Đừng rung động với tôi

Chương 20


Bạn đang đọc Đừng rung động với tôi – Chương 20:

Chương 20: Vừa nãy đã hoàn thành giao dịch tiền đen tối rồi!
Editor: Sữa đậu nành ít đường
 
Nhạc Thiên Linh chưa bao giờ hồi hộp chờ đợi câu trả lời của ai đó như vậy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong mấy giây đó, trong tâm trí của cô đã tưởng tượng ra vô số những đoạn đối thoại khó xử, thậm chí có hơi hối hận khi bản thân quá xúc động mà đã hỏi thẳng thừng như vậy.
 
Nếu mà làm sai rồi thì sao? Há chẳng phải rõ ràng cô rất ảo tưởng hả?
 
Vậy nếu cậu ấy tỏ tình thì làm sao? Quy trình từ chối bạn qua mạng phải làm như nào?
 
Nếu như cậu ấy giả đò thì làm sao?
 
Cho dù là loại nào đi chăng nữa, Nhạc Thiên Linh thấy cô đều không dễ trả lời, dù Đường Tín có là người như vậy, cô cũng chỉ dám ám chỉ một cách bí mật, chưa kể bây giờ đang đối mặt với một người bạn qua mạng chưa từng gặp mặt.
 
Nhạc Thiên Linh gần như đang đếm từng giây, nhìn chằm chằm màn hình không yên.
 
Thấy cậu ấy không lập tức trả lời, đầu Nhạc Thiên Linh chập mạch, lập tức thu hồi lại tin nhắn vừa nãy.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà một giây sau.
 
[Nam thần]: “Chẳng lẽ… cậu cho rằng mình cũng thích cậu hả?”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Đm.
 
Thật không thể ngờ tới, cậu ấy chọn một kiểu trả lời khiến cô khó xử nhất trong vô vàn những kiểu trả lời.
 
Mà cái từ “Cũng” kia rất thông minh, giống như đang cố tình nhắc nhở cô điều gì.
 
Trong tâm trí của Nhạc Thiên Linh nhớ lại sự khó xử lúc đầu Đường Tín bảo có cô gái mình thích.
 
Nhất thời không biết trả lời ra sao, Nhạc Thiên Linh gõ một hàng “Ha ha ha” gửi qua, cố gắng xoa dịu bầu không khí lúc này.
 
Đáng tiếc người ta không cho cô cơ hội này.
 
[Nam thần]: Bởi vì một món quà tiện tay tặng, trái lại cũng không cần thiết.
 
[Nam thần]: Con người mình ấy hả, ưu điểm khác thì không có.
 
[Nam thần]: Chỉ có hào phóng nhiều tiền.
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ nghĩ cũng phải, lúc đầu cô nói đùa thu phí 500 tệ một tiếng, cậu ấy cũng chuyển 5000 cho cô thật.
 
Mà hôm đó cậu ấy hỏi cô đưa địa chỉ, cô nói đùa đánh nhau ngoài đời, cậu ấy cũng hùa theo, Nhạc Thiên Linh cũng nhân tiện đưa một địa chỉ của đồn công an.
 
Nghìn sai, vạn sai thì đều sai ở việc cô không nên dùng cái tư tưởng hạn hẹp của mình để suy đoán suy nghĩ của người có tiền.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Ha ha ha, mình đùa vui thôi mà. [Lau mồ hôi]
 
[Nam thần]: Nếu cái bàn phím này thật sự khiến cậu khó chịu vậy cậu trả hàng đi.
 
[Nam thần]: Mình sẽ không suy nghĩ nhiều đâu.
 
Vậy chẳng phải càng khó xử hơn à? ? ?
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Không đâu, vốn dĩ mình khá thích mà! [Nhe răng]
 
[Nam thần]: Được.
 
Ngay sau đó, cậu ấy nhận tiền Nhạc Thiên Linh chuyển qua, sau đó lại chuyển một khoản tiền qua. 
 
[Nam thần]:[Chuyển khoản cho bạn 772 tệ]
 
[Quẩy nếp nhỏ]: ?
 
