Đừng rung động với tôi

Chương 35


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 35:

Chương 35: Anh trai~
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Góc độ quan sát trận chiến của Cố Tầm không nghe được gọi thoại trong đội, không trải nghiệm được Nhạc Thiên Linh có bao nhiêu tuyệt vọng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chỉ là buổi tối cô trở về muốn chơi game thư giãn rồi một mình lên chơi đánh đơn thôi.
 
Đúng lúc trong danh sách bạn bè trong trò chơi xuất hiện Wechat bạn bè vừa mới kết bạn Túc Chính.
 
Túc Chính cũng đang chơi game, thấy Nhạc Thiên Linh online thì lập tức kéo cô lập đội.
 
Do nguyên nhân là Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh thấy người của bộ phận thứ chín chơi game chắc chắn cũng đều là cao thủ thì đồng ý luôn.
 
Ai biết được trận đầu tiên đã rơi xuống đất thành cái hộp.
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ, chắc là vận may của anh ta không tốt.
 
Trận thứ hai lúc rơi xuống đất thành cái hộp thì cô phát hiện có gì đó sai sai, đi xem thử KD của Túc Chính thì bị con số kia dọa cho kinh ngạc cả buổi không nói được lời nào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ai lại có thể nghĩ đến, đường đường là người lập kế hoạch trò chơi của bộ phận thứ chín, nói suy nghĩ của mình ra trong phòng họp rõ ràng mạch lạc, thật sự rất ưu tú mà lại gà đến độ này.
 
Chơi gà thì thôi đi, vậy mà còn nghiện ghê gớm.
 
“Đỡ anh dậy! Anh còn có thể đánh nữa!”
 
Nhạc Thiên Linh đã nghe câu này chắc tầm năm sáu lần trong hai ba trận rồi, thấy điểm của mình rớt từng khoảng dài, cô đột nhiên nảy sinh một cảm giác công ty sắp phá sản.
 
Túc Chính chơi gà cũng thôi đi, lý tưởng còn rất to lớn, chướng mắt khẩu đạn 556, cứ thích dùng đạn 762 tính sát thương cao.
 
Súng cũng không biết kìm, run giống như người bị hội chứng Parkinson, tất cả những danh hiệu đạt được đều là bậc thầy miêu tả dáng người(*).
 
(*) Bậc thầy miêu tả dáng người: một từ phổ biến trên Internet, từ này có ý chế giễu tài bắn súng của người chơi trong game bắn súng quá kém, chế nhạo không thể bắn trúng kẻ thù. Vì tài bắn súng quá tệ cho nên tất cả đạn được bắn ra đều bắn trượt vào bên cạnh kẻ địch giống như đang miêu tả dáng người của kẻ địch. Cho nên có từ này.
 
Nhưng thái độ của Túc Chính lại vô cùng tốt, khi mà anh ta liên lụy đến Nhạc Thiên Linh thì lập tức xin lỗi với thái độ tử tế.
 
“Xin lỗi xin lỗi, họa của anh, sau này anh không phạm phải nữa, ván sau anh cố gắng.”
 
Nói như vậy rồi nên Nhạc Thiên Linh ngại không đì người.
 
Nhưng xin lỗi có tác dụng không?
 
Túc Chính thật sự gà đến mức khiến người khác tức lộn ruột, mơ ước to lớn thật đấy, ngón tay gà mờ muốn dùng súng nặng đô.
 
Về sau, mắng thì không nỡ mắng, Nhạc Thiên Linh hoàn toàn giữ vững tâm thế, coi như là đang làm từ thiện.
 
Muốn M762? Cho anh.
 
Muốn bắn tỉa? Không vấn đề.
 
Muốn AWM? Anh lấy đi chơi đi.
 
Không dễ gì mới vào vòng chung kết, Nhạc Thiên Linh cực khổ bò người trong đống cỏ, nhúc nhích cả buổi, tìm được một vị trí tốt nhất, chuẩn bị tập kích đội phía đỉnh núi đối diện.
 
Đúng vào lúc này, Túc Chính ở bên cạnh bắn một phát súng vang dội bầu trời.
 
Cùng với tiếng súng cực to đó, trạng thái tâm lý của Nhạc Thiên Linh sụp đổ triệt để.
 
Cô thấy sự nghiệp thể thao điện tử của mình đạt được thăng hoa.
 
Sau đó cô ung dung lấy pháo hỏa tiễn trong ba lô ra, châm lửa.
 
Túc Chính còn đặc biệt tâng bốc: “Oa! Hiệu ứng mới ra thật tuyệt! Anh ghi nhớ rồi!”
 
