Đọc truyện Đuôi Nhỏ Thật Ngọt – Chương 65: Mày có tin là tao không thiếu cách dập mày nát bét không
editor: envi
Khâu Nhạc: “……”
Khoe khoe khoe, chỉ có khoe là giỏi!
Tiểu cô nương cũng không kẻ tung người hứng khoe ân ái với anh mà vô cùng chuyên nghiệp lượn vòng lên nhìn đầu xe điện của Khâu Nhạc, hỏi: “Biển số xe của anh đâu ạ?”
“Không có hả???” Cậu ta trừng mắt, cũng lên trước xem thử, đôi con ngươi đảo quanh, “… Thôi xong, chắc là rơi ở đâu mất rồi.”
Đường Ôn rút giấy phạt từ trong ngực Hứa Hành Niên ra, vẻ mặt nghiêm túc: “Đàn anh, dựa theo quy định, không có biển số xe trừ 2 điểm.”
Lớp 11A1 luôn là tập thể ưu tú nhất khối, chưa kể chủ nhiệm lớp họ còn có tiếng nghiêm khắc, từ thành tích học tập đến chất lượng nề nếp đều phải giành đứng nhất, nếu bị trừ 2 điểm thì trăm phần trăm sẽ bị gọi xuống văn phòng uống trà.
Nghĩ đến ông thầy Địa Trung Hải nói nhảm số hai không ai số một là tai cậu ta đã muốn nổ tung.
Khâu Nhạc đứng thẳng, nhìn vẻ mặt hết sức cương trực công chính của Đường Ôn, nuốt nước miếng rồi lại lập tức nheo mắt không ngừng bắn tín hiệu cho Hứa Hành Niên.
Tình anh em có bền lâu không phụ thuộc hết vào một câu của cậu thôi đó.
Thế mà người kia vẫn dửng dưng trước tín hiệu của cậu ta, lười nhác đứng một bên, tay đặt dưới mũ liền áo của tiểu cô nương, mí mắt cũng chả buồn nhấc.
Khâu Nhạc: “……”
Cậu ta liếm môi, cười hề hề rồi quyết tâm giãy giụa tìm đường sống: “Anh bảo, anh với Hứa Hành Niên học chung lớp, em trừ điểm anh khác nào trừ điểm cậu ấy không… Thế thì ảnh hưởng đến đóng góp của bọn anh cho tập thể lớp!”
Quả nhiên sau câu này, trên mặt Đường Ôn liền hiện lên sự rối rắm, quay đầu nhìn Hứa Hành Niên.
Đối phương không nói một lời, chỉ nhẹ nhàng đặt bàn tay khô ráo lên đỉnh đầu cô, lẳng lặng rũ mắt nhìn cô chăm chú.
Tiểu cô nương lại gãi tai quay đầu, suy nghĩ một lát song vẫn giơ tập kiểm tra ra trước mặt cậu ta, kiên định nói: “Anh cứ kí tên đi ạ, đây là quy định nhà trường, không có chuyện thiên vị đâu ạ.”
Hứa Hành Niên nhẹ cong môi, có vẻ rất hài lòng với quyết định này.
Khâu Nhạc xịu miệng, trong lòng lại không nhịn được nghĩ —— xét trên phương diện công tư phân minh, hai người này giống nhau thật.
Bả vai cậu ta trùng xuống, chỉ đành nhận quyển vở đưa tới, chậm chạp kí tên mình lên đó rồi đưa cho cô: “Đây.”
“Cảm ơn anh ạ.” Tiểu cô nương cười sung sướng, tất cung tất kính nhận vở, sáng mắt ngắm nghía một phen.
“……”
Vẻ mặt Khâu Nhạc rơi vào mơ hồ.
Sao cậu cứ có cảm giác như thần tượng kí tên cho fan vậy?
Chờ Khâu Nhạc đi xa, chuông vào học cũng inh ỏi vang lên, sân trường lặng như tờ, người gác cổng trong phòng bảo vệ hấp tấp chạy vội vào toilet trong khu dạy học.
Hứa Hành Niên để cốc trà sữa lên môi cô, nhẹ bảo một tiếng, tiểu cô nương lập tức ngoan ngoãn chìa cổ ra uống trà sữa, đến khi ống hút vang lên tiếng khịt khịt mới nhả ra.
Vị trà sữa thơm ngọt tràn ngập trong khoang miệng, cô nuốt ngụm cuối cùng, liếm mép, toét miệng cười: “Ngọt quá đi.”
