Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 24:
Chương 24: Đm.
Editor: Sữa đậu nành ít đường
Trận mưa này đến ngoài dự tính, bỗng chốc đảo lộn trật tự của cả trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đi trên đường nhao nhao chạy đi, điểm dừng xe buýt của trường mười mấy phút thôi đã xếp hàng dài ngoằng, có lẻ tẻ vài người may mắn mang theo dù vùi đầu đi về phía trước, có người vì việc gấp trực tiếp chạy trong màn mưa.
Nhạc Thiên Linh cô đơn đứng ở cửa nhà thể thao, trong đầu trống rỗng, ngẩn người một lúc mãi cho đến khi tiếng chuông kêu lên.
Vẫn là đàn chị đó.
“Thiên Linh, sao em vẫn chưa đến vậy?”
Nhạc Thiên Linh bỗng nhiên hoàn hồn, vô thức nói: “Em đến đây!”
“Được rồi, nhanh lên nha em, ở tòa nhà Minh Huệ.” Đàn chị nhắc nhở nói, “Thời gian của bọn chị cũng không nhiều lắm, tí nữa là phải đi rồi.”
Cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh nhìn mưa trước cửa đột nhiên cảm thấy đau lòng.
Cảm xúc nhất thời không thể tìm được một cái cửa để trút hết ra, mạch suy nghĩ cũng không tìm ra được phương hướng, đi đến buổi giao lưu là việc duy nhất mà cô có thể nghĩ đến.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vốn dĩ Cố Tầm tính đi về ký túc xá lại không ngờ được cơn mưa này đến nhanh vậy, cũng bị mắc kẹt trên thềm bãi xe cạnh một bóng cây xanh.
Anh vốn dĩ không quan tâm, dù sao cũng không có việc gì gấp, đợi thêm chút cũng không sao.
Đột nhiên, Tưởng Tuấn Nam giơ một cây dù đen đi về phía anh.
“Mình quá là thông minh luôn, mưa to như này, mình thấy mấy người trong sân tập thể chạy về phía nhà kho của nhà thể thao, mình biết ngay việc này sai sai, cả đường đi theo qua đây, quả nhiên thấy bên trong chất đống rất nhiều dù, mình liều mạng mới cướp được một cây đó.”
Cậu ấy ngẩng đầu về phía Cố Tầm, “Đi nào, về chơi game.”
Cố Tầm đang muốn bước đi thì tầm nhìn đột nhiên dừng lại.
Cách nhau khoảng mười mấy mét, anh nhìn thấy Nhạc Thiên Linh giơ tay thử mưa, do dự một lúc thì bắt đầu cởi bộ đồ cử nhân, hình như tính che đầu chạy vào màn mưa.
Cố Tầm thở dài không kiểm soát, quay đầu nói với Tưởng Tuấn Nam: “Hay là cậu cầm dù đưa cho Nhạc Thiên Linh đi.”
“Hả?”
Tưởng Tuấn Nam nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy Nhạc Thiên Linh trong đám người.
Cái lúc này đưa dù cho con gái dùng, Tưởng Tuấn Nam không cảm thấy có vấn đề gì.
Chỉ là cậu ấy nghĩ không ra tại sao Cố Tầm không tự mình đi.
“Cậu lại đưa cơ hội cho mình?”
Cố Tầm nheo mắt, “Cậu không dám?”
“Đm, cái này có gì không dám đâu.”
Tưởng Tuấn Nam giơ dù đi về phía Nhạc Thiên Linh.
Đi lên bậc thềm, cậu ấy cụp dù, còn cẩn thận mà giũ nước ra ngoài sau đó mới đi đến sau lưng Nhạc Thiên Linh vỗ vai cô.
Nhạc Thiên Linh đang tính xông vào màn mưa, vừa quay đầu thấy là Tưởng Tuấn Nam, sững sờ một lúc.
“Có việc sao?”
Tưởng Tuấn Nam đưa dù cho cô, “Cố Tầm bảo mình đưa cho cậu.”
“…”
Tưởng Tuấn Nam thấy Nhạc Thiên Linh nhìn chằm chằm cây dù vẫn đang nhỏ nước, không biết đang nghĩ cái gì, sau một lúc mới ngẩng đầu lên.
“Không cần đâu, cảm ơn.”
Nói xong, cô lấy bộ đồ cử nhân che lên đầu, chạy vào trong màn mưa.
“Ủa, sở thích đặc biệt gì của cậu ấy đây.”
Tưởng Tuấn Nam không hiểu chuyện gì cả, chỉ thấy tâm tư con gái quả nhiên khó đoán, nói thầm quay về, “Cậu ấy không cần.”
