Đừng rung động với tôi

Chương 28


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 28:

Chương 28: Sao cậu vẫn chưa đi?
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Cái khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhạc Thiên Linh thấy bản thân mình trong gương, cuối cùng cũng thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Thang máy chầm chậm đi xuống, trong không gian chật hẹp, cô nghe rõ ràng tiếng hô hấp lúc nhanh lúc chậm của mình.
 
Cô không biết Cố Tầm bị sao.
 
Lúc trước cơ hội gặp mặt nhau nhiều như vậy, anh toàn coi như không thấy, bây giờ lúc hai người đến cả quan hệ “coi như có quen biết” cũng đã khó để duy trì rồi, anh lại giống như có thể nhìn thấy cô.
 
Cô vô thức lấy điện thoại ra, muốn nói với Ấn Tuyết chuyện xảy ra mấy ngày nay, nhưng lúc cô đang nhấn mở Wechat, ngón tay lại khựng lại.
 
Không thể chịu lạc hậu vậy được.
 
Bởi vì một câu “Kết bạn Wechat” thì lại muốn nghĩ đến việc đọc hiểu, mấy bài thi ngữ văn hồi cấp ba vẫn chưa đủ hả?
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mấy ngày trước mới từ chối như vậy với cô, có thể có ý gì khác được chứ?
 
Vẫn muốn bị kỳ vọng và ảo tưởng của chính mình giày vò hay gì?
 
Nghĩ đến đây, cô lại nghĩ đến cái loại ảnh chụp tự luyến của mình nửa năm trước.
 
Nhạc Thiên Linh lật nó lại, thấy bóng dáng mờ ảo trong bức ảnh, trầm ngâm một lúc rồi ấn xóa.
 
Theo đó tiếp tục kéo xuống dưới.
 
Mặc dù nội dung cô đăng lên không nhiều, nhưng luôn có những sản phẩm quái dị đêm khuya, chỉ có cô biết tại sao mình lại đăng những thứ này lên.
 
Tốn mấy giây, Nhạc Thiên Linh xóa đến nỗi vòng bạn bè chỉ còn dư lại ba bốn tin mới dừng tay.
 

 
Lúc Nhạc Thiên Linh tan làm về nhà, trời vẫn còn sáng choang.
 
Đi đến cổng của khu nhà, Nhạc Thiên Linh lại gặp phải Cố Tầm.
 
Có lúc cô nghĩ có phải ông trời cứ thích trêu đùa cô không.
 
Nếu không thì tại sao lúc cô cố gắng hết sức xóa bỏ hoàn toàn con người này khỏi đầu thì lần nào cũng để anh xuất hiện trước mặt cô.
 
Định luật Murphy cũng không thể nào cứ kiểm chứng trên người cô được.
 
Nhìn nhau xa xăm, Nhạc Thiên Linh thu lại ánh mắt rất nhanh, mặt không có biểu cảm gì mà rẽ trái.
 
Tòa nhà cô ở thực ra là ở bên phải, nhưng đồ dùng sinh hoạt cô mua gần đây bắt đầu lục tục đến, hôm nay chuyển phát nhanh gọi điện cho cô thông báo đồ cô đang gửi ở điểm giao nhận bên trái khu dân cư.
 
Đi được vài bước, Nhạc Thiên Linh nhận ra gì đó, vì vậy nhìn bên cạnh. 
 
Đúng lúc Cố Tầm cũng đang nhìn qua đây, ánh mắt hai người lại chạm nhau lần nữa.
 
Hoàng hôn sáng rực hạ xuống, khiến cho ánh mắt nhìn thẳng của anh càng rõ ràng.
 
Số lần gặp nhau hôm nay quả thật quá nhiều, Nhạc Thiên Linh có một cảm giác khác thường.
 
Nhưng cô không nghĩ nhiều, thu lại ánh mắt, lẩm bẩm giọng điệu không tốt: “Trùng hợp thật.”
 