[Nam thần]: Tiền đưa thừa.
 
[Nam thần]: Sợ cậu nghĩ nhiều.
 
“…”
 
Tính thử, cái thứ hai giảm giá còn nửa giá, quả thật cô đưa thừa hơn 700 đồng.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Okk! Tiết kiệm được không ít tiền!
 
Sau khi nhận tiền, Nhạc Thiên Linh nằm bò lên bàn, tận dụng mặt bàn lạnh lẽo để hạ nhiệt cho hai má đã ửng đỏ của cô.
 
Chẳng lẽ dạo này thật sự bị mắc chứng tự kỷ giai đoạn cuối gọi là “Đàn ông trên toàn thế giới đều thích tôi” hả?
 
“Nói thế nào?”
 
Ấn Tuyết sắp xếp xong quần áo, đi qua hỏi, “Bạn qua mạng tỏ tình chưa?”
 
“Tỏ tình cái shit.”
 

Nhạc Thiên Linh chỉ muốn tìm một cái hố giấu mình xuống đấy, “Bây giờ người khó xử chỉ có mình mình đây này!”
 
“Mình xem xem nào.”
 
Ấn Tuyết cầm điện thoại của cô lên nhìn nhật ký trò chuyện một cái, lập tức ghét bỏ mà cau mày, “Ông trời ơi, cậu không thể nói khéo một chút hả? ? ? Cậu như thế này với việc nói với người ta ‘Tôi có người mình thích rồi cậu đừng có những suy nghĩ không nên có với tôi’ có gì khác biệt hả? Mình thật sự phục cậu rồi!”
 
Nhạc Thiên Linh cũng muốn nói khéo chứ, nhưng có những lúc cô dễ hành động theo cảm tính.
 
Nếu như mọi việc đều suy nghĩ chu đáo thì không phải là Nhạc Thiên Linh nữa rồi.
 
Bây giờ cô chỉ muốn rót một bát canh Mạnh Bà cho Lâm Tầm hoặc là bản thân cô uống một bát cũng được.
 
Đáng tiếc chẳng những không có canh Mạnh Bà, Lạc Đà và Tiểu Mạch còn thêm mắm dặm muối ở trên nhóm nữa.
 
[Lạc Đà]: Tặng bàn phím cái gì? Tại sao anh không có?
 
[Tiểu Mạch]: Tại sao không tặng tôi? Chỉ vì tôi là con trai sao hả?
 
Nhạc Thiên Linh thấy lời của hai người này, trái tim lại treo lơ lửng, cảm thấy bọn họ lại muốn đổi chủ đề.
 
Cố Tầm cũng không hài lòng với họ.
 
Lời thừa thãi sao nhiều thế.
 
Mặt cậu ấy lạnh đi, đang muốn bảo hai người này im miệng, trong nhóm đột nhiên nhảy ra tin nhắn trả lời của Nhạc Thiên Linh.
 
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Trước kia có sự kiện, cái thứ hai giảm nửa giá đó! Em quên mất đã nhờ cậu ấy mua hộ rồi, tiền cũng quên không đưa.
 
[Ngò rí tinh thích ăn ớt cay]: Vừa nãy đã hoàn thành giao dịch tiền đen tối rồi!
 
Một giây sau, Lạc Đà nhắn tin nhắn riêng cho cậu ấy.
 
[Lạc Đà]: Đm, cậu còn nhận tiền của người ta? Tại sao cậu không trực tiếp tặng một cái? ! Cậu thiếu tí tiền này à? Cậu là heo hả?
 
Sự giận giữ tích ở lồng ngực, khiến toàn thân khó chịu.
 
Điện thoại đột nhiên bị Lâm Tầm ném mạnh lên bàn lại bật xuống dưới đất, đập một tiếng giòn tan.
 
Tưởng Tuấn Nam ở bên cạnh chơi game bị dọa một trận, vừa quay đầu nhìn, Cố Tầm đã đi ra ban công rồi.
 
