Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 18
Chỉ còn 2 mẹ con Nam Nam ở lại:
-Ông Peter là 1 người đàn ông rất tốt bụng… Vào lúc tuyệt vọng nhất, vào lúc ko còn nơi nào để nương tựa, thì mẹ đã gặp ông ấy… Ông ấy đã ẹ 1 cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa biết bao… Mẹ đã chọn đi hết cuộc đời cùng ông ấy, mẹ biết con sẽ………….
-Ko_ Thằng nhox ngắt lời bà Cầm Vi_ chỉ cần mẹ vui vẻ là đc rồi, con sẽ luôn chúc phúc và ủng hộ mẹ…..
– Mẹ_ Bà Cầm Vi bật khóc……_ Con đã thật sự trưởng thành rồi…..
Thằng nhox khẽ dựa đầu vào vai mẹ… cảm giác thật ấm áp….
Chợt… Bà Cầm Vi lại lên tiếng:
-Mà…. cô bé đó…. bạn gái của con thật là dễ thương, con hãy gửi lời cảm ơn của mẹ đến cô bé ấy…. Con trai của mẹ đã thật may mắn vì tìm được người con gái như thế làm bạn gái….
-Bạn gái? Sao cơ ạh???_ Thằng nhox giật mình…
-Ùh! Cô bé đó thật là đáng yêu và thánh thiện….. phải biết yêu thương trân trọng đó đấy nhé… Đừng để đến khi ko được nhìn thấy nó lại nhớ, lại mong, lại lo lắng…._ Những lời nói vô tư của mẹ khiến thằng nhox suy nghĩ…..
* * * * *
Sau mấy ngày vui chơi xà láng ở Hồng Kông, bây giờ 2 đứa lại đang đứng ở sân bay:
-Anh còn muốn ở thếm với mẹ phải ko? Nhìn cái mặt là tôi biết liền àh!!!_ Nó vui vẻ nhìn thằng nhox, chuyến bay từ Hồng Kông về Việt Nam sắp khởi hành… nó biết thằng nhox vẫn còn muốn ở lại….
-Cảm ơn cô
-Cái gì!!!_ Nó ngạc nhiên nhìn thằng nhox_ Tại sao cảm ơn tôi
-Vì tất cả, những gì cô giúp tôi….. Ngốc ạh_ Thằng nhox khẽ cười dúi đầu nó…. Ko hiểu sao lúc này người khác chê nó ngốc… nó lại thấy vui… Ko hiểu sao lúc này dúi đầu người khác… thằng nhox lại cảm thấy xao xuyến……
* * * * *
Nó trở về Việt Nam, cụ thể là về nhà mẹ Năm sau bao ngày vất vả ở Hồng Kông.
vì trên đường về, nó có gọi điện báo trước ẹNăm nên đã có 1 sự chuẩn bị trước ở nhà( nó mượn được cái điện thoại của thằng nhox lúc trên máy bay)……
Vẫn vị tài xế hôm chở nó từ nhà ra sân bay hôm nay lại trở nó từ sân bay về nhà…
Nó kéo đống hành lí cồng kềnh vào nhà với 1 tâm trạng hơn hở… 2 mắt nó nhắm lại và suy nghĩ miên man nên cũng chẳng để ý là đang có 2 hàng vệ sĩ đang đứng 2 bên đường nó đi….
Vào đến nhà:
-Mẹ Năm thân yêu!!! Con đã trở về nguyên vẹn…._ Nó toe toét miệng cười và mở mắt ra…..- Cô Vũ Mai!!! _ Nó thốt lên khi nhìn thấy bà Vũ Mai đang đứng trong nhà nó cùng với 1 người đàn ông nào đó nữa (Bố mẹ nó cả mà…)_ Trong đầu nó nảy ra vô vàn ý nghĩ “Chết rùi!!! Sao cô Vũ Mai lại ở đây!!! Ko lẽ tại vì chủ nhật mình ko đến làm việc tại nhà hàng nên…..”
-Mi Ni!!!_ Bà Vũ Mai lên tiếng, một cái gì đấy nghẹn đắng trong cổ họng khiến bà lại ko nói được nữa….
Mẹ Năm biết điều đó:
-Mi Ni àh_ Mẹ Năm lên tiếng…. Con biết ko? Con ko phải là trẻ mồ côi! Thực ra con có cha mẹ…. cha mẹ con chính là những người này…._ Mẹ Năm chỉ vào bà Vũ Mai và ông Đồng Quân
Mi Ni sững người, túi đồ trên tay nó rơi xuống đất!!! Co Vũ Mai là mẹ của nó!!!! Thảo nào mỗi khi gặp cô ấy đều có 1 cảm giác rất lạ…
Nước mắt nó bỗng rơi ra, nó oà lên khóc như 1 đứa trẻ….
-Có thật ko hả mẹ Năm!!! Họ là bố mẹ của con sao……. Bố mẹ bố mẹ…. con đã từng rất muốn được gặp bố mẹ_ nó chạy lại ôm chầm lấy 2 vợ chồng bà Vũ Mai….. Nó vui lắm… nó bất ngời lắm… nó chỉ cần được như thế này là đủ… nó chẳng cần biết thêm gì cả…. niềm hạnh phúc của nó chỉ đơn giản là thế…. chỉ cần nó được ôm bố mẹ.. biết họ là ai.. thế là đủ… đủ làm rồi…. Giọt nước mắt lăn dài trên má tất cả mọi người… Như chưa hề có cuộc chia ly……