũ mắt trả lời tin nhắn giúp cô.
【 xin nghỉ 】
Kiểu trả lời ngắn gọn nhưng rõ ràng này, đích thị là phong cách của anh.
Nhưng Tống Tử San bên kia dường như vẫn chưa nhận ra được gì, rep rất nhanh ——
【 Sao thế, không có việc gì chứ, cần tớ giúp gì không? 】
Vài giây sau ——
【 là anh bị bệnh 】
【 em ấy nghỉ để chăm anh 】
………
Tống Tử San đang lén chơi điện thoại trong tiết tự học, ngón tay bỗng cứng lại, ngẩn ra, hơn nửa ngày mới tiêu hóa được nội dung của hai đoạn tin nhắn này…
Đây đây đây đây đây… Là Hứa Hành Niên sao???
Anh ấy cầm điện thoại Đường Ôn trả lời tin nhắn của mình!!!
Hô hấp cô nàng cứng lại vì khó tin, rồi lại nhìn màn hình mấy lần để chắc chắn là không nhìn lầm ——
Bốn bỏ lên năm thì tính ra cô cũng là người được nói chuyện với học thần rồi đó!?
*
Hứa Hành Niên uống thuốc xong rồi mơ mơ màng màng thiếp đi không biết bao lâu, trong lúc đó chỉ nghe được tiếng Đường Ôn ra vào phòng rất nhiều lần, bước chân rón rén như chú mèo đang ăn vụng.
Anh mơ một giấc mơ rất dài, về kỉ nghỉ hè năm anh học lớp 9, mang Đường Ôn sang chơi nhà bà ngoại.
Điều kiện Internet ở nhà bà ngoại rất kém, cũng không có máy tính, chỉ có một cái quạt trần cũ kĩ kêu kẽo kẹt trên đỉnh đầu. Cô thấy nóng nên chỉ mặc một cái quần đùi dài đến bắp chân, ngồi xếp bằng trên sân liền với ban công, tay ôm nửa quả dưa hấu to tròn, dùng thìa xúc từng miếng một.
Tiếng ve râm ran không dứt, sợi tóc cô dính bên gò má, khuôn mặt trắng nõn như bị hun nóng dưới ánh mặt trời.
Trong sân có một hồ nước nhỏ trong văn vắt, có mấy chú cá tung tăng quẫy đuôi, thỉnh thoảng cô lại rướn cổ dòm xuống, lúc bọt nước bắn lên lại theo phản xạ rụt người về.
Ký ức như bị ngăn cách bởi một tầng thời gian, anh mê man trong cơn sốt, chẳng nhớ nổi những lời ê a ríu rít của cô, chỉ nhớ như in đôi bờ má phồng lên do miệng đầy dưa hấu, y như chú hamster háu ăn.
Nhưng lúc ấy, cô… đang nói gì nhỉ?
Lúc anh bừng tỉnh, cảm giác man mát kề bên mặt, tầm nhìn trở nên nhòe nhoẹt, Hứa Hành Niên nhăn mày, nhẹ nhàng xốc mi, trong mông lung, một đôi mắt sáng rỡ kề ngay trước mặt.
Đường Ôn đang dùng trán mình kiểm tra nhiệt độ trên người anh, thấy anh bỗng nhiên tỉnh lại cũng giật mình, chậm rãi lùi ra một chút, nhưng vẫn còn rất gần.
“Đánh thức anh ạ? Em thấy anh ra nhiều mồ hôi quá nên nghĩ nhiệt độ chắc sẽ hạ xuống, nên mới thử xem một chút…”
Giọng cô be bé, như sợ làm phiền anh.
Hơi thở ấm áp vấn vương bên mặt, anh nhíu mày, vươn tay đẩy chiếc đầu nhỏ kia ra rồi hơi quay mặt sang chỗ khác, ho khan mấy tiếng, khàn giọng ——
“Đừng dựa gần thế, lây bệnh cho em mất.”
“Không sao mà,” cô đặt mông ngồi xuống chiếc ghế để bên mép giường, dùng hai tay chống cằm, âm thanh ngọt dịu dễ nghe vang lên: “Vậy bị cảm cùng nhau là được.”
Hứa Hành Niên ngẩn ngơ, nghiêng mắt nhìn cô.
Cô bẻ ngón tay liệt kê: “Cùng nhau uống thuốc, cùng nhau đi tiêm, cùng nhau xin nghỉ bệnh… À đúng rồi, hồi nãy anh nằm mơ à?”
“…Gì cơ?”
“Em nghe thấy anh gọi tên em… Mỗi tội không nghe được rõ nội dung, nhưng em thấy hẳn là mơ đẹp rồi, vì sau đó anh còn cười nữa.”
Hứa Hành Niên: “……”
Đường Ôn ôm má, sự vui sướng trên mặt chẳng thể che giấu: “Em rất vui, có thể nhìn anh vì mơ thấy em mà cười như vậy… Thực sự là quá may mắn.”
Cô nói vậy, ánh mắt trong trẻo kia và hình ảnh hồ nước thẳm xanh trong giấc mộng như hòa vào nhau, tiến thẳng vào đáy mắt anh không chút trở ngại.
Hứa Hành Niên nhìn chằm chằm cô hai giây rồi im lặng nhắm mắt, nâng mu bàn tay lên che mắt mình lại, cảm giác nhiệt độ cơ thể lại bắt đầu tăng lên, làm ngực anh cũng râm ran nóng rát.
Đúng là muốn mạng ——
Anh luôn bình tĩnh tự tin, chỉ duy nhất khi đứng trước cô, là lòng khó giữ được thản nhiên như thường.
*
Đại khái là tới giữa trưa nhiệt độ mới hạ bớt, ý thức của Hứa Hành Niên đã tỉnh táo hơn phân nửa, mí nóng lên do ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, trong mắt là những tầng sáng chói lóa.
Anh chống người dậy, dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ trên trán —— đã bình thường trở lại.
Anh luồn dép lê xuống giường.
Trên bàn bày ít nước với mấy viên thuốc, có cả sách giáo khoa và sách bài tập của cô, có lẽ nãy giờ cô vẫn luôn ngồi đây trông anh, vậy mà giờ lại chẳng thấy đâu.
Anh rời phòng chậm rãi xuống lầu, tới tầng 1 liền ngửi ngay thấy hương thơm bay ra từ phòng bếp, làm người ta thèm nhỏ dãi.
Cô đang làm cơm trưa.
Anh lặng lẽ đứng im ở cửa hồi lâu, nhìn Đường Ôn đang đứng bên bếp đưa lưng về phía mình, nhàn nhã ngâm nga một giai đoạn nào đó, điệu bộ cầm môi cũng rất ra dáng.
Anh nhẹ chân bước tới.