“Cậu lại cãi nhau với mẹ cậu à?” Tưởng Tuấn Nam giúp anh nhặt điện thoại lên, thấy màn hình góc dưới bên phải quả thật vỡ rồi, đau lòng mà hét với anh, “Cậu xem, chẳng phải mình đã khuyên cậu đi dán màn hình à? ! Cái màn hình vừa ném đã bị vỡ rồi!”
 
Cố Tầm không để ý đến cậu ấy, dùng nước lạnh rửa mặt, lau bừa vài cái.
 
Khi quay vào lại trong phòng, những giọt nước trên lông mày của anh chảy xuống theo đường cong của sườn mặt, để lại những vệt nước mờ.
 
Rõ ràng nên là một hình tượng rất quyến rũ, Tưởng Tuấn Nam lại cảm thấy lạnh sống lưng.
 
Cậu ấy mở miệng, đang muốn nói chuyện, Cố Tầm lại lạnh lùng nói: “Im miệng.”
 
“Đù?” Tưởng Tuấn Nam hoàn toàn chết lặng, “Mình còn chưa nói chuyện nữa mà!”
 
Cố Tầm không để ý cậu ấy, cũng không quan tâm đến điện thoại, mở máy tính ra mới nói: “Đá một người ra.”
 
Tưởng Tuấn Nam đang lập nhóm năm người với bạn, nghe Cố Tầm nói như vậy, biết ý là anh muốn đến chơi, cậu ấy lập tức đá người chơi gà nhất ra khỏi nhóm.
 
Suy cho cùng chơi game với Cố Tầm, cái cảm giác trải nghiệm được mang đi bay thật sự rất tuyệt.
 
Đăng nhập trò chơi, Tưởng Tuấn Nam châm điếu thuốc, mùi khét lẹt lập tức lan ra cả phòng.
 
Hai cái máy tính đặt rất gần, ngón tay Tưởng Tuấn Nam kẹp điếu thuốc quơ đi quơ lại chỗ cánh tay Cố Tầm.
 
Sau một lúc, Tưởng Tuấn Nam thấy mình như đang bị cái chết nhìn chằm chằm. Vừa quay đầu, quả nhiên đối diện với ánh mắt không nhẫn nại của Cố Tầm.
 
“Hay là cậu tự góp vui đi?”
 
“Cậu ăn thuốc nổ hả?!”
 
Nói thì nói vậy, Tưởng Tuấn Nam vẫn không bằng lòng mà dập điếu thuốc đi, ai bảo cậu ấy phải ôm đùi người ta cơ?
 
Nhưng trận đầu tiên vừa mới bước vào giai đoạn gay cấn đột nhiên bị ngắt mạng.
 
“Đù! Lại nữa!” Mặc dù nói mấy năm nay Tưởng Tuấn Nam đã quen với việc nhà trường thường thường ngắt mạng, nhưng vào cái lúc như này, quả thật còn rắc rối hơn cả bạn gái cậu ấy nói chia tay.
 
“Người của công ty mạng ăn shit hết rồi hả? ! Không làm được việc thì để ông đây dạy cho này!”
 
Sau khi một thân một mình chửi bới cả buổi, Tưởng Tuấn Nam phát hiện Cố Tầm hoàn toàn không để ý tới cậu ấy.
 
Cố Tầm tựa vào lưng ghế, tư thế ngồi rất lười nhác, mặt lại rất khó chịu.
 
Cả ngày toàn cái cmn chuyện đâu đâu.
 
Cảm xúc của Tưởng Tuấn Nam thay đổi rất nhanh, một giây trước còn nổi giận đùng đùng, một giây sau nghĩ đến cái gì đó lập tức ỉu xìu xìu, cậu ấy quay đầu nhìn Cố Tầm, “Đúng rồi, hồi Tết bạn gái mình đá mình rồi.”
 
Cố Tầm “Ờ” một tiếng, đứng dậy cầm lấy áo khoác.
 
“Vậy ra ngoài ăn bữa chúc mừng đi?”
 

Tưởng Tuấn Nam: “?”
 

 
Hai người sinh viên đại học, ăn tối lúc chín giờ là chuyện bình thường.
 
