Đừng khóc

Chương 76


Đọc truyện Đừng khóc – Chương 76:

20 phút trước.
 
Trong xe chuyển chở của phòng thí nghiệm INT.
 
Lạc Trạm: “Sau cú điện thoại này, anh lập tức đi điều tra giúp tôi một việc.”

 
Đàm Vân Sưởng: “Chuyện gì?”
 
Lạc Trạm: “Năm đó tại sao Lam Cảnh Khiêm đột ngột xuất ngoại. Đặc biệt, tôi muốn biết phải chăng nhà họ Đường đóng vai trò vô cùng quan trọng trong chuyện này, thậm chí có tính chất quyết định thúc đẩy kết quả rời đi đó.”
 
Đàm Vân Sưởng: “Anh ấy là thần tượng của anh, cái này đương nhiên anh đây đã sớm điều tra rồi —— anh ấy xuất ngoại 17 năm trước. Nhưng mà không tài nào tra được nguyên nhân cụ thể là gì. Chắc chắn là có thế lực bên ngoài tác động. Mà thế lực này không hề tầm thường.”
 
Lạc Trạm: “Thế lực…”
 
Đàm Vân Sưởng: “Chờ một chút, cậu vừa mới nói nà họ Đường? Cậu hoài nghi năm đó thần tượng của anh bị nhà họ Đường bức phải ra nước ngoài tha hương cầu thực?”
 
Lam Trạm: “AUTO nhiều năm không hề đả động đến thị trường tại cố hương. Mà sản theo tôi được biết nghiệp nhà họ Đường chỉ giới hạn trong nước, cho nên sau khi Lam Cảnh Khiêm xuất ngoại, hai bên nước sông không phạm nước giếng, căn bản chính là không có cơ hội hay nói đúng hơn là không muốn chạm mặt nhau.”
 
Đàm Vân Sưởng: “Nói vậy cũng không hợp lý lắm. Khi đó thần tượng của anh chỉ là một cậu sinh viên không có tiếng tăm gì, sao có thể đụng chạm đến nhà họ Đường?”
 

“…”
 
Trong điện thoại yên lặng mấy giây, Lạc Trạm chậm rãi nói ra một cái tên: “Đường Thế Ngữ.”
 
Đàm Vân Sưởng mông lung hỏi lại: “Ai cơ?”
 
“Em gái của Đường Thế Tân, Đường Thế Ngữ, tôi nghe ông già nói, 16 năm trước bà ấy đã gả đi, nhà chồng ở bên nước ngoài.”
 
“Bà bà bà ấy và thần tượng của anh có quan hệ thế nào?”
 
“Hôm thứ Sáu ở quán trà, không phải anh còn ngồi phân tích tình sử bi thương cho Lam Cảnh Khiêm sao?”
 
“… ĐKM.” Đàm Vân Sưởng dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, thảng thốt nói: “Nổi hết cmn da gà rồi đây này…. Nếu như cậu nói thì… thì như thể đi một vòng rốt cuộc tất cả đều có quan hệ với nhau. Mẹ drama quá thể.”
 
Lạc Trạm không nói gì nữa.
 
Đàm Vân Sưởng sang chấn tâm lý hồi lâu mới lấy lại tinh thần: “Mấy manh mối này nhìn qua chẳng có vấn đề gì, nhưng sau khi móc nối từ mấy mẩu vụn vặt lại với nhau có thể tạo ra một tin long trời lở đất đến thế?”
 
Lạc Trạm: “Chuyện này để sau hãy nói. Việc cấp bách trước tiên anh điều tra một việc quan trọng đã.”
 
“?”
 
“17 năm trước Lam Cảnh Khiêm gặp gỡ Đường Thế Ngữ như thế nào, hai người anh có quan hệ gì. Sau khi Lam Cảnh Khiêm xuất ngoại, trước khi Đường Thế Ngữ lập gia đình đã trải qua lần sinh nở nào chưa?”
 
“…!!”
 
Một phút trước. 
 
Lạc Trạm nhắn nhận được tin nhắn của Đàm Vân Sưởng. 
 
 “Căn cứ theo các thông tin thu thập được. Lam Cảnh Khiêm quả thực đã từng quen biết Đường Thế Ngữ, mối quan hệ không đơn thuần. Trước khi có thông tin Đường Thế Ngữ lập gia đình, mọi hành tung trong suốt 1 năm đó của bà ấy hoàn toàn bị xóa sạch, không tài nào tra ra được.”
 