Xong còn vỗ chiếc bụng nhỏ của mình: “Dạ dày cũng ấm hẳn lên.”
Hứa Hành Niên cũng duỗi tay sờ bụng nhỏ của cô, câu môi cười khẽ: “Phải là tròn vo mới đúng.”
Đường Ôn trợn trắng mắt, không chút khách khí vỗ rớt tay anh.
Trà sữa đã uống hết, anh cầm cốc giấy trong tay nhìn khắp một lượt, ánh mắt dừng lại trên chiếc thùng rác xa xa, tay đút túi đi qua đó.
Gió đêm nổi lên, thổi nhẹ qua xương quai xanh mang theo hơi lạnh ập đến. Đường Ôn rụt rụt ngón tay đã đông cứng, nhón chân nhìn đồng hồ, chỉ mong kim giây có thể nhích nhanh thêm chút nữa.
Trong ban đã quy định, đứng trực thêm khoảng 10 phút sau giờ đánh chuông là có thể về.
Lúc cô đang nghĩ vậy, từ phía cổng trường cách đó không xa có một đám người ồn ào đi vào, đi đầu là hai nam sinh treo trên miệng toàn lời rắm thối, theo sau là 3 nữ sinh, ai cũng lớn giọng, năm người nghênh ngang tiến vào.
Đường Ôn tập trung nhìn kĩ, hơi giật mình, trong đám người này có cả mặt mũi khoan nữa, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Sau hôm đi leo núi cô cũng chưa gặp lại mặt mũi khoan lần nào, đợt trước có nghe Trịnh Mạn Mạn nói cô ta với Trần Ngang đã sớm chia tay rồi, giờ ở Nhất Trung không ai “kê” cô ta nữa, chắc đang tìm người mới(*) đây.
(*) Từ gốc là 下家, theo mình tìm hiểu từ này chỉ lượt của người tiếp theo trong trò chơi hay ván bài,… Ai có cách dịch hay hơn thì cmt nhé.
Đường Ôn xoa xoa chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, nhàm chán thầm nghĩ không biết cô ta đã đổi sang dùng hãng son khác chưa…
Thấy bọn họ ngang nhiên đi thẳng đến khu dạy học, Đường Ôn bất giác nuốt nước bọt, ôm cặp kẹp bước nhanh qua đó, chắn trước mặt họ.
“Bạn học,” giọng cô vốn nhỏ nhẹ và mềm mại, y như kẹo bông gòn xoắn tròn từng vòng, giọng điệu ôn hòa nhưng nghiêm túc, “Bây giờ là 6 giờ 54 phút, các bạn đến muộn bốn phút, phải kí tên lên giấy phạt.”
Dứt lời, cô đưa bút về phía người đứng đầu.
Bọn họ dừng chân, nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Thực ra Đường Ôn cũng hơi sờ sợ, vì tên nam sinh mồm ngậm cỏ đang đứng trước mặt cô đây trông quá dọa người.
Sự dữ tợn toát ra từ người tên đó khác hoàn toàn với Tráng Hán, đúng là ban đầu Đường Ôn cũng cảm thấy Tráng Hán đáng sợ thật, nhưng sau khi tiếp xúc một thời gian cô lại thấy anh ta rất đáng yêu.
Trong khi đó, trong mắt tên này tràn đầy sự táo tợn, chưa kể cái dáng vẻ khinh khỉnh(*) kia như kiểu không xem người khác ra cái đinh gỉ gì, đúng chuẩn kiểu cách của một tên choai choai bẩn tính.
(*) Từ gốc là Điểu tạc thiên (屌炸天): là một từ lưu hành trên mạng TQ, có ý hình dung người kia rất lợi hại ở phương diện nào đó hoặc là một sự kiện nào đó khiến người ta kinh ngạc.(cre: editor Sahara)
“Ký tên cái giề?” Tên kia khinh thường hừ mũi, liếc nhìn mặt mũi khoan, mặt mũi khoan cũng hơi kinh ngạc, cứ tưởng người trong Hội Học Sinh không có gan chắn đường đâu, cô ta nhìn kĩ rồi bỗng nhiên nở một nụ cười âm dương quái khí——
“Úi giời, tưởng ai, chẳng phải bạn gái của Hứa Hành Niên đây thây?”