Do vẫn chưa tới thời gian khai giảng, trong trường học rộng lớn này chỉ có sinh viên năm tư, nhà hàng bên ngoài cũng chẳng mấy tiệm mở cửa.
 
Do đó, cái nhà hàng đồ Trung Quốc lại quá tải.
 
Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam may mắn, lúc đến còn dư một bàn.
 
Sau khi ngồi xuống, Tưởng Tuấn Nam trực tiếp cầm hai bình rượu từ trong tủ lạnh ra, rót một cốc, một hơi cạn sạch, lúc này mới buồn bã mà bắt đầu nói chuyện.
 
“Ông đây ở bên cô ta hai năm rồi, như một thằng bạn trai hiếu thảo, kết quả như nào cậu đoán xem? ! Vừa mới về nhà, cô ta gặp mối tình đầu thời cấp ba, như kiểu tro tàn gặp củi khô bốc lửa vậy.”
 
“Mới mấy ngày thôi mà hai người đã ở bên nhau rồi, ban đầu còn là người đàn ông đó đá cô ta!”
 
“Lúc đề nghị chia tay còn khóc rấm rứt nói với mình thật ra không quên được tình đầu, cmn ở chung với mình thì coi mình là cái lốp dự phòng?”
 
“Mình ngẫm nghĩ chẳng lẽ con gái thật sự không quên được tình đầu hay sao? Hai chữ tình đầu rốt cuộc có sức hấp dẫn gì nhỉ? Bây giờ mình còn chẳng nhớ họ của tình đầu của mình là gì rồi!”
 
Tưởng Tuấn Nam một mình bô lô bô la cả buổi, Cố Tầm càng nghe càng phiền, không thèm trả lời một chữ.
 
Đúng lúc muốn bảo cậu ấy đừng nhắc đến mấy chuyện yêu đương này nữa, Tưởng Tuấn Nam lại tự mình im miệng không nói nữa, ngẩn người nhìn nơi nào đó sau đó kéo ống tay áo của Cố Tầm.
 
“Nhìn, mau nhìn.”
 
Cố Tầm không kiên nhẫn mà quay đầu, đúng lúc nhìn thấy Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết khoác tay nhau bước vào.
 
Chỉ một ánh mắt, không có cảm xúc gì, anh lại quay đầu tiếp tục xem điện thoại.
 
Ông chủ đi qua người bọn anh, đi lên trước chào khách, “Hai người đẹp ăn tối? Chắc phải đợi thêm lúc nữa, sắp có bàn rồi.”
 
Lúc Nhạc Thiên Linh bước vào cũng thấy Cố Tầm và Tưởng Tuấn Nam.
 
Nhưng mà lần này, ánh mắt của cô lại liếc qua bóng lưng Cố Tầm một cách đầy kìm chế rồi nhanh chóng thu lại.
 
Lúc muốn gặp, mỗi ngày đến tầng dưới của học viện lượn qua lượn lại cũng chưa chắc có thể tình cờ gặp gỡ.
 
Lúc không muốn gặp lại luôn xuất hiện trước mặt cô.
 
Nhạc Thiên Linh lắc đầu, “Không cần đâu.”
 
Ông chủ cho rằng cô không muốn đợi, nhìn xung quanh một vòng, thấy rất nhiều bàn đều chỉ có một hai người vì vậy lại nói: “Hay là ghép bàn được không? Những tiệm khác đều không mở.”
 
Nhạc Thiên Linh đang muốn từ chối lại thấy Tưởng Tuấn Nam vẫy tay với bọn họ, cười rất nhiệt tình.
 
“Đến đây ngồi đi!”
 
Vừa nói xong, nhịp tim của Nhạc Thiên Linh tăng lên đột ngột, ngón tay không tự chủ được mà bấu chặt tay áo.
 
Ấn Tuyết nhìn cô một cái, có chút…, không biết rốt cuộc Nhạc Thiên Linh có muốn qua đó không.
 
