Bạn đang đọc Đúng Là Đồ Đáng Ghét – Khó Ưa Mà!!!: Chương 24 : Người bạn tri kỉ
Nhất Anh ra ngoài công viên, đứng trước con sông mà hét lớn “Mày khóc cái gì kia chứ? Chẳng phải mày luôn mong muốn điều này hay sao? Sao nhìn thấy họ mày lại khóc…mày mau tỉnh lại đi Nhất Anh” nước mắt cứ thế rơi ra, chỉ có cỏ cây, chỉ có dòng sông phía trước nhìn thấy tất cả nổi lòng, sự đau khồ trong lòng Nhất Anh.
Khoé mắt Nhất Anh cay cay, ngồi trên ghế đá ngay công viên Nhất Anh thường hay đến…nhìn thẳng ra con sông phía trước với ánh mắt mang một nỗi buồn không nói thành lời…..
-Anh Nhất Anh, sao anh lại ở đây? – Tuyết Nga cùng một người bạn gái đi đến, họ gật đầu chào nhau, Tuyết Nga quay sang cô bạn mình – Cậu về trước đi, tí nữa mình về sau
Cô bạn gật đầu ra về, Nhất Anh nhìn Tuyết Nga, Tuyết Nga thấy được trong đôi mắt ấy đang có một chuyện gì đó…
-Anh đang có chuyện buồn sao?
-Sao em lại nói thế? – Nhất Anh cố gượng cười
-Đừng như thế…có thể nói em nghe được không?
-Anh…
-Không xem em là bạn sao?
-Không phải…chỉ là…chuyện này anh không thể nói được….
-Vậy thôi…em không ép anh…em ngồi đây cùng với anh
Cả hai ngồi đó nhìn về một hướng với hai suy nghĩ khác nhau, một lúc sao Tuyết Nga lên tiếng
-Anh đã có câu trả lời cho em chưa? – Nhất Anh nhìn Tuyết Nga, đúng là hôm nay cậu phải trả lời Tuyết Nga…cậu biết trả lời thế nào đây???
-Tuyết Nga…anh…
Tuyết Nga đưa ánh mắt đầy hy vọng nhìn Nhất Anh
-Thật sự thì…anh rất thích em – Nụ cười nỡ trên môi Tuyết Nga – Nhưng mà…anh chỉ xem em như một người bạn, anh xin lỗi, chúng ta mãi là bạn tốt nhé! – Nhất Anh nhìn Tuyết Nga rưng rưng nước mắt, cậu cảm thấy có lỗi nhiều quá
-Không…anh có lỗi gì mà xin chứ…anh đã yêu người khác???
-Anh…
-Có thể nói về người đó cho em biết không, em thật sự rất tò mò về người con gái đó – Tuyết Lam quẹt đi hàng nước mắt, cố miễm cười
-Anh có thể yêu người đó sao… – Nhất Anh nhếch mép thể hiện trên khuôn mặt sự đau đớn
-Anh nói thế là sao…chẳng lẽ người ấy không yêu anh sao?
-Anh cũng không biết…nhưng bọn anh có thể đến với nhau sao? – Giọt nước mắt rơi ra, Tuyết Lam vội lấy khăn trong giỏ mình lau nước mắt trên gương mặt Nhất Anh
-Anh chẳng đã nói xem em là bạn hay sao? Có chuyện gì thế? Nói em nghe đi
-Anh…anh nói ra chắc chắn em sẽ không còn muốn làm bạn với anh nữa
-Tại sao kia chứ? Không đời nào…
-Thật không?
-Thật, em không đáng tin thế ah
-Không, cám ơn em…chỉ cần em nói như thế thôi…Thật ra…anh là gay
-Gì cơ…anh…
-Em bất ngờ lắm phải không? Anh còn không tin nỗi nữa cơ mà…anh là con trai mà lại yêu một người con trai…em thấy nực cười không kia chứ
-Vậy người đó là….
-Phải, chính là Bin…em có xem thường anh không?
-Không…lúc nghe thì em hơi bất ngờ nhưng em thấy chuyện này không có gì là không thể cả nếu anh và người đó thật sự yêu nhau
-Thật…em nghĩ như thế không?
-Thật
-Cám ơn em nhưng cái xã hội được mấy người như em – Nhất Anh thở dài
-Em hiểu…nhưng phải đấu tranh cho tình yêu của mình chứ chẳng lẽ anh muốn từ bỏ ngay khi chưa bắt đầu sao?
-Anh….
-Em ủng hộ anh mà
-Cám ơn em
Nhất Anh ngồi đó cùng Tuyết Nga trò chuyện thế mà trong lòng cậu dường đã nhẹ hơn rất nhiều