Cố Tầm ngẩng đầu, nhìn đường lớn một cái, chậm rãi nói: “Đừng tính nữa.”
Hai người giơ một cây dù, đi về phía ký túc xá.
Lễ tốt nghiệp đã kết thúc, Cố Tầm ở lại trường cũng không có việc gì, trong ký túc xá cũng chẳng chứa cái gì nữa, cậu mang mấy đồ tắm rửa mấy ngày nay đi rồi chuẩn bị trở về căn phòng cậu mới thuê.
Mà mấy ngày trước Tưởng Tuấn Nam đã gửi hết tất cả hành lý về nhà, ngày mai sẽ phải đi du lịch.
Cậu nghĩ nghĩ, chuyến bay vào tám giờ sáng, từ trường đi đến sân bay phải hơn một tiếng, mà từ nơi Cố Tầm ở đi đến đó chỉ mất hơn 20 phút, vì vậy chuẩn bị mang theo hành lý đến nhà Cố Tầm chen một đêm.
Cuối cùng Nhạc Thiên Linh không đến kịp buổi giao lưu.
Lúc cô đến, người ta đã ngồi xe rời khỏi trường rồi.
Lúc trở về ký túc xá có một cuộc gọi thoại gọi đến.
Nhạc Thiên Linh cầm lên nhìn một cái, tên người gọi đến hiển thị “Nam thần”.
Bây giờ cô nhìn thấy hai từ này thì có chút phiền.
Sau khi nhăn nhăn mày, cô bắt máy, không có tí sức lực nào nói: “Cái gì?”
Giọng nói của đối phương lạnh lùng, “Lên chơi.”
“Không chơi, mình khó chịu.”
Trong ống nghe yên tĩnh một lúc.
Tiếp theo đó giọng nói của cậu ấy ấm hơn một chút.
“Khó chịu ở đâu?”
“Nghe thấy giọng cậu thì khó chịu.”
“?”
Nhạc Thiên Linh không có tâm trạng tán phét, trực tiếp cúp điện thoại.
Về đến ký túc xá, thấy Phương Thanh Thanh và Ấn Tuyết đều đang thu dọn hành lý, cô nhanh chóng đi tắm, không muốn cho mình có thời gian ngây người.
Nửa tiếng sau, cô đưa Phương Thanh Thanh và Ấn Tuyết đi, còn mình thì quay người về ký túc xá thu dọn hành lý.
Vừa bận xong, cô tính đi luôn, tin nhắn trong điện thoại lại lần lượt gửi đến.
[Tiểu Mạch]: Muốn chiến đấu quá a a a a!
[Tiểu Mạch]: Lạc Đà, hay là chúng ta chơi đôi đi! ! !
[Lạc Đà]: Được.
Nhạc Thiên Linh xem một lúc, gõ vài chữ.
[Quẩy nếp nhỏ]: Em cũng có thể.
[Tiểu Mạch]: Không cần nói nhiều! Tập kết!
[Lạc Đà]: @Nam thần Cậu thì sao?
Qua một lúc.
[Nam thần]: Em có thể.
Nhạc Thiên Linh thở dài, đăng nhập trò chơi.
Kiếm chút việc cho mình làm cũng tốt, đỡ phải mắc nghẹn trong lồng ngực.
Hình như bọn Lạc Đà chưa từng thấy dáng vẻ Nhạc Thiên Linh chơi sung như vậy bao giờ.
Cho dù địa hình có bất lợi đến đâu cũng không thèm quan tâm đến chiến lược, thấy người thì đuổi đánh, có lúc đánh sung quá thì đánh cả một đội.
Thua rồi, cô nói “Tiếp nào”, thắng rồi, cô cũng nói hai từ đó, không hề có tình cảm.
Cũng không thích nói chuyện, giống như một mình lặng lẽ ấn điện thoại.
Chơi được năm ván, Lạc Đà thấy mười tám mạng của Nhạc Thiên Linh, giống như đoán được cái gì đó, lại không tiện mở lời.
Mãi đến vòng chung kết.
Vòng tròn đã thu gọn lại còn một trận cuối cùng, Nhạc Thiên Linh và Cố Tầm còn sống sót cách khu vực an toàn rất xa.
Bọn họ không tìm được xe, chỉ đành dựa vào đôi chân chạy đi.
Trong tai nghe đột nhiên xuất hiện tiếng ầm ĩ, “Lâm Tầm, bên cậu sao lại ồn thế?”
“Bạn cùng phòng mình.”
Nói xong, anh quay đầu nói với Tưởng Tuấn Nam đang lướt đến một tiếng nào đó, “Nhỏ giọng chút.”
