Bạn đang đọc Được Làm Công Chúa: Chương 17
Tối, nó hồi hộp thấp thỏm mong chờ thằng nhox sẽ sang phòng và nói với nó sẽ đi đến buổi tiệc
Nhưng đợi hoài… đợi mãi… đợi lâu lắm rồi…. đợi đến dài cả cổ mà cũng chẳng thấy gì… _ “Tuyệt vọng mãn tính”_ Nó leo lên giường định đánh 1 giấc rồi ngày mai sẽ đòi về Việt Nam và chuyến đi này xem ra…… nhưng…. Nó mới vừa lôi gối lại thì bỗng cửa phòng mở tung ra… gần 10 người phụ nữ gì đó tay ôm thùng ôm hộp tiến lại gần chỗ nó….. Như là phản xạ…. –A aaaaaa…………..aaaa…a!_ Nó la lên….
Một người phụ nữ trong số đó vội vàng lấy tay bịt mồm nó lại:
-Ko được la…… Chúng tôi chỉ làm theo lệnh của thiếu gia….
-Lệnh… thiếu gia…. anh ta…. ….. các người… lệnh gì cơ chứ…. định làm thịt tôi sao_ Nó hoảng hốt
-Ko!_ Một người phụ nữ khác lại lên tiếng…. Chúng tôi đến đây để trang điểm cho cô….
“TRANG ĐIỂM”_ Nó mắt chữ “O”, mồm chữ “A” ko thể ngạc nhiên hơn….. còn chưa hiểu một cái xíu xìu xiu gì hết thì một người phụ nữ nữa lại tiếp lời mấy người kia
-Đúng! Trang điểm… đây là lệnh của thiếu gia… cậu ấy bảo nói với cô là hãy ngoan ngoãn cho chúng tôi trang điểm…. cô định đi dự tiệc với quần Jean và áo phông như bình thường sao….
Nó vẫn chưa hiểu mấy nhưng có nghe hơi hơi từ dự tiệc nên cũng yên tâm một chút….. Thế là nó ngoan ngoãn ngồi im để mấy người kia bắt đầu “làm thịt” nó…………
* * * * *
Nam Nam đã đứng đợi sẵn ở dưới xe…và nó bước ra từ khách sạn sau khi gần 10 người phụ nữ kia đã “làm thịt” (make up) xong…..
Thật ko thể tin nổi…. Nó …… Thằng nhox càng chắc chắn cho khẳng định rằng nó đẹp……. Nó bước ra với đôi mắt đã trong sáng càng thêm sáng trong bởi 2 hàng mi cong vút…. Đôi môi điểm 1 lớp son nhẹ nhàng tươi tắn (và nhìn vào ai cũng muốn kiss)…. Hai má nó ửng một chút phấn hồng mềm mại…. Mái tóc xoã ra uốn quăn vài lọn thêm đó là 1 chiếc vương niệm nhỏ xinh cài lên trên… Và đặc biệt là ko còn áo phông quần jean nữa…bây giờ nó đang khoác trên mình 1 chiếc váy màu trắng tinh khiết cài 1 nụ hoa hồng xinh ở bên mép trái… Nó đẹp chẳng khác gì một công chúa…. Đúng là ngày thường nó vốn “Em đẹp ko cần son phấn”_ Nhưng hôm nay… quả thật có son phấn vào em càng đẹp ko cần chỉnh…….
Nó ngượng ngùng khép nép 2 chân, lấy tay gãi đầu nhìn thằng nhox:
-Anh làm gì mà nhìn tôi kì zạh?
-Xinh lắm_ 2 từ cụt lủn được thằng nhox phát ra khiến nó xao xuyến_ Lên xe đi_ Thằng nhox mở sẵn cửa xe cho nó, nó khẽ bước vào_ Trong một giây phút nào đó…. một người đã ngỡ như mình đang lạc vào câu chuyện tình đẹp như mơ của 1 công chúa, 1 hoàng tử… Và chiếc xe lăn bánh…………
* * * * *
2 đứa đến nhà hàng Piano lúc bữa tiệc vừa bắt đầu….