Nhạc Thiên Linh cũng cười: “Ha ha, đẹp nhỉ.”
 
Kẻ địch phía đối diện chưa từng thấy liều lĩnh như vậy, bắn súng thu hút hỏa lực của bọn họ thì thôi đi, còn sợ rằng không định vị được vị trí của bọn họ mà còn châm pháo hoa.

 
Vác súng lên muốn chiến ý thì lại sợ bên kia đang nhử mồi, có mai phục.
 
Vì thế kẻ địch cũng cảnh giác mà án binh bất động, nhưng lại có chút không can tâm vì thế cũng bắn pháo.
 
Lần đầu tiên Nhạc Thiên Linh thi đấu bắn pháo với kẻ địch trong trận chung kết rồi lại mở mic chung: “Anh trai phía đối diện, tặng anh lời chúc năm mới tới muộn.”
 
Đối phương cũng không chịu yếu thế: “Khách sáo khách sáo, gặp nhau là duyên phận, anh trịnh trọng đại diện cho đồng đội của anh chúc em năm mới sớm.”
 
Cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng hiểu cái gì gọi là “Thi đấu thứ hai, tình bạn thứ nhất.”
 
Năm ván theo giao hẹn kết thúc, Nhạc Thiên Linh thấy mình giống như đã trải qua một màn tẩy rửa linh hồn.
 
Giới Esport, không tồn tại.
 
Lúc offline, Túc Chính còn nói: “Chơi game với em rất vui. Lần sau tìm em chơi nữa.”
 
Nhạc Thiên Linh cười lên như đứa thần kinh: “Em chưa từng có kinh nghiệm trò chơi như này, vô cùng cảm ơn anh.”
 
Sau khi thoát game, Nhạc Thiên Linh nhìn trần nhà để làm rỗng bộ não.
 

 
Đêm này, Nhạc Thiên Linh nhắm mắt cũng sẽ nhớ lại điểm số bị rơi rớt.
 
Cô không biết mình ngủ từ lúc nào, mơ hồ mà chìm vào giấc mộng, lại là một trận chiến tranh kịch liệt.
 
Mà người kề vai sát cánh với cô lần này là Cố Tầm.
 
Hai người phối hợp còn ăn ý hơn bất kỳ lần chơi đôi nào, tung hoành ngang dọc cả đoạn đường, trận nào cũng là quán quân.
 
Kết thúc mỗi một trận, Nhạc Thiên Linh đều tính toán số điểm đạt được của mình.
 
Sau khi cuối cùng cũng bù lại được số điểm đã mất khi chơi đôi với Túc Chính thì cô mở hai mắt một cách kích động.
 
Nhìn căn phòng tối om, Nhạc Thiên Linh đơ ra một lúc.
 
Chưa bao giờ nhớ chơi game cùng Cố Tầm như vậy.
 
Không ngờ rằng người đàn ông sống sát vách lúc nhìn thấy cô bắn pháo hoa cho Túc Chính thì suýt nữa đã nổ thành một ngọn pháo hoa.
 

 
Sáng hôm sau, Nhạc Thiên Linh đi làm như bình thường thì thấy trên cửa nhà mình có dán một tờ quảng cáo.
 
Cô xé tờ quảng cáo xuống nhìn vài cái, cảm thấy kỳ lạ thì lại quay người nhìn cửa nhà Cố Tầm.
 
Sao bên anh không có vậy?
 
Sao nào, làm quảng cáo còn phân biệt đối xử hả?
 
Nhạc Thiên Linh nghi ngờ bước lại gần vài bước muốn nhìn thử có phải đã bị anh xé mất không.
 
Đúng vào lúc này, cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.
 
Cái giây phút hai mắt chạm nhau, trong tiềm thức Nhạc Thiên Linh quay người muốn rời đi.
 
Vừa bước được một bước lại nghe thấy giọng nói của Cố Tầm.
 
“Tôi biết mà.”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Chắc anh đang nghĩ mình đi đến trước cửa nhà anh chắc chắn có mục đích khác.
 
Nhạc Thiên Linh chỉ đành quay người, hít sâu, cố gắng khiến mình có vẻ rất thẳng thắn vô tư.
 
“Trên cửa nhà tôi dán một tờ quảng cáo nhỏ, tôi chỉ muốn nhìn thử xem nhà cậu có hay không.”

 
Cố Tầm: “Tôi không phải nói cái này.” 
 
“?”
 