Tưởng Tuấn Nam điều chỉnh nhỏ âm lượng, đưa điện thoại đến trước mặt anh, “Tối đi ăn tiệm này nha?”
“Sao cũng được.”
Lâm Tầm vứt lại hai chữ, quay đầu lại nhìn điện thoại, Nhạc Thiên Linh đang trong vòng tròn khói độc.
Khoảnh khắc đó, cảm xúc của Nhạc Thiên Linh đột nhiên sụp đổ, vứt điện thoại khóc lên.
Tiểu Mạch và Lạc Đà bị dọa bởi tiếng khóc đột ngột chân thật của cô, nhanh chóng an ủi: “Đừng khóc mà! Lâm Tầm có thuốc, nó có thể đến đỡ em.”
Nói xong vừa nhìn thì thấy đồ chó má ấy đang ở chỗ cách Nhạc Thiên Linh hơn hai trăm mét.
Mấy giây sau, Nhạc Thiên Linh chết vì tia bức xạ, sau một tiếng “A” thê thảm, cả người biến thành một cái hộp, giao diện không hề nể mặt mà đổi thành góc nhìn của Cố Tầm.
Nhạc Thiên Linh khóc càng thảm thiết hơn.
“Không phải, mình vẫn còn, vẫn có cơ hội chiến thắng, cậu khóc gì mà khóc.”
Lâm Tầm cảm thấy cô vô cùng kỳ lạ, chẳng phải vừa mới chơi game với người khác một lúc sao, lúc này khóc cái gì.
Vì vậy cậu hỏi, “Hôm nay rốt cuộc cậu làm sao vậy?”
“Mình làm sao, mình còn có thể làm sao nữa, tất nhiên là mình thất tình rồi!”
Nhạc Thiên Linh vừa khóc vừa đau khổ nói, “Mình thất tình rồi có hiểu không hả! ! ! ! !”
Hình ảnh trong trò chơi chỉ còn người được ở lại đột nhiên không động đậy gì.
Ngay cả Lạc Đà cũng không hiểu sao mà im bặt.
Sau mấy giây im lặng.
Nhạc Thiên Linh đột nhiên nghe thấy Lâm Tầm cười nhẹ nói với bạn cùng phòng gì đó: “Tối nay mình mời cậu đi ăn.”
Sau đó giọng nói của một người đàn ông vang lên: “Được thôi! Vậy mình không khách sáo nữa!”
Cố Tầm quay đầu cười với Tưởng Tuấn Nam, “Tùy cậu.”
Tưởng Tuấn Nam thấy sắc mặt của anh hơi kỳ lạ, cười nhạo mà hỏi: “Chuyện vui lớn gì thế?”
Cố Tầm vừa muốn nói chuyện, trong tai nghe lại vang lên một tiếng khóc của cô gái.
“Mình cmn thất tình rồi mà cậu còn mời người khác ăn cơm cậu có phải người không! ! !”
Cố Tầm nhăn mày, tiếp tục chạy về khu vực an toàn, “Cậu thất tình liên quan gì tới mình.”
Cảm xúc vốn đã suy sụp của Nhạc Thiên Linh lại càng mất kiểm soát, tiếng khóc thê thảm đến mức ngay cả Lạc Đà cũng không chịu đựng được nữa.
Chỉ có Tiểu Mạch vô tâm hỏi: “Đụ! Hôm nay cậu đi tỏ tình thật à? ! Không phải chứ! Chẳng phải cậu nói cậu là hoa khôi hả? Sao lại có thể thất bại được! Không có đàn ông nào cự tuyệt người đẹp hết á! Trừ khi anh ta không phải đàn ông!”
“Vậy tôi là hoa khôi anh ý còn là nam thần kìa!” Nhạc Thiên Linh khóc thét lên nói, “Chính là coi thường tôi thì tôi có cách nào đâu!”
Ngón tay của Cố Tầm đột nhiên khựng lại, trong đầu không hiểu sao lại nhảy ra hình ảnh nào đó mấy tiếng trước.
Lạc Đà ở một thành phố xa xôi khác hình như cũng có một chút suy đoán hoang đường.
“Hả? Nam thần?” Lạc Đà hỏi dò, “Thật hay giả vậy, em học trường nào ở Giang Thành vậy?”
Nhạc Thiên Linh không biết tại sao Lạc Đà hỏi vậy, nhưng quả thật có một rổ tủi thân muốn trút ra.
“Sao vậy, muốn báo thù vì em hả?”