“Tin tức chỉ có nhiêu đó thôi, cậu định làm gì?”
 
Lạc Trạm đọc lướt qua tin nhắn, ung dung gõ lại ba chữ: “Lừa ông ấy.”
 
Gửi tin xong, người thiếu niên cất điện thoại, đi thẳng từ siêu xe của mình đến chiếc mui trần màu đen gần đó.
 

 
Giờ phút này. 

 
Toàn thân Lam Cảnh Khiêm cứng đờ, dường như hoài nghi những điều mình vừa nghe thấy là nghe lầm. Sau cơn khiếp sợ, ông rất nhanh phản ứng lại với xưng hô mới này. Sắc mặt đầy kinh ngạc dần thu lại thay thế bằng giận giữ: “Cậu vừa gọi tôi là gì?”
 
Lạc Trạm đã thu thập được đủ số tin tức mình cần, cũng suy ra được đáp án cuối cùng. Từ những việc bị che giấu của 17 năm về trước, đến những bí ẩn xoay quanh thân thế của Đường Nhiễm, tất cả đều từ từ sáng tỏ, hiện rõ trong đầu anh một cách rành mạch, rõ ràng. 
 
Lạc Trạm lấy lại tinh thần, khẽ thở dài, hai tay đút túi quần, ánh mắt kiêu ngạo khó có khi thỏa hiệp, nhún nhường: “Xin lỗi, có hơi vội, —— chào bác trai.”
 
Lam Cảnh Khiêm tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch. Đến khi cơn tức lên đến cực hạn, ông bật cười lớn: “Bác trai? Tôi có tài đức gì sao gánh nổi một tiếng ‘bác trai này của Lạc tiểu thiếu gia?” Lạc Trạm buồn bã, ỉu xìu buông thõng mắt: “Cháu cũng cảm thấy xưng hô này có chút không hợp, nếu đổi lại là một người khác cháu có thể vờ như không biết, nhưng vô duyên vô cớ, định mệnh lại an bài cho chúng ta rơi vào một mối quan hệ không thể giải thích được.”
 
Lam Cảnh Khiêm tức giận đến mức xương gò má rung lên: “Vậy giờ cậu cứ giả vờ không biết là xong.”
 
Lạc Trạm không hề nghĩ ngợi đáp: “Hiện tại Nhiễm Nhiễm là người kẹp giữa hai ta, cháu không thể vờ như không biết được.”
 
“…”
 
Không khí trong xe lặng ngắt như tờ.
 
Rốt cuộc Lam Cảnh Khiêm cũng chậm rãi ổn định tâm trạng. Ông nghiêng mặt ngẩng đầu nhìn về phía Lạc Trạm: “Cậu có thể đoán được?”
 
Lạc Trạm lười biếng chống mí mắt. 
 
Nhìn nhau hai giây, anh rũ mắt, cong khóe miệng: “Hôm qua có người nói với cháu, có một người dáng dấp rất giống chú đi cùng với một cô bé có giọng nói giống Nhiễm Nhiễm.”
 
Lam Cảnh Khiêm nhíu mày: “Cho nên cậu mới gọi điện thoại cho tôi? Muốn thăm dò tôi?”
 
Lạc Trạm từ chối cho ý kiến: “Hơn nữa cuộc trò chuyện hôm qua, câu khiến cháu ấn tượng sâu đậm nhất chính là việc chú muốn làm một người ba.”
 
Lam Cảnh Khiêm không đáp.
 
Lạc Trạm: “Cháu biết rất rõ tình sử của chú, chí ít từ những gì cháu hiểu về chú trong 2 năm nay, chưa từng thấy chú dây dưa với bất kỳ người phụ nữ nào, chứ đừng nói đến quan hệ thân mật. Cho nên không thể là chuyện ngoài ý muốn, càng không thể là “sai lầm”.”
 
Đáy mắt đầy những cảm xúc phức tạp của Lam Cảnh Khiêm xoáy sâu vào đôi con ngươi lạnh nhạt của Lạc Trạm: “Sau đó cậu đã đoán ra? Khả năng suy luận của Lạc tiểu thiếu gia đúng là đáng sợ.”
 
