Đừng rung động với tôi

Chương 34


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 34:

Chương 34: Quẩy nhỏ lại chơi đôi với người khác rồi QAQ
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Tối hôm nay, Nhạc Thiên Linh lăn qua lăn lại trên giường không ngủ được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vốn dĩ cô đã nhanh chóng điều chỉnh lại được trạng thái, kết quả Cố Tầm vừa đến thì lại khiến cô nhớ lại càng nhiều những ký ức kinh khủng.
 
Ví dụ.
 
“Mình đổi công việc tất nhiên là vì theo đuổi anh ấy, không thì sao? Chẳng lẽ là vì theo đuổi ước mơ chắc?”
 
Lại ví dụ như.
 
“Aiz, không làm bạn trai của mình thì đẹp trai vậy làm gì! Thật là.”
 

 
Vừa nghĩ đến toàn bộ sự xấu hổ cô cố gắng che giấu trước mặt Cố Tầm đều bị anh nghe được tất cả, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ đến tìm một cái hố nhốt mình bên trong.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vậy nên sáng ngày hôm sau, cô tỉnh dậy mà đau đầu chóng mặt, quyết định tự kỷ trong nhà một ngày.
 
Ngay cả đồ ăn ship về cũng không buồn đặt, sợ vừa ra khỏi nhà lại đụng mặt Cố Tầm, nhắc anh nhớ lại bản thân cô đã từng phạm phải mấy cái mê trai kia.
 
Cô chỉ nấu đơn giản mấy thực phẩm đông lạnh trong nhà giải quyết một ngày ba bữa.
 
Những lúc khác thì cô cuộn tròn làm tổ trong chăn chơi game trước máy tính, ngay cả điện thoại cũng không thèm nhìn.
 
Đến tối, bởi vì nghe điện thoại của mẹ mới không thể không nhìn điện thoại một cái.
 
Buổi trưa Tiểu Mạch kêu la trong nhóm chơi game, nhắc tới cô mấy lần, thấy cô không có  động tĩnh, ván game này cuối cùng cũng không được ghép thành.
 
Đáng tiếc trốn được mùng một không trốn được mười lăm.
 
Đến thứ hai, Nhạc Thiên Linh không thể không ra ngoài đi làm.
 
Bảy rưỡi cô dậy, chỉnh sửa đơn giản, gấp rút rời khỏi nơi thị phi này.
 
Lúc đến công ty, bảo vệ dưới đại sảnh đều vừa mới vào làm, trong thang máy không có người nào.
 
Đi cả đoạn đường đến chỗ làm việc của cô không gặp người quen nào cả, Nhạc Thiên Linh cuối cùng cũng thở phào.
 
Nhưng mà công ty game quanh năm luôn có người tăng ca thâu đêm, khu văn phòng luôn có người ngồi, sự xuất hiện của Nhạc Thiên Linh cũng không tính là quá bất ngờ.
 
Cô bỏ đồ đạc xuống, nằm sấp ở chỗ làm việc một lúc thì bị người vỗ vỗ vai.
 
“Sao hôm nay em đến sớm vậy?”
 
Nhạc Thiên Linh ngẩng đầu, Hoàng Tiệp đứng trước mặt cô, trong tay cầm hai cốc cà phê.
 
“Hàng xóm sửa sang nhà, em không ngủ được nên dậy sớm một tí.” 
 
“Nhà ai mà sáng sớm đã sửa sang nhà vậy? Cái này có thể báo công an đó!”
 
Nhạc Thiên Linh uể oải gật đầu, Hoàng Tiệp đưa một cốc cà phê cho cô.
 
“Cảm ơn chị nha.”
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ Hoàng Tiệp mua cho cô thì nhận lấy uống một ngụm.
 
Hoàng Tiệp: “Vừa nãy dưới tầng gặp được Cố Tầm, em ấy mời chúng ta uống cà phê, nói tiện thể mua cho em một cốc, này, Ice Americano em thích.”
 
