Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 19
Ngay sau hôm ấy…. Nó phải dọn đồ lên đường ra đi khỏi nhà mẹ Năm thân thương để đến với cuộc sống vốn dĩ nó phải sống từ 17 năm trước…. Nhất Nam là người buồn nhất…. Bởi vì ko chỉ là tình cảm thông thường… với Mi Ni, Nhất Nam còn có 1 thứ tình cảm lớn hơn cả thế rất nhiều…..
Mi Ni ra đi…. nhưng lòng nó luôn tự nhủ sẽ thường xuyên về thăm mẹ Năm, Nhất Nam, và các em……..
Hôm nay… cụ thể là vào buổi sáng… là ngày đầu tiên nó chuyển đến toà lâu đài của bố mẹ…. và cũng là ngày đầu tiên nó chính thức ĐƯỢC LÀM CÔNG CHÚA…..
Chiếc xe hơi xịn dừng lại, nó rụt rè nắm tay bố mẹ bước vào…. Tất cả người làm đã đứng xếp hàng sẵn thành hàng dài từ ngoài cổng tới tận bên trong, và khi nó đi tới…. như 1 kịch bản đã định trước, họ đều cúi đầu và đồng thanh:
-Xin chào tiểu thư! Chào đón tiểu thư trở về……
Và sau đó là một tràng vỗ tay giòn giã pháo bông nổ ra…. bố mẹ nói với nó đây là màn chào hỏi mở đầu… vậy mà nó thấy giống như là màn đón tiếp những vị nghị sĩ quốc hội trên TV vậy đó……
Sau màn chào hỏi mở đầu đó, mẹ cho 1 người làm nhỏ tuổi đưa nó lên phòng….. Toà lâu đài quá rộng lớn: Rẽ trái, rẽ phải, lên trên, lên trên, xuống dưới, rẽ trái, rẽ trái, ……… đi hoài chóng hết cả mặt mới đến nơi…. Một căn phòng có cánh cửa hình trái tim màu hồng hiện ra trước mắt nó. Trên cửa là dòng chữ “Mi Ni room” lấp lánh kết từ những hạt “đồ chơi”(theo nó nghĩ), nhưng thực chất đó chính là những hạt bạc do bô mẹ nó tự tay gắn lại….
Người làm mở cửa cho nó vào trong, thật ko thể tưởng tượng nổi, căn phòng ko còn là căn phòng…. Nó rộng lớn đến gấp đôi cái nhà của mẹ Năm….
Mẹ Vũ Mai rất chu đáo, bà đã hỏi mẹ Năm tất tần tật các sở thích của Mi Ni nên căn phòng trang trí hoàn toàn theo phong cách Mickey_ nhân vật hoạt hình yêu nhất của nó Một bể lớn đựng toàn những que kẹo Chupa Chups đủ hương vị….. Ngoài ra…. Ở giữa phòng là 1 cái giường lớn chăn ga gối đệm toàn Mickey, xung quanh cũng toàn là gấu bông hình Mickey…. Trên bàn trang điểm cũng in hình Mickey… cạnh đó là 1 cái bể đựng toàn những chiếc kẹp tóc xinh xinh hình Mickey….
Mi Ni vớ lấy 1 nắm trong số đó, giơ ra trước người làm:
-Tất cả những thứ này đều là của….
-Của tiểu thư ạh!_ Cô bé người làm nhanh nhẩu đáp
-Hi! Gọi tiểu thư cứ làm sao ấy… mình cũng mới 17 tuổi, bạn bao nhiêu rồi?_ Nó hỏi cô bé người làm
-Dạ tiểu thư em 16 ạh!
-Hi… zậy là nhỏ hơn rùi… kêu chị em đi….
-Ko được đâu thưa tiểu thư… Tiểu thư đừng như thế, quản gia mà nghe thấy sẽ ko tha cho em…
-Ùh! Thôi được… vậy mình làm quen đi nha… chắc em biết tên chị rồi….. còn tên em… mà coi như đây là quà ra mắt của chị ha…_ Vừa nói nó vừa kẹp 1 cái kẹp tóc xinh nhất trong số những cái trên tay nó vào tóc cô bé rồi dúi tất cả chỗ còn lại vào trong túi cô bé đó.