Mẹ Nam Nam đang đứng cùng với 1 người đàn ông trên sân khấu, họ đang phát biểu 1 cái gì đấy nhưng là = tiếng Anh nên nó chẳng hiểu cái gì cả…
-Anh thấy ko?_ Nó hồn nhiên giơ tay chỉ về phía họ với thằng nhox_ Người đàn ông đang đứng trên sân khấu kia chắc là chồng của mẹ anh. Tôi ko hiểu họ đang nói gì nhưng tôi biết họ rất hạnh phúc… tôi cảm giác thấy điều đó… anh xem kìa… mẹ anh đã cười rất nhiều… kìa… lại cười tiếp rồi……
-Thằng nhox im lằng nhìn theo… Có thể Mi Ni ko hiểu họ nói gì nhưng thằng nhox thì khác…. thằng nhox hiểu…….
-Xin chào các vị khách quý đã bỏ chút thời gian quý báu để đến chung vui cùng chúng tôi hôi nay…. Tôi_ Trịnh Cầm Vi( tên của mẹ Nam Nam)
rất hạnh phúc vì sự có mặt của mọi người hôm nay_ vào ngày kỉ niệm tròn 7 năm mở cửa nhà hàng… _ Mẹ Nam Nam ngừng lại và quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh_ và cũng là ngày kỉ niệm 7 năm tôi tìm lại được niềm vui của cuộc sống
-Cảm ơn mọi người đã tới dự buổi tiệc của chúng tôi ngày hôm nay_ Đến lượt người đàn ông kia lên tiếng_ Cũng nhân bữa tiệc ngày hôm nay, tôi cũng xin bày tỏ tất cả những tình cảm của mình với người vợ thân yêu_ Tôi Peter Danie xin cảm ơn thượng đế vì đã mang Trịnh Cầm Vi đên bên tôi… đã cho tôi 1 cuộc sống đầy ý nghĩa….
Xong rồi 2 người cùng nhìn nhau cười , nụ cười mang đầy niềm hạnh phúc mà ai cũng có thể nhận ra được……
Bữa tiệc ấy nối tiếp = tiết mục khiêu vũ… Một khúc nhạc nhẹ nhàng vang lên…. Thằng nhox nắm lấy tay nó… như phản xạ nó cũng nắm lại tay thằng nhox…. Chưa một lần khiêu vũ nhưng hơi ấm từ bờ vai thằng nhox đã truyền cho nó 1 cái gì đó… nó ko vụng về mà nhảy rất đẹp, chiếc váy trắng xúng xính trong từng bước nhảy uyển chuyển….
* * * * *
-Cô định đưa tôi đi đâu đấy!!!_ Thằng nhox ngạc nhiên nhìn nó… Nó đang lôi xềnh xệch thằng nhox ra khuôn viên sau nhà hàng mà hôm trước nó và mẹ thằng nhox đã nói chuyện với nhau….
Đến nơi, nó kẹo thằng nhox lại chỗ chiếc đàn Piano:
-Anh hay đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc, đánh cho tôi nghe 1 bản nhạc thôi… Tôi xin anh đó…_ Ánh mắt nó tỏ vẻ van nài… Thằng nhox ngồi xuống, và một bản nhạc nhẹ nhàng cất lên….
Một người phụ nữ đã đứng đó từ lúc nào… những giọt nước mắt khẽ rơi trên má của bà
Bản nhạc kết thúc:
-Hay lắm!!!_ Người phụ nữ khẽ thốt lên, Nam Nam ngoảnh đầu lại… ko còn thấy Mi Ni ở đâu nữa… chỉ còn lại… người phụ nữ ấy:
-Nam Nam! con đánh rất hay….. mẹ xin lỗi… hãy tha thứ ẹ….mẹ đã rất nhớ con_ Rồi bà dang 2 cánh tay ra…. Như 1 đứa trẻ, Nam Nam chạy lại và ôm chầm lấy bà_ lấy người mẹ kính yêu của mình:
-Mẹ ! Mẹ ! Mẹ!!…._ Thằng nhox gọi như chưa bao giờ được gọi… 2 tay thằng nhox càng siết chặt lấy bà Cầm Vi… Dường như cảm xúc đã dồn nén quá lâu rồi và ko thể nhịn được nữa…. Thằng nhox ko lạnh lùng và ít nói nữa, thằng nhox đã nói thật nhiều_ hét thật nhiều tiếng mẹ mà gần 10 năm qua bị chôn giấu…..
Nó_ Mi Ni đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng đó ở 1 góc khuất, nó vui và hạnh phúc lấy cho thằng nhox, dường như chuyến đi này đã ko uổng phí… nó mỉm cười thật tươi và quay lại với bữa tiệc ở bên ngoài….