Đọc truyện Đuôi Nhỏ Thật Ngọt – Chương 66: Thưởng cho anh nè
editor: envi
Tuy những lời này là nói với Triệu Cường, nhưng khi anh nói đến câu cuối cùng, ánh mắt ấy như vô tình liếc qua mặt mũi khoan.
Cô ta bị ánh mắt tràn ngập hàn khí của anh dọa sợ, kinh ngạc một giây rồi đánh mắt sang hướng khác, im bặt.
Sắc mặt của Triệu Cường càng méo mó, hắn cắn chặt răng rồi hậm hực bảo với hai người khác: “Đi ——”
Chờ đám người cay cú rời đi, Đường Ôn mới ngơ ngác lấy lại tinh thần, ngửa đầu nhìn Hứa Hành Niên, nuốt ngụm nước miếng, có bao nhiêu mê mẩn đều bày ra hết: “Anh ngầu quá đi.”
Hứa Hành Niên rũ mắt nhìn cô: “Có bị bắt nạt không?”
“Không ạ,” nhìn cô còn vui vẻ vô cùng, “Mặt mũi khoan vừa dọa lôi em ra ngoài dạy dỗ thì anh tới luôn.”
Anh nhíu mày: “Lôi ra ngoài dạy dỗ?”
Cô vội nói: “Không sao đâu, anh yên tâm đi, hồi nãy em cũng định la lên gọi người rồi, cũng không ngốc, biết anh đang ở đây mà.”
“Với lại,” cô nàng nắm chặt tay múa may trong không trung mấy bận, bày ra vẻ mặt rất ư là hung dữ, “Nếu cô ta dám động vào em, em không thiếu cách dạy cô ta đạo lí làm người đâu nhé.”
Hứa Hành Niên: “……”
Học theo cũng nhanh lắm.
Gió lạnh lại thổi đến, tiểu cô nương thấy chân mình buốt run lên, che nửa mặt hắt xì một cái, mấy sợi tóc dài lỏng lẻo trên bả vai bị thổi rối tung.
Hứa Hành Niên vươn đầu ngón tay thon dài giúp cô vén sợi tóc dính bên miệng ra sau tay, giương mắt nhìn tháp đồng hồ: “Mình về đi.”
Tiểu cô nương nhìn xung quanh rồi ngoắc ngoắc ngón tay với anh, ánh mắt trong trẻo như chứa đựng cả dải ngân hà mênh mông: “Anh cúi xuống đi, em có bí mật này muốn nói cho anh.”
Anh nhấc mi rồi hơi cong eo.
“Xuống tí nữa đi ạ.”
Eo anh lại cong thêm chút nữa, để ngang tầm với mắt cô.
Tiểu cô nương dùng hai tay ôm mặt anh, lanh lẹ “chụt” một cái lên trán anh, khuôn mặt tươi trẻ(*) cong cong: “Thưởng cho anh nè.”
(*) Tác giả dùng từ 苹果肌 có nghĩa là làn da trái táo, bên trung thường dùng cụm từ này để khen ngợi những người có làn da đẹp(cre: facebook HÀ LÊ https://.facebook.com/notes/h%C3%A0-l%C3%AA/ph%C3%A2n-t%C3%ADch-body-language-c%E1%BB%A7a-joonyoung/707248559607700/)
Môi cô lành lạnh man mát, thơm lên trán tựa như bông tuyết mềm nhẹ khẽ khàng sượt qua, ngưa ngứa.
Hứa Hành Niên khựng lại, đoạn hỏi: “Thưởng cái gì?”
Vẻ mặt tiểu cô nương hoang mang nhẹ, nháy mắt nói hết sức đương nhiên: “Thưởng anh xuống dưới đi trực với em đó.”
Anh vẫn cong eo như cũ, lại còn dí sát vào mấy phần, giọng khôi hài: “Thế vừa nãy giúp em đuổi người xấu thì không thưởng à?”
Hả??
Chẳng lẽ không tính là một sao?
Đường Ôn gãi gãi vành tai, giọng mềm mại: “Vậy anh còn muốn gì nữa?”
Nghe đến đây, bỗng nhiên anh nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng khều cằm cô, lòng bàn tay khẽ cọ xát môi dưới mềm mại của người con gái, ánh mắt mang theo ý tứ.
Đường Ôn: “……”
Muốn chủ động thơm anh một cái còn phải lén lén lút lút tránh người khác đi, chẳng lẽ anh còn muốn đứng dưới cờ tổ quốc triền triền miên miên???
Cho cô 10 ngàn lá gan cô cũng không dám đâu.
Tiểu cô nương làm như không thấy ý tứ của anh, hai tay lục lọi trong túi áo một hồi rồi lấy ra hai quả cà chua bi, nhét vào tay anh.
“Vậy…vậy cho anh cái này nè, vừa rửa tối qua đó, ngon lắm, cả ngày nay em ăn không dừng được luôn, anh thử xem có ngọt không.”
……
“Anh ăn nhanh đi.” Cô cầm một quả rồi để bên miệng anh, nói “A” ra hiệu anh há miệng.
Anh ngoan ngoãn hé miệng.