Nhạc Thiên Linh không hiểu vì vậy ngẩng đầu nhìn anh.
 
Cố Tầm tiến về trước một bước, để tay sau lưng rồi đóng cửa, “Lạch cạch” một tiếng, đèn cảm ứng hành lang sáng lên.
 
Dưới ánh đèn sáng tỏ, vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt anh vô cùng rõ ràng, lúc lông mi khép lại còn có thể thấy một chút tia máu trong đáy mắt anh. 
 
Anh cúi đầu, nhìn thẳng vào Nhạc Thiên Linh.
 
“Tôi biết mà, bây giờ cậu hoàn toàn không thèm để ý đến tôi rồi.”
 
Giọng của anh không lớn, chỉ đủ để Nhạc Thiên Linh nghe. Giọng khàn khàn nhỏ xíu, giống như ghé vào tai cô nói nhỏ.
 
Đó chẳng phải sợ khó xử ư?
 
Nhạc Thiên Linh quay người, đưa lưng về phía Cố Tầm, muốn bình tĩnh lại thì phát hiện tâm trạng của mình làm thế nào cũng không yên được.
 
Hai người hay gặp nhau suốt ngày, cứ lén lén lút lút không không phải là cách, dứt khoát nói thẳng thôi.
 
“Vậy tôi có cách nào đâu, cái gì cậu cũng biết mà chỉ có mình tôi bị giấu nhẹm đi bị cậu chê cười, sao mà tôi đối diện với cậu được?”
 
“Chê cười cậu?”
 
Cố Tầm tựa như nghe thấy việc gì đó không thể tin nổi, giọng điệu đột nhiên cao hơn.
 
Nhưng thấy bóng lưng cố chấp của Nhạc Thiên Linh thì anh lặng lẽ thở dài rồi lại mềm giọng, “Cho dù tôi có quá quắt thế nào thì cũng không đến nỗi mà đi chê cười một cô gái.”
 
Nghe thấy lời này, ngón tay Nhạc Thiên Linh khẽ cuộn tròn nhưng lại không nói gì.
 
Cố Tầm giống như lại tiến thêm một bước về phía cô, dựa rất gần vào cô.
 
Chắc là anh vừa tắm xong còn vương lại hương thơm sữa tắm.
 
Trên hàng lang tĩnh lặng, giọng nói của anh vô cùng rõ ràng.
 
“Trước giờ tôi chưa từng nghĩ sẽ xảy ra một việc trùng hợp như vậy trên người mình, mặc dù không biết sao cậu phát hiện được nhưng quả thật tôi chưa bao giờ muốn giấu nhẹm với cậu rồi chê cười cậu.”
 
Anh nói đến đây thì dừng lại một lúc.
 
“Tôi chưa từng yêu đương, cũng chưa từng tiếp xúc với cô gái nào cả.”
 
Nhạc Thiên Linh nghe thấy vậy, đang muốn nói ‘việc này thì có liên quan gì đến đã từng yêu đương hay chưa đâu’ thì lại nghe anh nói: “Không biết làm thế nào mới có thể khiến cậu không ghét tôi.”
 
Giọng của anh quá dịu dàng, trong giọng điệu còn mang theo một chút tủi thân khó có thể phát hiện khiến Nhạc Thiên Linh hoàn toàn không thể phân biệt rõ ràng có phải giả bộ đáng thương không, sững người mà quay đầu hỏi anh: “Cậu sợ tôi ghét cậu?”
 
“Sợ.”
 
“…”
 
Chữ “Sợ” này được nói ra từ miệng Cố Tầm, đột nhiên Nhạc Thiên Linh giật mình.
 
Người trước mặt này, giống như không phải Cố Tầm lúc trước nói lời lạnh lùng từ chối cô.
 
Mà thái độ của anh thay đổi như vậy, thêm nữa anh còn đặc biệt đề cập đến anh chưa yêu đương bao giờ, Nhạc Thiên Linh không thể không chuyển hướng tư duy…
 
Lúc Cố Tầm vẫn là Lâm Tầm cô đã từng nghi ngờ anh thích cô.
 
Chẳng qua dù sao đi chăng nữa cô cũng không thể gộp Lâm Tầm người bạn chơi game trên mạng cùng cô với Cố Tầm được.
 
Nhưng nghĩ đến bức ảnh đó cô lại nhìn dần từ vai xuống tay anh trong vô thức.

 
Cố Tầm: “Cậu nhìn gì đó?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cô cũng không thể nào nói cô nghi ngờ anh thích cô chứ?
 
Cố Tầm sẽ thích một người bạn chơi game qua mạng ư?
 
