Đọc truyện Đuôi Nhỏ Thật Ngọt – Chương 68: Tất cả bồng bột của anh đều dành cho em
editor: envi
Anh vốn định ôm từ sau lưng dọa cô chơi, nhưng sợ cô hấp tấp chúi đầu vào nồi thì toi, ngẫm lại cũng đành thôi, chỉ thấp giọng ho nhẹ hai tiếng.
Cô nghe thấy bèn quay đầu, vui mừng ra mặt: “Anh tỉnh rồi ạ?”
“Ừ.” Anh chậm rãi bước tới, nhìn thoáng qua bếp nấu rồi tầm mắt từ từ rơi lên mặt cô nàng.
Cô cười ngốc, trên chóp mũi còn dính chút bột trắng, chẳng khác nào bé mèo hoa vừa mới ăn vụng.
“Nấu gì đó?” Anh nghiêng người dựa vào bệ đá, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau bột mì trên mặt cô đi.
“Cháo thần tiên ạ.”
Lần đầu tiên nghe cái tên kì quái này, vẻ mặt anh hiện lên sự ngờ vực: “Hả?”
“Em tra trên mạng đấy, nghe bảo rất hữu hiệu trong việc chữa phong hàn cảm cúm nên làm theo các bước hướng dẫn để nấu một nồi, nếm thử thấy cũng không tệ lắm, anh muốn thử không?”
“Có.”
“Vậy anh ngồi đi, em múc cho anh một bát.” Cô kéo anh vào phòng ăn, dọn ghế ra bảo anh ngồi xuống rồi lại nhanh chân chạy vào bếp.
Nhìn dáng vẻ cô đeo chiếc tạp dề nhỏ tất bật không ngơi tay, anh cười hỏi: “Cần anh giúp gì không?”
“Không ạ.”
Chẳng bao lâu, cô bưng một cái mâm đi tới, trên đó không chỉ có cháo mà còn mấy món ăn sáng thanh đạm.
“Anh mau nếm thử đi,” Đường Ôn bưng bát lên rồi cầm thìa quấy một lát, đặt bên môi thổi nhè nhẹ, cuối cùng mới đưa cho anh bằng cả hai tay, “Anh cẩn thận bỏng nhé.”
Cháo loãng dưới ngọn đèn như được rắc thêm một tầng sáng óng ánh ngon mắt, nhìn thôi cũng khiến người ta thèm nhỏ dãi. Anh rũ mi nhìn người con gái, đôi mắt trong trẻo: “Anh đang bị bệnh.”
Cô nàng lại không nghe ra ý tứ trong lời anh nói, bèn an ủi: “Ăn xong là khoẻ mà.”
Đầu mày anh cau lại, cố ý rũ vai xuống để bản thân trông thật yếu ớt, giọng trầm thấp: “Em đút cho anh đi.”
“Dạ?” Tay bưng bát của Đường Ôn khựng lại, còn tưởng mình nghe nhầm.
Giọng điệu này, sao nghe chứ như đang làm nũng vậy nhỉ…
Nhìn Hứa Hành Niên đúng là vẫn còn nhợt nhạt thật, sắc mặt xanh xao như tờ giấy, giữa hai đầu mày hiện lên sự uể oải, Đường Ôn đứng đối mặt với anh, thấy dáng vẻ hữu khí vô lực của anh thì không khỏi đau lòng.
Rõ ràng hồi sáng gọi điện thoại vẫn còn có tinh thần vậy mà… Sao càng ngủ càng “héo úa” thế này?
Cô đành phải thỏa hiệp: “Dạ được.”
Cô múc một thìa cháo đưa lên miệng thổi, hơi cong lưng để ngang tầm mắt với anh, đưa thìa qua, miệng nói “A ——”.
Anh lười biếng khẽ tựa vào ghế dựa, hé miệng, cái dáng vẻ chờ được cho ăn này phải gọi là giống Nguyệt Nguyệt như đúc.
Chỉ là Nguyệt Nguyệt đáng yêu hơn anh một tẹo.
Đường Ôn nghĩ vậy.
“Mùi vị thế nào anh?”
“Cũng được.”
So với trình độ nấu cháo hồi trước của cô thì tay nghề đúng là tiết bộ hơn rất nhiều, ít nhất thì không còn là “thảm họa ẩm thực” nữa.