Mà Cố Tầm quay lưng với bọn họ không thèm ngẩng đầu, giống như hoàn toàn không để ý Tưởng Tuấn Nam đang gọi ai.
 
Nhạc Thiên Linh đột nhiên bị cảm giác bất lực vây quanh.
 
Cảm giác này thực ra không hề xa lạ, chỉ là lúc trước cô luôn chọn không chú ý thôi.
 
“Không cần đâu.” Cô cười gượng với Tưởng Tuấn Nam, “Cảm ơn.”
 
Người ta có bạn gái, cô tự rước vạ vào thân tiến lên làm gì.
 
Sau khi Nhạc Thiên Linh và Ấn Tuyết rời đi, Tưởng Tuấn Nam sờ gáy, không hiểu sao lần trước cô gái đó thấy Cố Tầm thì mặt mũi hăm hở, lần này còn không đồng ý ghép bàn còn cười khổ sở.
 
“Cô ấy sao vậy?”
 
Cố Tầm trả lời tin nhắn của trưởng nhóm chiến lược, ngón tay ấn bàn phím nhanh thoăn thoắt, thờ ơ nói: “Liên quan gì tới mình.”
 

 
Cả đoạn đường Ấn Tuyết đều nói mấy chuyện phiếm… cậu ấy nghe được ở nhà hồi Tết, thuộc kiểu tiêu chuẩn đến tiểu thuyết cũng không dám viết ra, chuyển hướng chú ý của Nhạc Thiên Linh thành công.
 
Về đến ký túc xá, vừa kéo cửa ra, Nhạc Thiên Linh đã nhận được điện thoại của bố.
 
“Shipper tìm được cho con rồi.”
 
Trước khi ra ngoài ăn cơm, Nhạc Thiên Linh lật lại được tin nhắn chuyển phát nhanh đó từ trong đống tin nhắn của các tiệm online và nhà mạng.
 
Quả thật mấy ngày trước chuyển phát nhanh đã được đặt ở phòng nhận thư của đồn công an.
 
Nhạc Thiên Linh vừa mắng thầm chuyển phát nhanh bây giờ càng ngày càng lười biếng, vừa nhờ bố cô đi tìm đồ về, lý do là shipper gửi nhầm.
 

Nhạc Văn Bân là một công dân tốt tuân thủ quy định pháp luật, cả đời này ngoại trừ đi làm chứng minh thư thì chưa vào đồn công an lần nào, đêm hôm đi lấy chuyển phát nhanh còn bị nhân viên trực ban của phòng nhận thư nói mấy câu vì vậy ông cảm thấy lần này khá là xúi quẩy.
 
“Lần sau đừng dùng chuyển phát nhanh nhà này nữa!” Ông không hài lòng mà nói, “Cái này cũng có thể gửi nhầm, may mà không phải đồ gì quan trọng!”
 
Ai nói không quan trọng chứ.
 
Hơn 2000 tệ đó.
 
Sau khi cúp điện thoại, Nhạc Thiên Linh chuẩn bị đi tắm.
 
Trước khi đặt điện thoại xuống, Tiểu Mạch gửi một tin nhắn vào trong nhóm.
 
[Tiểu Mạch]: Hôm nay có PUBG không?
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ nghĩ, không trả lời, ôm quần áo vào phòng tắm.
 
Tắm xong lại dưỡng da hết tất cả các bước đã là 11 giờ đêm rồi.
 
Nhạc Thiên Linh cầm điện thoại trốn trong chăn, thấy 30 phút trước chỉ có Lạc Đà trả lời “Được.”
 
Lúc trước thời điểm này chính là thời gian online của bốn người.
 
Lâm Tầm không nói gì, chắc là cũng cảm thấy khó xử nhỉ.
 
Nhạc Thiên Linh không nhịn được mà nhớ lại cái màn mất mặt lúc chạng vạng tối, uy lực rất lớn, đến bây giờ còn khiến ngón chân cô bám đất.
 
Lúc này, Tiểu Mạch thấy rất lâu không có người trả lời thì lại nhắc đến bọn cô.
 