Có thể không?
 
Một hồi sau Nhạc Thiên Linh liếm khóe môi, nói nhỏ giọng: “Cậu dễ nghiêm túc với game quá, cậu nên đi dán màn hình cường lực ven đường đi. (*)”
 
(*) Dán màn hình đã từng đề cập ở chương 5
 
“…”
 
Thấy bóng dáng Nhạc Thiên Linh vội vã chạy mất hút, Cố Tầm bực dọc mà nhắm mắt lại.
 
Suy nghĩ của phụ nữ sao lại phức tạp đến vậy nhỉ.
 

 
Trên đường đi Nhạc Thiên Linh cứ luôn nghĩ đến chuyện này, cứ cảm thấy thế giới quá kỳ diệu luôn. 
 
Lúc ăn sáng, cô nhìn cơm nắm trong tay, cảm thấy thứ đồ nhỏ bé này một giây sau mở miệng nói chuyện cũng không tính là chuyện gì kỳ lạ cả.
 
Cho đến khi bước vào tòa nhà, cô thấy đám người bận rộn thì lập tức vỗ vỗ đầu, ném hết mấy thứ không quan trọng ra khỏi đầu.
 
Công việc hôm nay vẫn giống như hàng ngày, chỉ là lúc trưa, Vệ Hàn đột nhiên gửi tin nhắn cho cô kêu cô bỏ hết công việc trong tay xuống, buổi chiều lên tầng tìm anh ấy.
 
Vốn dĩ Nhạc Thiên Linh còn do dự công việc mình đảm nhận, Vệ Hàn nói đã nói với bà chủ, kêu cô đến giúp bộ phận thứ chín trước.
 
Vì thế Nhạc Thiên Linh yên tâm đi lên trên tầng.
 
Một nhóm người ở văn phòng nguyên cả một buổi chiều, sau khi giải quyết bữa tối trên chiếc bàn chữ U, mọi người lại tiếp tục động não.
 
Thấy dáng vẻ ăn nói đĩnh đạc của Túc Chính khi thuyết trình, Nhạc Thiên Linh thấy thế giới này càng kỳ diệu hơn.
 
Quả thật không thể nào liên hệ một người lập kế hoạch có thứ tự rõ ràng với cái tên gà mờ tối qua được.
 
Có thể thấy, hiện thực và trên mạng thật sự quá khác biệt.
 
Mười giờ đêm, cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp.
 
Nhạc Thiên Linh vừa nói chuyện với Túc Chính vừa đi ra ngoài.
 
Bên cạnh đột nhiên bao trùm lên một cảm giác quen thuộc, cô vẫn còn chưa kịp quay đầu thì thấy Cố Tầm đã vượt lên trên cô và Túc Chính sải rộng bước chân đi về phía thang máy.
 
Nhìn bóng lưng anh, Nhạc Thiên Linh lại nghĩ đến chuyện hồi sáng, bị phân tâm trong im lặng, mạch suy nghĩ lại bị lời của Túc Chính kéo lại nhanh chóng.
 
Thang máy đến tầng một, Túc Chính nhìn giờ một cái, nói: “Hay là anh đưa em về?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Không cần phiền phức vậy, chúng ta hai hướng, không tiện đường, em đi tàu điện ngầm là được rồi.”
 
Túc Chính cũng không hỏi nữa, “Được, vậy em chú ý an toàn, đến nhà nói với anh một tiếng nha.”
 
Nhạc Thiên Linh gật gật đầu, đi ra ngoài thang máy.
 
Sau khi đi hai điểm tàu điện ngầm, Nhạc Thiên Linh xách túi chậm rãi đi về nhà.
 
Đột nhiên, tiếng chuông độc quyền trong điện thoại vang lên.
 
Nhạc Thiên Linh cho rằng là nội dung công việc gì đó, nhanh chóng lấy ra thì lại phát hiện là Cố Tầm gửi đến.
 
[Cố Tầm-Bộ phận thứ chín]: Vậy nên, lúc nào cậu thả tôi ra khỏi căn phòng nhỏ tối om đó?
 
(*) Ý ở đây là bao giờ bỏ block anh á
 
Nhạc Thiên Linh: “?”
 
Căn phòng nhỏ tối om gì cơ?
 
Cô cúi đầu soạn tin, ấn vài cái thì đột nhiên cảm thấy xung quanh có chút khác thường.
 
Tựa như có người nào đó theo cô vậy.
 
Nhạc Thiên Linh nhăn mày lại, thu lại sự chú ý, muốn tiếp tục soạn tin.
 