Cà phê vừa uống vào miệng, cái lạnh kích thích khoang miệng cô hơn nữa cùng lúc cô biết được là Cố Tầm mua thì Nhạc Thiên Linh đột nhiên bị sặc, cong người ho sù sụ.
 
“Sao vậy? !”
 

Hoàng Tiệp nhanh chóng vỗ lưng giúp cô, nghĩ đến gì đó đột nhiên cười trêu, “Kinh ngạc đến mức này ấy hả?”
 
Sau khi hô hấp ổn định, Nhạc Thiên Linh dùng giấy ăn lau miệng, nhỏ giọng nói: “Đâu có, em sắp đến tháng rồi, không thể uống lạnh.”
 
Hoàng Tiệp sáng tỏ: “Ồ, vậy em mau đi uống chút đồ nóng đi.”
 
Nhưng cốc cà phê to như vậy đặt trên bàn Nhạc Thiên Linh, ánh mắt cứ luôn lướt qua, lẽo đẽo nhắc nhở chuyện Nhạc Thiên Linh muốn quên đi.
 
Bên cạnh tay Nhạc Thiên Linh có một cây bút nhớ, Nhạc Thiên Linh quay đầu nhìn chằm chằm cốc cà phê mấy giây, đột nhiên cầm lấy cây bút, vẽ một con rùa lớn sinh động như thật lên trên.
 

 
Đã qua cả một buổi sáng, Nhạc Thiên Linh không động một ngụm đến cốc cà phê đó.
 
Mọi người đều đứng dậy ăn cơm, vì trời quá nóng, Nhạc Thiên Linh không muốn động đậy thì đặt đồ ăn ship đến.
 
Lúc nhận được điện thoại của shipper, ánh mắt cô lại chú ý đến cốc cà phê đó.
 
Đá bên trong đã tan hết rồi, màu sắc chất lỏng trở thành màu cà phê nhạt không đồng đều, chất lỏng đã chia lớp, còn có một chút cặn lắng xuống.
 
Hoàn toàn không thể uống.
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ ngợi, cầm nó lên rồi đi ra ngoài.
 
Cho đến khi đứng trước thang máy, Nhạc Thiên Linh nhìn nhìn xung quanh, phát hiện sau lưng mình lại có một cái thùng rác.
 
Vì vậy cô lại quay người đi đến trước thùng rác, nhìn chằm chằm con rùa trên cái cốc đến thất thần.
 
Sau đó cô lắc lắc đầu,  ném cà phê thẳng vào.
 
Đập “Bịch” một tiếng tạo thành tiếng ồn.
 
Nhưng cô ném không chuẩn lắm, lúc cà phê đập vào thành thùng rác có bắn ra vài giọt, bắn thẳng vào quần áo Nhạc Thiên Linh.
 
Cô buồn phiền mà “Rít” một tiếng, lấy khăn giấy ra lau quần áo.
 
Sau khi không kiên nhẫn mà vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác lần nữa, Nhạc Thiên Linh vừa quay người thì đột nhiên bốn mắt chạm nhau với Cố Tầm. 
 
Không biết cửa thang máy mở ra từ lúc nào, do không có ai đi vào nên lúc này đã đóng lại.
 
Bên trong có đầy người đang đứng, không còn vị trí trống mà Cố Tầm lại đứng ở đằng trước.
 
Anh nhìn chằm chằm vào Nhạc Thiên Linh, ánh mắt hai người đối diện nhau, trong không khí có những gợn sóng dao động nhẹ.
 
Song Nhạc Thiên Linh chưa phản ứng kịp, tầm mắt của Cố Tầm lại di chuyển về phía thùng rác sau lưng cô.
 
Im lặng vài phút, anh mím chặt môi, thu lại ánh mắt lộ rõ vẻ u ám, cúi đầu không nhìn cô nữa.
 