Điều này không phải đồng nghĩa với việc về sau anh sẽ không phải đeo danh hiệu “ông chồng nội trợ” sao?
Cô khom người đút mấy miếng cháo, cảm thấy tư thế này hơi mệt, đang muốn xoay người tìm ghế ngồi xuống thì Hứa Hành Niên bỗng nhiên duỗi tay qua, ôm ngang eo đặt cô lên đùi.
Cô kinh ngạc kêu lên, suýt nữa thì cầm không chắc bát cháo trên tay, ngẩng đầu bất mãn trừng anh: “Anh làm gì thế!?”
Anh nói rất có tình có lý: “Sợ em mệt mà.”
……
Không đúng! Không phải anh đang đổ bệnh nên rất yếu sao!
Ngòn ngọt ngây ngấy một hồi rồi cũng đút xong hết cháo, Đường Ôn để bát xuống, thay đổi một tư thế thật thoải mái ngồi đối mặt với Hứa Hành Niên rồi thò trán qua thử nhiệt độ trên trán anh.
“Không nóng nữa rồi,” cô nàng vui vẻ đung đưa chân, ngồi ngất ngưởng trên đùi anh, “Thấy không, mình em vẫn chăm sóc cho anh được rất ổn mà nhỉ.”
Thực ra sức miễn dịch của anh vốn rất tốt, bình thường chỉ cần uống thuốc rồi ngủ một giấc là không còn vấn đề gì nữa, nhưng nếu cô đã nói vậy thì anh cũng thuận nước đẩy thuyền gật đầu, cổ vũ: “Đúng là không tệ… Có muốn thưởng gì không?”
Đường Ôn lấy lại tinh thần từ trong sự đắc chí, theo bản năng hỏi lại: “Thưởng gì ạ?”
Biểu cảm của Hứa Hành Niên trở nên dịu dàng, một tay đưa ra trước, vòng qua eo cô kéo người về phía mình thêm nửa phần, một tay khác đan chặt vào búp măng nho nhỏ của cô, khoảng cách gần đến nỗi chóp mũi cũng sắp cọ vào mặt cô rồi.
Chụt chụt hả…
Cô hơi khẩn trương ngừng thở, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, chu miệng lên.
Một giây, hai giây…
Nhưng khi nụ hôn chuẩn bị rơi xuống, bụng Đường Ôn bụng bỗng réo lên ùng ục, tấu một khúc dài như đang kháng nghị, lập tức phá vỡ bầu không khí đang hết sức ái muội.
Hai người đều ngẩn ra.
Mặt Đường Ôn đỏ lên, xịch ra một chút, xoa chiếc bụng nhỏ của mình, lí nhí: “… Hình như em… Đói bụng rồi.”
Chỉ lo nấu cơm cho Hứa Hành Niên, còn mình thì vẫn chưa ăn gì…
Hứa Hành Niên: “……”
Lần sau nhất định phải cho ai đó ăn no rồi mới thưởng.
*
Tháng mười hai đổ xuống những trận tuyết lạnh thấu xương.
Nhánh cây gầy gò chẳng chịu nổi sức nặng gãy lìa khỏi thân, theo sau là những bông tuyết ào ào rơi xuống.
Đường Ôn bọc mình trong lớp áo bông dày cộm, đeo bao tay và khăn quàng cổ chắn hơi cả nửa khuôn mặt, chỉ để lộ cặp mắt lúng liếng như nai con ra ngoài, long lanh tựa ánh sao rực rỡ trên bầu trời đêm.
Giờ tan tiết tự học buổi tối, cô với 4,5 bạn học nữa lại căn tin mua đồ, trong căn tin mở máy sưởi nên vào đó cả người thấy ấm áp dễ chịu hẳn lên.
Cô đứng trước kệ để hàng, khuôn mặt nhỏ ngẩng cao, ánh mắt lưu luyến giữa sữa bò Vượng Tử và Yakult hồi lâu, do dự lưỡng lự.
Lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến từ kệ để hàng đối diện, cô theo bản năng nhìn về phía đó, sau khi thấy hai khuôn mặt quen đến chẳng thể quen hơn, cô lập tức kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cảnh tượng kia đúng là cay mắt.