Lạc Trạm buông thõng mắt: “Cảm ơn bác trai đã khích lệ.”
 
Lam Cảnh Khiêm: “…”
 
Ông lạnh lùng liếc nhìn chàng thiếu niên anh tuấn trước mắt: “Cứ coi như cậu tự nguyện nhận bối phận này, không đồng nghĩa với việc tôi đồng ý xưng hô như thế.”
 
“Vậy tổng giám đốc Lam không đồng ý?”
 
“Mơ tưởng.”
 
Lạc Trạm nhịn không được cười lên.
 
Hai người chưa kịp giương cung bạt kiếm tiếp, thì cách đó không xa tiếng gậy dò đường lạch cạch vang lên. Lạc Trạm vội vàng nhìn sang. Đường Nhiễm chần chờ đứng cách anh vài bước: “Nằm mơ? Nằm mơ gì ạ?”
 
Khuôn mặt Lam Cảnh Khiêm trong xe thoáng biến sắc.
 
Lạc Trạm tiến về phía cô, bất đắc dĩ nói: “Các xa như vậy mà em cũng nghe được?”
 
“Vừa vặn nghe được câu cuối cùng…” Đường Nhiễm nhỏ giọng đáp, ngửa đầu hướng về phía Lạc Trạm: “Anh và chú lái xe vừa nói chuyện gì thế? Sao chú ấy lại nói là nằm mơ?”
 
“Cái này thì em phải hỏi chú ấy rồi.”
 
Đường Nhiễm: “Dạ?”
 
Lam Cảnh Khiêm: “…”
 
Lạc Trạm dìu cô đến cạnh xe. Đường Nhiễm sờ soạng vị trí cửa xe, đồng thời tò mò hỏi: “Chú, vừa rồi chú nói chuyện gì với Lạc Lạc vậy?”
 
Lam Cảnh Khiêm há hốc mồm, không nói nên lời. 

 
Lạc Trạm đứng bên cạnh xem trò hay, lẳng lặng cười một tiếng. Anh rũ mắt, lười biếng, bất cần, lại có chút không đứng đắn nói: “Anh và chú vừa thảo luận về vấn đề xưng hô.”
 
Đường Nhiễm: “Xưng hô?”
 
Lam Cảnh Khiêm dừng động tác, ném ánh mắt cảnh cáo cho Lạc Trạm. 
 
Lạc Trạm không thèm để ý tủm tỉm cười với Đường Nhiễm: “Ừ, em gọi chú ấy là chú, gọi anh là anh, vậy em nói xem anh nên gọi chú ấy là gì?”
 
Đường Nhiễm cúi đầu, nghĩ một hồi do dự nói: “Nghe giọng chú ấy cảm thấy còn khá trẻ, nhưng dù gì cũng là người lớn, cho nên Lạc Lạc anh cũng nên gọi chú ấy là chú chứ?”
 
Lạc Trạm đạt được mục đích, khóe miệng cong lên: “Anh cũng cảm thấy thế. Nhưng tài xế của em hình như không vui lắm với cách gọi này.”
 
“?” Đường Nhiễm không hiểu, hơi cúi người về phía Lam Cảnh Khiêm: “Chú, chú không thích xưng hô này sao. Vậy, vậy về sau cháu phải gọi chú như thế nào?”
 
“…”
 
Đối mặt với khuôn mặt khả ái đáng yêu của con gái, Lam Cảnh Khiêm nhất thời nghẹn lời. 
 
Dùng rằng một lúc, Lam Canh Khiêm nhíu mày nhìn Lạc Trạm, sau đó nhẹ nhàng nói với Đường Nhiễm: “Sao lại thế được? Tiểu Nhiễm muốn xưng hô thế nào thì chúng ta xưng hô như thế?”
 
Đường Nhiễm yên tâm, khóe mắt hơi cong lên: “Lạc Lạc, chú ấy đồng ý rồi.”
 
“Ừ.” Lạc Trạm mỉm cười, “Vậy sau này mong bác tr —— chú quan tâm chúng cháu nhiều hơn.”
 
Nhìn nụ cười vui vẻ, vô tư của con gái, xương gò má Lam Cảnh Khiêm căng ra, miễn cưỡng cười, đáp: “Nhất định.”
 