Cửa thang máy từ từ đóng lại, anh cũng dần dần biến mất trong tầm mắt Nhạc Thiên Linh.
 

 
Không biết vì sao, ánh mắt vừa nãy của Cố Tầm khiến Nhạc Thiên Linh cảm nhận được sự hoảng hốt, trái tim và cổ họng không hiểu vì sao mà nghẹn lại.
 
Cô đứng ở nguyên chỗ cũ, không tiến lên trước nữa.
 
Cho đến khi chuyến thang máy tiếp theo dừng ở đây, có người đi ra thì Nhạc Thiên Linh mới như tỉnh cơn mê mà nhanh chóng bước vào trong.
 
Cả buổi chiều đều vùi đầu vào công việc.
 
Vừa tới sáu rưỡi, Nhạc Thiên Linh là người duy nhất hoàn thành nhiệm vụ một cách hiệu quả.
 
Cô thu dọn đồ đạc, chào Doãn Cầm một tiếng theo lễ phép sau đó chuẩn bị đi về.
 
Hoàng Tiệp đột nhiên gọi cô lại, “Em đợi chị một lúc đi, chị sắp làm xong rồi, tối nay cùng đi ăn nhé?”
 
Nhạc Thiên Linh nhìn giờ một cái, cúi người nói vào tai chị ấy: “Em phải lên tầng trên.”

 
“Tầng trên?” Hoàng Tiệp nghĩ một lúc đột nhiên hiểu rõ, “Em đi bộ phận thứ chín à?”
 
Nhạc Thiên Linh gật gật đầu.
 
Sau khi giao hẹn với Vệ Hàn hôm thứ năm tuần trước thì cô cũng nói chuyện này với Hoàng Tiệp.
 
Lúc đó Hoàng Tiệp thấy cô tự tìm phiền phức cho mình, hy sinh vô ích thời gian nghỉ trưa của mình.
 
Nhưng thấy cả người Nhạc Thiên Linh nhảy nhót tung tăng chị ấy cũng không nói gì.
 
Sau khi Nhạc Thiên Linh cầm đồ đạc rời đi, Doãn Cầm nhấp nhấp chuột, hỏi như đang nói chuyện phiếm: “Em ấy đi bộ phận thứ chín hả? Làm gì đấy?”
 
“Có làm gì đâu.”
 
Hoàng Tiệp cầm bút gãi gãi trán đồng thời không muốn nói trắng ra với Doãn Cầm nên nói bừa, “Tìm bạn chơi đó.”
 
Doãn Cầm lẩm bẩm “Ồ” một tiếng, “Quan hệ của em ấy cũng rộng ghê.”
 

 
Thời gian đi làm tan ca của bộ phận thứ chín không quy định cứng nhắc cho lắm, thường ngày có rất nhiều người sống luôn ở công ty.
 
Chẳng qua giờ này đa số mọi người đều đi ăn cơm rồi, cả đoạn đường Nhạc Thiên Linh đi đến văn phòng của Vệ Hàn đều không bắt gặp Cố Tầm.
 
Vệ Hàn đang ăn đồ ăn ship về, thấy Nhạc Thiên Linh đến thì bảo cô đợi một lúc sau đó ăn ngấu nghiến hộp cơm cho xong, vừa dùng điện thoại thông báo cuộc họp vừa dẫn cô đi đến phòng họp.
 
Hai người ngồi xuống chưa lâu, thiết kế ý tưởng, tạo hình 3D cùng với lập kế hoạch bọn họ đều lục tục đi vào.
 
Có người chưa gặp Nhạc Thiên Linh bao giờ, có người hơi quen mặt, sau khi mọi người chào hỏi nhau đơn giản thì Vệ Hàn chỉ một người đàn ông trẻ, hỏi: “A Chính, cậu lên trước hả?”
 
Túc Chính là người lập kế hoạch trò chơi nghe thấy lời này thì mở máy chiếu ra bắt đầu nói.
 