Đường Ôn nuốt nước bọt, bỗng nhiên cực kì muốn lên Zhihu(*) hỏi: Tận mắt nhìn thấy bạn trai ngoại tình là trải nghiệm như thế nào?
(*)Zhihu là một website đặt câu hỏi và trả lời ở của Trung Quốc được ra mắt ngày 26/1/2011.
…… Hoặc là đổi “ngoại tình”(1) thành “come out”(2) có vẻ hợp hơn nhỉ?
(1),(2): Ngoại tình (出轨-chūguǐ) đồng âm với từ bộc lộ (出柜-Chū guì, từ này để chỉ việc công khai mình là LGBT với gia đình, bạn bè)
Ở kệ để hàng bên kia, cánh tay Lục Hoài Sâm đang ôm rịt lấy bả vai Hứa Hành Niên, dáng vẻ thề sống chết không chịu buông tay, giọng thì nhão nhão dính dính: “Mách cho tớ đi mà, tớ phải chuộc lỗi làm sao đây, cậu ấy đã bơ tớ một tiếng rồi… Một tiếng đấy cậu biết không hả! Trước cậu ấy trừ lúc ăn cơm đi ngủ đi học hóng phim ra thì chưa bao giờ bơ tớ những 1 tiếng cả, muốn mạng tớ hay gì.”
Đến ánh mắt Hứa Hành Niên cũng chẳng buồn cho cậu, vẻ mặt viết rõ hai chữ “đáng đời”, tiếp tục chọn đồ uống.
Đang chọn, bỗng nhiên anh thấy Đường Ôn đang đứng bên kia, mắt trợn tròn như quả nho.
Lục Hoài Sâm vẫn đang dính trên người anh thao thao bất tuyệt: “Coi như tớ xin cậu đấy, vụ cược hôm trước xem như tớ thua, BBQ hay hải sản cậu thích gì tớ cũng chiều, mang em gái nhà cậu theo cũng được… Không thì cậu rủ cả ban cũng ok luôn, cậu chỉ cần nói tớ biết lúc Đường Ôn tức giận cậu dỗ em ấy như thế nào thôi.”
Bị điểm danh trong cuộc trò chuyện của hai người kia, cô kêu lên, biểu cảm rất ngốc nghếch, sắp xếp lại nội dung trong lời Lục Hoài Sâm nói.
Anh ấy chọc giận Lạc Nhan sao?
“Không cứu được cậu đâu,” Hứa Hành Niên hất tay cậu ra, lười biếng nâng mí mắt, nhàn nhạt bảo, “Tớ đâu bạn gái cũ.”
Anh nói xong cũng không đợi Lục Hoài Sâm kịp phản ứng đã vòng qua kệ để hàng đi đến cạnh Đường Ôn, nắm chặt bàn tay bé xinh mang bao tay của cô rồi xoa xoa, giọng nói dịu dàng thấp xuống vài độ: “Lạnh không em?”
Đường Ôn lắc đầu, nửa bên mặt cọ tới lui sau lớp khăn quàng cổ, giọng mũi nghèn nghẹn: “Em mặc ấm lắm.”
Lục Hoài Sâm mang vẻ mặt như vừa tìm ra châu lục mới nhìn Đường Ôn, duỗi tay túm lấy nhúm lông tròn trên chiếc mũ liền áo của cô, hỏi: “Em gái nhà cậu đây à?”
Hứa Hành Niên liếc cậu một cái, ném cho cậu một ánh mắt ý bảo “bỏ cái tay ra”, giọng lành lạnh: “Làm sao?”
“À không… Tại tớ sợ em ấy bọc kín mít như này đến cậu cũng không nhận ra luôn.”
Dứt lời, cậu chàng lăm le nhìn em gái nhỏ như sói xám dụ dỗ cô bé quàng khăn đỏ: “Đường Ôn nè, em nói anh nghe xem, bình thường Hứa Hành Niên có hay chọc giận em không?”
Đường Ôn phớt lờ cái liếc mắt của Hứa Hành Niên, ngẫm ngợi rồi nặng nề gật đầu.
Hứa Hành Niên nhấc mi.
Lục Hoài Sâm vui vẻ, tiếp tục xoa tay dẫn dụ: “Thế cậu ấy dỗ em thế nào???”
Dỗ thế nào ư?