Buổi “hẹn hò” của Lạc Trạm diễn ra cũng không mấy thuận lợi. 
 
Bởi vì một cuộc điện thoại của bà vú Dương Ích Lan, kế hoạch ban đầu đành thay đổi thành đến căn chung cư trước đây Đường Nhiễm và bà vú ở cùng nhau. 
 
Ngoại trừ việc đó ra… còn có…
 
Lạc Trạm nhìn qua gương chiếu hậu —— một chiếc xe siêu tốc độ màu đen luôn kiên trì bám theo sau xe anh kể từ khi rời khỏi nhà phụ nhà họ Đường. 
 
Lại thêm một cái bóng đèn cứng đầu khó đuổi nữa.
 
Lạc Trạm khó chịu thu hồi tầm mắt. 
 
“Lạc Lạc” Cô gái ngồi bên ghế lái phụ nhỏ giọng lên tiếng, “Hình như anh có chút bồn chồn, có việc gì à?”
 
“Hử?” Lạc Trạm vội vã hoàn hồn. 
 
Đường Nhiễm: “Nếu anh có việc vậy thì gọi chú lái xe mới đưa em đi lấy đồ là được rồi.”
 
“Không.” Lạc Trạm phủ nhận, “Anh đột nhiên nhớ đến một việc thôi.”
 
“Việc gì ạ?” Đường Nhiễm tò mò hỏi.
 
Lạc Trạm suy nghĩ lung tung một lát, bịa bậy một câu chuyện: “Chút nữa chúng ta gặp bà, lần trước đến đón em bà vẫn nghĩ anh là Lạc Tu, anh đang phân vân không biết… có bị chú lái xe mới không cẩn thận nói hớ không.”
 
Đường Nhiễm bỗng sực tỉnh: “Đúng nha. Bà còn chưa biết anh chính là Lạc Trạm.” Cô gái nhỏ buồn rầu nhíu mày: “Phải giải thích sao đây?”
 
“Không cần giải thích.”
 
“Dạ?”
 
Lạc Trạm nhìn tòa nhà trước mắt, nói: “Đồ bà muốn tặng em không phải đã đóng gói cẩn thận rồi sao? Đợi tí nữa em với bà đứng dưới lầu nói chuyện phiếm, anh với chú lái xe sẽ lên lấy đồ giúp em.”
 

Đường Nhiễm suy nghĩ mấy giây, ngoan ngoan gật đầu: “Được, em sẽ phụ trách đánh lạc hướng bà.”
 
“…”
 
Lạc Trạm bị điệu bộ tinh nghịch, dễ thương này chọc cười. 
 
Đến dưới tòa nhà. 
 
Hai chiếc siêu xe xa hoa, đắt tiền đồng thời đỗ trước sân tòa nhà, dẫn đến sự chú ý của không ít người. 
 
Cánh cửa của chiếc màu xanh đậm mở ra, một chàng thanh niên dong dỏng cao mặc áo sơ mi trắng bước xuống. Anh đeo một chiếc kính râm màu xanh bản lớn che đi đôi mắt hoa đẹp say lòng người, chỉ để lộ sống mũi cao thẳng và cánh môi mỏng. 
 
Anh khom người, cẩn thận dìu cô gái bên ghế phụ bước xuống. 
 
Dương Ích Lan đè xuống sự kinh ngạc, chạy nhanh đến trước mặt cô bé, cảm động nói: “Tiểu Nhiễm!”
 
“Bà.” Đường Nhiễm hướng về nơi phát ra tiếng nói, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười tươi tắn, đáy mắt không giấu nổi xúc động, vui vẻ: “Bà, bà vẫn khỏe chứ?”
 
“Câu này bà hỏi con mới đúng…” Dương Ích Lan lôi kéo Đường Nhiễm nói vài câu, nhịn không được nhìn cậu thanh niên điển trai, cao ráo kia. 
 
Dương Ích Lan do dự một lát mới lên tiếng: “Sao người đưa con đến lại là đại thiếu gia nhà họ Lạc?”
 
Đường Nhiễm chột dạ cúi thấp đầu: “Chúng con hẹn nhau ra ngoài hôm nay, lúc bà gọi cho con, vừa hay anh ấy cũng ở đó, nên thuận tiện đưa con đi.”
 