Lạc Đà cười gượng, “Đúng vậy, anh xem xem thằng ngu nào không có mắt nhìn lại đi từ chối cô bé dễ thương của chúng ta, mai anh sẽ vác dao đi Giang Thành!”
Tiểu Mạch cũng ồn ào, “Đúng! Chúng ta là chiến hữu vào sinh ra tử với nhau, sao cho phép cậu chịu sự tủi thân này chứ, cậu báo tên đi, bọn tôi lập tức vác dao đi giết chết thằng ngu thối tha đó!”
Mặc dù lời mấy người bạn qua mạng này nói rất gắt, nhưng Nhạc Thiên Linh quả thật được an ủi.
Cô chun chun mũi, giọng khàn khàn nói: “Đi đi, Đại học Nam Kinh khu trường học Giang Tân, đi tìm một người đàn ông tên Cố Tầm, mấy anh chém chết anh ta dùm em! ! !”
“Tên Cố Tầm à, được rồi, tôi nhớ tên của thằng ngu——”
Tiểu Mạch nói được một nửa, tiếng nói bỗng im bặt.
Trong tai nghe đột nhiên yên tĩnh như ấn nút im lặng.
Mặc dù trò chơi còn đang tiếp tục, ba người kia đều không nói gì, lộ ra một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Sự im lặng chết người.
Nhưng Nhạc Thiên Linh lại không có tâm trạng đi suy xét hành vi của bọn họ.
Mấy giây sau, cô thấy Lâm Tầm đứng bất động một chỗ cũng chết trong khói độc, trận này kết thúc hoàn toàn trong thất bại.
Nhạc Thiên Linh dồn nén cảm xúc mấy tiếng liền một khi đã bùng nổ thì giống như lũ to trút xuống căn bản không chịu được, vì vậy cô tháo tai nghe ra, trèo lên giường khóc một trận đã đời.
Hơn một tiếng sau, Nhạc Thiên Linh khóc đến mức cạn nước mắt rồi, cuối cùng cũng ngẩng đầu.
Cô mở điện thoại ra, thấy trong game ba người còn lại đã mất mạng rồi.
Mà trong nhóm cũng không có ai nói chuyện, im lìm, không giống sự ồn ào mọi khi, tựa như đã quên cô rồi.
Nhạc Thiên Linh lau nước mắt, ngẩng đầu hít sâu một cái.
Không biết có phải nước trong đầu bị cạn khô rồi hay sao, cô coi như đã nghĩ thông rồi.
Không phải sự vô tình của Cố Tầm giày vò cô, là những kỳ vọng và ảo tưởng mà cô bịa đặt vô căn cứ.
Dựa vào sự rung động lần đầu gặp mặt, tự cô châm lên một ngọn lửa, biến đốm lửa cháy lan ra cả đồng cỏ.
Sau đó cô còn tự mình đắm chìm vào đó, vì một cái quay đầu thôi mà nhảy vào cái hố mà vốn dĩ cô đã bò ra rồi.
Bởi sự lạnh nhạt của anh, cô cứ luôn nghi ngờ. Công việc đã bận vậy rồi, cô còn bắt ép mình dậy sớm trang điểm, hoài nghi bản thân vẫn chưa đủ đẹp, hoàn toàn không ý thức được sự tự tin đã bị hao mòn trong sự im hơi lặng tiếng.
Sự tự ti lớn lên trở thành sự dịu dàng và giả tạo ngụy trang trước mặt Cố Tầm.
Cố Tầm chướng mắt, bản thân cô cũng không thích, thậm chí suýt quên mất mình là cái rốn của vũ trụ.
Ngay cả buổi giao lưu hôm nay, cô cũng vô thức cảm thấy Cố Tầm quan trọng hơn, đến cuối cùng hiện thực lại hung hăng cho cô một cái tát.
Người ta chưa làm cái gì cả, tất cả cảm xúc của cô lại bị anh điều khiển, vì anh vui vì anh buồn, mà hoàn toàn không biết bản thân đã đánh mất đi chính mình tự mình cảm động.
Từng đoạn từng đoạn trong quá khứ xuất hiện trong tâm trí của Nhạc Thiên Linh, cuối cùng cô cũng có thể đứng ở góc độ người ngoài nhìn thấy mình ngu ngốc biết bao.
Thà bảo cô quyết định hoàn toàn buông bỏ Cố Tầm còn hơn bảo cô quyết định buông bỏ một Nhạc Thiên Linh thích Cố Tầm.
Cô thật sự rất ghét bản thân mình như vậy.
Giống như mất một lớp kén, Nhạc Thiên Linh xoa đôi mắt sưng đỏ, đứng dậy.