Tiểu cô nương cho cà chua bi vào.
“Ngọt anh nhỉ.”
“…… Ừ.”
“Vậy anh ăn quả này luôn đi…”
Lòng Hứa Hành Niên ngũ vị tạp trần.
Anh mà biết sẽ bị hai quả cà chua thối hãm hại thì tối qua còn lâu mới cho cô rửa.
*
Tối thứ năm bất chợt tuyết rơi, hôm sau mở rèm cửa sổ ra, một màu trắng xóa tràn vào khiến tầm nhìn như vỡ thành nhiều mảnh, đến nỗi không mở nổi mắt.
Sáng dậy Hứa Hành Niên thấy đầu hơi choáng, trong trí nhớ của anh, bị cảm đã là chuyện từ lâu lắm rồi, anh khịt mũi, lấy áo lông trong tủ ra thay.
Phòng khách ngập tràn hương thơm quà sáng, anh đến kệ bếp lấy cốc uống nước.
Đường Ôn dụi khóe mắt chưa tỉnh ngủ bước xuống cầu thang, thấy người mặc áo lông bèn hưng phấn lạch bạch chạy tới, bổ nhào lên lưng anh, hai chân khóa chặt khuỷu chân anh, suýt nữa thì làm nước trong cốc tràn ra ngoài.
“Em cũng muốn uống.” Cô ôm cánh tay người con trai, nói xong định sán lại gần, vậy mà Hứa Hành Niên lại tránh cốc nước đi.
“Anh ghét bỏ em sao!?” Tiểu cô nương trừng mắt rồi rướn chân lên cao hơn, cằm gác trên đầu vai anh.
“Anh bị cảm.” Anh dùng một tay đang để không vỗ đầu cô, rồi cầm một chiếc cốc ở bên cạnh lên.
Đường Ôn vừa nghe thế bèn vội vàng trượt xuống, đi dép lê đứng ngay ngắn, mày nhăn thành chữ “Xuyên(川)”: “Có nặng lắm không anh? Có phải tại hôm bữa xuống đi trực với em nên bị nhiễm lạnh không? Em đã bảo là không được xuống với em rồi, anh lại cứ nhất quyết phải đi cùng cơ, anh xem, bị cảm rồi đấy……”
Cô nàng lo sốt vó, tựa như con chim sẻ nhỏ ríu rít không ngừng, anh chỉ đành vươn tay ra bóp khuôn miệng nho nhỏ của cô, niết hai cánh môi lại như mỏ vịt.
“Anh ổn mà, không phải lo.” Anh khẽ cười, đưa cốc nước trong tay cho cô.
Tiểu cô nương nhìn anh xoay người sang chỗ khác pha thuốc trị cảm, tựa vào bàn ngẩng đầu nhìn anh: “Vậy hôm nay anh ra ngoài phải mặc ấm chút nhé.”
Anh gật đầu: “Được.”
“Với cả, nhớ quàng cái khăn hôm nọ em mua cho anh nữa.”
” Ừ.”
“Bao tay nữa, mua hôm đi dạo siêu thị ý, ấm lắm, anh không được quên mang đâu đấy.”
Thấy cô y như bà cụ non thích dông dài, anh không nhịn được bật cười, rũ mắt nhìn cô: “Thế có muốn treo em lên người luôn không, càng ấm.”
Tiểu cô nương nhếch mày, nhấc chân đá nhanh, phồng miệng lẩm bẩm: “Đã bệnh rồi còn thích chơi xấu.”
Mùa đông tuyết rơi rất lạnh, cả khu trường như bị chôn vùi trong sắc trắng.
Vừa đến giờ ra chơi là ai ai cũng nhao nhao xuống chơi ném tuyết, cả sân thể dục tấp nập người.
Đường Ôn vốn không muốn cho Hứa Hành Niên xuống tầng, nhưng anh cứ một hai phải xuống chơi với cô, còn đảm bảo sẽ không cảm nặng thêm cô mới miễn cưỡng đồng ý.
Ai ngờ mới đi đến nơi nhiều người thì Hứa Hành Niên đã bị ai đó ném cầu tuyết tập kích từ phía sau, tuyết lạnh đập lên vai làm khăn quàng cổ tuột ra gần nửa vòng.
Đường Ôn kêu ối, vội vàng dém kĩ khăn quàng cho anh, hùng hổ quay đầu tìm kẻ gây sự.
Tráng Hán vừa nặn xong một quả cầu tuyết, đang định ném tiếp thì thấy ánh mắt Đường Ôn vèo vèo bắn về phía mình, động tác lập tức cứng lại.
Cô nàng y như chú chim cánh cụt nhỏ chắn trước mặt Hứa Hành Niên, ấn đường cau lại thật chặt: “Anh này, anh đừng ném hội trưởng được không, anh ấy đang bị cảm.”
Tráng Hán nghe xong mà thấy trái tim mình tan vỡ, sống đến giờ mà chưa từng có ai nguyện ý đứng trước mặt giúp anh ta che mưa chắn gió đâu.
Khó chịu, muốn khóc.