“Ra thế.” Dương Ích Lan gật đầu, nhìn về phía Lạc Trạm lần nữa. 
 
Lạc tiểu thiếu gia rõ ràng đang chần chờ.
 
So với Lạc Tu thật, anh tuyệt đối không liên quan gì đến mấy chữ: ôn tồn, lễ độ, hòa nhã, lễ phép. Chỉ là dù sao đây cũng là vị trưởng bối luôn yêu thương, che chở cho Đường Nhiễm, lại đối đãi với cô vô cùng tốt, cho nên anh cũng tự thấy mình làm thế này có vẻ không thích hợp…
 
Tiểu thiếu gia không được tự nhiên cho lắm, nhưng vẫn ngoan ngoãn cúi đầu, thấp giọng nói: “Cháu chào bà.”
 
Dương Ích Lan có chút thụ sủng nhược kinh, cười cười: “Lâu không gặp, phiền đại thiếu gia còn nhớ bà già này.”
 
Lạc Trạm: “Bà là bà của Đường Nhiễm, cũng là trưởng bối của cháu, đây là điều đương nhiên cần làm.”
 
Nụ cười trên mặt Dương Ích Lan hơi cứng lại. Lời này nghe kiểu gì cũng cảm thấy có ý khác sâu xa. 
 
Lạc Trạm không muốn trì hoãn thêm nữa, chào hỏi xong, anh quay sang chỗ Đường Nhiễm, chậm rãi nói: “Nhiễm Nhiễm, anh và chú lái xe mới đi lên lầu lấy đồ giúp em trước nhé?”
 
“Dạ.” Đường Nhiễm gật đầu, “Bà, bà đưa cho chìa khóa Lạc Lạc được không ạ?”
 
Dương Ích Lan chần chờ: “Để bà lên cùng hai người họ.”
 
Đường Nhiễm gấp gáp níu chặt tay bà: “Nhưng con muốn tâm sự với bà một chút mà.”
 
Dương Ích Lan lập tức mềm lòng, ôn hòa nói: “Được được. Vậy cứ để họ lên lấy, bà ngồi đây nói chuyện với Tiểu Nhiễm nhà chúng ta.”
 
“…”
 
Chờ Lạc Trạm cùng Lam Cảnh Khiêm đi lên lầu, Dương Ích Lan mới thu hồi ánh mắt. 
 
“Tiểu Nhiễm, người đi đằng sau Lạc đại thiếu gia là lái xe mới của con à?”
 
“Dạ vâng ạ.”
 
“Nhìn khí chất quả là hơn người.”
 
Đường Nhiễm thấp mắt: “Nghe giọng cũng có thể đoán ra chú ấy là một người rất ôn hòa.”
 
Dương Ích Lan: “Nhưng mà hôm nay thời tiết dễ chịu, nắng không quá gắt, tại sao hai người kia đều đeo kính râm?”
 
Đường Nhiễm khẽ giật mình: “Chú ấy cũng đeo kính râm ạ?”
 
“Ừ.”
 
“…”
 
Đường Nhiễm lại càng cảm thấy khó hiểu. 
 
Lạc Trạm đeo kính râm là vì sợ bị bà phát hiện ra anh không phải Lạc đại thiếu gia Lạc Tu mà là tiểu thiếu gia nhà họ Lạc. 
 

Còn chú lái xe mới kia, sao cũng đeo kính râm nhỉ…
 
Trong thang máy. Lac Trạm chủ động ấn vào nút xuống tầng. Thanh máy chậm chạp đi xuống. 
 
Màn hình hiển thị dừng lại ở tầng 11. Có lẽ là một hộ gia đình nên dừng thang tương đối lâu. 
 
Dự định còn phải chờ thêm một lúc nữa, Lạc Trạm thu tay, đứng trước cửa thang. 
 
Đứng bên cạnh anh, Lam Cảnh Khiêm dò xét nhìn quang cảnh xung quanh, cau mày nói: “Trước đây Tiểu Nhiễm ở đây?”
 
“Ừm.” Lạc Trạm nhàn nhạt đáp: “Cô ấy và bà vú vừa rồi sống ở đây gần 10 năm, mãi cho đến trước sinh nhật 16 tuổi mới được đón về nhà phụ ở nhà họ Đường.”
 
Lam Cảnh Khiêm càng nhăn mày chặt hơn. 
 