[Tiểu Mạch]: @Nam thần @Quẩy nếp nhỏ Hai người cũng phải lên tiếng chứ, chẳng lẽ đi ngủ sớm như vậy hả?
 
Nhạc Thiên Linh nghĩ, hay là giả chết đi.
 
Cô hít sâu một hơi, đang tính đặt điện thoại xuống.
 
[Nam thần]: Chơi nào, tôi ok.
 
Thấy giọng điệu của anh thản nhiên như vậy, Nhạc Thiên Linh đột nhiên cảm thấy mình có hơi chuyện bé xé ra to rồi.
 
Người ta đâu có thấy sao đâu, mày ở đây nghĩ mấy thứ linh tinh gì vậy?
 
Mọi người đều là người trưởng thành rồi, có hiểu lầm gì sau khi nói rõ còn tính toán so đo chi nữa?
 
Nhạc Thiên Linh, rộng rãi lên!
 
Sau khi tự mình cổ vũ, Nhạc Thiên Linh cười tít mắt gõ chữ như một con điên.
 
[Quẩy nếp nhỏ]: Tôi cũng ok nha.
 
[Tiểu Mạch]: Vậy lên chơi thôi! Cấp bách vô cùng!
 

 
Mặc dù đã xây dựng tâm lý cho bản thân rồi, nhưng sau khi đăng nhập trò chơi, mở mic xong, Nhạc Thiên Linh vẫn có chút thấp thỏm, vẫn luôn không nói chuyện.
 
Lâm Tầm là người cuối cùng lên chơi, Tiểu Mạch nhường chủ phòng cho cậu ấy.
 
Cậu ấy không nói gì, cho đến lúc nhấn bắt đầu trò chơi.
 
Sau khi tiến vào Đảo Sinh Tử, anh hỏi: “Muốn nhảy chỗ nào?”
 
Giọng điệu giống với mọi ngày.
 
Bây giờ cảm thấy Tiểu Mạch đã tiến bộ khá nhiều, không hứng thú với mấy góc nữa, ngay cả Paradise Resort cũng không muốn đi, trực tiếp nói: “Căn cứ huấn luyện!”
 
“Ái chà.” Lạc Đà cười nói, “Không hổ danh là thiên tài nhỏ nhảy dù.”
 
Tiểu Mạch: “Đm anh! Tí nữa đừng hét em đỡ anh!”
 
Lạc Đà và Tiểu Mạch tán dóc một lúc mãi đến khi lên máy bay.
 
Nhạc Thiên Linh sững sờ một lúc, nhanh chóng giả vờ nói: “Ồ, vừa nãy quên rồi.”
 
“Có hai đội đã nhảy xuống tòa nhà chính.”
 
Lâm Tầm tiếp tục nói, “Chúng ta lui qua một bên trước đã, để bọn họ đánh trước.”
 
Nhạc Thiên Linh nói “Được” một tiếng, trong đầu lại đang đọc hiểu.
 
Giọng điệu khá bình thường nhỉ?
 
Chắc không để ý chuyện vừa nãy đâu nhỉ?
 
Sau khi nhặt được một khẩu M762, Nhạc Thiên Linh hỏi: “Có điểm đỏ không?”
 
Lâm Tầm không nói chuyện lại đánh dấu một cái cho cô.
 
Nhạc Thiên Linh chạy tới nhặt lên, sắp xếp ba lô của mình một cái, hỏi: “Có ai muốn Scope 6x không?”
 
“Tôi muốn!” Tiểu Mạch lập tức nói, “Tôi vừa nhặt được một khẩu M24!”
 
Nhạc Thiên Linh thì thấy đưa thứ đồ như Scope 6x cho Tiểu Mạch có hơi lãng phí, cậu ấy căn bản không biết dùng mấy khẩu Sniper, cũng không khống chế nổi Scope 6x, vì vậy hỏi: “Lâm Tầm, cậu muốn không?”
 
Bình thường những lúc này, có đồ gì tốt cô cũng chia sẻ cho Lâm Tầm đầu tiên.
 