Cố Tầm đi bên cạnh cô, chớp mắt cười cười, “Không trùng hợp.”
 
Nhạc Thiên Linh đột nhiên quay đầu tức giận nhìn anh.
 
Dưới ánh nắng, lông tơ trên mặt cô rõ ràng có thể thấy rõ, môi hơi bĩu, giống như lại tức giận rồi.

 
Cố Tầm chỉ đành nhìn qua góc mặt bên kia, nhỏ giọng nói một mình: “Tôi cố ý đó.”
 
Đáng tiếc Nhạc Thiên Linh không hề nghe thấy anh đang nói gì.
 
Hai người cứ như vậy, cách nhau hai mét, đi về cùng một hướng.
 
Nhạc Thiên Linh không nhìn bên cạnh cái nào, cho đến khi đến điểm giao nhận, cô đứng lại, phát hiện điểm đến của Cố Tầm hình như cũng ở đây.
 
Đằng trước có mấy người xếp hàng, trong tiềm thức Nhạc Thiên Linh không muốn đứng sau anh, vì thế im lặng đi nhanh hơn.
 
Nhưng mà chân ngắn hơn người ta một đoạn, như vậy thì Nhạc Thiên Linh vẫn còn chậm hơn một bước, chỉ có thể đứng sau Cố Tầm.
 
Mấy giây sau.
 
Cuối cùng Nhạc Thiên Linh cũng phản ứng lại tại sao vừa nãy trong tiềm thức mình lại muốn tranh đứng trước. Bởi vì cô vừa ngước mắt lên, đập vào mắt là bóng lưng Cố Tầm kề bên.
 
Không ngước mắt lên ấy, đầu mũi lại ngửi thấy mùi hương nước giặt trên quần áo anh.
 
Chắc là trời quá nóng, Nhạc Thiên Linh mím môi khó chịu, thản nhiên lùi lại một bước.
 
Mấy phút sau, Cố Tầm lấy một kiện hàng, là một hộp nhỏ có thể cầm một tay được.
 
Lúc anh quay người, Nhạc Thiên Linh lập tức cúi thấp đầu nhìn điện thoại, đến khi anh ra ngoài, Nhạc Thiên Linh mới ngẩng đầu lên.
 
Người của điểm giao nhận kiểm tra, nói: “Ồ cái này, xếp ở bên ngoài.”
 
Nhạc Thiên Linh đi đến cửa lại phát hiện Cố Tầm vẫn chưa đi.
 
Anh đứng ở bên kia, ráng chiều chiếu lên người anh, khiến con ngươi ánh lên màu hổ phách nhạt nhạt, cúi đầu nhìn điện thoại.
 
Nghe thấy có người đi ra, anh ngẩng đầu, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Nhạc Thiên Linh.
 
“Sao cậu còn chưa đi nữa?”
 
Không ngờ đợi được câu nói này, còn không hiểu sao có chút quen tai.
 
Tầm mắt Cố Tầm quét qua đống hàng chuyển phát nhanh to đùng đằng trước, nghiêng đầu, nói, “Phơi nắng không được sao?”
 
Coi mình là cây xanh chắc.
 
Nhạc Thiên Linh không nhìn anh nữa, cong eo đi tìm kiện hàng của mình.
 
“3045…” Nhạc Thiên Linh nói thầm trong lòng mã lấy hàng, lúc thật sự nhìn thấy thùng hàng lại chết điếng người.
 
Chẳng phải một kệ đựng đồ tách rời à?
 
Sao lại to thế này?
 
“Cần giúp đỡ không?”
 
Trên đầu bất chợt truyền đến giọng của Cố Tầm, Nhạc Thiên Linh sững người một lát, không thèm nhìn anh.
 
“Không cần, cảm ơn.”
 
Nói xong, cô để điện thoại vào trong túi, cong người ôm lấy thùng hàng.
 
“…”
 
Không có gì, cô có thể.
 
Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, cố gắng để eo thẳng lên
 
Nhưng mà cái đồ này nặng quá.
 