Tiến độ thiết kế ý tưởng của Sigrid vẫn đình trệ, mọi người đã thử vô số cách trên con Boss này, cuối cùng không đạt được sự thành công như mong đợi, những cách từng thử này ngược lại lại trở thành một cái mê cung, khiến mọi người không thoát ra khỏi tư duy như vậy.
 
Mà những mê cung này lại không tồn tại trước mặt Nhạc Thiên Linh khi lần đầu tiên đến.
 
Cô chỉ biết thiết lập nhân vật ban đầu của Sigrid, tư duy cũng xuất phát từ đó.
 
Mặc dù có rất nhiều suy nghĩ không thích hợp nhưng lại giống như dẫn mọi người trở lại mấy tháng trước lúc bắt đầu thiết kế nhân vật Sigrid.
 
Bọn họ thường sửa chữa lại những chỗ giải thích không hợp lý của Nhạc Thiên Linh đối với Sigrid, trong quá trình này cũng tiện đường tìm ra những suy nghĩ ban đầu của bọn họ.
 
Những con đường vòng từng trải qua đã giam cầm tư duy của bọn họ và dần phai nhạt trong quá trình quay trở về ý định ban đầu.
 
Mặc dù là một khoảng trắng tinh nhưng lại cảm nhận được khả năng vô hạn.
 
Vệ Hàn thở dài một hơi, đây chính là nguyên nhân anh cần gấp một người mới phù hợp.
 
Bốn tiếng trôi qua, Vệ Hàn nói đến mức khô lưỡi mà không thấy mệt.
 
Cho đến khi thấy sắc trời đã tối lắm rồi mới tắt máy tính nói: “Mọi người về nghỉ ngơi trước đi.”
 
Nghĩ rồi anh lại nói: “Thiên Linh, em có suy nghĩ gì có thể trực tiếp nói với A Chính.” 
 
Nhạc Thiên Linh nghe lời này thì cười với Túc Chính: “Được ạ, kế hoạch Túc.”
 
Lần trước cô thật sự cảm nhận được niềm vui của thiết kế trò chơi chính là lúc tuyển dụng ở nhà trường tiến hành thảo luận theo nhóm nhỏ mà không có người lãnh đạo.
 
“Đừng khách sáo như vậy.” Túc Chính quơ quơ tay, “Gọi anh A Chính là được rồi.”
 
Cuộc họp đến đây là kết thúc, lúc rời đi, kế hoạch Túc Chính và Nhạc Thiên Linh sánh vai đi đến thang máy.
 
Trong cuộc họp lúc nãy, hai người anh và Nhạc Thiên Linh có rất nhiều suy nghĩ ăn khớp với nhau, lần đầu gặp mặt đã ăn ý hệt với người cộng tác lâu năm, lúc rời đi anh ấy còn tiếp tục nói không ngừng chủ đề vừa nãy.

 
“Thực ra trước đây anh cũng từng đề cập thử phong cách Cthulhu nhưng mà ý, bọn anh vẽ Sigrid rất nhiều, cho dù có thiết kế thế nào đi nữa cũng không thoát khỏi cách tư duy cũ――”
 
Nói được một nửa đột nhiên dừng lại chào hỏi với người bên cạnh.
 
“Cố Tầm, mới đi à?”
 
Nhạc Thiên Linh nghe thấy lời này thần kinh thắt chặt lại trong vô thức.
 
Không biết Cố Tầm đứng cạnh anh ấy từ lúc nào, không một tiếng động, nhìn cửa thang máy hờ hững, giống như không chú ý đến bọn họ vậy.
 
“Xuống tầng mua cà phê.”
 
Túc Chính cũng không lạ lẫm gì với thời gian làm việc bên phát triển bọn anh.
 
Mà Nhạc Thiên Linh nghe thấy hai chữ “cà phê” thì lại nhớ lại cốc cà phê hồi trưa mình vứt đi đó cùng với ánh mắt… hình như có hơi tủi thân của Cố Tầm.
 