Mà Lâm Tầm chỉ dùng hai khẩu M762 trong bản đồ rừng mưa, nhặt được súng bắn tỉa cũng giúp Nhạc Thiên Linh đánh dấu.
 
Nhưng lần này, không đợi Lâm Tầm trả lời, Tiểu Mạch đã nhảy dựng lên: “Cậu coi thường người khác? !”
 
“Cậu không khống chế nổi Scope 6x!” Nhạc Thiên Linh nói một cách không hài lòng, “Cậu dùng súng bắn tỉa Scope 4x trước đi được không? Đừng có chưa biết đi đã đòi chạy.”
 
Tiểu Mạch ngẫm nghĩ cũng đúng, rồi cũng không nói gì nữa.
 

Lúc này Lâm Tầm mới mở miệng, “Đợi chút nữa mình tới tìm cậu.”
 
Nghe thấy cậu ấy nói vậy, Nhạc Thiên Linh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
 
Mãi cho đến khi trò chơi được hơn nửa, cô cuối cùng cũng chắc chắn cảm nhận của mình.
 
Là dáng vẻ hàng ngày không sai.
 
Chắc là Lâm Tầm thấy dạo này quen thuộc với cô mới có thể khiến cô hiểu nhầm, vì vậy trong thái độ còn đặc biệt giữ một chút khoảng cách.
 
Nhưng vốn dĩ cậu ấy không nhiều lời, cứ như vậy thì càng lạnh nhạt hơn.
 
Điểm khác biệt nho nhỏ này chỉ có người có lòng như Nhạc Thiên Linh chú ý tới, Lạc Đà và Tiểu Mạch không có cảm giác gì, hai người cứ nói chuyện bô bô không ngừng.
 
Lúc Tiểu Mạch đáp xuống đất thì nhặt được Giáp cấp ba, bây giờ lại thấy một cái nữa vì thế đánh dấu một cái rồi nhắc nhở tất cả mọi người: “Ở đây có Giáp cấp ba, ai đến trước được trước nhé!”
 
“Chị đến đây!”
 
Nhạc Thiên Linh lập tức chạy về phía cậu ấy đánh dấu.
 
Chạy được 200 mét, vòng vào lầu hai đã phát hiện chỗ đánh dấu chỉ còn lại một Giáp cấp hai bị tháo ra.
 
Nhất thời cô không phản ứng lại kịp, hỏi: “Giáp cấp ba đâu rồi?”
 
Trong tai nghe truyền đến giọng nói bình tĩnh của Lâm Tầm.
 
“Trên người mình.”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cô cười cười, “Được rồi.”
 
Chưa được một lúc, trong quá trình bốn người đang chạy đến chỗ an toàn thì gặp được một con xe.
 
Tiếng súng vang lên y hệt đến Tết.
 
Nhạc Thiên Linh với M762 đầy đủ, bắn rất đã, chưa được vài phát đã bắn nổ cả xe bọn họ, nổ đến mức người trên xe đẫm máu, nhưng chưa dứt điểm nên cô tính đổi sang điểm đỏ xông lên để đánh cận chiến.
 
Song trong mấy giây cô thay ống ngắm, cả một xe toàn là người đã bị Lâm Tầm giết sạch.
 
Thấy thông tin giết chết ở góc trái dưới màn hình cùng với mạng người không hề thay đổi của mình, Nhạc Thiên Linh kìm nén lại cái xúc động muốn chửi người.
 
Không sao, chúng ta là đồng đội.
 
Lại qua được một lúc, Nhạc Thiên Linh lại phát hiện một thùng thính(*) rơi xuống cách chỗ bọn họ không xa.
 
(*) Thùng thính: Airdrop hay còn gọi là “Thùng thính” là thùng vuông màu đỏ, được thả từ máy bay trong quá trình chơi game. Thùng thính này sẽ được thả khoảng từ 2-3 lần trong quá trình chơi, và khi rơi sẽ có khói màu đỏ đi kèm. Bên trong thùng này có chứa rất nhiều vật phẩm giá trị, có tác dụng cực lớn trong game, có thể quyết định thắng thua hoặc thay đổi cục diện mỗi team nếu nhận được. Chính vì sự hấp dẫn, thu hút người chơi đó mà những thùng đỏ này còn được gọi bằng cái tên khá ngộ là “Thùng thính”. 
 
