Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 25 : Dị ứng
Thiên Vũ nằm nghỉ, đến chiều bước xuống tìm Nhất Anh
-Em khoẻ chưa mà xuống đây – Nhất Anh
-Em khoẻ rồi, lúc sáng anh đi đâu thế?
-Anh có việc cần ra ngoài
-Anh Nhất Anh, anh sao thế? Anh khóc sao?
-Ah…không…tại bụi bay vào mắt anh thôi – Nhất Anh quay sang hướng khác
-Em xem nào
-Không đã nói không phải mà, em tránh ra đi – Nhất Anh đẩy Thiên Vũ ra
Ầm…Thiên Vũ lao vào cái bàn làm ly trên bàn bay xuống đất
-Bin…em có sao không? Anh xin lỗi – Đỡ Thiên Vũ dậy
-Không, em không sao đâu…
-Để đấy anh dọn cho, em đói chưa anh hâm cháo lại cho em ăn
-Dạ
Nhất Anh vào bếp hâm cháo lại, cho ít tiêu vào mang ra cho Thiên Vũ
-Em ăn đi, anh dọn cái này
-Anh cẩn thận đấy
-Uhm anh biết mà, em mau ăn đi
Thiên Vũ ngồi đó nhưng ánh mắt lại đang quan sát nhất cử nhất động của Nhất Anh
-Ui…
Nhất Anh không cẩn thận lại làm tay mình chảy máu, vội che đi không để Thiên Vũ nhìn thấy nhưng Thiên Vũ đã đứng phăng dậy, giật lấy ngón tay Nhất Anh cho vào miệng mình ngậm lại trước ánh mắt bất ngờ của Nhất Anh
-Bin…
Thiên Vũ vẫn giữ như thế hồi lâu, ánh mắt nhìn Nhất Anh làm tim Nhất Anh đập mạnh liên hồi, vui vui trong lòng. Bỏ tay Nhất Anh xuống, Thiên Vũ vào lấy bông băng
-Sao anh không cẩn thận gì hết vậy hả? Mới lúc sáng bị tay này giờ lại bị tay kia, đến bao anh hết cái tính hậu đậu vậy chứ? – Thiên Vũ nhìn Nhất Anh làm Nhất Anh sợ, sao Thiên Vũ trông dữ dằn đến thế
-Anh…anh xin lỗi
-Em…không cố ý nặng lời như thế….
-Uhm anh hiểu mà, thôi em ăn cháo đi
Thiên Vũ quay lại tô cháo còn nguyên trên bàn, nhìn nó, tại nó mà Nhất Anh bị thương ở tay…đôi mắt hoen đỏ, Thiên Vũ miễm cười mút cháo đưa vào miệng. Cái vị nồng, cay của tiêu làm Thiên Vũ ho sặc suạ…ho đến khó thở làm Nhất Anh hoảng sợ, đưa Thiên Vũ nhanh đến bệnh viện.
Tại phòng hồi sức
-Bin, em mau tỉnh lại đi anh xin lỗi…anh không biết…anh xin lỗi…em mau tỉnh lại đi… – Nắm lấy đôi tay Thiên Vũ, cái vị mặn mặn từ khoé mắt Nhất Anh rơi ra
-Bin…Bin nó sao rồi – Thiên Minh đẩy cửa chạy vào, nhìn thấy đôi mắt hoen đỏ của Nhất Anh, Thiên Minh tứa giận – Cậu tại sao lại cho tiêu vào cháo, nó bị dị ứng với tiêu cậu không biết hay sao chứ? – Sốc lấy cổ áo của Nhất Anh, Thiên Minh hét lơn
-Tớ…tớ không biết…tớ xin lỗi…tớ thật sự không biết – Nhất Anh đau khổ nhìn Thiên Vũ nằm đó, Thiên Minh như chết lặng khi nhìn Nhất Anh cứ khóc và khóc như một đứa trẻ làm điều gì sai trái sợ bị trách mắng
-Tớ xin lỗi, tại tớ lo cho nó quá, không trách cậu được…tại cậu không biết…
-Anh hai – Giọng Thiên Vũ yếu ớt vang lên, Thiên Minh, Nhất Anh vui mừng đi lại
-Em thấy sao rồi? – Thiên Minh
-Dạ em không sao – Thiên Vũ cố cười
-Anh xin lỗi – Nước mắt vui mừng của Nhất Anh rơi ra
-Em không sao mà – Lấy tay lau đi hàng nước mắt trên má Nhất Anh, Nhất Anh vội đứng dậy không muốn cho Thiên Minh nghi ngờ nhưng Thiên Minh rất tinh ý
-Em với Nhất Anh ở đây anh ra mua ít gì cho em ăn