Nhạc Thiên Linh đi được vài bước lại nhanh chóng bị áp đảo, hơn nữa sau khi ôm lấy cái thùng này còn cao hơn cả cô, hoàn toàn chặn mất tầm nhìn của cô, chỉ có thể nghiêng đầu nhìn đường. 

 
Hơn nữa cô cảm thấy hình như Cố Tầm đi đằng sau cô.
 
Cái ánh mắt như có như không đó rơi lên lưng cô, khiến cô cảm giác con đường này càng khó đi.
 
Rời khỏi điểm giao nhận chưa xa lại có một đoạn phải lên dốc, mặc dù Nhạc Thiên Linh đã chuẩn bị tốt tâm lý nhưng lại vẫn lực bất tòng tâm.
 
Cô đi một bước chậm hơn một bước, vẫn không nhìn rõ đường, nghe thấy có tiếng trẻ con chạy qua bên này, cô vô thức lùi về phía sau, cả người lại mất trọng tâm.
 
“A――”
 
Cái khoảnh khắc ngã về phía sau, Nhạc Thiên Linh vô thức hét ra tiếng.
 
Nhưng âm thanh này lại đột ngột dừng lại khi cô va vào trong lòng người phía sau.
 
Ngọn gió nóng bức trong không khí tựa như đọng lại vào giây phút này.
 
Cô lại ngửi thấy cái mùi hương nước giặt thoang thoảng ấy.
 
Không cần quay đầu, cô cũng biết mình đụng vào ai.
 
Và hình như giẫm lên một cái chân.
 
Nhạc Thiên Linh sững sờ một lúc, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
 
Thôi vậy, không cần tự mình làm khó mình nữa.
 
Vì vậy cô buông đồ vật trong tay ra, chen ra khỏi kẽ hở giữa Cố Tầm và cái thùng.
 
“Không có gì.”
 
Không dư thừa tí câu từ nào, Cố Tầm giơ tay về phía Nhạc Thiên Linh, cô nghe lời nhận lấy hộp giấy nhỏ trong tay anh.
 
Sao đó, Cố Tầm chuyển thùng hàng của cô, đi về phía toà nhà đang ở.
 
Hai người cứ cạn lời như vậy tiến vào thang máy.
 
Cho đến khi Cố Tầm đặt thùng hàng xuống dưới đất mới giống như nói chuyện với chính mình: “Cái đồ vật này sao mà còn nặng hơn cậu vậy.”
 
“…”
 
Nhạc Thiên Linh cúi đầu nhìn dấu chân đen trên đôi giày thể thao trắng, quyết định lần này không phản bác lời nói của anh nữa.
 
Đến tầng 13, Cố Tầm đặt thùng hàng xuống cửa nhà cô.
 
Nhạc Thiên Linh vừa ấn dấu vân tay vừa thờ ơ nói thêm lần nữa: “Cảm ơn.”
 
Có Tầm ngước mắt, “Không cần giúp cậu chuyển vào trong sao?”
 
“Không cần phiền phức, tự tôi có thể.”
 
Sau khi im lặng một lúc Cố Tầm “Ừ” một tiếng, quay người đi mở cửa nhà mình.
 
Sau đó cửa mở ra rồi, anh lại không đi vào, tựa vào khung cửa, trắng trợn đánh giá Nhạc Thiên Linh.
 
Lúc đầu Nhạc Thiên Linh quay lưng lại với Cố Tầm, phát hiện thùng hàng không đẩy được, vì vậy vòng qua thùng hàng vào trong nhà trước, ôm lấy nó kéo vào bên trong.
 
Nhưng hình như bị đồ vật gì đó chặn lại, sống chết cũng không kéo vào được.
 
Nhạc Thiên Linh đang sốt ruột thì sức nặng trong tay đột nhiên nhẹ đi.
 
Thùng hàng chắn mất tầm nhìn, Nhạc Thiên Linh không thấy người phía sau.