“Em ơi, cơ thể hội trưởng tốt lắm, cảm này thì nhằm nhò gì đâu, em cứ kệ cậu ấy.”
Ai ngờ anh ta vừa dứt lời, Hứa Hàn Niên liền nắm tay để bên miệng ho khan vài tiếng, mày nhíu lại, giọng còn hơi khàn.
Đường Ôn mang theo vẻ mặt đau lòng vội xoa lưng cho anh, rồi lại ném cho Tráng Hán ánh mắt kiểu “Đấy anh nhìn đi”.
Tráng Hán: “……”
Hình như cuối cùng anh ta cũng biết lí do vì sao mình lại cô đơn lẻ bóng từ trong bụng mẹ rồi.
*
Dù hôm qua đã được Đường Ôn nâng niu lòng bàn tay mà “che chở”, hôm sau Hứa Hành Niên vẫn phát sốt, ba mươi tám độ, trán nóng đến mức làm tay Đường Ôn cũng nóng lên, cô buồn bã thở dài.
“Em đi xin nghỉ hộ anh nhé.” Hôm nay là thứ bảy, tuy không có tiết nhưng theo quy định của trường thì vẫn phải tự học, nên nghỉ học phải xin phép giáo viên.
Anh sốt đến nỗi đầu óc cũng mơ màng, chỉ ” Ừ” một tiếng, sau đó gác mu bàn tay lên trán, nặng nề nhắm mắt lại.
Tối qua mẹ Hứa với dì Cầm đã nói sau khi ăn sáng xong sẽ đi thăm họ hàng xa, đến chạng vạng mới trở về, giờ trong nhà chỉ hai người họ thôi, lúc này Đường Ôn đang nắm chặt di động đứng trên hành lang, có chút khó xử.
Cô thực sự không biết nên dùng thân phận gì để xin nghỉ giúp Hứa Hành Niên nữa.
Giúp việc trong nhà? Nhưng mà giọng cô lại hơi con nít.
Em gái? Nhưng chủ nhiệm lớp Hứa Hành Niên hẳn đã biết anh là con một rồi.
Rối rắm hồi lâu, đến khi Lục Hoài Sâm gửi phương thức liên hệ của giáo viên chủ nhiệm qua WeChat cho cô mà Đường Ôn vẫn chưa nghĩ ra được một lí do hợp lí.
【 Sao thế, không phải là em định lấy tư cách người nhà để hỏi Vũ Đại Lang tình hình học tập của Hứa Hành Niên gần đây chứ? 】
Vũ Đại Lang chính là chủ nhiệm lớp đầu Địa Trung Hải của bọn họ, dáng người không cao lại họ Vũ(*), thế là đám học sinh liền đặt cho thầy cái ngoại hiệu như vậy.
(*) Đại Lang(大郎-cao, lớn).
Đường Ôn nhìn tin nhắn anh ta gửi đến, suy nghĩ giây lát rồi đánh chữ nhanh như bay:
【 Hứa Hành Niên bị sốt… Anh giúp anh ấy xin nghỉ một ngày được không ạ? 】
Bên kia rep khá nhanh:
【 Đại Lang nghiêm khắc cực, chỉ có người nhà gọi điện mới xin nghỉ được, để người khác xin thì còn lâu, cơ mà em cũng coi như là người nhà rồi, chỉ cần em trình bày rõ ràng với Đại Lang tình huống nhà các em biết đâu thầy ấy lại đồng ý. 】
????
Cái gì mà người nhà với không người nhà cơ… Anh ta đang chọc cô mua vui đấy hả?
Đường Ôn cũng lười để ý anh ta, sao chép số điện thoại rồi thoát khỏi giao diện, dán lên chỗ quay số, nhìn chằm chằm dãy số ấy hồi lâu…
Vẫn còn ngượng lắm——
Ngón cái của cô để trên nút gọi chần chừ cả nửa ngày mà vẫn không thể nhấn xuống.
Lúc này phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng mở chốt cửa, cô trầm ngâm nhìn lại thì thấy Hứa Hành Niên đang nhàn nhã đi tới, rồi đứng trước mặt cô, còn thuận tay lấy điện thoại trong tay cô đi.
“Sao lâu vậy?”
Anh mơ mơ màng màng nằm trên giường đợi nửa ngày vẫn chẳng thấy cô đâu nên hơi lo.
Tiểu cô nương cúi đầu, ăn ngay nói thật: “… Vì em không biết nên nói thế nào mới được, rối rắm nãy giờ vẫn chưa gọi.”
Hứa Hành Niên thoáng nhìn giờ, còn 5,6 phút nữa là vào học rồi, lập tức tìm một dãy số trong điện thoại của cô, thản nhiên nói: “Thế xin cho em trước vậy.”
“??????”
Đúng là sáng nay cô có bảo muốn nghỉ học để chăm anh thật, nhưng cũng có bảo anh xin nghỉ hộ đâu!?
Ai ngờ, không chờ cho cô kịp phản ứng, anh đã gọi đi mất rồi——
Tác giả có lời muốn nói: Chúng sinh toàn khổ, mà em lại có vị cà chua pi ~
Nếu tôi đổi văn án thì các bạn thấy sao?…