Trời tối quá nên Đường Ôn cũng nhìn không thấy rõ cô ta lại đắp lên mặt mấy tấn phấn, chỉ cảm thấy mùi nước hoa nồng nặc xộc thẳng vào mũi, nồng đến mức cô phải nhăn cả mày.
Tên cầm đầu tên Triệu Cường, tay đúi túi “khụ” một tiếng kiểu cách, thuận mồm khạc đờm xuống đất: “Hứa Hành Niên? Là cái tên thành tích xuất sắc nhất trường mấy người hả?”
Tên này không phải học sinh Nhất Trung?
Mặt mũi khoan tiếp lời: “Cường ca, cậu quen hả?”
“Nghe qua rồi…” Mồm thì nói, đầu thì ghé sát vào săm soi Đường Ôn, vẻ mặt rất lưu manh, “Không nhờ một thằng mọt sách mà cũng kiếm được con ghệ(*) ngon nghẻ phết.”
(*) Từ gốc là 馬子là tiếng lóng dùng để chỉ bạn gái( người yêu) nhưng mang sắc thái thiếu tôn trọng, xúc phạm.
Mùi thuốc lá hôi rình làm cô không kìm được ho khan vài tiếng, che mặt thoáng lui về sau hai bước.
Mặt mũi khoan rất biết chớp thời cơ, nhìn quanh quất rồi níu lấy cánh tay tên kia nũng nịu: “Cường ca, con mất nết này trước nó cố ý gây sự với em, làm em bực chết đi được. Nhân lúc không có ai tụi mình lôi nó ra ngoài dạy dỗ cho ra trò đi, giờ bảo vệ cũng không có đây, tránh cổng giám sát ra là được.”
Bạo…… Bạo lực học đường???
Đường Ôn lớn vậy rồi nhưng chưa từng chứng kiến chuyện bạo lực học đường bao giờ, tuy ở trường cấp 2 cũng có mấy thanh niên ất ơ cả ngày chỉ thích đi gây gổ, nhưng tính cô luôn an phận thủ thường, chưa từng chọc đến ai bao giờ.
Vừa nghe mặt mũi khoan nói “lôi nó ra ngoài dạy dỗ cho ra trò”, trong đầu cô lại nhớ đến vụ ẩu đả của học sinh cấp 3 được đưa lên bản tin, lưng cô lạnh buốt, chân cũng mềm nhũn.
Trong đám người này còn có cả Tề Lâm Lâm học chung lớp với Hứa Hành Niên, nghe thế, cô ta vội vàng rướn người lên túm lấy tay áo Triệu Cường: “Không tốt lắm đâu Cường ca.”
“Làm sao?”
“Hứa Hành Niên là thành viên của Hội Học Sinh, không phải người dễ chọc đâu.”
Triệu cường nghe xong lập tức không vui, cực kỳ khinh thường văng mồm chửi tục: “Cùng lắm cũng chỉ là thứ đồ bỏ chỉ biết vùi đầu đọc sách, có gì ghê gớm chứ?”
Thằng nhãi vừa dứt lời, từ cột cờ phía sau liền truyền đến một tiếng cười lạnh cực thấp, ngay sau đó là một giọng nói lạnh lẽo——
“Có gì ghê gớm hả?”
Mọi người ngẩn ra, theo bản năng cùng nhìn về phía giọng nói phát ra ——
Hứa Hành Niên mím chặt môi, đôi mắt trong màn đêm tĩnh mịch sâu như mực, như ẩn chứa những cơn sóng đang cuộn trào.
Anh lững thững đi tới, chắn Đường Ôn phía sau mình.
Ánh mắt thăm thẳm nhìn Triệu Cường chằm chặp, trong giọng nói mang theo uy hiếp, tựa như đốm lửa lan ra khắp đồng cỏ, gằn từng câu từng chữ: “Mày cứ thử xem——”
“……”
Cái liếc mắt kia lạnh như băng, y như lưỡi dao sắc lẻm đâm trúng ngực Triệu Cường, cái nhìn gắt gao khiến sự chột dạ dâng lên từ tận dưới lòng bàn chân.
Những người khác cũng bị dọa rùng cả mình, im thin thít. Đường Ôn thì ngẩn ra, dường như trước giờ chưa từng nghe qua ngữ khí này ở anh.
Nhưng gì thì gì Triệu Cường cũng là dân côn đồ, hắn mím môi, lá gan lại to ra, hùng hùng hổ hổ: “Mẹ mày, biết bố mày là ai không!?”