Sau đó bước chân đằng sau cô hình như càng ngày càng gần.
 
Đột nhiên Nhạc Thiên Linh nắm chặt điện thoại, quay đầu nhìn một cái.
 
Một người đàn ông mặc áo phông ngắn tay màu đen đang theo sau cô cách cô hai mét, thấy cô quay đầu thì im lặng che mặt lại.
 
Trong đêm tối như vậy, giác quan thứ sáu của Nhạc Thiên Linh gây rối, cứ cảm thấy có chút không an toàn.
 
Thêm vào đó hồi sáng phát hiện tờ quảng cáo nhỏ dán trước cửa thì cô bắt đầu nghi ngờ có phải mình là cô gái ở một mình bị người khác thăm dò.
 
Vì thế cô bước chân nhanh hơn đi về phía khu nhà.
 
Lúc quét thẻ vào cổng, cô để ý xung quanh , quả nhiên người đàn ông đó đi theo cô vào trong.
 
Nhạc Thiên Linh không dám chắc chắn trăm phần trăm người đàn ông này có ý  gì, dù sao thì cô mới chuyển đến không lâu, chắc người ta cũng là hộ dân sống ở đây.
 
Cho dù là người xấu thì ở khu nhà có bao nhiêu hộ gia đình như này thì anh ta chắc không có gan lớn vậy đâu nhỉ?
 
Nghĩ thì nghĩ vậy, Nhạc Thiên Linh vẫn không tự chủ được mà bước nhanh chân.
 
Vào đến tòa nhà cô ở, cô nắm chặt túi xách, bước vài bước đi vào thang máy.
 
Sau đó lúc cửa thang máy sắp khép lại, một cánh tay thô kệch đột nhiên giơ tay chặn cánh cửa thang máy lại.
 
Nhạc Thiên Linh lập tức sợ hãi lùi về sau một bước.
 
Tiếp theo đó, cửa thang máy mở ra, cái người đàn ông áo đen đó tiến vào.
 
Ánh mắt u ám hơi lướt qua người Nhạc Thiên Linh một cái rồi lập tức xoay người nhìn vách thang máy.
 
Thang máy bắt đầu chậm rãi đi lên.
 
Nhạc Thiên Linh chú ý hắn ta không ấn số tầng thì trong lòng càng hốt hoảng, sau lưng không biết sao mà toát mồ hôi lạnh.
 
Mấy giây này dài giống như cả thế kỷ, tim Nhạc Thiên Linh đập không ngừng, trong đầu tràn ngập các loại vụ án hình sự, thậm chí ấn nút nguồn của điện thoại, lúc nào cũng có thể chuẩn bị báo cảnh sát.
 
Đợi cửa thang máy mở ra, cô lập tức bước nhanh ra ngoài.
 
Đặc biệt sau khi cô phát hiện người đàn ông đó cũng bước ra khỏi thang máy theo cô thì thần kinh cả người đã bắt đầu căng ra.
 
Không phải chứ!
 
Thật sự thăm dò cô rồi ư? !
 
Bây giờ phải làm sao đây!
 
Cô nhìn cửa nhà mình, bắt đầu nín thở.
 

 
Cố Tầm về nhà chưa lâu lắm, thấy Nhạc Thiên Linh vẫn chưa thả anh ra khỏi căn phòng nhỏ tối om đó thì bực dọc mà đi tắm.
 
Lúc này anh vừa tắm xong, chỉ mặc một cái quần dài, phần thân trên cởi trần, tóc vẫn còn nhỏ nước thì đột nhiên nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.
 
Lúc này rồi còn ai đến tìm anh hả?
 
Cố Tầm vừa lau đầu vừa đi về chỗ cửa.
 
“Ai――”
 
“Em về rồi nè!”
 
Nhạc Thiên Linh?
 
Cố Tầm híp híp mắt, không phản ứng kịp đây là tình huống gì.
 
Giọng của cô tiếp tục truyền đến.
 
“Mau mở cửa đi nè.”
 
“Anh trai~”
 
Tuy không biết Nhạc Thiên Linh đang làm gì, nhưng đã gọi “Anh trai” rồi, làm gì có thằng đàn ông nào chịu nổi.
 
Cố Tầm sải vài bước qua đó, trực tiếp ấn tay nắm cửa.
 
Nhưng mà cửa vẫn chưa mở hết, Nhạc Thiên Linh lại mang theo mùi hương trên người cô lách cái đầu vào rồi xông vào lòng Cố Tầm.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.