Cô cúi đầu, thấy vết ố bị cà phê làm bẩn kia nói nhỏ: “Tối mò rồi mà uống cà phê, còn muốn ngủ hay không.”
 
Không ngờ cách một Túc Chính mà Cố Tầm vẫn nghe được lời của cô.
 
Còn quan tâm anh nữa. Cũng chưa tuyệt tình lắm.
 
Cố Tầm cười trong vô thức, nhìn thẳng vào thang máy, nói: “Cà phê không có tác dụng nâng cao tinh thần với tôi.”
 
Nhạc Thiên Linh nhướng mày, quay đầu nhìn anh.
 
“Vậy cậu…”
 
Cố Tầm cũng không nhìn qua đây, tầm mắt nhìn qua người Túc Chính rơi vào trong mắt cô.
 
“Chỉ là thích mà thôi.”
 
Đối với ánh mắt nhìn thẳng của anh, Nhạc Thiên Linh cứ cảm thấy trong lời nói của anh còn có hàm ý khác.
 
Nhưng lại không nghiệm ra ý gì.
 
Đúng lúc cửa thang máy mở ra cô lập tức quay mặt đi bước vào trước.
 
Túc Chính cũng không bỏ qua thời gian thang máy đi xuống ngắn ngủi, nói vài câu với Nhạc Thiên Linh cho đến khi dừng ở tầng một.
 
Chỉ có Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm đi ra mà Túc Chính lại muốn đi tầng B1 lấy xe.
 
Đi được vài bước, đột nhiên Nhạc Thiên Linh dừng lại, quay người hét lên: “A Chính!”
 
Bước chân Cố Tầm đi song song đột nhiên cũng dừng lại theo.
 
A… Chính?
 
A Chính? !
 
Anh quay đầu nhìn về phía Nhạc Thiên Linh mà cô hoàn toàn không chú ý đến ánh mắt của anh, đi vài bước quay lại thang máy, cầm điện thoại nói với Túc Chính: “Chúng ta kết bạn Wechat đi, tí nữa nếu em có ý nghĩ gì thì có thể nói với anh trên Wechat bất cứ lúc nào.”
 
Nghe thấy từ “Wechat”, Cố Tầm nghĩ đến mình vẫn nằm trong danh sách đen, tai anh lập tức giống như bị gai đâm vào.
 
Sau đó ánh mắt của anh nhìn gắt gao hơn, Nhạc Thiên Linh cũng không chú ý tới, sau khi kết bạn với nhau thì vừa sửa ghi chú vừa đi lướt qua người anh, không thèm quay đầu lại.
 

 
Mua cà phê trở về tòa nhà Giải trí Tương tác HC, tai Cố Tầm vẫn đang vang vọng hai chữ “A Chính”.
 
Kể cả lúc mà quan hệ hai bọn họ tốt nhất, Nhạc Thiên Linh cũng chưa từng gọi anh thân mật như vậy nhỉ?
 
Quen với Túc Chính có bao lâu đâu?
 
Cố Tầm càng nghĩ càng cảm thấy nực cười.
 
Nửa tiếng sau, điện thoại rung lên vài cái.
 
Tiểu Mạch đã nghỉ học nên suốt ngày nằm dài, buổi tối không ngủ buổi sáng không tỉnh, lúc này lại lên nhóm hỏi có người chơi game không. 
 
[Lạc Đà]: Anh không chơi, mai anh phải đi làm.
 
[Lạc Đà]: Em hỏi thử em ấy xem @Quẩy nếp nhỏ
 
[Tiểu Mạch]: Chắc cậu ấy rất bận đó, cả ngày chẳng nói gì rồi.
 

Cô không bận.
 
Cô Tầm nghĩ không biết làm sao, chẳng qua cô không muốn nói chuyện với bọn anh thôi.
 
Sau đó chưa được một lúc.
 