Người trong ký túc xá đã đi hết, đồ đạc thu dọn sạch sẽ, cô quét dọn ký túc xá một lượt cuối cùng, sau khi chắc chắn không còn gì tiếc nuối nữa thì nghênh đón ánh tà dương, nhanh chân rời khỏi trường.
Đi đến căn phòng mới thuê chỉ có nửa giờ đi xe, đến khu dân cư, Nhạc Thiên Linh đi về phía tòa nhà mà cô đang ở.
Lúc đợi thang máy, cô tính lấy điện thoại ra xem giờ lại phát hiện có mấy tin nhắn mới.
Thật kỳ lạ, Tiểu Mạch và Lạc Đà vậy mà đều nhắn tin riêng cho cô.
[Tiểu Mạch]: Cậu… vẫn ổn chứ?
[Lạc Đà]: Vẫn ổn chứ? Lúc nào rảnh nói chuyện nha?
Bạn trên mạng khá tốt, vậy mà nhớ đến cô.
Nhạc Thiên Linh trả lời đơn giản với bọn họ, kéo xuống dưới, nhìn tin nhắn của Lâm Tầm một cái.
[“Nam thần” vỗ hoa đào của bạn nói không cần nở hoa]
[Nam thần]: ?
[Nam thần]:…
Bị điên hay gì.
Thấy mấy tin nhắn không hiểu ra sao này Nhạc Thiên Linh lại bực mình.
[Quẩy nếp nhỏ]: Có việc thì thắp hương không việc thì dập đầu lạy tạ, phiền đây này!
[Nam thần]: Ồ…
Gửi xong, cô cất điện thoại, bước vào thang máy.
Nhìn môi trường xa lạ, Nhạc Thiên Linh hít sâu một hơi, tràn đầy sức sống mới.
Thang máy ra bên trái là căn hộ Nhạc Thiên Linh thuê, cô ấn mật khẩu cửa tự động mở.
Nhạc Thiên Linh kéo va li bước vào, lúc đang muốn đóng cửa, nghe thấy cửa nhà đối diện bỗng nhiên mở ra, kèm với giọng nói của một người con trai.
“Chẳng phải bảo ra ngoài ăn cơm à? Sao cậu lại đột nhiên về trường vậy?”
Nhạc Thiên Linh vô thức quay đầu, vừa ngước lên thì bắt gặp Cố Tầm đang bước ra khỏi cửa.
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cố Tầm: “…”
Nhạc Thiên Linh không biết hình dung tâm trạng lúc đó ra sao.
Nói đơn giản thì, nếu đây là tầng trệt thì cô có thể nhảy xuống ngay tại trận luôn.
Buổi sáng tỏ tình thất bại, buổi chiều thì dọn đến đối diện nhà người ta.
Không cần Cố Tầm nói gì cả thì cô cũng đã tưởng tượng ra được lúc này chắc anh sẽ dùng mấy từ “Mặt dày mày dạn mặt trơ trán bóng” để hình dung cô.
Mà Cố Tầm quả thật cũng nhìn cô, ánh mắt trở nên rất phức tạp.
Nhạc Thiên Linh càng xác định suy nghĩ của mình.
Chỉ có Tưởng Tuấn Nam đứng sau người Cố Tầm cái gì cũng không biết, thay xong giày đứng dậy, thấy anh bỗng nhiên đứng đó không động đậy, thì nghiêng người nhìn qua đây, sửng sốt nói: “Đm! Nhạc Thiên Linh? Cậu cũng ở đây? Trùng hợp thật nha! Sau này bọn cậu là hàng xóm rồi!”
Nhạc Thiên Linh: “…”
Cô thấy biểu cảm của Cố Tầm trở nên càng ngày càng kỳ lạ, giống như nứt toác ra đồng thời còn nhấc chân đi về phía cô, giống như muốn nói gì đó.
Đến mức như vậy sao?
Cô còn chưa nói gì đây này!
Nhạc Thiên Linh lập tức kéo lấy tay nắm cửa, nói một mạch: “Đây là trùng hợp tôi không có theo dõi cậu cũng sẽ không quấy rầy cậu, cậu không cần phải dùng ánh mắt này nhìn tôi, thật sự không yên tâm, thì tôi chuyển nhà nhé.”
Hai cánh cửa cách nhau rất gần, Cố Tầm đi mấy bước đã đến, đang muốn mở miệng lại thấy Nhạc Thiên Linh vô thức mà lùi về sau nửa bước.
“Tôi ——”
Cánh cửa trước mặt bỗng nhiên đóng “Rầm” một tiếng, còn đạp ra một chút bụi cuốn bay dưới ánh đèn.
Cố Tầm: “…”
“Đm.”