Cô cố ý không lên tiếng, giấu mọi người lao về phía khói đỏ.
 
Chạy chưa được vài bước, cô thấy Lâm Tầm cũng chạy về phía thùng thính từ một hướng khác.
 
Nhạc Thiên Linh vẫn không nói chuyện, dốc lòng hăng hái đi cướp thùng thính.
 
Nhưng dần dần, cô phát hiện mình không chạy lại Cố Tầm, bắt đầu lo lắng hét lên: “Không! Không! Mọi người đều là đồng đội! Không!”
 
Nhưng mà Lâm Tầm không giảm tốc độ lại, vẫn tràn đầy năng lượng chỉ để chạy nhanh hơn.
 
Hai phút sau, Nhạc Thiên Linh trơ mắt nhìn Cố Tầm đứng trước thùng thính một bước
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Cô vẫn nói mà không bỏ cuộc: “Bên trong có súng gì vậy?”
 
Lâm Tầm cười nhạo nói: “Tất nhiên là AWM.”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
OK, cô nhịn nữa.
 
Mấy phút sau, Tiểu Mạch và Lạc Đà chết trong một trận chiến chặn cầu khốc liệt, chửi thề rồi chuyển sang góc nhìn quan sát.
 
Đã bước vào vòng quyết đấu, người vẫn còn nhiều, vận may của Nhạc Thiên Linh và Lâm Tầm không tốt, vòng tròn cách bọn họ rất xa, thuốc trên người cũng không nhiều, chỉ đành liều mạng mà chạy.
 
Cứ vào lúc này, bọn họ gặp phải một đội đầy đủ đội hình.
 
Nhóm người đó đã bắn mấy phát vào Nhạc Thiên Linh ăn mặc rực rỡ từ xa. Khẩu M416 đạn 5.56mm bọn họ cầm tính sát thương không cao nhưng rất có tính khiêu khích.
 
Quả nhiên Nhạc Thiên Linh không chạy nữa, vác súng tính đi xử nhóm người này.
 
“Đừng mà!” Lạc Đà đang quan sát cô lập tức hét, “Em chạy đến chỗ an toàn trước đi! Chất độc này rất xa mà rất đau đó!”
 
“Hừ, bọn họ khiêu khích em, em sẽ chạy chắc? ! Hôm nay chắc chắn em phải lấp chết bọn họ!”
 
Nói xong, Nhạc Thiên Linh đã xông vào trong chỗ độc.
 
Chiến đấu kịch liệt mấy phút rồi, Nhạc Thiên Linh thành công giết chết ba người đối diện, những vì chất độc này quả thật rất đau, giá trị năng lượng của cô đang cấp báo, bị một người còn lại của đội kia bắn hạ.
 
Nhạc Thiên Linh quỳ dưới đất, hét to lên: “Lâm Tầm mau đến đỡ mình! Mình vẫn có thể đánh! Bọn họ vẫn còn một người cuối cùng là chết hết! Rất nát rồi! Mau đến nha nha nha!” 
 
Hét xong rồi, bỗng nhiên cô phát hiện có gì đó không đúng.
 
Sao Lâm Tầm không đến mạng người với cô? Sao lại yên tĩnh đến vậy?
 
Cảm thấy đâu đó không đúng, Nhạc Thiên Linh hơi dịch chuyển tầm nhìn, trong tầm nhìn hoàn toàn không thấy cậu ấy đâu.
 
Sau đó trong tai nghe vang lên tiếng cười giòn giã của Lạc Đà: “Ha ha ha ha đồ chó này đã chạy vào khu an toàn cách mấy trăm mét nằm bò lúc em đánh nhau rồi!”
 
Nhạc Thiên Linh: “…”
 
Rốt cuộc cô ảo tưởng bao nhiêu mới cảm thấy con hàng này thích mình???!!! 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.