Vấn đề này làm Đường Ôn ngây ngốc, suy nghĩ nửa ngày vẫn chẳng nói được gì, chỉ ngơ ngác nói: “… Cứ như vậy thôi ạ, dỗ đó.”
Nói đến đây, Hứa Hành Niên chẳng do dự ôm chầm lấy vai Đường Ôn, hững hờ khoe ân ái: ” Ôn Ôn nhà tớ dễ dỗ lắm.”
?????
Đột nhiên không kịp chuẩn bị đã bị tọng một miệng thức ăn chó.
Lục Hoài Sâm khinh thường khịt mũi, tủi hờn thở dài: “Lần này tớ đụng vào họng súng thật rồi…”
Đang nói dở thì Lạc Nhan đúng lúc đi tới chỗ ngoặt của kệ để hàng với bạn nối khố(*), đụng mặt ba người bên này. Ai cũng sửng sốt, mắt to trừng mắt nhỏ.
(*) Gốc: Tiểu hỏa bạn(小伙伴): Chỉ bạn cùng chơi đùa thời nhỏ
Lạc Nhan cũng không nhận ra Đường Ôn, nhưng nhìn động tác ôm vai của Hứa Hành Niên thì cũng rõ rồi, cười chào hỏi: “Buổi tối tốt lành nhé Ôn Ôn.”
Đường Ôn nghểnh cằm lên, cố gắng chìa mặt ra: “Buổi tối tốt lành ạ.”
Tất nhiên là Lục Hoài Sâm sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội thể hiện nào, lấy hai chai đồ uống trên kệ để hàng rồi lắc lư trước mặt cô ấy: “Lạc Nhan à, cậu muốn uống sữa bò Vượng Tử hay là Yakult?” Nghĩ sao lại nói tiếp, “À quên, hồi chiều cậu uống Yakult rồi nhỉ, uống Vượng Tử nhé, được không?”
Lạc Nhan hơi cúi đầu nhìn kệ hàng dưới cùng, xem xét chốc lát rồi ngồi xổm xuống cầm một quyển vở ghi bìa rất văn nghệ hoa lá cành lên, hỏi người bạn đi cùng: “Cậu nói quyển này à?”
Đúng là hoàn toàn không muốn để ý đến cậu.
Bạn nối khố của Lạc Nhan vẫn luôn nhìn Lục Hoài Sâm, sâu trong lòng cảm thấy dáng vẻ này của cậu trông thật đáng thương, ngẩn cả ra, mãi đến khi Lạc Nhan hỏi lần nữa mới hoàn hồn: “À… Là quyển này.”
Cô ấy gật đầu: “Vậy tớ cũng lấy một quyển giống như này luôn.”
Lục Hoài Sâm: “……”
Thấy hai người chọn xong vở toan rời đi, cậu vội chạy theo sau, dài giọng vô cùng đáng thương:
“Trái tim tớ sắp cằn cỗi như sa mạc rồi, cậu còn không để ý đến tớ nữa là tớ chết khô luôn đấy——”
Đường Ôn: “……”
Cô nghiêng mặt nhìn Hứa Hành Niên: “Anh ấy làm sao thế ạ?”
Hứa Hành Niên cười khẽ, ngón tay thon dài rút một lọ đồ uống ra từ kệ hàng, ung dung trả lời: “Tuổi trẻ bồng bột.”
Dựa vào nội dung cuộc trò chuyện ban nãy của họ, tiểu cô nương dễ dàng nghe ra ý ở ngoài lời của anh, “Ồ” một tiếng.
Trước kia tạo nghiệp, trước sau gì cũng bị nghiệp quật.
“Muốn uống gì nào?” Anh ghé mắt nhìn cô, giúp cô quàng lại đoạn khăn bị rơi xuống.
Cô không hề rối rắm, chép miệng nói: “Muốn uống hết.”
Nhìn anh lấy đồ giúp mình, tiểu cô nương dùng bao tay cọ chóp mũi ngưa ngứa, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy tò mò, bèn nghiêng khuôn mặt nhỏ qua hỏi: “Vậy anh đã từng bồng bột chưa?”
Anh khựng lại, nhét sữa bò Vượng Tử với sữa chua vào ngực cô, nắm tay cô đi về phía quầy thu ngân, vừa đi vừa dịu dàng bảo——
“Tất cả bồng bột của anh đều dành cho em.”