Hắn ta học trường nghề phía đối diện, rảnh rỗi không có gì làm là lại mò sang Nhất Trung kiếm chuyện, mấy vụ choảng nhau trong Nhất Trung chẳng vụ này là vắng mặt hắn cả, cơ bản là chưa nghe qua cái gì mà Hứa Hành với chả Niên.
Vậy mà người kia nhìn cái điệu bộ ảo tưởng tuổi dậy thì(*) giai đoạn cuối của hắn lại chẳng thèm quan tâm, duỗi tay rút giấy phạt Đường Ôn đang cầm, phong khinh vân đạm nói: “Là học sinh trong trường thì kí tên, không phải thì cút.”
(*) Chūnibyō (中二病(trung nhị bệnh) hay chuunibyou là một từ lóng xuất phát từ, chỉ chứng tâm lý thường xảy ra với các thiếu niên đang trong tuổi dậy thì, khoảng năm 2 Trung học cơ sở (hay “sơ trung” theo cách dịch của tiếng Việt, chính xác là “trung học” theo hệ thống giáo dục Nhật Bản). Cách nói “bệnh” trong “Trung nhị bệnh” thực ra không chính xác, các yêu cầu nghĩa y học của bệnh hay rối loạn tâm thần là hoàn toàn độc lập với định nghĩa này.Tại Việt Nam, Chūnibyō còn được gọi là “hội chứng tuổi dậy thì”, “hội chứng tuổi teen” hay “hoang tưởng tuổi dậy thì” (Wikipedia)
Vẫn dám ngang à?
Triệu Cường giận sôi máu, cũng chẳng màng đây là trường Nhất Trung quản lí nghiêm ngặt gì nữa, nắm tay định nện lên mặt anh một quyền.
Nắm đấm giận dữ vung lên, nhưng còn chưa đụng được đến một cọng lông của Hứa Hành Niên thì đã bị anh nhanh tay lẹ mắt chế trụ.
Một trận giằng co.
Hứa Hành Niên nhíu chặt mày, sự tức giận hiện rõ trong đôi mắt, gân xanh trên mu bàn tay trắng nõn nổi lên, anh dùng thêm sức, vặn xương Triệu Cường kêu răng rắc.
Mãi đến khi hắn xuýt xoa kêu đau, anh mới buông ra.
Mặt Triệu Cường nghẹn đỏ, chửi nhỏ một tiếng, thõng tay xuống giãn cơ.
Ngược lại, mặt Hứa Hành Niên vẫn không đổi sắc, cầm bút khẽ nhìn lướt qua Tề Lâm Lâm trong năm người, đưa giấy phạt cho cô ta, giọng lạnh lẽo: “Ký tên, về lớp học.”
Tề Lâm Lâm hơi thảng thốt, cô ta biết, nếu động tay động chân thật thì Hứa Hành Niên có thể tẩn cho Triệu Cường nằm liệt dưới đất đến mẹ để cũng không nhận ra, lập tức cầm lấy giấy phạt ký tên đàng hoàng rồi chạy vào khu dạy học.
Mặt mũi khoan vẫn còn không phục, hừ một tiếng, đỏng đảnh kí tên.
Cô ta không ngờ Triệu Cường lại nhát cáy như vậy, cứ tưởng sẽ giúp cô ta đòi lại thể diện cơ.
Nam sinh dáng người loắt choắt đứng sau Triệu Cường cũng chỉ là cái thùng rỗng, thở cũng không dám thở mạnh.
Còn một nữ sinh Hứa Hành Niên không quen, chỉ nhớ mang máng là có gặp qua ở quán trà sữa, từ cách ăn vận và trang điểm có thể nhìn ra cô ta không phải học sinh Nhất Trung nên anh chỉ hờ hững liếc qua, không nói chuyện.
Cuối cùng, tầm mắt anh lại rơi lên người Triệu Cường, giọng nói lạnh băng không mang chút độ ấm ——
“Không cần phun mấy lời bố láo bố toét, tao không rảnh chơi với mày, còn nếu mày thích ném đá giấu tay thì… Mày có tin là tao không thiếu cách dập mày nát bét không.”
Với sản nghiệp đồ sộ của nhà họ Hứa, căn bản là anh chẳng cần dùng đến nắm đấm để giải quyết vấn đề.
Tác giả có lời muốn nói: Khả năng bảo vệ vợ của bạn học Hứa
Cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện ~ moah moah