 
Cô chỉ ngơ ngác một lúc rồi lập tức mượn lực của anh lùi về sau.
 
Vào trong phòng vẫn cách cái thùng hàng như cũ, hai người đều không nhìn thấy đối phương.
 
Tiếng cảm ơn của Nhạc Thiên Linh cuối cùng cũng có chút sức, “Cảm ơn.”
 
“Đã nói rồi, không phải cảm ơn mà.”
 

 
Lý do thùng hàng to như vậy là vì kệ đựng đồ bên trong hoàn toàn chẳng tách rời nhau gì cả.
 
Vì vậy tuy khó di chuyển một chút nhưng lúc ghép lại lại rất tiện, chỉ mất thời gian mười mấy phút.
 
Điện thoại vẫn luôn rung khoảng thời gian này, cô không quan tâm, mê mẩn trong thú vui lắp ráp đồ đạc.
 
Được một lúc, cô đẩy kệ đựng đồ vào góc tường, thấy kích thước vừa vặn mới hài lòng đặt đồ đạc linh tinh lên.
 
Thấy tin nhắn trong điện thoại đã là việc của nửa tiếng sau.
 
Thấy Tiểu Mạch gọi mọi người chơi game trong nhóm, Nhạc Thiên Linh lại có một cảm giác dường như đã qua mấy đời.
 
Từ khi cô khóc với bọn họ nói cô thất tình, bọn họ hình như rất ăn ý với nhau mà chăm sóc tâm trạng của cô, cũng chẳng tìm cô chơi game nữa.
 
Bây giờ chắc là cảm thấy tâm trạng của cô đã khôi phục tàm tạm rồi.
 
[Tiểu Mạch]: @ Quẩy nếp nhỏ Cậu chơi không?
 
Nhạc Thiên Linh gõ hai chữ.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Đến luôn.
 
Nhạc Thiên Linh và Tiểu Mạch online sớm nhất, sau khi mở gọi thoại, Tiểu Mạch chẳng hiểu vì sao lại hắng hắng giọng, giọng điệu có chút cứng ngắc.
 
“Cái đó… Cậu vẫn ổn chứ?”
 
“Vẫn ổn mà.”
 
“Không buồn sao?”
 
Nhạc Thiên Linh chớp chớp mắt, “Có gì mà đau buồn đâu, cóc ba chân khó tìm, đàn ông hai chân đâu đâu cũng có.”
 
Cố Tầm vừa online thì nghe thấy câu này, anh im lặng, chẳng nói gì.
 
“Ừ, cậu có thể nghĩ vậy là tốt.”
 
Lạc Đà chậm chạp nói: “Không cần quản sự việc ra sao, bản thân mới là quan trọng nhất, tuyệt đối đừng đau buồn quá.”
 
Nhạc Thiên Linh “Ừ” một tiếng.
 
“Vậy…” Tiểu Mạch ngập ngừng một lúc mới mở miệng: “Cậu còn thích anh ta không?”
 
Ba người trong tai nghe đột nhiên đều im lặng, tựa như đang hồi hộp chờ đợi câu trả lời của cô.
 
Nhạc Thiên Linh do dự một hồi mới buồn bã nói: “Không thích nữa rồi.”
 
“Thật sự không còn thích nữa?”
 
Giọng nói của Cố Tầm đột ngột xuất hiện.
 
Nhạc Thiên Linh chớp chớp mắt, “Có ý kiến hả?”
 
Trong tai nghe, người đó trầm lặng, giọng điệu đột nhiên trở nên trầm lại, “Không đúng, cậu quyết đoán vậy sao?”
 
Nhạc Thiên Linh nhẹ giọng hắng một tiếng, “Mấy cậu biết không, bây giờ mỗi ngày tôi đụng phải anh ta trước cửa thì đều kìm nén lại xúc động.”
 
Cố Tầm: “Xúc động gì?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Xúc động giúp anh ta chuyển nhà.”
 
“…”
 
Cũng không đến nỗi vậy chứ.
 