[Tiểu Mạch]: Quẩy nhỏ lại chơi đôi với người khác rồi QAQ
 
Ánh mắt Cố Tầm đột nhiên căng ra, giống như có cảm tính được gì đó lập tức mở game ra.
 
Trong hàng bạn bè bên trái, quả nhiên hiển thị Nhạc Thiên Linh đang trong trò chơi.
 
Mà Túc Chính, đúng lúc cũng đang trong trò chơi.
 
Giác quan thứ sáu nói cho Cố Tầm biết, hai người này đang chơi đôi.
 
Nhưng mà anh không tin vào ma quỷ, cứ phải nhấn vào quan sát trận chiến.
 
Quả nhiên là vậy.
 
Cố Tầm gác một chân lên, lưng tựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn hai người này.
 
Bọn họ đã tiến vào trận chung kết, Nhạc Thiên Linh cũng đã chạy vào khu vực an toàn mà Túc Chính vẫn chạy đua với vòng khói độc.
 
Chưa được một lúc, Túc Chính lại vì ăn quá nhiều khói độc mà ngã trong vòng độc.
 
Nhìn đến đây, Cố Tầm nhếch mày, trong lòng nghĩ Nhạc Thiên Linh chắc chắn đang mắng anh ta xối xả trong gọi thoại.
 
Một giây sau, anh lại thấy Nhạc Thiên Linh quay lại, đường sá xa xôi chạy lại đỡ Túc Chính.
 
Nhưng vòng tròn này quả thật quá độc, vừa đỡ Túc Chính lên, bản thân Nhạc Thiên Linh lại ngã xuống. 
 
Vì vậy Túc Chính lại đỡ cô lên.
 
Kết quả giống nhau, đỡ một người lên người kia lập tức ngã xuống.
 
 “…”
 
Cố Tầm trơ mắt nhìn hai người xông vào khu an toàn như đôi uyên ương liều mạng.
 
Quen biết Nhạc Thiên Linh lâu vậy, có lúc nào anh từng được hưởng đãi ngộ như vậy đâu?
 
Lần nào mà chẳng phải anh không chạy kịp trong vòng khói độc, Nhạc Thiên Linh còn bảo anh vứt thuốc cho cô rồi hẵng chết.
 
Có lúc nào liều mạng vượt qua mọi nẻo đường đến cứu anh đâu?
 
Thôi vậy.
 
Cố Tầm đột nhiên tắt màn hình.
 
Túc Chính cái người này có biệt danh là “Vương Ngữ Yên trong giới game”.
 
Năng lực làm việc của anh ta rất xuất sắc, còn rất quen thuộc với các loại trò chơi trên thị trường, nói về anh ta quả thật là như thuộc nằm lòng.
 
Đáng tiếc chính là một tên gà mờ.
 
Với tính cách của Nhạc Thiên Linh, nhịn anh ta nhiều nhất hai trận.
 
Nửa tiếng sau, Cố Tầm lại cầm điện thoại lên.
 
Mở trò chơi ra, anh híp híp mắt không thể tin được.
 
Vậy mà vẫn chưa thoát game.
 
Anh lại vào quan sát trận đấu tiếp, cảnh tượng trước mắt khiến anh bắt đầu nghi ngờ có phải Nhạc Thiên Linh bị trộm tài khoản không.
 
Vậy mà cô ấy đưa AWM trên người cho Túc Chính?
 
Lúc Cố Tầm chơi game với Nhạc Thiên Linh, đừng nói AWM, chỉ khẩu M24 thôi, có lần nào mà cô chẳng tranh cướp vỡ đầu với anh?
 
Bây giờ lại đưa cho Túc Chính như vậy?
 
Với lại cô nhường cho một cao thủ như Cố Tầm còn có thể coi là cô muốn lên điểm.
 
Nhưng nhường cho một tên gà mờ như vậy.
 
Sao thế, đang dỗ dành người ta à?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.