Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 26 : Lời tỏ tình của Thiên Vũ
Thiên Minh đi ra ngoài để lại Nhất Anh và Thiên Vũ trong căn phòng trắng, Nhất Anh nhìn ánh mắt của Thiên Minh trước khi đi cậu lo sợ một điều gì đó
-Bin thấy trong người như thế nào rồi?
-Dạ em đỡ nhiều rồi
-Anh xin lỗi…anh thật sự không biết em bị dị ứng với tiêu nếu không…anh đã không…
Thiên Vũ lấy tay mình che miệng Nhất Anh lại, Nhất Anh nhìn Thiên Vũ
-Em đã nói là không sao mà…sao anh mít ướt thế?
-Anh biết rồi, tại em tỉnh lại anh vui quá thôi
-Nếu em không tỉnh lại nữa thì sao?
-Bin đừng dọa anh chứ… – Gương mặt Nhất Anh hoảng sợ làm Thiên Vũ bật cười
-Em đùa thôi…chẳng phải em đã tỉnh rồi sao
-Dám trêu anh hả…hết bệnh đi rồi anh sẽ xử em sau
Nhất Anh tươi cười trở lại, lòng Thiên Vũ nhẹ nhàng hơn lại cái tính trẻ con trổi dậy trông đáng yêu biết chừng nhường nào, Thiên Vũ chườm người dậy, nhanh như cắt hôn lên đôi môi chúm chiếm của Nhất Anh làm cậu bất động hoàn toàn, tay chân như bị tê dại, hai má ửng hồng, tim đập càng lúc càng nhanh, đôi mắt mở to hết cở nhìn Thiên Vũ. Thiên Minh vừa vào nhìn thấy…cậu hoảng sợ, chạy ra ngoài. Thiên Vũ nằm xuống giường miễm cười trông khi đó Nhất Anh còn lắp ba lắp bắp không nói được gì cả
Thấy Nhất Anh vẫn chết trân tại chỗ, Thiên Vũ ngồi dậy
-Anh Nhất Anh…Nhất Anh…
-…B..B..Bin…em…tại sao…em…
-Thật ra lúc đầu em không hiểu cảm giác của em đối với anh là như thế nào cả. Rồi cái hôm đến nhà Lam khi về không thấy anh đâu, em thật sự rất sợ…anh có biết không? Cũng nhờ như vậy mà em biết…em đã yêu anh…đồng ý làm người yêu em nha!
-Hả??? Không….không thể nào…không được …không…
Nhất Anh đứng dậy, vui mừng, lo lắng…mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu?
-Bin em đang bệnh, nghỉ ngơi đi anh về đây – Nhất Anh quay về phía cánh cửa, Thiên Vũ vội đứng dậy ôm Nhất Anh từ phía sau thỏ thẻ
-Nhất Anh đồng ý làm người yêu của Bin nhé!
-Bin em đang làm gì thế? Buông anh ra nào? – Nhất Anh gỡ tay Thiên Vũ ra – Anh với em là con trai làm sao có thể…em mau tỉnh lại đi…người anh yêu là Tuyết Nga
-Em không tin, nếu vậy tại sao lúc Tuyết Lam hôn em anh lại đau khổ đến thế, lúc em bị sốt anh lại ngồi bên em mà khóc, em không tin…anh sợ điều gì chứ…em mặc kệ xã hội này nói gì em không quan tâm…em chỉ cần có anh như thế là đủ rồi. Nhất Anh đừng trốn tránh nữa, Nhất Anh hãy lắng nghe trái tim của Bin đang đập mạnh vì Nhất Anh, Nhất Anh có biết không?!!!
Thiên Vũ xoay người Nhất Anh lại, lấy tay Nhất Anh đặt lên trái tim đang thổn thức của mình, trái tim đang khao khác yêu và đang khao khác được yêu. Thiên Vũ nhìn Nhất Anh một cách âu yếm làm Nhất Anh không biết phải nên làm thế nào…từ chối? Đồng ý? Phải làm thế nào?…
– Không được!
Thiên Minh đẩy mạnh cửa bước vào, Nhất Anh hoảng sợ điều cậu lo lắng đến nhanh hơn cậu nghĩ, Thiên Vũ nhìn Nhất Anh rồi nhìn Thiên Minh
-Anh hai chuyện của em hãy để em tự quyết định
-Em mau tỉnh lại đi Bin, còn cậu nữa mau tỉnh lại, cả hai người mau tỉnh lại đi – Thiên Minh lắc mạnh bã vai Thiên Vũ
-Minh, cậu đang làm Bin đau đấy – Nhất Anh gỡ tay Thiên Minh ra – Bin có sao không?
-Không, em không sao
-Anh xin lỗi, nhưng Bin ah em và Nhất Anh…hai người làm sao có thể chứ? Mau đi về với anh, mau – Thiên Minh kéo Thiên Vũ ra khỏi phòng
-Anh hai, em xin anh đấy đừng như thế… – Thiên Vũ kéo tay Thiên Minh lại
-Nếu em không muốn mọi người nhìn thì hãy im lặng và trở về nhà
Thiên Minh kéo Thiên Vũ đi một cách nhanh chóng vì trước đó cậu đã làm thủ tục xuất viện, Nhất Anh gục ngã, cậu không đuổi theo Thiên Vũ, không níu kéo…vì cậu nghĩ có lẽ đây là cách tốt nhất…