Cố Tầm che mic, nặng nề thở một hơi.

 
“Bây giờ anh ta thật sự vô dụng trong mắt cậu sao?”
 
Nhạc Thiên Linh vùi đầu chạy khỏi khói độc, trầm lặng không nói chuyện.
 
Cố Tầm lại hỏi: “Trước kia cậu thích anh ta như vậy, anh ta chắc rất xuất sắc nhỉ?”
 
Điểm này, Nhạc Thiên Linh cũng không dễ phủ định, “Ưu điểm thì cũng có đó.”
 
Cố Tầm thở phào một hơi, ngay cả giọng nói cũng nhẹ nhàng một chút, nói một cách tình cờ: “Ví dụ như?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Lớn lên đẹp trai.”
 
Cố Tầm “Ừ” một tiếng, “Cái này thì chắc chắn, sau đó thì sao?”
 
Anh đợi một lúc thì lại không nghe thấy giọng của Nhạc Thiên Linh.
 
“Vậy là hết rồi?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cố Tầm: “…”
 
Đm.
 
Anh nhịn rất lâu mới lại nói: “Anh ta chắc chắn rất thông minh nhỉ?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Vẫn kém hơn Einstein nhiều.”
 
“…”
 
Cố Tầm lại nhịn, “Vậy―― dáng người anh ta rất cao nhỉ?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Lại chẳng cao bằng Diêu Minh.”
 
Bắt bẻ nghiện rồi sao?
 
Cố Tầm tức cười, nhìn chằm chằm vào người trong màn hình một lúc, “Vậy anh ta――”
 
Anh mất một phút để nghĩ mình còn ưu điểm gì, “Vui vẻ giúp đỡ người khác nhỉ?”
 
Nói xong tự anh cũng nghẹn lời.
 
Đây là tính từ cm gì đây.
 
“…”
 
Nhưng lần này đổi lại là Nhạc Thiên Linh câm nín.
 
Cô cứ luôn tìm cho mình lý do, nói với mình Cố Tầm không tốt đến vậy.
 
Rõ ràng có thể có chút phớt lờ mà làm tê liệt bản thân, nhưng hồi tưởng lại tình huống mỗi lần gặp nhau, Cố Tầm cũng đối xử khá tốt với cô.
 
“Ồ.” Nhưng cô không muốn thừa nhận, bướng bỉnh nói, “Đó chẳng phải chuẩn mực cơ bản của học sinh tiểu học sao?”
 
Ba chữ “Nhạc Thiên Linh” suýt chút nữa thốt ra khỏi miệng, Cố Tầm cứng rắn nhịn lại, đè thấp giọng hỏi: “Được, vậy là một người đàn ông trưởng thành, anh ta có trăng hoa không?”
 
“Sao mình biết được, mình cũng chưa làm bạn gái anh ta bao giờ――”
 
Nhạc Thiên Linh cuối cùng cũng phát hiện được có gì đó sai sai, dừng lại một lúc, “Không đúng, hôm nay cậu bị sao vậy? Sao cứ nói chuyện thay anh ta vậy?”
 
Người trong tai nghe im lặng một lúc mới nói: “Chỉ là mình tò mò sao cậu buông bỏ nhanh vậy, mặc dù mình không quen anh ta nhưng trước đây cậu thích anh ta vậy, chứng minh rằng anh ta chắc chắn là một người đáng được cậu thích.”
 
Lạc Đà và Tiểu Mạch cứ mãi không chen được miệng, mấy lần muốn ra mặt ngăn anh lại.
 
Cm cậu đừng nói nữa.
 
“Hơ hơ.”
 
Nhạc Thiên Linh cười vài tiếng, “Nếu mà cậu biết lúc đầu cậu ta nói mình ra sao với bạn cùng phòng của cậu ta, cậu sẽ――”
 
Cố Tầm: “Cái gì?”
 
Nhạc Thiên Linh: “Sẽ giúp anh ta chuyển nhà ngay trong đêm cùng mình.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.