Một lát sau, dường như đột nhiên để ý đến điều gì, ông bất thình lình quay về phía Lạc Trạm: “Cậu có vẻ hiểu rất rõ Tiểu Nhiễm nhỉ?”
 
“…”
 
Lạc Trạm ung dung đút tay túi quần, đáy mắt loang loáng những cảm xúc khó tả. 
 
Cuối cùng anh chỉ cười nhẹ, giương mắt: “Chú yên tâm, thời gian hai chúng cháu chính thức quen nhau không lâu, cháu cũng chỉ mới đến nhà trọ này của cô ấy một lần.”
 
Danh xưng kia vẫn khiến Lam Cảnh Khiêm không thể nuốt nổi, mí mặt giật giật vài cái, ông nhẫn lại, cau mày hỏi: “Vậy quan hệ giữa cậu và con gái tôi đến đâu rồi?”
 
Lạc Trạm nhịn cười, rút tay khỏi túi quần, vỗ vỗ đầu vai người bên cạnh, nửa đùa nửa thật nói: “Trời xanh chứng giám, những lời trước đó cháu nói đều là thật —— cháu thừa nhận mình thích cô ấy, nhưng quan hệ giữa hai chúng cháu chỉ đơn thuần là tình bạn trong sáng mà thôi.”
 
Lam Cảnh Khiêm nghi ngờ nheo mắt: “Thật?”
 
Lạc Trạm giơ hai tay lên, cực kỳ chân thành nói: “Nhiễm Nhiễm mới 16 tuổi, điều này cháu rõ hơn ai hết. Dù có thích cô ấy đến thế nào đi nữa, cháu cũng đâu thể hóa thành tên cầm thú dụ dỗ trẻ em tuổi vị thành niên chứ.”
 
Lam Cảnh Khiêm vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng giờ đã yên tâm hơn một chút.
 
Đúng lúc này của thang máy “Đinh” một tiếng, mở ra. 
 
Lạc Trạm chuẩn bị bước vào thì dừng lại. 
 
Một bà lão tóc hoa râm chống gậy ung dung bước ra ngoài. Lạc Trạm theo bản năng nghiêng người sang, nhường đường cho bà lão. 
 
Nghe thấy tiếng tiếng gậy chống đập xuống nền đất, anh khẽ cụp mắt. 
 
… Anh nhớ rõ âm thanh này. 
 
Lần trước đến căn hộ của Đường Nhiễm, chính bởi vì cảm thấy âm thanh quen thuộc này, mà con người ngạo mạn, không coi ai vào mắt như tiểu thiếu gia nhà họ Lạc đột nhiên nổi lòng tốt, chủ động giúp người một lần. 
 
Sau này, dường như hành động ngày đó hệt một nốt nhạc đệm, tiểu thiếu gia nào đó giúp người quen tay, không giúp không được. 
 
Khi Lạc Trạm vẫn còn đang ngẩn người, bà lão đã quay sang, nghiêng người nhìn anh, cười: “Cảm ơn cậu, chàng trai.”
 
Cách cảm ơn vẫn thế không thay đổi. 
 
Lạc Trạm rũ mặt, nhàn nhạt đáp: “Bà đừng khách khí.”
 
Bà lão nâng gậy lên lần nữa, nhưng được 1 nửa lại hạ xuống, nghi ngờ hỏi: “Chàng trai trẻ, cậu nhìn rất quen mắt thế nhỉ?”
 
Lạc Trạm dừng lại. 
 
Một giây này, trái tim anh không hiểu sao đập loạn, linh cảm sắp có điều không lành xảy ra…
 
“A. Nhớ rồi.”
 
Bà lão trầm tư một lát rồi hớn hở chỉ vào anh, vui vẻ nói: “Cậu đến tầng 12 đúng không? Hôm nay lại sang thăm bạn gái hả?”
 
Lạc Trạm: …
 
Lam Cảnh Khiêm: ???? Bạn bè??? Quan hệ bạn bè trong sáng, thuần khiết?????
 
——————————-
THẬT RA TÊN TRUYỆN KHÔNG PHẢI LÀ “ĐỪNG KHÓC” MÀ LÀ “QUÁ TRÌNH TỰ VẢ ĐÔM ĐỐP CỦA 1 HOT BOY KIÊM RICH KID”.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.