-Tiểu thư…._ Cô bé người làm tròn xoe mắt ngạc nhiên nhìn nó
-Đừng ngại… nhiều thế này thì chị làm sao dùng nổi hết chứ…. ko sao đâu… mà em tên gì…
-Dạ… tiểu thư… em là Lí Tú ạh
-Lí Tú, cùng họ với chị nè…._ Nó nhìn cô bé người làm thiện cảm… cô bé người làm nhìn nó… ánh mắt đầy ngưỡng mộ và cảm kích:
-Tiểu thư thật gần gũi… y như phu nhân vậy… tiểu thư đẹp và dễ thương cứ như công chúa í
Nghe người khác khen, nó zui quá chẳng biết làm gì ngoài cười
Chợt, Lí tú như nhớ ra một điều gì đó, vội đi lại kéo 1 tấm màn che ra…. Và woa woa woa… Phải gọi là một shop thời trang hiện ra luôn trước mắt nó…. Thực ra đằng sau tấm màn che Lí Tú vừa kéo ra chính là 1 phòng thay đồ riêng mà mẹ đã chuẩn bị riêng cho nó…. Với ko kể xiết bao nhiêu là thứ trang phục trang sức mũ nón giày dép…vvv ở trong đó…… Tất cả cứ như là dành cho 1 công chúa… mà chính nó là công chúa mà…
Lí Tú biết sự ngạc nhiên trong bộ dạng của tiểu thư, liền lên tiếng:
-Tiểu thư àh! Tất cả đều dành cho tiểu thư đấy! Những thứ này đích thân chủ tịch và phu nhân đã ời những nhà thiết kế nổi tiếng nhất làm tặng riêng cho tiểu thư….
-Cho chị sao?_ Nó tròn xoe mắt … ko thể tin được…._ Nhưng mà có một điều_ Nó rụt rè_Tại sao nhiều váy thế này
-Hi hi!_ Lí Tú nhìn cái bộ dạng nghệt đi của nó khẽ che miệng cười_ Tiểu thư xưng chị em ở đây thôi nha, chứ đừng gọi ở chỗ khác là chết em đấy… Mà váy nhìu thế này là do phu nhân bảo họ làm thế… những tiểu thư danh giá thường mặc váy là chủ yếu mà…
-Vậy ư?_ Thế là nó khổ rồi
-Vâng thưa tiểu thư. Àh… Bâygiờ mới tiểu thư xuống dùng bữa… Phu nhân dặn sau khi đưa tiểu thư lên phòng thăm quan xong thì xuống nhà ăn dùng bữa… Chắc nhà bếp đã chuẩn bị xong rồi……
Nói rồi Lí Tú lại dẫn Mi Ni đi xuống… trong đầu nó thầm nghĩ… “Lại tiếp tục trèo cầu thang vượt ngõ ngách tiếp rồi… chuyến này phải nhờ mẹ vẽ lại bản đồ căn nhà này ình mới được…”
* * * * *
Xuống đến phòng ăn, nó đang nhảy tót vào bàn thì một người phụ nữ vừa lùn vừa béo ngăn nó lại… nhẹ nhàng kéo từ từ ghế ra:
-Thưa tiểu thư_ Bà ta lên tiếng_ Phải đi đứng và hành động nhẹ nhàng thôi ạh….
Bố mẹ của nó đã ngồi sẵn ở đó, nó nhìn họ với ánh mắt cầu cứu như muốn hỏi : “Bố mẹ ơi? Cái người vừa lùn vừa béo này là ai zậy????”…. Mẹ nó biết ý:
-Mi Ni àh! Đó là bà quản gia Liain Tâm… quản gia đã làm việc suốt mấy chục năm cho nhà mình đấy_ Và mẹ còn nói nhỏ vào tai nó 1 câu khiến nó rùng mình…- Bà ấy rất khó tính… con chắc sẽ gặp nhiều răc rối đấy… Bà ấy có mối tâm giao rất tốt với ông nội… Trong nhiều chuyện bố mẹ vẫn phải nghe theo bà ta….
Và quả nhiên là như vậy… Trong bữa ăn hôm ấy, bà Liain Tâm đã khiến nó….zzzz:
-Tiểu thư…. ăn nhẹ nhàng thôi chứ!
-Tiểu thư… Ko nên cho quá nhiền đồ vào trong mồm như thế
-Tiểu thư… Đang ăn ko nên nói chuyện………………..vvvvv
Ôi! Nó hết quay sang nhìn bố, nhìn mẹ, nhìn Lí Tú, nhìn tất cả người làm đằng phía sau rồi chỉ biết nhăn mặt mà….. “Tiểu thư, … khi ăn uống ko nên nhăn mặt”_ Ax ax, cái này mà cũng bắt bẻ nữa …..